Trọng Khải Thần Thoại (Bản Dịch)
Chương 22: Thành Do Sương Mù, Bại Cũng Do Sương Mù
Sáng sớm.
Ánh nắng ban mai chói chang chiếu rọi khắp đại địa, rót vào sức sống, làm cho cả thành phố Lundan trở nên náo nhiệt.
Sau mười mấy phút mặt trời soi chiếu, sương mù lắng đọng cả một đêm chậm rãi tiêu tán, cả hai tựa như đạt thành thỏa thận ăn ý, ăn ý không gặp mặt lẫn nhau.
Wayne ngồi trước bàn làm việc múa bút thành văn, hai ngày vừa qua vì để dỗ dành chó cưng vui vẻ, hắn vẫn luôn một mực điều tra trạm thu nhận sủng vật, đưa tin theo sự kiện, việc này khiến hắn bận rộn đến mức không có thời gian viết nhật ký.
Bởi vì là chó Doberman, cho nên Wayne đặt tên cho nó là A Tân.
Ban đầu hắn định đặt là A Đỗ, nhưng sau đó nghĩ lại thấy không thích hợp, chủ yếu là chó cưng không được, quá cao, không thể chui lọt gầm xe.
*(Có một ca sĩ tên A Đỗ, được gọi là ca sĩ hát dưới gầm xe, vì trong bài hát 'Anh Ấy Nhất Định Rất Yêu Em' có câu hát: 'Anh nên ở dưới gầm xe, không nên ngồi ở trong xe')*
Sự kiện trạm thu nhận sủng vật cơ bản đã đi đến hồi kết.
Mấy nhân viên bị A Tân tập kích sốt cao nằm viện, ngày đầu tiên dân chúng bày tỏ đồng tình với bọn họ, ngày hôm sau đảo ngược, bị ác khuyển tập kích quả thực là gieo gió gặt bão.
Dân chúng trong thành phố đã bị ghê tởm đến quá mức, nhất là những chủ nhân gửi nuôi sủng vật ở trạm thu nhận, tức giận bất bình muốn đi bệnh viện thu phát vật lý.
Viện trưởng xem xét tình hình, bất chấp hậu quả làm cho mấy tên nhân viên hạ sốt, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất cho bọn họ xuất viện.
Nằm viện là không thể nào nằm viện, đừng hỏi, hỏi chính là không đủ giường bệnh.
Hành động của bệnh viện không hề phù hợp, thậm chí có thể nói là không hợp pháp, nhưng đứng trước dư luận sôi trào căm hận, không ai dám đứng ra chỉ trích.
Dư luận bất mãn quá lớn, trước khi nói chuyện cần phải cân nhắc mình có thể bị vùi dập hay không.
Trái lại, truyền thông cũng mang ý nghĩa nguồn gió, là cơ hội tốt để người ta thiết lập tuyên truyền, còn không phải sao, không ít nghị sĩ gia nhập đội ngũ lên án, lên án kịch liệt trình tự quản lý bất thường của trạm thu nhận sủng vật, mạnh mẽ kiếm lời một đợt danh vọng.
Lúc này Lundan đã đổi mới phiên bản bảo vệ động vật, làn sóng dư luận này còn có thể kiếm lợi, về sau không cần Wayne dùng tiền, có nhiều kim chủ sẽ tự mình bỏ tiền túi.
Mấy tên nhân viên bị đuổi ra khỏi bệnh viện, đêm hôm đó, A Tân cả đêm không về. Nó rất thích trò chơi ta đuổi ngươi trốn kia, cũng công nhận năng lực của Wayne, cam tâm làm chó săn dưới gấu quần, hiến dâng tương lai mình cho chủ nhân.
Thu phục vị Báo thù chi linh đầu tiên, Wayne không vội ký kết vị thứ hai, hắn chưa đủ ma lực, nuôi một con chó săn đã là giật gấu vá vai, nuôi hai con thì có khả năng cực lớn là sẽ bị phản phệ.
Nói đến thì, thực ra A Tân rất dễ nuôi, mỗi ngày không tốn bao nhiêu ma lực.
Nhất là buổi tối, nó có thể hòa làm một thể với sương mù, giảm bớt rất nhiều phí tổn ma lực cho Wayne. Đổi một cách nói khác, chó cưng rất hiểu chuyện, hiểu rõ gia cảnh nhà mình không giàu có, sẽ tự mình ra bên ngoài đi săn tìm thức ăn.
Chó không chê nhà nghèo, cũng chính là chó cưng, nếu đổi thành mèo....
Ách, không thể nói như vậy, thực ra thì miu miu không quan tâm bạn giàu có hay nghèo túng, bởi vì dù bạn có tiền hay không, mèo cũng xem thường bạn.
Trở lại chuyện chính, ban ngày Wayne vội vàng hối hả ngược xuôi, buổi tối cũng không hề nhàn rỗi, dần dần lục lọi ra được phương thức chính xác để mở ra Báo thù chi linh.
Trời vừa tối liền có tinh thần, có thể hoạt động không trở ngại trong khu vực sương mù bao trùm.
Ở trong sương mù, các hạng tố chất của A Tân được cường hóa trên diện rộng, tốc độ, lực lượng, sức chịu đựng hết sức kinh người; Mượn nhờ sương mù yểm trợ, nó không chỉ có thể hoàn thành ẩn thân, di chuyển một cách kín đáo bí mật, còn có thể mượn nhờ sương mù thi triển siêu năng lực cùng loại với ma pháp.
Thành do sương mù, bại cũng do sương mù!
Một khi rời khỏi phạm vi sương mù bao trùm, cũng chính là thành phố Lundan, Wayne nhất định phải truyền ma lực cho A Tân liên tục, đây là một con số vô cùng khủng bố, có ép khô Wayne cũng không làm được.
Vào lúc ban ngày, tinh thần A Tân uể oải suy sụp, các hạng tố chất suy yếu trên phạm vi lớn, héo rũ ỉu xìu tựa như sắp chết vậy.
Hơn nữa, nếu bị ánh nắng mặt trời chiếu tới, sương mù bao trùm lên xương trắng còn có thể tiêu tán, chỉ để lại một bộ khung xương trơ trụi.
Cũng theo lý này, Wayne có thể sử dụng ma lực để tăng thêm buff cho A Tân vào ban đêm, còn nếu vào ban ngày thì ma lực tiêu hao đến đáng sợ, hắn nuôi chó cưng không nổi.
Cho nên Wayne chỉ cho A Tân hoạt động vào ban đêm, lúc ban ngày, nếu không có mệnh lệnh chủ nhân, A Tân sẽ đào một cái hố tự chôn mình ở sân sau văn phòng thám tử.
Nói tóm lại, trải qua Tham dục chi thư cải tạo, oán linh chuyển chức thành Báo thù chi linh, đã trở thành sinh mệnh ma pháp, là trợ lực cường đại nhất của Wayne hiện tại.
....
Dành ra chút thời gian, Wayne bắt đầu xem xét hồ sơ về trấn nhỏ Kafuno, cắt giảm phần lớn độ dài, xóa đi dấu vết siêu phàm, làm cho bản hồ sơ này xem qua không có gì đặc biệt.
Sau đó, Wayne mở ra quyển nhật ký, ghi xuống lời khen ngợi của người ủy thác đối với mình theo đúng sự thực, lại dùng một phần nhỏ độ dài khen nhân phẩm nổi trội cùng tố chất nghề nghiệp cao siêu của mình.
Linh cảm bộc phát, năng lực sáng tác như suối tuôn trào, hắn càng viết càng có cảm hứng, viết lưu loát một mạch chừng năm ngàn từ, viết xong vẫn chưa thấy đã.
Tạm thời không có độc giả cũng không sao, chỉ cần hắn kiên trì bền bỉ viết tiếp, đồng thời đặt quyển nhật ký ở chỗ nổi bật, sớm muộn có một ngày, sẽ có một vị thiếu nữ xinh đẹp phát hiện ra điểm tốt của hắn.
"Cứ như vậy đi, hăng quá hoá dở, nhiều quá cũng không tốt, độc giả sẽ ngán."
Làm xong những chuyện này, Wayne mở cửa lớn văn phòng thám tử ra, chờ đợi khách hàng tới cửa.
Không có tiền!
Vì đòi niềm vui cho chó cưng, hắn đã xài hết toàn bộ tiền tích góp, đập cả số tiền kiếm được từ trong túi đại tiểu thư vào trong, thế nên lại khó xử vì trong ví tiền rỗng tuếch, một lần nữa đứng trước quẫn cảnh không có tiền trả tiền mướn phòng.
Wayne không cảm thấy có gì không ổn, cái thứ đồ chơi gọi là tiền này, lúc cần tiêu thì không nên tiết kiệm, hắn chẳng qua chỉ là cảm thấy tủi thân, tại sao đại tiểu thư còn chưa tới giúp đỡ người nghèo chứ, trong nhà đã nghèo đến chỉ còn khoai tây rồi.
Wayne ngồi đợi khách hàng tới cửa, lấy ra báo hôm nay ra lật xem, vừa theo dõi vụ việc trạm thu nhận sủng vật sau đó, vừa xem lướt qua tin đồn chuyện lạ dạo gần đây.
Làm một thám tử lừng danh, Wayne đặt rất nhiều báo chí, còn tạo thành thói quen nghe radio.
Gần đây chuyển chức ma pháp sư, hắn lại bắt đầu chú ý tới chuyên mục tin đồn, dùng góc độ lập trường của ma pháp sư, tìm kiếm manh mối và sự thật ẩn núp sau các tin đồn trên báo chí.
Đây đều là tình báo!
"Liên tiếp xảy ra các vụ án người dân mất tích, nghi ngờ là do bọn buôn người gây ra, phần lớn người bị hại là các cô gái trẻ tuổi từ mười sáu đến hai mươi bốn tuổi..."
"Đêm qua lại có một công nhân kỹ thuật bị đâm bỏ mạng, đây là sự kiện tập kích ác tính nhằm vào công nhân kỹ thuật thứ ba trong tháng này, nhiều năm trôi qua, cái bóng của kẻ đồ tể lại lần nữa bao phủ Lundan..."
"Cảnh sát kêu gọi người dân hạn chế xuất hành vào ban đêm..."
Wayne đọc tin tức trên từng trang báo, nhíu mày: "Ông trời phù hộ, không, nữ thần trên cao, phù hộ những tên khốn này đi đường ban đêm gặp phải Veronica."
"Nói đi cũng phải nói lại, vụ án người dân mất tích và công nhân kỹ thuật bị tập kích đều xảy ra vào buổi tối, phạm nhân chắc hẳn không phải là người bình thường."
Wayne nheo mắt, cần phải làm cho A Tân hoạt động mạnh một chút, đừng đêm nào cũng đuổi theo cắn mấy tên nhân viên kia cả đêm, một đống rác rưởi, bớt thì giờ ra chơi đùa còn được, mối tình thắm thiết cắn không buông thì chẳng phải tự làm bẩn mình sao!
"Wayne, tôi tới rồi!"
Từ cửa lớn văn phòng thám tử truyền đến âm thanh tràn đầy sức sống của Willy, Wayne ngẩng đầu nhìn lại, Willy nhảy nhảy nhót nhót quả thực trông vô cùng hoạt bát.
Không thể nhìn thấy Veronica, Wayne rất thất vọng, cũng trực tiếp viết từ đơn này lên trên mặt.
Willy thở phì phì lắc lư nắm đấm, quơ lấy báo chí trong tay Wayne đọc: "Tôi đánh cược, phạm nhân không phải là người bình thường, đều là đám ác ôn Liên minh pháp sư tự do, nhất là những tên hắc ma pháp sư kia, thỉnh thoảng lại tập kích phái nữ thu thập vật phẩm thi pháp tà ác máu tanh."
Wayne gật đầu, hắn cũng cho là như vậy.
"Không xem cái này, anh biết tin tức trang đầu thời gian gần đây không? Trạm thu nhận sủng vật lớn nhất khu đông đã đóng cửa, nó cách khu vực kho hàng rất gần, trước đó chúng ta còn đi ngang qua nơi đó." Willy lật nhanh tờ báo.
"Có nghe qua."
"Một đám vô liêm sỉ, nếu rơi vào trong tay tôi, nhất định tôi sẽ đánh gãy chân bọn họ." Willy nghiến răng nghiến lợi nói.
Rất không cần phải!
Wayne lắc đầu, hắn khuyên thiếu nữ lương thiện, chân gãy rồi sẽ không có cách nào chạy trốn, như vậy A Tân sẽ không vui.
"Không nói những chuyện bực mình này, hôm nay cô tới đây làm gì?"
"Đến tặng lễ vật cho anh nha!"
Willy buông báo chí, hai tay chống nạnh hất cằm lên, tỏ ra dáng vẻ 'mau khen tôi đi'.
Lễ vật ở đâu?
Wayne cúi đầu nhìn xuống, tiền vốn tương đối hùng hậu, nhìn ra mặc dù không bằng Chrissy, nhưng tuyệt đối mạnh hơn Veronica.
Có sao nói vậy, mặc dù phần hậu lễ này có chút chênh lệch so với dự đoán của hắn, nhưng mà...
Cũng không phải không được!
Ánh nắng ban mai chói chang chiếu rọi khắp đại địa, rót vào sức sống, làm cho cả thành phố Lundan trở nên náo nhiệt.
Sau mười mấy phút mặt trời soi chiếu, sương mù lắng đọng cả một đêm chậm rãi tiêu tán, cả hai tựa như đạt thành thỏa thận ăn ý, ăn ý không gặp mặt lẫn nhau.
Wayne ngồi trước bàn làm việc múa bút thành văn, hai ngày vừa qua vì để dỗ dành chó cưng vui vẻ, hắn vẫn luôn một mực điều tra trạm thu nhận sủng vật, đưa tin theo sự kiện, việc này khiến hắn bận rộn đến mức không có thời gian viết nhật ký.
Bởi vì là chó Doberman, cho nên Wayne đặt tên cho nó là A Tân.
Ban đầu hắn định đặt là A Đỗ, nhưng sau đó nghĩ lại thấy không thích hợp, chủ yếu là chó cưng không được, quá cao, không thể chui lọt gầm xe.
*(Có một ca sĩ tên A Đỗ, được gọi là ca sĩ hát dưới gầm xe, vì trong bài hát 'Anh Ấy Nhất Định Rất Yêu Em' có câu hát: 'Anh nên ở dưới gầm xe, không nên ngồi ở trong xe')*
Sự kiện trạm thu nhận sủng vật cơ bản đã đi đến hồi kết.
Mấy nhân viên bị A Tân tập kích sốt cao nằm viện, ngày đầu tiên dân chúng bày tỏ đồng tình với bọn họ, ngày hôm sau đảo ngược, bị ác khuyển tập kích quả thực là gieo gió gặt bão.
Dân chúng trong thành phố đã bị ghê tởm đến quá mức, nhất là những chủ nhân gửi nuôi sủng vật ở trạm thu nhận, tức giận bất bình muốn đi bệnh viện thu phát vật lý.
Viện trưởng xem xét tình hình, bất chấp hậu quả làm cho mấy tên nhân viên hạ sốt, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất cho bọn họ xuất viện.
Nằm viện là không thể nào nằm viện, đừng hỏi, hỏi chính là không đủ giường bệnh.
Hành động của bệnh viện không hề phù hợp, thậm chí có thể nói là không hợp pháp, nhưng đứng trước dư luận sôi trào căm hận, không ai dám đứng ra chỉ trích.
Dư luận bất mãn quá lớn, trước khi nói chuyện cần phải cân nhắc mình có thể bị vùi dập hay không.
Trái lại, truyền thông cũng mang ý nghĩa nguồn gió, là cơ hội tốt để người ta thiết lập tuyên truyền, còn không phải sao, không ít nghị sĩ gia nhập đội ngũ lên án, lên án kịch liệt trình tự quản lý bất thường của trạm thu nhận sủng vật, mạnh mẽ kiếm lời một đợt danh vọng.
Lúc này Lundan đã đổi mới phiên bản bảo vệ động vật, làn sóng dư luận này còn có thể kiếm lợi, về sau không cần Wayne dùng tiền, có nhiều kim chủ sẽ tự mình bỏ tiền túi.
Mấy tên nhân viên bị đuổi ra khỏi bệnh viện, đêm hôm đó, A Tân cả đêm không về. Nó rất thích trò chơi ta đuổi ngươi trốn kia, cũng công nhận năng lực của Wayne, cam tâm làm chó săn dưới gấu quần, hiến dâng tương lai mình cho chủ nhân.
Thu phục vị Báo thù chi linh đầu tiên, Wayne không vội ký kết vị thứ hai, hắn chưa đủ ma lực, nuôi một con chó săn đã là giật gấu vá vai, nuôi hai con thì có khả năng cực lớn là sẽ bị phản phệ.
Nói đến thì, thực ra A Tân rất dễ nuôi, mỗi ngày không tốn bao nhiêu ma lực.
Nhất là buổi tối, nó có thể hòa làm một thể với sương mù, giảm bớt rất nhiều phí tổn ma lực cho Wayne. Đổi một cách nói khác, chó cưng rất hiểu chuyện, hiểu rõ gia cảnh nhà mình không giàu có, sẽ tự mình ra bên ngoài đi săn tìm thức ăn.
Chó không chê nhà nghèo, cũng chính là chó cưng, nếu đổi thành mèo....
Ách, không thể nói như vậy, thực ra thì miu miu không quan tâm bạn giàu có hay nghèo túng, bởi vì dù bạn có tiền hay không, mèo cũng xem thường bạn.
Trở lại chuyện chính, ban ngày Wayne vội vàng hối hả ngược xuôi, buổi tối cũng không hề nhàn rỗi, dần dần lục lọi ra được phương thức chính xác để mở ra Báo thù chi linh.
Trời vừa tối liền có tinh thần, có thể hoạt động không trở ngại trong khu vực sương mù bao trùm.
Ở trong sương mù, các hạng tố chất của A Tân được cường hóa trên diện rộng, tốc độ, lực lượng, sức chịu đựng hết sức kinh người; Mượn nhờ sương mù yểm trợ, nó không chỉ có thể hoàn thành ẩn thân, di chuyển một cách kín đáo bí mật, còn có thể mượn nhờ sương mù thi triển siêu năng lực cùng loại với ma pháp.
Thành do sương mù, bại cũng do sương mù!
Một khi rời khỏi phạm vi sương mù bao trùm, cũng chính là thành phố Lundan, Wayne nhất định phải truyền ma lực cho A Tân liên tục, đây là một con số vô cùng khủng bố, có ép khô Wayne cũng không làm được.
Vào lúc ban ngày, tinh thần A Tân uể oải suy sụp, các hạng tố chất suy yếu trên phạm vi lớn, héo rũ ỉu xìu tựa như sắp chết vậy.
Hơn nữa, nếu bị ánh nắng mặt trời chiếu tới, sương mù bao trùm lên xương trắng còn có thể tiêu tán, chỉ để lại một bộ khung xương trơ trụi.
Cũng theo lý này, Wayne có thể sử dụng ma lực để tăng thêm buff cho A Tân vào ban đêm, còn nếu vào ban ngày thì ma lực tiêu hao đến đáng sợ, hắn nuôi chó cưng không nổi.
Cho nên Wayne chỉ cho A Tân hoạt động vào ban đêm, lúc ban ngày, nếu không có mệnh lệnh chủ nhân, A Tân sẽ đào một cái hố tự chôn mình ở sân sau văn phòng thám tử.
Nói tóm lại, trải qua Tham dục chi thư cải tạo, oán linh chuyển chức thành Báo thù chi linh, đã trở thành sinh mệnh ma pháp, là trợ lực cường đại nhất của Wayne hiện tại.
....
Dành ra chút thời gian, Wayne bắt đầu xem xét hồ sơ về trấn nhỏ Kafuno, cắt giảm phần lớn độ dài, xóa đi dấu vết siêu phàm, làm cho bản hồ sơ này xem qua không có gì đặc biệt.
Sau đó, Wayne mở ra quyển nhật ký, ghi xuống lời khen ngợi của người ủy thác đối với mình theo đúng sự thực, lại dùng một phần nhỏ độ dài khen nhân phẩm nổi trội cùng tố chất nghề nghiệp cao siêu của mình.
Linh cảm bộc phát, năng lực sáng tác như suối tuôn trào, hắn càng viết càng có cảm hứng, viết lưu loát một mạch chừng năm ngàn từ, viết xong vẫn chưa thấy đã.
Tạm thời không có độc giả cũng không sao, chỉ cần hắn kiên trì bền bỉ viết tiếp, đồng thời đặt quyển nhật ký ở chỗ nổi bật, sớm muộn có một ngày, sẽ có một vị thiếu nữ xinh đẹp phát hiện ra điểm tốt của hắn.
"Cứ như vậy đi, hăng quá hoá dở, nhiều quá cũng không tốt, độc giả sẽ ngán."
Làm xong những chuyện này, Wayne mở cửa lớn văn phòng thám tử ra, chờ đợi khách hàng tới cửa.
Không có tiền!
Vì đòi niềm vui cho chó cưng, hắn đã xài hết toàn bộ tiền tích góp, đập cả số tiền kiếm được từ trong túi đại tiểu thư vào trong, thế nên lại khó xử vì trong ví tiền rỗng tuếch, một lần nữa đứng trước quẫn cảnh không có tiền trả tiền mướn phòng.
Wayne không cảm thấy có gì không ổn, cái thứ đồ chơi gọi là tiền này, lúc cần tiêu thì không nên tiết kiệm, hắn chẳng qua chỉ là cảm thấy tủi thân, tại sao đại tiểu thư còn chưa tới giúp đỡ người nghèo chứ, trong nhà đã nghèo đến chỉ còn khoai tây rồi.
Wayne ngồi đợi khách hàng tới cửa, lấy ra báo hôm nay ra lật xem, vừa theo dõi vụ việc trạm thu nhận sủng vật sau đó, vừa xem lướt qua tin đồn chuyện lạ dạo gần đây.
Làm một thám tử lừng danh, Wayne đặt rất nhiều báo chí, còn tạo thành thói quen nghe radio.
Gần đây chuyển chức ma pháp sư, hắn lại bắt đầu chú ý tới chuyên mục tin đồn, dùng góc độ lập trường của ma pháp sư, tìm kiếm manh mối và sự thật ẩn núp sau các tin đồn trên báo chí.
Đây đều là tình báo!
"Liên tiếp xảy ra các vụ án người dân mất tích, nghi ngờ là do bọn buôn người gây ra, phần lớn người bị hại là các cô gái trẻ tuổi từ mười sáu đến hai mươi bốn tuổi..."
"Đêm qua lại có một công nhân kỹ thuật bị đâm bỏ mạng, đây là sự kiện tập kích ác tính nhằm vào công nhân kỹ thuật thứ ba trong tháng này, nhiều năm trôi qua, cái bóng của kẻ đồ tể lại lần nữa bao phủ Lundan..."
"Cảnh sát kêu gọi người dân hạn chế xuất hành vào ban đêm..."
Wayne đọc tin tức trên từng trang báo, nhíu mày: "Ông trời phù hộ, không, nữ thần trên cao, phù hộ những tên khốn này đi đường ban đêm gặp phải Veronica."
"Nói đi cũng phải nói lại, vụ án người dân mất tích và công nhân kỹ thuật bị tập kích đều xảy ra vào buổi tối, phạm nhân chắc hẳn không phải là người bình thường."
Wayne nheo mắt, cần phải làm cho A Tân hoạt động mạnh một chút, đừng đêm nào cũng đuổi theo cắn mấy tên nhân viên kia cả đêm, một đống rác rưởi, bớt thì giờ ra chơi đùa còn được, mối tình thắm thiết cắn không buông thì chẳng phải tự làm bẩn mình sao!
"Wayne, tôi tới rồi!"
Từ cửa lớn văn phòng thám tử truyền đến âm thanh tràn đầy sức sống của Willy, Wayne ngẩng đầu nhìn lại, Willy nhảy nhảy nhót nhót quả thực trông vô cùng hoạt bát.
Không thể nhìn thấy Veronica, Wayne rất thất vọng, cũng trực tiếp viết từ đơn này lên trên mặt.
Willy thở phì phì lắc lư nắm đấm, quơ lấy báo chí trong tay Wayne đọc: "Tôi đánh cược, phạm nhân không phải là người bình thường, đều là đám ác ôn Liên minh pháp sư tự do, nhất là những tên hắc ma pháp sư kia, thỉnh thoảng lại tập kích phái nữ thu thập vật phẩm thi pháp tà ác máu tanh."
Wayne gật đầu, hắn cũng cho là như vậy.
"Không xem cái này, anh biết tin tức trang đầu thời gian gần đây không? Trạm thu nhận sủng vật lớn nhất khu đông đã đóng cửa, nó cách khu vực kho hàng rất gần, trước đó chúng ta còn đi ngang qua nơi đó." Willy lật nhanh tờ báo.
"Có nghe qua."
"Một đám vô liêm sỉ, nếu rơi vào trong tay tôi, nhất định tôi sẽ đánh gãy chân bọn họ." Willy nghiến răng nghiến lợi nói.
Rất không cần phải!
Wayne lắc đầu, hắn khuyên thiếu nữ lương thiện, chân gãy rồi sẽ không có cách nào chạy trốn, như vậy A Tân sẽ không vui.
"Không nói những chuyện bực mình này, hôm nay cô tới đây làm gì?"
"Đến tặng lễ vật cho anh nha!"
Willy buông báo chí, hai tay chống nạnh hất cằm lên, tỏ ra dáng vẻ 'mau khen tôi đi'.
Lễ vật ở đâu?
Wayne cúi đầu nhìn xuống, tiền vốn tương đối hùng hậu, nhìn ra mặc dù không bằng Chrissy, nhưng tuyệt đối mạnh hơn Veronica.
Có sao nói vậy, mặc dù phần hậu lễ này có chút chênh lệch so với dự đoán của hắn, nhưng mà...
Cũng không phải không được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất