Trọng Khải Thần Thoại (Bản Dịch)
Chương 25: Cú Tuyết
Trên giá có hình nhánh cây, một con cú mèo toàn thân trắng như tuyết có một vài chấm lấm tấm màu đen, đôi mắt cụp mở ra nhưng không có mở to hoàn toàn, đang dùng khóe mắt từ trên cao nhìn xuống Wayne.
Wayne nhìn thấy được sự khinh miệt trong ánh mắt đối phương!
Nghe đồn, cú mèo là biểu tượng của trí tuệ.
Wayne không tin, lấy con cú mèo màu trắng trước mắt này làm ví dụ, nếu như đối phương thực sự có trí tuệ, lại hiểu được sử dụng ưu thế về tướng mạo mà tỏ vẻ dễ thương, chắc chắn ánh mắt nó sẽ không vô sỉ như thế.
Dáng vẻ giống như đang khiêu khích hẹn đánh nhau, hôm nay trong nó và Wayne chỉ có một có thể đứng đi ra ngoài.
"A, anh vừa ý con này? Tôi nhớ được rằng nó đã khá lớn tuổi, vẫn luôn lưu lại nơi này không bị ai chọn trúng..."
Willy thấy Wayne cùng cú mèo màu trắng mắt lớn trừng mắt nhỏ, hiểu rõ hắn đã chọn được chim đưa thư phù hợp nhất với hắn, thế là lấy ra bách khoa toàn thư từ trên kệ bên cạnh, lật vài trang rồi đọc: "Cú tuyết, còn gọi là cú mèo trắng, có thói quen hoạt động vào ban ngày, thân dài từ năm mươi đến bảy mươi centimet, đầu tròn nhỏ, so sánh với những cú mèo khác thì đĩa mặt nó không rõ ràng."
"Theo như ghi chép, con cú tuyết này là giống đực, dưới tình huống bình thường, cú tuyết giống đực thường có thể đạt tới sáu mươi centimet, con này hơi nhỏ, có vẻ như lúc còn bé không được ăn đủ no, hơn nữa toàn thân nó gần như thuần trắng, nói rõ đây là một con cú già."
"Nói điểm chính!" Wayne không quay đầu lại mà lên tiếng cắt ngang.
Xuất phát từ lòng hiếu thắng kỳ quái nào đó, hắn vẫn đang phân cao thấp cùng đối diện, ánh mắt một người một cú chống chọi với nhau, không chớp mắt, so xem mắt ai khô trước.
"Nó quá già rồi, rất ít hoạt động ban đêm, chi bằng anh đổi một con khác đi."
Nói xong Willy tự nhún vai, vừa mắt chính là như vậy, nhìn một cái thấy vừa ý ai thì liền là người đó, không thay đổi được.
Hơn nữa Wayne và nó có độ phù hợp rất cao, đến ánh mắt cũng giống nhau như đúc, đổi sang con khác thì rất khó có được độ phù hợp cao như vậy.
"Chính nó."
Wayne trừng mắt với cú tuyết một lúc, đôi mắt khô khốc, không chịu nhịn được, hạ quyết tâm mang nó về nhà chỉnh đốn một trận.
"Thử một chút đi, hai người nhất định sẽ rất thân cận."
Dưới sự cổ vũ của Willy, Wayne vươn tay vuốt cú tuyết.
Cú mèo cũng là mèo, vuốt cú mèo cũng giống như vuốt mèo, hắn tin tưởng mình có kỹ năng tinh xảo có thể khiến cho đối phương muốn ngừng cũng không được, từ đây trở thành con rối dục vọng, kêu khóc cầu xin hắn vuốt ve, hơn nữa sẽ không còn dám lấy khóe mắt liếc người.
Không vuốt được!
Vật nhỏ tránh đi!
Wayne ngẩn người, Willy cũng không hiểu ra sao, cô đưa cho Wayne một miếng thịt chuột để Wayne thử lại lần nữa.
Càng hỏng bét, cú tuyết làm như không thấy thịt chuột, ánh mắt càng tỏ ra khinh miệt, giống như là đang giễu cợt Wayne là thiểu năng vậy.
Nào có lý đó!
Wayne xắn tay áo lên định chuẩn bị cho đối phương biết tay, Willy trông thấy thì vội vàng níu tay hắn lại, khuyên hắn bình tĩnh, đừng chấp nhặt với chim đưa thư.
Sau này đều là người một nhà, có chuyện gì thì nói rõ ràng, không cần phải giao lưu vật lý.
Lực ma sát quá lớn, Wayne vùng vẫy hai lần, không có thoát khỏi, lại vùng vẫy mấy lần, vẫn là không có thoát khỏi.
Dứt khoát nể mặt Willy, tạm thời bỏ qua cho đối phương.
"Chính là nó, hôm nay tôi nhất định phải mang nó đi."
"Ờm, nếu không anh thử dùng ma lực dụ dỗ nó thử, theo lý thuyết thì độ phù hợp của hai người hẳn là rất cao..." Willy đề nghị.
Cái gì gọi là dụ dỗ, cái này phải gọi là thể hiện ưu điểm!
Wayne thử một chút, hắn có niềm tin rất lớn đối với ma lực tinh thuần của mình, vươn tay quơ quơ trước mặt cú tuyết, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra, dẫn tới những con cú mèo khác trong phòng đồng loạt nhìn chăm chú.
Con mắt nửa híp của cú tuyết chậm rãi mở ra, đôi mắt màu vàng kim trừng lớn như chuông đồng, con ngươi màu đen cấp tốc thu nhỏ lại.
Nhìn ra được, , nó vô cùng kinh ngạc.
Lần này, đối mặt với yêu cầu cùng hắn về nhà của Wayne, cú tuyết không từ chối nữa, nó còn trực tiếp chủ động nhảy lên cánh tay Wayne.
Trông hình thể cú tuyết có vẻ lớn nhưng thực tế thì vô cùng nhẹ, chỉ khoảng chừng hơn một ký, về mặt thể trọng toàn bộ dựa vào lông vũ bồng bềnh đảm nhận bề ngoài. Cú mèo đều là như vậy, mất đi lông vũ, con nào con nấy đều là gầy nhỏ như sợi đay khô.
Cú tuyết không thể tiến vào mũ phớt, có một vài ma pháp có thể để cú mèo cỡ lớn giấu mình vào trong vật phẩm trang sức trên quần áo chủ nhân, nhưng những ma pháp này hiển nhiên là không phải thứ mà kẻ sơ học có thể nắm giữ, Willy tìm một lồng chim có rèm, tạm thời bỏ cú tuyết vào đó.
Con cú mèo màu trắng này yên lặng khác thường, hoàn toàn khác với các đồng bạn khác có lòng hiếu kỳ tràn đầy, toàn bộ quá trình đều bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, điều này làm cho Wayne tin tưởng, nó thực sự là một con cú già.
Cú già thì cú gì, Wayne không trông cậy vào nó trong nhà giữ cửa, buổi tối không sinh động hoạt bát cũng không sao, hắn còn có A Tân, A Tân sẽ đảm nhận hết toàn bộ những việc ấy.
Lại nói, A Tân đã dạo chơi ở bên ngoài mấy buổi tối, hiện tại đã đến lúc gánh vác trọng trách trông nhà giữ cửa rồi.
....
Wayne điền xong bản kê khai, xách lồng chim cùng với Willy đi ra cửa sắt hình vòm, Willy chuẩn bị dẫn hắn đi về phòng để giảng dạy các ma pháp sơ cấp liên quan đến chim đưa thư.
Yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Không ra ngoài dự đoán, các vị đám huấn luyện viên tràn đầy nhiệt tình lập tức xông tới, bắp thịt nhảy lên của bọn họ khiến Wayne không có cách nào từ chối, chủ động mở miệng yêu cầu một văn phòng có cửa thủy tinh.
Willy lấy ra một cuốn sách ma pháp, trên đó là ma pháp cơ sở được sử dụng cho chim đưa thư, giải thích từng câu từng chữ bằng câu từ rõ ràng dễ hiểu.
Bên ngoài cửa thủy tinh, các cơ lão nhún nhún người, một khi phát hiện Wayne nhân cơ hội học tập sờ tay nhỏ của Willy, bọn họ sẽ lập tức cùng nhau ập vào, thể hiện cho Wayne thấy vẻ đẹp của sức mạnh mà bọn họ sùng bái.
Wayne: Ha ha, vừa mới ta đã sờ đến ngực rồi!
Wayne một lần nữa đã chứng minh mình là thiên tài, không chỉ có trí nhớ mạnh mẽ, còn có thể tiếp nhận và nắm giữ kiến thức mới rất nhanh chóng.
Willy khuyên Wayne không nên thử nghiệm ma pháp mới học được, kẻ sơ học rất dễ dàng phạm sai lầm, mà phạm sai lầm thì đồng nghĩa với một con chim đưa thư sẽ mất đi sinh mệnh, việc Wayne cần làm lúc này là phải làm thân với chim đưa thư, cũng chính là cho ăn nhiều hơn, để nó ăn đến vui vẻ, ăn đến hạnh phúc.
Đến khi Chrissy làm xong nhiệm vụ trong tay, cô ấy sẽ một đối một chuyên tâm phụ đạo Wayne, đến lúc đó thử nghiệm ma pháp cũng không muộn.
Tuyệt vời, còn có thiếu nữ xinh đẹp một đối một phụ đạo học tập!
Ừm... Có ai đó đã từng nói, một người đàn ông ngồi đối diện với mỹ nữ một giờ, sẽ cảm thấy giống như thời gian chỉ trôi qua một phút, nhưng nếu để hắn ngồi trên người cơ lão một phút, như vậy hắn sẽ cảm thấy giống như thời gian đã trôi qua không chỉ có một giờ.
Thời gian trôi đi trong vô thức, trước khi màn đêm buông xuống, Willy đưa tài liệu giảng dạy ma pháp cơ sở cho Wayne, để hắn về cẩn thận nghiên cứu nhằm khắc sâu ký ức.
Wayne nhìn thấy được sự khinh miệt trong ánh mắt đối phương!
Nghe đồn, cú mèo là biểu tượng của trí tuệ.
Wayne không tin, lấy con cú mèo màu trắng trước mắt này làm ví dụ, nếu như đối phương thực sự có trí tuệ, lại hiểu được sử dụng ưu thế về tướng mạo mà tỏ vẻ dễ thương, chắc chắn ánh mắt nó sẽ không vô sỉ như thế.
Dáng vẻ giống như đang khiêu khích hẹn đánh nhau, hôm nay trong nó và Wayne chỉ có một có thể đứng đi ra ngoài.
"A, anh vừa ý con này? Tôi nhớ được rằng nó đã khá lớn tuổi, vẫn luôn lưu lại nơi này không bị ai chọn trúng..."
Willy thấy Wayne cùng cú mèo màu trắng mắt lớn trừng mắt nhỏ, hiểu rõ hắn đã chọn được chim đưa thư phù hợp nhất với hắn, thế là lấy ra bách khoa toàn thư từ trên kệ bên cạnh, lật vài trang rồi đọc: "Cú tuyết, còn gọi là cú mèo trắng, có thói quen hoạt động vào ban ngày, thân dài từ năm mươi đến bảy mươi centimet, đầu tròn nhỏ, so sánh với những cú mèo khác thì đĩa mặt nó không rõ ràng."
"Theo như ghi chép, con cú tuyết này là giống đực, dưới tình huống bình thường, cú tuyết giống đực thường có thể đạt tới sáu mươi centimet, con này hơi nhỏ, có vẻ như lúc còn bé không được ăn đủ no, hơn nữa toàn thân nó gần như thuần trắng, nói rõ đây là một con cú già."
"Nói điểm chính!" Wayne không quay đầu lại mà lên tiếng cắt ngang.
Xuất phát từ lòng hiếu thắng kỳ quái nào đó, hắn vẫn đang phân cao thấp cùng đối diện, ánh mắt một người một cú chống chọi với nhau, không chớp mắt, so xem mắt ai khô trước.
"Nó quá già rồi, rất ít hoạt động ban đêm, chi bằng anh đổi một con khác đi."
Nói xong Willy tự nhún vai, vừa mắt chính là như vậy, nhìn một cái thấy vừa ý ai thì liền là người đó, không thay đổi được.
Hơn nữa Wayne và nó có độ phù hợp rất cao, đến ánh mắt cũng giống nhau như đúc, đổi sang con khác thì rất khó có được độ phù hợp cao như vậy.
"Chính nó."
Wayne trừng mắt với cú tuyết một lúc, đôi mắt khô khốc, không chịu nhịn được, hạ quyết tâm mang nó về nhà chỉnh đốn một trận.
"Thử một chút đi, hai người nhất định sẽ rất thân cận."
Dưới sự cổ vũ của Willy, Wayne vươn tay vuốt cú tuyết.
Cú mèo cũng là mèo, vuốt cú mèo cũng giống như vuốt mèo, hắn tin tưởng mình có kỹ năng tinh xảo có thể khiến cho đối phương muốn ngừng cũng không được, từ đây trở thành con rối dục vọng, kêu khóc cầu xin hắn vuốt ve, hơn nữa sẽ không còn dám lấy khóe mắt liếc người.
Không vuốt được!
Vật nhỏ tránh đi!
Wayne ngẩn người, Willy cũng không hiểu ra sao, cô đưa cho Wayne một miếng thịt chuột để Wayne thử lại lần nữa.
Càng hỏng bét, cú tuyết làm như không thấy thịt chuột, ánh mắt càng tỏ ra khinh miệt, giống như là đang giễu cợt Wayne là thiểu năng vậy.
Nào có lý đó!
Wayne xắn tay áo lên định chuẩn bị cho đối phương biết tay, Willy trông thấy thì vội vàng níu tay hắn lại, khuyên hắn bình tĩnh, đừng chấp nhặt với chim đưa thư.
Sau này đều là người một nhà, có chuyện gì thì nói rõ ràng, không cần phải giao lưu vật lý.
Lực ma sát quá lớn, Wayne vùng vẫy hai lần, không có thoát khỏi, lại vùng vẫy mấy lần, vẫn là không có thoát khỏi.
Dứt khoát nể mặt Willy, tạm thời bỏ qua cho đối phương.
"Chính là nó, hôm nay tôi nhất định phải mang nó đi."
"Ờm, nếu không anh thử dùng ma lực dụ dỗ nó thử, theo lý thuyết thì độ phù hợp của hai người hẳn là rất cao..." Willy đề nghị.
Cái gì gọi là dụ dỗ, cái này phải gọi là thể hiện ưu điểm!
Wayne thử một chút, hắn có niềm tin rất lớn đối với ma lực tinh thuần của mình, vươn tay quơ quơ trước mặt cú tuyết, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra, dẫn tới những con cú mèo khác trong phòng đồng loạt nhìn chăm chú.
Con mắt nửa híp của cú tuyết chậm rãi mở ra, đôi mắt màu vàng kim trừng lớn như chuông đồng, con ngươi màu đen cấp tốc thu nhỏ lại.
Nhìn ra được, , nó vô cùng kinh ngạc.
Lần này, đối mặt với yêu cầu cùng hắn về nhà của Wayne, cú tuyết không từ chối nữa, nó còn trực tiếp chủ động nhảy lên cánh tay Wayne.
Trông hình thể cú tuyết có vẻ lớn nhưng thực tế thì vô cùng nhẹ, chỉ khoảng chừng hơn một ký, về mặt thể trọng toàn bộ dựa vào lông vũ bồng bềnh đảm nhận bề ngoài. Cú mèo đều là như vậy, mất đi lông vũ, con nào con nấy đều là gầy nhỏ như sợi đay khô.
Cú tuyết không thể tiến vào mũ phớt, có một vài ma pháp có thể để cú mèo cỡ lớn giấu mình vào trong vật phẩm trang sức trên quần áo chủ nhân, nhưng những ma pháp này hiển nhiên là không phải thứ mà kẻ sơ học có thể nắm giữ, Willy tìm một lồng chim có rèm, tạm thời bỏ cú tuyết vào đó.
Con cú mèo màu trắng này yên lặng khác thường, hoàn toàn khác với các đồng bạn khác có lòng hiếu kỳ tràn đầy, toàn bộ quá trình đều bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, điều này làm cho Wayne tin tưởng, nó thực sự là một con cú già.
Cú già thì cú gì, Wayne không trông cậy vào nó trong nhà giữ cửa, buổi tối không sinh động hoạt bát cũng không sao, hắn còn có A Tân, A Tân sẽ đảm nhận hết toàn bộ những việc ấy.
Lại nói, A Tân đã dạo chơi ở bên ngoài mấy buổi tối, hiện tại đã đến lúc gánh vác trọng trách trông nhà giữ cửa rồi.
....
Wayne điền xong bản kê khai, xách lồng chim cùng với Willy đi ra cửa sắt hình vòm, Willy chuẩn bị dẫn hắn đi về phòng để giảng dạy các ma pháp sơ cấp liên quan đến chim đưa thư.
Yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Không ra ngoài dự đoán, các vị đám huấn luyện viên tràn đầy nhiệt tình lập tức xông tới, bắp thịt nhảy lên của bọn họ khiến Wayne không có cách nào từ chối, chủ động mở miệng yêu cầu một văn phòng có cửa thủy tinh.
Willy lấy ra một cuốn sách ma pháp, trên đó là ma pháp cơ sở được sử dụng cho chim đưa thư, giải thích từng câu từng chữ bằng câu từ rõ ràng dễ hiểu.
Bên ngoài cửa thủy tinh, các cơ lão nhún nhún người, một khi phát hiện Wayne nhân cơ hội học tập sờ tay nhỏ của Willy, bọn họ sẽ lập tức cùng nhau ập vào, thể hiện cho Wayne thấy vẻ đẹp của sức mạnh mà bọn họ sùng bái.
Wayne: Ha ha, vừa mới ta đã sờ đến ngực rồi!
Wayne một lần nữa đã chứng minh mình là thiên tài, không chỉ có trí nhớ mạnh mẽ, còn có thể tiếp nhận và nắm giữ kiến thức mới rất nhanh chóng.
Willy khuyên Wayne không nên thử nghiệm ma pháp mới học được, kẻ sơ học rất dễ dàng phạm sai lầm, mà phạm sai lầm thì đồng nghĩa với một con chim đưa thư sẽ mất đi sinh mệnh, việc Wayne cần làm lúc này là phải làm thân với chim đưa thư, cũng chính là cho ăn nhiều hơn, để nó ăn đến vui vẻ, ăn đến hạnh phúc.
Đến khi Chrissy làm xong nhiệm vụ trong tay, cô ấy sẽ một đối một chuyên tâm phụ đạo Wayne, đến lúc đó thử nghiệm ma pháp cũng không muộn.
Tuyệt vời, còn có thiếu nữ xinh đẹp một đối một phụ đạo học tập!
Ừm... Có ai đó đã từng nói, một người đàn ông ngồi đối diện với mỹ nữ một giờ, sẽ cảm thấy giống như thời gian chỉ trôi qua một phút, nhưng nếu để hắn ngồi trên người cơ lão một phút, như vậy hắn sẽ cảm thấy giống như thời gian đã trôi qua không chỉ có một giờ.
Thời gian trôi đi trong vô thức, trước khi màn đêm buông xuống, Willy đưa tài liệu giảng dạy ma pháp cơ sở cho Wayne, để hắn về cẩn thận nghiên cứu nhằm khắc sâu ký ức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất