Chương 46: Thang máy xui xẻo, hai
TRONG ÁC MỘNG
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 45: Thang máy xui xẻo, hai.
Có rất nhiều khuyết điểm khi sử dụng "Người tí hon chạy trốn", dĩ nhiên, đối với bản thân nó thì những thứ này không phải khuyết điểm. Cách di chuyển của sinh vật trong mộng khác với nhân loại; ví dụ như, có lúc, người ta sẽ phải gặp phải một tình huống như thế: Thang máy cũng không dừng ở một tầng cố định nào cả, chỉ vừa vặn đi ngang qua tầng đó thế thôi, nhưng kẻ tí hon kia cũng có thể tự động đi xuyên qua rồi chạy đi như vậy.
Người đội "Ánh sáng" chỉ còn nước suy đoán tầng lầu có cửa ra chính xác. Tầng này nằm giữa bãi đậu xe và tầng mà họ sắp dừng chân.
Ting. Thang máy mở cửa rồi.
Cảnh tượng ngoài cửa rất quỷ dị. Trên toàn bộ hành lang, họ chỉ có thể trông thấy bảng hiệu lối thoát hiểm được treo đối diện khúc quanh, nhưng bảng hiệu này không phải màu xanh lá, mà lại là màu đỏ. Độ sáng của nó rất lớn, nó bao phủ cả không gian của lối rẽ bằng một sắc đèn có màu đỏ tươi như máu. Những nơi còn lại tối om om, nhưng họ cũng có thể đoán được đây là một hành lang thẳng tắp, còn hai bên nó có cái gì, không ai biết được.
Hàn Kiệt vừa nhìn thấy cái cảnh này đã thấy không được ổn cho lắm. Cái chỗ này mà không có ma nữ thì đúng là rất vô lí, vì vậy, anh ta vội vàng khuyên họ: "Chúng ta đổi tầng đi thôi."
Nhiễm Văn Ninh ấn nút đóng cửa thang máy mấy lần, nhưng thang máy lại không hoạt động. Xem ra, họ chắc chắn phải đi ra ngoài xem xét một chút.
Về cách để kẻ khai thác cảm nhận được nguy hiểm, ngoài sử dụng năm giác quan vốn có, họ còn phải sử dụng giác quan thứ sáu rất nhiều, cái này cũng đồng nghĩa với việc cảm nhận lực công kích từ ý thức. Vì vậy, chỉ cần hoàn cảnh xung quanh không quá kì lạ, không quá nguy hiểm đến nỗi không thể nào tiếp thu được, họ đều có gan trực tiếp xông ra ngoài.
"Cách tỉnh dậy không nhất thiết là chỉ có một cách này thôi đâu, trước tiên mình ra khỏi đây, xem xét một chút ha." Trì Thác dẫn đầu ra khỏi thang máy.
Hàn Kiệt đi ở trong hàng. Anh ta còn nghĩ rằng ít nhất cũng còn cái bảng đèn đỏ kia chiếu sáng, vẫn còn có thể thấy lờ mờ, ai ngờ chưa đi được mấy bước đã thấy mình chỉ có thể nhìn cái bảng đèn màu đỏ kia thôi, còn mấy người khác, ngay cả Lâm Nhất đi trước mặt mình mà anh ta cũng không thể nhìn rõ, chỉ có mấy lúc bảng đèn bị chặn lại rồi, anh ta mới có thể xác định được rằng trước mắt mình có người đang di chuyển.
"Mấy anh không sợ sao?" Hàn Kiệt nhỏ tiếng hỏi.
Nhiễm Văn Ninh đáp: "Sợ chứ." Tuy rằng nỗi sợ của chúng tôi khác hoàn toàn so với nỗi sợ của anh.
"Vậy sao mấy anh im lặng dữ vậy?" Hàn Kiệt có cảm giác rằng nhiệt độ xung quanh mình càng ngày càng hạ xuống.
Nhiễm Văn Ninh đi theo sau Hàn Kiệt, nhớ lại hồi đầu mình cũng sợ bóng sợ gió không lệch đi nơi nào như thế, vì vậy, cậu bèn nói kinh nghiệm của mình cho anh ta: "Anh đừng để bị cảnh vật xung quanh ảnh hưởng. Cái này cũng không phải nhà ma 3D, chuyên môn được dùng để người ta xả stress. Duy trì sự bình tĩnh của mình mới là quan trọng nhất."
Cái nơi này rõ ràng còn 3D hơn cả nhà ma 3D được không? Hàn Kiệt nghĩ thầm.
Lúc đến gần biển hiệu lối thoát hiểm kia, Trì Thác tiến về phía trước, muốn nhìn kĩ hơn một chút. Cái biển báo này không đặc biệt lắm, cũng không phải sinh vật trong mộng cảnh.
"Mấy anh không cảm thấy cái đèn này có màu kì kì hả?" Hàn Kiệt đi sát toàn đội, hỏi.
Trì Thác gật gật đầu, "Ừ kì thật, cơ mà dù sao cũng không phải cho mình nhìn."
Cái câu nói này trực tiếp hù Hàn Kiệt hồn vía lên mây, "Cho... cho cái gì nhìn cơ?"
Giải thích về sinh vật trong mộng khá là phiền phức, hơn nữa Hàn Kiệt cũng không có ý định vào nghề nha, Trì Thác thuận miệng nói: "Cho quỷ nhìn."
Lần này, Hàn Kiệt sầm cả mặt xuống.
Tầng này ngoại trừ việc hơi bị tối, không đủ ánh sáng, ngoài ra thì nó cũng không có sự cố gì phát sinh cả. Mấy người Trì Thác vòng vèo một hồi lâu, trong lúc ấy, họ nhận ra rằng mỗi một chỗ rẽ hơi lớn sẽ đều có một tấm biển báo lối thoát hiểm. Bố cục của tầng này cũng khá đơn giản, là hình một chữ hồi (回) lớn, trong đó có một chút sự vụn vặt: lối rẽ nhỏ, có đường tắt, ví dụ như lối rẽ bên phải thang máy thật ra có một đường tắt, nhưng những con đường tắt nhỏ đó cũng không có biển báo, vì vậy, lúc ban đầu, họ cũng không thể phát hiện ra chúng nó.
Hơn nữa, tầng này lại còn có một cái cầu thang đi xuống, nhưng cũng chỉ có hai tầng, chúng không khác nhau nhiều lắm. Mọi người cùng nhau quay về thang máy, nhấn nút mở cửa một chút, nhưng cái thang máy nọ vẫn bất động.
"Chúng ta ra ngoài thế nào đây, chờ ở đây à?" Hàn Kiệt dựa vào trên tường, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn.
Nhiễm Văn Ninh bây giờ cũng biết chút chút, bèn nói với Hàn Kiệt: "Tí nữa sẽ có chuyện gì đó phát sinh."
Lâm Nhất với hai người Trì Thác đang đứng ở một bên, nghiên cứu cách mở ra thang máy.
"Trong đám tụi mình, chỉ có mỗi Hàn Kiệt mở ra nó một lần thôi, tôi nghĩ rằng phải có tiếp xúc với sinh vật trong mộng cảnh thì mới mở nó ra được. Đương nhiên, cũng có những khả năng khác, ví dụ như, thang máy chỉ có thể mở ra khi đã đến một khoảng thời gian cố định nào đó. Cách đơn giản nhất vẫn là trực tiếp dùng kẻ tí hon mở nó ra, nhưng như vậy rất tốn tài nguyên." Lâm Nhất nói.
Trì Thác nói tiếp: "Phiền hơn nữa chính là, chúng ta cũng không biết chỗ này có mấy tầng lầu, nếu như con số là vô hạn, vậy thì chịu, hơn nữa, số tầng của thang máy là ngẫu nhiên, hoàn toàn là nhờ may mắn."
Nói tới đây, Giang Tuyết Đào bèn quay sang hỏi đồng đội: "Vận may mấy cậu như nào?"
Nhiễm Văn Ninh đúng lúc nghe được Giang Tuyết Đào hỏi thăm, bèn xen mồm kể lể: "Tôi từng quay đồ trong game, quay bách phát bách trượt, tới nỗi được nhân viên chăm sóc khách hàng gọi điện hỏi thăm xem có phải trò chơi đó có vấn đề hay không."
"..."
Ba người kia thẫn thờ nhìn Nhiễm Văn Ninh. Mọi người muốn thích ứng với không gian tối, vì vậy, họ đều tăng năng lực nhận biết của mình cao lên rồi. Hàn Kiệt cũng được họ dạy cho một vài phương pháp sử dụng năng lực nhận biết.
"Trước tiên đừng xài kẻ tí hon, mình tìm phương pháp nào để mở cửa thang máy đi ha." Mọi người nghe thế, gật đầu đồng ý.
Thật ra, họ vốn cũng có thể nhờ một người có thâm niên mang Hàn Kiệt tỉnh lại, nhưng như vậy lại dẫn đến chuyện bắt buộc phải có một người mới tự mình tỉnh dậy. Trước khi tình huống này phát sinh, bọn họ đã có dự định đi tìm cách rời khỏi đây trước đã, ít ra biết một chút cũng đỡ cho người kia hơn.
Lâm Nhất lại cảm thấy không sao cả, mặc dù trên mặt mọi người cũng không biểu hiện ra, nhưng nghĩ nghĩ một chút, cũng chỉ có mình cậu ta có thể bọc hậu.
Hả? Có gì đó sai sai, trong không khí có một loại tiếp xúc ý thức như có như không. Nhiễm Văn Ninh biết sắp sửa có việc xảy ra rồi, thật ra, cậu có một loại giác quan thứ sáu đặc biệt, có thể nhận biết được khi nào hai không gian giao hòa vào nhau.
"A!" Hàn Kiệt phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Đột nhiên, cả một tầng lâu nọ được bật đèn sáng choang, ánh đèn sáng lóa mắt đột nhiên bao trùm tầm mắt của mọi người, khiến mắt họ khó mà mở ra được. Các biển báo lối thoát hiểm màu đỏ ở nơi xa xa đó cũng đồng thời biến thành màu xanh lá.
Nền đất được lát gạch men, mặt tường màu trắng, lúc nãy họ có dò xét qua cả khu, nơi này cũng không có bất kì cửa sổ phòng nào.
Biển báo màu xanh kia được đặt tại phía xa xa, nom hệt như đang thì thầm: Ở đây.
Nhiễm Văn Ninh giảm năng lực nhận biết của mình, để phòng ngừa một số tình huống phát sinh đột ngột.
Hàn Kiệt mau chóng lủi về bên cạnh mấy người đội "Ánh sáng". Tuy đám người này phần lớn đều trẻ tuổi hơn so với anh ta, nhưng mấy lúc thế này mạnh được yếu thua, có thực lực mới có quyền lên tiếng, Hàn Kiệt chỉ cảm thấy anh ta là một con cá trên tấm thớt mà thôi.
Dựa vào mắt nhìn người của Hàn Kiệt và đầu óc kinh doanh của anh ta, đám người kia có thể chia ra thành ba loại, bao gồm Giang Tuyết Đào- vừa nhìn đã biết đa mưu túc trí, Lâm Nhất và Trì Thác cùng được xếp vào một loại- tuổi tác tuy không lớn, nhưng lại biết giấu mình khá sâu, công ty mà nhìn trúng loại người này, sau này sẽ có trong tay người dự bị xuất sắc để kế thừa mấy vị trí cao tầng, còn Nhiễm Văn Ninh- điển hình cho một đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, rất thích hợp để giao lưu làm quen.
Nhưng một âm thanh quái dị lại đột ngột vang lên, đánh gãy mạch suy nghĩ của Hàn Kiệt. Có thứ gì đó nện trên mặt đất, đồng thời còn phát ra tiếng vọng.
"Âm thanh gì đây?" Hàn Kiệt cảm thấy gáy mình tê cứng.
Người trong đội "Ánh sáng" lại đang suy nghĩ thuộc tính của cái thứ đó: Có thực thể, có chân, trông cũng vừa, nhưng không bự lắm, số lượng có thể khá nhiều, không chỉ một con. Cho dù hình ảnh trong đầu họ có ra làm sao, cái âm thanh nơi khúc quanh kia đã càng ngày càng gần, nó có là ngựa chết hay lừa sống gì thì họ cũng đều phải đối mặt thôi.
Thế nhưng, thứ kia lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Thứ xuất hiện trước mắt mọi người là mấy con ma nơ canh không đầu thường được người ta đặt làm bia ngắm trong bãi luyện súng, chúng có hai nữ một nam, đều mặc một bộ vest màu đen, dưới cánh tay mỗi đứa trong bọn chúng còn kẹp một cặp văn kiện màu xanh lam, đi chân đất, cử động hệt như người bình thường, đang dần dần đi đến chỗ họ.
Lúc nhìn thấy mấy người Nhiễm Văn Ninh, ba con ma nơ canh kia dừng ngay tại chỗ, im thin thít, khiến mấy người họ cảm thấy như chúng là người giấy đưa tang, vô cùng quỷ quái.
A!!! Một loạt âm thanh cao vút đột nhiên được cất lên. Ba con ma nơ canh kia bước đi lần thứ hai, lần này, bước chân của chúng nó tuy là bước chân bình thường, nhưng lại nhanh đến khiến người ta sợ hãi, chúng uyển chuyển chạy bước nhỏ về phía bên này.
Tấn công tinh thần lực lại theo như dự đoán của mọi người. Mấy người "Ánh sáng" lúc nãy cũng có trao đổi với nhau phương pháp để đối phó với sinh vật trong mộng cảnh. Nhiễm Văn Ninh và Giang Tuyết Đào xách Hàn Kiệt trốn vào con đường tắt nhỏ phía bên phải, địa hình nơi này không rộng rãi, nếu đánh nhau thật, càng nhiều người sẽ càng mang đến bất lợi. Trì Thác và Lâm Nhất đứng yên tại chỗ, mỗi người bọn họ sẽ thử một vài cách để ép thang máy mở cửa.
Hai người này có sức chiến đấu rất cao, Nhiễm Văn Ninh chỉ mong hai tên đồng đội này không gây thương tổn lên cậu. Sau đợt công kích bằng sóng âm lúc nãy, tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh đã hạ xuống 496, con số này cũng không quá thấp hay đặc biệt trong mắt kẻ khai thác. Giang Tuyết Đào lại dùng năng lực ý thức của mình để ổn định trạng thái của Hàn Kiệt, anh ta vốn chỉ là một người bình thường, trị số ban đầu chắc chỉ xấp xỉ 150, không thể nuốt trôi tận mấy đợt tấn công.
Trì Thác và Lâm Nhất cùng dụ dỗ mấy sinh vật trong mộng này đến gần thang máy để tiện cho việc mở cửa.
Lúc mấy sinh vật đó đến gần cửa thang máy, nó vẫn chưa hề mở ra.
Bọn họ đánh tan một con, thang máy vẫn không nhúc nhích.
Hàn Kiệt vốn còn muốn hỏi họ vì sao không trốn, nhưng thấy tình huống có lợi cho bên mình rồi, bèn cố sức ngồi bên đó ủng hộ.
"Không mở cửa được." Trì Thác sút văng con ma nơ canh dưới chân mình, nói, "Hàn Kiệt, lúc đó anh có gặp được chuyện gì đặc biệt không?"
Trong mắt Hàn Kiệt, tất cả chuyện đã xảy ra đều đặc biệt, nếu muốn anh ta nói ra được chuyện đặc biệt nhất, thế thì hơi khó. Thế nhưng, lúc anh ta mở cửa, anh ta vốn đang bị đuổi, cái con oan hồn kia còn suýt chút nữa đã leo vào thang máy.
"Lúc tôi mở cửa, nó sắp đuổi kịp tôi tới nơi rồi ấy." Hàn Kiệt đáp.
Nhiễm Văn Ninh ngẫm nghĩ tình huống mở cửa thành công của Hàn Kiệt trong giây lát, nói: "Con slime kia cũng mở được cửa. Nếu như trong trường hợp của Hàn Kiệt, anh ta mở được cửa là do sinh vật trong mộng, vậy có phải cái sinh vật này ít nhất phải mạnh đến mức thứ hai hay không."
Đúng rồi, thật ra "Người tí hon chạy trốn" là một sinh vật trong mộng được người ta xếp vào mức độ hai.
"Cũng có thể đấy." Lâm Nhất nói xong, xoay đầu sang một bên khác.
"Có điều nó hơi phiền." Trì Thác cũng nói một câu, sau đó nhìn con ma nơ canh dưới chân mình. .
Ừ, Nhiễm Văn Ninh cũng cảm thấy phiền phức. Nếu đúng là như thế, nói cách khác, họ chắc chắn phải tìm đường chết đi chọc ghẹo một con quái vật, sau đó tìm đường chết để mở cửa thang máy, sau đó lại phải tìm đường chết để vào trong một nơi khác tìm thêm đường chết, sau đó quay ngược lại, lặp lại bước đầu. Nếu cái mộng cảnh này mà được xác định rồi, nó nhất định sẽ là một nơi mà bất kì kẻ khai thác hay người dẫn đường nào cũng đều không muốn đặt chân vào.
Giang Tuyết Đào liếc nhìn cái đèn trên đầu mình, nói: "Quái vật trong mộng cảnh này, không không, phải là quái vật của cái tầng này, hẳn là sẽ chui ra dưới một tình huống đặc biệt nào đó. Nếu như thật sự là như vậy, chúng ta tìm nó nhanh nhanh một chút, lỡ đâu lại quay về cái tầng lầu tối om như lúc nãy nữa thì chúng nó có thể biến mất đấy."
Hàn Kiệt tuy sợ, nhưng nghe thấy phân tích của bọn họ cũng thấy hơi có lí, chỉ còn nước đi theo người bên "Ánh sáng" mà thôi. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là, anh ta cũng không biết rằng có mấy người có thể mang người khác tỉnh dậy trong mộng cảnh đặc thù, nếu không, anh ta đã sớm gây gổ với đám người Trì Thác, hỏi họ rằng vì sao lại không để anh ta tỉnh lại.
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 45: Thang máy xui xẻo, hai.
Có rất nhiều khuyết điểm khi sử dụng "Người tí hon chạy trốn", dĩ nhiên, đối với bản thân nó thì những thứ này không phải khuyết điểm. Cách di chuyển của sinh vật trong mộng khác với nhân loại; ví dụ như, có lúc, người ta sẽ phải gặp phải một tình huống như thế: Thang máy cũng không dừng ở một tầng cố định nào cả, chỉ vừa vặn đi ngang qua tầng đó thế thôi, nhưng kẻ tí hon kia cũng có thể tự động đi xuyên qua rồi chạy đi như vậy.
Người đội "Ánh sáng" chỉ còn nước suy đoán tầng lầu có cửa ra chính xác. Tầng này nằm giữa bãi đậu xe và tầng mà họ sắp dừng chân.
Ting. Thang máy mở cửa rồi.
Cảnh tượng ngoài cửa rất quỷ dị. Trên toàn bộ hành lang, họ chỉ có thể trông thấy bảng hiệu lối thoát hiểm được treo đối diện khúc quanh, nhưng bảng hiệu này không phải màu xanh lá, mà lại là màu đỏ. Độ sáng của nó rất lớn, nó bao phủ cả không gian của lối rẽ bằng một sắc đèn có màu đỏ tươi như máu. Những nơi còn lại tối om om, nhưng họ cũng có thể đoán được đây là một hành lang thẳng tắp, còn hai bên nó có cái gì, không ai biết được.
Hàn Kiệt vừa nhìn thấy cái cảnh này đã thấy không được ổn cho lắm. Cái chỗ này mà không có ma nữ thì đúng là rất vô lí, vì vậy, anh ta vội vàng khuyên họ: "Chúng ta đổi tầng đi thôi."
Nhiễm Văn Ninh ấn nút đóng cửa thang máy mấy lần, nhưng thang máy lại không hoạt động. Xem ra, họ chắc chắn phải đi ra ngoài xem xét một chút.
Về cách để kẻ khai thác cảm nhận được nguy hiểm, ngoài sử dụng năm giác quan vốn có, họ còn phải sử dụng giác quan thứ sáu rất nhiều, cái này cũng đồng nghĩa với việc cảm nhận lực công kích từ ý thức. Vì vậy, chỉ cần hoàn cảnh xung quanh không quá kì lạ, không quá nguy hiểm đến nỗi không thể nào tiếp thu được, họ đều có gan trực tiếp xông ra ngoài.
"Cách tỉnh dậy không nhất thiết là chỉ có một cách này thôi đâu, trước tiên mình ra khỏi đây, xem xét một chút ha." Trì Thác dẫn đầu ra khỏi thang máy.
Hàn Kiệt đi ở trong hàng. Anh ta còn nghĩ rằng ít nhất cũng còn cái bảng đèn đỏ kia chiếu sáng, vẫn còn có thể thấy lờ mờ, ai ngờ chưa đi được mấy bước đã thấy mình chỉ có thể nhìn cái bảng đèn màu đỏ kia thôi, còn mấy người khác, ngay cả Lâm Nhất đi trước mặt mình mà anh ta cũng không thể nhìn rõ, chỉ có mấy lúc bảng đèn bị chặn lại rồi, anh ta mới có thể xác định được rằng trước mắt mình có người đang di chuyển.
"Mấy anh không sợ sao?" Hàn Kiệt nhỏ tiếng hỏi.
Nhiễm Văn Ninh đáp: "Sợ chứ." Tuy rằng nỗi sợ của chúng tôi khác hoàn toàn so với nỗi sợ của anh.
"Vậy sao mấy anh im lặng dữ vậy?" Hàn Kiệt có cảm giác rằng nhiệt độ xung quanh mình càng ngày càng hạ xuống.
Nhiễm Văn Ninh đi theo sau Hàn Kiệt, nhớ lại hồi đầu mình cũng sợ bóng sợ gió không lệch đi nơi nào như thế, vì vậy, cậu bèn nói kinh nghiệm của mình cho anh ta: "Anh đừng để bị cảnh vật xung quanh ảnh hưởng. Cái này cũng không phải nhà ma 3D, chuyên môn được dùng để người ta xả stress. Duy trì sự bình tĩnh của mình mới là quan trọng nhất."
Cái nơi này rõ ràng còn 3D hơn cả nhà ma 3D được không? Hàn Kiệt nghĩ thầm.
Lúc đến gần biển hiệu lối thoát hiểm kia, Trì Thác tiến về phía trước, muốn nhìn kĩ hơn một chút. Cái biển báo này không đặc biệt lắm, cũng không phải sinh vật trong mộng cảnh.
"Mấy anh không cảm thấy cái đèn này có màu kì kì hả?" Hàn Kiệt đi sát toàn đội, hỏi.
Trì Thác gật gật đầu, "Ừ kì thật, cơ mà dù sao cũng không phải cho mình nhìn."
Cái câu nói này trực tiếp hù Hàn Kiệt hồn vía lên mây, "Cho... cho cái gì nhìn cơ?"
Giải thích về sinh vật trong mộng khá là phiền phức, hơn nữa Hàn Kiệt cũng không có ý định vào nghề nha, Trì Thác thuận miệng nói: "Cho quỷ nhìn."
Lần này, Hàn Kiệt sầm cả mặt xuống.
Tầng này ngoại trừ việc hơi bị tối, không đủ ánh sáng, ngoài ra thì nó cũng không có sự cố gì phát sinh cả. Mấy người Trì Thác vòng vèo một hồi lâu, trong lúc ấy, họ nhận ra rằng mỗi một chỗ rẽ hơi lớn sẽ đều có một tấm biển báo lối thoát hiểm. Bố cục của tầng này cũng khá đơn giản, là hình một chữ hồi (回) lớn, trong đó có một chút sự vụn vặt: lối rẽ nhỏ, có đường tắt, ví dụ như lối rẽ bên phải thang máy thật ra có một đường tắt, nhưng những con đường tắt nhỏ đó cũng không có biển báo, vì vậy, lúc ban đầu, họ cũng không thể phát hiện ra chúng nó.
Hơn nữa, tầng này lại còn có một cái cầu thang đi xuống, nhưng cũng chỉ có hai tầng, chúng không khác nhau nhiều lắm. Mọi người cùng nhau quay về thang máy, nhấn nút mở cửa một chút, nhưng cái thang máy nọ vẫn bất động.
"Chúng ta ra ngoài thế nào đây, chờ ở đây à?" Hàn Kiệt dựa vào trên tường, muốn tìm kiếm cảm giác an toàn.
Nhiễm Văn Ninh bây giờ cũng biết chút chút, bèn nói với Hàn Kiệt: "Tí nữa sẽ có chuyện gì đó phát sinh."
Lâm Nhất với hai người Trì Thác đang đứng ở một bên, nghiên cứu cách mở ra thang máy.
"Trong đám tụi mình, chỉ có mỗi Hàn Kiệt mở ra nó một lần thôi, tôi nghĩ rằng phải có tiếp xúc với sinh vật trong mộng cảnh thì mới mở nó ra được. Đương nhiên, cũng có những khả năng khác, ví dụ như, thang máy chỉ có thể mở ra khi đã đến một khoảng thời gian cố định nào đó. Cách đơn giản nhất vẫn là trực tiếp dùng kẻ tí hon mở nó ra, nhưng như vậy rất tốn tài nguyên." Lâm Nhất nói.
Trì Thác nói tiếp: "Phiền hơn nữa chính là, chúng ta cũng không biết chỗ này có mấy tầng lầu, nếu như con số là vô hạn, vậy thì chịu, hơn nữa, số tầng của thang máy là ngẫu nhiên, hoàn toàn là nhờ may mắn."
Nói tới đây, Giang Tuyết Đào bèn quay sang hỏi đồng đội: "Vận may mấy cậu như nào?"
Nhiễm Văn Ninh đúng lúc nghe được Giang Tuyết Đào hỏi thăm, bèn xen mồm kể lể: "Tôi từng quay đồ trong game, quay bách phát bách trượt, tới nỗi được nhân viên chăm sóc khách hàng gọi điện hỏi thăm xem có phải trò chơi đó có vấn đề hay không."
"..."
Ba người kia thẫn thờ nhìn Nhiễm Văn Ninh. Mọi người muốn thích ứng với không gian tối, vì vậy, họ đều tăng năng lực nhận biết của mình cao lên rồi. Hàn Kiệt cũng được họ dạy cho một vài phương pháp sử dụng năng lực nhận biết.
"Trước tiên đừng xài kẻ tí hon, mình tìm phương pháp nào để mở cửa thang máy đi ha." Mọi người nghe thế, gật đầu đồng ý.
Thật ra, họ vốn cũng có thể nhờ một người có thâm niên mang Hàn Kiệt tỉnh lại, nhưng như vậy lại dẫn đến chuyện bắt buộc phải có một người mới tự mình tỉnh dậy. Trước khi tình huống này phát sinh, bọn họ đã có dự định đi tìm cách rời khỏi đây trước đã, ít ra biết một chút cũng đỡ cho người kia hơn.
Lâm Nhất lại cảm thấy không sao cả, mặc dù trên mặt mọi người cũng không biểu hiện ra, nhưng nghĩ nghĩ một chút, cũng chỉ có mình cậu ta có thể bọc hậu.
Hả? Có gì đó sai sai, trong không khí có một loại tiếp xúc ý thức như có như không. Nhiễm Văn Ninh biết sắp sửa có việc xảy ra rồi, thật ra, cậu có một loại giác quan thứ sáu đặc biệt, có thể nhận biết được khi nào hai không gian giao hòa vào nhau.
"A!" Hàn Kiệt phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Đột nhiên, cả một tầng lâu nọ được bật đèn sáng choang, ánh đèn sáng lóa mắt đột nhiên bao trùm tầm mắt của mọi người, khiến mắt họ khó mà mở ra được. Các biển báo lối thoát hiểm màu đỏ ở nơi xa xa đó cũng đồng thời biến thành màu xanh lá.
Nền đất được lát gạch men, mặt tường màu trắng, lúc nãy họ có dò xét qua cả khu, nơi này cũng không có bất kì cửa sổ phòng nào.
Biển báo màu xanh kia được đặt tại phía xa xa, nom hệt như đang thì thầm: Ở đây.
Nhiễm Văn Ninh giảm năng lực nhận biết của mình, để phòng ngừa một số tình huống phát sinh đột ngột.
Hàn Kiệt mau chóng lủi về bên cạnh mấy người đội "Ánh sáng". Tuy đám người này phần lớn đều trẻ tuổi hơn so với anh ta, nhưng mấy lúc thế này mạnh được yếu thua, có thực lực mới có quyền lên tiếng, Hàn Kiệt chỉ cảm thấy anh ta là một con cá trên tấm thớt mà thôi.
Dựa vào mắt nhìn người của Hàn Kiệt và đầu óc kinh doanh của anh ta, đám người kia có thể chia ra thành ba loại, bao gồm Giang Tuyết Đào- vừa nhìn đã biết đa mưu túc trí, Lâm Nhất và Trì Thác cùng được xếp vào một loại- tuổi tác tuy không lớn, nhưng lại biết giấu mình khá sâu, công ty mà nhìn trúng loại người này, sau này sẽ có trong tay người dự bị xuất sắc để kế thừa mấy vị trí cao tầng, còn Nhiễm Văn Ninh- điển hình cho một đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, rất thích hợp để giao lưu làm quen.
Nhưng một âm thanh quái dị lại đột ngột vang lên, đánh gãy mạch suy nghĩ của Hàn Kiệt. Có thứ gì đó nện trên mặt đất, đồng thời còn phát ra tiếng vọng.
"Âm thanh gì đây?" Hàn Kiệt cảm thấy gáy mình tê cứng.
Người trong đội "Ánh sáng" lại đang suy nghĩ thuộc tính của cái thứ đó: Có thực thể, có chân, trông cũng vừa, nhưng không bự lắm, số lượng có thể khá nhiều, không chỉ một con. Cho dù hình ảnh trong đầu họ có ra làm sao, cái âm thanh nơi khúc quanh kia đã càng ngày càng gần, nó có là ngựa chết hay lừa sống gì thì họ cũng đều phải đối mặt thôi.
Thế nhưng, thứ kia lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Thứ xuất hiện trước mắt mọi người là mấy con ma nơ canh không đầu thường được người ta đặt làm bia ngắm trong bãi luyện súng, chúng có hai nữ một nam, đều mặc một bộ vest màu đen, dưới cánh tay mỗi đứa trong bọn chúng còn kẹp một cặp văn kiện màu xanh lam, đi chân đất, cử động hệt như người bình thường, đang dần dần đi đến chỗ họ.
Lúc nhìn thấy mấy người Nhiễm Văn Ninh, ba con ma nơ canh kia dừng ngay tại chỗ, im thin thít, khiến mấy người họ cảm thấy như chúng là người giấy đưa tang, vô cùng quỷ quái.
A!!! Một loạt âm thanh cao vút đột nhiên được cất lên. Ba con ma nơ canh kia bước đi lần thứ hai, lần này, bước chân của chúng nó tuy là bước chân bình thường, nhưng lại nhanh đến khiến người ta sợ hãi, chúng uyển chuyển chạy bước nhỏ về phía bên này.
Tấn công tinh thần lực lại theo như dự đoán của mọi người. Mấy người "Ánh sáng" lúc nãy cũng có trao đổi với nhau phương pháp để đối phó với sinh vật trong mộng cảnh. Nhiễm Văn Ninh và Giang Tuyết Đào xách Hàn Kiệt trốn vào con đường tắt nhỏ phía bên phải, địa hình nơi này không rộng rãi, nếu đánh nhau thật, càng nhiều người sẽ càng mang đến bất lợi. Trì Thác và Lâm Nhất đứng yên tại chỗ, mỗi người bọn họ sẽ thử một vài cách để ép thang máy mở cửa.
Hai người này có sức chiến đấu rất cao, Nhiễm Văn Ninh chỉ mong hai tên đồng đội này không gây thương tổn lên cậu. Sau đợt công kích bằng sóng âm lúc nãy, tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh đã hạ xuống 496, con số này cũng không quá thấp hay đặc biệt trong mắt kẻ khai thác. Giang Tuyết Đào lại dùng năng lực ý thức của mình để ổn định trạng thái của Hàn Kiệt, anh ta vốn chỉ là một người bình thường, trị số ban đầu chắc chỉ xấp xỉ 150, không thể nuốt trôi tận mấy đợt tấn công.
Trì Thác và Lâm Nhất cùng dụ dỗ mấy sinh vật trong mộng này đến gần thang máy để tiện cho việc mở cửa.
Lúc mấy sinh vật đó đến gần cửa thang máy, nó vẫn chưa hề mở ra.
Bọn họ đánh tan một con, thang máy vẫn không nhúc nhích.
Hàn Kiệt vốn còn muốn hỏi họ vì sao không trốn, nhưng thấy tình huống có lợi cho bên mình rồi, bèn cố sức ngồi bên đó ủng hộ.
"Không mở cửa được." Trì Thác sút văng con ma nơ canh dưới chân mình, nói, "Hàn Kiệt, lúc đó anh có gặp được chuyện gì đặc biệt không?"
Trong mắt Hàn Kiệt, tất cả chuyện đã xảy ra đều đặc biệt, nếu muốn anh ta nói ra được chuyện đặc biệt nhất, thế thì hơi khó. Thế nhưng, lúc anh ta mở cửa, anh ta vốn đang bị đuổi, cái con oan hồn kia còn suýt chút nữa đã leo vào thang máy.
"Lúc tôi mở cửa, nó sắp đuổi kịp tôi tới nơi rồi ấy." Hàn Kiệt đáp.
Nhiễm Văn Ninh ngẫm nghĩ tình huống mở cửa thành công của Hàn Kiệt trong giây lát, nói: "Con slime kia cũng mở được cửa. Nếu như trong trường hợp của Hàn Kiệt, anh ta mở được cửa là do sinh vật trong mộng, vậy có phải cái sinh vật này ít nhất phải mạnh đến mức thứ hai hay không."
Đúng rồi, thật ra "Người tí hon chạy trốn" là một sinh vật trong mộng được người ta xếp vào mức độ hai.
"Cũng có thể đấy." Lâm Nhất nói xong, xoay đầu sang một bên khác.
"Có điều nó hơi phiền." Trì Thác cũng nói một câu, sau đó nhìn con ma nơ canh dưới chân mình. .
Ừ, Nhiễm Văn Ninh cũng cảm thấy phiền phức. Nếu đúng là như thế, nói cách khác, họ chắc chắn phải tìm đường chết đi chọc ghẹo một con quái vật, sau đó tìm đường chết để mở cửa thang máy, sau đó lại phải tìm đường chết để vào trong một nơi khác tìm thêm đường chết, sau đó quay ngược lại, lặp lại bước đầu. Nếu cái mộng cảnh này mà được xác định rồi, nó nhất định sẽ là một nơi mà bất kì kẻ khai thác hay người dẫn đường nào cũng đều không muốn đặt chân vào.
Giang Tuyết Đào liếc nhìn cái đèn trên đầu mình, nói: "Quái vật trong mộng cảnh này, không không, phải là quái vật của cái tầng này, hẳn là sẽ chui ra dưới một tình huống đặc biệt nào đó. Nếu như thật sự là như vậy, chúng ta tìm nó nhanh nhanh một chút, lỡ đâu lại quay về cái tầng lầu tối om như lúc nãy nữa thì chúng nó có thể biến mất đấy."
Hàn Kiệt tuy sợ, nhưng nghe thấy phân tích của bọn họ cũng thấy hơi có lí, chỉ còn nước đi theo người bên "Ánh sáng" mà thôi. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là, anh ta cũng không biết rằng có mấy người có thể mang người khác tỉnh dậy trong mộng cảnh đặc thù, nếu không, anh ta đã sớm gây gổ với đám người Trì Thác, hỏi họ rằng vì sao lại không để anh ta tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất