Chương 59: Đô thị hoang phế, tám
"Nơi của Ngũ Ý có chuyện rồi." Tang Điệp vừa nghe xong Chúc Nguyệt Tinh truyền lời, bèn quay lại nói lại với đồng đội mình. Mấy người của "Hắc huyền" cũng đang phải đối phó với mấy người có thâm niên có mặt khắp nơi trong mộng.
"Đội trưởng, chị muốn đi không ạ?" Trịnh Giai Giai đi theo sau Tang Điệp, hỏi.
Tang Điệp suy nghĩ một chút, trả lời: "Nếu tôi không đi thì chẳng ai đi cả."
Hạng Tử Phàm nghe hơi ngộ, bèn hỏi: "Vì sao chị nói thế, không phải 'Ánh sáng' cũng nhận được thông báo rồi à?"
"Tại Ngũ Ý nói không đi cũng được, vậy Trì Thác sẽ không đi." Tang Điệp khẳng định.
"..."
Mọi người đồng thời im lặng, đều đồng thanh hỏi trong lòng: Trì Thác không phải chung đội thứ hai trước đây với Ngũ Ý sao? Không đi hỗ trợ nhau cũng được nữa hả?
Một bên khác, Trì Thác và Nhiễm Văn Ninh đều đồng thời nghe được thông báo của Chúc Nguyệt Tinh.
"Anh muốn đi không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi đội trưởng của mình.
Trì Thác đang định rời khỏi kho hàng này, anh nghe Nhiễm Văn Ninh hỏi mình như vậy, bèn lập tức trả lời: "Không cần."
"À thì, nhưng mà, Chúc Nguyệt Tinh có nói rằng chỗ 'Âm thầm' có người cấp tông đồ á." Nhiễm Văn Ninh nhắc Trì Thác. Lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh còn chưa được phổ cập tri thức về phái cấp tiến và phái bảo thủ, cậu nghĩ bên "Ấm thầm" hẳn là gặp được người như Giang Manh, nhưng là cấp tông đồ.
Trì Thác phẩy tay áo một cái, nói: "Ý ổng là ổng cũng có thể xử lí, có điều phải vất vả hơn thôi. Hơn nữa, cái năng lực đó của ổng đụng ai cũng có chuyện, chỉ có mình ổng không có chuyện thôi, trước tiên cứ kệ ổng đi."
Giang Manh hơi không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ đành cẩn thận, rụt rè lên tiếng: "Em thấy bây giờ tới giờ rồi, quái vật cuối cùng sắp đi ra rồi đấy, mấy anh có muốn tìm chỗ để trốn nó không ạ."
Nhưng mấy chữ "tìm chỗ để trốn" của con bé vẫn còn chưa được nói xong, mấy tên "Ánh sáng" đã quay phắt đầu lại hỏi nó: "Ở đâu?"
"Mấy anh muốn đi đánh quái vật ạ?" Giang Manh giật mình hỏi.
Nét mặt Ngô Côn Phong treo lên ba chữ "Chứ gì nữa", chăm chú tới nỗi Giang Manh cảm thấy cái đám người trước mắt mình ai cũng có bệnh tâm thần. Con bé rụt rè nói: "Em không biết, em không muốn đi tìm nó lắm. Nhưng em có thể chỉ đường cho mấy anh, em nghe người ta nói rằng nó sẽ hiện ra ở vị trí trung tâm, nơi đó bình thường là nơi tụ tập cuối cùng của mấy người như tụi em."
"Vị trí trung tâm gì em?" Nhiễm Văn Ninh không hiểu.
Giang Manh nói: "Nơi tụi em tụ tập là nơi nó xuất hiện, càng nhiều người, nó càng dễ xuất hiện, vì vậy, em không muốn đi với mấy anh, em tìm chỗ vắng vắng người núp tới lúc kết thúc là xong rồi. Còn về phần chi nhánh mấy anh nói, em tỉnh lại rồi sẽ đi ạ."
Nếu Giang Manh đã nói như thế, vậy thì theo ý con bé thôi. Mọi người chào tạm biệt Giang Manh, sau đó cùng đi giải quyết quái vật trong lời con bé. Nhiễm Văn Ninh nhờ Giang Manh miêu tả con quái vật, con bé trả lời rằng nó có hình dạng chóp nhọn, có mùi hoa cỏ. Nghe nghe một hồi cũng có thể hình dung ra được, con vật này hẳn là sinh vật số 5 của mộng cảnh này, nó có hình tam giác, mũi nhọn của nó hẳn nên có một tạo hình khác, cũng không phải một hình tam giác hoàn chỉnh.
Nhưng tìm người bây giờ lại là một chuyện phiền phức, bên ngoài đã không còn bất kì ai, cũng không xôm như hồi đầu nữa. Bây giờ, nơi này mới thật sự không khác gì một đô thị bị bỏ hoang.
"Các cậu chờ một chút ha." Dứt lời, Trì Thác tung người nhảy lên nóc nhà kho, anh dùng linh thị để tìm kiếm ý thức của nhũng người bình thường mình đã gặp qua kia. Mãi cho đến khi Trì Thác nhảy xuống, anh mới nói với đồng đội mình: "Bọn họ đều đang tập hợp tại một trung tâm thương mại, mình đi qua đó đi."
"Xa không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Gần ba km thôi à." Trì Thác suy nghĩ một chút rồi đáp.
Ừm, ba km à, ủa khoan, đội trưởng, ông anh làm thế nào mà nhìn được tới hơn ba km vào ban đêm hay thế. Nhiễm Văn Ninh suy nghĩ một lúc lâu, vẫn cảm thấy nguyên nhân là do Trì Thác khá lợi hại.
Mãi cho đến khi mấy người của "Ánh sáng" chạy đến trung tâm thương mại kia, trời đã hửng sáng. Thế nhưng, trong trung tâm thương mại nọ không chỉ không có ai mà đến cả mấy kệ hàng cũng trống huơ trống hoác. Lớp bụi dày trên đất dường như có thể kích phát chứng ho lao của người ta, nhưng cũng may chỉ có ý thức vào trong mộng cảnh, vẫn có thể chịu đựng được thứ này.
Trì Thác mở linh thị, nhìn một hồi, "Bọn họ biến mất rồi, nhưng có mấy người gặp phải một thứ trong mộng, chúng là những con ma nơ canh hình người như vậy." Trì Thác dừng một chút, nói: "Chúng nó cũng không có nhúc nhích, chủ yếu tụ tập ở một chỗ, mình qua xem một chút."
Ngô Côn Phong lần đầu thấy có người dùng linh thị nhìn xuyên không, còn tự mang theo kĩ năng nhìn xuyên kí ức, cậu ta đứng đó xuýt xoa không thôi, luôn cảm thấy lúc còn trong "Kawagebo", Trì Thác ra tay đánh cậu ta như vậy vẫn còn nhẹ chán.
Mấy người của "Ánh sáng" đi đến nơi đó. Nó là một nơi trống trải trên lầu cao nhất của trung tâm mua sắm này, bầu trời hửng sáng mang theo ánh nắng xuyên qua kính thủy tinh, rơi rụng, chiếu sáng khắp nơi đó, tạo thành một mảnh ánh nắng hình bình hành. Trên mảnh ánh nắng này, có mấy con ma nơ canh trần truồng được xếp vòng bốn phía, bày ra rất nhiều động tác, như đang ăn mừng một sự vật giáng sinh, còn ở chính giữa của chúng, có một khối hình chóp bằng kim loại vô cùng vĩ đại.
Lúc Nhiễm Văn Ninh vẫn còn ở xa xa, cậu cũng không thấy rõ thứ đó, cậu có cảm giác như mình đã tiến vào một sảnh triển lãm theo trường phái hiện thực. Những con ma nơ canh màu trắng, hình chóp kim loại màu bạc, ánh sáng mông lung, còn có cả khu vực bị bỏ hoang nhiều năm vây xung quanh, tất cả đã khiến Nhiễm Văn Ninh suýt chút quên mất nơi này là một mộng cảnh đặc thù nguy hiểm.
Khi đến gần nó, Nhiễm Văn Ninh tăng năng lực nhận biết của mình, để nó tăng đến 37, cậu nhìn thấy trên hình chóp tam giác bằng kim loại kia là một thân thể với những đường cong rất đơn giản, chỉ là mấy sợi dây mà thôi. Nó đang oằn người xuống ôm lấy một thứ đồ gì đó, còn về phần cái thứ mà nó đang ôm, thế mà lại là hai cái bắp đùi người treo xuống lủng lẳng, Nhiễm Văn Ninh nhìn xong chỉ muốn ói.
Nhiễm Văn Ninh là người có phản ứng mạnh nhất, cậu trực tiếp buồn nôn. Ngô Côn Phong cau mày, cũng có chút không thoải mái. Còn về phần Trì Thác, Lâm Nhất và Giang Tuyết Đào, nét mặt của ba người họ đều biểu lộ rằng họ không có cảm giác gì. Lâm Nhất thậm chí còn có thể phân tích: "Vì vậy, mấy người kia cố gắng như vậy là để cho một sinh vật trong mộng cảnh này được sinh ra à. Sau khi tiêu diệt nó xong, cái buổi tập hợp hôm nay có thể kết thúc được rồi chăng?"
"Nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn được sinh ra." Trì Thác nhìn mấy cái cơ thịt kia từ từ hóa thành một chất lỏng hệt như thủy ngân, sau đó chảy xuôi vào bên trong của sinh vật số 5 trong mộng cảnh này. Mãi cho tới khi cặp đùi người nọ hoàn toàn biến mất, hình chóp tam giác kia mới từ từ xoay tròn.
Loại sinh vật này thường sẽ có một ít đặc tính giống với con người. Trì Thác thở dài, quay đầu lại nhìn Nhiễm Văn Ninh, quả nhiên Nhiễm Văn Ninh đã lùi về một góc ở phía sau, cũng không muốn nhìn thẳng cái hình chóp kia nữa.
"Tôi nghĩ rằng lúc nó ra đời, buổi tập hợp hôm nay sẽ kết thúc. Mấy cậu chuẩn bị sẵn sàng đi ha, một sinh vật xuất hiện với hình thức phiền toái như vậy sẽ rất khó đối phó." Trì Thác nhắc nhở.
Tuy cậu bạn Nhiễm Văn Ninh đã logout nhưng mấy tay chủ lực của "Ánh sáng" đều có mặt đầy đủ, vì vậy, họ tiến vào trạng thái chiến đấu rất nhanh chóng. Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể đứng bên cạnh để đánh giết những con ma nơ canh kia, mặc dù là đánh giết lâu la, cậu cũng bị thương không nhẹ.
Năng lực của Giang Tuyết Đào là hữu dụng nhất, Lâm Nhất và Trì Thác đều đang câu giờ cho hắn. Còn năng lực của Ngô Côn Phong, tuy rất hữu dụng khi đối phó với người, nhưng hiệu quả lúc dùng trên người các sinh vật trong mộng lại thật sự rất không đáng kể, cậu ta chỉ có thể ở bên cạnh họ để hỗ trợ mà thôi.
Chuyện này cũng không trách được Ngô Côn Phong, nếu cậu ta muốn sử dụng năng lực để đối phó với một sự vật, điều quan trọng nhất là đối phương phải có ý thức, có tư duy, trước mặt họ bây giờ lại là những sinh vật không có những thứ đó, chúng nó căn bản cũng không thể bị ngu muội thao túng.
Cái hình chóp tam giác này lại có một đặc tính vô cùng phiền phức, người ta càng đánh nó, nó càng nổi khùng. Giang Tuyết Đào vất vả mãi mới dùng sương trắng bao lại kín kẽ cả không gian xung quanh, Trì Thác bèn ra lệnh cho toàn bộ đồng đội mình lùi về sau xa một chút, rời đi tầm bắn của anh, sau đó, anh nã một phát đạn về phía sinh vật kia. Nhưng nó không chỉ không biến mất, thậm chí còn có dấu hiệu có thể phá giải cả năng lực của Giang Tuyết Đào, sau đó, nó vung sóng công kích về phía bọn họ.
Trong mộng cảnh này, bóng ma tâm lí của Nhiễm Văn Ninh chuyển sang một thứ khác, từ quần áo trong "Vùng sông nước" đến thanh đao trong "Đô thị hoang phế". Thanh đao trong "Đô thị hoang phế" lớn như một bức tường, nhanh như tàu hỏa. Nhiễm Văn Ninh nghi rằng nếu họ còn tiếp tục đánh nhau trong cái khu mua sắm này, rất nhanh thôi cả một tòa nhà này sẽ đổ sụp.
Sau khi năng lực của Giang Tuyết Đào tản đi, sinh vật số 5 lại lần nữa khôi phục sức sống, ma nơ canh trên mặt đất chỉ còn hai con. Hình chóp tam giác nọ bay lên không trung, ba mặt bên bằng kim loại của nó mở ra trước mắt bọn họ. Trì Thác ý thức được chuyện sắp xảy ra, bèn nói với mọi người: "Nó muốn sử dụng công kích, chạy mau!"
Quả thực, ba mặt bên kia của nó dường như kéo dài được đến vô hạn, lấy nó làm trung tâm, chúng chẳng khác nào ba cái cánh quạt đang phấp phới. Nhiễm Văn Ninh lúc ấy tâm như tro tàn, trốn cái này thế nào mới được?
Mấy người trong đội "Hắc huyền" lúc ấy đã sắp đến xưởng sản xuất nơi "Âm thầm" đang ở, nhưng nơi cách họ rất xa lại nổ ra một tiếng vang trầm đục, hút đi sự chú ý của họ. Bọn họ nhìn thấy có mấy mảnh ánh sáng chói mắt lóe về phía này, sau đó, một âm thanh sụp đổ của một thứ gì đó rất khổng lồ vang lên, họ thậm chí còn có thể thấy một ít khói thuốc lơ lửng ở xa xa.
"Chúc bọn họ bình an." Hạng Tử Phàm lặng lẽ thì thầm một câu, sau đó tiếp tục chạy về hướng của Ngũ Ý.
...
Khụ khụ, Nhiễm Văn Ninh không biết đây là đâu, trong lúc cậu bò ra, cậu còn cảm thấy mặt mày mình chắc chắn đã lấm lem nhọ nồi rồi. Cậu kiểm tra tình trạng của mình một chút, cũng may không cụt tay hay thiếu chân, thế nhưng nhiều nơi trên cơ thể cậu đã hóa thành sương trắng, đang nằm trong trạng thái dần dần khôi phục trở lại. Bên ngoài, trời đã sáng hẳn, cậu cũng không biết đồng đội mình bây giờ ở đâu, cũng may lúc ấy họ đã ở trên tầng cao nhất, hẳn ai cũng sẽ không bị chôn quá sâu.
"Đô thị hoang phế" bây giờ rõ ràng chỉ mới có một tầng thôi, thế nhưng nó lại khó như quỷ.
"Chúc Nguyệt Tinh, chị liên lạc được với Trì Thác đội em không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Xin lỗi, chị không nghe được bất kì thanh âm nào từ phần ý thức của chị ở chỗ đội trưởng mình. Hơn nữa... Hai ý thức chị đặt bên 'Âm thầm' cũng đều bị ngắt rồi, hẳn là có người ngắt ra ý thức của chị nên chúng mới tan hết, nhưng người của 'Hắc huyền' gần như đã đến được đấy rồi."
Nhiễm Văn Ninh vô lực ngồi trên đống phế tích, không biết mình nên đi tìm đồng đội mình ở đâu. Sau khi cậu ngốc ra được một khoảng thời gian rồi, một cơn địa chấn đột nhiên đánh vỡ trạng thái khờ khạo của Nhiễm Văn Ninh. Cậu trông thấy cách mười mét ở phía xa cậu đột nhiên lại có một ánh bạc lóe lên, một lưỡi dao dài hệt như thác nước từ mặt đất xông thẳng lên bầu trời.
Nhiễm Văn Ninh thầm than hỏng rồi, bèn vội vã bò lên, muốn đi xa nó một chút. Nhưng lấy cậu làm tâm điểm, xung quanh cậu lại có ba lưỡi dao vô cùng khổng lồ xuất hiện, chúng nó nở ra như cánh hoa, sau đó xoay tròn, cả một đống phế tích cứ như bị thảy vào máy xay sinh tố. Nhiễm Văn Ninh bị kéo chân đứng không vững, chỉ có thể liều mạng bò lên trên, cậu biết nếu cậu mà ngã xuống một cái, tuy không thành thịt nát, nhưng chắc chắn trăm phần trăm sẽ thành một cục sương trắng.
"Ai cứu tôi với..." Nhiễm Văn Ninh hô hào một câu trong vô vọng.
Có nhiều khi, bạch mã hoàng tử sẽ thật sự tới giải cứu công chúa. Tuy rằng cái con Ngô Côn Phong cưỡi cũng không phải bạch mã, mà là dê đen, cũng may con dê đen này cũng không phải một con dê thật, tướng tá của cái con này còn rất là ra dáng.
Ngô Côn Phong có một chân bị cắt đứt, không thể đi lại, chỉ có thể kéo Nhiễm Văn Ninh lên lưng con dê. Con dê ngu muội này rõ ràng là dê trưởng thành, đến tận bây giờ Nhiễm Văn Ninh mới biết rằng, sinh vật trong cái mộng cảnh này một khi lớn lên sẽ bự như một con trâu, hơn nữa lại cực kì dẻo dai, nó chạy nhảy mấy cái đã mang hai người họ ra khỏi phế tích.
"Cậu còn thật sự... Gọi ra cưỡi à." Nhiễm Văn Ninh chỉ chỉ con dê đen, nói.
Ngô Côn Phong tỏ vẻ "Tôi làm sao được nữa bây giờ", cậu ta bây giờ hơi bị sợ rằng mình dám có khi bị chủ mộng cảnh thân ái sút bay đi luôn. Nhưng sinh vật trong mộng dường như không hề có khái niệm rằng người ta cưỡi nó thì người ta có địa vị cao hơn nó tựa tựa vậy, hoặc căn bản, chúng nó cũng không có khái niệm phân cấp. Sau khi con dê cứu bọn họ xong, nó chỉ đứng ở một bên, nhìn về nơi sinh vật số 5 của mộng cảnh này đang hoành hành.
"Hồi máu đội mấy cậu đâu rồi, tôi cần ổng lắm." Ngô Côn Phong lẩm bẩm nói.
Nhiễm Văn Ninh lắc lắc đầu, đáp: "Mấy người lợi hại nhất đội tôi bây giờ mất tích cả rồi."
"Đội trưởng, chị muốn đi không ạ?" Trịnh Giai Giai đi theo sau Tang Điệp, hỏi.
Tang Điệp suy nghĩ một chút, trả lời: "Nếu tôi không đi thì chẳng ai đi cả."
Hạng Tử Phàm nghe hơi ngộ, bèn hỏi: "Vì sao chị nói thế, không phải 'Ánh sáng' cũng nhận được thông báo rồi à?"
"Tại Ngũ Ý nói không đi cũng được, vậy Trì Thác sẽ không đi." Tang Điệp khẳng định.
"..."
Mọi người đồng thời im lặng, đều đồng thanh hỏi trong lòng: Trì Thác không phải chung đội thứ hai trước đây với Ngũ Ý sao? Không đi hỗ trợ nhau cũng được nữa hả?
Một bên khác, Trì Thác và Nhiễm Văn Ninh đều đồng thời nghe được thông báo của Chúc Nguyệt Tinh.
"Anh muốn đi không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi đội trưởng của mình.
Trì Thác đang định rời khỏi kho hàng này, anh nghe Nhiễm Văn Ninh hỏi mình như vậy, bèn lập tức trả lời: "Không cần."
"À thì, nhưng mà, Chúc Nguyệt Tinh có nói rằng chỗ 'Âm thầm' có người cấp tông đồ á." Nhiễm Văn Ninh nhắc Trì Thác. Lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh còn chưa được phổ cập tri thức về phái cấp tiến và phái bảo thủ, cậu nghĩ bên "Ấm thầm" hẳn là gặp được người như Giang Manh, nhưng là cấp tông đồ.
Trì Thác phẩy tay áo một cái, nói: "Ý ổng là ổng cũng có thể xử lí, có điều phải vất vả hơn thôi. Hơn nữa, cái năng lực đó của ổng đụng ai cũng có chuyện, chỉ có mình ổng không có chuyện thôi, trước tiên cứ kệ ổng đi."
Giang Manh hơi không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ đành cẩn thận, rụt rè lên tiếng: "Em thấy bây giờ tới giờ rồi, quái vật cuối cùng sắp đi ra rồi đấy, mấy anh có muốn tìm chỗ để trốn nó không ạ."
Nhưng mấy chữ "tìm chỗ để trốn" của con bé vẫn còn chưa được nói xong, mấy tên "Ánh sáng" đã quay phắt đầu lại hỏi nó: "Ở đâu?"
"Mấy anh muốn đi đánh quái vật ạ?" Giang Manh giật mình hỏi.
Nét mặt Ngô Côn Phong treo lên ba chữ "Chứ gì nữa", chăm chú tới nỗi Giang Manh cảm thấy cái đám người trước mắt mình ai cũng có bệnh tâm thần. Con bé rụt rè nói: "Em không biết, em không muốn đi tìm nó lắm. Nhưng em có thể chỉ đường cho mấy anh, em nghe người ta nói rằng nó sẽ hiện ra ở vị trí trung tâm, nơi đó bình thường là nơi tụ tập cuối cùng của mấy người như tụi em."
"Vị trí trung tâm gì em?" Nhiễm Văn Ninh không hiểu.
Giang Manh nói: "Nơi tụi em tụ tập là nơi nó xuất hiện, càng nhiều người, nó càng dễ xuất hiện, vì vậy, em không muốn đi với mấy anh, em tìm chỗ vắng vắng người núp tới lúc kết thúc là xong rồi. Còn về phần chi nhánh mấy anh nói, em tỉnh lại rồi sẽ đi ạ."
Nếu Giang Manh đã nói như thế, vậy thì theo ý con bé thôi. Mọi người chào tạm biệt Giang Manh, sau đó cùng đi giải quyết quái vật trong lời con bé. Nhiễm Văn Ninh nhờ Giang Manh miêu tả con quái vật, con bé trả lời rằng nó có hình dạng chóp nhọn, có mùi hoa cỏ. Nghe nghe một hồi cũng có thể hình dung ra được, con vật này hẳn là sinh vật số 5 của mộng cảnh này, nó có hình tam giác, mũi nhọn của nó hẳn nên có một tạo hình khác, cũng không phải một hình tam giác hoàn chỉnh.
Nhưng tìm người bây giờ lại là một chuyện phiền phức, bên ngoài đã không còn bất kì ai, cũng không xôm như hồi đầu nữa. Bây giờ, nơi này mới thật sự không khác gì một đô thị bị bỏ hoang.
"Các cậu chờ một chút ha." Dứt lời, Trì Thác tung người nhảy lên nóc nhà kho, anh dùng linh thị để tìm kiếm ý thức của nhũng người bình thường mình đã gặp qua kia. Mãi cho đến khi Trì Thác nhảy xuống, anh mới nói với đồng đội mình: "Bọn họ đều đang tập hợp tại một trung tâm thương mại, mình đi qua đó đi."
"Xa không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Gần ba km thôi à." Trì Thác suy nghĩ một chút rồi đáp.
Ừm, ba km à, ủa khoan, đội trưởng, ông anh làm thế nào mà nhìn được tới hơn ba km vào ban đêm hay thế. Nhiễm Văn Ninh suy nghĩ một lúc lâu, vẫn cảm thấy nguyên nhân là do Trì Thác khá lợi hại.
Mãi cho đến khi mấy người của "Ánh sáng" chạy đến trung tâm thương mại kia, trời đã hửng sáng. Thế nhưng, trong trung tâm thương mại nọ không chỉ không có ai mà đến cả mấy kệ hàng cũng trống huơ trống hoác. Lớp bụi dày trên đất dường như có thể kích phát chứng ho lao của người ta, nhưng cũng may chỉ có ý thức vào trong mộng cảnh, vẫn có thể chịu đựng được thứ này.
Trì Thác mở linh thị, nhìn một hồi, "Bọn họ biến mất rồi, nhưng có mấy người gặp phải một thứ trong mộng, chúng là những con ma nơ canh hình người như vậy." Trì Thác dừng một chút, nói: "Chúng nó cũng không có nhúc nhích, chủ yếu tụ tập ở một chỗ, mình qua xem một chút."
Ngô Côn Phong lần đầu thấy có người dùng linh thị nhìn xuyên không, còn tự mang theo kĩ năng nhìn xuyên kí ức, cậu ta đứng đó xuýt xoa không thôi, luôn cảm thấy lúc còn trong "Kawagebo", Trì Thác ra tay đánh cậu ta như vậy vẫn còn nhẹ chán.
Mấy người của "Ánh sáng" đi đến nơi đó. Nó là một nơi trống trải trên lầu cao nhất của trung tâm mua sắm này, bầu trời hửng sáng mang theo ánh nắng xuyên qua kính thủy tinh, rơi rụng, chiếu sáng khắp nơi đó, tạo thành một mảnh ánh nắng hình bình hành. Trên mảnh ánh nắng này, có mấy con ma nơ canh trần truồng được xếp vòng bốn phía, bày ra rất nhiều động tác, như đang ăn mừng một sự vật giáng sinh, còn ở chính giữa của chúng, có một khối hình chóp bằng kim loại vô cùng vĩ đại.
Lúc Nhiễm Văn Ninh vẫn còn ở xa xa, cậu cũng không thấy rõ thứ đó, cậu có cảm giác như mình đã tiến vào một sảnh triển lãm theo trường phái hiện thực. Những con ma nơ canh màu trắng, hình chóp kim loại màu bạc, ánh sáng mông lung, còn có cả khu vực bị bỏ hoang nhiều năm vây xung quanh, tất cả đã khiến Nhiễm Văn Ninh suýt chút quên mất nơi này là một mộng cảnh đặc thù nguy hiểm.
Khi đến gần nó, Nhiễm Văn Ninh tăng năng lực nhận biết của mình, để nó tăng đến 37, cậu nhìn thấy trên hình chóp tam giác bằng kim loại kia là một thân thể với những đường cong rất đơn giản, chỉ là mấy sợi dây mà thôi. Nó đang oằn người xuống ôm lấy một thứ đồ gì đó, còn về phần cái thứ mà nó đang ôm, thế mà lại là hai cái bắp đùi người treo xuống lủng lẳng, Nhiễm Văn Ninh nhìn xong chỉ muốn ói.
Nhiễm Văn Ninh là người có phản ứng mạnh nhất, cậu trực tiếp buồn nôn. Ngô Côn Phong cau mày, cũng có chút không thoải mái. Còn về phần Trì Thác, Lâm Nhất và Giang Tuyết Đào, nét mặt của ba người họ đều biểu lộ rằng họ không có cảm giác gì. Lâm Nhất thậm chí còn có thể phân tích: "Vì vậy, mấy người kia cố gắng như vậy là để cho một sinh vật trong mộng cảnh này được sinh ra à. Sau khi tiêu diệt nó xong, cái buổi tập hợp hôm nay có thể kết thúc được rồi chăng?"
"Nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn được sinh ra." Trì Thác nhìn mấy cái cơ thịt kia từ từ hóa thành một chất lỏng hệt như thủy ngân, sau đó chảy xuôi vào bên trong của sinh vật số 5 trong mộng cảnh này. Mãi cho tới khi cặp đùi người nọ hoàn toàn biến mất, hình chóp tam giác kia mới từ từ xoay tròn.
Loại sinh vật này thường sẽ có một ít đặc tính giống với con người. Trì Thác thở dài, quay đầu lại nhìn Nhiễm Văn Ninh, quả nhiên Nhiễm Văn Ninh đã lùi về một góc ở phía sau, cũng không muốn nhìn thẳng cái hình chóp kia nữa.
"Tôi nghĩ rằng lúc nó ra đời, buổi tập hợp hôm nay sẽ kết thúc. Mấy cậu chuẩn bị sẵn sàng đi ha, một sinh vật xuất hiện với hình thức phiền toái như vậy sẽ rất khó đối phó." Trì Thác nhắc nhở.
Tuy cậu bạn Nhiễm Văn Ninh đã logout nhưng mấy tay chủ lực của "Ánh sáng" đều có mặt đầy đủ, vì vậy, họ tiến vào trạng thái chiến đấu rất nhanh chóng. Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể đứng bên cạnh để đánh giết những con ma nơ canh kia, mặc dù là đánh giết lâu la, cậu cũng bị thương không nhẹ.
Năng lực của Giang Tuyết Đào là hữu dụng nhất, Lâm Nhất và Trì Thác đều đang câu giờ cho hắn. Còn năng lực của Ngô Côn Phong, tuy rất hữu dụng khi đối phó với người, nhưng hiệu quả lúc dùng trên người các sinh vật trong mộng lại thật sự rất không đáng kể, cậu ta chỉ có thể ở bên cạnh họ để hỗ trợ mà thôi.
Chuyện này cũng không trách được Ngô Côn Phong, nếu cậu ta muốn sử dụng năng lực để đối phó với một sự vật, điều quan trọng nhất là đối phương phải có ý thức, có tư duy, trước mặt họ bây giờ lại là những sinh vật không có những thứ đó, chúng nó căn bản cũng không thể bị ngu muội thao túng.
Cái hình chóp tam giác này lại có một đặc tính vô cùng phiền phức, người ta càng đánh nó, nó càng nổi khùng. Giang Tuyết Đào vất vả mãi mới dùng sương trắng bao lại kín kẽ cả không gian xung quanh, Trì Thác bèn ra lệnh cho toàn bộ đồng đội mình lùi về sau xa một chút, rời đi tầm bắn của anh, sau đó, anh nã một phát đạn về phía sinh vật kia. Nhưng nó không chỉ không biến mất, thậm chí còn có dấu hiệu có thể phá giải cả năng lực của Giang Tuyết Đào, sau đó, nó vung sóng công kích về phía bọn họ.
Trong mộng cảnh này, bóng ma tâm lí của Nhiễm Văn Ninh chuyển sang một thứ khác, từ quần áo trong "Vùng sông nước" đến thanh đao trong "Đô thị hoang phế". Thanh đao trong "Đô thị hoang phế" lớn như một bức tường, nhanh như tàu hỏa. Nhiễm Văn Ninh nghi rằng nếu họ còn tiếp tục đánh nhau trong cái khu mua sắm này, rất nhanh thôi cả một tòa nhà này sẽ đổ sụp.
Sau khi năng lực của Giang Tuyết Đào tản đi, sinh vật số 5 lại lần nữa khôi phục sức sống, ma nơ canh trên mặt đất chỉ còn hai con. Hình chóp tam giác nọ bay lên không trung, ba mặt bên bằng kim loại của nó mở ra trước mắt bọn họ. Trì Thác ý thức được chuyện sắp xảy ra, bèn nói với mọi người: "Nó muốn sử dụng công kích, chạy mau!"
Quả thực, ba mặt bên kia của nó dường như kéo dài được đến vô hạn, lấy nó làm trung tâm, chúng chẳng khác nào ba cái cánh quạt đang phấp phới. Nhiễm Văn Ninh lúc ấy tâm như tro tàn, trốn cái này thế nào mới được?
Mấy người trong đội "Hắc huyền" lúc ấy đã sắp đến xưởng sản xuất nơi "Âm thầm" đang ở, nhưng nơi cách họ rất xa lại nổ ra một tiếng vang trầm đục, hút đi sự chú ý của họ. Bọn họ nhìn thấy có mấy mảnh ánh sáng chói mắt lóe về phía này, sau đó, một âm thanh sụp đổ của một thứ gì đó rất khổng lồ vang lên, họ thậm chí còn có thể thấy một ít khói thuốc lơ lửng ở xa xa.
"Chúc bọn họ bình an." Hạng Tử Phàm lặng lẽ thì thầm một câu, sau đó tiếp tục chạy về hướng của Ngũ Ý.
...
Khụ khụ, Nhiễm Văn Ninh không biết đây là đâu, trong lúc cậu bò ra, cậu còn cảm thấy mặt mày mình chắc chắn đã lấm lem nhọ nồi rồi. Cậu kiểm tra tình trạng của mình một chút, cũng may không cụt tay hay thiếu chân, thế nhưng nhiều nơi trên cơ thể cậu đã hóa thành sương trắng, đang nằm trong trạng thái dần dần khôi phục trở lại. Bên ngoài, trời đã sáng hẳn, cậu cũng không biết đồng đội mình bây giờ ở đâu, cũng may lúc ấy họ đã ở trên tầng cao nhất, hẳn ai cũng sẽ không bị chôn quá sâu.
"Đô thị hoang phế" bây giờ rõ ràng chỉ mới có một tầng thôi, thế nhưng nó lại khó như quỷ.
"Chúc Nguyệt Tinh, chị liên lạc được với Trì Thác đội em không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Xin lỗi, chị không nghe được bất kì thanh âm nào từ phần ý thức của chị ở chỗ đội trưởng mình. Hơn nữa... Hai ý thức chị đặt bên 'Âm thầm' cũng đều bị ngắt rồi, hẳn là có người ngắt ra ý thức của chị nên chúng mới tan hết, nhưng người của 'Hắc huyền' gần như đã đến được đấy rồi."
Nhiễm Văn Ninh vô lực ngồi trên đống phế tích, không biết mình nên đi tìm đồng đội mình ở đâu. Sau khi cậu ngốc ra được một khoảng thời gian rồi, một cơn địa chấn đột nhiên đánh vỡ trạng thái khờ khạo của Nhiễm Văn Ninh. Cậu trông thấy cách mười mét ở phía xa cậu đột nhiên lại có một ánh bạc lóe lên, một lưỡi dao dài hệt như thác nước từ mặt đất xông thẳng lên bầu trời.
Nhiễm Văn Ninh thầm than hỏng rồi, bèn vội vã bò lên, muốn đi xa nó một chút. Nhưng lấy cậu làm tâm điểm, xung quanh cậu lại có ba lưỡi dao vô cùng khổng lồ xuất hiện, chúng nó nở ra như cánh hoa, sau đó xoay tròn, cả một đống phế tích cứ như bị thảy vào máy xay sinh tố. Nhiễm Văn Ninh bị kéo chân đứng không vững, chỉ có thể liều mạng bò lên trên, cậu biết nếu cậu mà ngã xuống một cái, tuy không thành thịt nát, nhưng chắc chắn trăm phần trăm sẽ thành một cục sương trắng.
"Ai cứu tôi với..." Nhiễm Văn Ninh hô hào một câu trong vô vọng.
Có nhiều khi, bạch mã hoàng tử sẽ thật sự tới giải cứu công chúa. Tuy rằng cái con Ngô Côn Phong cưỡi cũng không phải bạch mã, mà là dê đen, cũng may con dê đen này cũng không phải một con dê thật, tướng tá của cái con này còn rất là ra dáng.
Ngô Côn Phong có một chân bị cắt đứt, không thể đi lại, chỉ có thể kéo Nhiễm Văn Ninh lên lưng con dê. Con dê ngu muội này rõ ràng là dê trưởng thành, đến tận bây giờ Nhiễm Văn Ninh mới biết rằng, sinh vật trong cái mộng cảnh này một khi lớn lên sẽ bự như một con trâu, hơn nữa lại cực kì dẻo dai, nó chạy nhảy mấy cái đã mang hai người họ ra khỏi phế tích.
"Cậu còn thật sự... Gọi ra cưỡi à." Nhiễm Văn Ninh chỉ chỉ con dê đen, nói.
Ngô Côn Phong tỏ vẻ "Tôi làm sao được nữa bây giờ", cậu ta bây giờ hơi bị sợ rằng mình dám có khi bị chủ mộng cảnh thân ái sút bay đi luôn. Nhưng sinh vật trong mộng dường như không hề có khái niệm rằng người ta cưỡi nó thì người ta có địa vị cao hơn nó tựa tựa vậy, hoặc căn bản, chúng nó cũng không có khái niệm phân cấp. Sau khi con dê cứu bọn họ xong, nó chỉ đứng ở một bên, nhìn về nơi sinh vật số 5 của mộng cảnh này đang hoành hành.
"Hồi máu đội mấy cậu đâu rồi, tôi cần ổng lắm." Ngô Côn Phong lẩm bẩm nói.
Nhiễm Văn Ninh lắc lắc đầu, đáp: "Mấy người lợi hại nhất đội tôi bây giờ mất tích cả rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất