Trọng Độ Mê Luyến

Chương 3

Trước Sau
Váy ngắn đương nhiên là phải để Khang Vạn Lý mặc, Tưởng Điềm đang ở đây, hắn ngu gì mà lại mặc váy chứ?

Nếu là lúc bình thường, thì hắn cũng chẳng cần thiết phản kháng, nhưng mà vào lúc này, chỉ có thể gửi gắm vào Khang Vạn Lý sẽ cố gắng giúp anh em không tiếc gì mà thôi.

"Vạn Lý, mày mặc cẩn thận nha, tao thay quần áo trước đây."

Phòng thay đồ ở ngay bên trong, Ninh Tu nhanh chóng lấy đi cái quần dài dự bị duy nhất, có chút ngượng ngùng.

Khang Vạn Lý lặng lẽ nhìn chằm chằm cái váy ngắn trong tay đến nửa ngày, tức đến nổ phổi. "Chờ một lát! Tao không mặc váy, tao là một đại nam nhân như vậy, sao có thể mặc váy hả! Váy lại còn ngắn thế này nữa!"

Ninh Tu bên kia như là lo Khang Vạn Lý sẽ động thủ cướp quần, che che cạp quần, thương lượng: "Chỉ cần mặc một lát thôi, ở đây có máy sấy mà, một lúc nữa là quần mày khô rồi."

Hắn sợ Khang Vạn Lý sẽ tức điên lên, liền ở trong tủ quần áo lật tìm một lát, nhưng đáng tiếc không tìm được cái quần nào, chỉ tìm được một cái áo len đơn giản.

"Cái áo này cũng cho mày mặc, cứ thay đi, không cần lo, tao mỗi lần mặc xong đều giặt, rất sạch sẽ."

Sạch sẽ thì được gì không biết? Cái cậu muốn không phải là áo, mà là quần!

Còn nữa, áo của cậu rất đẹp nha, trong lòng cậu đang không nỡ thay đây này!

Một mình giận dỗi được một chút, Khang Vạn Lý cũng không thật sự chơi cướp quần với Ninh Tu, cậu căm giận đi thay váy ngắn cùng với áo len, dùng khăn mặt lau chân một lần, rốt cục mới cảm giác được nhiệt độ tăng trở lại, trên đùi không còn khó chịu nữa.

Bất quá loại cảm giác chân trống trơn này thật không thoải mái.

Xấu hổ is so real!

Khang Vạn Lý tức giận mặc quần áo vào người, khí chất quanh thân liền lập tức chuyển biến.

Cái áo màu đỏ lại còn rộng như bao tải kia thật sự quá thách thức sự nhẫn nại của người khác, đổi sang cái áo len này, vẻ đẹp của Khang Vạn Lý như được đính chính, nhìn qua đẹp mắt hơn nhiều.

Cái váy này Khang Vạn Lý mặc cũng khá hợp, Ninh Tu thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được cười nói: "Quá tốt rồi, nếu đổi lại là tao mặc váy khẳng định sẽ không thể trông đẹp như mày."

Khang Vạn Lý có hơi nghẹn một chút: "Vậy tao thực sự phải cám ơn mày rồi."

Này cũng không phải nói Khang Vạn Lý trông giống con gái, Khang Vạn Lý tuy rằng lớn lên rất đẹp, nhưng mà chắc chắn sẽ không đến mức khiến cho người khác chẳng thể phân biệt được cậu là nam hay nữ, ai nhìn Khang Vạn Lý, phản ứng đầu tiên cũng sẽ nghĩ đây là một thằng nhóc có tướng mạo tinh xảo.

Điểm Ninh Tu chú ý không phải ở mặt Khang Vạn Lý, mà là chân cậu.

Đã là một thằng con trai 19 tuổi rồi, vậy mà chân Khang Vạn Lý lại bóng loáng nhẵn nhụi, không có một cọng lông chân nào!

Ninh Tu cũng bằng tuổi cậu, bề ngoài so với Khang Vạn Lý có chút điềm đạm hơn, lông đùi hắn khá dồi dào, nếu hắn mà mặc cái váy này vào, khẳng định sẽ bị lông châm chiếm mất spotlight.

Mà Khang Vạn Lý chính là kỳ lạ như thế, dù cho cái thân thể một mét tám của cậu cũng chẳng phải mảnh mai, nhưng nếu nhìn thêm vài lần, sẽ cảm thấy cậu ấy mặc váy cũng mang đến một loại vẻ đẹp quỷ dị.

Đặc biệt là đôi chân dài trắng nõn lộ ra ngoài này...

Rất đẹp.

Kỳ thực Khang Vạn Lý cũng không biết tại sao mình trời sinh lại có ít lông như vậy, bất quá chỉ là lông chân nha, mọc thì mọc, không dài không mọc cũng chả ai quan tâm.

Cậu cũng không phải con gái, làm bài tập vui như vậy, hay là cùng đệ đệ vận động cũng rất tốt, ai rảnh quan tâm lông chân có dài hay không chứ.

Tâm trạng Khang Vạn Lý có chút khó chịu, cậu tới là vì muốn nhìn thử bạn gái Ninh Tu một chút, bây giờ lại bị bắt mặc váy, đã vậy giờ phút này đến bóng dáng của cô gái kia cũng chưa thấy.

Khang Vạn Lý cau mày hỏi: "Người ở đâu rồi?"

Ninh Tu nói: "Ở trong phòng vẽ tranh, lát nữa gặp tao sẽ giới thiệu cho em ấy với mày làm quen."

Hai người vừa đi vừa nói, một lần nữa quay trở lại phòng vẽ tranh, đi tới cửa, Khang Vạn Lý nhìn chằm chằm đôi chân của mình, toàn thân cậu đều chống cự không muốn bước vào.

Ăn mặc thế này, xấu hổ muốn chết luôn!

Ninh Tu nói: "Không sao đâu, mọi người đều biết lý do mà, không ai cười mày đâu."

Lời này một chữ Khang Vạn Lý cũng không tin, cảnh tượng vừa nãy đâu phải cậu không thấy, tuyệt đối sẽ cười như điên cho xem.

Đã như thế này rồi, mình còn nhăn nhăn nhó nhó sẽ không đẹp, chi bằng thoải mái ngẩng mặt tươi cười, Khang Vạn Lý tự chuẩn bị tâm lý xong, bước vào, toàn bộ người trong phòng đồng loạt nhìn sang, tất cả sững sờ một chút, lại không có một ai phát ra tiếng cười cả.

Trên thực tế, các bạn học nữ đều đã chuẩn bị trêu chọc cậu một chút, nhưng khi nhìn thấy Khang Vạn Lý, phản ứng đầu tiên của bọn họ đều là kinh ngạc.

Vừa nãy các cô chỉ nhìn thấy một cái bóng đỏ thẫm, không nghĩ Ninh Tu đem cậu ấy đi thay quần áo xong, nhìn gần lại đẹp như vậy.



Cậu ấy để ngôi giữa, tóc mái có hơi uốn nhẹ, ngũ quan trên gương mặt không có chỗ nào để chê.

Làn da trắng nõn, sống mũi thanh tú, chóp mũi có chút vểnh lên, điểm nhấn trên gương mặt Khang Vạn Lý chính là đôi mắt, đã lớn lại tròn, hai mí mắt rất sâu, đuôi mắt cong lên.

Trông vừa linh động vừa trẻ con, nói tóm lại, vô cùng đẹp trai.

Mấy cô gái phát ra tiếng than thở: "ĐCM! Cậu ấy sao lại đẹp như vậy nha! Tao còn nghĩ Ninh Tu đã rất đẹp trai rồi, nhưng mà bạn học này so với Ninh Tu còn đỉnh hơn!"

"Cậu ấy và Ninh Tu căn bản không cùng một loại hình, chờ chút, chân của cậu ấy??? Làm sao mà còn trắng hơn cả tao vậy???"

Thoáng chốc Khang Vạn Lý đã thành tâm điểm của phòng vẽ, thầy giáo cũng nhịn không được mà nhìn cậu vài lần, cười nói: "Đừng ầm ĩ nữa, chú ý kỷ luật."

Nói xong liền nhìn Khang Vạn Lý, bỗng nhiên có linh cảm, đề nghị: "Không phải chúng ta đang tìm đề tài sao, hay là nhờ bạn học này làm đề thi đi, vẽ phác thảo."

Thầy giáo hỏi Khang Vạn Lý: "Có được không?"

Khang Vạn Lý cũng không để tâm lắm: "Dạ được ạ."

Các bạn nữ trong phòng vẽ đều nhiệt liệt hưởng ứng, thái độ so với lúc thường rõ ràng nhiệt tình hơn vô số lần.

Lúc này mọi người vây quanh Khang Vạn Lý, ngồi thành một vòng, Ninh Tu cũng ngồi lẫn trong đám người, mọi người bắt đầu vẽ tranh.

Khang Vạn Lý vốn còn muốn tìm cơ hội để hỏi xem Tưởng Điềm là ai, thì tầm mắt đột nhiên thay đổi, rất nhanh ở trong đám người tìm được đối tượng của Ninh Tu.

Sự thực chứng minh, cô gái có thể khiến A Tu thích, quả nhiên vẻ ngoài rất tốt.

Cô gái ấy cách Ninh Tu không xa, có một mái tóc dài, phong thái có chút thoát trần, nhưng điểm nhấn chính là thật sự xinh đẹp, một đám nữ sinh ở cạnh nhau, người thu hút ánh nhìn tuyệt đối là cô.

Thanh thuần đáng yêu như vậy, không biết có bao nhiêu nam sinh thầm mến đây.

Ánh mắt Khang Vạn Lý rõ ràng như vậy, mọi người xung quanh đều phát hiện. Các nữ sinh dồn dập cười nói: "Xong xong, lại có thêm một người bị Điềm Điềm mê hoặc rồi."

Có người khuyên nhủ: "Bạn học này, cậu vẫn là từ bỏ đi, nhiều người thích Điềm Điềm lắm. Ngày nghỉ đều có rất nhiều người đến đây ngắm cô ấy, cậu đừng có thích cô ấy nha."

Tưởng Điềm nghe có người nói như vậy thật ngại ngùng, nhưng tầm mắt lại không nhìn Khang Vạn Lý, trái lại hướng về phía Ninh Tu liếc mắt một cái.

Khang Vạn Lý đương nhiên không có ý nghĩ kia.

Vợ bạn, không thể lừa gạt nha!

Cậu quan sát thần sắc của Tưởng Điềm, thấy được dù mọi người có ồn ào thế nào thì Tưởng Điềm vẫn luôn yên lặng, khi nói đến đoạn có rất nhiều người thích cô, cô lại như vô ý mà nhìn lén Ninh Tu một cái, trong lòng nhất thời cảm thấy được an ủi.

Xem ra không chỉ mỗi A Tu có ý tứ, Tưởng Điềm cũng vậy nha.

Hừ hừ, yên tâm rồi!

Khang Vạn Lý bất thình lình cười rộ lên, các nữ sinh bị nụ cười của cậu làm cho rung động, dồn dập khen: "Bạn học, cậu đẹp quá nha."

"Đúng rồi, sao cậu lớn lên có thể đẹp trai như vậy, cậu học trường nào thế? Có muốn tới phòng vẽ tranh của chúng tớ học vẽ không nha?"

Mười mấy nữ sinh mặt đối mặt không hề che giấu mà khen ngợi, Khang Vạn Lý dù có lợi hại đến mấy cũng không thể xử lý được.

Dưới ánh mắt của mọi người, khuôn mặt Khang Vạn Lý từ từ đỏ lên, cuối cùng lấy ra một cái khẩu trang bên người, đem mặt che lại: "Mọi người vẽ nhanh lên đi, tớ còn muốn về nhà làm bài thi."

Mấy nữ sinh dồn dập lên tiếng: "Cậu che mặt sao bọn mình vẽ!"

Khang Vạn Lý nói: "Không phải chỉ là vẽ phác thảo cơ thể người thôi sao? Có phải vẽ cụ thể khuôn mặt đâu."

Nói thì nói như thế, các cô đều thập phần tiếc hận, thầy giáo lúc này lại dạy dỗ vài câu, mọi người không thể không ngưng than thở, vùi đầu vào vẽ.

Trong phòng vẽ tranh yên lặng, bên ngoài có người đang rất gấp rút.

Từ Đại Kiều tới chậm, không thể tùy tiện đi vào, chỉ có thể kiễng chân ngó dáo dác qua cửa sổ, kiên nhẫn nhìn vào bên trong.

Tưởng Điềm, Tưởng Điềm, ai là Tưởng Điểm?

Từ Đại Kiều không quá cao, ngước cổ một chút liền đau vai, trên người khó chịu, tốc độ tìm người lại càng chậm, mọi người trong phòng vẽ tranh đều cúi đầu, cô có thể nhìn thấy cái gì hả!

"Từ Phượng! Từ Phượng!"

Từ Phượng không có hứng thú với Tưởng Điềm như muội muội hắn, hắn và Tưởng Điềm học cùng một trường, đối với cô hoa khôi này chẳng để ý nhiều, nhưng cũng gặp qua mấy lần, đối với tướng mạo của đối phương đã khá quen thuộc.



"Làm sao?"

Từ Đại Kiều nói: "Anh giúp em nhìn một chút, ai là cô ta?"

Từ Phượng cũng lười đi qua: "Ai đẹp nhất thì là cô ấy thôi! Cái này còn hỏi!"

Nói đến chuyện lớn lên rất đẹp, Từ Đại Kiều đột nhiên cảm thấy trong miệng truyền đến một trận chua xót, cô cẩn thận liếc mắt nhìn Hoa Minh, chỉ thấy người kia đứng yên một chỗ, so với Từ Phượng thoạt nhìn còn không hứng thú hơn.

Đây là phản ứng kiểu gì hử?

Lẽ nào Hoa Minh không hề để ý Tưởng Điềm sao, cô đến đây nhìn lén hắn cũng không thèm để ý?

Từ Phượng đối với ý nghĩ của em gái phi thường rõ ràng, nữ sinh thích Minh ca nhiều lắm, Từ Đại Kiều còn biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn có làm bộ không biết cũng khó.

Đều cũng đã đến rồi, còn có thể làm sao nữa.

Miễn cưỡng phối hợp một chút vậy.

Từ Phượng đứng dậy, lướt nhìn mấy cô gái ở trong đó một lượt, tiện thể hỏi: "Minh ca, trong trường học có người nói mày với Tưởng Điềm đi riêng với nhau, bọn mày làm cái gì thế?"

Đây đúng là điều Từ Đại Kiều chú ý nhất, Từ Đại Kiều không muốn biểu hiện quá rõ ràng, nhưng vẫn không nhịn nổi mà nhìn về phía Hoa Minh.

Hoa Minh tùy ý nói: "Ai bảo?"

Một câu bình thường như vậy, từ trong miệng Hoa Minh nói ra lại khiến người ta lạnh sống lưng, Từ Phương giả vờ không nghe thấy, lại hỏi: "Không phải mọi người đều nói như vậy sao? Hai đứa chúng mày sao tự dưng lại đứng chung một chỗ rồi để người ta nhìn thấy?"

Hoa Minh vẫn tùy ý như trước: "Cô ấy thay thầy giáo của cô ấy đến hỏi tao một vài câu, xem tao có muốn tới vẽ vời hay không."

Từ Phượng bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu không phải Hoa Minh nhắc lại thì hắn ta cũng đã quên mất, mấy năm trước Minh ca từng học mỹ thuật một năm, sau đó hết hứng thú liền bỏ, bất quá nghe nói trình độ vẽ vời của Hoa Minh rất tốt, năm ấy hắn vừa bỏ học vẽ xong, cha hắn mấy tháng cũng không thèm gặp hắn.

Từ Đại Kiều chen miệng nói: "Nếu như vậy, hai người không có quan hệ gì."

Hắn không thích Tưởng Điềm?

Hoa Minh cũng lười đáp lại, chỉ nở nụ cười.

Thái độ này cũng không có khiến Từ Đại Kiều thất vọng, trái lại còn làm cho tâm tình cô tốt lên.

Cô nhất thời vui vẻ ra mặt.

Quá tốt rồi!

Thật sự là quá tốt rồi, Hoa Minh không thích Tưởng Điềm! Tin đồn đúng là tin đồn, đều không đáng tin gì cả.

Từ Phượng tìm nửa ngày, ánh mắt sáng lên: "Tìm thấy rồi, là cô gái mặc váy trắng kia."

Từ Đại Kiều vui vẻ đi đến, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tưởng Điềm, tâm tình cô lúc này đặc biệt tốt, đưa ra đánh ra cũng rất đúng trọng tâm.

"Đây là hoa khôi trường các anh hử, quả thật không tệ."

Từ Phượng nói: "Đúng rồi, lúc chọn hoa khôi trường anh mày cũng phải bầu cho nàng một phiếu đó."

Mặc dù Từ Phượng đối với Tưởng Điểm không có ý gì, nhưng đối với bề ngoài của hoa khôi trường vẫn hết sức tôn sùng, lúc hắn không nghịch điện thoại cũng rất thích ngắm mỹ nữ, nhìn một lần liền nhìn thêm mấy giây.

"Đúng là rất đẹp! Hoa khôi trường quả nhiên không tầm thường, ai nha, Minh ca, anh cũng sang đây nhìn một cái đi."

Hoa Minh đối với mỹ nữ cũng chả có hứng thú mấy, Từ Phượng biết là như vậy, nhưng vẫn lôi kéo Hoa Minh đến trước của sổ.

Quả nhiên Hoa Minh không phản ứng gì, hắn nhàn nhạt nhìn vào trong phòng vẽ tranh, liếc mắt một cái đã tìm thấy Tưởng Điềm, ánh mắt của hắn ngừng trên mặt Tưởng Điềm chưa tới một giây, liền rơi vào trên đùi Tưởng Điềm.

Cũng không tệ lắm, nhưng để hấp dẫn được hắn vẫn còn thiếu rất nhiều.

Hoa Minh dời mắt, tùy ý nhìn về phía người mà Tưởng Điềm đang trò chuyện.

Hắn nhìn người chưa bao giờ để ý mặt, bởi vậy hắn cũng không thèm nhìn khuôn mặt người kia, tầm mắt trực tiếp rơi vào trên đùi của người đang đảm nhiệm vai trò người mẫu kia.

Chỉ một cái nhìn này thôi, thân thể Hoa Minh chấn động, đồng tử trong nháy mắt căng lại.

Da đầu tê dại, cảm giác hưng phấn cường liệt làm cho từ đầu đến vai hắn đều như bị điện giật, hắn dùng lực nắm chặt nắm đấm, hết sức nhẫn nại, nhưng vẫn phát ra những âm tiết không thể kiềm chế.

"... ĐM."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau