Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 55: Thuật con rối bù nhìn

Trước Sau
“Ồ, thực sự là cao thủ a!” Kỷ Gia cảm thán.

Đúng vậy, thật là cao thủ, bên trong đám người Nhật Bản này, thoạt nhìn lại là người có tuổi nhỏ nhất, chừng không quá hai mươi, còn mang theo một chút ngây ngô của tuổi niên thiếu, bộ dạng cũng rất tốt, không biết có phải do hoàn cảnh sinh trưởng tại Nhật Bản hay không, mà kiểu xinh đẹp của cậu ta mang theo chút gợi cảm, lông mày nhỏ mắt nhỏ, đuôi mắt có một khỏa nốt ruồi, thực đẹp.

Cậu ta là một dị năng giả Thủy hệ, trong màn mưa quả thực dị năng giả Thủy hệ như mở ra phần mềm hack, cả thành Bắc Kinh vốn có hai dị năng giả Thủy hệ, một là Lưu Nghi đã chết, người còn lại càng trở nên trân quý. Thẩm Trì chưa được chứng kiến cô ta động thủ, có điều lúc trước Lưu Nghi không được coi là lợi hại, cấp bậc không cao, hơn nữa là kiểu chậm chạp không thăng cấp được, tâm tính cô ta quá tệ, cũng không đủ cố gắng.

Dị năng giả Thủy hệ này đã đến cấp bốn rồi, hơn nữa còn thuộc tầm từ giữa đến đỉnh cấp bốn, so Tam Phổ Dực cùng An Bội Hoa Nại đều lợi hại hơn.

Trong màn mưa mông lung, nước đều biến thành mũi dao sắc bén, một ít tang thi cấp thấp qua tay cậu ta từng mảng từng mảng ngã rạp, nhưng tang thi B cấp trở lên, thì phải phí chút công phu. Nơi nơi đều là nước, thứ chất lỏng trong suốt này trong tay cậu như một món đồ chơi.

“Cậu ta tới.” Thẩm Trì giơ lên hộp ngàn cơ.

Bởi vì có trận phù của Minh Nguyệt ở đó, nên những người Nhật Bản cùng tang thi đều bị vây bên trong, căn bản không nhìn tới bốn người bọn hắn. Nhưng người kia lại ngay lập tức đi hướng phía bọn hắn, nhẹ nhàng đạp vài bước cũng sắp thoát được trận phù.

Mặt Minh Nguyệt sa sầm, “Cậu ta học đạo gia pháp môn.”

“Cái gì?”

“Ta bày chính là trận đồ Thập nhị đô Thiên môn trận, là một trong bốn mươi chín trận pháp của Đạo gia, người Nhật căn bản không rõ, nhưng người Đạo gia là có thể nhìn ra được.”

Thập nhị đô Thiên môn trận/Trận pháp mười hai cửa trời, thuộc Kỳ môn độn giáp, là một trong những trận pháp tuyệt sát có phạm vi lớn, đường kính tối đa mấy trăm mét. Nghe nói là Thượng Cổ đỉnh cấp sát trận, là phiên bản đơn giản hóa của Thập nhị đô Sát phá trận, có thể điều động lực lượng của Chư Thiên sát phạt, ngưng tụ Đô Thiên Thần Lôi, diệt sát hết thảy, vô cùng cường đại, hơn nữa lực phòng ngự rất mạnh.

Thẩm Trì có chút kinh dị, cau mày nhìn về phía thiếu niên đang hướng bọn hắn tiếp cận.

“Không biết vị nào là bằng hữu Đạo gia đây?” Thiếu niên mở miệng, càng làm bốn người kinh ngạc chính là, người này một ngụm nói chính là tiếng phổ thông chuẩn.

Thẩm Trì tiến lên từng bước, lạnh lùng mở miệng: “Nếu là người Đạo gia, như thế nào lại bán mạng cho người Nhật!”

Thiếu niên cưỡi khẽ, “Cùng người Nhật đi cùng một chỗ đồng nghĩa với bán mạng cho người Nhật sao?”

Đáy lòng Thẩm Trì nảy lên hai chữ ——  nằm vùng!

Đều đã mạt thế, còn chơi cái trò nằm vùng này? Nói đùa gì vậy! Hơn nữa tuổi còn nhỏ như vậy đã nằm vùng… Chờ một chút, nếu đúng thật là nằm vùng, vậy người Nhật Bản tiến vào Trung Quốc thời gian dài như vậy, Bắc Kinh lại một chút tin tức cũng không biết sao?

“Ta vốn là Liễu Minh Tuệ - đệ tử phái Võ Đang, mười hai tuổi liền đến Nhật Bản, đã ở Nhật bảy năm rồi,” thanh âm thiếu niên cũng không cao, rất ổn trọng, “Ở với những người Nhật Bản, ta gọi là Zumaato Chiba ——”

“Ngươi là gián điệp?” Thẩm Lưu Mộc rất nhanh phản ứng lại.

Thiếu niên mỉm cười, “Ta là người Trung Quốc, Thiên Môn trận này chính là pháp môn Đạo gia không lưu truyền ra bên ngoài, người Nhật Bản đều nghe qua rất ít, càng khỏi nói nhận ra.”

“Ngươi tìm đến chúng ta làm gì?” Thẩm Trì nhìn cậu ta, cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của cậu.

Thiếu niên có chút bất đắc dĩ, “Ta vốn là dưới trướng Thủ tướng Nhật Bản, cũng không biết mấy người Tam Phổ Dực này được Miyamoto Nanami đưa đến Trung Quốc —— a, Miyamoto Nanami chính là vị Thượng tướng nắm giữ binh quyền lớn nhất tại Nhật Bản hiện nay,” cậu nói xong, giọng nói liền dẫn theo vài phần thận trọng, thở dài, “May có Thẩm tiên sinh, các vị đã phát hiện ra âm mưu người Nhật Bản.”

Thẩm Trì trong lòng nhảy dựng, “Ngươi nhận thức chúng ta?”

“Đương nhiên nhận thức.” Liễu Minh Tuệ cười khẽ, “Ta ở hồ sơ quân đội xem qua hình các ngươi.”

“Hình của chúng ta?”

“Không cần lo lắng,” cậu đè thấp thanh âm, “Niếp Bình là anh họ của ta.”

Thẩm Trì: “…” Thế giới này thật sự là quá nhỏ.

Liễu Minh Tuệ híp mắt, “Nếu không phải nhận ra các ngươi, ta sẽ không lộ diện. Các ngươi phá hủy kế hoạch của người Nhật Bản, tại phương diện này ít nhất đáng giá tín nhiệm. Phải biết rằng, thân phận gián điệp của chúng ta không thể dễ dàng nói cho người khác biết.” Cậu thật sự không muốn xảy ra tình trạng người một nhà đánh nhau, hơn nữa bốn người trước mắt này cậu tin bản thân không thể đối phó được.

“Có ý gì?” Kỷ Gia có chút tò mò hỏi.

Liễu Minh Tuệ nâng tay đón những hạt mưa rơi xuống, nhìn về phía Kỷ Gia nói: “Chỉ cần là địa phương có nước, ta muốn nhìn cái gì cũng có thể chứng kiến, mà nước chỗ nào chả có, từ lúc các ngươi tại Chiết Giang theo người Nhật Bản xuống biển, ta đã biết sự hiện hữu của các ngươi, con ếch khổng lồ kia rất đáng yêu.”

Minh Nguyệt rất không thích ánh mắt của người này nhìn về phía Kỷ Gia, hơi hơi nghiêng người ngăn trở đường nhìn của Kỷ Gia, “Vậy thì sao, người tìm đến chúng ta rốt cuộc muốn cái gì?”

Đường nhìn của Liễu Minh Tuệ chuyển hướng cậu, “Hiện tại Tam Phổ Dực cùng An Bội Hoa Nại không thể chết được.”

“Vì sao?”

“Vì giữ sự cân bằng cho Nhật Bản.” Liễu Minh Tuệ nghiêm túc nói, “Ta cùng Diệp Dương —— nàng cũng là gián điệp, ở Nhật gọi là Yoko Chiba, thân phận là chị của ta, chúng ta tốn rất nhiều công phu mới trợ giúp được Thu Lộc Cung Hoa Tử nội sống sót, làm như vậy cũng để giữ loại cân bằng này, người Nhật Bản nếu không có nội đấu, đối Trung Quốc mà nói càng thêm nguy hiểm.”

Thẩm Trì lắc đầu, “Cân bằng không phải biện pháp tốt.”

Liễu Minh Tuệ nhíu mày, “Ý của Thẩm tiên sinh là gì?”

“Nếu Tam Phổ Cung vẫn là Thu Lộc Cung đều chết thì thế nào đây? Thêm Thủ tướng Thượng tướng nữa chẳng hạn, chẳng phải rất tốt?”



Liễu Minh Tuệ trợn tròn mắt nhìn hắn, “… Này rất khó làm được.”

Thẩm Lưu Mộc giễu cợt, “Có cái gì khó!”

“Thu Lộc Cung Hoa Tử nội không khó giết lắm, dị năng của ả cũng không mạnh,” Liễu Minh Tuệ cười khổ mà nói, “Chính là vị Miyamoto Nanami kia liền khó xuống tay, dị năng của lão thực khó giải quyết, ta đến nay còn chưa tìm hiểu được cụ thể, bản thân Thủ tướng là một người thường, nhưng có hai cái dị năng giả rất khó đối phó luôn như hình với bóng, trong đó có một, là dị năng giả Mộc hệ.”

“Dị năng giả Mộc hệ?” Thẩm Trì kinh dị, cùng Thẩm Lưu Mộc trao đổi một cái ánh mắt.

Minh Nguyệt bình tĩnh nói: “Rất khó làm được cũng không đồng nghĩa với không làm được.”

Liễu Minh Tuệ trở nên trầm mặc, “Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, tóm lại trước khi tới tỉnh Saitama, các ngươi tạm thời không cần đối Tam Phổ Dực xuống tay.”

“Biết, sẽ lưu Tam Phổ Dực một mạng.”

“Vậy An Bội Hoa Nại thì sao?”

“Này, không thể cam đoan.”

Liễu Minh Tuệ bất đắc dĩ, chỉ có thể lui trở về.

“Ba ba, có thể tin tưởng cậu ta sao?” Thẩm Lưu Mộc bỗng nhiên nói.

Thẩm Trì nhíu mày, “Chuyện cậu ta là gián điệp hẳn chính xác rồi.”

“Ta chán ghét hắn.” Minh Nguyệt phụng phịu nói.

Kỷ Gia nhìn nhìn tang thi cách đó không xa bắt đầu cắn xé binh lính Nhật Bản, “Bản thân ta cảm thấy cậu ấy rất lợi hại, mười hai tuổi liền đến Nhật Bản nằm vùng, nhất định không hề dễ dàng.”

Sắc mặt Minh Nguyệt bất  biến, lại nghiến răng nói: “Được rồi, ta càng chán ghét hắn!”

Thẩm Trì nhịn cười, vỗ vỗ bả vai Minh Nguyệt, tỏ vẻ sâu sắc thấu hiểu.

Liễu Minh Tuệ là một thiếu niên khá có lực sát thương đối với những cô thiếu nữ, không phải ý chỉ bộ dạng Minh Nguyệt kém cậu ta, mà là diện mạo Liễu Minh Tuệ là loại tướng tá đào hoa, cười lên đặc biệt có sức quyến rũ, một bộ soái cũng không đại biểu có thể khiến nữ nhân yêu thích. Tỷ như Thẩm Trì lớn lên cũng soái, nhưng muốn yêu được hắn thì cần phải có chút tự tin. Thẩm Lưu Mộc trưởng thành cũng soái, nhưng đều khiến người ta cảm thấy được soái theo khuynh hướng người không tốt, trước đây cười rộ lên coi như đáng yêu xinh đẹp, lớn lên cười lại nhiễm vài phàn yêu khí. Bộ dạng Minh Nguyệt cũng rất soái, nhưng mặt núi băng tê liệt khiến người ngoài cảm thấy không dễ tiếp cận, người thích cậu phải có lá gan hòa tan núi băng —— 

Tuy rằng, bản chất con người bọn hắn không nhất định sẽ như bề ngoài.

Bề ngoài của Liễu Minh Tuệ có một chút tương tự như Úy Ninh, là kiểu soái tới một mức nhất định, nhưng sẽ không làm người khác có cảm giác tách biệt hẳn, Úy Ninh là bởi khuôn mặt em bé thân thiện, Liễu Minh Tuệ lại là mắt đào hoa chọc người trìu mến.

Kỷ Gia đang trong độ tuổi mới biết yêu, chẳng sợ Minh Nguyệt nói nàng phải lấy thân báo đáp ân cứu mạng trở thành vợ của cậu, nhưng dù sao vẫn chưa hoàn toàn thuộc về người đâu, Kỷ Gia đối cậu rõ ràng tình thân nhiều hơn tình yêu, nếu bị người khác bắt cóc mất thì làm sao bây giờ! Thủ đoạn của Minh Nguyệt tại khía cạnh tình cảm vẫn khá là ngây ngô, trên núi đại sư phụ truyền dạy cho cậu rất nhiều kinh nghiệm về tâm tính con người, có điều dù học được nhiều hơn về nhân tính con người, lại không ai dạy cậu làm thế nào để truy vợ…

Tình hình phía bên kia đã phát triển đến tình tiết tang thi xử lý hơn phân nửa binh lính Nhật Bản, Liễu Minh Tuệ “liều chết” mang theo mấy người Tam Phổ Dực, An Bội Hoa Nại thoát phá vòng vây.

Chính là, bọn họ căn bản không thoát khỏi Thiên Môn trận, khụ, nếu Liễu Minh Tuệ nguyện ý mà nói đương nhiên có thể dẫn bọn họ ra ngoài, nhưng rõ ràng cậu ta không có ý định này.

Cùng trải qua hoạn nạn dễ dàng bồi dưỡng tình cảm? Ánh mắt Tam Phổ Dực nhìn Liễu Minh Tuệ đã có chút khác biệt so với trước, dù thế nào thì, người hữu dụng luôn làm người ta yên tâm vài phần.

Con rối chuột của Kỷ Gia đem từng khỏa nguyên tinh nuốt vào bụng, đôi mắt nó lóe lên quang mang quỷ dị. Nguyên bản những con chuột tiến hóa này có năng lực ăn hết thảy các loại đồ vật, có thể nuốt vào thức ăn gấp mấy lần thân thể nó, cho nên Liễu Minh Tuệ vẫn là nhịn không được nhìn một lần lại thêm lần nữa, nghĩ thầm mấy con chuột đó nuốt vào nguyên tinh cũng đủ đem thân thể chúng nó bục toạc ra mới đúng, ấy vậy mà hiện tại chúng nó vẫn còn tiếp tục vui vẻ nuốt nuốt.

Xem ra con rối của cô bé kia không chỉ là những tượng gỗ.

… Chúng đều đang đoạt nguyên tinh tang thi mà cậu xử lý…

Bố trí trận phù so với bình thường dùng các dụng cụ trận pháp Đạo Môn khác phải đơn giản hơn nhiều, chỗ thiếu sót duy nhất chính là thời gian duy trì của nó. Minh Nguyệt nếu nguyện ý thì vẫn có thể tiếp tục bày ra một trận khác, một canh giờ (2 tiếng) đã trôi qua, Thiên Môn trận kia liền dần dần tiêu thất, Minh Nguyệt cũng không có ý tứ tiếp tục bày trận nữa, “Chỉ còn lại mười bảy người.” Cậu vừa lòng nói.

Đám binh lính Nhật Bản tới đón gần như một người cũng không còn sống, bọn họ đều là người thường, chẳng sợ có súng có trang bị cùng thụ huấn luyện nghiêm chỉnh, đối mặt tang thi A cấp B cấp vẫn coi như hoàn hảo, nhưng gặp phải tang thi C cấp D cấp thì cho dù là một trăm người cũng đều phải nộp mạng!

“Còn lại đều không yếu, toàn dị năng giả đâu.” Kỷ Gia đem nhóm chuột nhỏ gọi trở về.

Thẩm Lưu Mộc mỉm cười nói, “Đừng gấp, còn cả một đám.”

Chẳng sợ những tên dị năng giả kia còn sống, cũng tại đợt tang thi triều này bị thương, nhìn qua tâm tình khá uể oải.

“Điện hạ, hiện không có xe, xem ra chúng ta phải nghĩ biện pháp khác đi Saitama.”

“Muốn ta đem tin tức truyền lại Saitama sao? Cho bọn họ phái người tới tiếp ứng.” Liễu Minh Tuệ giúp An Bội Hoa Nại băng bó tốt miệng vết thương, ngẩng đầu nói.

Sắc mặt An Bội Hoa Nại rất khó coi, “Không được! Lần này chúng ta bị tập kích rất có thể do những người đó động tay chân, truyền tin tức trở về Saitama, đây không phải muốn chết sao!”

Hiện tại truyền tin tức về, một khi Tam Phổ Dực biết chú mình vốn không có rời đi Saitama, nhất định sẽ hoài nghi gã, gã còn phải nghĩ biện pháp khác…

“Điện hạ! Không thể ở tại đây chờ, nơi này có người phá rối, không bằng chúng ta cứ hướng Saitama đi thôi, khu an toàn này có điều không đúng!” Một dị năng giả sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói.

Tam Phổ Dực nhìn nhìn số lượng không đến hai mươi người còn lại, “Đi!” Rốt cuộc vẫn phải hạ quyết định, nói thật, gã nhìn khu an toàn cách đó không xa cũng cảm thấy có điểm sợ sệt.



An Bội Hoa Nại đứng lên, “Trước khi nhìn thấy ngài Thượng tướng, chúng ta không thể thả lỏng cảnh giác, càng không thể tín nhiệm bất luận kẻ nào khác.”

Sắc mặt Tam Phổ Dực rất khó coi, “An Bội nói đúng, chúng ta đi thôi!”

Một hồi tập kích như vậy khiến nhóm người Nhật Bản này gần như tinh bì lực tẫn, lại phải chạy đi trong trận mưa to, tốc độ cũng không dám lơi lỏng, thành ra bọn họ khá là chật vật. Thẩm Trì hoàn toàn khẳng định Liễu Minh Tuệ rõ ràng có biện pháp giúp bọn họ không bị mưa xối ướt nhẹp, cậu ta lại vẫn không có hành động gì, thân là dị năng giả Thủy hệ, cậu bước trong màn mưa, thoạt nhìn tương đối hưởng thụ.

Mạt thế năm thứ tám, rất nhiều công trình kiến trúc của Nhật Bản bề ngoài nhìn tuy rách nát, lại không bị sụp đổ hoàn toàn. Quấy nhiễu Nhật Bản không chỉ bởi mực nước biển dâng cao xâm lấn tảng lớn đất đai, còn có bão, sóng thần, động đất thường xuyên xảy ra. Những kiến trúc phồn hoa ngày xưa cũng đã chẳng còn người ở nữa, lộ ra bộ dáng tiêu điều suy sụp.

Một ngày này bọn họ bị gây sức ép không hề nhẹ, đến trưa chỉ tạm ăn chút ít, buổi chiều lại lập tức lên đường. Vào thành thị đi tìm xe, lại không có bất cứ chiếc nào có thể khởi động, khiến bọn họ khá thất vọng, đến khi bầu trời dần dần tối đen, bọn họ cũng chưa đi được bao nhiêu km. Gần đây không có khu an toàn nào, chỉ có thể tìm một tòa nhà cao tầng để qua đêm.

Tòa nhà cao tầng này thật lâu trước kia là văn phòng công ty, đại sảnh khá rộng rãi, tầng hai có một cái phòng họp, ghế ngồi đều dùng nệm bọc, xếp hàng lại miễn cưỡng có thể xem như chỗ ngủ không tệ, chỉ có hai cửa ra vào, một cái cửa sắt nhỏ cùng một cửa hai cánh dạng đẩy trọng lượng rất nặng, ít nhất nhìn qua tương đối an toàn, với bọn họ bây giờ mà nói, an toàn mới xếp hàng đầu.

Gần như tất cả mọi người đều không để ý tới hai chậu hoa tại góc tường vì sao đến bây giờ còn chưa chết héo.

Địa phương rách nát như vậy đã lâu chưa có người, cư nhiên còn có hai gốc cây xanh tốt chưa chết héo liền không hề khoa học chút nào, nếu không phải do một ngày này thực sự quá giày vò, trong số bọn họ không thể không có người cẩn thận tỉ mỉ được, nhưng giờ đây bọn họ sắp xếp nhân viên canh gác xong, những người khác cơ hồ ngả đầu liền ngủ.

Người đầu tiên gác không là ai khác, đúng là Liễu Minh Tuệ, còn có một vị nam nhân trung niên tinh thần uể oải nữa. Nhưng xem bộ dạng ngủ gà ngủ gật kia của gã là biết gã cũng chẳng đóng góp được tác dụng gì, mà cũng chỉ duy Liễu Minh Tuệ là chú ý tới có điều không thích hợp, lúc này đang cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm hai gốc cây xanh tốt không chút nào thu hút kia. Đương nhiên, cậu cũng không nhận ra được đó là những loại cây gì, chẳng sợ trên người chúng nó có bám một tầng bụi, nhưng nào có gốc cây nào có thể để tới tám năm không được tưới nước mà vẫn còn sống đâu? Cho dù là cây xương rồng chỉ sợ cũng không thể đi!

Nhìn trong chốc lát sắc mặt của cậu liền thay đổi, cũng không phải lỗi giác của cậu, hai gốc cây kia đang càng ngày càng lớn lên, vừa nãy vẫn chưa cao đến một mét, hiện tại nhìn lại phải đến một mét hai một mét ba! Càng làm cậu kinh dị chính là, cành lá của chúng nó đang từ từ lan rộng! Liễu Minh Tuệ nhịn không được lùi về sau từng bước, liền thấy dây leo màu xanh biếc bò trên vách tường, thật giống như hoạt họa (hình ảnh chuyển động), mắt thấy sẽ đem vách tường màu xám trắng chậm rãi phủ đầy một tầng xanh lục đậm!

Trong phòng vốn tối tăm lại càng thêm u ám, Liễu Minh Tuệ liền đẩy người bên cạnh, “Oshima Jun, mau nhìn!”

Nam nhân trung niên giật mình một cái, cuối cùng tỉnh lại, nhìn vách tường thì sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng kêu to lên, “Mọi người mau tỉnh!”

Đèn pin bật sáng, trong một mảnh hỗn loạn, Tam Phổ Dực được bảo vệ trọng điểm, sắc mặt thiếu tá Aihara khá khó coi, binh dưới tay gã đã chết không còn một mống, nếu không phải gã cũng là dị năng giả, chỉ sợ chẳng thể sống đến hiện tại.

“Mau nhìn xem có người nào vắng mặt hay không!”

Lúc này vừa nhìn, trong lòng bọn họ nhất thời rùng mình, “Không thấy tiên sinh An Bội!”

“Cái gì?”

Tam Phổ Dực trợn trừng mắt nhìn lại, mặc kệ An Bội Hoa Nại hữu dụng hay không, ít nhất tại thâm tâm gã, trong đám người nơi đây, kẻ để gã tín nhiệm nhất không nghi ngờ gì chính là An Bội Hoa Nại, An Bội Hoa Nại mới là người tâm phúc đã theo gã vài năm rồi.

Một đám cầm đèn pin chiếu loạn, quả nhiên chỉ còn có mười sáu người, chỉ có tiên sinh An Bội Hoa Nại là không thấy!

Lại bỗng nhiên, trên bục chủ tịch trong phòng họp cách đó không xa, chậm rãi sáng lên.

Nếu như từng cùng đám Thẩm Trì đi xuống sở nghiên cứu ngầm, nhất định sẽ nhận ra thứ ánh sáng sáng ngời mang theo ấm áp kia chính là đến từ bùa của Minh Nguyệt, có điều những người Nhật Bản này sẽ không thể nhận ra được.

Dây leo thực vật ở góc tường bên phải trong bóng tối ăn mòn một đạo lỗ hổng, ánh sáng từ tầng hai chiếu lên tầng ba, trong tay Kỷ Gia cầm một hộp âm nhạc nho nhỏ, nàng mở ra cái nắp bằng gỗ nguyên chất, ánh sáng nhàn nhạt màu quất hắt lên khuôn mặt trắng nõn cùng những ngón tay thon dài, thanh âm bài “Fur Elise” du dương vang lên, âm nhạc cũng không quá lớn, đủ để tại tình hình cực độ im lặng này làm người ta có thể nghe rõ ràng.

Trong làn ánh sáng, An Bội Hoa Nại một thân kimono màu trắng bị móc trên một đoạn xích kì quái, trong giây lát rớt xuống.

Đám người Nhật Bản phát ra một trận kinh hô!

Thẩm Trì mỉm cười, Tử Mẫu phi trảo, Tử cùng Mẫu trong Tử Mẫu phi trảo là kỹ năng vừa mới rớt xuống. Trong hệ thống trò chơi, kỹ năng này chỉ có thể sử dụng với đồng đội hoặc trong phạm vi pháo đài của mình, hiện tại lại không bó hẹp như vậy. Dây xích ám màu bạc vừa mảnh vừa dài, câu bất cứ đồ vật nào đều bách phát bách trúng, tựa như thêm một cánh tay nữa, dùng tốt cực kỳ.

An Bội Hoa Nại cứng ngắc nâng lên đầu, mọi người cơ hồ có thể nghe thấy được thanh âm “kèn kẹt” không tồn tại, thật giống như thanh âm của tượng gỗ cứng ngắc, phải nói chính là một cái tượng gỗ mới đúng.

Nhưng nam nhân khuôn mặt trắng nõn môi đỏ bừng kia, không phải An Bội Hoa Nại thì là ai?

Mặt gã không chút thay đổi nhìn đám người Tam Phổ Dực đối diện, chính là đôi mắt nhắm chặt, trên gương mặt có hai hàng “huyết lệ” từ mắt chảy xuống.

Ai cũng không biết, đôi mắt dưới mi kia đã hoàn toàn trống rỗng, mắt của gã đã bị đào ra, hai hàng huyết lệ kia chính là do đôi mắt đã bị móc ra mà chảy xuống.

Đám Tam Phổ Dực nhìn thấy An Bội Hoa Nại như vậy, chỉ cảm thấy lông tơ khắp người đều dựng đứng lên, mặc dù là một đám dị năng giả dũng mãnh, lại hận không thể chui đến sau lưng người khác.

Rối gỗ nhỏ trong hộp nhạc bắt đầu chậm rãi vươn tay duỗi chân mà khiêu vũ, An Bội Hoa Nại phía dưới cũng đồng dạng mở ra tứ chi, bắt đầu cứng ngắc nhảy múa.

Khuôn mặt Kỷ Gia nghiêm túc, nàng đang làm một thí nghiệm, sau khi nàng đột phá cấp bốn, lại có thêm một ít năng lực, nhưng chưa bao giờ thí nghiệm qua, tỷ như thuật con rối bù nhìn này, An Bội Hoa Nại vừa vặn là một đối tượng thí nghiệm rất tốt, sau lưng của gã, cắm một thứ tựa như cần xoay dây cót làm bằng gỗ, giờ đang từ từ chuyển động.

Mà An Bội Hoa Nại dưới tác động của cần xoay này, giống như rối gỗ nhỏ trong hộp âm nhạc, đang chăm chỉ khiêu vũ theo giai điệu bản “Fur Elise”.

Thậm chí không một ai phát hiện ra, kỳ thật An Bội Hoa Nại —— còn chưa chết.

=== ====== ========= 

Suy nghĩ của tác giả: khẳng định việc tổ bốn người am hiểu nhất chính là —— giả thần giả quỷ… →_→

Cám ơn lựu đạn của Cao Lôi Hoa, yêu ngươi nhé, sao sao đát╭(╯3╰)╮

Cám ơn địa lôi của Hoa Quân, yêu ngươi, ╭(╯3╰)╮

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau