Trọng Khải Thần Thoại (Bản Dịch)
Chương 12: Tòa Lâu Đài Trong Đêm Mưa Bão
"Đại khái là vào một đêm năm mươi năm trước, gia tộc Nelson đã tổ chức một bữa tiệc tối cực kỳ long trọng, ngoài trừ các thành viên gia tộc từ các nơi khác trở về, bọn họ còn mời các nhân vật tai to mặt lớn trong trấn đến, chẳng hạn như cha xứ, trưởng trấn, thành nghị hội trong trấn..."
Ông chủ quán trọ nhớ lại nói: "Yến hội cử hành đến một nửa, thành viên gia tộc Nelson đột nhiên làm loạn, bọn họ khóa chặt cửa chính trang viên, tập kích tất cả mọi vị khách quý có mặt trong bữa tiệc, bọn họ giết chóc, phóng hỏa, uống no máu tươi rồi treo thi thể người bị hại lên cột cờ."
"Cha xứ và các vị thành viên nghị hội trốn khỏi trang viên, nhưng gia tộc Nelson điên cuồng vẫn không chịu dừng tay, bọn họ cưỡi ngựa đuổi đến trấn nhỏ tiếp tục đồ sát, đêm đó, khắp nơi trong trấn nhỏ tràn ngập lửa cháy cùng tiếng kêu cứu của những người bị hại..."
"Lúc đó tôi vẫn còn là trẻ con, bị dọa sợ hãi, nửa đêm được cha mẹ đưa đến giáo đường, toàn bộ trẻ con trong trấn đều tụ tập lại ở nơi đó."
"Để phản kháng gia tộc Nelson đã mất đi nhân tính, cũng vì bảo vệ gia viên và bọn trẻ, chúng dân trong trấn đã tổ chức phản kích lại, vào lúc bình minh đến cuối cùng cũng thành công đuổi đám người điên của gia tộc Nelson trở lại trang viên."
"Khi đó trang viên đã dấy lên ngọn lửa lớn rừng rực, ngọn lửa đó đã nuốt chửng đám người điên khùng độc ác đó, nghe nói lúc bọn họ đang tắm mình trong ngọn lửa vẫn hào hứng hát ca, nắm tay nhảy múa, giống như là tử vong mới là chốn quy túc mà bọn họ hướng tới...."
"Sau đó, người từ Lundan tới điều tra rất lâu, cha xứ và các nghị sĩ trải qua trận đại biến này đều thay đổi tính tình, ai cũng trở nên cực kỳ quái lạ, chúng dân trong trấn cũng vậy, rất nhiều người đã dọn nhà rời khỏi nơi đây đi đến những địa phương khác sinh sống, không còn trở về quê hương một lần nào nữa."
Cái đêm điên cuồng đó cách hiện tại đã năm mươi năm, đó là cấm kỵ khủng bố mà trấn nhỏ Kafuno không muốn đề cập tới, sự kiện này đã trực tiếp dẫn đến sự suy bại của trấn nhỏ, đến nay vẫn chưa thể trở lại bình thường.
Vì đã cách hiện tại rất lâu, lúc đó ông chủ quán trọ vẫn còn là trẻ con, cho nên thông tin mà ông ta có thể cung cấp ra cực kỳ có hạn, khi Veronica hỏi thăm sau đêm đó còn có thành viên nào của gia tộc Nelson còn sống hay không, mặt ông chủ quán trọ liền lộ vẻ mê man.
Hẳn là có, bằng không rất khó giải thích dòng họ của Mike.
....
Ngoài cửa sổ, cơn mưa to vẫn chưa ngừng lại, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng nặng hạt.
Wayne vô cùng phiền lòng, buổi sáng trời còn quang đãng không mây, đột nhiên lại chuyển biến đột ngột, ông trời lại đột nhiên buông thả, thế là đã diễn biến thành hình thức sơn trang bão tuyết.
Ông chủ quán trọ cùng hai vị tiểu tỷ tỷ đã rời đi, sau khi được ăn cây nấm, đêm nay bọn họ sẽ có một giấc ngủ cực ngon, sẽ không còn nhớ được quá trình thẩm vấn tối nay. Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Wayne diễn trò diễn nguyên bộ, dựa theo giá thị trường cài phí qua đường vào trong cổ áo hai vị tiểu tỷ tỷ.
Hắn ra tiền, Veronica đãi khách.
Veronica ôm mèo đen đứng trước cửa sổ suy tư, căn cứ theo tình báo sơ lược, có thể suy đoán ra gia tộc Nelson vốn là tín đồ trung thành của nữ thần Tử Vong, bọn họ gây ra giết chóc để giành lấy niềm vui cho nữ thần truyền thừa đến Mike, lại một lần nữa lọt vào mắt xanh của Tử Vong.
Điều này cũng giải thích được vì sao Mike đột nhiên trở thành Tử Vong hành giả, hơn nữa còn nắm giữ ma pháp mạnh mẽ.
Như vậy vấn đề xuất hiện, việc Mike trở về trấn nhỏ Kafuno, thật sự là vì kết hôn sao?
"So với việc kết hôn, khả năng lớn nhất chính là tiếp nối sự nghiệp chưa hoàn thành của thế hệ trước, hiến tế toàn bộ trấn nhỏ cho Tử Vong để đổi lấy lực lượng cường đại." Wayne cau mày nói.
Sự nghiệp chưa hoàn thành của thế hệ trước để ta hoàn thành, gia tộc chưa giết hết tế phẩm thì để ta đến giết, đây gọi là ký kết ngầm.
Wayne không muốn tiếp tục, hắn nhìn về phía Veronica, muốn nhận được sự ăn ý với thiếu nữ xinh đẹp.
Veronica suy tính thêm một hồi, quyết định lập tức tiến về trang viên Nelson, thời gian không đợi người, trời mới biết Mike đã hiến tế tới quá trình nào, để phòng ngừa dân trấn vô tội và mấy người bọn họ trở thành người bị hại, nhất định phải giải quyết Tử Vong hành giả trong đêm nay.
Lúc này, Veronica đã bỏ xuống suy nghĩ giải trừ nguyền rủa, nói đến cấp độ ưu tiên thì việc ngăn cản hiến tế quan trọng hơn.
Trời mưa to như thác đổ, chiếc ô tô màu xanh lam xuyên qua màn mưa dưới rừng sồi, vì để tránh gây kinh động đến mục tiêu, Wayne mò mẫm lái xe, không mở đèn xe lên.
Con đường xuyên qua rừng sồi là con đường duy nhất thông trấn nhỏ với trang viên Nelson.
Từ sau khi trang viên bị một mồi lửa nhấn chìm và trở thành cấm kỵ đáng sợ, chúng dân trong trấn cũng không đặt chân tới nơi đó nữa, con đường lâu năm không được tu sửa dẫn đến cỏ dại mọc lên rậm rạp, cộng thêm lá rụng mục nát chồng chất, khiến cho con đường hỏng nặng trở nên lầy lội trơn trượt.
Hai dặm đường, Wayne lái trọn vẹn gần mười phút.
Từ xa xa trông thấy trang viên hoang tàn đổ nát, Wayne đỗ xe dưới đầu rừng sồi gần lối ra, ba người một mèo bung dù tiến lên.
Ầm ầm ———
Tia sét trắng bệch xẹt qua giữa bầu trời đêm, tòa trang viên bị bóng tối bao trùm đột nhiên sáng rõ.
Nói đây là một trang viên, nhưng cũng có thể nói đây là một tòa lâu đài, tường vây xung quanh cao ngất, hơn nữa còn có mấy tòa tháp nhỏ để quan sát phía xa, cổng lâu đài chẳng biết đã đâu mất, trong đêm tối giống như đang há ra miệng rộng.
Bước vào cổng, sân rộng vốn là vườn hoa đã xốc xếch hoang tàn, khắp nơi đầy cây cỏ khô cùng bụi cây tàn lụi, cùng với những bia mộ thánh giá.
Dân trong trấn chắc chắn sẽ không an táng ở nơi này, tránh còn không kịp, hơn nữa vật liệu còn không tồi, nơi này chính là chôn di hài của thành viên gia tộc Nelson năm đó.
Monica mắt sắc, nhìn thấy một bó hoa trước bia mộ, nó vô cùng tươi mới, điều này nói rõ gần đây đã có người tới đây thăm mộ.
Ngay sau đó Monica lại phát hiện ra một vài điều khác lạ, trước bia mộ có không ít sáp nến, có nến đã cháy hết, có nến còn sót lại một đoạn ngắn, tổng cộng số lượng không ít, cho thấy thường xuyên có người tới đây thăm mộ.
Nếu người này là Mike thì có nghĩa là hàng năm gã đều trở về trấn nhỏ Kafuno, nếu không phải...
Vậy thì còn có thành viên gia tộc Nelson khác còn sống.
Veronica hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều, cô bảo William bảo vệ Wayne cẩn thận, sau đó cầm lọ thủy tinh đi ở phía trước nhất.
William theo sát phía sau, Wayne song hành cùng anh ta, đồng thời phụ trách bế Monica.
Miu miu có hơi ghét bỏ cái ôm của Wayne, nhưng nó càng không thể chịu được nước bùn đầy khắp mặt đất, suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể như vậy.
Đều là tín đồ của nữ thần Ánh Trăng, thân cận với nhau một chút cũng không có vấn đề gì!
Kiến trúc bằng gỗ trong trang viên đã bị lửa lớn thiêu rụi, chỉ còn lại phế tích bị cỏ dại che lấp, ngược lại thì lầu các trong lâu đài được xây dựng bằng đá vẫn còn nguyên, Wayne lo lắng có cơ quan cạm bẫy, đi tới đi tới liền đi sát ngay sau lưng Veronica.
Không có gì khác, tất cả đều bị phong ấn ma lực, Veronica là hậu duệ long huyết, sức chiến đấu mạnh nhất trong tiểu đội, William...
Anh ấy là người tốt!
Đi sát như vậy khiến Veronica cực kỳ khó chịu, cô xoay người hung dữ trợn mắt với Wayne một cái, quá tối, Wayne không nhìn thấy, còn bởi vì Veronica đột nhiên dừng lại mà không chú ý đụng đến đối phương một chút.
Mấy người mò mẫm tiến lên thông qua đường nối trong lâu đài, trên vách tường phía ngoài có vài ô cửa nhỏ quan sát, cỡ chừng nắm tay, thỉnh thoảng có ánh chớp truyền vào, cùng với sự chỉ đường của Monica mới không bị lòng vòng một chỗ.
Không biết qua bao lâu, đến khi Monica nghi ngờ bọn họ đã lạc đường, Wayne dừng bước lại.
Hắn gọi Veronica đi ở phía trước, chỉ vào tường gạch ở bên cạnh nói: "Có mùi người lạ, tôi có thể ngửi thấy, không phải mùi của mấy người chúng ta, phía trước con đường này không có, cẩn thận tìm xem, ở xung quanh đây nhất định là có cơ quan mở ra đường ngầm."
Vừa nói, hắn vừa xoa xoa đầu mèo của Monica: "Khứu giác của mèo còn nhạy hơn cả chó, hẳn là miu cũng ngửi thấy được, đúng không?"
Monica nghiêng đầu tránh đi, không nói chuyện, Veronica nhịn không được, hơi liếc mắt, không khách khí nói: "Vậy có nghĩa là, anh có mũi chó à?"
"..."
Nói không sai, đúng là có thật!
Veronica không tin Wayne có mũi chó, nhưng cô công nhận suy đoán của Wayne, trong lâu đài này chắc chắn là có lối ngầm, Tử Vong hành giả đang núp trong một góc nào đó.
Mấy người tìm tòi bốn phía, tìm kiếm cơ quan mở cửa, William đụng nhầm vào cơ quan, nền dưới chân đột ngột biến mất, anh vô thức túm lấy cánh tay của Wayne đang đứng bên cạnh, hai người xuôi theo dốc trượt trực tiếp rơi xuống dưới.
Wayne buồn bực, hắn vươn tay cũng muốn kéo người đệm lưng, nhưng khổ nỗi Veronica cách quá xa, ngoài cánh tay với cho nên hoàn toàn là kéo không tới.
Monica tránh thoát.
Mọi người đều biết, tốc độ của mèo là gấp bảy lần mèo, trong nháy mắt khi bọn họ rơi xuống, Monica đã giẫm lên bả vai Wayne mượn lực nhảy lên, vững vàng rơi trên mặt đất.
*(Tốc độ của mèo là gấp bảy lần mèo: ý nói mèo rất nhanh nhẹn và tốc độ, câu này bắt nguồn từ một bình luận dưới video một con mèo chiến đấu với một con rắn, vốn là tốc độ của mèo là gấp bảy lần rắn nhưng người bình luận lại gõ nhầm chữ, sau đó câu nói nhầm này đã trở nên phổ biến.)*
Veronica vội vàng tiến lên, nhìn chăm chăm xuống dốc trượt đen như mực, phía dưới truyền ra ánh sáng, còn có tiếng chửi mắng tràn đầy sức sống của Wayne, chầm chậm nhẹ nhàng thở ra.
Té ngã một chút không có gì đáng ngại, người không sao là được.
Mưa to đột nhiên ngừng lại, màn trời tối tăm âm trầm giống như là bị nhấn chốt chuyển đổi, mặt trăng to lớn đến bất thường vẩy ra ánh sáng bạc khắp nơi.
Monica nhảy lên trên vai Veronica, thò đầu ra khỏi ô cửa quan sát, cảm ứng bầu không khí kỳ lạ dưới ánh trăng, đôi đồng tử phóng to đến cực hạn:
"Trấn nhỏ. . ."
"Cháy!"
Ông chủ quán trọ nhớ lại nói: "Yến hội cử hành đến một nửa, thành viên gia tộc Nelson đột nhiên làm loạn, bọn họ khóa chặt cửa chính trang viên, tập kích tất cả mọi vị khách quý có mặt trong bữa tiệc, bọn họ giết chóc, phóng hỏa, uống no máu tươi rồi treo thi thể người bị hại lên cột cờ."
"Cha xứ và các vị thành viên nghị hội trốn khỏi trang viên, nhưng gia tộc Nelson điên cuồng vẫn không chịu dừng tay, bọn họ cưỡi ngựa đuổi đến trấn nhỏ tiếp tục đồ sát, đêm đó, khắp nơi trong trấn nhỏ tràn ngập lửa cháy cùng tiếng kêu cứu của những người bị hại..."
"Lúc đó tôi vẫn còn là trẻ con, bị dọa sợ hãi, nửa đêm được cha mẹ đưa đến giáo đường, toàn bộ trẻ con trong trấn đều tụ tập lại ở nơi đó."
"Để phản kháng gia tộc Nelson đã mất đi nhân tính, cũng vì bảo vệ gia viên và bọn trẻ, chúng dân trong trấn đã tổ chức phản kích lại, vào lúc bình minh đến cuối cùng cũng thành công đuổi đám người điên của gia tộc Nelson trở lại trang viên."
"Khi đó trang viên đã dấy lên ngọn lửa lớn rừng rực, ngọn lửa đó đã nuốt chửng đám người điên khùng độc ác đó, nghe nói lúc bọn họ đang tắm mình trong ngọn lửa vẫn hào hứng hát ca, nắm tay nhảy múa, giống như là tử vong mới là chốn quy túc mà bọn họ hướng tới...."
"Sau đó, người từ Lundan tới điều tra rất lâu, cha xứ và các nghị sĩ trải qua trận đại biến này đều thay đổi tính tình, ai cũng trở nên cực kỳ quái lạ, chúng dân trong trấn cũng vậy, rất nhiều người đã dọn nhà rời khỏi nơi đây đi đến những địa phương khác sinh sống, không còn trở về quê hương một lần nào nữa."
Cái đêm điên cuồng đó cách hiện tại đã năm mươi năm, đó là cấm kỵ khủng bố mà trấn nhỏ Kafuno không muốn đề cập tới, sự kiện này đã trực tiếp dẫn đến sự suy bại của trấn nhỏ, đến nay vẫn chưa thể trở lại bình thường.
Vì đã cách hiện tại rất lâu, lúc đó ông chủ quán trọ vẫn còn là trẻ con, cho nên thông tin mà ông ta có thể cung cấp ra cực kỳ có hạn, khi Veronica hỏi thăm sau đêm đó còn có thành viên nào của gia tộc Nelson còn sống hay không, mặt ông chủ quán trọ liền lộ vẻ mê man.
Hẳn là có, bằng không rất khó giải thích dòng họ của Mike.
....
Ngoài cửa sổ, cơn mưa to vẫn chưa ngừng lại, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng nặng hạt.
Wayne vô cùng phiền lòng, buổi sáng trời còn quang đãng không mây, đột nhiên lại chuyển biến đột ngột, ông trời lại đột nhiên buông thả, thế là đã diễn biến thành hình thức sơn trang bão tuyết.
Ông chủ quán trọ cùng hai vị tiểu tỷ tỷ đã rời đi, sau khi được ăn cây nấm, đêm nay bọn họ sẽ có một giấc ngủ cực ngon, sẽ không còn nhớ được quá trình thẩm vấn tối nay. Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Wayne diễn trò diễn nguyên bộ, dựa theo giá thị trường cài phí qua đường vào trong cổ áo hai vị tiểu tỷ tỷ.
Hắn ra tiền, Veronica đãi khách.
Veronica ôm mèo đen đứng trước cửa sổ suy tư, căn cứ theo tình báo sơ lược, có thể suy đoán ra gia tộc Nelson vốn là tín đồ trung thành của nữ thần Tử Vong, bọn họ gây ra giết chóc để giành lấy niềm vui cho nữ thần truyền thừa đến Mike, lại một lần nữa lọt vào mắt xanh của Tử Vong.
Điều này cũng giải thích được vì sao Mike đột nhiên trở thành Tử Vong hành giả, hơn nữa còn nắm giữ ma pháp mạnh mẽ.
Như vậy vấn đề xuất hiện, việc Mike trở về trấn nhỏ Kafuno, thật sự là vì kết hôn sao?
"So với việc kết hôn, khả năng lớn nhất chính là tiếp nối sự nghiệp chưa hoàn thành của thế hệ trước, hiến tế toàn bộ trấn nhỏ cho Tử Vong để đổi lấy lực lượng cường đại." Wayne cau mày nói.
Sự nghiệp chưa hoàn thành của thế hệ trước để ta hoàn thành, gia tộc chưa giết hết tế phẩm thì để ta đến giết, đây gọi là ký kết ngầm.
Wayne không muốn tiếp tục, hắn nhìn về phía Veronica, muốn nhận được sự ăn ý với thiếu nữ xinh đẹp.
Veronica suy tính thêm một hồi, quyết định lập tức tiến về trang viên Nelson, thời gian không đợi người, trời mới biết Mike đã hiến tế tới quá trình nào, để phòng ngừa dân trấn vô tội và mấy người bọn họ trở thành người bị hại, nhất định phải giải quyết Tử Vong hành giả trong đêm nay.
Lúc này, Veronica đã bỏ xuống suy nghĩ giải trừ nguyền rủa, nói đến cấp độ ưu tiên thì việc ngăn cản hiến tế quan trọng hơn.
Trời mưa to như thác đổ, chiếc ô tô màu xanh lam xuyên qua màn mưa dưới rừng sồi, vì để tránh gây kinh động đến mục tiêu, Wayne mò mẫm lái xe, không mở đèn xe lên.
Con đường xuyên qua rừng sồi là con đường duy nhất thông trấn nhỏ với trang viên Nelson.
Từ sau khi trang viên bị một mồi lửa nhấn chìm và trở thành cấm kỵ đáng sợ, chúng dân trong trấn cũng không đặt chân tới nơi đó nữa, con đường lâu năm không được tu sửa dẫn đến cỏ dại mọc lên rậm rạp, cộng thêm lá rụng mục nát chồng chất, khiến cho con đường hỏng nặng trở nên lầy lội trơn trượt.
Hai dặm đường, Wayne lái trọn vẹn gần mười phút.
Từ xa xa trông thấy trang viên hoang tàn đổ nát, Wayne đỗ xe dưới đầu rừng sồi gần lối ra, ba người một mèo bung dù tiến lên.
Ầm ầm ———
Tia sét trắng bệch xẹt qua giữa bầu trời đêm, tòa trang viên bị bóng tối bao trùm đột nhiên sáng rõ.
Nói đây là một trang viên, nhưng cũng có thể nói đây là một tòa lâu đài, tường vây xung quanh cao ngất, hơn nữa còn có mấy tòa tháp nhỏ để quan sát phía xa, cổng lâu đài chẳng biết đã đâu mất, trong đêm tối giống như đang há ra miệng rộng.
Bước vào cổng, sân rộng vốn là vườn hoa đã xốc xếch hoang tàn, khắp nơi đầy cây cỏ khô cùng bụi cây tàn lụi, cùng với những bia mộ thánh giá.
Dân trong trấn chắc chắn sẽ không an táng ở nơi này, tránh còn không kịp, hơn nữa vật liệu còn không tồi, nơi này chính là chôn di hài của thành viên gia tộc Nelson năm đó.
Monica mắt sắc, nhìn thấy một bó hoa trước bia mộ, nó vô cùng tươi mới, điều này nói rõ gần đây đã có người tới đây thăm mộ.
Ngay sau đó Monica lại phát hiện ra một vài điều khác lạ, trước bia mộ có không ít sáp nến, có nến đã cháy hết, có nến còn sót lại một đoạn ngắn, tổng cộng số lượng không ít, cho thấy thường xuyên có người tới đây thăm mộ.
Nếu người này là Mike thì có nghĩa là hàng năm gã đều trở về trấn nhỏ Kafuno, nếu không phải...
Vậy thì còn có thành viên gia tộc Nelson khác còn sống.
Veronica hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều, cô bảo William bảo vệ Wayne cẩn thận, sau đó cầm lọ thủy tinh đi ở phía trước nhất.
William theo sát phía sau, Wayne song hành cùng anh ta, đồng thời phụ trách bế Monica.
Miu miu có hơi ghét bỏ cái ôm của Wayne, nhưng nó càng không thể chịu được nước bùn đầy khắp mặt đất, suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể như vậy.
Đều là tín đồ của nữ thần Ánh Trăng, thân cận với nhau một chút cũng không có vấn đề gì!
Kiến trúc bằng gỗ trong trang viên đã bị lửa lớn thiêu rụi, chỉ còn lại phế tích bị cỏ dại che lấp, ngược lại thì lầu các trong lâu đài được xây dựng bằng đá vẫn còn nguyên, Wayne lo lắng có cơ quan cạm bẫy, đi tới đi tới liền đi sát ngay sau lưng Veronica.
Không có gì khác, tất cả đều bị phong ấn ma lực, Veronica là hậu duệ long huyết, sức chiến đấu mạnh nhất trong tiểu đội, William...
Anh ấy là người tốt!
Đi sát như vậy khiến Veronica cực kỳ khó chịu, cô xoay người hung dữ trợn mắt với Wayne một cái, quá tối, Wayne không nhìn thấy, còn bởi vì Veronica đột nhiên dừng lại mà không chú ý đụng đến đối phương một chút.
Mấy người mò mẫm tiến lên thông qua đường nối trong lâu đài, trên vách tường phía ngoài có vài ô cửa nhỏ quan sát, cỡ chừng nắm tay, thỉnh thoảng có ánh chớp truyền vào, cùng với sự chỉ đường của Monica mới không bị lòng vòng một chỗ.
Không biết qua bao lâu, đến khi Monica nghi ngờ bọn họ đã lạc đường, Wayne dừng bước lại.
Hắn gọi Veronica đi ở phía trước, chỉ vào tường gạch ở bên cạnh nói: "Có mùi người lạ, tôi có thể ngửi thấy, không phải mùi của mấy người chúng ta, phía trước con đường này không có, cẩn thận tìm xem, ở xung quanh đây nhất định là có cơ quan mở ra đường ngầm."
Vừa nói, hắn vừa xoa xoa đầu mèo của Monica: "Khứu giác của mèo còn nhạy hơn cả chó, hẳn là miu cũng ngửi thấy được, đúng không?"
Monica nghiêng đầu tránh đi, không nói chuyện, Veronica nhịn không được, hơi liếc mắt, không khách khí nói: "Vậy có nghĩa là, anh có mũi chó à?"
"..."
Nói không sai, đúng là có thật!
Veronica không tin Wayne có mũi chó, nhưng cô công nhận suy đoán của Wayne, trong lâu đài này chắc chắn là có lối ngầm, Tử Vong hành giả đang núp trong một góc nào đó.
Mấy người tìm tòi bốn phía, tìm kiếm cơ quan mở cửa, William đụng nhầm vào cơ quan, nền dưới chân đột ngột biến mất, anh vô thức túm lấy cánh tay của Wayne đang đứng bên cạnh, hai người xuôi theo dốc trượt trực tiếp rơi xuống dưới.
Wayne buồn bực, hắn vươn tay cũng muốn kéo người đệm lưng, nhưng khổ nỗi Veronica cách quá xa, ngoài cánh tay với cho nên hoàn toàn là kéo không tới.
Monica tránh thoát.
Mọi người đều biết, tốc độ của mèo là gấp bảy lần mèo, trong nháy mắt khi bọn họ rơi xuống, Monica đã giẫm lên bả vai Wayne mượn lực nhảy lên, vững vàng rơi trên mặt đất.
*(Tốc độ của mèo là gấp bảy lần mèo: ý nói mèo rất nhanh nhẹn và tốc độ, câu này bắt nguồn từ một bình luận dưới video một con mèo chiến đấu với một con rắn, vốn là tốc độ của mèo là gấp bảy lần rắn nhưng người bình luận lại gõ nhầm chữ, sau đó câu nói nhầm này đã trở nên phổ biến.)*
Veronica vội vàng tiến lên, nhìn chăm chăm xuống dốc trượt đen như mực, phía dưới truyền ra ánh sáng, còn có tiếng chửi mắng tràn đầy sức sống của Wayne, chầm chậm nhẹ nhàng thở ra.
Té ngã một chút không có gì đáng ngại, người không sao là được.
Mưa to đột nhiên ngừng lại, màn trời tối tăm âm trầm giống như là bị nhấn chốt chuyển đổi, mặt trăng to lớn đến bất thường vẩy ra ánh sáng bạc khắp nơi.
Monica nhảy lên trên vai Veronica, thò đầu ra khỏi ô cửa quan sát, cảm ứng bầu không khí kỳ lạ dưới ánh trăng, đôi đồng tử phóng to đến cực hạn:
"Trấn nhỏ. . ."
"Cháy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất