Trong Cơn Say Đốt Đèn Nhìn Ngươi

Chương 39: Phiên ngoại 1: Tịch dương trầm trầm

Trước Sau
Edit by An Nhiên

Công chúa An Chiến sa lưới, bắt được phản tặc, đây là công lao lớn của huyền mật ty, đám mật thám tụ họp một chỗ ăn mừng.

(ty: giống cơ quan sở, vụ)

Kinh thành ban đêm sáng đuốc, người đi đường tấp nập, trong lầu vạn thọ ăn uống linh đình, múa hát phạt rượu bên tai không dứt, tựa như không có quan hệ với chiến loạn yên hay không yên ở ngàn dặm ngoài kia.

Tiêu Diêu nhàm chán lau góc chén trong tay, vẫn là kinh thành thối nát bình thản thích hợp với thiếu gia như hắn hơn.

—— nếu như không biết hắn mà nói.

Đám tiểu mật thám liên tiếp kính ty trên của mình, Tiêu Diêu lần này không từ chối giống như mọi khi, uống thêm vài chén liền không trụ được nữa, uống đến hai má ửng hồng, ánh mắt mê ly, dựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay nghe đám tiểu hài tử trên bàn nói khoác đánh rắm.

Lúc rượu vào có người thuận miệng nói: “Nguyên tịch năm nay Nhị gia không có ở đây, bằng không lại đi Huyền Vũ môn ngồi trên đó uống rượu rồi.”

Một đám tiểu mật thám mới tới tò mò áp sát lại nghe.

“Ngồi trên đó uống rượu là sao?”

Khóe miệng Tiêu Diêu khẽ cong, khóe mắt hợp với gương mặt đỏ lên: “Không có gì… Chỉ là muốn ngắm cảnh thôi.”

“Nghe nói Nhị tiểu thư Lâm gia sắp gả vào Tiêu phủ à? Hời cho nhà bọn họ rồi.” Một tiểu mật thám nói liên miên xum xoe vuốt mông ngựa Tiêu Diêu, “Đại thiếu gia thế nào cũng phải lấy đại tiểu thư Tần Phủ chứ, Lâm nhị tiểu thư thân phận sao đủ.”

Tiêu Diêu tiếp tục uống rượu hừ một tiếng, khinh thường quẹt miệng: “Hắn hả… Nữ nhân quá nhiều… Không kém một rừng hoa, ngủ ai mà không phải là ngủ, ngày ngày đi dạo Túy Tiên lâu, rất vui vẻ.”

“Nhị gia vừa ý tiểu thư nhà ai nha, tướng mạo này, thân thủ này, địa vị này, tiên nữ cũng không xứng với Nhị gia.”

Đáy mắt Tiêu Diêu ẩn chứa ấm áp, lạnh mặt xuống: “Đừng có hỏi mò, làm việc thì không thấy bóng dáng ngươi đâu, bát quái thì giỏi lắm.”

“Ầy…”Đám tiểu mật thám thất vọng cúi đầu, Vệ Vinh ngồi đầy mặt đắc ý, ưỡn ngực, thầm nghĩ ta thế nhưng là *tiểu thúc tử của Nhị gia đó, kiêu ngạo bao nhiêu, ca của ta chính là tiên nữ các ngươi đang nhắc đó.

(tiểu thúc tử: em trai của chồng)

Dưới quán rượu có một tiếng huýt sáo nhàn nhã, Vệ Vinh nghiêng người dựa vào cửa sổ liếc nhìn.

“Vệ Vinh.” Một tiểu mật thám túm túm Vệ Vinh, “Gì thế?”

Vệ Vinh không tập trung nhìn qua ngoài cửa sổ cắn hạt dưa: “Tiên nữ đi bộ tới rồi.”

Tiêu Diêu say, vịn thành ghế đứng dậy, lảo đảo. Đám tiểu mật thám thấy quan trên lui tiệc, nhao nhao đứng dậy cung kính: “Nhị gia đi thong thả.”

Có người muốn đưa Tiêu Diêu về, bị Vệ Vinh kéo lại: “Đến đến đến, uống rượu uống rượu.” Hô hét lừa gạt một trận.

Tiêu Diêu vịn thang chóng mặt đi xuống, bước tiếp theo chân đặt không vững té xuống, đúng lúc Vệ Lạc cũng đang từ dưới đi lên tìm người, trực tiếp té trên người Vệ Lạc, say đến lợi hại, ôm Vệ Lạc không đi nổi.

“Mẹ ơi Diêu nhi a.” Vệ Lạc lui ra sau hai bước mới đứng vững, nhấc cánh tay Tiêu Diêu vòng lên cổ mình, một tay ôm eo Tiêu Diêu đỡ người, mùi rượu nồng nặc xông đến Vệ Lạc nhíu mày, “Ngươi đã uống bao nhiêu rồi, thật không nghe lời, mắt còn chưa khỏi hẳn, không cần mắt nữa phải không?”

Tiêu Diêu mơ hồ, chỉ vào Vệ Lạc, say khướt: “Có ai không, đưa gia đi Huyền Vũ môn, ngươi, ngươi đưa đi.”

Vệ Lạc vừa tức vừa buồn cười: “Đi Huyền Vũ môn làm gì?”

Tiêu Diêu nấc một cái: “Ngươi quản nhiều vậy làm gì, đi mau, hôm nay hắn sẽ trở lại, ta phải đi nhìn hắn.”

Vệ Lạc thu lại nụ cười, thở dài, ôm vai Tiêu Diêu: “Đừng làm rộn, chúng ta về nhà, Diêu nhi.”

Tiêu Diêu vùi đầu nằm trước ngực Vệ Lạc, thanh âm mang theo giọng mũi không rõ, “Ngươi trở về rồi à… Ta phải đi nhìn ngươi, ngươi chỉ trở lại trong chốc lát, ta chưa nhìn thấy đã đi…”

“Không đi, bảo bối, ta ở đây.” Vệ Lạc nửa ôm Tiêu Diêu sắp ngủ đi về phía tòa nhà bên kia, trên người đỡ hơn phân nửa sức nặng của Tiêu Diêu, Tiêu Diêu loạng choạng mơ mơ màng màng đi theo.

Từ khi Vệ đại nhân vào kinh làm quan, Vệ Lạc liền theo phụ thân từ Trọng Bắc chuyển vào kinh thành. Bản thân Vệ Lạc cũng có chỗ ở trong kinh, bình thường đều là Vệ Vinh ở một mình, Vệ Lạc vừa trở về, Vệ Vinh liền cuốn gói hành lý chuyển nhà.

Vệ Vinh từ phía sau vội vàng chạy tới, giúp Vệ Lạc nâng cánh tay kia của Tiêu Diêu, bị Vệ Lạc ngừng lại quở trách: “Tiểu tử ngươi được lắm, ta bảo ngươi đỡ rượu giúp hắn, ngươi làm được gì rồi?”

Vệ Vinh rất oan ức: “Ta sai rồi ca, đừng trách ta, Tiêu ca hôm nay không vui lắm, giống như uống rượu giải sầu. Ta tưởng ngươi trở về hắn sẽ rất cao hứng a, ngày trước lúc nào cũng ngồi một mình trên Huyền Vũ môn nhìn ngươi.”

Vệ Lạc mắt nhìn Tiêu Diêu đang gục đầu mê man, lông mi rủ xuống, mặt mắt đều đỏ lên, vô cùng đáng thương.

“Được rồi được rồi, ngươi nhanh lên, định làm gì thì làm đi.”

“A… Ta đi đây.” Vệ Vinh dừng bước, nhìn Vệ Lạc nửa ôm Tiêu đại nhân đi qua tòa nhà bên kia, giờ nửa đêm trời chưa muộn, vẫn chưa muốn về nhà, cũng không biết nên đi đâu chơi.

Vậy đi tìm Tiểu Kiều chơi đi.

Vệ Lạc rốt cuộc kéo được người vào trong nhà, kêu nha hoàn mang nước vào trong phòng, nâng Tiêu Diêu lên giường, đem người dựa vào trên người mình, rót một chén trà đút.

Lúc ngủ Tiêu Diêu rất nghe lời, cho gì ăn đó, cũng không tạc mao, yên lặng tựa trong ngực Vệ Lạc, uống rượu đến nóng, một thân một đầu mồ hôi, quần áo thấm ướt như mới từ trong nước đi ra. Vệ Lạc dứt khoát lột sạch quần áo trên người hắn, kéo vào trong thùng nước tắm rửa một hồi.

Ngày trước người Tiêu Diêu trắng trẻo non mềm, chăm sóc cẩn thận, chưa bao giờ chà đạp bản thân, sau khi từ Tây Bắc trở về, trên người đều thô ráp hơn không ít, còn có vài vết thương đóng vảy để lại sẹo, dưới tai trên mặt có một vết thương không sâu để lại sẹo, là lúc hỗn chiến cùng thiết vệ mười bảy mắt lưu lại.

Trên cổ đeo một sợi dây đỏ buộc một miếng ngọc bội nhỏ, là trước kia Vệ Lạc cởi từ trên cổ mình đưa cho hắn, mang lâu như vậy, dây đỏ cũng đều đã cũ.

“Ngươi a….” Vệ Lạc để Tiêu Diêu dựa vào thùng tắm, ngồi ở phía sau, tháo tóc ra gội sạch mùi rượu ở trên. Tiêu Diêu nửa tỉnh nửa mê, nửa mở đôi mắt hoa đào, nghiêng đầu sang nhìn Vệ Lạc.

Tiêu Diêu đổi hướng đối mặt Vệ Lạc, cánh tay thảnh thơi gối lên miệng thùng, một tay bắt lấy cổ áo Vệ Lạc túm đến trước mặt, nửa híp mắt kiêu ngạo nói: “Không tệ, hầu hạ coi như cũng được.”

“Coi như cũng được à, vậy ngài thưởng chút tiền lẻ đi?” Vệ Lạc một bên gội đầu cho Tiêu Diêu, nhếch môi cười cười, nháy mắt tiếp theo, trong ánh mắt xinh đẹp của Tiêu Diêu đột nhiên nảy sinh ác độc, cơ bắp trên cánh tay căng lên, trực tiếp lôi Vệ Lạc vào trong thùng tắm. Vệ Lạc bất ngờ không kịp đề phòng, đầu ngã vào trong, tung tóe một trận bọt nước lớn, bị Tiêu Diêu xách từ trong nước ra, nắm chặt cằm hôn lên, nước văng toàn thân.

Cũng may thùng tắm lớn đủ chắc, không bị đập hỏng, cũng không rỉ nước, chất lượng không tệ, sau này sẽ mua thêm một cái.

“Ừm……” Vệ Lạc bất chấp toàn thân ướt đẫm, ôm lấy Tiêu Diêu, đáp lại một nụ hôn càng sâu hơn càng dụng tâm hơn, đầu lưỡi triền miên, thỉnh thoảng hàm răng đụng nhau khẽ vang lên, tiếng nước dâm mỹ mê người, ngón tay miêu tả hình dáng gò má Tiêu Diêu, đầu lưỡi liếm mút nốt ruồi đỏ trên môi, thời gian dần qua, hạ thân hai người đều bắt đầu cứng rắn.

Tiêu Diêu sắc mặt càng đỏ hơn, bỗng nhiên đứng lên, bọt nước ào ào chảy xuống, án đầu Vệ Lạc xuống hạ thân mình, trong miệng hàm hồ nói: “Khó chịu, hút hút cho ta.”

Trụ thịt trước mặt đỏ hồng trướng cứng chống bên môi, khóe miệng Vệ Lạc giật một cái, ta thao, Diêu nhi ngươi kêu lão tử hút cho ngươi? Ta giống người trong hoa lâu hầu hạ người ta hay sao?

Vệ Lạc mím môi, cũng có chút phát hỏa: “Diêu nhi ngươi đừng quá đáng, náo đủ chưa?” Bỗng nhiên đứng dậy thô lỗ xách Tiêu Diêu vẫn chưa tỉnh táo ra khỏi thùng, cởi bỏ quần áo ướt đẫm trên người ném qua một bên, lau khô cho Tiêu Diêu một chút, ném tới trên giường, che kín chăn sợ làm người bị lạnh, lúc này mới lau nước trên người mình.

Giày vò cả buổi, Tiêu Diêu cũng tỉnh rượu không ít, thấy Vệ Lạc bởi vì này chút chuyện này mà cau mặt với mình, trong ngực có chút lạnh, dứt khoát quay lưng lại, không để ý Vệ Lạc.

“Có thể đừng nháo hay không, ta trở về ngươi mất hứng sao? Vậy ta đi.” Vệ Lạc vừa lau tóc vừa trêu chọc Tiêu Diêu, thấy Diêu nhi dường như thực sự không vui, nhanh chóng dỗ dành.

“Nháo nháo nháo! Ta nháo thế nào?” Tiêu Diêu quay lại hừ một tiếng, “A, chuyện giống nhau để trên người Tiểu Kiều chính là đáng yêu, để trên người ta chính là nháo, dựa vào cái gì chứ, ngươi không vui thì cút đi.”

“Ai, đây không phải là nhà ta sao, ta cút đi đâu đây.” Vệ Lạc chịu thua, ngồi bên giường cách chăn nâng eo Tiêu Diêu, “Ta sai rồi ta sai rồi bảo bối, ta không nên hung ngươi.”

Tiêu Diêu bất động, nghiêng người nằm quay lưng về phía Vệ Lạc, yên lặng khó chịu, dạo này ngày càng khác người, kỳ thật cũng muốn mềm dịu xuống, nhưng xấu hổ, mất hết mặt mũi, Nhị gia cần mặt mũi nhất.

Cũng không phải thật sự muốn Vệ Lạc hầu hạ, nhưng đó là vấn đề thái độ, chứng minh trong lòng hắn có ta.

Trong ngực nghĩ vậy nhưng vẫn mạnh miệng, đưa tay muốn giật cánh tay Vệ Lạc đang khoát trên người mình xuống, sau khi cầm lại không nỡ, liền yên lặng nắm chặt tay Vệ Lạc, không nói lời nào.

Vệ Lạc trở về được một lần rất khó.

Tiêu Diêu nắm chặt tay Vệ Lạc, thấp giọng nói: “Đừng có lại mang vàng bạc cho ta, trong nhà chất đống mấy rương rồi, ta tiêu không hết.”



Vệ Lạc cảm thấy đau lòng: “Nhưng ta bận rộn, cho ngươi những thứ kia là muốn ngươi thích gì thì mua đó, ta biết ngươi cái gì cũng không thiếu, nhưng đó là tâm ý của ta.” Vừa dứt lời đã thấy người Tiêu Diêu run lên một cái.

“Ta muốn ở đây thêm hai ngày.” Tiêu Diêu tựa như giận hờn nói, “Ta mua ngươi hai ngày có được hay không?”

“Ngươi cũng bận như vậy mà, mấy ngày nay ta cũng không gặp ngươi được mấy lần.”

Vệ Lạc nghiêng người nằm trên giường, từ phía sau ôm chặt Tiêu Diêu, lúc trước thầm nghĩ sẽ cho Tiêu Diêu tất cả những thứ tốt nhất, nhưng Tiêu Diêu vẫn luôn cô độc, chỉ mong muốn có mình ở cạnh.

“Đừng khổ sở, bảo bối, đừng giận ta.” Vệ Lạc vỗ về nói, “Chung Ly cho ta nghỉ, mấy ngày này sẽ nghỉ ngơi ở nhà.”

Tiêu Diêu hít mũi một cái, lưng dán vào ngực Vệ Lạc nhắm mắt lại, trên người được hai bàn tay lớn ôm, rất ấm áp, ấm áp hơn một mình một người.

Ấm áp hơn nhiều.

“Ngươi còn muốn làm không?” Tiêu Diêu hỏi, “Tới hay không?”

“Không cần. Ngươi nghỉ một lát đi, mấy hôm nay tra án mệt rồi, ta ở đây, không đi đâu cả.” Vệ Lạc duỗi cánh tay phải ôm Tiêu Diêu, đầu dựa trên lưng Tiêu Diêu, “Ngủ đi Diêu nhi, ta ở cạnh ngươi.”

Hai người thân thể xích lõa vùi trong chăn gấm, Tiêu Diêu dựa lưng vào lồng ngực ấm áp của Vệ Lạc, cẩn thận hưởng thụ vuốt ve an ủi không dễ có, quay đầu lại sờ sờ Vệ Lạc, cơ bắp dưới xương sườn cứng rắn cấn người, nhiệt độ cơ thể ủ ấm bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Diêu.

Trong đêm hốt hoảng ngủ, Tiêu Diêu ngủ không an.

Trên mặt đất rơi một phong thư, hình như là rơi ra từ trong y phục của Tiêu Diêu, Vệ Lạc thuận tay cầm lên mượn ánh nến đọc.

À, thì ra Tiểu Diêu Nhi vì chuyện này mà sinh giận hờn.

Thừa đế muốn phái người đi đóng giữ giao giới hai nước Trần Thừa, tướng quân được chọn chính là Vệ Lạc, đây là mật thư tiểu mật thám viết báo tới, vẫn chưa xác định, đợi đến lúc Thừa đế lên tiếng cũng không quá nửa tháng ngắn ngủi, Vệ Lạc vẫn phải khải trình ra biên quan. Sáu năm mới chờ được Vệ Lạc trở về, chưa tới một tháng lại phải đi, Diêu nhi có thể không tức giận sao.

Cánh tay Vệ Lạc đã bị đè tới tê rần, trở mình, Tiêu Diêu đột nhiên bừng tỉnh, xoay người khẩn trương bắt lấy cổ tay Vệ Lạc: “Ngươi đi đâu?”

Vệ Lạc lúc này mới biết được, Tiêu Diêu có bao nhiêu sợ y rời khỏi.

Vệ Lạc đau lòng, hai tay ôm Tiêu Diêu, vỗ nhẹ dỗ dành: “Chưa có chạy chưa có chạy, ngươi đột nhiên bật dậy làm ta giật mình.”

Tiêu Diêu say rượu hơi đau đầu, bò dậy ngồi xếp bằng, xoa xoa mặt, xoa xoa tóc xõa, cúi đầu che mặt, từ giữa kẽ tay hừ ra một tiếng: “Vệ Lạc ta không chịu nổi, ta không ngủ được, ta nhắm mắt lại chính là ngươi, hai ta *bỏ trốn đi.”

(bỏ trốn:  私奔  , nghĩa là trốn nhà treo trai:v)

Phì. Vệ Lạc chống người dậy tựa vào đầu giường, cười ra tiếng: “Bỏ trốn? Tại sao?”

“Tại sao không, vậy, ta xin bệ hạ hạ chỉ cho ta theo ngươi ra biên quan.” Trong ngực Tiêu Diêu có suy tính, “Lại một lần sáu năm nữa ta không chịu nổi, ta cũng không biết mấy năm đó là làm thế nào mà chịu được.”

“Không thể, ai nói phải đi, tướng quân Đại Thừa nhiều như vậy, đâu nhất thiết phải là ta, Chung Ly chắc chắn sẽ giúp ta từ chối, ngươi yên tâm.” Vệ Lạc bò qua ôm Tiêu Diêu, “Hơn nữa, ngươi là tâm phúc trước mắt của bệ hạ, lời ngươi nói có tác dụng, lo cái gì.”

“Ngay cả ngươi cũng nghĩ ta thao trúng triều chính đầu độc quân tâm.” Tiêu Diêu cười nhạo, “Tùy các ngươi nghĩ thế nào cũng được.”

Vệ Lạc vừa lừa gạt vừa dỗ dành, hống được Diêu nhi ngủ rồi, bản thân lại ngủ không được.

Diêu nhi khổ sở chờ đợi sáu năm, khi đó chuyện gì đã xảy ra?

Sáu năm trước, trong sân huấn luyện, Tiêu Diêu híp đôi mắt hoa đào, liếc xéo Vệ Lạc chậm rãi đi ra từ Huyền Vũ môn, trong mũi khinh miệt một tiếng: “Hừ.”

Đầu lĩnh cũng chỉ mắng vài câu cho xong, tiểu thiếu gia Tiêu phủ, Tiêu lão gia tử yêu nhất, nào ai dám thực sự động đến hắn, chỉ có thể trừng mắt cho qua.

Tiêu Diêu tới đây làm mật thám thuần túy là vì chơi vui, hơn nữa có phần hiếu kỳ Chung Ly tướng quân cùng Vệ tướng quân thần kỳ khó lường mà tiên sinh trên phố ngạc nhiên vỗ bàn khen ngợi, muốn đến gần nhìn thử, rốt cuộc có bao nhiêu thần kỳ.

(thần kỳ khó lường: nguyên gốc là Thần hồ kỳ kỹ, miêu tả kỹ nghệ hay phương pháp, thủ đoạn hết sức cao minh.)

Hình như cũng chẳng có gì đặc biệt.

Đầu lĩnh đứng trước đội ngũ răn dạy một hồi, lấy ra từ trong ống tay áo một ống tre nhỏ, cao giọng nói: “Hôm nay là nhiệm vụ đầu tiên của các ngươi, rút thăm phân công, rút cái gì thì là cái đó, từ chỗ này truyền ra sau, mỗi người một thẻ, nếu hoàn thành tốt sẽ được vào huyền mật ty, không hoàn thành sẽ đánh thẳng về nhà, không có tư cách làm mật thám.”

Huyền mật ty là tổ chức mật thám cấp cao nhất cũng thần bí nhất của Đại Thừa, hàng năm tiểu mật thám muốn vào huyền mật ty phải chen lấn bể đầu, được như ý nguyện rất ít, không có bao nhiêu.

Tiêu Diêu cầm thẻ trong tay, trong mắt hứng thú dạt dào, trên thẻ viết hai chữ: “Vệ Lạc”.

Thư phòng Vệ phủ.

Tiểu tư vui vẻ đưa phong thư đến: “Tiểu thiếu gia từ Trọng Bắc gửi thư…, đặc biệt thăm hỏi ngài.”

Vệ Lạc nhận lấy tiện tay bóc ra, thư nhà lưu loát bốn năm trang, có một tờ là Vệ Vinh viết, Vệ Vinh mới mười tuổi, đã muốn đến kinh thành, muốn làm tướng quân.

Vệ Lạc đọc thư nhà cười, lộ ra chiếc răng hổ, không biết nghĩ gì, lúc nhấc bút hồi âm nói: “Tiểu Vinh đến kinh thành làm mật thám đi, quần áo đẹp, có chí khí, còn mạnh mẽ hơn tướng quân.”

Tiêu Diêu lẳng lặng ngồi trên xà nhà, thỉnh thoảng liếc mắt xuống dưới một cái, Vệ Lạc đang viết chữ, nước chảy mây trôi, Tiêu Diêu yên lặng nhìn chằm chằm. Ta đây là đang chấp hành nhiệm vụ.

Động tĩnh trên xà nhà Vệ Lạc đã sớm phát giác, vẫn luôn bất động, lúc này có hứng, lấy từ trên giá bút hai chiếc bút lông *kiêm hào, cổ tay khẽ động, chiếc bút lông kia liền lập tức quay tròn phi thẳng lên trên.

(bút lông kiêm hào: làm từ lông dê và lông sói)

Tiêu Diêu không ngờ Vệ Lạc lại đột nhiên tấn công, theo bản năng tránh đi, rơi thẳng từ trên xà nhà nhỏ hẹp xuống dưới.

Vệ Lạc đưa tay tiếp được, xách cổ áo tiểu hài tựa như xách con thỏ, xách đến trước mặt, nhịn không được cười lớn lộ ra chiếc răng nanh: “Ta còn tưởng là vị đầu trộm đuôi cướp nào, thì ra là một tên nhãi con, ngốc thế này sao làm mật thám được.”

Vành tai Tiêu Diêu ửng đỏ, trong mắt hiện lên một tia quẫn bách, vung tay một chưởng đánh vào nách Vệ Lạc, cánh tay Vệ Lạc khẽ cong, Tiêu Diêu lập tức thoát khỏi khống chế, nhanh chóng men theo xà nhà chạy đi.

Vệ Lạc ngẩn người, chạy cái gì, nhãi con này.

Nhớ tới môi dưới tiểu hài này có một nốt ruồi chu sa, nhìn hơi quen mắt.

Tiêu… Diêu?

Tiêu Diêu ngồi trên ngói xanh Vệ phủ, quẫn bách nâng trán, vừa rồi nhìn quá nhập thần, vậy mà trực tiếp bị bắt sống, sỉ nhục, quả thực sỉ nhục…

Sau đó Tiêu Diêu không còn kiêu ngạo trong sân huấn luyện nữa, nghe lời hơn không ít, không làm loạn, cũng không lười biếng mò mẫm di chơi, huấn luyện làm nhiệm vụ đều đặc biệt dụng tâm, chỉ là lúc nào thấy Vệ Lạc cũng sẽ đi trốn.

Cho đến một lần huyền mật ty có nhiệm vụ tập thể, một tiểu mật thám bại lộ thân phận bị giết, dẫn đến toàn bộ nhiệm vụ thất bại, trong phủ đệ lửa bừng khắp nơi, đâu đâu cũng là hỏa diễm hừng hực, xà nhà gỗ bị thiêu cháy gãy đổ rầm rầm, trong sân đều là thi thể cháy khét.

Hôm đó Vệ Vinh cùng Vệ lão phu nhân từ Trọng Bắc ngồi xe ngựa tới đây, Vệ Lạc tự mình đi nghênh đón, lúc trở về bắt kịp mấy tiểu mật thám giống như nổi điên đang chạy về một hướng.

Một tiểu mật thám mắt sắc nhìn thấy Vệ Lạc: “Vệ tướng quân! Chúng ta nhiệm vụ thất bại, Tiêu Diêu vẫn chưa rút khỏi, chúng ta không vào được phải làm sao đây?!”

Vệ Lạc nghe xong, mạng người quan trọng, nhanh chóng dặn Vệ Vinh hai câu: “Ngươi chiếu cố mẫu thân, ta đi xem.” Dứt lời nhanh chóng theo tiểu mật thám chạy tới phủ đệ bị cháy.

Trong kho củi sâu bên trong đình viện, Tiêu Diêu bị trói tay chân, miệng bị buộc vải, trói chặt vào một cột gỗ trong góc, trên người dưới chân đều bị rót dầu hỏa, mắt thấy thế lửa hung mãnh bên ngoài đang lan về phía này, đám người kia chính là muốn hắn tươi sống chết cháy.

Tiêu Diêu dụng hết toàn lực giãy giụa, dùng ngón giữa kẹp phi đao cắt dây thừng trói cổ tay, cổ tay chỉ hơi ngoặt được, dây thừng lại dày, mỗi lần chỉ có thể cứa một chút, ngọn lửa đã sắp liếm đến dưới chân, củi cháy khắp phòng, khói đen dày đặc gay mũi hun đến Tiêu Diêu mặt đầy nước mắt, trước mắt cũng mơ hồ, sặc đến sắp bất tỉnh.

Tiểu thiếu gia Tiêu phủ cứ như vậy mà chết sao, không thể để bị người ta cười chết được.

Tiêu Diêu cắn răng cắt dây thừng, bất luận thế nào cũng không thể chết ở đây. Thời gian từ từ trôi, Tiêu Diêu trên người không còn khí lực, khói dày đặc sặc vào phổi, ngọn lửa nóng rát thiêu đốt toàn thân, ý thức càng lúc càng mê man, phi đao trong tay vô lực rơi xuống đất. Hôm nay xem ra số kiếp đã định.

Rầm một tiếng, một người xông tới.



Vệ Lạc chống đỡ khói đặc đạp cửa gỗ xông vào, đao Mộ Quang xẹt qua dây thừng trên tay chân Tiêu Diêu, Tiêu Diêu tê liệt gục xuống từ trên cột gỗ. Vệ Lạc đưa tay tiếp được Tiêu Diêu, ôm ngang từ trong biển lửa xông ra ngoài.

Không khí một lần nữa tiến vào xoang mũi, Tiêu Diêu vô lực mở to mắt, xung quanh ánh lửa ngút trời, ngẩng đầu, sườn mặt người nọ tuấn tú đẹp mắt.

Vệ Lạc cứu người ra giao cho lĩnh đội, nổi giận đùng đùng xách cổ áo lĩnh đội chất vấn: “Các ngươi làm cấp trên thế à?! Kêu một đám tiểu hài tử đến nơi nguy hiểm như vậy điều tra? Điên rồi hay sao?!”

“Vệ tướng quân bớt giận… Chúng ta cũng không biết nguyên do lần này xảy ra chuyện lớn như vậy…” Lĩnh đội ấp úng giải thích, “Bình thường những nhiệm vụ nguy hiểm thế này kỳ thật đều dùng bọn họ…”

“Ngày mai ta sẽ đi tìm thủ lĩnh của các ngươi, chơi đùa tính mạng tiểu hài tử, làm ăn vô dụng!” Vệ Lạc ném cổ lĩnh đội, dữ tợn nghiến răng, vung tay rời đi.

Tiêu Diêu hấp hối tựa trên người lĩnh đội, cánh tay vắt trên cổ lĩnh đội, yên lặng nhìn Vệ Lạc rời khỏi, cánh tay bỏng nhẹ chậm rãi nâng lên, muốn bắt Vệ Lạc, bóng lưng Vệ Lạc mơ hồ lại chồng lên nhau, cuối cùng cánh tay vẫn rũ xuống, siết thành quyền.

Tại sao mỗi lần gặp y đều chật vật thế này.

Y coi hắn là anh hùng.

Sáng sớm Tiêu Diêu tỉnh lại, bên giường đã trống không.

Đau đớn trên mặt Tiêu Diêu chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó bị sự lạnh lùng thay thế.

“Gạt ta, lại gạt ta.” Ngón tay siết ra tiếng động, thanh âm lạnh tới cực điểm.

Có một nháy mắt như thế, Tiêu Diêu nghĩ, nếu như bản thân không làm thinh như vậy, chịu cầu y ở lại, liệu y có thể mềm lòng một chút ở lâu thêm chốc lát hay không.

Ít nhất tỉnh lại có thể trông thấy y cũng rất tốt rồi.

Nếu không phải vì kiêu ngạo không cho phép, Tiêu Diêu muốn cầu Vệ Lạc một lần.

Bỗng nhiên trên người được choàng một bộ y phục, trên y phục là khí tức của Vệ Lạc.

“Ngươi lại phơi tay trần rồi, nhiễm phong hàn thì đừng than đau họng.”

Ngực Tiêu Diêu run lên.

Vệ Lạc vỗ nhẹ lưng Tiêu Diêu: “Rửa mặt đi, mắt nên bôi thuốc rồi.”

Tiêu Diêu cảm giác mình giống như tiểu tặc bị bắt tại trận, có chút chột dạ, mới nãy trong lòng còn nghĩ cái gì kia mà, thật mất mặt.

Vệ Lạc bưng tới một khay nhỏ đựng nước thuốc, còn có ống hút màu bạc nhỏ. Tiêu Diêu tự tiện chạy đến Tây Bắc làm Lão thái gia tức giận đến nửa tháng không ngủ, nhưng cuối cùng vẫn đau lòng tiểu tôn tử, phối linh dược cho dùng mỗi ngày.

Tiêu Diêu ngửa đầu nằm trên giường, Vệ Lạc nhẹ nhàng mở mí mắt Tiêu Diêu, tay thô ráp cầm đao đã quen, đến lúc này lại đặc biệt ôn nhu. Nước thuốc màu vàng nhạt nhỏ vào mắt, Tiêu Diêu đau đến hít khí lạnh, nhắm mắt lại, trên mặt đều là nước mắt nước thuốc.

Giống như kim đâm vào mắt.

Vệ Lạc cũng đau lòng không chịu nổi, thương Diêu nhi mỗi ngày chịu tội thế này, là thủ lĩnh lúc nào đây.

“Đau đúng không Diêu nhi?” Vệ Lạc đặt thuốc sang bên cạnh, nhẹ nhàng xoa bóp mắt cho Tiêu Diêu, lại buộc một vòng vải dược lên, thắt nút lại sau đầu, che hai mắt lại. Lão gia tử nói nhỏ nước thuốc không được gặp sáng, không được nhìn quá nhiều, sáng tối hai lần.

Tiêu Diêu che mắt, tóc không buộc mềm mại phủ trên vai, lộ ra có chút tiều tụy, hít mũi một cái: “Không việc gì, qua mấy ngày là có thể tốt rồi.”

Vệ Lạc đỡ Tiêu Diêu ngồi dậy, đặt đầu Tiêu Diêu dựa trước ngực mình, thấp giọng nói: “Tối qua ngươi nói mơ, ngủ không ngon có phải không?”

“Nói cái gì…” Tiêu Diêu thuận miệng hỏi.

Vệ Lạc cười cười: “Ngươi nói, Lạc ca có thể dẫn ta đi được không.”

Mặt Tiêu Diêu đỏ lên, mắng: “Thối lắm, lão tử mới không nói lời buồn nôn như thế.”

“Thật sao?” Vệ Lạc cười cười, dán ở Tiêu Diêu bên tai thổi khí, “Gọi ca nghe một chút, lần trước gọi rất dễ nghe, vẫn chưa nghe đủ.”

“Ngươi đừng có nhắc đến lần trước, có thấy phiền không.” Gò má dưới hai mắt che vải của Tiêu Diêu đỏ đến nóng lên.

Trên người Tiêu Diêu chỉ choàng một bộ y phục của Vệ Lạc, lại không nhìn thấy động tác của Vệ Lạc, bỗng nhiên bả vai bị siết chặt, thoáng cái bị áp xuống giường, hai chân bị đẩy ra, trên hậu huyệt bôi một đống thuốc mỡ lành lạnh.

Tiêu Diêu ôm đầu gối chống trên ngực Vệ Lạc, khàn khàn nói: “Ngươi nhẹ chút, đừng làm ra máu.”

“Yên tâm.” Vệ Lạc cách lớp vải hôn lên mắt Tiêu Diêu. Diêu nhi kỳ thật rất nghe lời, rất nhiều chuyện đều chỉ là mạnh miệng, cuối cùng vẫn thuận theo Vệ Lạc.

“Ưm…” Tiêu Diêu khẽ thở dốc một tiếng, Vệ Lạc nắm chặt đôi chân dài nhỏ của Tiêu Diêu động thân tiến vào, hậu huyệt bỗng nhiên bị lấp đầy, đỉnh lên chỗ sâu nhất làm Tiêu Diêu thở dốc một trận, bàn tay kéo căng gân xanh, nắm chặt đệm giường dưới thân.

“Chậm một chút, đợi…” Tiêu Diêu toàn thân xuất mồ hôi, hai chân hơi run, nỗ lực thả lỏng để Vệ Lạc vào sâu hơn một chút.

“Tốt hơn chút nào chưa, đau không?” Thanh âm Vệ Lạc cũng ồ ồ không ít, chịu đựng dục vọng hung hăng thao làm, thấp giọng hỏi Tiêu Diêu.

Tiêu Diêu cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể vươn tay mò mẫm, bị Vệ Lạc bắt lấy, mười ngón đan xen. Vệ Lạc cúi người hôn Tiêu Diêu, hạ thân mãnh liệt trừu sáp, làm đến Tiêu Diêu cổ họng ô ô hừ hừ, nơi thân thể tương liên tiếng nước dâm mỹ.

Vệ Lạc một tay nắm lấy tay Tiêu Diêu, một tay nắm chặt cằm Tiêu Diêu, thấp giọng nói: “Gọi dễ nghe xem nào.”

Tiêu Diêu ý thức mê ly, hơi hơi nhíu mày: “Cái gì… Ta không.”

Khóe miệng Vệ Lạc nhếch lên, hạ thân trước tiên nhẹ nhàng ma sát cửa huyệt, cọ Tiêu Diêu nhột đến khó chịu, trong huyệt khẩn thiết muốn nuốt thứ gì đó.

“Có gọi hay không?” Vệ Lạc hỏi.

Tiêu Diêu rất khó chịu, dùng sức đẩy Vệ Lạc: “Ngươi cút… Ngươi sắp giết chết ta…”

Vệ Lạc hung hăng cắm vào, dùng sức đảo nghiền ở nơi sâu nhất, toàn thân Tiêu Diêu run lên, theo bản năng ngửa cổ: “A, a, đừng…”

“Gọi dễ nghe chút xem nào.” Vệ Lạc đưa tay nắm chặt phân thân Tiêu Diêu, đầu ngón tay vuốt ve lỗ nhỏ mềm mại trên quy đầu, tiền hậu giáp kích hung mãnh khiến Tiêu Diêu không thể kìm được, tan vỡ thấp giọng thở dốc: “Lạc ca, Lạc ca… Ta không được…”

Tiêu Diêu khàn tiếng cầu xin tha thứ khiến Vệ Lạc càng thêm kích thích, một hồi dùng sức đưa đẩy: “A… hỗn đản… A…” Người Tiêu Diêu đột nhiên kéo căng, một dòng dịch thể trắng phun trên bụng Vệ Lạc.

Vệ Lạc rút ra, nâng eo Tiêu Diêu, đem dương v*t nửa mềm ngậm vào trong miệng. Cả người Tiêu Diêu run bần bật, phân thân được miệng lưỡi ấm áp bao phủ, sảng khoái tới cực điểm.

“Ai, ngươi không phải là… A…… Không phải là không cam tâm tình nguyện… Không sẵn lòng cho ta…” Tiêu Diêu toàn thân tê dại, nói cũng nói không nên lời một câu.

Vệ Lạc không hề có kỹ xảo thô lỗ liếm láp trong chốc lát, phun ra thân gậy bắt đầu cứng rắn lần nữa, nhẹ giọng cười nói: “Diêu nhi vì ta bị thương thành như vậy, hầu hạ ngươi một lần.”

Tiêu Diêu kêu lên: “Ta có thể làm nũng một lần được không?”

Vệ Lạc giương mắt nhìn Tiêu Diêu: “Hả?”

Tiêu Diêu bịt mắt bò qua, ngồi bên cạnh Vệ Lạc, thanh âm mang theo giọng mũi: “Ngươi dẫn ta đi, được không? Ta không thể một mình đợi nữa, còn không bằng chết đi…”

Vệ Lạc cười nói: “Buổi sáng Chung Ly truyền thư cho ta, nói ta cánh tay trái tàn tật, không thể làm tướng quân, hảo hảo tĩnh dưỡng.”

Tiêu Diêu sững sờ một hồi: “Ngươi không ra chiến trường nữa? Cáo lão hồi hương? Có phải quá sớm rồi không?”

“Ta điều chuyển nhậm chức cấm quân rồi, thanh nhàn lắm.” Vệ Lạc vuốt vuốt tóc Tiêu Diêu, “Còn bỏ trốn không?”

Tiêu Diêu thoắt cái gặm miệng Vệ Lạc, cười mắng: “Con mẹ nó ngươi thật lắm chuyện!”

Vệ Lạc bổ nhào vào Diêu nhi, tách hai chân ra: “Chưa xong việc đâu, thành thật một chút.”

Hết phiên ngoại 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau