Trọng Khải Thần Thoại (Bản Dịch)
Chương 10: Máu Rồng
"Ma pháp là chân lý của thế giới, nắm giữ càng nhiều ma pháp thì càng hiểu rõ về chân lý, đồng thời cũng nhìn thấy càng nhiều cấm kỵ và nhiều điều chưa biết...."
"Nếu như một ma pháp sư không có năng lực tự chủ mạnh mẽ, sẽ nảy sinh sự tò mò đối với những điều thần bí chưa rõ và những cấm kỵ không thể chạm đến, đồng thời biến nó thành hành động, tư duy và ý chí của người đó cũng sẽ bị kinh khủng bóp méo..."
"Cho dù có thể tự kiềm chế dục vọng bản thân, vẫn không có cách nào tránh khỏi nguy cơ rơi vào trạng thái điên cuồng."
"Dưới tình huống này, không thể nghi ngờ rằng tín ngưỡng sẽ giữ vững ý chí của chúng ta, giúp cho tư duy của chúng ta không bị kinh khủng xâm nhập..."
Veronica vừa lái xe vừa cảnh cáo Wayne không nên vênh váo đắc ý, con đường ma pháp của hắn chỉ vừa mới mở ra, còn có rất nhiều mục cần chú ý và học tập.
Có lẽ là do Wayne đã đạt được ma lực và trở thành người trong vòng, mọi người cũng không còn chỉ là quan hệ người qua đường như trước kia, thái độ của Veronica với Wayne đã trở nên thân thiện hơn một chút.
Không nhiều, chính là một chút.
Nguyên nhân bắt nguồn từ quyển nhật ký kia, nữ sinh viên đại học hung hăng bị dạy dỗ một bài học, mỗi lần hồi tưởng lại đều không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.
— — —
Chiếc xe con màu xanh lam lấy tốc độ trung bình 50km/h chạy trên đường quốc lộ, trong cái niên nại không có dẫn đường chỉ dẫn này, tài xế tay mới chắc chắn là rất đau khổ.
Xác thực là Veronica biết lái xe, nhưng cô chưa từng đi qua con đường này bao giờ, cho nên chỉ có thể dựa theo bảng chỉ đường và dò tìm trên bản đồ mà tiến về phía trước, đi nhầm đường vài lần, chậm trễ không ít thời gian.
Xe con quay quanh tiến lên như rùa, kế hoạch tác chiến bắt nhanh giải quyết gọn vừa mới thi hành đã lấy thất bại mà chấm dứt, tối nay nhóm bọn họ phải qua đêm ở trấn nhỏ Kafuno.
Tới gần trấn nhỏ, đậu xe bên đường, mấy người ăn uống bổ sung năng lượng, nhân tiện điều chỉnh trạng thái, nhằm ứng đối với khả năng bị Tử Vong hành giả phát động tập kích bất ngờ.
Wayne lấy ra hộp bento khoai tây mà William chuẩn bị cho hắn với sự quan tâm từ trái tim, đứng ở ven đường bắt đầu ăn ngấu nghiến, ở trên xe hắn đã ăn không ít bánh bích quy nén, nó được làm từ yến mạch, bột mì, mứt hoa quả, mỡ bò nhân tạo, mùi vị rất kém, càng ăn càng thấy khát.
So sánh với đó, ngược lại là khoai tây cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.
Veronica dựa vào thân xe, cầm sandwich cắn từng miếng nhỏ, tướng ăn cực kỳ ưu nhã, cho dù là không có bàn ăn, cô vẫn tuân theo đủ các lễ nghi nên có trên bàn ăn.
Người tạo nên sự khác biệt rõ nét không phải là Wayne, mà là William, William mở một gói socola lớn, vừa ăn vừa trêu trọc khiêu khích Veronica.
Ăn sandwich có gì ngon, socola và thiếu nữ xinh đẹp mới là tổ hợp kỳ ảo!
Veronica tức giận hết mức, có thể thấy được, cô rất thèm ăn socola, nhưng mà vì giữ dáng, tránh lượng đường nạp vào cơ thể quá cao, cô không thể không kìm nén cơn thèm ăn của mình với đồ ngọt.
"Veronica, thứ này ăn ngon hơn sandwich nhiều nha!"
William vươn đầu về phía Veronica há miệng, trên răng dính đầy socola đen thui, hơi thở cũng mang theo vị ngọt.
Không tự tìm đường chết sẽ không phải chết, Veronica khơi lên lửa giận, cô khẽ mỉm cười với William, thong dong điềm tĩnh đặt sandwich trong tay xuống, lấy khăn lụa ra lau miệng.
William hơi nhướng mày, không chút do dự lập tức xoay người chạy.
Chưa chạy được hai bước đã bị Veronica xông qua cho một cú đá bay đạp ngã, đang nói lầm bầm thì lại bị một chiêu khóa cổ chân làm cho đau đến liên tục đập đất cầu xin tha thứ.
William thân cao hai mét, cơ bắp phát triển to cao vạm vỡ, cường tráng như một con gấu, là một đại lực sĩ tóc vàng nặng hơn trăm ký; Còn Veronica chân trần cao một mét bảy, da trắng ngoại hình xinh đẹp, eo thon chân dài, cả người nặng chưa tới một nửa William.
Kết quả mỗi lần William khơi lên lửa giận, anh ta đều bị Veronica lấy bạo lực trấn áp, hoàn toàn thuộc về cô gái yếu đuối có song A tốc độ và lực lượng.
"Tớ sai rồi, tớ sai rồi, Veronica mau buông tay, chân tớ sắp gãy rồi!"
"Hừ, lần sau còn dám hay không?"
"Lần sau còn dám."
"...."
"A a a ————"
Wayne ăn xong hộp khoai tây tình yêu, tiếp tục ăn bánh quy nén kèm đồ hộp, vừa ăn vừa nhìn xem William tự tìm đường chết như thế nào, vui vẻ nói: "Veronica thật là lợi hại, đây cũng là ma pháp à?"
"Không, ma lực của Veronica đã bị nguyền rủa phong ấn, không có cách nào thi triển ra ma pháp cường đại, chỉ có thể dựa vào một vài đạo cụ ma pháp đơn giản để đối địch, sở dĩ cô ấy có thể áp chế William, đều dựa vào thể chất của bản thân." Monica đạp bước chân mèo đi tới bên cạnh Wayne, liếm liếm móng vuốt bắt đầu rửa mặt.
Monica tránh đi tầm mắt của mọi người, ở trong xe tự ăn uống một mình, không để cho ai nhìn thấy, Wayne nghi ngờ nó âm thầm ẩn giấu cá khô nhỏ.
"Thể chất?!"
Wayne ngạc nhiên hỏi: "Xác định không phải là hiệu quả ma pháp sao, cô ấy rèn luyện như thế nào, xem cánh tay cùng chân cô ấy cũng đâu thấy cơ bắp mấy?"
"Cô ấy mang dòng máu rồng?"
"Máu... Rồng?"
Wayne khó khăn nuốt xuống được miếng bánh quy nén trong miệng, trong đầu xuất hiện hình ảnh ác long phun lửa, nín thở hỏi: "Thế giới này thực sự có cự long sao?"
Thế giới này thật nguy hiểm, ngày hôm qua là ma pháp sư, hôm nay là cự long, ngày mai thì sao, phải chăng là sẽ có thiên sứ thổi vang kèn lệnh ngày tận thế?
"Không có."
"Không có cự long lấy đâu ra dòng máu rồng."
"Di truyền từ mẹ của cô ấy."
"Mẹ của cô ấy là cự long?" Wayne hoảng sợ, hóa ra nhạc phụ đại nhân lại là một vị kỵ sĩ rồng.
"Là loài người."
"...."
Wayne: (?  ̄ 皿  ̄)?
Nói như nói vậy, thật vô nghĩa!
Wayne trợn trắng mắt, tức giận nói: "Lần gần nhất tôi nghe được lời bàn luận mang tính xây dựng như vậy vẫn là lần trước, biết không, nghiên cứu khoa học cho thấy, khi mọi người lãng phí một phút, thì chẳng khác nào lãng phí sáu mươi giây."
Sau khi mấy người nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ một giờ, chiếc xe con màu xanh lam lại một lần nữa lên đường, theo như đánh dấu trên bản đồ, bọn họ còn cách trấn nhỏ Kafuno ba mươi cây số.
Rừng cây ở hai bên đường quốc lộ dần dần trở nên um tùm, bởi vì hiện tại là cuối mùa đông, chưa tới đầu xuân, ngoại trừ cây sam không chịu ảnh hưởng của thời tiết thì rừng cây hoang vu cũng rất ít màu xanh, lá rụng dày đặc chôn kín cả nửa đoạn thân cây, trong không khí tản ra mùi mục nát.
Lần này, đổi thành Wayne lái xe.
Veronica ngồi đằng sau, ôm Monica trong lòng, bắt đầu an bài thân phận mới, cô và William là chị em, Monica vẫn đóng vai mèo cưng vô hại, Wayne là tài xế, đi ngang qua trấn nhỏ Kafuno nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sau khi đổ thêm xăng xong thì sẽ rời đi ngay.
Theo kế hoạch của Veronica, ngay tối hôm nay sẽ có thể bắt được Mike máu tươi, rạng sáng là có thể giải trừ nguyền rủa, trời vừa sáng liền có thể lái xe rời đi.
Tất cả mọi kế hoạch trước khi bắt tay thực hiện đều là hoàn mỹ, Wayne vẫn không coi trọng hành động lần này, giống như là kế hoạch tác chiến đánh nhanh bắt gọn trước đó, bởi vì không quen đường, đã chết yểu.
Là một tên người mới, Wayne không có quyền lên tiếng, thấy William cùng Monica đều bày tỏ đồng ý với kế hoạch này, hắn thức thời không nói thêm lời thừa thãi.
Đùng đùng đùng ———
Ánh sáng mạnh thoáng qua, tiếng nổ vang rung trời theo sát phía sau, không biết trên trời cao đã phủ kín mây đen âm trầm từ lúc nào, toàn bộ mặt đất đều bị bóng tối bao phủ.
"Giật cả mình, tại sao đột nhiên lại có sét đánh vậy?"
Wayne híp mắt, trong khoảnh khắc tia chớp nổ ra, thế giới trong mắt hắn thoáng mơ hồ một chút, may là hắn vẫn giữ văn minh coi trọng luật giao thông, hai tay luôn luôn nắm chặt tay lái mới giữ vững đầu xe không bị đụng vào thân cây.
Ba!
Một bàn tay màu xám trắng bán trong suốt bám lên nắp động cơ, bàn tay biến dạng lưu lại vết máu màu đỏ sậm chói mắt...
Nhìn dáng điệu này, đáy xe có "thứ bay lơ lửng", hiện tại đang muốn leo lên cướp tay lái!
Con ngươi Wayne co lại, trong lòng âm thầm mắng chửi ông chủ cửa hàng xe, hô hấp cũng trở nên dồn đập hơn không ít.
Thằng cha đáng chết kia, ông đã nói là nhìn tại mặt mũi Nữ hoàng, chiếc xe này không có hồn hoàn bám vào mà!
"Nếu như một ma pháp sư không có năng lực tự chủ mạnh mẽ, sẽ nảy sinh sự tò mò đối với những điều thần bí chưa rõ và những cấm kỵ không thể chạm đến, đồng thời biến nó thành hành động, tư duy và ý chí của người đó cũng sẽ bị kinh khủng bóp méo..."
"Cho dù có thể tự kiềm chế dục vọng bản thân, vẫn không có cách nào tránh khỏi nguy cơ rơi vào trạng thái điên cuồng."
"Dưới tình huống này, không thể nghi ngờ rằng tín ngưỡng sẽ giữ vững ý chí của chúng ta, giúp cho tư duy của chúng ta không bị kinh khủng xâm nhập..."
Veronica vừa lái xe vừa cảnh cáo Wayne không nên vênh váo đắc ý, con đường ma pháp của hắn chỉ vừa mới mở ra, còn có rất nhiều mục cần chú ý và học tập.
Có lẽ là do Wayne đã đạt được ma lực và trở thành người trong vòng, mọi người cũng không còn chỉ là quan hệ người qua đường như trước kia, thái độ của Veronica với Wayne đã trở nên thân thiện hơn một chút.
Không nhiều, chính là một chút.
Nguyên nhân bắt nguồn từ quyển nhật ký kia, nữ sinh viên đại học hung hăng bị dạy dỗ một bài học, mỗi lần hồi tưởng lại đều không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.
— — —
Chiếc xe con màu xanh lam lấy tốc độ trung bình 50km/h chạy trên đường quốc lộ, trong cái niên nại không có dẫn đường chỉ dẫn này, tài xế tay mới chắc chắn là rất đau khổ.
Xác thực là Veronica biết lái xe, nhưng cô chưa từng đi qua con đường này bao giờ, cho nên chỉ có thể dựa theo bảng chỉ đường và dò tìm trên bản đồ mà tiến về phía trước, đi nhầm đường vài lần, chậm trễ không ít thời gian.
Xe con quay quanh tiến lên như rùa, kế hoạch tác chiến bắt nhanh giải quyết gọn vừa mới thi hành đã lấy thất bại mà chấm dứt, tối nay nhóm bọn họ phải qua đêm ở trấn nhỏ Kafuno.
Tới gần trấn nhỏ, đậu xe bên đường, mấy người ăn uống bổ sung năng lượng, nhân tiện điều chỉnh trạng thái, nhằm ứng đối với khả năng bị Tử Vong hành giả phát động tập kích bất ngờ.
Wayne lấy ra hộp bento khoai tây mà William chuẩn bị cho hắn với sự quan tâm từ trái tim, đứng ở ven đường bắt đầu ăn ngấu nghiến, ở trên xe hắn đã ăn không ít bánh bích quy nén, nó được làm từ yến mạch, bột mì, mứt hoa quả, mỡ bò nhân tạo, mùi vị rất kém, càng ăn càng thấy khát.
So sánh với đó, ngược lại là khoai tây cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.
Veronica dựa vào thân xe, cầm sandwich cắn từng miếng nhỏ, tướng ăn cực kỳ ưu nhã, cho dù là không có bàn ăn, cô vẫn tuân theo đủ các lễ nghi nên có trên bàn ăn.
Người tạo nên sự khác biệt rõ nét không phải là Wayne, mà là William, William mở một gói socola lớn, vừa ăn vừa trêu trọc khiêu khích Veronica.
Ăn sandwich có gì ngon, socola và thiếu nữ xinh đẹp mới là tổ hợp kỳ ảo!
Veronica tức giận hết mức, có thể thấy được, cô rất thèm ăn socola, nhưng mà vì giữ dáng, tránh lượng đường nạp vào cơ thể quá cao, cô không thể không kìm nén cơn thèm ăn của mình với đồ ngọt.
"Veronica, thứ này ăn ngon hơn sandwich nhiều nha!"
William vươn đầu về phía Veronica há miệng, trên răng dính đầy socola đen thui, hơi thở cũng mang theo vị ngọt.
Không tự tìm đường chết sẽ không phải chết, Veronica khơi lên lửa giận, cô khẽ mỉm cười với William, thong dong điềm tĩnh đặt sandwich trong tay xuống, lấy khăn lụa ra lau miệng.
William hơi nhướng mày, không chút do dự lập tức xoay người chạy.
Chưa chạy được hai bước đã bị Veronica xông qua cho một cú đá bay đạp ngã, đang nói lầm bầm thì lại bị một chiêu khóa cổ chân làm cho đau đến liên tục đập đất cầu xin tha thứ.
William thân cao hai mét, cơ bắp phát triển to cao vạm vỡ, cường tráng như một con gấu, là một đại lực sĩ tóc vàng nặng hơn trăm ký; Còn Veronica chân trần cao một mét bảy, da trắng ngoại hình xinh đẹp, eo thon chân dài, cả người nặng chưa tới một nửa William.
Kết quả mỗi lần William khơi lên lửa giận, anh ta đều bị Veronica lấy bạo lực trấn áp, hoàn toàn thuộc về cô gái yếu đuối có song A tốc độ và lực lượng.
"Tớ sai rồi, tớ sai rồi, Veronica mau buông tay, chân tớ sắp gãy rồi!"
"Hừ, lần sau còn dám hay không?"
"Lần sau còn dám."
"...."
"A a a ————"
Wayne ăn xong hộp khoai tây tình yêu, tiếp tục ăn bánh quy nén kèm đồ hộp, vừa ăn vừa nhìn xem William tự tìm đường chết như thế nào, vui vẻ nói: "Veronica thật là lợi hại, đây cũng là ma pháp à?"
"Không, ma lực của Veronica đã bị nguyền rủa phong ấn, không có cách nào thi triển ra ma pháp cường đại, chỉ có thể dựa vào một vài đạo cụ ma pháp đơn giản để đối địch, sở dĩ cô ấy có thể áp chế William, đều dựa vào thể chất của bản thân." Monica đạp bước chân mèo đi tới bên cạnh Wayne, liếm liếm móng vuốt bắt đầu rửa mặt.
Monica tránh đi tầm mắt của mọi người, ở trong xe tự ăn uống một mình, không để cho ai nhìn thấy, Wayne nghi ngờ nó âm thầm ẩn giấu cá khô nhỏ.
"Thể chất?!"
Wayne ngạc nhiên hỏi: "Xác định không phải là hiệu quả ma pháp sao, cô ấy rèn luyện như thế nào, xem cánh tay cùng chân cô ấy cũng đâu thấy cơ bắp mấy?"
"Cô ấy mang dòng máu rồng?"
"Máu... Rồng?"
Wayne khó khăn nuốt xuống được miếng bánh quy nén trong miệng, trong đầu xuất hiện hình ảnh ác long phun lửa, nín thở hỏi: "Thế giới này thực sự có cự long sao?"
Thế giới này thật nguy hiểm, ngày hôm qua là ma pháp sư, hôm nay là cự long, ngày mai thì sao, phải chăng là sẽ có thiên sứ thổi vang kèn lệnh ngày tận thế?
"Không có."
"Không có cự long lấy đâu ra dòng máu rồng."
"Di truyền từ mẹ của cô ấy."
"Mẹ của cô ấy là cự long?" Wayne hoảng sợ, hóa ra nhạc phụ đại nhân lại là một vị kỵ sĩ rồng.
"Là loài người."
"...."
Wayne: (?  ̄ 皿  ̄)?
Nói như nói vậy, thật vô nghĩa!
Wayne trợn trắng mắt, tức giận nói: "Lần gần nhất tôi nghe được lời bàn luận mang tính xây dựng như vậy vẫn là lần trước, biết không, nghiên cứu khoa học cho thấy, khi mọi người lãng phí một phút, thì chẳng khác nào lãng phí sáu mươi giây."
Sau khi mấy người nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ một giờ, chiếc xe con màu xanh lam lại một lần nữa lên đường, theo như đánh dấu trên bản đồ, bọn họ còn cách trấn nhỏ Kafuno ba mươi cây số.
Rừng cây ở hai bên đường quốc lộ dần dần trở nên um tùm, bởi vì hiện tại là cuối mùa đông, chưa tới đầu xuân, ngoại trừ cây sam không chịu ảnh hưởng của thời tiết thì rừng cây hoang vu cũng rất ít màu xanh, lá rụng dày đặc chôn kín cả nửa đoạn thân cây, trong không khí tản ra mùi mục nát.
Lần này, đổi thành Wayne lái xe.
Veronica ngồi đằng sau, ôm Monica trong lòng, bắt đầu an bài thân phận mới, cô và William là chị em, Monica vẫn đóng vai mèo cưng vô hại, Wayne là tài xế, đi ngang qua trấn nhỏ Kafuno nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sau khi đổ thêm xăng xong thì sẽ rời đi ngay.
Theo kế hoạch của Veronica, ngay tối hôm nay sẽ có thể bắt được Mike máu tươi, rạng sáng là có thể giải trừ nguyền rủa, trời vừa sáng liền có thể lái xe rời đi.
Tất cả mọi kế hoạch trước khi bắt tay thực hiện đều là hoàn mỹ, Wayne vẫn không coi trọng hành động lần này, giống như là kế hoạch tác chiến đánh nhanh bắt gọn trước đó, bởi vì không quen đường, đã chết yểu.
Là một tên người mới, Wayne không có quyền lên tiếng, thấy William cùng Monica đều bày tỏ đồng ý với kế hoạch này, hắn thức thời không nói thêm lời thừa thãi.
Đùng đùng đùng ———
Ánh sáng mạnh thoáng qua, tiếng nổ vang rung trời theo sát phía sau, không biết trên trời cao đã phủ kín mây đen âm trầm từ lúc nào, toàn bộ mặt đất đều bị bóng tối bao phủ.
"Giật cả mình, tại sao đột nhiên lại có sét đánh vậy?"
Wayne híp mắt, trong khoảnh khắc tia chớp nổ ra, thế giới trong mắt hắn thoáng mơ hồ một chút, may là hắn vẫn giữ văn minh coi trọng luật giao thông, hai tay luôn luôn nắm chặt tay lái mới giữ vững đầu xe không bị đụng vào thân cây.
Ba!
Một bàn tay màu xám trắng bán trong suốt bám lên nắp động cơ, bàn tay biến dạng lưu lại vết máu màu đỏ sậm chói mắt...
Nhìn dáng điệu này, đáy xe có "thứ bay lơ lửng", hiện tại đang muốn leo lên cướp tay lái!
Con ngươi Wayne co lại, trong lòng âm thầm mắng chửi ông chủ cửa hàng xe, hô hấp cũng trở nên dồn đập hơn không ít.
Thằng cha đáng chết kia, ông đã nói là nhìn tại mặt mũi Nữ hoàng, chiếc xe này không có hồn hoàn bám vào mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất