Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ
Chương 61: Chòng ghẹo
Phố người Hoa thuộc San Francisco là khu có số lượng người gốc Hoa nhiều nhất vùng phía Tây nước Mỹ, có thể sáng ngang với phố người Hoa tại Newyork. Nơi này vốn có chừng hơn tám vạn Hoa kiều cư ngụ. Sau khi mạt thế buông xuống đương nhiên không còn nhiều như vậy nữa, nơi đây cũng từng trở thành biển tang thi. Tại khoảng thời gian dị năng giả bị xa lánh trục xuất, đường phố trong khu người Hoa lại thực phức tạp, cực dễ lẩn trốn, là nơi tốt để giấu người, vậy nên biến thành địa điểm tốt nhất để bọn họ ẩn thân, dần dần liền trở thành chốn tụ tập cư ngụ của dị năng giả. Nhờ vậy mà nơi đây lại một lần nữa náo nhiệt lên, cùng trước kia không khác mấy.
Thoạt nhìn thực có hơi thở cuộc sống, trên thực tế nơi này lại không đến năm nghìn người. Số người này cũng không phải đều là dị năng giả. Trong năm nghìn người kia còn bao gồm những người thân trong gia đình của dị năng giả nguyện ý đến tụ tập tại nơi đây, hoặc một số lưu dân đến thỉnh cầu được dị năng giả bảo hộ, tính ra dị năng giả chỉ sợ mới đạt tới khoảng hơn hai nghìn người mà thôi. Trên toàn khu vực phía Tây rộng lớn của nước Mỹ, phố người Hoa San Francisco là nơi tụ cư lớn nhất của dị năng giả, vậy mà cũng chỉ có từng ấy người.
Nhưng, con số hai nghìn dị năng giả đã muốn thực khủng bố, số lượng dị năng giả tại Bắc Kinh khẳng định là vượt qua con số này. Có điều, bởi nơi đó là thủ đô Trung Quốc, tại các an toàn khu khác, số dị năng giả xa xa không thể so với mấy con số này.
Bởi hoàn cảnh trải qua đặc thù, nên dị năng giả nơi này đoàn kết hơn nhiều so với trên đất Trung Quốc. Bọn họ bị đối xử không công bằng khiến bọn họ coi những dị năng giả khác là bạn bè, cũng rất khó tiếp nhận người thường nào khác ngoại trừ người thường là người thân, người nhà. Nơi đây có một phần rất nhỏ người bình thường chạy nạn tới được, nhóm người này muốn được những dị năng giả bảo hộ, nhất định phải trả giá bằng một phần lao động khá nặng nề, làm công tác thể lực cấp thấp.
Ở địa phương có nhiều dị năng giả, bọn họ sẽ không vì bị tang thi thương tổn mà thi hóa, mà giá trị vũ lực bản thân dị năng giả cũng mạnh hơn nhiều lần so người bình thường, cho nên hơn hẳn trấn nhỏ người thường với không khí áp lực lúc trước, nơi này mới có thể có hơi thở cuộc sống không kém phần náo nhiệt như vậy.
Cô bé chỉ đường rất rõ ràng, Thẩm Trì đứng trước một tòa nhà kiến trúc vô cùng cổ điển theo phong cách Trung Hoa, cơ hồ không cách nào cảm thấy được nơi này lại trên đất nước Mỹ bị ngăn cách bởi một con biển Thái Bình Dương.
“Tiểu Như bảo hôm nay sẽ có khách nhân đến, bỉ nhân (kẻ hèn này – xưng hô khiêm tốn về bản thân) Đường Man Huy, khách quý tới nhà, không thể nghênh đón từ xa.” Một nam nhân đã có tuổi ra đón, giọng Trung của lão nói được khá tiêu chuẩn, một ngụm nói chuyện mang phong cách phim cổ trang, bề ngoài vừa nhìn đúng là người Trung Quốc, tuy tóc đã nhuốm bạc, thoạt nhìn lại không quá già, tướng mạo nho nhã, khí độ ung dung, mặc một bộ Đường trang đen hoa văn vàng cùng quần dài đen, trên chân mang một đôi giầy vải mộc mạc.
Đây cũng là một dị năng giả cấp bốn, Thẩm Trì phát hiện giá trị sinh mệnh của lão thậm chí còn cao hơn một xíu so với dị năng giả cấp bốn bình thường, so với chính hắn cùng ba nhóc cấp năm bên này, chỉ kém hơn một chút mà thôi.
Người này quá khách khí, trái lại khiến Thẩm Trì cả người không thích ứng, “Quá khách khí, ta là Thẩm Trì,” sau đó đem ba nhóc một đám giới thiệu qua, “Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia, Minh Nguyệt, chúng ta từ Trung Quốc tới.”
“Trung Quốc?” Đường Man Huy có vẻ hơi chút kinh dị, “Ngay trong thời điểm này, chẳng lẽ các ngươi có thể đi băng qua hải dương đến được đây sao?” Dù sao cái loại máy bay gì đó có thể chịu được thời tiết tồi tệ hiện nay còn chưa được nghiên cứu chế tạo thành công đâu.
Thẩm Trì cười cười, chỉa chỉa vào Thanh Thanh đồ sộ, “Dựa vào nó từ trong biển phiêu tới được.” Xong hắn cũng không hề nhiều lời, tỷ như vì sao phải từ Trung Quốc xa xôi viễn độ trùng dương (vượt qua biển cả).
Đường Man Huy là một kẻ khôn khéo thông minh, cách đối nhân xử thế cũng kiểu dạng hàm súc như người phương Đông, nếu Thẩm Trì không nói, lão cũng không hỏi, “Hoan nghênh hoan nghênh, mặc kệ là từ nơi nào đến, chỉ cần ngươi là dị năng giả, cũng có thể đem nơi này trở thành nhà mình mà ở lại.”
“Chúng ta ở đây có nghĩa vụ gì?” Thẩm Lưu Mộc mở miệng hỏi, bọn y cũng không phải thật sự là mấy nhóc con hoàn toàn không hiểu thế sự, bọn y cũng biết đến quy tắc của thời đại này.
Đường Man Huy nở nụ cười, có chút ý vị thâm trường (ý tư sâu xa, ý vị hàm súc), “Nước Mỹ là một đất nước tư bản chủ nghĩa, nhưng tại mạt thế sau, lại dùng phương pháp quản lý của chủ nghĩa xã hội, chúng ta nơi này, cùng Trung Quốc những năm sáu mươi bảy mươi có phần tương tự, đương nhiên, vẫn có vài điểm không hoàn toàn như vậy, chúng ta chế định công điểm, chỉ cần là dị năng giả, nhà có thể ở không cần trả phí, thực vật là được phân phối, nhưng chỉ có thể được phân phối những loại cơ bản nhất, muốn hưởng tốt hơn thì phải dùng công điểm để đổi, chúng ta là một tập thể, mỗi người đều có tác dụng riêng, phát huy sở trường linh tinh, cho dù là dị năng giả không am hiểu chiến đấu, cũng có thể sử dụng phương pháp khác để tích góp từng chút một công điểm, a đúng rồi, nguyên tinh, chúng ta cũng muốn phải giao lên để phân phối, nhưng nguyên tinh trên C cấp, có thể lựa chọn nộp lên hoặc đổi lấy công điểm, cũng có thể lựa chọn sở hữu cá nhân, vấn đề này không bắt buộc…”
Không thể phủ nhận một điều là, loại thể chế tập thể này, ngược lại là phương thức quản lý hữu hiệu nhất tại mạt thế.
Thẩm Trì không nói quá nhiều cùng Đường Man Huy, người này mang đến cảm giác không tốt cũng chẳng xấu, hơn nữa hắn có thể rõ ràng nhận thấy được mọi người tại đây gần như đối với lão đều dị thường tôn kính, nhưng xuất phát từ trực giác, Thẩm Trì thấy trên người lão có thứ gì đó không nói rõ cũng không sao tả rõ ra được, đây không phải là một kẻ đơn giản, tâm tư quá sâu, Thẩm Trì tự biết bản thân không xem hiểu những người như vậy, lại càng không muốn cùng những người kiểu này liên lụy quá sâu, người ta tâm hữu cửu khiếu (tim có chín lỗ), hắn sống thêm mấy đời nữa cũng không làm được như vậy.
Phố người Hoa vẫn một dạng phố người Hoa như cũ. Trung Quốc xây dựng khu an toàn tại vùng ngoại thành, chậm rãi tằm ăn lá mà từng bước giải quyết tang thi tràn đầy thành thị. Đất Mỹ lại chả giống vậy, tỷ như phố người Hoa này, vốn là biển tang thi, hiện tại tang thi đã bị thanh lý sạch, những ngôi nhà bỏ lại lại được tiếp tục sử dụng, vật tư cũng đoạt được lại. Nhưng vùng ngoại thành, trong trấn nhỏ vẫn nơi nơi du đãng tang thi, muốn đoạt lại một khối địa phương như vậy, giá phải trả đương nhiên không nhỏ, nhưng nhìn qua nơi đây ra dáng khu an toàn hơn của Trung Quốc.
Tại Trung Quốc, chỉ có Bắc Kinh mới được như vậy.
Nhà phân cho đám Thẩm Trì tại ngay gần nơi ở của Đường Man Huy, một tòa gạch đỏ kiến trúc hai tầng lầu, trang hoàng kiểu cách cũng không tính quá cũ kĩ, chẳng sợ bên ngoài là phong cách đậm chất phương Đông, thậm chí có cả rào chắn bằng gỗ chạm trổ hoa văn, nhưng bên trong thiết kế vẫn là thanh thoát tối giản theo cách thức Tây phương, vật liệu kim loại cùng thủy tinh có thể dễ dàng nhìn thấy được, phỏng chừng điều kiện kinh tế của chủ nhân ngôi nhà trước kia cũng không đến nỗi nào, nơi này quét tước qua là có thể vào ở, nước ấm cũng có, Thẩm Trì nhìn lại một chút, có điều cung nước ấm là có hạn lượng, nhưng lượng nước dùng lại không giới hạn, trên tờ thông báo ghi duy trì mức dùng nước điện, mỗi ngày hạn lượng điện, không chỉ ở đây mới như vậy, mà là toàn bộ khu phố đều như thế.
Cả con phố người Hoa vốn có tám vạn người, hiện tại chỉ còn năm nghìn, cho nên nơi sinh hoạt thực dư dả, phòng phân cho bốn người bọn hắn cũng khá rộng rãi, bốn người ngụ lại như này là đủ rồi, có ba phòng ngủ, một phòng khách cực lớn, bên trong còn có trọn một bộ ghế sô pha vải cao cấp cùng phòng tắm hiện đại hóa, so với tứ hợp viện nhỏ tại Bắc Kinh, hoàn cảnh nơi này càng ưu việt hơn chút.
Đứng trên ban công là có thể thấy chỗ ở của Đường man Huy, đồng dạng, Thẩm Trì tin tưởng từ Đường Man Huy nơi đó cũng có thể thấy được bên mình.
Bất quá, Thẩm Trì đối điểm này cũng không có ý kiến gì, đám bọn hắn cũng không phải tới làm gián điệp, càng không có mục đích đen tối gì, lão muốn nhìn liền cho nhìn thôi. Hắn rất vừa ý khu phố người Hoa này, có một chút cảnh tượng tại Bắc Kinh là không được gặp tới, ví như quán đồ ăn nhẹ Sa huyện dưới lầu kia, là một người chân chính gốc Phúc Kiến mở ra, một công điểm là có thể khiến vài người ăn no, đối diện có một cửa hàng bán kẹo, rất nhiều loại kẹo phỏng chừng ba nhóc bên người Thẩm Trì này đều chưa được thấy qua, cạnh quán kẹo là cửa hàng bán bánh ngọt, nữ chủ cửa hàng là một người thường, nhưng chồng nàng lại là một dị năng giả, lúc trước tại sau khi chồng nàng tiến hóa, gặp phải tất cả dân cư trong trấn đuổi đi, ngay cả thân nhân của bọn họ cũng không thể chấp nhận việc hắn trở thành một quái vật —— đúng vậy, chồng nàng là một người biến hình, vì thế, nàng cùng chồng mang theo ba đứa nhỏ, từ một thị trấn nhỏ mang tên Seattle* (thuộc Washinton) đi đến nơi đây thì dừng chân lại.
*: thực ra Seattle từ năm 18xx gì đó đã bị sát nhập vào quản lý từ thành phố, sau đó giải tán thị trấn
Thậm chí, Thẩm Trì còn thấy được tại góc đường có bày một cửa hàng đồ cũ, bên trong bán một ít đồ rất thú vị.
Đường Man Huy nói nơi đây thiết lập thể chế công điểm theo chủ nghĩa xã hội, trên thực tế, vẫn có rất nhiều dấu vết không giống như vậy, Trung Quốc những niên đại sáu mươi bảy mươi, cũng không có nhiều cửa hàng như thế.
Hơn nữa, trong lòng Thẩm Trì hiểu được, nguyên tinh nộp lên chắc chắn sẽ không toàn bộ phân phối xuống, số còn lại đâu, có phải hay không liền vào tay lão qua tay những người khác không biết nào đó đổi đến những vật tư này? Bất quá, vấn đề này cũng không phải điều cần Thẩm Trì đến quan tâm, xem ánh mắt tôn kinh của mọi người xung quanh đối Đường Man Huy, Thẩm Trì biết ít nhất Đường Man Huy có khả năng ổn định một phương như thế khẳng định là có năng lực, hắn thích hoàn cảnh như này, cho nên, hắn cũng không chán ghét Đường Man Huy.
Chỉ cần lão không chọc tới trên đầu mình, Thẩm Trì vẫn nguyện ý cho lão vài phần tôn trọng, dầu gì cũng là người Trung Quốc tha hương trên đất xứ lại tương đương có bản lĩnh.
Nhưng khi đối mặt Thẩm Lưu Mộc, Thẩm Trì lại đứng đắn đạo: “Chỗ ở của chúng ta vừa vặn Đường Man Huy có thể thấy, gần nhất ngươi nghiêm túc một chút cho ta!” Dựa hơi vấn đề này mà thẳng thừng thông báo, Thẩm Lưu Mộc mới hơi có vẻ bất mãn mà từ bỏ, vậy là buổi tối Thẩm Trì đi phòng khách ngủ trên ghế sô pha, để ba phòng ngủ cho ba nhóc còn lại, Thẩm Lưu Mộc muốn xuống tay, cũng phải nhìn xem nhà đối diện ban công rộng mở kia, không khỏi có chút oán hận.
Vì thế, trong bốn người, kẻ ghét Đường Man Huy nhất không thể nghi ngờ chính là Thẩm Lưu Mộc.
Đương nhiên, y là không để ý, người ta thấy được thì có sao nào, nhưng vấn đề là da mặt Thẩm Trì quá mỏng, Thẩm Lưu Mộc cảm thấy, vì hạnh phúc tương lai phải lo lắng một chút, không nên trêu chọc ba ba quá mức mới tốt, vì vậy y rốt cuộc vẫn khắc chế vài phần, trừ bỏ hai lần đem Thẩm Trì chặn lại trong phòng tắm đè ra làm, bình thường cũng không có hành động gì.
Y nguyện ý giúp Thẩm Trì phóng thích, Thẩm Trì trên mặt tình dục tương đương bị động, mỗi lần đều là chính y chủ động hắn mới bằng lòng phóng túng một ít, nhưng chẳng sợ chỉ cần Thẩm Trì lấy tay giải quyết cho y, cũng đủ khiến Thẩm Lưu Mộc thần hồn điên đảo, bởi vì y rất khát vọng người này, khát vọng đến độ muốn điên lên rồi, thật giống như y đã bị trúng độc, Thẩm Lưu Mộc thậm chí nghĩ tới, có phải hay không đời trước cũng yêu người này như vậy, mới có thể khiến y đối người này vĩnh viễn cảm thấy không thể thỏa mãn, y chưa bao giờ biết bản thân sẽ thích một người đến loại tình trạng này! Thời còn nhỏ chính là ỷ lại hắn, muốn độc chiếm hắn, từng ngày từng ngày trưởng thành, từ lần đầu tiên mông lung mà làm loại mộng kia, liền mãi chỉ có bóng dáng một người, thế y mới biết, cảm tình của y đối ba ba, cũng không phải đơn giản tình cảm đối với một người cha.
Thẳng đến có một lần, bọn hắn đứng ở mép nước, dư quang khóe mắt Thẩm Lưu Mộc từ ảnh ngược trên mặt nước thấy được loại ánh mắt bản thân nhìn ba ba kia, cái loại ánh mắt này ngay cả chính y cũng cảm thấy sợ hãi, lại vì cái gì mà ba ba không hề phát hiện ra?
Hắn không hề giống Kỷ Gia, dùng ánh mắt ỷ lại người lớn mà nhìn ba ba, mà là một loại dục vọng độc chiếm hận không thể đưa hắn nuốt vào.
Chỉ cần có thể đụng chạm da thịt cùng hắn, Thẩm Lưu Mộc liền cơ hồ có thể đạt tới cao triều, y thậm chí hiểu rõ hai nam nhân trong vấn đề đó cần làm như thế nào, đương nhiên biết cũng không phải toàn bộ, nhưng y cũng không có bức bách Thẩm Trì, y không muốn khiến Thẩm Trì đối loại sự tình này càng thêm sợ hãi rụt rè, y muốn ba ba thương y nhiều hơn một chút nữa, nhiều hơn một chút nữa, chẳng sợ y mỗi ngày nằm mộng cũng muốn tiến vào thân thể của ba ba.
Thẩm Trì đối chuyện tính sự vừa bị động lại lạnh nhạt, Thẩm Lưu Mộc lại ngày từng ngày cố gắng dùng nhiệt tình đến hòa tan hắn.
Dựa vào lý do mình còn chưa trưởng thành hoàn toàn, ba ba đối mình còn có vài phần khoan dung, lấy tùy hứng để khiến hắn thói quen, đây là hành động cuối cùng của y vì được cưng chiều mà sinh kiêu.
Y đã xem xét cẩn thận, một canh bạc chỉ được thắng không cho phép bại.
Cho dù là chết, cũng không thể thất bại.
**
“Không biết Thẩm tiên sinh có hứng thú hay không?” Đường Man Huy cười nhẹ nhàng cùng nói chuyện với Thẩm Trì.
Thẩm Trì lúc mới tới dùng mấy khỏa nguyên tinh C cấp đổi một ít công điểm, mấy ngày nay cũng quả thật qua được cực thoải mái, nhưng hôm nay hiển nhiên đã qua thời kỳ quan sát, Đường Man Huy mới có thể tới tìm bọn hắn.
“Las Vegas?”
“Đúng, chúng ta cùng chính phủ Mỹ hiện giờ là quan hệ hợp tác,” lời nói của Đường Man Huy lộ vài phần trào phúng, “người cầm quyền trong chính phủ Mỹ đều là một ít người bình thường, đối việc bổ nhiệm dị năng giả như cũ vẫn còn hiện tượng gạt bỏ, nhưng bọn họ không thể tách rời khỏi chúng ta, chỉ có thể thuê chúng ta làm một vài công việc. Thanh lý Las Vegas giai đoạn đầu đã sớm kết thúc, bên ngoài kiến thiết đã hòm hòm, nhưng trong thành tiến độ thanh lý cũng không nhanh, tang thi cao giai nhiều lắm, quân đội của bọn họ nếu tiến vào là phải trả giá có chút lớn, vì thế công tác còn lại liền giao cho chúng ta.”
“Các ngươi thường xuyên làm loại công việc này?”
Đường Man Huy gật đầu, “Coi như thế đi, loại nhiệm vụ lớn này, thường thì một năm tiếp một lần, những năm qua đều là một ít nhiệm vụ nhỏ, chính phủ Mỹ thuê dị năng giả không chỉ là người chúng ta bên này, tại Boston còn có một tụ cư dị năng giả khác, ở Miami cũng có một, ngẫu nhiên nhóm cầm quyền còn có thể tìm dị năng giả tại Canada hoặc Mexico đến hỗ trợ.”
Las Vegas gần Los Angeles, nghe Đường Man Huy nói, Los Angeles là một loại thành thị thuộc người thường, nơi đó có quân đội chính phủ Mỹ đóng quân, bọn hắn lần này đi, trước đó cần đi qua Los Angeles bàn bạc với quân đội chính phủ Mỹ mới lại đi Las Vegas.
Thanh danh Las Vegas đối Thẩm Trì mà nói có thể được xưng tựa như sấm đánh bên tai, nhưng đối ba nhóc mà nói lại hoàn toàn xa lạ, nếu đổi là mấy nhóc con thời bình lớn ngần này rồi, hơn phân nửa đã nghe nói qua Las Vegas.
Đã từng, là nơi nổi danh có sòng bạc xa hoa nhất cùng nhóm vũ công thoát y, nơi đó mệnh danh là động hút tiền – thành phố không ngủ, thích hợp là địa phương để phóng túng.
Thẩm Trì biết, Đường Man Huy nhìn như giọng điệu thương lượng, trên thực tế lại mang theo vài phần khách khí không cho cự tuyệt, vì thế, Thẩm Trì cũng thuận thế đáp ứng, ba ngày sau cùng mấy trăm dị năng giả khác tại nơi này cùng xuất phát.
Nói thật, Thẩm Trì vẫn là lần đầu tiên chứng kiến nhiều dị năng giả cùng hành động như vậy, lại nhớ tới cần phải thanh lý sạch cả một tòa thành thị đã bị tang thi chiếm cứ chín năm trời, Thẩm Trì cảm thấy, số người này là hoàn toàn không đủ, xuất động đều là tinh anh nơi đây, nhưng luận tốc độ tiến hóa của dị năng giả trên đất Mỹ, quả thật so Trung Quốc còn kém một bậc, đầu mạt thế năm thứ tám, những dị năng giả kia vẫn lấy cấp hai làm đa số, dị năng giả cấp ba đại khái chỉ chiếm có 20%, cấp bốn thậm chí ít ỏi mấy mống. Đường Man Huy tự thân dẫn đội, công cụ thay đi bộ của bọn họ vẫn là xe, có điều nhiên liệu không phải là xăng, mà là khí đốt.
Thanh Thanh chậm rãi dán tại cuối cùng, tựa như một con cóc đi về phía trước, không ít người không nhận ra bốn người Thẩm Trì đều dùng ánh mắt kinh dị để nhìn con ếch đồ sộ đi cuối đội ngũ kia.
Lúc này chỉ sợ nước Mỹ còn không biết trình độ tiến hóa của bọn họ cách dị năng giả Trung Quốc một khoảng nhất định, người thường cùng dị năng giả đã có hàng rào ngăn cách thật lớn, trong lòng Thẩm Trì trào ra một cái ý tưởng xấu mà lại thú vị, tỷ như, dọa dọa một cái đế quốc từ trước đến nay vẫn luôn cao ngạo tự đại?
Không nói gì hắn, thực lực bốn người so với bình quân toàn bộ dị năng giả cũng đã cao hơn, mà trên thực tế coi như đang tại Trung Quốc, thực lực của bọn họ vẫn là cao hơn một đoạn, nhưng người Mỹ lại không biết đến, nếu bọn họ cho rằng dị năng giả Trung Quốc đều đã đạt đến loại trình độ này…
Thẩm Trì đã không còn sợ kiêu ngạo, bởi vì ngay tại một tháng trước, hắn có được một kỹ năng mới rơi xuống, kỹ năng này cũng không phải kỹ năng thuộc Kinh Vũ quyết, hay Thiên La Ngụy đạo, mà kỹ năng Giang Hồ đầu tiên rơi xuống, cũng là loại hữu dụng nhất ——
Thần hành thiên lý.
Hắn rốt cuộc không cần lo lắng bị người biết được chế độ đóng băng của Thần hành, cũng không cần lo lắng vì hạn chế thời gian không thể trốn thoát được, chẳng sợ Thần hành thiên lý sẽ hao mất toàn bộ khí lực của hắn, kia thì có sao, ít nhất hiện tại hắn muốn dùng liền dùng, chỉ cần lập tức đi đến địa phương hắn đã tới qua, không nói đến an toàn, coi như nhất thời không có khí lực lại có gì phải sợ chứ.
Lúc xuất phát, hắn liền quyết định sống vênh váo một phen, ba nhóc bên người đều đã cấp năm, dị năng giả cấp năm cùng cấp ba cấp bốn là có sự khác biệt, bọn hắn dưới tình huống như vậy vẫn không thể tự bảo vệ bản thân, thì dùng dị năng lại có tác dụng gì! Dị năng giả cấp năm đã không phải phạm trù người thường có thể tưởng tượng, liền tỷ như tang thi E cấp, dùng hỏa lực lớn ném bom cũng không nhất định có thể khiến nó nổ chết.
Thẩm Trì ác thú vị chính là, dọa hỏng đế quốc Mỹ, để cho họ tinh tướng à, mạt thế còn tinh tướng chính là muốn bị sét đánh a!
Hiện tại nước Mỹ bị họ làm cho hỏng bét, dị năng giả cùng người thường phân ranh giới rõ ràng, hoàn toàn không đồng lòng, cũng không biết có bao nhiêu dị năng giả cực kì có tư chất thuộc nhóm thức tỉnh đầu tiên đã chết tại trong tay người thường, dị năng giả tiến hóa ở cái ngày mạt thế giáng lâm kia, vốn nên là nhóm dị năng giả ưu tú nhất, đáng tiếc, rất nhiều người tại thời điểm yếu ớt bị đồng bạn của bọn họ bởi vì sợ hãi – cái lý do buồn cười loại này, mà bị bóp chết tại trong nôi, chỉ cần một tiếng súng vang mà thôi.
Cái này gọi là tự làm bậy không thể sống.
Điệu thấp chính là cần che giấu, còn sống kiêu căng, kia đối bốn người Thẩm Trì mà nói, cũng chỉ có ba chữ ngắn gọn ——
Chơi thả ga!
Đi ra từ Thanh Thanh, bên tai Thẩm Trì liền truyền đến thanh âm cực kỳ không thoải mái của một người, mà Tiểu Ngư vẫn tận trung với cương vị đem những lời đó phiên dịch.
“Hắc, bốn tiểu mỹ nhân phương Đông đằng ấy ơi, nếu tịch mịch nha, ca có thể khiến các ngươi thích một phen!”
Thẩm Trì: “…”
Thẩm Lưu Mộc: “…”
Kỷ Gia: “…”
Minh Nguyệt: “…”
Tha thứ cho bọn hắn, đã đến mạt thế năm thứ chín rồi, nhưng trải nghiệm loại chòng ghẹo trắng trợn loại này vẫn là lần đầu tiên, thông thường thì người xung quanh kiến thức đến trình độ hung tàn của bọn hắn sau, có thể không trốn tránh coi như không tồi rồi, làm sao lại dám đi trêu chọc được, trêu chọc rất rõ ràng, khó tránh khỏi khiếp sợ thôi!
Nhưng bọn hắn nhất thời im phăng phắc, lại bị mấy tên binh sĩ Mỹ xem thành nhát gan, còn có thể cười hì hì xông tới.
Ngọa tào, Thẩm Trì phẫn nộ rồi, con mẹ nó ca vừa định cao điệu một phen, các ngươi đưa đến cửa ca đây cho các ngươi thích tận trời ——
Đánh cho ngươi nở hoa đầy mặt! (Đả đắc nhĩ mãn kiểm đào hoa khai! =))))
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: Cái kia, ách, mai xin nghỉ phép, đơn vị tổ chức đi du lịch cạc cạc cạc
Tối ngày mốt về đến nhà khá trễ, nhóm thân yêu không cần chờ cập nhật, nếu, ta là nói cái xác suất tí tị tì ti, ngày mốt ta trở về mà không mệt, có lẽ sẽ đánh chữ để cập nhật =_= nhưng là, tốt nhất vẫn đừng đợi khụ khụ khụ
A a a, cám ơn ngư lôi nước sâu của Tô Quỳ Thân, đây là muốn nháo làm sao, ta vừa mới xin phép ngày mai nghỉ lại phát hiện ngươi cho ta ném ngư lôi, kẻ dắt lừa thuê này hảo chột dạ ~~o(>_<)o ~~ quá yêu ngươi chụt, ta sẽ tận lực cập nhật ngày mốt… Tận lực…╭(╯3╰)╮
Cám ơn hỏa tiễn của Tiểu Thí Thí Diêu A Diêu, nói thật nhé, nick name trước của ngươi đáng yêu hơn →_→ thật sự không lừa ngươi đâu╭(╯3╰)╮
Cám ơn địa lôi của Hề Hề Phi, Dĩ Toàn, Anh Đào Ngạc Ngư, Địa Ngục Hồ Điệp, yêu các ngươi╭(╯3╰)╮
Thoạt nhìn thực có hơi thở cuộc sống, trên thực tế nơi này lại không đến năm nghìn người. Số người này cũng không phải đều là dị năng giả. Trong năm nghìn người kia còn bao gồm những người thân trong gia đình của dị năng giả nguyện ý đến tụ tập tại nơi đây, hoặc một số lưu dân đến thỉnh cầu được dị năng giả bảo hộ, tính ra dị năng giả chỉ sợ mới đạt tới khoảng hơn hai nghìn người mà thôi. Trên toàn khu vực phía Tây rộng lớn của nước Mỹ, phố người Hoa San Francisco là nơi tụ cư lớn nhất của dị năng giả, vậy mà cũng chỉ có từng ấy người.
Nhưng, con số hai nghìn dị năng giả đã muốn thực khủng bố, số lượng dị năng giả tại Bắc Kinh khẳng định là vượt qua con số này. Có điều, bởi nơi đó là thủ đô Trung Quốc, tại các an toàn khu khác, số dị năng giả xa xa không thể so với mấy con số này.
Bởi hoàn cảnh trải qua đặc thù, nên dị năng giả nơi này đoàn kết hơn nhiều so với trên đất Trung Quốc. Bọn họ bị đối xử không công bằng khiến bọn họ coi những dị năng giả khác là bạn bè, cũng rất khó tiếp nhận người thường nào khác ngoại trừ người thường là người thân, người nhà. Nơi đây có một phần rất nhỏ người bình thường chạy nạn tới được, nhóm người này muốn được những dị năng giả bảo hộ, nhất định phải trả giá bằng một phần lao động khá nặng nề, làm công tác thể lực cấp thấp.
Ở địa phương có nhiều dị năng giả, bọn họ sẽ không vì bị tang thi thương tổn mà thi hóa, mà giá trị vũ lực bản thân dị năng giả cũng mạnh hơn nhiều lần so người bình thường, cho nên hơn hẳn trấn nhỏ người thường với không khí áp lực lúc trước, nơi này mới có thể có hơi thở cuộc sống không kém phần náo nhiệt như vậy.
Cô bé chỉ đường rất rõ ràng, Thẩm Trì đứng trước một tòa nhà kiến trúc vô cùng cổ điển theo phong cách Trung Hoa, cơ hồ không cách nào cảm thấy được nơi này lại trên đất nước Mỹ bị ngăn cách bởi một con biển Thái Bình Dương.
“Tiểu Như bảo hôm nay sẽ có khách nhân đến, bỉ nhân (kẻ hèn này – xưng hô khiêm tốn về bản thân) Đường Man Huy, khách quý tới nhà, không thể nghênh đón từ xa.” Một nam nhân đã có tuổi ra đón, giọng Trung của lão nói được khá tiêu chuẩn, một ngụm nói chuyện mang phong cách phim cổ trang, bề ngoài vừa nhìn đúng là người Trung Quốc, tuy tóc đã nhuốm bạc, thoạt nhìn lại không quá già, tướng mạo nho nhã, khí độ ung dung, mặc một bộ Đường trang đen hoa văn vàng cùng quần dài đen, trên chân mang một đôi giầy vải mộc mạc.
Đây cũng là một dị năng giả cấp bốn, Thẩm Trì phát hiện giá trị sinh mệnh của lão thậm chí còn cao hơn một xíu so với dị năng giả cấp bốn bình thường, so với chính hắn cùng ba nhóc cấp năm bên này, chỉ kém hơn một chút mà thôi.
Người này quá khách khí, trái lại khiến Thẩm Trì cả người không thích ứng, “Quá khách khí, ta là Thẩm Trì,” sau đó đem ba nhóc một đám giới thiệu qua, “Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia, Minh Nguyệt, chúng ta từ Trung Quốc tới.”
“Trung Quốc?” Đường Man Huy có vẻ hơi chút kinh dị, “Ngay trong thời điểm này, chẳng lẽ các ngươi có thể đi băng qua hải dương đến được đây sao?” Dù sao cái loại máy bay gì đó có thể chịu được thời tiết tồi tệ hiện nay còn chưa được nghiên cứu chế tạo thành công đâu.
Thẩm Trì cười cười, chỉa chỉa vào Thanh Thanh đồ sộ, “Dựa vào nó từ trong biển phiêu tới được.” Xong hắn cũng không hề nhiều lời, tỷ như vì sao phải từ Trung Quốc xa xôi viễn độ trùng dương (vượt qua biển cả).
Đường Man Huy là một kẻ khôn khéo thông minh, cách đối nhân xử thế cũng kiểu dạng hàm súc như người phương Đông, nếu Thẩm Trì không nói, lão cũng không hỏi, “Hoan nghênh hoan nghênh, mặc kệ là từ nơi nào đến, chỉ cần ngươi là dị năng giả, cũng có thể đem nơi này trở thành nhà mình mà ở lại.”
“Chúng ta ở đây có nghĩa vụ gì?” Thẩm Lưu Mộc mở miệng hỏi, bọn y cũng không phải thật sự là mấy nhóc con hoàn toàn không hiểu thế sự, bọn y cũng biết đến quy tắc của thời đại này.
Đường Man Huy nở nụ cười, có chút ý vị thâm trường (ý tư sâu xa, ý vị hàm súc), “Nước Mỹ là một đất nước tư bản chủ nghĩa, nhưng tại mạt thế sau, lại dùng phương pháp quản lý của chủ nghĩa xã hội, chúng ta nơi này, cùng Trung Quốc những năm sáu mươi bảy mươi có phần tương tự, đương nhiên, vẫn có vài điểm không hoàn toàn như vậy, chúng ta chế định công điểm, chỉ cần là dị năng giả, nhà có thể ở không cần trả phí, thực vật là được phân phối, nhưng chỉ có thể được phân phối những loại cơ bản nhất, muốn hưởng tốt hơn thì phải dùng công điểm để đổi, chúng ta là một tập thể, mỗi người đều có tác dụng riêng, phát huy sở trường linh tinh, cho dù là dị năng giả không am hiểu chiến đấu, cũng có thể sử dụng phương pháp khác để tích góp từng chút một công điểm, a đúng rồi, nguyên tinh, chúng ta cũng muốn phải giao lên để phân phối, nhưng nguyên tinh trên C cấp, có thể lựa chọn nộp lên hoặc đổi lấy công điểm, cũng có thể lựa chọn sở hữu cá nhân, vấn đề này không bắt buộc…”
Không thể phủ nhận một điều là, loại thể chế tập thể này, ngược lại là phương thức quản lý hữu hiệu nhất tại mạt thế.
Thẩm Trì không nói quá nhiều cùng Đường Man Huy, người này mang đến cảm giác không tốt cũng chẳng xấu, hơn nữa hắn có thể rõ ràng nhận thấy được mọi người tại đây gần như đối với lão đều dị thường tôn kính, nhưng xuất phát từ trực giác, Thẩm Trì thấy trên người lão có thứ gì đó không nói rõ cũng không sao tả rõ ra được, đây không phải là một kẻ đơn giản, tâm tư quá sâu, Thẩm Trì tự biết bản thân không xem hiểu những người như vậy, lại càng không muốn cùng những người kiểu này liên lụy quá sâu, người ta tâm hữu cửu khiếu (tim có chín lỗ), hắn sống thêm mấy đời nữa cũng không làm được như vậy.
Phố người Hoa vẫn một dạng phố người Hoa như cũ. Trung Quốc xây dựng khu an toàn tại vùng ngoại thành, chậm rãi tằm ăn lá mà từng bước giải quyết tang thi tràn đầy thành thị. Đất Mỹ lại chả giống vậy, tỷ như phố người Hoa này, vốn là biển tang thi, hiện tại tang thi đã bị thanh lý sạch, những ngôi nhà bỏ lại lại được tiếp tục sử dụng, vật tư cũng đoạt được lại. Nhưng vùng ngoại thành, trong trấn nhỏ vẫn nơi nơi du đãng tang thi, muốn đoạt lại một khối địa phương như vậy, giá phải trả đương nhiên không nhỏ, nhưng nhìn qua nơi đây ra dáng khu an toàn hơn của Trung Quốc.
Tại Trung Quốc, chỉ có Bắc Kinh mới được như vậy.
Nhà phân cho đám Thẩm Trì tại ngay gần nơi ở của Đường Man Huy, một tòa gạch đỏ kiến trúc hai tầng lầu, trang hoàng kiểu cách cũng không tính quá cũ kĩ, chẳng sợ bên ngoài là phong cách đậm chất phương Đông, thậm chí có cả rào chắn bằng gỗ chạm trổ hoa văn, nhưng bên trong thiết kế vẫn là thanh thoát tối giản theo cách thức Tây phương, vật liệu kim loại cùng thủy tinh có thể dễ dàng nhìn thấy được, phỏng chừng điều kiện kinh tế của chủ nhân ngôi nhà trước kia cũng không đến nỗi nào, nơi này quét tước qua là có thể vào ở, nước ấm cũng có, Thẩm Trì nhìn lại một chút, có điều cung nước ấm là có hạn lượng, nhưng lượng nước dùng lại không giới hạn, trên tờ thông báo ghi duy trì mức dùng nước điện, mỗi ngày hạn lượng điện, không chỉ ở đây mới như vậy, mà là toàn bộ khu phố đều như thế.
Cả con phố người Hoa vốn có tám vạn người, hiện tại chỉ còn năm nghìn, cho nên nơi sinh hoạt thực dư dả, phòng phân cho bốn người bọn hắn cũng khá rộng rãi, bốn người ngụ lại như này là đủ rồi, có ba phòng ngủ, một phòng khách cực lớn, bên trong còn có trọn một bộ ghế sô pha vải cao cấp cùng phòng tắm hiện đại hóa, so với tứ hợp viện nhỏ tại Bắc Kinh, hoàn cảnh nơi này càng ưu việt hơn chút.
Đứng trên ban công là có thể thấy chỗ ở của Đường man Huy, đồng dạng, Thẩm Trì tin tưởng từ Đường Man Huy nơi đó cũng có thể thấy được bên mình.
Bất quá, Thẩm Trì đối điểm này cũng không có ý kiến gì, đám bọn hắn cũng không phải tới làm gián điệp, càng không có mục đích đen tối gì, lão muốn nhìn liền cho nhìn thôi. Hắn rất vừa ý khu phố người Hoa này, có một chút cảnh tượng tại Bắc Kinh là không được gặp tới, ví như quán đồ ăn nhẹ Sa huyện dưới lầu kia, là một người chân chính gốc Phúc Kiến mở ra, một công điểm là có thể khiến vài người ăn no, đối diện có một cửa hàng bán kẹo, rất nhiều loại kẹo phỏng chừng ba nhóc bên người Thẩm Trì này đều chưa được thấy qua, cạnh quán kẹo là cửa hàng bán bánh ngọt, nữ chủ cửa hàng là một người thường, nhưng chồng nàng lại là một dị năng giả, lúc trước tại sau khi chồng nàng tiến hóa, gặp phải tất cả dân cư trong trấn đuổi đi, ngay cả thân nhân của bọn họ cũng không thể chấp nhận việc hắn trở thành một quái vật —— đúng vậy, chồng nàng là một người biến hình, vì thế, nàng cùng chồng mang theo ba đứa nhỏ, từ một thị trấn nhỏ mang tên Seattle* (thuộc Washinton) đi đến nơi đây thì dừng chân lại.
*: thực ra Seattle từ năm 18xx gì đó đã bị sát nhập vào quản lý từ thành phố, sau đó giải tán thị trấn
Thậm chí, Thẩm Trì còn thấy được tại góc đường có bày một cửa hàng đồ cũ, bên trong bán một ít đồ rất thú vị.
Đường Man Huy nói nơi đây thiết lập thể chế công điểm theo chủ nghĩa xã hội, trên thực tế, vẫn có rất nhiều dấu vết không giống như vậy, Trung Quốc những niên đại sáu mươi bảy mươi, cũng không có nhiều cửa hàng như thế.
Hơn nữa, trong lòng Thẩm Trì hiểu được, nguyên tinh nộp lên chắc chắn sẽ không toàn bộ phân phối xuống, số còn lại đâu, có phải hay không liền vào tay lão qua tay những người khác không biết nào đó đổi đến những vật tư này? Bất quá, vấn đề này cũng không phải điều cần Thẩm Trì đến quan tâm, xem ánh mắt tôn kinh của mọi người xung quanh đối Đường Man Huy, Thẩm Trì biết ít nhất Đường Man Huy có khả năng ổn định một phương như thế khẳng định là có năng lực, hắn thích hoàn cảnh như này, cho nên, hắn cũng không chán ghét Đường Man Huy.
Chỉ cần lão không chọc tới trên đầu mình, Thẩm Trì vẫn nguyện ý cho lão vài phần tôn trọng, dầu gì cũng là người Trung Quốc tha hương trên đất xứ lại tương đương có bản lĩnh.
Nhưng khi đối mặt Thẩm Lưu Mộc, Thẩm Trì lại đứng đắn đạo: “Chỗ ở của chúng ta vừa vặn Đường Man Huy có thể thấy, gần nhất ngươi nghiêm túc một chút cho ta!” Dựa hơi vấn đề này mà thẳng thừng thông báo, Thẩm Lưu Mộc mới hơi có vẻ bất mãn mà từ bỏ, vậy là buổi tối Thẩm Trì đi phòng khách ngủ trên ghế sô pha, để ba phòng ngủ cho ba nhóc còn lại, Thẩm Lưu Mộc muốn xuống tay, cũng phải nhìn xem nhà đối diện ban công rộng mở kia, không khỏi có chút oán hận.
Vì thế, trong bốn người, kẻ ghét Đường Man Huy nhất không thể nghi ngờ chính là Thẩm Lưu Mộc.
Đương nhiên, y là không để ý, người ta thấy được thì có sao nào, nhưng vấn đề là da mặt Thẩm Trì quá mỏng, Thẩm Lưu Mộc cảm thấy, vì hạnh phúc tương lai phải lo lắng một chút, không nên trêu chọc ba ba quá mức mới tốt, vì vậy y rốt cuộc vẫn khắc chế vài phần, trừ bỏ hai lần đem Thẩm Trì chặn lại trong phòng tắm đè ra làm, bình thường cũng không có hành động gì.
Y nguyện ý giúp Thẩm Trì phóng thích, Thẩm Trì trên mặt tình dục tương đương bị động, mỗi lần đều là chính y chủ động hắn mới bằng lòng phóng túng một ít, nhưng chẳng sợ chỉ cần Thẩm Trì lấy tay giải quyết cho y, cũng đủ khiến Thẩm Lưu Mộc thần hồn điên đảo, bởi vì y rất khát vọng người này, khát vọng đến độ muốn điên lên rồi, thật giống như y đã bị trúng độc, Thẩm Lưu Mộc thậm chí nghĩ tới, có phải hay không đời trước cũng yêu người này như vậy, mới có thể khiến y đối người này vĩnh viễn cảm thấy không thể thỏa mãn, y chưa bao giờ biết bản thân sẽ thích một người đến loại tình trạng này! Thời còn nhỏ chính là ỷ lại hắn, muốn độc chiếm hắn, từng ngày từng ngày trưởng thành, từ lần đầu tiên mông lung mà làm loại mộng kia, liền mãi chỉ có bóng dáng một người, thế y mới biết, cảm tình của y đối ba ba, cũng không phải đơn giản tình cảm đối với một người cha.
Thẳng đến có một lần, bọn hắn đứng ở mép nước, dư quang khóe mắt Thẩm Lưu Mộc từ ảnh ngược trên mặt nước thấy được loại ánh mắt bản thân nhìn ba ba kia, cái loại ánh mắt này ngay cả chính y cũng cảm thấy sợ hãi, lại vì cái gì mà ba ba không hề phát hiện ra?
Hắn không hề giống Kỷ Gia, dùng ánh mắt ỷ lại người lớn mà nhìn ba ba, mà là một loại dục vọng độc chiếm hận không thể đưa hắn nuốt vào.
Chỉ cần có thể đụng chạm da thịt cùng hắn, Thẩm Lưu Mộc liền cơ hồ có thể đạt tới cao triều, y thậm chí hiểu rõ hai nam nhân trong vấn đề đó cần làm như thế nào, đương nhiên biết cũng không phải toàn bộ, nhưng y cũng không có bức bách Thẩm Trì, y không muốn khiến Thẩm Trì đối loại sự tình này càng thêm sợ hãi rụt rè, y muốn ba ba thương y nhiều hơn một chút nữa, nhiều hơn một chút nữa, chẳng sợ y mỗi ngày nằm mộng cũng muốn tiến vào thân thể của ba ba.
Thẩm Trì đối chuyện tính sự vừa bị động lại lạnh nhạt, Thẩm Lưu Mộc lại ngày từng ngày cố gắng dùng nhiệt tình đến hòa tan hắn.
Dựa vào lý do mình còn chưa trưởng thành hoàn toàn, ba ba đối mình còn có vài phần khoan dung, lấy tùy hứng để khiến hắn thói quen, đây là hành động cuối cùng của y vì được cưng chiều mà sinh kiêu.
Y đã xem xét cẩn thận, một canh bạc chỉ được thắng không cho phép bại.
Cho dù là chết, cũng không thể thất bại.
**
“Không biết Thẩm tiên sinh có hứng thú hay không?” Đường Man Huy cười nhẹ nhàng cùng nói chuyện với Thẩm Trì.
Thẩm Trì lúc mới tới dùng mấy khỏa nguyên tinh C cấp đổi một ít công điểm, mấy ngày nay cũng quả thật qua được cực thoải mái, nhưng hôm nay hiển nhiên đã qua thời kỳ quan sát, Đường Man Huy mới có thể tới tìm bọn hắn.
“Las Vegas?”
“Đúng, chúng ta cùng chính phủ Mỹ hiện giờ là quan hệ hợp tác,” lời nói của Đường Man Huy lộ vài phần trào phúng, “người cầm quyền trong chính phủ Mỹ đều là một ít người bình thường, đối việc bổ nhiệm dị năng giả như cũ vẫn còn hiện tượng gạt bỏ, nhưng bọn họ không thể tách rời khỏi chúng ta, chỉ có thể thuê chúng ta làm một vài công việc. Thanh lý Las Vegas giai đoạn đầu đã sớm kết thúc, bên ngoài kiến thiết đã hòm hòm, nhưng trong thành tiến độ thanh lý cũng không nhanh, tang thi cao giai nhiều lắm, quân đội của bọn họ nếu tiến vào là phải trả giá có chút lớn, vì thế công tác còn lại liền giao cho chúng ta.”
“Các ngươi thường xuyên làm loại công việc này?”
Đường Man Huy gật đầu, “Coi như thế đi, loại nhiệm vụ lớn này, thường thì một năm tiếp một lần, những năm qua đều là một ít nhiệm vụ nhỏ, chính phủ Mỹ thuê dị năng giả không chỉ là người chúng ta bên này, tại Boston còn có một tụ cư dị năng giả khác, ở Miami cũng có một, ngẫu nhiên nhóm cầm quyền còn có thể tìm dị năng giả tại Canada hoặc Mexico đến hỗ trợ.”
Las Vegas gần Los Angeles, nghe Đường Man Huy nói, Los Angeles là một loại thành thị thuộc người thường, nơi đó có quân đội chính phủ Mỹ đóng quân, bọn hắn lần này đi, trước đó cần đi qua Los Angeles bàn bạc với quân đội chính phủ Mỹ mới lại đi Las Vegas.
Thanh danh Las Vegas đối Thẩm Trì mà nói có thể được xưng tựa như sấm đánh bên tai, nhưng đối ba nhóc mà nói lại hoàn toàn xa lạ, nếu đổi là mấy nhóc con thời bình lớn ngần này rồi, hơn phân nửa đã nghe nói qua Las Vegas.
Đã từng, là nơi nổi danh có sòng bạc xa hoa nhất cùng nhóm vũ công thoát y, nơi đó mệnh danh là động hút tiền – thành phố không ngủ, thích hợp là địa phương để phóng túng.
Thẩm Trì biết, Đường Man Huy nhìn như giọng điệu thương lượng, trên thực tế lại mang theo vài phần khách khí không cho cự tuyệt, vì thế, Thẩm Trì cũng thuận thế đáp ứng, ba ngày sau cùng mấy trăm dị năng giả khác tại nơi này cùng xuất phát.
Nói thật, Thẩm Trì vẫn là lần đầu tiên chứng kiến nhiều dị năng giả cùng hành động như vậy, lại nhớ tới cần phải thanh lý sạch cả một tòa thành thị đã bị tang thi chiếm cứ chín năm trời, Thẩm Trì cảm thấy, số người này là hoàn toàn không đủ, xuất động đều là tinh anh nơi đây, nhưng luận tốc độ tiến hóa của dị năng giả trên đất Mỹ, quả thật so Trung Quốc còn kém một bậc, đầu mạt thế năm thứ tám, những dị năng giả kia vẫn lấy cấp hai làm đa số, dị năng giả cấp ba đại khái chỉ chiếm có 20%, cấp bốn thậm chí ít ỏi mấy mống. Đường Man Huy tự thân dẫn đội, công cụ thay đi bộ của bọn họ vẫn là xe, có điều nhiên liệu không phải là xăng, mà là khí đốt.
Thanh Thanh chậm rãi dán tại cuối cùng, tựa như một con cóc đi về phía trước, không ít người không nhận ra bốn người Thẩm Trì đều dùng ánh mắt kinh dị để nhìn con ếch đồ sộ đi cuối đội ngũ kia.
Lúc này chỉ sợ nước Mỹ còn không biết trình độ tiến hóa của bọn họ cách dị năng giả Trung Quốc một khoảng nhất định, người thường cùng dị năng giả đã có hàng rào ngăn cách thật lớn, trong lòng Thẩm Trì trào ra một cái ý tưởng xấu mà lại thú vị, tỷ như, dọa dọa một cái đế quốc từ trước đến nay vẫn luôn cao ngạo tự đại?
Không nói gì hắn, thực lực bốn người so với bình quân toàn bộ dị năng giả cũng đã cao hơn, mà trên thực tế coi như đang tại Trung Quốc, thực lực của bọn họ vẫn là cao hơn một đoạn, nhưng người Mỹ lại không biết đến, nếu bọn họ cho rằng dị năng giả Trung Quốc đều đã đạt đến loại trình độ này…
Thẩm Trì đã không còn sợ kiêu ngạo, bởi vì ngay tại một tháng trước, hắn có được một kỹ năng mới rơi xuống, kỹ năng này cũng không phải kỹ năng thuộc Kinh Vũ quyết, hay Thiên La Ngụy đạo, mà kỹ năng Giang Hồ đầu tiên rơi xuống, cũng là loại hữu dụng nhất ——
Thần hành thiên lý.
Hắn rốt cuộc không cần lo lắng bị người biết được chế độ đóng băng của Thần hành, cũng không cần lo lắng vì hạn chế thời gian không thể trốn thoát được, chẳng sợ Thần hành thiên lý sẽ hao mất toàn bộ khí lực của hắn, kia thì có sao, ít nhất hiện tại hắn muốn dùng liền dùng, chỉ cần lập tức đi đến địa phương hắn đã tới qua, không nói đến an toàn, coi như nhất thời không có khí lực lại có gì phải sợ chứ.
Lúc xuất phát, hắn liền quyết định sống vênh váo một phen, ba nhóc bên người đều đã cấp năm, dị năng giả cấp năm cùng cấp ba cấp bốn là có sự khác biệt, bọn hắn dưới tình huống như vậy vẫn không thể tự bảo vệ bản thân, thì dùng dị năng lại có tác dụng gì! Dị năng giả cấp năm đã không phải phạm trù người thường có thể tưởng tượng, liền tỷ như tang thi E cấp, dùng hỏa lực lớn ném bom cũng không nhất định có thể khiến nó nổ chết.
Thẩm Trì ác thú vị chính là, dọa hỏng đế quốc Mỹ, để cho họ tinh tướng à, mạt thế còn tinh tướng chính là muốn bị sét đánh a!
Hiện tại nước Mỹ bị họ làm cho hỏng bét, dị năng giả cùng người thường phân ranh giới rõ ràng, hoàn toàn không đồng lòng, cũng không biết có bao nhiêu dị năng giả cực kì có tư chất thuộc nhóm thức tỉnh đầu tiên đã chết tại trong tay người thường, dị năng giả tiến hóa ở cái ngày mạt thế giáng lâm kia, vốn nên là nhóm dị năng giả ưu tú nhất, đáng tiếc, rất nhiều người tại thời điểm yếu ớt bị đồng bạn của bọn họ bởi vì sợ hãi – cái lý do buồn cười loại này, mà bị bóp chết tại trong nôi, chỉ cần một tiếng súng vang mà thôi.
Cái này gọi là tự làm bậy không thể sống.
Điệu thấp chính là cần che giấu, còn sống kiêu căng, kia đối bốn người Thẩm Trì mà nói, cũng chỉ có ba chữ ngắn gọn ——
Chơi thả ga!
Đi ra từ Thanh Thanh, bên tai Thẩm Trì liền truyền đến thanh âm cực kỳ không thoải mái của một người, mà Tiểu Ngư vẫn tận trung với cương vị đem những lời đó phiên dịch.
“Hắc, bốn tiểu mỹ nhân phương Đông đằng ấy ơi, nếu tịch mịch nha, ca có thể khiến các ngươi thích một phen!”
Thẩm Trì: “…”
Thẩm Lưu Mộc: “…”
Kỷ Gia: “…”
Minh Nguyệt: “…”
Tha thứ cho bọn hắn, đã đến mạt thế năm thứ chín rồi, nhưng trải nghiệm loại chòng ghẹo trắng trợn loại này vẫn là lần đầu tiên, thông thường thì người xung quanh kiến thức đến trình độ hung tàn của bọn hắn sau, có thể không trốn tránh coi như không tồi rồi, làm sao lại dám đi trêu chọc được, trêu chọc rất rõ ràng, khó tránh khỏi khiếp sợ thôi!
Nhưng bọn hắn nhất thời im phăng phắc, lại bị mấy tên binh sĩ Mỹ xem thành nhát gan, còn có thể cười hì hì xông tới.
Ngọa tào, Thẩm Trì phẫn nộ rồi, con mẹ nó ca vừa định cao điệu một phen, các ngươi đưa đến cửa ca đây cho các ngươi thích tận trời ——
Đánh cho ngươi nở hoa đầy mặt! (Đả đắc nhĩ mãn kiểm đào hoa khai! =))))
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: Cái kia, ách, mai xin nghỉ phép, đơn vị tổ chức đi du lịch cạc cạc cạc
Tối ngày mốt về đến nhà khá trễ, nhóm thân yêu không cần chờ cập nhật, nếu, ta là nói cái xác suất tí tị tì ti, ngày mốt ta trở về mà không mệt, có lẽ sẽ đánh chữ để cập nhật =_= nhưng là, tốt nhất vẫn đừng đợi khụ khụ khụ
A a a, cám ơn ngư lôi nước sâu của Tô Quỳ Thân, đây là muốn nháo làm sao, ta vừa mới xin phép ngày mai nghỉ lại phát hiện ngươi cho ta ném ngư lôi, kẻ dắt lừa thuê này hảo chột dạ ~~o(>_<)o ~~ quá yêu ngươi chụt, ta sẽ tận lực cập nhật ngày mốt… Tận lực…╭(╯3╰)╮
Cám ơn hỏa tiễn của Tiểu Thí Thí Diêu A Diêu, nói thật nhé, nick name trước của ngươi đáng yêu hơn →_→ thật sự không lừa ngươi đâu╭(╯3╰)╮
Cám ơn địa lôi của Hề Hề Phi, Dĩ Toàn, Anh Đào Ngạc Ngư, Địa Ngục Hồ Điệp, yêu các ngươi╭(╯3╰)╮
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất