Trọng Khải Thần Thoại (Bản Dịch)

Chương 26: Đại Nhân Vật

Trước Sau
Wayne cầm lên tài liệu giảng dạy cùng lồng chim, rời đi trung tâm thể hình.

Phía sau, một đám huấn luyện viên cơ bắp cường tráng đứng trước cửa dõi mắt nhìn Wayne rời khỏi, huấn luyện viên chính Dick nhíu mày, nhìn về một chiếc xe con màu đen ở phía cuối con đường.

Trong xe, hai người đàn ông mặc áo đen lén la lén lút đang hút thuốc, thấy Wayne rời khỏi trung tâm thể hình thì lập tức vứt mẩu thuốc đi rồi từ từ lái xe đi theo sau.

"Tên nhóc này bị người theo dõi?"

Dick trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nói với đồng bạn bên cạnh: "Theo sau, nhớ phải kín đáo một chút, đừng có làm chuyện gì dư thừa, đừng để cậu ta bị thương là được."

Vị huấn luyện viên kia gật đầu, vớ lấy một cái áo khoác khoác lên người, bám theo chiếc xe con màu đen theo dõi Wayne.

Hai tên áo đen kia cũng không phải là ma pháp sư, ở trong mắt Dick, hơi thở sinh mệnh của bọn họ vừa yếu đuối lại vừa rời rạc, giống như người đi đường bình thường, suy đoán là nhân vật thuộc loại đầu sỏ bang phái.

Chút chuyện nhỏ này Dick không để trong lòng, cũng không quan tâm vì sao Wayne trêu chọc xã hội đen, ông vui tươi hớn hở ghé vào bên cạnh Willy, ngớ ngẩn xoa xoa tay, trông cực kỳ giống cha già cưng chiều con gái.

"Willy, con quen biết Wayne lúc nào vậy?"

"Ta biết, nhưng lần trước con không có nói tỉ mỉ... Không có, ta không có ý gì khác, chỉ là quan tâm một chút mà thôi."

"Cậu ta mà là thiên tài á, chết cười... Ây, ta không có nghi ngờ ánh mắt của con, ý của ta là, cho dù cậu ta có là thiên tài, với tuổi của cậu ta thì chắc chắn cũng không có bao nhiêu tiềm lực có thể khai thác đâu."

"Cái gì, cậu ta dùng ma lực mang cú mèo màu trắng đi?!"

Dick trừng to mắt, cơ thịt trên khuôn mặt bởi vì chấn kinh mà run rẩy, khiến cho vết sẹo hình con rết không ngừng vặn vẹo.

"Không có gì, đó là một con cú già, Wayne vận khí không tốt, ôi, hỏng rồi."

Biểu cảm tới nhanh mà đi cũng nhanh, Dick thuận miệng chuyển sang đề tài khác, không có khiến Willy phát hiện được điều gì khác thường, đến lúc ông xoay người đi ra trung tâm thể hình, bóng dáng Wayne xách lồng chim đã sớm biến mất không thấy đâu nữa.

"Không nên nha, nó cũng không phải là chim đưa thư, không có lý do sẽ cùng Wayne rời đi...."

"Lẽ nào cậu ta thực sự là thiên tài?!"

————

Wayne không có trực tiếp đón xe về nhà, tay trái xách lồng chim, tay phải xách tài liệu giảng dạy cùng túi thức ăn, dạo bước trên con đèn đang dần dần sáng lên đèn đường.

Thứ nhất, thử vận may, xem liệu mình có thể đi đường ban đêm gặp được bọn bắt cóc thiếu nữ hay không, nếu như có thể hoàn thành anh hùng cứu mỹ nhân, mà thiếu nữ xinh đẹp lại giống như Veronica rất có gia sản, hắn sẽ không ngại tiếp nhận đối phương đáp tạ, hòa hoãn khẩn cấp cái túi còn sạch sẽ hơn cả mặt của hắn.



Lấy thân báo đáp thì khỏi, con người hắn tương đối bảo thủ về vấn đề tình cảm, hắn không làm được chuyện chân đạp bốn chiếc thuyền.

Thứ hai, làm quen với đường xá khu bắc một chút, góc đường nào phù hợp để theo dõi, cống thoát nước nào người có thể chui vào, làm thế nào để đến trạm xe lửa phụ cận một cách thuận tiện và nhanh chóng.

Tiện thể dắt chó đi dạo, trời đã tối, sương đã lên, A Tân chắc hẳn cũng đã phá đất chui lên rồi.

Tầm mười phút sau, Wayne phát hiện mình bị theo dõi, nhân lúc quẹo cua ở giao lộ hắn dùng khóe mắt dò xét, đó là một chiếc xe con màu đen, tốc độ xe di chuyển chậm chạp đến thái quá, có vẻ như đang chờ trời tối.

Trời tối thuận tiện ra tay!

"Đáng chết, hiện tại đã không trói thiếu nữ xinh đẹp nữa mà chuyên chọn thiếu nam đẹp trai để ra tay sao?"

Wayne lẩm bẩm một câu, lúc đi ngang qua hẻm nhỏ, chân hắn đột nhiên gia tốc, trực tiếp tiến vào trong chỗ sâu hẻm nhỏ.

Xe con màu đen dừng ở ven đường, hai người mặc áo đen vội vã xuống xe, bước nhanh vọt vào hẻm nhỏ.

Cuối con đường, huấn luyện viên theo đuôi mà đến bước nhanh tới đầu hẻm, nhưng không trực tiếp tiến vào bên trong mà nhắm mắt nghe ngóng một lúc lâu.

Một lát sau, vị huấn luyện viên lắc đầu rời đi.

Lão đại suy nghĩ nhiều rồi, tên nhóc này rất biết đánh nhau, hơn nữa trong bụng còn đầy suy nghĩ xấu, không hề thành thật như vẻ bề ngoài!

Khoan đã, tên nhóc này không thành thật, vậy chẳng phải Willy sẽ bị lừa sao?

Huấn luyện viên hung hăng nhổ nước miếng, bước nhanh trở về trung tâm thể hình, ông thu được tình báo quan trọng, nhất định phải để mọi người giữ cảnh giác mọi thời khắc, tuyệt đối không thể để thằng nhóc hư hỏng kia được như ý.

....

Trong hẻm nhỏ, Wayne ẩn mình sau thùng rác, đợi hai tên mặc áo đen bước nhanh đi ngang qua, hắn lách mình đánh ra, nhảy lên đá một cước đạp lăn một tên mặc áo đen.

Sau khi rơi xuống thì lập tức quay người vung mạnh một quyền, mượn nhờ gia tốc hung hăng đập mạnh vào mũi của tên áo đen còn lại.

Vừa nhanh vừa mạnh, trực tiếp đánh ra hiệu quả gây choáng, tên áo đen thứ hai còn chưa kịp phản ứng lại, hai chân đạp một cái, thẳng tắp ngã xuống đất.

Tên áo đen thứ nhất ngã xuống đất, súng lục giấu trong ngực cũng bị văng ra ngoài, gã vừa lăn vừa bò vội vàng đi nhặt súng.

Mắt thấy sắp mò tới súng lục, vẻ mặt căng thẳng khẩn trương của tên áo đen mới hòa hoãn lại.

Nhưng, vui mừng quá sớm!



Mông y bị đạp một cước, cả người lập tức nhào về phía trước một khoảng, đến lúc xoay người lại, súng lục đã bị Wayne cầm trong tay.

Cơ bắp nguyên thân còn giữ ký ức một số lượng lớn kỹ xảo cận chiến, 'hắn' Tuyệt đối không thể là một thám tử hạng ba chỉ biết chơi bời lêu lổng.

"Quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm đầu!"

Wayne quơ quơ họng súng, sắc trời bắt đầu tối, đôi mắt hắn bị bóng mũ dạ màu đen che kín, phối hợp thêm lời nói âm u lạnh lẽo, rất có khí chất hung lệ của đại ca đường phố tàn nhẫn giết người không chớp mắt.

Tên áo đen bị dọa sợ, ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm đầu.

Tên áo đen còn lại thì đã hôn mê bất tỉnh, Wayne lục tìm ra được một khẩu súng lục trên người gã ta, nhíu mày dùng giọng lạnh lùng nói: "Bọn mày là ai, tại sao theo dõi tao?"

"Không, không có, chỉ là đúng lúc đi ngang qua thôi." Tên áo đen quỳ rạp dưới đất vẫn còn định giảo biện.

"Ha ha, nói như vậy là trùng hợp rồi?"

"Đúng vậy, chính là trùng hợp!"

Bang!

Wayne bước chậm tiến lên, dùng đầu gối đè lên gáy đối phương, rồi cầm súng dí vào sau đầu gã: "Oắt con, một tháng mới mấy trăm đồng mày liều mạng làm gì chứ, cho mày thêm một cơ hội, nếu không nói thì tao sẽ một súng bắn nổ đầu mày, sau đó đồng bạn mày sẽ nói cho tao biết đáp án."

"Tôi, tôi..."

Nói dối sẽ không thể khiến cho người ta phá phòng ngự, sự thật mới có thể!

Lời nói của Wayne đã đâm trúng chỗ thương tâm, giọng điệu tên áo đen lập tức trở nên bi phẫn, quá nặng nề, gã cảm thấy không thể thở nổi.

"Còn không nói?"

Wayne đẩy đẩy nòng súng: "Được rồi, tao không ép mày, tao hỏi đồng bạn của mày vậy, có mày dính đầy máu tươi làm ví dụ bày ở trước mặt, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn hợp tác, đến lúc đó tao sẽ thả cho hắn một con đường sống."

"Đừng đừng đừng, đừng bắn, tôi sẽ trả lời ngay."

Tên áo đen lập tức khai báo chi tiết: "Chúng tôi là người của hội Hắc Xà ở khu đông, theo dõi anh đi vào khu bắc, có một vị đại nhân vật muốn theo dõi anh, lão đại của chúng tôi muốn lấy lòng vị đại nhân vật kia, cho nên dự định trói anh đưa qua."

Wayne: "...."

Đại nhân vật, ai vậy, hắn từng có đắc tội đại nhân vật nào sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau