Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 204: Phiên ngoại 3

Trước Sau
Hiện tại là đúng hai giờ sáng.

Phong Vũ Lam bọc áo khoác đơn bạc ngồi trên ghế dài công cộng cạnh lối đi bộ bên đường cái, bên cạnh cậu là một cây đèn đường bị hỏng, ánh sáng lập lòe tỏa xuống, ánh đèn mờ nhạt lúc ẩn lúc nhiện, ngẫu nhiên sẽ chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch của cậu, ngẫu nhiên lại để nó chìm sâu vào bóng tối.

Phong Vũ Lam không đi giày, thời điểm ra khỏi cửa cậu quá kích động, cũng quá điên cuồng, trong lòng chỉ hi vọng có thể nhanh chóng rời đi, cho nên cậu chân trần ra khỏi nhà, mặc áo ngủ hơi mỏng, chỉ kịp bọc một áo gió không đủ để chống lạnh, cho dù ban đêm cũng không lạnh như vậy, A Lam vẫn cảm thấy từng đợt rét lạnh tràn lan trong lòng.

Ảo giác lạnh băng khiến Phong Vũ Lam nhịn không được chà xát tay, nhưng cũng không thể mang tới ấm áp cho cậu, cậu lại xoa xoa mặt mình, gió lạnh hiu quạnh khiến đại não nôn nóng bất an của cậu trở nên bình tĩnh hơn nhiều, A Lam liền bắt đầu nhớ lại một số chuyện trong quá khứ, những câu chuyện ấm áp trong quá khứ.

Phong Vũ Lam có một người yêu, một người đàn ông trưởng thành.

Cậu móc di động trong túi ra, mở khóa màn hình, phía trên là ảnh chụp chung của A Lam và người đàn ông kia. Trong ảnh chụp, bọn họ thân mật đứng một chỗ, mà trong ảnh chụp, bọn họ cũng có thể vĩnh viễn thân mật đứng cùng nhau như vậy.

A Lam quen người đàn ông đó, đã là chuyện rất lâu trước kia, ước chừng từ lúc A Lam còn rất nhỏ, giai đoạn còn đang học tiểu học; cậu nhớ rõ, khi còn nhỏ bộ dáng mình khiến người ta rất muốn bắt nạt, các bạn nam khác trong lớp luôn tụ tập lại gây phiền toái cho cậu, có một lần ra cổng trường, cậu liền đánh nhau cùng các nam sinh, nhưng không địch lại nổi, bị quần ẩu rất thảm...

Đúng lúc này, người kia xuất hiện, đe dọa, đuổi những học sinh nam kia đi, từ đó, hắn khắc sâu dấu ấn của mình trên tâm hồn trẻ thơ của A Lam.

A Lam cảm thấy, có lẽ lúc đó cậu đã bắt đầu thích hắn, thích người đàn ông có chút ngạo mạn, có chút du côn, nhưng khi cười rộ lên lại thập phần dịu dàng.

Bởi vì tình cảm này, Phong Vũ Lam đã vứt bỏ rất nhiều thứ, cũng để rất nhiều người phải thất vọng, cha mẹ cậu, bạn bè cậu, đều không hiểu tại sao cậu lại phải ở cùng một người đàn ông như vậy.

Đàn ông cùng đàn ông ở bên nhau, làm sao có kết quả?

Nhưng A Lam vẫn luôn cố chấp, luôn kiên trì, cho nên sau khi tốt nghiệp cấp 3 cậu đã bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, từ đó liền trở thành hai bàn tay trắng không nơi nương tựa, người kia nhận cậu vào nhà mình, cho cậu ấm áp nhiều hơn bất cứ ai trong cuộc đời cậu, A Lam từng cảm thấy bọn họ yêu nhau như vậy, cho nên vĩnh viễn sẽ không tách rời nhau.

Nhưng dường như mọi tình yêu, đều không chống lại được sự mài mòn của thời gian.

Bọn họ ở chung với nhau bảy tám năm, ban đầu tình cảm rất tốt, nhưng theo thời gian trôi qua, tình cảm mãnh liệt bị xói mòn, còn lại chỉ là sinh hoạt bất biến, bình đạm mà buồn tẻ, sự buồn tẻ này khiến người ta cảm thấy nhạt nhẽo, bắt đầu khiến người ta cảm thấy phiền chán; A Lam nhận thấy được nguy cơ của loại tình cảm này, cho nên cậu thử hâm nóng tình cảm, cậu thử đối tốt với người kia thêm một chút, nhưng không biết tại sao, bọn họ luôn bởi vì một số chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau.

Tính cách hai người kì thật đều không tốt lắm; trước kia do tình cảm quá sâu đậm, cho nên đều có chút dung túng, nếu có mâu thuẫn, cười cười cũng liền qua. Nhưng gần đây, chỉ cần cãi nhau, lập tức có thể thăng cấp lên đánh nhau, cố tình, A Lam luôn yếu thế hơn trên phương diện này, cho nên cậu luôn thua.

Cho nên cậu luôn bị người kia túm chặt, đấm hai quyền trên bụng, sau đó đối phương liền ném cậu vào phòng, còn bản thân thì đá cửa ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, sẽ ba bốn ngày liền không về nhà.

A Lam sợ hắn sẽ không trở về.

Cho dù A Lam nấu tốt phần cơm cho hai người, giặt sạch sẽ quần áo, quét tước gọn gàng nhà cửa, người kia đều không trở về, thật lâu, thật lâu đều không trở lại.

Cho nên A Lam đã quen cô đơn một mình, khi một mình, tay chân cậu luôn lạnh lẽo. Cậu càng lúc càng nhớ những hồi ức ngày xưa, cậu sẽ mở di động xem lại những ảnh chụp cũ, tấm ảnh đầu tiên, đó là ảnh chụp chung của A Lam và người nọ khi còn nhỏ, lấy cớ trường học tổ chức chơi xuân, A Lam tự mình cùng người này ra biển du ngoạn, tấm ảnh này là dùng di động chụp trên bờ biển, sau đó dù đã đổi điện thoại vài lần, ảnh chụp cũng luôn được bảo tồn cho tới nay.

Tấm ảnh thứ hai là ảnh A Lam chụp lén đối phương, người nọ nằm trên ghế, thoải mái ngủ, A Lam ngắt hoa cúc nhỏ ven đường, cài lên tóc hắn, sau đó chụp được tư thế ngủ xuẩn manh này.



A Lam nhìn bức ảnh này, hốc mắt liền đỏ lên, cậu dùng ngón tay vuốt ve màn hình di động, giống như đang vuốt ve người trên màn hình vậy.

Tấm thứ ba là A Lam chụp cận cảnh gương mặt tươi cười của đối phương, nụ cười của người đàn ông này cảm giác thực dịu dàng, một thời gian dài sau, A Lam mới phát hiện, người đàn ông này chỉ có thể cười như vậy trước mặt cậu.

Tấm thứ tư là ảnh chụp người nọ ôm A Lam ngồi trên ghế sô pha, bọn họ thân mật dựa vào nhau, quần áo xộc xệch; A Lam nhớ rõ sau khi chụp xong bức ảnh này, người nọ liền đè hắn trên sô pha làm một lần.

Còn có tấm thứ năm tấm thứ sau... trong đó phần lớn đều là ảnh A Lam chụp trộm được, cậu quá yêu người này, mọi ảnh chụp lưu trữ trong điện thoại đều là ảnh hắn, một tấm cũng luyến tiếc không muốn xóa, thẻ nhớ đổi rất nhiều lần, bên trong toàn bộ đều là người này.

Nếu yêu đến vậy, thâm tình đến vậy, tại sao lại tới tình trạng ngày hôm nay?

A Lam nghĩ không ra, dường như giá lạnh đã đông cứng tư duy của cậu. Hôm nay, cậu và người đàn ông lại cãi nhau một lần nữa, lại một lần nữa động thủ, cậu vẫn đánh không lại người kia, cho nên sau khi bị hắn đấm một quyền, A Lam bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cậu nhớ, người đàn ông này luôn rời đi sau khi đánh cậu, cho nên lúc này đây, cậu quyết định nhanh hơn một bước mà chạy lấy người.

Cậu vội vàng ra khỏi cửa, cái gì cậu cũng không cầm, cái gì cậu cũng lười cầm.

Không nghĩ tới muốn đi đâu, không nghĩ tới có muốn trở về hay không, cậu chỉ lang thang không mục đích trên đường, sau đó ngồi trên ghế dài này.

Trên đường cái ngẫu nhiên mới có ánh đèn xe hơi chiếu qua, ánh đèn đường lại mỏng manh, không thể chiếu rọi màn đêm tối tăm như vậy.

Sau khi ngơ ngác ngồi một lúc lâu, A Lam không biết vì sao, đột nhiên đau đầu.

Cơn đau đầu này như khách không mời mà đến, lúc đầu chỉ đau nhoi nhói, nhưng giây tiếp theo liền đau liên hồi, cơn đau khiến A Lam ngắn ngủi mất đi ý thức, trong vài giây hôn mê ngắn ngủi này, cậu như mơ một giấc mơ thật dài, cảnh trong mơ bay tán loạn, có rất nhiều người đang nói chuyện, có rất nhiều sự tình đã xảy ra.

Sau đó, A Lam liền mồ hôi lạnh đầy người mà tỉnh lại, cậu nhận ra mình vừa mơ một cơn ác mộng. Nhưng chuyện trong mơ, cậu lại nhớ không ra.

Ban đêm vẫn dài như vậy, cậu vẫn ngồi trên băng ghế lạnh lẽo kia, trước mặt là đường cái tiêu điều, bên cạnh là đèn đường lập lòe, bên tai là gió đang gào thét, giá lạnh khiến tay chân cậu đông cứng, ngay cả nước mắt cũng lạnh lẽo.

A Lam bỗng nhiên phát hiện mình đang khóc.

Thật tệ.

Cậu xấu hổ dùng tay áo chùi nước mắt, nhưng càng tệ hơn, cho dù lau thế nào, nước mắt càng lúc rơi càng nhiều, cho nên cậu từ bỏ. Cậu cúi đầu, lệ rơi đầy mặt, khiến vạt áo trước ngực ướt nhẹp một mảnh.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao lại phải như vậy?

Rốt cuộc là sai ở đâu, rốt cuộc là đi nhầm bước nào?

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Cậu khóc, yên lặng nghẹn ngào, giữa màn đêm vắng vẻ mà tận tình phát tiết sự khổ sở của mình, thế nên cậu không nghe thấy bước chân dồn dập tới gần, đợi đến khi cậu nhận ra bên người có một người đang đứng, cậu mới ngẩng đầu, nhìn người kia.

Đoạn Ly thở gấp, cúi đầu nhìn Phong Vũ Lam; A Lam khóc tới mức đôi mắt đều sưng đỏ, thân thể gầy yếu phát run trong gió lạnh, bộ dáng yếu ớt khiến ngực Đoạn Ly đau đớn, liên tục, nhói đau.



Cho nên hắn đi qua, bế người lên, ôm vào ngực mình.

A Lam cũng không dừng khóc, nước mắt chảy ướt bả vai Đoạn Ly. Lần đầu tiên Đoạn Ly phát hiện, con người quật cường này thế nhưng lại nhiều nước mắt như vậy, thật giống như muốn tiêu sạch nước mắt của cả cuộc đời này.

"Đừng khóc, đừng khóc." Đoạn Ly sờ đầu A Lam, ôm cậu thật chặt.

"Đều là tôi không tốt, là tôi sai, em đừng khóc... A Lam."

Có những tình yêu ngọt, nước mắt nhiều hơn nụ cười.

Có những tình yêu đắng, nhưng chia ly còn khó hơn hòa giải.

________________________________

Sau đó A Lam vẫn chia tay với Đoạn Ly, cậu dọn ra khỏi nhà Đoạn Ly. Bởi vì công việc mấy năm nay tương đối thuận lợi, bản thân cậu cũng dành dụm được một số tiền, tìm được một khu nhà không tệ, mua được một căn phòng ở đó, định một lần nữa trải qua cuộc sống vô ưu vô lự không ai gò bó.

Tuy rằng thỉnh thoảng A Lam sẽ cảm thấy căn nhà nhỏ của mình hơi rộng, trống rỗng chỉ có một mình cậu, thế nhưng so với khoảng thời gian toàn nước mắt kia, cậu bỗng nhiên cảm thấy hiện tại nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cậu bắt đầu nghiêm túc làm việc, kết giao bạn bè, ra ngoài du ngoạn, sinh hoạt quy luật mà khỏe mạnh.

Nhưng đôi khi, A Lam sẽ thấy Đoạn Ly xuất hiện dưới lầu, ngửa đầu, nhìn cửa sổ tầng nhà cậu.

A Lam sẽ nhìn hắn từ cửa sổ nhà mình, sau đó kéo rèm lại.

Nhưng thực ra, cậu không rời khỏi cửa sổ, mà ngồi ngơ ngác bên cạnh đó.

Có đôi khi, tách ra một thời gian sẽ càng tốt hơn, bởi vì khi mọi thứ tốt đẹp lại, tình cảm cũng sẽ được hâm nóng, con người sẽ bởi vì sợ hãi mất đi mà càng thêm quý trọng.

Nhưng nếu tách ra quá lâu, hai người sẽ quên mất đối phương, cũng quên mất tình cảm này.

Con người không thể kháng cự lại thời gian.

A Lam ngẫm nghĩ, móc di động trong túi ra, gọi số điện thoại đầu tiên trong danh bạ.

Cuộc gọi lập tức được kết nối, bên kia điện thoại truyền tới tiếng hít thở và tiếng gió hỗn loạn, A Lam im lặng một lát, nhẹ giọng nói, "Bên ngoài quá lạnh, anh có muốn lên nhà một chút không?"

Người đầu dây bên kia không trả lời, A Lam chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng chạy lên cầu thang, rất nhanh, âm thanh này đã gần trong gang tấc.

________________________

Cả truyện này k khóc tí nào vì truyện k buồn, nhg chương này thì cũng rơm rớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau