Trọng Khải Thần Thoại (Bản Dịch)
Chương 2: Tóc Vàng Song Đuôi Ngựa
Wayne nhớ rất rõ, cửa văn phòng thám tử đã khóa chặt, hơn nữa còn là khóa từ bên trong.
Thành phố Lundan có rất nhiều truyền thuyết đô thị, trạm xe lửa đi thông địa ngục, kỵ sĩ không đầu quanh quẩn trong sương mù, con hẻm ăn thịt người, huyệt mộ trong lòng đất.
Truyền thuyết đô thị khiến người nghe sởn tóc gáy chỉ xuất hiện vào ban đêm, ở chung một thành phố với thị dân Lundan, ban ngày thuộc về thị dân, còn buổi tối thuộc về bọn chúng, đôi bên chung sống hòa thuận. Nhưng nếu có ai đó không tuân theo quy củ, xâm phạm vào lãnh địa của đối phương, liền sẽ bốc hơi trong một đêm, từ đó biến mất không còn dấu vết.
Nhắc tới những truyền thuyết đô thị này, cả đám công nhân bến tàu kể sinh động như thật, giống như là bọn họ nhìn thấy tận mắt vậy.
Ba tháng qua, Wayne đã nghe được không ít truyền thuyết đô thị, bởi vì chưa nhìn thấy tận mắt nên đối với chuyện này, hắn là khịt mũi coi thường, nhưng vì không mất tiền, hắn cũng quyết định tin một chút.
Hắn nhập gia tùy tục, mỗi khi màn đêm buông xuống cũng sẽ khóa chặt cửa lại, tránh tiếp xúc cự ly gần với những truyền thuyết đô thị kia.
Dù sao đều là miễn phí, ít nhiều cũng nên tin một chút.
Cốc cốc cốc — —
Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa, không thể nghi ngờ là nó đã trở nên dồn dập hơn so với trước đó không ít, rất có dáng vẻ: nếu như Wayne vẫn không chịu mở cửa thì sẽ không ngừng lại.
Wayne không mở cửa, lặng yên cầm lấy thanh xà beng bên cạnh, đối phương cũng không tiếp tục gõ cửa, mà tự mình đẩy cửa đi vào.
Áo choàng liền mũ màu đen che kín toàn thân, không có cách nào trông thấy rõ mặt mũi của người xâm nhập, dưới ánh đèn chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, cái bóng áo bào đen càng thêm rõ ràng, điều này lại càng gia tăng áp lực cho Wayne, bàn tay đang nắm chặt xà beng của hắn rịn ra một tầng mồ hôi mịn.
Wayne tập trung nhìn kỹ, tuy không thể thấy rõ được khuôn mặt dưới mũ trùm, nhưng nhìn bộ ngực phập phồng dưới áo choàng của đối phương, hắn suy đoán người xâm nhập này là một vị nữ sĩ.
Làm ăn?
"Anh chính là ông chủ của văn phòng thám tử này phải không, tôi có một cuộc làm ăn muốn bàn bạc với anh một chút."
"Có thể để mai rồi bàn lại không, hiện tại đã đóng cửa rồi."
Tuy rằng giọng nói của cô gái rất dễ nghe, nhưng Wayne vẫn cự tuyệt đối phương, cách ăn mặc thần thần bí bí, vừa nhìn đã biết là người có chuyện cũ, hắn không muốn dính dáng quan hệ gì với loại người như vậy.
Người xâm nhập không nói gì, chậm rãi đi đến trước bàn làm việc, nhìn đĩa khoai tây một cái rồi khẽ cười một tiếng, nhấc tay đặt lên trên bàn một xấp tiền.
Ảnh chân dung của Nữ hoàng trên tờ tiền đâm thẳng vào ánh mắt Wayne khiến hắn đau nhói, mỗi một tờ có giá trị một trăm hiến lệnh, một xấp kia có ít nhất năm mươi tờ, cũng chính là năm ngàn hiến lệnh, đủ để hắn làm việc mệt mỏi không ngừng nghỉ trong vòng hai năm.
Hiến lệnh là tiền tệ pháp định của vương quốc Windsor, dưới nó còn có đồng tiền hiến khắc, mười hai đồng hiến khắc có thể đổi lấy một hiến lệnh, cũng chính là cái gọi là tiền lẻ.
Bị ảnh hưởng bởi nền kinh tế suy thoái cùng với mây đen chiến tranh, sức mua của hiến lệnh hạ xuống liên tục, nhưng đối với Wayne mà nói, đây vẫn là một khoản tiền lớn.
"Hiện tại có thể bàn bạc một chút không?"
"Mời ngồi."
Wayne ngồi xuống sau bàn làm việc, thanh xà beng được đặt ngang trên đùi, trực giác nói cho hắn biết, cái thứ này là vô dụng với đối phương, nhưng hắn cần một chút an ủi tâm lý, có một thứ tiện tay bên cạnh, lúc nói chuyện ít nhiều cũng có thêm chút sức mạnh.
Cô gái kia rất hài lòng với tu dưỡng thương nghiệp xem trọng tiền tài của Wayne, không nhanh không chậm ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc.
Wayne quan sát người xâm nhập với khoảng cách gần, thấy rõ nửa dưới khuôn mặt không được mũ trùm che đậy, đôi môi tinh xảo, da thịt trơn bóng trắng sáng như trân châu, có thể đoán được bên dưới sự mềm mại mịn màng kia là một chiếc cằm đẹp đẽ.
Trông dáng vẻ này, Wayne suy đoán tuổi đối phương không lớn lắm, chừng mười sáu đến mười tám tuổi, xem thế nào cũng không thể nào vượt quá hai mươi tuổi.
Cái tuổi này, vẻ ngoài xinh đẹp này, lại xông vào nhà một người đàn ông độc thân trong đêm tối, nếu không phải là có chút bản lĩnh, thì chính là có chút năng lực.
Chỉ nhìn hành vi ra tay hào phóng kia, thì chắc hẳn là cái sau.
Cô gái trầm mặc không nói gì khiến cho Wayne cảm thấy không nắm chắc, hắn lộ ra nụ cười thương mại đối với khách hàng, khách sáo nói: "Đã ăn chưa, có muốn ăn chút khoai tây không?"
"Hồng trà."
"Chờ một chút."
Wayne cất năm ngàn hiến lệnh trên bàn đi, đứng dậy đi vào phòng bếp pha trà, có trời mới biết cái thế giới này ngay cả mậu dịch hàng hải cũng không có, người bản địa lấy lá trà từ đâu ra.
Qua một lát sau, Wayne ngồi xuống một lần nữa, thấy hai tay cô gái đặt lên mép mũ trùm, chuẩn bị lấy khuôn mặt thật gặp người, hắn vội vàng lên tiếng ngăn cản.
"Tôi hiểu rõ quy củ, tôi không muốn biết dáng dấp cô ra sao, qua tối hôm nay, chúng ta ai cũng không quen biết ai, ngàn vạn lần đừng bỏ mũ xuống." Wayne giơ tay lên che mắt.
Nhưng chẳng có tác dụng gì, đối phương vẫn làm theo ý mình, hoàn toàn không thèm quan tâm đến ý kiến của hắn.
Cô gái trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh, ngũ quan hài hòa, làn da và khung xương vừa đạt đến điểm thích hợp nhất, độ thời thượng max điểm, vẻ đẹp lãnh diễm có tính dẻo cực cao, vừa có thể mang vẻ ngọt ngào trong sáng, vừa thể hiện được khí thế cao ngạo lạnh lùng.
Ví dụ như hiện tại, mái tóc vàng được vấn gọn ở sau đầu, trong đôi mắt điềm tĩnh lạnh lùng ẩn chứa ánh sao, cô nâng ly trà đưa lên mũi ngửi một cái, không có thưởng thức mà trực tiếp trả về chỗ cũ.
Sao vậy, heo rừng không ăn được bột trấu?
Dù cho cô gái chưa nói ra, nhung Wayne vẫn cảm giác được một tấm rào chắn dày có tên là chênh lệch giai cấp, lá trà hảo hạng mà hắn phải chi ra khá nhiều tiền để đặt mua, ở trong mắt đối phương lại không đáng giá một đồng.
Tốt vô cùng, đây là một đơn hàng lớn!
Kiếp trước đã hình thành thói quen, Wayne chưa bao giờ oán trách than phiền bên A có tiền, ít nhất thì mặt ngoài sẽ không, hắn giữ nguyên nụ cười hỏi: "Tiểu thư tôn kính, cô có thể nói một chút về cuộc làm ăn mà cô muốn bàn bạc không?"
"Tôi thiếu một công việc, anh thiếu một người trợ lý."
"..."
Wayne khiếp sợ, hắn chỉ vào văn phòng của mình: "Như cô thấy đấy, vốn nhỏ kinh doanh, nuôi không nổi...."
"Tôi bỏ tiền đi làm, một tháng cho anh một ngàn hiến lệnh, ứng tuyển chức vụ trợ lý văn phòng thám tử."
"..."
"Không được thì thôi vậy."
"Hoan nghênh cô, trợ lý tiểu thư, cô đã được bản văn phòng thám tử tuyển nhận."
Wayne sảng khoái gật đầu, cộng thêm năm ngàn trước đó, tròn sáu ngàn hiến lệnh.
Có thể việc này khiến hắn trông có vẻ rất không có nguyên tắc, không biết xấu hổ, nhưng sáu ngàn hiến lệnh không thể so sánh với nguyên tắc hay mặt mũi được, chỉ cần do dự một giây đã là khoan dung với khoai tây.
Wayne nhiệt tình đưa tay ra, đối phương không tiếp lấy, thế là hắn thu tay về, tự bắt tay mình một cái, không xấu hổ chút nào, nói: "Đơn xin việc, sơ yếu lý lịch cùng giấy tờ tùy thân của cô... À, cái này tôi tự biên là được, tôi là Wayne, là ông chủ kiêm thám tử đứng đầu văn phòng thám tử này, xưng hô thế nào?"
"Veronica."
Veronica nói ra một cái tên không biết là thật hay giả, tiếp đó lại kể một câu chuyện cũng không biết thật giả, cô đến từ nước khác, từ nhỏ đã rất thích đọc tiểu thuyết trinh thám, lập chí muốn trở thành một vị thám tử vĩ đại.
Cô sẽ không ở văn phòng thám tử Wayne quá lâu, cũng sẽ không gây ra phiền toái cho Wayne, chỉ cần Wayne không dò hỏi nhiều vấn đề, sẽ có thể kiếm không hết ảnh chân dung Nữ hoàng trong thời gian cô nhậm chức.
Lời bịa đặt qua loa lấy lệ, cực kỳ thiếu thành ý, nhưng như vậy là đã đủ rồi.
Wayne gật gật đầu, chuyện cho tới bây giờ, có thể nhìn ra Veronica có mục đích khác, cụ thể là cái gì thì không thể biết được, chỉ biết là mục tiêu không phải hắn.
Hắn chẳng có cái gì, cũng chẳng có giá trị lợi dụng.
"Trong thời gian nhậm chức tôi sẽ ở lại trong văn phòng thám tử, ở đây còn có phòng trống không, tôi cần hai phòng, tiền thuê phòng tôi sẽ trả riêng, không thành vấn đề chứ?"
"Không có, tùy thời có thể xách túi vào ở."
Wayne liên tục cảm khái, người xưa có câu, gặp người hiền lành nên lập gia đình trước, gặp quý nhân nên lập nghiệp trước, gặp phú bà thì thành gia lập nghiệp, trước đây hắn không tin, bây giờ mới hiểu được, là trước đây hắn chưa từng gặp được phú bà.
Tiền tài mở đường không có chỗ nào bất lợi, Wayne đã quên Veronica có mục đích khác, chỉ biết là tiền tài tức là giá trị bề ngoài, giá trị bề ngoài tức là chính nghĩa, cô gái vừa có tiền tài vừa có nhan sắc xinh đẹp thì có đủ hai tầng chính nghĩa, chắc chắn Veronica không phải là nữ sát thủ gián điệp nước đối địch phái tới, cô đi xa vạn dặm tha hương, đến một quốc gia khác, chỉ là vì muốn thực hiện ước mơ làm thám tử từ nhỏ.
Rất tốt, không giống Wayne, hồi nhỏ hắn từng có rất nhiều mơ ước, nhưng đến khi trưởng thành chỉ có một.
Mua được nhà.
"Lầu một là khu vực làm việc, lầu hai là phòng ngủ của tôi cùng phòng hồ sơ, phòng làm việc, kho, phòng vệ sinh, nếu như không chê, lầu ba có vách ngăn, bình thường không có ai đến đó, ngày mai thu dọn qua một chút là có thể vào ở.
"Tôi muốn tối nay vào ở luôn."
Veronica nhìn về phía cầu thang, lại từ trong túi tiền lấy ra một xấp hiến lệnh, đưa từng tờ từng tờ cho Wayne: "Phòng ngủ của anh cũng quy về tôi, toàn bộ hai tầng lầu đều phải cho thuê, cho anh một giờ, dọn tất cả đồ của anh xuống."
"Nửa giờ là được."
"Còn nữa, hành lý của tôi ở bên ngoài."
"Vậy chuyển luôn thôi."
Con gái nhà địa chủ, được miễn phí mà không cần bỏ tiền, dù Veronica cho đủ tiền buộc Wayne sửa sang lại văn phòng thám tử, hắn cũng không tìm được và không có lý do nào để cự tuyệt.
Nhưng khi hắn đi đến cửa chính văn phòng thám tử, lại nhất thời bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người.
Hai cánh cửa mở toang ra, run lên lẩy bẩy trong khung cảnh tăm tối.
Một người đàn ông cường tráng cao chừng hai mét đang đứng ngăn ở trước cửa trông coi ba cái rương lớn màu đen, anh ta to cao vạm vỡ, ngũ quan rắn rỏi sâu sắc, trên cánh tay to khỏe rậm đầy lông.
Trong thời tiết mùa đông vẫn chưa rời khỏi Lundan, người đàn ông cường tráng này chỉ mặc một cái quần đùi màu trắng cùng một cái áo ba lỗ không tay, Wayne đứng cách xa như vậy vẫn cảm nhận được sóng nhiệt bừng bừng tản mát ra từ cơ thể lực lưỡng của đối phương.
Là một người thuộc trường phái thực tế có thể nói phải trái.
Trông thấy Wayne, người đàn ông cường tráng kia khẽ mỉm cười, cánh tay to khỏe vươn ra: "William, kết bạn nhé."
"Chào anh, tôi là Wayne."
Khuôn mặt người đàn ông này rất hung dữ, nhưng không ngờ lại rất khách sáo, Wayne không mất lễ phép vươn tay ra, trong lúc hai bàn tay tiếp xúc, hắn cảm nhận được hơi nóng trong lòng bàn tay William, nhất thời sinh ra một luồng khí lạnh rợn tóc gáy.
Luồng khí lạnh này từ lòng bàn chân xông thẳng đến xương cụt, không có tiếp tục xông thẳng lên đầu, mà ngừng lại ở tại chỗ không đi.
Khó trách luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lúc này Wayne mới chú ý tới, mái tóc vàng của William được buộc thành hai cái đuôi ngựa, áo ba lỗ không tay chính là một cái áo thủy thủ kẻ sọc xanh trắng.
Chết tiệt, anh ta không buông tay, vẫn còn đang cười!
Nụ cười của William khiến người ta hết sức sợ hãi, anh ta kéo tay Wayne, chuẩn bị cho bạn mới một cái ôm nhiệt tình, Wayne ra sức giãy dụa, nhưng không thể địch nổi sức mạnh kinh khủng của đối phương, trong tầm mắt Wayne, sọc kẻ xanh trắng càng lúc càng gần, phía trên còn có rất nhiều đầu sợi xoăn màu vàng.
Lông ngực, biểu tượng cho hoocmon giống đực của William.
"Meo ~ ~ ~"
Một tiếng mèo kêu vang lên cắt ngang hành động của William, cũng cứu vớt Wayne thoát khỏi nguy hiểm cận kề, đó là một con mèo đen có đôi mắt màu vàng kim, nó cuộn tay nằm trên cái rương màu đen, bộ lông mượt mà láng bóng của nó như hòa làm một thể với đêm tối, khi nó nhắm mắt lại không khác gì đang ẩn thân.
Nghe được tiếng mèo kêu, William quyết đoán bỏ qua Wayne, hai tay nâng mèo đen lên: "Monica, nâng cao cao."
Wayne: (一 `´ 一;)
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã bị cơ ngực kẹp chết.
William nâng mèo đen lên cao cao, người đàn ông cường tráng cao hai mét vừa nhún vừa nhảy, hình ảnh quá đẹp mắt, trực tiếp bỏ đi ảo tưởng tốt đẹp của Wayne đối với tóc vàng buộc đuôi ngựa hai bên.
Tiểu thư quý tộc, cơ lão, mèo đen, thứ cho hắn nói thẳng, cái tổ hợp này hắn xem không hiểu.
*[Cơ lão (肌佬 - jī lǎo): ở đây có nghĩa người đàn ông cơ bắp.
Tác giả chơi chữ, ở TQ có từ đồng âm Cơ lão (基佬 - jī lǎo) chỉ người đồng tính nam.]*
Ách, cũng không thể nói như vậy, tiểu thư quý tộc mang sủng vật mèo đen đào hôn, đồng hành là cơ lão vừa là quản gia vừa kiêm hộ vệ, như vậy thì lập tức đã trở nên hợp lý rồi.
"William, cậu đang làm gì, mau đặt Monica xuống."
Veronica từ trong văn phòng đi ra, trông thấy cảnh tượng này, lập tức bắt đầu giành giật với William, dưới ánh nhìn chăm chú của Wayne, người đàn ông cường tráng mình đầy cơ bắp đấu sức lại không thể địch lại, bị Veronica cướp đi mèo đen một cách dễ dàng.
Veronica ôm mèo đen vào lòng, trừng mắt hung dữ nhìn William: "Phòng của cậu ở lầu hai, mau cùng Wayne dọn hành lý lên trên đi, sau này cậu ở trong phòng của anh ta."
Điều này không thích hợp!
Wayne run rẩy một cái, âm thầm thề phải mang hết tất cả ga trải giường, chăn đệm, quần áo,... dọn ra khỏi phòng ngủ, tuyệt đối không để lại bất cứ thứ vải vóc nào có dính mùi của mình.
Ngoài dự liệu của Wayne, William cũng là cả khuôn mặt tràn đầy vẻ không vui: "Điều này không thích hợp đi, tôi không muốn...."
"Im miệng, quyết định như vậy đi."
"Vậy Monica thì sao?"
"Monica ở lầu ba cùng tôi."
Veronica nói với vẻ đương nhiên: "Mèo cùng thục nữ ở chung một phòng, đàn ông thối không được."
"Hừ, không có ý tốt."
Thành phố Lundan có rất nhiều truyền thuyết đô thị, trạm xe lửa đi thông địa ngục, kỵ sĩ không đầu quanh quẩn trong sương mù, con hẻm ăn thịt người, huyệt mộ trong lòng đất.
Truyền thuyết đô thị khiến người nghe sởn tóc gáy chỉ xuất hiện vào ban đêm, ở chung một thành phố với thị dân Lundan, ban ngày thuộc về thị dân, còn buổi tối thuộc về bọn chúng, đôi bên chung sống hòa thuận. Nhưng nếu có ai đó không tuân theo quy củ, xâm phạm vào lãnh địa của đối phương, liền sẽ bốc hơi trong một đêm, từ đó biến mất không còn dấu vết.
Nhắc tới những truyền thuyết đô thị này, cả đám công nhân bến tàu kể sinh động như thật, giống như là bọn họ nhìn thấy tận mắt vậy.
Ba tháng qua, Wayne đã nghe được không ít truyền thuyết đô thị, bởi vì chưa nhìn thấy tận mắt nên đối với chuyện này, hắn là khịt mũi coi thường, nhưng vì không mất tiền, hắn cũng quyết định tin một chút.
Hắn nhập gia tùy tục, mỗi khi màn đêm buông xuống cũng sẽ khóa chặt cửa lại, tránh tiếp xúc cự ly gần với những truyền thuyết đô thị kia.
Dù sao đều là miễn phí, ít nhiều cũng nên tin một chút.
Cốc cốc cốc — —
Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa, không thể nghi ngờ là nó đã trở nên dồn dập hơn so với trước đó không ít, rất có dáng vẻ: nếu như Wayne vẫn không chịu mở cửa thì sẽ không ngừng lại.
Wayne không mở cửa, lặng yên cầm lấy thanh xà beng bên cạnh, đối phương cũng không tiếp tục gõ cửa, mà tự mình đẩy cửa đi vào.
Áo choàng liền mũ màu đen che kín toàn thân, không có cách nào trông thấy rõ mặt mũi của người xâm nhập, dưới ánh đèn chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, cái bóng áo bào đen càng thêm rõ ràng, điều này lại càng gia tăng áp lực cho Wayne, bàn tay đang nắm chặt xà beng của hắn rịn ra một tầng mồ hôi mịn.
Wayne tập trung nhìn kỹ, tuy không thể thấy rõ được khuôn mặt dưới mũ trùm, nhưng nhìn bộ ngực phập phồng dưới áo choàng của đối phương, hắn suy đoán người xâm nhập này là một vị nữ sĩ.
Làm ăn?
"Anh chính là ông chủ của văn phòng thám tử này phải không, tôi có một cuộc làm ăn muốn bàn bạc với anh một chút."
"Có thể để mai rồi bàn lại không, hiện tại đã đóng cửa rồi."
Tuy rằng giọng nói của cô gái rất dễ nghe, nhưng Wayne vẫn cự tuyệt đối phương, cách ăn mặc thần thần bí bí, vừa nhìn đã biết là người có chuyện cũ, hắn không muốn dính dáng quan hệ gì với loại người như vậy.
Người xâm nhập không nói gì, chậm rãi đi đến trước bàn làm việc, nhìn đĩa khoai tây một cái rồi khẽ cười một tiếng, nhấc tay đặt lên trên bàn một xấp tiền.
Ảnh chân dung của Nữ hoàng trên tờ tiền đâm thẳng vào ánh mắt Wayne khiến hắn đau nhói, mỗi một tờ có giá trị một trăm hiến lệnh, một xấp kia có ít nhất năm mươi tờ, cũng chính là năm ngàn hiến lệnh, đủ để hắn làm việc mệt mỏi không ngừng nghỉ trong vòng hai năm.
Hiến lệnh là tiền tệ pháp định của vương quốc Windsor, dưới nó còn có đồng tiền hiến khắc, mười hai đồng hiến khắc có thể đổi lấy một hiến lệnh, cũng chính là cái gọi là tiền lẻ.
Bị ảnh hưởng bởi nền kinh tế suy thoái cùng với mây đen chiến tranh, sức mua của hiến lệnh hạ xuống liên tục, nhưng đối với Wayne mà nói, đây vẫn là một khoản tiền lớn.
"Hiện tại có thể bàn bạc một chút không?"
"Mời ngồi."
Wayne ngồi xuống sau bàn làm việc, thanh xà beng được đặt ngang trên đùi, trực giác nói cho hắn biết, cái thứ này là vô dụng với đối phương, nhưng hắn cần một chút an ủi tâm lý, có một thứ tiện tay bên cạnh, lúc nói chuyện ít nhiều cũng có thêm chút sức mạnh.
Cô gái kia rất hài lòng với tu dưỡng thương nghiệp xem trọng tiền tài của Wayne, không nhanh không chậm ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc.
Wayne quan sát người xâm nhập với khoảng cách gần, thấy rõ nửa dưới khuôn mặt không được mũ trùm che đậy, đôi môi tinh xảo, da thịt trơn bóng trắng sáng như trân châu, có thể đoán được bên dưới sự mềm mại mịn màng kia là một chiếc cằm đẹp đẽ.
Trông dáng vẻ này, Wayne suy đoán tuổi đối phương không lớn lắm, chừng mười sáu đến mười tám tuổi, xem thế nào cũng không thể nào vượt quá hai mươi tuổi.
Cái tuổi này, vẻ ngoài xinh đẹp này, lại xông vào nhà một người đàn ông độc thân trong đêm tối, nếu không phải là có chút bản lĩnh, thì chính là có chút năng lực.
Chỉ nhìn hành vi ra tay hào phóng kia, thì chắc hẳn là cái sau.
Cô gái trầm mặc không nói gì khiến cho Wayne cảm thấy không nắm chắc, hắn lộ ra nụ cười thương mại đối với khách hàng, khách sáo nói: "Đã ăn chưa, có muốn ăn chút khoai tây không?"
"Hồng trà."
"Chờ một chút."
Wayne cất năm ngàn hiến lệnh trên bàn đi, đứng dậy đi vào phòng bếp pha trà, có trời mới biết cái thế giới này ngay cả mậu dịch hàng hải cũng không có, người bản địa lấy lá trà từ đâu ra.
Qua một lát sau, Wayne ngồi xuống một lần nữa, thấy hai tay cô gái đặt lên mép mũ trùm, chuẩn bị lấy khuôn mặt thật gặp người, hắn vội vàng lên tiếng ngăn cản.
"Tôi hiểu rõ quy củ, tôi không muốn biết dáng dấp cô ra sao, qua tối hôm nay, chúng ta ai cũng không quen biết ai, ngàn vạn lần đừng bỏ mũ xuống." Wayne giơ tay lên che mắt.
Nhưng chẳng có tác dụng gì, đối phương vẫn làm theo ý mình, hoàn toàn không thèm quan tâm đến ý kiến của hắn.
Cô gái trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh, ngũ quan hài hòa, làn da và khung xương vừa đạt đến điểm thích hợp nhất, độ thời thượng max điểm, vẻ đẹp lãnh diễm có tính dẻo cực cao, vừa có thể mang vẻ ngọt ngào trong sáng, vừa thể hiện được khí thế cao ngạo lạnh lùng.
Ví dụ như hiện tại, mái tóc vàng được vấn gọn ở sau đầu, trong đôi mắt điềm tĩnh lạnh lùng ẩn chứa ánh sao, cô nâng ly trà đưa lên mũi ngửi một cái, không có thưởng thức mà trực tiếp trả về chỗ cũ.
Sao vậy, heo rừng không ăn được bột trấu?
Dù cho cô gái chưa nói ra, nhung Wayne vẫn cảm giác được một tấm rào chắn dày có tên là chênh lệch giai cấp, lá trà hảo hạng mà hắn phải chi ra khá nhiều tiền để đặt mua, ở trong mắt đối phương lại không đáng giá một đồng.
Tốt vô cùng, đây là một đơn hàng lớn!
Kiếp trước đã hình thành thói quen, Wayne chưa bao giờ oán trách than phiền bên A có tiền, ít nhất thì mặt ngoài sẽ không, hắn giữ nguyên nụ cười hỏi: "Tiểu thư tôn kính, cô có thể nói một chút về cuộc làm ăn mà cô muốn bàn bạc không?"
"Tôi thiếu một công việc, anh thiếu một người trợ lý."
"..."
Wayne khiếp sợ, hắn chỉ vào văn phòng của mình: "Như cô thấy đấy, vốn nhỏ kinh doanh, nuôi không nổi...."
"Tôi bỏ tiền đi làm, một tháng cho anh một ngàn hiến lệnh, ứng tuyển chức vụ trợ lý văn phòng thám tử."
"..."
"Không được thì thôi vậy."
"Hoan nghênh cô, trợ lý tiểu thư, cô đã được bản văn phòng thám tử tuyển nhận."
Wayne sảng khoái gật đầu, cộng thêm năm ngàn trước đó, tròn sáu ngàn hiến lệnh.
Có thể việc này khiến hắn trông có vẻ rất không có nguyên tắc, không biết xấu hổ, nhưng sáu ngàn hiến lệnh không thể so sánh với nguyên tắc hay mặt mũi được, chỉ cần do dự một giây đã là khoan dung với khoai tây.
Wayne nhiệt tình đưa tay ra, đối phương không tiếp lấy, thế là hắn thu tay về, tự bắt tay mình một cái, không xấu hổ chút nào, nói: "Đơn xin việc, sơ yếu lý lịch cùng giấy tờ tùy thân của cô... À, cái này tôi tự biên là được, tôi là Wayne, là ông chủ kiêm thám tử đứng đầu văn phòng thám tử này, xưng hô thế nào?"
"Veronica."
Veronica nói ra một cái tên không biết là thật hay giả, tiếp đó lại kể một câu chuyện cũng không biết thật giả, cô đến từ nước khác, từ nhỏ đã rất thích đọc tiểu thuyết trinh thám, lập chí muốn trở thành một vị thám tử vĩ đại.
Cô sẽ không ở văn phòng thám tử Wayne quá lâu, cũng sẽ không gây ra phiền toái cho Wayne, chỉ cần Wayne không dò hỏi nhiều vấn đề, sẽ có thể kiếm không hết ảnh chân dung Nữ hoàng trong thời gian cô nhậm chức.
Lời bịa đặt qua loa lấy lệ, cực kỳ thiếu thành ý, nhưng như vậy là đã đủ rồi.
Wayne gật gật đầu, chuyện cho tới bây giờ, có thể nhìn ra Veronica có mục đích khác, cụ thể là cái gì thì không thể biết được, chỉ biết là mục tiêu không phải hắn.
Hắn chẳng có cái gì, cũng chẳng có giá trị lợi dụng.
"Trong thời gian nhậm chức tôi sẽ ở lại trong văn phòng thám tử, ở đây còn có phòng trống không, tôi cần hai phòng, tiền thuê phòng tôi sẽ trả riêng, không thành vấn đề chứ?"
"Không có, tùy thời có thể xách túi vào ở."
Wayne liên tục cảm khái, người xưa có câu, gặp người hiền lành nên lập gia đình trước, gặp quý nhân nên lập nghiệp trước, gặp phú bà thì thành gia lập nghiệp, trước đây hắn không tin, bây giờ mới hiểu được, là trước đây hắn chưa từng gặp được phú bà.
Tiền tài mở đường không có chỗ nào bất lợi, Wayne đã quên Veronica có mục đích khác, chỉ biết là tiền tài tức là giá trị bề ngoài, giá trị bề ngoài tức là chính nghĩa, cô gái vừa có tiền tài vừa có nhan sắc xinh đẹp thì có đủ hai tầng chính nghĩa, chắc chắn Veronica không phải là nữ sát thủ gián điệp nước đối địch phái tới, cô đi xa vạn dặm tha hương, đến một quốc gia khác, chỉ là vì muốn thực hiện ước mơ làm thám tử từ nhỏ.
Rất tốt, không giống Wayne, hồi nhỏ hắn từng có rất nhiều mơ ước, nhưng đến khi trưởng thành chỉ có một.
Mua được nhà.
"Lầu một là khu vực làm việc, lầu hai là phòng ngủ của tôi cùng phòng hồ sơ, phòng làm việc, kho, phòng vệ sinh, nếu như không chê, lầu ba có vách ngăn, bình thường không có ai đến đó, ngày mai thu dọn qua một chút là có thể vào ở.
"Tôi muốn tối nay vào ở luôn."
Veronica nhìn về phía cầu thang, lại từ trong túi tiền lấy ra một xấp hiến lệnh, đưa từng tờ từng tờ cho Wayne: "Phòng ngủ của anh cũng quy về tôi, toàn bộ hai tầng lầu đều phải cho thuê, cho anh một giờ, dọn tất cả đồ của anh xuống."
"Nửa giờ là được."
"Còn nữa, hành lý của tôi ở bên ngoài."
"Vậy chuyển luôn thôi."
Con gái nhà địa chủ, được miễn phí mà không cần bỏ tiền, dù Veronica cho đủ tiền buộc Wayne sửa sang lại văn phòng thám tử, hắn cũng không tìm được và không có lý do nào để cự tuyệt.
Nhưng khi hắn đi đến cửa chính văn phòng thám tử, lại nhất thời bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người.
Hai cánh cửa mở toang ra, run lên lẩy bẩy trong khung cảnh tăm tối.
Một người đàn ông cường tráng cao chừng hai mét đang đứng ngăn ở trước cửa trông coi ba cái rương lớn màu đen, anh ta to cao vạm vỡ, ngũ quan rắn rỏi sâu sắc, trên cánh tay to khỏe rậm đầy lông.
Trong thời tiết mùa đông vẫn chưa rời khỏi Lundan, người đàn ông cường tráng này chỉ mặc một cái quần đùi màu trắng cùng một cái áo ba lỗ không tay, Wayne đứng cách xa như vậy vẫn cảm nhận được sóng nhiệt bừng bừng tản mát ra từ cơ thể lực lưỡng của đối phương.
Là một người thuộc trường phái thực tế có thể nói phải trái.
Trông thấy Wayne, người đàn ông cường tráng kia khẽ mỉm cười, cánh tay to khỏe vươn ra: "William, kết bạn nhé."
"Chào anh, tôi là Wayne."
Khuôn mặt người đàn ông này rất hung dữ, nhưng không ngờ lại rất khách sáo, Wayne không mất lễ phép vươn tay ra, trong lúc hai bàn tay tiếp xúc, hắn cảm nhận được hơi nóng trong lòng bàn tay William, nhất thời sinh ra một luồng khí lạnh rợn tóc gáy.
Luồng khí lạnh này từ lòng bàn chân xông thẳng đến xương cụt, không có tiếp tục xông thẳng lên đầu, mà ngừng lại ở tại chỗ không đi.
Khó trách luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lúc này Wayne mới chú ý tới, mái tóc vàng của William được buộc thành hai cái đuôi ngựa, áo ba lỗ không tay chính là một cái áo thủy thủ kẻ sọc xanh trắng.
Chết tiệt, anh ta không buông tay, vẫn còn đang cười!
Nụ cười của William khiến người ta hết sức sợ hãi, anh ta kéo tay Wayne, chuẩn bị cho bạn mới một cái ôm nhiệt tình, Wayne ra sức giãy dụa, nhưng không thể địch nổi sức mạnh kinh khủng của đối phương, trong tầm mắt Wayne, sọc kẻ xanh trắng càng lúc càng gần, phía trên còn có rất nhiều đầu sợi xoăn màu vàng.
Lông ngực, biểu tượng cho hoocmon giống đực của William.
"Meo ~ ~ ~"
Một tiếng mèo kêu vang lên cắt ngang hành động của William, cũng cứu vớt Wayne thoát khỏi nguy hiểm cận kề, đó là một con mèo đen có đôi mắt màu vàng kim, nó cuộn tay nằm trên cái rương màu đen, bộ lông mượt mà láng bóng của nó như hòa làm một thể với đêm tối, khi nó nhắm mắt lại không khác gì đang ẩn thân.
Nghe được tiếng mèo kêu, William quyết đoán bỏ qua Wayne, hai tay nâng mèo đen lên: "Monica, nâng cao cao."
Wayne: (一 `´ 一;)
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã bị cơ ngực kẹp chết.
William nâng mèo đen lên cao cao, người đàn ông cường tráng cao hai mét vừa nhún vừa nhảy, hình ảnh quá đẹp mắt, trực tiếp bỏ đi ảo tưởng tốt đẹp của Wayne đối với tóc vàng buộc đuôi ngựa hai bên.
Tiểu thư quý tộc, cơ lão, mèo đen, thứ cho hắn nói thẳng, cái tổ hợp này hắn xem không hiểu.
*[Cơ lão (肌佬 - jī lǎo): ở đây có nghĩa người đàn ông cơ bắp.
Tác giả chơi chữ, ở TQ có từ đồng âm Cơ lão (基佬 - jī lǎo) chỉ người đồng tính nam.]*
Ách, cũng không thể nói như vậy, tiểu thư quý tộc mang sủng vật mèo đen đào hôn, đồng hành là cơ lão vừa là quản gia vừa kiêm hộ vệ, như vậy thì lập tức đã trở nên hợp lý rồi.
"William, cậu đang làm gì, mau đặt Monica xuống."
Veronica từ trong văn phòng đi ra, trông thấy cảnh tượng này, lập tức bắt đầu giành giật với William, dưới ánh nhìn chăm chú của Wayne, người đàn ông cường tráng mình đầy cơ bắp đấu sức lại không thể địch lại, bị Veronica cướp đi mèo đen một cách dễ dàng.
Veronica ôm mèo đen vào lòng, trừng mắt hung dữ nhìn William: "Phòng của cậu ở lầu hai, mau cùng Wayne dọn hành lý lên trên đi, sau này cậu ở trong phòng của anh ta."
Điều này không thích hợp!
Wayne run rẩy một cái, âm thầm thề phải mang hết tất cả ga trải giường, chăn đệm, quần áo,... dọn ra khỏi phòng ngủ, tuyệt đối không để lại bất cứ thứ vải vóc nào có dính mùi của mình.
Ngoài dự liệu của Wayne, William cũng là cả khuôn mặt tràn đầy vẻ không vui: "Điều này không thích hợp đi, tôi không muốn...."
"Im miệng, quyết định như vậy đi."
"Vậy Monica thì sao?"
"Monica ở lầu ba cùng tôi."
Veronica nói với vẻ đương nhiên: "Mèo cùng thục nữ ở chung một phòng, đàn ông thối không được."
"Hừ, không có ý tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất