Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 182

Trước Sau
La Giản duỗi tay sờ mắt trái của mình.

Sau khi sờ hắn liền nhìn thoáng qua lòng bàn tay, một tay đầy máu.

Mù một con mắt, tuy rằng sau khi rời khỏi mật thất sẽ khôi phục hoàn toàn, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị thương nghiêm trọng như vậy từ khi rời khỏi đấu trường Tu La.

La Giản cúi đầu nhìn Hình Viêm đang ngồi dựa ở vách tường lối đi, đối phương nhắm mắt, đã ngất đi rồi.

La Giản không tự giác mà lung lay thân thể, gần như sắp ngã trên mặt đất, hắn cắm đao lên mặt đất, miễn cưỡng chống đỡ thân thể mình. Không chỉ mắt trái, toàn thân trên dưới đều có các vết thương lớn nhỏ khác nhau, đều là bị đao không gian vô hình cắt qua.

Trước kia, đấu trường Tu La không phải không có người chơi sử dụng năng lực không gian, nhưng cũng quá thưa thớt, loại năng lực này, quả thực là thiên phú ngàn năm mới có một lần, mà Hình Viêm không chỉ có được thiên phú đáng sợ này, hắn thậm chí còn là một người xuất sắc trong đó.

Đáng sợ nhất là...

Thực lực Hình Viêm đột nhiên tăng lên một cảnh giới đáng sợ.

La Giản không biết phải hình dung thế nào, rõ ràng lúc trước hắn đã từng đánh qua với Hình Viêm, lúc ấy Hình Viêm tuy rằng có thể sử dụng di động không gian để công kích, nhưng nói thế nào, lực lượng không gian vẫn tương đối nguy hiểm, cho dù là người thao tác, Hình Viêm cũng phải thật cẩn thận.

Không giống như hiện tại, hắn thậm chí không lấy ra vũ khí của bản thân, cũng có thể tùy ý khống chế không gian, ngay cả đao không gian lúc trước chưa biết cũng đã học được xong!

Không chỉ học được, thậm chí còn có thể đồng thời tạo ra vô số lưỡi đao không gian để tấn công, từ bất luận một góc độ nào, nhìn không thấy cũng không có hơi thở, tốc độ lưỡi đao không gian còn nhanh hơn đường đao của Đoạn Ly, nếu không phải cảm giác của La Giản cực kỳ nhạy bén, hắn phỏng chừng đã phải chết vài lần.

Tuy rằng cuối cùng La Giản vẫn thắng, thắng nhờ ưu thế về kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn, mười năm trên đấu trường Tu La cũng không phải đồ bỏ, La Giản ngay từ ánh mắt đầu tiên đã biết sức mạnh không gian của Hình Viêm tuy rằng rất lợi hại, nhưng thân thể hắn tựa hồ vẫn thực suy yếu, cận chiến có lẽ rất khó chống cự được.

"Tên chết tiệt này... năng lực tăng lên cũng quá ly kỳ." La Giản chống đao, đặt mông ngồi xuống. Lúc này, hắn đã tiến vào trong thuyền cứu hộ, còn đóng cửa lại, vài người Quỷ Ảnh đội đang ẩn nấp trong góc cũng chui ra, không hẹn mà cùng vây quanh La Giản.

"Đội trưởng quá quái, lúc trước còn cắt đứt tay chân người ngoài hành tinh kia." Vương Việt run run rẩy rẩy nói với La Giản, "Lời nói cũng tràn ngập sát khí, quả thực như đổi một người khác vậy."

"Đừng nói nữa, tôi cảm thấy hắn cũng không quen biết tôi." Johan khóc sướt mướt, không biết từ đâu lấy ra một cái khăn tay xoa xoa mặt, "Dọa chết người!"

Giang Lập không nói lời nào, bắt đầu ném bột phấn vạn năng của hắn lên người La Giản, rất lâu sau mới nói một câu, "Tẩu hỏa nhập ma."

Johan lại khóc sướt mướt, "Đội trưởng cũng không luyện "đoán bụng cậu rỗng", làm sao mà tẩu hỏa nhập ma được?"

"Ngốc!" Vương Việt nói, "Chỉ là so sánh thôi, tẩu hỏa nhập ma là chỉ khi luyện công xảy ra sai lầm, khiến tâm lý bất ổn và hành vi dị thường, nếu nghiêm trọng... sẽ biến thành kẻ điên."

"Đội trưởng biến thành người điên Σ(っ°Д°;)っ!" Johan thảm thiết kêu.

Lúc này, ngay cả Giang Lập cũng không nhịn nổi nữa, nâng móng vuốt đập lên đầu Johan, Johan bị đánh tới ôm kín đầu, lau nước mắt chua xót, đáng thương hề hề co vào một góc.

La Giản ngồi bên người Hình Viêm, nghe mấy người Quỷ Ảnh đội đối thoại, sau đó lại quay đầu nhìn người đàn ông đang hôn mê bên cạnh, có chút chán nản thở dài một hơi.

"Kết cục vẫn là như vậy sao?"

Vĩnh viễn không thể thay đổi sao?

La Giản vươn tay sờ sờ khuôn mặt Hình Viêm, làn da hắn ấm áp, chứng minh giờ phút này Hình Viêm vẫn là một người chơi, không phải kẻ truy sát gì đó... Không thể nói chắc được, La Giản cũng không biết mình có hi vọng Hình Viêm biến thành kẻ truy sát hay không, hay là vẫn muốn bảo trì hiện trạng, hắn không biết người mình yêu là dạng gì, nhưng chỉ cần biết, hắn vẫn là hắn...



Liền sẽ an tâm.

Anh ở đây, tôi liền an tâm.

La Giản hít sâu một hơi, nói với những thành viên khác của Quỷ Ảnh đội: "Hắn vẫn chưa thương tổn các anh, chứng minh hắn vẫn còn chút lý trí, nếu có khả năng, tôi sẽ điều tra một chút trạng huống thân thể hắn, nhưng... có lẽ tôi sẽ phải rời khỏi một thời gian, chuyện kế tiếp, tất cả đều dựa vào các anh."

Mấy người Quỷ Ảnh đội liền như gà mổ thóc, gật gật đầu với La Giản, La Giản cũng thoáng yên tâm, lại quay đầu nhìn Hình Viêm.

Kỳ thật, nói dễ nghe như vậy, nhưng La Giản biết trước hắn sẽ không quay lại Quỷ Ảnh đội, bởi vì vận mệnh đã bắt đầu bước lên quỹ đạo của nó, những người từng gặp mình trong quá khứ còn có anh họ La Phong, tên hề, Đoạn Ly và A Lam...

Mỗi lần La Giản hi vọng mình có thể thay đổi một chút vận mệnh của họ, lại là một lần bước chân lên con đường đã định sẵn.

Hình Viêm cũng không phải ngoại lệ, hắn biến thành như vậy là chuyện vận mệnh đã định, lần đầu tiên La Giản tiến vào mật thất, lần đầu tiên từ miệng người khác nghe về Quỷ Ảnh đội, bọn họ liền nói, đội trưởng Quỷ Ảnh đội là một người cực kỳ tàn khốc, máu lạnh, không chút lưu tình.

Mà trên thực tế, khi La Giản gặp Hình Viêm trên sàn giao dịch Nhất Diệp Cô Chu, hắn liền cảm thấy Hình Viêm có chút khác so với lời đồn, tuy rằng cũng có thực lực nhất định, cũng có ứng biến nhanh nhạy cơ trí, cũng bình tĩnh và lý trí khi phải phán đoán, nhưng rốt cuộc không có quan hệ gì với mấy chữ máu lạnh, tàn khốc.

Vậy cái gì đã thay đổi hắn?

La Giản nở nụ cười như đang khóc, hắn biết cái gì đã thay đổi Hình Viêm, điều này thực rõ ràng, tinh tường bày ra trước mắt La Giản.

Đó chính là vận mệnh.

Đánh thế nào cũng không lại, vận mệnh con người, vận mệnh vạn vật, vận mệnh thế giới.

Cho nên chúng ta thay đổi nó không được, chúng ta cũng không thể đi thay đổi nó, chúng ta chỉ có thể lừa gạt nó.

Dựa vào uy hiếp và bức bách Norn đi vào khuôn khổ, thuyền cứu hộ bắt đầu khởi động, van lớn của khoang thuyền đã sớm mở ra, bên ngoài lại không phải vũ trụ ngân hà rộng mệnh mông, mà là một mảnh bóng tối hỗn độn, nhưng mọi người không dừng lại, bọn họ điều khiển thuyền cứu hộ đi về phía bóng tối sâu thẳm.

Hi vọng luôn ở phía trước.

Cho dù trước mặt chỉ là bóng tối.

___________

Thành công thoát khỏi mật thất di tích thượng cổ.

Không lại kí tên linh tinh gì cùng Hình Viêm, La Giản trực tiếp lợi dụng quyền hạn, mạnh mẽ giải trừ quan hệ tổ đội giữa mình và Quỷ Ảnh đội, cuối cùng hắn vẫn chần chờ nhìn Hình Viêm một cái, rồi mới xoay người rời đi, hắn chạy như bay, xuyên qua không gian và thời gian, cũng không có địa điểm mục tiêu định trước, liền đi tới địa phương tiếp theo.

Là bên người tên hề.

Tên hề lúc này đang ngồi xổm gian khổ phấn đấu trong gian mật thất nào đó, La Giản đột nhiên xuất hiện khiến hắn kìm lòng không được chọc dao phẫu thuật tới, bất quá, rất dễ dàng bị La Giản chặn lại.

Lúc này tên hề cũng phản ứng lại, thiếu chút nữa ném văng dao phẫu thuật của mình, hưng phấn hô lên, "Bé Uyên manh manh dễ thương!"

Nói xong, tên hề liền nhào tới, ôm lấy La Giản bắt đầu nhéo nhéo nhéo nhéo...



"Buông tay." La Giản đen mặt nói.

Tên hề bị sát khí hắn dọa sợ, run run rẩy rẩy buông móng vuốt ra, đáng thương vô cùng nói: "Làm xao vậy, tự dưng hung dữ."

La Giản hít sâu một hơi, "Thực xin lỗi, tâm tình không tốt."

"Tại sao tâm tình không tốt, xảy ra chuyện gì sao?" Tên hề tò mò hỏi.

"Không có, không phải vấn đề gì lớn." La Giản thoáng cúi đầu, nhưng một lát sau lại ngẩng đầu lên nhìn tên hề, "Thời gian không nhiều, kế hoạch của tôi cũng sắp bắt đầu rồi, từ giờ trở đi tôi sẽ huấn luyện cho anh."

"Huấn luyện... tôi?" Tên hề nghiêng đầu, chỉ kém ngậm ngón tay tỏ vẻ dễ thương.

La Giản không biết tại sao, tâm tình đột nhiên tốt lên một chút, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười ác ma, nhìn tên hề vẻ mặt mờ mịt không biết bản thân đã rơi vào nước sôi lửa bỏng, nói, "Tôi muốn khiến anh trở nên càng mạnh mẽ hơn... Ít nhất có thể sống sót tới cuối trên chiến trường, cường đại."

Nghe một câu như vậy của La Giản, tên hề không biết tại sao, kìm lòng không nổi mà run lập cập.

Thật lạnh.

____________

Mà một khoảng thời gian sau, tên hề rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa của huấn luyện trong lời La Giản.

La Giản có quyền hạn GM, cho bản thân một thân phận kẻ truy sát, tiến vào mật thất của tên hề mà trời long đất lở đuổi giết hắn, từ một mật thất giết tới mật thất tiếp theo, bọn họ cứ giằng co như vậy một đoạn thời gian, tóm lại, mỗi lần tên hề tiến vào mật thất đều phải chuẩn bị rất sung túc, bởi vì hắn biết, La Giản nhất định ở trong đó chờ hắn.

Tên hề cũng trong không khí khẩn trương này mà nhanh chóng trưởng thành, tư chất bản thân hắn cũng không thấp, bị La Giản ép như vậy, lại càng tiến bộ thần tốc hơn.

Đồng thời, trong khoảng thời gian tên hề đang nghỉ ngơi, chưa phải tiến vào mật thất, La Giản cũng nhận được một bức thư mới từ ý chí mật thất. Mật thất cũng cố ý rèn luyện cho La Giản, hơn nữa tựa hồ bởi vì khoảng thời gian này La Giản thường xuyên sử dụng thân phận kẻ truy sát, cho nên lần này, mật thất dứt khoát để La Giản hóa thân thành kẻ truy sát, để hắn tham gia các trận đoàn chiến có Thiên Khải Giả.

Giai đoạn này, cường giả trong mật thất lớp lớp xuất hiện, cũng không ít Thiên Khải Giả, mật thất mở ra mật thất cuối cùng – hi vọng để người chơi vĩnh viễn thoát khỏi không gian mật thất, mà La Giản liền trở thành chướng ngại vật của bọn họ, trăm phương nghìn kế cản trở mục đích của người chơi.

Hắn rốt cuộc không còn là người mới ngây thơ ban đầu, không có chút nương tay nào, chém người như thái rau. Mà trên tâm lý, La Giản cũng trong nháy mắt cảm thấy mình như đã trở về đấu trường Tu La vậy, rơi vào một trạng thái giết chóc máy móc vô cảm.

Đôi khi hắn nghĩ, mình có thể thực sự hủy diệt mật thất sao? Cho dù hủy diệt, mình cũng không thể quay trở về lúc trước? Người chết quá nhiều, người chết dưới tay ta cũng quá nhiều, cho dù hủy diệt, thì có thể cứu lại được ai?

Hoặc là, theo như lời Norn nói, chinh phục mật thất, trở thành chủ nhân của nó? Như vậy là có thể thả đi... không, không thể thả đi, người chơi đã huấn luyện rất lâu trong mật thất, thực lực mạnh mẽ như vậy, có lực lượng và sức mạnh hơn xa người thường, hơn nữa, giết chóc thành thói quen trong mật thất, thả ra chẳng phải thế giới sẽ đại loạn sao?

"Nghĩ vậy, quả nhiên vẫn là khống chế khối Rubik sẽ tốt hơn một chút... Tuy rằng ta thực chán ghét loại lực lượng này."

"Bất quá, đúng vậy... chính là sự chán ghét này, khiến ta ý thức được mình vẫn còn... thiện lương."

La Giản chết lặng đứng ở một góc mật thất đoàn chiến nào đó mà lầm bầm, hắn không biết đã đứng ở đây bao lâu, lúc này, cửa lớn bên cạnh bị mở ra, một đám người chơi vọt vào, vừa nhìn thấy La Giản, lập tức bày ra tư thế chiến đấu.

La Giản không thể nói chuyện trước mặt người chơi, chỉ an tĩnh nhìn bọn họ.

Trên mặt mỗi người chơi đều tràn ngập tình cảm bất đồng, kinh ngạc, phẫn nộ, cảnh giác, hoảng loạn...

Nếu thời gian có thể chảy ngược, các người nguyện ý trải qua những ngày tháng bình thường nhưng bình yên trong thế giới hiện thực, hay là lặp lại náo nhiệt cùng tử vong trên chiến trường huyết tinh này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau