Chương 200
Đoạn Ly ôm A Lam, cùng La Phong tụ lại một góc, thuận tiện kéo Ưng máu thịt mơ hồ đang ngã trên mặt đất tới cùng, vì sợ bị hỗn chiến của mấy người trong nhà thờ lan tới, ngoài ra, Đoạn Ly còn phải bảo vệ A Lam đang trọng thương bị hôn mê, bởi vậy, bọn họ chỉ có thể co đầu rụt cổ ở trong góc, yên lặng chờ đợi mọi chuyện kết thúc.
Nhưng lúc này, tên hề đã biến mất từ lúc mọi người tiến vào nhà thờ gặp cha xứ kia lại đột nhiên xông ra, khi đám người Đoạn Ly dò hỏi hắn đã đi đâu, tên hề trả lời, "Chả đi đâu, tôi chỉ đi tra xét nhà thờ này một chút thôi."
"Vậy có thu hoạch gì không?"
Tên hề chần chờ một chút, tiếc nuối lắc đầu, "Không thu hoạch được gì, thế nhưng tôi phát hiện quái vật bên ngoài giáo đường càng lúc càng đông, chúng tựa hồ đều muốn tiến vào, rồi lại như đang sợ hãi cái gì."
Khi mọi người đang nói chuyện, đều không phát giác, A Lam luôn được Đoạn Ly ôm trong lòng đã mở mắt, hắn tựa hồ thanh tỉnh được một lúc, những rất nhanh đã khép hai mắt lại.
Một bên khác, một mình Uyên phải thừa nhận công kích của hai kẻ truy sát. Bên Hình Viêm còn ổn, Uyên rất quen thuộc với phương thức tấn công của Hình Viêm, nhưng Nhiếp Tòng thì không dễ đối phó như vậy, hắn không thể chạm vào kẻ địch, tốt nhất ngay cả vũ khí cũng không được chạm vào, bởi vì bất luận sự vật gì chạm phải người này, đều sẽ hóa thành hư vô trong tay hắn.
Hai người mạnh như vậy, chung tay cùng đối phó Uyên, tỷ lệ bại lui là rất lớn, hơn nữa Uyên một chút cũng không muốn tổn thương Hình Viêm, lúc trước bọn họ đã đánh nhau ở phó bản di tích thượng cổ, lúc đó Uyên cũng không muốn tổn thương hắn, cuối cùng cũng lựa chọn hôn mê làm thượng sách, nhưng tình huống hiện tại, Uyên không tìm được cơ hội để gõ ngất Hình Viêm.
So với Uyên bó tay bó chân, Hình Viêm một chút cũng không cố kỵ Uyên, hắn xuống tay càng lúc càng tàn nhẫn, thực lực của hắn càng ngày càng mạnh; Uyên khổ sở trong lòng, tay cầm vũ khí cũng đang phát run, hắn biết ý chí mật thất đã đạt được mục đích, điều nó muốn, là Uyên và đồng bạn hắn quý trọng tự tay giết hại lẫn nhau.
Người mạnh nhất, không có ràng buộc.
Cho nên Uyên mới cảm thấy, mình vĩnh viễn không thể trở thành cái gọi là người mạnh nhất.
Hắn tình nguyện làm một con kiến nhỏ bé trên mặt đất, ít nhất con kiến cũng có cơ hội sống trọn đời hạnh phúc với người thân và bạn bè nói, nhưng trong không gian mật thất đáng sợ này, Uyên không nhìn thấy chút hi vọng nào.
Hắn vẫn luôn quá kiên cường, thế nên trong giờ khắc cuối cùng này, hắn lại bắt đầu sợ hãi, sợ hãi chầu chực trong nội tâm hắn, hắn nhịn không được mà suy đoán, nếu mình không làm được thì sao, nếu kết cục hoàn toàn khác so với những gì hắn đã tưởng tượng thì sao, nên làm thế nào cho phải?
Không có cơ hội làm lại, cũng không còn đường lui lại.
Uyên quả thực vô cùng sợ hãi.
Nhưng không ai có thể chia sẻ nỗi sợ hãi với hắn, hắn trước mặt bất luận người nào đều là một biểu cảm, kiên cường mà ôn nhu, cường đại lại nội liễm, mỗi người đều rõ ràng thực lực của hắn, mỗi người đều tin tưởng hắn nhất định sẽ làm được, mà một khoảng thời gian dài, hắn cũng cho rằng chính mình sẽ làm được.
Nhưng vạn nhất, không làm được thì sao bây giờ? Vạn nhất hắn thất bại, vạn nhất kết cục thảm không nỡ nhìn... Chỉ cần nghĩ tới một bước đi này của hắn sẽ can hệ tới tương lai, vận mệnh của tất cả mọi người, Uyên liền sợ hãi không nhúc nhích nổi, hắn khát vọng an ủi từ người hắn yêu thương, nhưng Hình Viêm trước mắt luôn luôn một bộ, khuôn mặt lạnh băng.
Một khắc kia, hắn gần như không khống chế được muốn bật khóc.
Nhưng trở lại hiện thực, Uyên vẫn thong dong cầm vũ khí mình lên, chặn công kích đến từ hai kẻ truy sát trước mắt, sợ hãi và hoảng loạn trong nội tâm hắn, hắn đã không thể biểu lộ những cảm xúc đó lên khuôn mặt, tự tôn hắn không cho phép, kiêng cường không cho phép, hắn phải làm trụ cột cho mọi người.
Cho nên, hắn sao có thể khóc?
Nếu không thể khóc, vậy ta nên làm thế nào?
Nếu người mạnh nhất nhất định phải vứt bỏ mọi tình cảm, mọi ràng buộc, mọi sự vật hắn yêu.
Vậy ta, sẽ biến thành bộ dáng gì?
Quyết chiến sinh tử chân chính, bất quá chỉ là thời gian vài phút, nhưng cảm giác lại dài như mấy thế kỷ vậy. Âm thanh hỗn chiến ầm ĩ trong nhà thờ đã kết thúc, người cuối cùng còn đứng vững, vẫn luôn là Uyên, hắn thắng, lại một lần nữa.
Thực ra, hắn cũng không biết mình đã thắng thế nào, dường như hắn đã tiến vào cảnh giới quên mình, khiến hắn nhịn không được trở về trạng thái khi còn ở đấu trường Tu La, trong chém giết chết lặng, Uyên sẽ không cảm thấy đau khổ.
"Còn chưa kết thúc." Cha xứ bình tĩnh, vui vẻ thoải mái đứng dưới tượng chúa Jesus, tầm mắt dưới mũ choàng nhìn trộm Uyên, "Bọn họ còn chưa chết, ngươi tới, giết chết bọn họ."
Nhiếp Tòng cùng Hình Viêm, bất quá chỉ bị Uyên đánh tới nửa sống nửa chết, cho dù máu chảy đầy đất, trọng thương không dậy nổi, nhưng bọn hắn quả thật chưa chết.
Uyên chết lặng, quay đầu dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Cha xứ, ánh mắt hắn đột ngột khiến cha xứ rùng mình, không khoa học, hắn không phải con người, tại sao lại cảm thấy sợ hãi giống con người vậy?
Bất an bị đáy lòng áp chế xuống, Cha xứ thoáng ngẩng đầu lên, tiếp tục thản nhiên nói, "Giết chết bọn họ."
Uyên không hành động, chỉ lạnh nhạt nói, "Đưa khóa cho tôi."
Một hồi chiến đấu đơn giản như vậy, dưới tình huống mọi người không hiểu rõ, có thứ gì đó đã lặng yên mà thay đổi, hoàn toàn thay đổi Uyên.
Rõ ràng chỉ là chuyện của vài phút, nhưng giờ khắc này, ánh mắt, thần sắc, thậm chí là cả ngữ khí của Uyên, đều lạnh nhạt tới mức khiến người ta không rét mà run, rõ ràng, bề ngoài thoạt nhìn chỉ là một đứa nhỏ nhu nhược mà thôi, rõ ràng lúc trước hắn tuy cường đại, nhưng vẫn còn cất dấu vài phần ôn nhu của người thường.
Nhưng giờ khắc này, Cha xứ bỗng nhiên cảm thấy người này không phải Uyên lúc trước, hắn như đã biến thành người khác, một linh hồn không biết tên nào đó đã thay thế hắn, vì thế hắn từ đầu tới cuối, đã hoàn toàn lột xác thành một bộ dạng khác, một bộ dáng đáng sợ.
Không, ta không nên có cảm xúc sợ hãi này.
Cha xứ thập phần kiên trì nói, "Ngươi phải giết chết kẻ địch, mới có thể nhận được phần thưởng."
Uyên nhếch mép, nở nụ cười lạnh, nụ cười kia tàn khốc lạnh băng, Cha xứ cảm thấy sau lưng mình đều nổi lên một tầng da gà, đơn giản chỉ vì một nụ cười của đối phương.
Uyên nói, "Giết chết kẻ địch? Có thể, bày mọi phần thưởng ông có thể cho tôi tới trước mặt tôi."
Cha xứ hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua đài triển lãm bên cạnh, "Phần thưởng không phải ở ngay trước mặt ngươi sao?"
Uyên thoáng ngửa đầu, vẻ mặt khinh thường, "Còn chưa đủ!"
Cha xứ chần chờ một lát, "Ngươi còn muốn phần thưởng gì?"
"Đưa khối Rubik cho tôi." Uyên tựa hồ lòng tham không đáy, rắn nuốt voi, tươi cười trên mặt đều có chút vặn vẹo, "Tôi muốn toàn bộ mật thất!"
Lời nói cực kỳ kiêu ngạo, nhưng cố tình, ý chí mật thất lại cực kỳ vừa lòng bộ dáng này của Uyên, thân thể cha xứ phát sinh hỗn loạn dữ liệu, ngay sau đó, hình chiếu cha xứ liền bị ý chí mật thất trực tiếp khống chế, hắn đổi sang ngữ khí máy móc, hơn nữa trả lời Uyên, chỉ là bản thân ý chí mật thất cũng không biết, trong giọng nói hắn thế nhưng trộn lẫn hưng phấn chỉ con người mới có được.
"Tốt, tôi đã để người đưa khối Rubik tới đây."
"Chỉ cần ngài giết chết mọi người ở đây, tôi sẽ ký khế ước chung thân với ngài, mời ngày trở thành chủ nhân mật thất."
Đúng vậy, ý chí mật thất biết, hắn thành công, thành công chế tạo một kẻ máu lạnh vô tình, hơn nữa có được sức mạnh cường đại nhất, lúc này mới phù hợp hình tượng kẻ mạnh trong cảm nhận của hắn, đây mới là mong muốn của hắn, là toàn bộ mục tiêu của hắn, hôm nay liền có thể hoàn thành!
Khi hắn đi vào thời không lạc hậu này, tiếp đãi những con người nhỏ bé lại lạc hậu đó, cảm xúc thất vọng chưa từng dứt ra được...
Nhưng hôm nay, mật thất cảm thấy, mình không cần tiếp tục thất vọng.
Đứng ở đây, một thân đầy máu, cầm lưỡi dao trong tay, Uyên, cho hắn một hi vọng mới!
________________________
"La Giản!"
Nhưng mà, đám người Đoạn Ly ở bên cạnh quan sát hết thảy mọi chuyện liền nhịn không được, có lẽ thái độ của Uyên lúc này khiến mọi người lòng sinh bất an, họ đều cầm lòng không được mà gọi ra cái tên này.
Uyên chỉ mặt vô biểu tình, quay đầu nhìn thoáng qua.
"Muốn ký kết khế ước, phải giết chết những người này, đúng không?" Uyên thấp giọng nói, ngữ khí kia gần như là thì thầm.
Mật thất trả lời hắn, "Đúng vậy, vô luận ngài dùng phương thức gì."
"Khi nào khối Rubik tới?"
"Ước chừng năm phút sau." Trong giọng của Ý chí mật thất tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, là chuyện xưa nay chưa từng có.
"Vậy ăn một chút đồ khai vị trước." Uyên vung lưỡi dao trong tay, kéo mũi đao đi về phía đám người Đoạn Ly, khí thế của hắn quá hung mãnh, nghênh diện tới chính là một cỗ sát khí đáng sợ.
Đoạn Ly cùng La Phong đồng thời nhìn nhau, đều cảm thấy không ổn.
"La Giản... hắn sao vậy?"
Tên hề yên lặng nhìn Uyên đang đi về phía bọn họ, đáp lời, "Còn chưa rõ ràng sao, lựa chọn mật thất mà tính toán vứt bỏ chúng ta."
"Sao có thể?!" La Phong không tin, "La Giản không phải loại người như vậy!"
"Tại sao anh biết hắn không phải loại người như vậy?" Tên hề cũng cười lạnh, "Trên lưng hắn đeo gánh nặng quá trầm trọng, thời điểm buông xuống được liền nhẹ nhàng vui sướng."
Tên hề nói tới đây, Uyên đã tới trước mặt hắn, tên hề cũng không né tránh, ánh mắt thẳng tắp đối diện ánh mắt Uyên, ánh mắt lạnh lẽo của đứa nhỏ kia khiến tên hề thở dài trong lòng; tên hề hiểu rõ, người này bức mình thật chặt, hắn đeo trên vai quá nhiều tay nải, nên hắn không chịu nổi nữa.
Một ngày nào đó, tay nải sẽ áp hắn sụp đổ, hắn sẽ phát điên, hắn sẽ trở mặt, hắn sẽ nhịn không được mà đạp tay nải xuống chân, giống như Uyên hiện tại.
"Phần thưởng của cậu đã tới của." Tên hề đè thấp giọng, thập phần ôn nhu nói với Uyên, nhưng những lời này của hắn vừa dứt, Uyên cũng đã rút đao ra, hướng về phía tên hề, trực tiếp chặt đầu hắn xuống.
Tên hề đầu thân đứt lìa, máu văng khắp nơi, bắn tung tóe lên người Đoạn Ly cùng La Phong bên cạnh.
Hai người đều sửng sốt.
Ngay từ đầu bọn họ đều cho rằng Uyên tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, cho dù Uyên tới trước mặt, bọn họ cũng vẫn chắc chắn đối phương sẽ không hạ sát thủ, đó căn bản là chuyện không thể, đó tuyệt đối không phải là chuyện người kia sẽ làm.
Nhưng chuyện như vậy, lại cố tình xảy ra trước mắt bọn họ.
Uyên không quan tâm bọn họ nghĩ gì, tiếp theo liền tới trước mặt Đoạn Ly. Đoạn Ly vẫn gắt gao ôm A Lam trong ngực, thế nhưng không biết Phong Vũ Lam đã tỉnh từ khi nào, duỗi tay bắt lấy quần áo Đoạn Ly, dựa vào hắn mà miễn cưỡng ngồi dậy.
Sau đó, A Lam quay đầu lại nhìn Uyên, cũng nói một câu khiến người ta không thể hiểu được, hắn nói, "Luân hồi... lại một lần nữa sao?"
"Một lần cuối cùng." Uyên trả lời hắn, sau đó cũng một đao hạ xuống.
Đoạn Ly vào một khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt lại, chỉ lo gắt gao ôm lấy người trong ngực, hắn đã nhớ ra một số chuyện, hắn nhớ rõ, thật lâu trước kia, hắn cũng liều mạng như vậy, cũng dùng sức như vậy, mà ôm lấy một người.
Lúc này ngoài cửa nhà thờ, có một người tiến vào, là một quái vật dáng người dị thường cao lớn, hắn mặc khôi giáp kỳ quái, khôi giáp kia giống như vật còn sống, bám vào người hắn, thậm chí còn hơi hơi rung động, trong tay quái vật cầm một khối Rubik tỏa ra ánh sáng màu u lam.
Thời điểm quái vật này cầm khối Rubik tiến vào, Uyên vừa vặn cũng một đao mà giết chết anh họ mình, biểu tình cha xứ thực kích động, lực chú ý đều đặt trên người Uyên, thúc giục hắn, "Nhanh lên, mau giết chết bọn họ, giờ khắc này sắp tới!"
Uyên quay đầu nhìn cha xứ một cái, sau đó cúi đầu nhìn Ưng máu thịt mơ hồ, nằm thoi thóp trên sàn nhà, Ưng lúc này chỉ còn một hơi thở mỏng manh, cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, Uyên chần chờ nửa giây, nói với hắn, "Gặp lại sau hoàng hôn."
Ưng máu thịt mơ hồ miễn cưỡng nở nụ cười, coi như đáp lại lời Uyên.
Sau khi giết chết mọi người, Uyên liền trở về bên người cha xứ, chuẩn bị chém nốt hai kẻ truy sát nửa sống nửa chết trên mặt đất, đầu tiên, hắn một đao cắt cổ Nhiếp Tòng, người đàn ông đáng thương này cứ như vậy mà nhắm hai mắt lại, đối với hắn, đây là một sự kiện đáng được ăn mừng, cái chết lại nhẹ nhàng vui sướng đến vậy.
Sau đó, Uyên đi tới bên người Hình Viêm, hắn cúi đầu nhìn người đàn ông ngã trên mặt đất, bỗng nhiên quay đầu nhìn quái vật kỳ quái đang cầm khối Rubik kia.
Quái vật kia ước chừng thân cao ba mét, ngoài hình rất giống con người, tứ chi thô tráng đầy cơ bắp, toàn thân đều bị một khôi giáp tạo hình đặc biệt bao phủ, trên mũ giáp có hai cái động đen như mực, có tầm mắt từ đó truyền lại đây.
Quái vật này trực tiếp cầm khối Rubik đi tới bên người Uyên, thậm chí đem khối Rubik dâng tặng lên trước mắt Uyên, hắn duy trì tư thế tay nâng khối Rubik, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
"Ha hả... ha ha ha ha..." Uyên bỗng nhiên nhịn không được mà cười ra tiếng.
Nhưng lúc này, tên hề đã biến mất từ lúc mọi người tiến vào nhà thờ gặp cha xứ kia lại đột nhiên xông ra, khi đám người Đoạn Ly dò hỏi hắn đã đi đâu, tên hề trả lời, "Chả đi đâu, tôi chỉ đi tra xét nhà thờ này một chút thôi."
"Vậy có thu hoạch gì không?"
Tên hề chần chờ một chút, tiếc nuối lắc đầu, "Không thu hoạch được gì, thế nhưng tôi phát hiện quái vật bên ngoài giáo đường càng lúc càng đông, chúng tựa hồ đều muốn tiến vào, rồi lại như đang sợ hãi cái gì."
Khi mọi người đang nói chuyện, đều không phát giác, A Lam luôn được Đoạn Ly ôm trong lòng đã mở mắt, hắn tựa hồ thanh tỉnh được một lúc, những rất nhanh đã khép hai mắt lại.
Một bên khác, một mình Uyên phải thừa nhận công kích của hai kẻ truy sát. Bên Hình Viêm còn ổn, Uyên rất quen thuộc với phương thức tấn công của Hình Viêm, nhưng Nhiếp Tòng thì không dễ đối phó như vậy, hắn không thể chạm vào kẻ địch, tốt nhất ngay cả vũ khí cũng không được chạm vào, bởi vì bất luận sự vật gì chạm phải người này, đều sẽ hóa thành hư vô trong tay hắn.
Hai người mạnh như vậy, chung tay cùng đối phó Uyên, tỷ lệ bại lui là rất lớn, hơn nữa Uyên một chút cũng không muốn tổn thương Hình Viêm, lúc trước bọn họ đã đánh nhau ở phó bản di tích thượng cổ, lúc đó Uyên cũng không muốn tổn thương hắn, cuối cùng cũng lựa chọn hôn mê làm thượng sách, nhưng tình huống hiện tại, Uyên không tìm được cơ hội để gõ ngất Hình Viêm.
So với Uyên bó tay bó chân, Hình Viêm một chút cũng không cố kỵ Uyên, hắn xuống tay càng lúc càng tàn nhẫn, thực lực của hắn càng ngày càng mạnh; Uyên khổ sở trong lòng, tay cầm vũ khí cũng đang phát run, hắn biết ý chí mật thất đã đạt được mục đích, điều nó muốn, là Uyên và đồng bạn hắn quý trọng tự tay giết hại lẫn nhau.
Người mạnh nhất, không có ràng buộc.
Cho nên Uyên mới cảm thấy, mình vĩnh viễn không thể trở thành cái gọi là người mạnh nhất.
Hắn tình nguyện làm một con kiến nhỏ bé trên mặt đất, ít nhất con kiến cũng có cơ hội sống trọn đời hạnh phúc với người thân và bạn bè nói, nhưng trong không gian mật thất đáng sợ này, Uyên không nhìn thấy chút hi vọng nào.
Hắn vẫn luôn quá kiên cường, thế nên trong giờ khắc cuối cùng này, hắn lại bắt đầu sợ hãi, sợ hãi chầu chực trong nội tâm hắn, hắn nhịn không được mà suy đoán, nếu mình không làm được thì sao, nếu kết cục hoàn toàn khác so với những gì hắn đã tưởng tượng thì sao, nên làm thế nào cho phải?
Không có cơ hội làm lại, cũng không còn đường lui lại.
Uyên quả thực vô cùng sợ hãi.
Nhưng không ai có thể chia sẻ nỗi sợ hãi với hắn, hắn trước mặt bất luận người nào đều là một biểu cảm, kiên cường mà ôn nhu, cường đại lại nội liễm, mỗi người đều rõ ràng thực lực của hắn, mỗi người đều tin tưởng hắn nhất định sẽ làm được, mà một khoảng thời gian dài, hắn cũng cho rằng chính mình sẽ làm được.
Nhưng vạn nhất, không làm được thì sao bây giờ? Vạn nhất hắn thất bại, vạn nhất kết cục thảm không nỡ nhìn... Chỉ cần nghĩ tới một bước đi này của hắn sẽ can hệ tới tương lai, vận mệnh của tất cả mọi người, Uyên liền sợ hãi không nhúc nhích nổi, hắn khát vọng an ủi từ người hắn yêu thương, nhưng Hình Viêm trước mắt luôn luôn một bộ, khuôn mặt lạnh băng.
Một khắc kia, hắn gần như không khống chế được muốn bật khóc.
Nhưng trở lại hiện thực, Uyên vẫn thong dong cầm vũ khí mình lên, chặn công kích đến từ hai kẻ truy sát trước mắt, sợ hãi và hoảng loạn trong nội tâm hắn, hắn đã không thể biểu lộ những cảm xúc đó lên khuôn mặt, tự tôn hắn không cho phép, kiêng cường không cho phép, hắn phải làm trụ cột cho mọi người.
Cho nên, hắn sao có thể khóc?
Nếu không thể khóc, vậy ta nên làm thế nào?
Nếu người mạnh nhất nhất định phải vứt bỏ mọi tình cảm, mọi ràng buộc, mọi sự vật hắn yêu.
Vậy ta, sẽ biến thành bộ dáng gì?
Quyết chiến sinh tử chân chính, bất quá chỉ là thời gian vài phút, nhưng cảm giác lại dài như mấy thế kỷ vậy. Âm thanh hỗn chiến ầm ĩ trong nhà thờ đã kết thúc, người cuối cùng còn đứng vững, vẫn luôn là Uyên, hắn thắng, lại một lần nữa.
Thực ra, hắn cũng không biết mình đã thắng thế nào, dường như hắn đã tiến vào cảnh giới quên mình, khiến hắn nhịn không được trở về trạng thái khi còn ở đấu trường Tu La, trong chém giết chết lặng, Uyên sẽ không cảm thấy đau khổ.
"Còn chưa kết thúc." Cha xứ bình tĩnh, vui vẻ thoải mái đứng dưới tượng chúa Jesus, tầm mắt dưới mũ choàng nhìn trộm Uyên, "Bọn họ còn chưa chết, ngươi tới, giết chết bọn họ."
Nhiếp Tòng cùng Hình Viêm, bất quá chỉ bị Uyên đánh tới nửa sống nửa chết, cho dù máu chảy đầy đất, trọng thương không dậy nổi, nhưng bọn hắn quả thật chưa chết.
Uyên chết lặng, quay đầu dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Cha xứ, ánh mắt hắn đột ngột khiến cha xứ rùng mình, không khoa học, hắn không phải con người, tại sao lại cảm thấy sợ hãi giống con người vậy?
Bất an bị đáy lòng áp chế xuống, Cha xứ thoáng ngẩng đầu lên, tiếp tục thản nhiên nói, "Giết chết bọn họ."
Uyên không hành động, chỉ lạnh nhạt nói, "Đưa khóa cho tôi."
Một hồi chiến đấu đơn giản như vậy, dưới tình huống mọi người không hiểu rõ, có thứ gì đó đã lặng yên mà thay đổi, hoàn toàn thay đổi Uyên.
Rõ ràng chỉ là chuyện của vài phút, nhưng giờ khắc này, ánh mắt, thần sắc, thậm chí là cả ngữ khí của Uyên, đều lạnh nhạt tới mức khiến người ta không rét mà run, rõ ràng, bề ngoài thoạt nhìn chỉ là một đứa nhỏ nhu nhược mà thôi, rõ ràng lúc trước hắn tuy cường đại, nhưng vẫn còn cất dấu vài phần ôn nhu của người thường.
Nhưng giờ khắc này, Cha xứ bỗng nhiên cảm thấy người này không phải Uyên lúc trước, hắn như đã biến thành người khác, một linh hồn không biết tên nào đó đã thay thế hắn, vì thế hắn từ đầu tới cuối, đã hoàn toàn lột xác thành một bộ dạng khác, một bộ dáng đáng sợ.
Không, ta không nên có cảm xúc sợ hãi này.
Cha xứ thập phần kiên trì nói, "Ngươi phải giết chết kẻ địch, mới có thể nhận được phần thưởng."
Uyên nhếch mép, nở nụ cười lạnh, nụ cười kia tàn khốc lạnh băng, Cha xứ cảm thấy sau lưng mình đều nổi lên một tầng da gà, đơn giản chỉ vì một nụ cười của đối phương.
Uyên nói, "Giết chết kẻ địch? Có thể, bày mọi phần thưởng ông có thể cho tôi tới trước mặt tôi."
Cha xứ hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua đài triển lãm bên cạnh, "Phần thưởng không phải ở ngay trước mặt ngươi sao?"
Uyên thoáng ngửa đầu, vẻ mặt khinh thường, "Còn chưa đủ!"
Cha xứ chần chờ một lát, "Ngươi còn muốn phần thưởng gì?"
"Đưa khối Rubik cho tôi." Uyên tựa hồ lòng tham không đáy, rắn nuốt voi, tươi cười trên mặt đều có chút vặn vẹo, "Tôi muốn toàn bộ mật thất!"
Lời nói cực kỳ kiêu ngạo, nhưng cố tình, ý chí mật thất lại cực kỳ vừa lòng bộ dáng này của Uyên, thân thể cha xứ phát sinh hỗn loạn dữ liệu, ngay sau đó, hình chiếu cha xứ liền bị ý chí mật thất trực tiếp khống chế, hắn đổi sang ngữ khí máy móc, hơn nữa trả lời Uyên, chỉ là bản thân ý chí mật thất cũng không biết, trong giọng nói hắn thế nhưng trộn lẫn hưng phấn chỉ con người mới có được.
"Tốt, tôi đã để người đưa khối Rubik tới đây."
"Chỉ cần ngài giết chết mọi người ở đây, tôi sẽ ký khế ước chung thân với ngài, mời ngày trở thành chủ nhân mật thất."
Đúng vậy, ý chí mật thất biết, hắn thành công, thành công chế tạo một kẻ máu lạnh vô tình, hơn nữa có được sức mạnh cường đại nhất, lúc này mới phù hợp hình tượng kẻ mạnh trong cảm nhận của hắn, đây mới là mong muốn của hắn, là toàn bộ mục tiêu của hắn, hôm nay liền có thể hoàn thành!
Khi hắn đi vào thời không lạc hậu này, tiếp đãi những con người nhỏ bé lại lạc hậu đó, cảm xúc thất vọng chưa từng dứt ra được...
Nhưng hôm nay, mật thất cảm thấy, mình không cần tiếp tục thất vọng.
Đứng ở đây, một thân đầy máu, cầm lưỡi dao trong tay, Uyên, cho hắn một hi vọng mới!
________________________
"La Giản!"
Nhưng mà, đám người Đoạn Ly ở bên cạnh quan sát hết thảy mọi chuyện liền nhịn không được, có lẽ thái độ của Uyên lúc này khiến mọi người lòng sinh bất an, họ đều cầm lòng không được mà gọi ra cái tên này.
Uyên chỉ mặt vô biểu tình, quay đầu nhìn thoáng qua.
"Muốn ký kết khế ước, phải giết chết những người này, đúng không?" Uyên thấp giọng nói, ngữ khí kia gần như là thì thầm.
Mật thất trả lời hắn, "Đúng vậy, vô luận ngài dùng phương thức gì."
"Khi nào khối Rubik tới?"
"Ước chừng năm phút sau." Trong giọng của Ý chí mật thất tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, là chuyện xưa nay chưa từng có.
"Vậy ăn một chút đồ khai vị trước." Uyên vung lưỡi dao trong tay, kéo mũi đao đi về phía đám người Đoạn Ly, khí thế của hắn quá hung mãnh, nghênh diện tới chính là một cỗ sát khí đáng sợ.
Đoạn Ly cùng La Phong đồng thời nhìn nhau, đều cảm thấy không ổn.
"La Giản... hắn sao vậy?"
Tên hề yên lặng nhìn Uyên đang đi về phía bọn họ, đáp lời, "Còn chưa rõ ràng sao, lựa chọn mật thất mà tính toán vứt bỏ chúng ta."
"Sao có thể?!" La Phong không tin, "La Giản không phải loại người như vậy!"
"Tại sao anh biết hắn không phải loại người như vậy?" Tên hề cũng cười lạnh, "Trên lưng hắn đeo gánh nặng quá trầm trọng, thời điểm buông xuống được liền nhẹ nhàng vui sướng."
Tên hề nói tới đây, Uyên đã tới trước mặt hắn, tên hề cũng không né tránh, ánh mắt thẳng tắp đối diện ánh mắt Uyên, ánh mắt lạnh lẽo của đứa nhỏ kia khiến tên hề thở dài trong lòng; tên hề hiểu rõ, người này bức mình thật chặt, hắn đeo trên vai quá nhiều tay nải, nên hắn không chịu nổi nữa.
Một ngày nào đó, tay nải sẽ áp hắn sụp đổ, hắn sẽ phát điên, hắn sẽ trở mặt, hắn sẽ nhịn không được mà đạp tay nải xuống chân, giống như Uyên hiện tại.
"Phần thưởng của cậu đã tới của." Tên hề đè thấp giọng, thập phần ôn nhu nói với Uyên, nhưng những lời này của hắn vừa dứt, Uyên cũng đã rút đao ra, hướng về phía tên hề, trực tiếp chặt đầu hắn xuống.
Tên hề đầu thân đứt lìa, máu văng khắp nơi, bắn tung tóe lên người Đoạn Ly cùng La Phong bên cạnh.
Hai người đều sửng sốt.
Ngay từ đầu bọn họ đều cho rằng Uyên tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, cho dù Uyên tới trước mặt, bọn họ cũng vẫn chắc chắn đối phương sẽ không hạ sát thủ, đó căn bản là chuyện không thể, đó tuyệt đối không phải là chuyện người kia sẽ làm.
Nhưng chuyện như vậy, lại cố tình xảy ra trước mắt bọn họ.
Uyên không quan tâm bọn họ nghĩ gì, tiếp theo liền tới trước mặt Đoạn Ly. Đoạn Ly vẫn gắt gao ôm A Lam trong ngực, thế nhưng không biết Phong Vũ Lam đã tỉnh từ khi nào, duỗi tay bắt lấy quần áo Đoạn Ly, dựa vào hắn mà miễn cưỡng ngồi dậy.
Sau đó, A Lam quay đầu lại nhìn Uyên, cũng nói một câu khiến người ta không thể hiểu được, hắn nói, "Luân hồi... lại một lần nữa sao?"
"Một lần cuối cùng." Uyên trả lời hắn, sau đó cũng một đao hạ xuống.
Đoạn Ly vào một khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt lại, chỉ lo gắt gao ôm lấy người trong ngực, hắn đã nhớ ra một số chuyện, hắn nhớ rõ, thật lâu trước kia, hắn cũng liều mạng như vậy, cũng dùng sức như vậy, mà ôm lấy một người.
Lúc này ngoài cửa nhà thờ, có một người tiến vào, là một quái vật dáng người dị thường cao lớn, hắn mặc khôi giáp kỳ quái, khôi giáp kia giống như vật còn sống, bám vào người hắn, thậm chí còn hơi hơi rung động, trong tay quái vật cầm một khối Rubik tỏa ra ánh sáng màu u lam.
Thời điểm quái vật này cầm khối Rubik tiến vào, Uyên vừa vặn cũng một đao mà giết chết anh họ mình, biểu tình cha xứ thực kích động, lực chú ý đều đặt trên người Uyên, thúc giục hắn, "Nhanh lên, mau giết chết bọn họ, giờ khắc này sắp tới!"
Uyên quay đầu nhìn cha xứ một cái, sau đó cúi đầu nhìn Ưng máu thịt mơ hồ, nằm thoi thóp trên sàn nhà, Ưng lúc này chỉ còn một hơi thở mỏng manh, cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, Uyên chần chờ nửa giây, nói với hắn, "Gặp lại sau hoàng hôn."
Ưng máu thịt mơ hồ miễn cưỡng nở nụ cười, coi như đáp lại lời Uyên.
Sau khi giết chết mọi người, Uyên liền trở về bên người cha xứ, chuẩn bị chém nốt hai kẻ truy sát nửa sống nửa chết trên mặt đất, đầu tiên, hắn một đao cắt cổ Nhiếp Tòng, người đàn ông đáng thương này cứ như vậy mà nhắm hai mắt lại, đối với hắn, đây là một sự kiện đáng được ăn mừng, cái chết lại nhẹ nhàng vui sướng đến vậy.
Sau đó, Uyên đi tới bên người Hình Viêm, hắn cúi đầu nhìn người đàn ông ngã trên mặt đất, bỗng nhiên quay đầu nhìn quái vật kỳ quái đang cầm khối Rubik kia.
Quái vật kia ước chừng thân cao ba mét, ngoài hình rất giống con người, tứ chi thô tráng đầy cơ bắp, toàn thân đều bị một khôi giáp tạo hình đặc biệt bao phủ, trên mũ giáp có hai cái động đen như mực, có tầm mắt từ đó truyền lại đây.
Quái vật này trực tiếp cầm khối Rubik đi tới bên người Uyên, thậm chí đem khối Rubik dâng tặng lên trước mắt Uyên, hắn duy trì tư thế tay nâng khối Rubik, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
"Ha hả... ha ha ha ha..." Uyên bỗng nhiên nhịn không được mà cười ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất