Trọng Khải Thần Thoại (Bản Dịch)
Chương 32: Mỹ Nhân, Cô Cũng Không Muốn Phải Không
Wayne nhíu mày, hắn bây giờ là ma pháp sư, nghiên cứu tất nylon thì có vẻ như không làm việc đàng hoàng, ngộ nhỡ làm trễ nãi việc học hành rồi dần dần rời ra nhóm thiếu nữ xinh đẹp, dẫn tới không có cách nào chân đạp ba con thuyền, như vậy chẳng phải là vì nhỏ mà mất lớn sao.
Chỉ nói riêng Veronica, nhạc phụ đại nhân chính là mở ngân hàng đấy!
Một giây trước Wayne còn cười ngu ngơ, một giây sau lại nhíu mày lộ ra vẻ mặt tràn đầy ưu sầu, lại không có nhìn chân Xifei nữa. Xifei thì tiếp tục xoay tròn hai vòng, thậm chí còn kéo mép váy lên, sau khi xác nhận Wayne không nhìn mình thì tâm trạng phiền muộn u sầu mới chuyển biến tốt đẹp.
Bà đã suy nghĩ nhiều, Wayne thật sự chỉ đang nói chuyện trang phục!
"Way..."
"Xifei nữ sĩ, rất vui khi được nói chuyện cùng ngài, tôi sẽ xuống tàu ở trạm Enlord, tính toán thời gian, tôi cũng nên trở về phòng thu dọn đồ đạc rồi." Wayne đứng dậy, lễ phép nói lời từ biệt với Xifei.
Đại tỷ tỷ, cô rất xinh đẹp, đáng tiếc là cô đã tới chậm rồi, Landau tiên sinh mở ngân hàng, có nói gì đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không buông tay vị nhạc phụ đại nhân này đâu.
Xifei ngẩn người, vươn tay ngăn cản Wayne: "Cho nên, cậu nói trên người ta thiếu một món đồ, rốt cuộc thì nó là gì?"
Nhóc con, cậu có biết nói chuyện chỉ nói nửa chừng là sẽ phải chìm sông không, nhất là chuyện về trang phục phụ nữ, hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng.
Wayne không muốn nói, nói ậm ờ lảng tránh cho qua chuyện: "Là tôi nhìn lầm rồi, trang phục do ngài thiết kế có thể xưng là hoàn mỹ không thì vết, không thiếu thứ gì cả."
Hắn càng nói như vậy, Xifei càng khẳng định rằng mình còn thiếu một món đồ nào đó, trong lúc dây dưa, hai người mặc đồ đen tiến vào trong toa tàu.
Ánh mắt lạnh lẽo đảo khắp toa tàu một vòng, một tên chặn cửa toa, tên còn lại nhanh chân tiến về phía Wayne cùng Xifei, nhịp chân vừa vội vàng nóng nảy vừa đằng đằng sát khí, khiến cho cảm ứng siêu tự nhiên phát ra cảnh báo với Wayne.
Có nguy hiểm!
Tên áo đen thò tay vào trong ngực, sau đó rút ra một khẩu súng lục rồi chĩa thẳng vào hắn: "Tất cả mọi người, đều đứng nguyên tại chỗ không được nhúc nhích, ngoan ngoãn hợp tác nộp tiền ra, chúng ta chỉ cầu tài, không muốn giết người."
Hóa ra là kẻ cướp!
Làm hắn sợ muốn chết, còn tưởng rằng là sát thủ do đại nhân vật phái tới.
Wayne thở phào nhẹ nhõm, nhưng điều làm hắn không còn gì để nói là, tên cướp nói không giữ lời, đã nói rằng chỉ cầu tà, song vừa trông thấy dung mạo cùng tư thái của Xifei thì lại nổi lên lòng xấu xa.
Con mắt mở to đến sắp rớt ra ngoài, dáng vẻ kia, chính là hận không thể dán lên đùi đại tỷ tỷ để nhìn cho rõ ràng.
Hừ, hèn hạ!
"Trông cửa cẩn thận, ta muốn trao đổi cùng vị nữ sĩ này một chút."
Tên cướp quay đầu gào một câu với đồng bạn, đôi mắt hèn hạ híp lại đánh giá bộ ngực cao vút của Xifei, người sảng khoái không hiểu tầm quan trọng của nốt hương đầu, vừa nhìn trúng liền trực tiếp vươn tay đi đoạt.
*(Nốt hương đầu: top notes, chỉ lớp hương thơm đầu tiên mà bạn cảm nhận khi ngửi nước hoa)*
Nhãi con, ngươi to gan quá rồi đấy, tao còn ngại không dám sờ, mày dựa vào cái gì, chỉ dựa vào trên tay mày có súng sao?
Wayne hừ lạnh một tiếng, nhấc tay định ngăn cản.
Làn gió thơm chợt thoáng qua, Xifei chế trụ cổ tay tên cướp, tiếp đó bẻ ngược cổ tay tên cướp thành bánh quai chèo.
Tên cướp bị đau, vô thức theo đó mà vặn người lại, đợi đến khi gã vừa quay lưng về phía Xifei thì đầu gối liền bị đá mạnh một cái, gã lập tức kêu thảm quỳ rạp xuống đất.
Xifei tiến lên một bước, buông cổ tay tên cướp ra, tiếp đó túm lấy sau gáy gã, hung hăng đập mạnh xuống sàn tàu.
Rầm một tiếng, tên cướp này đã không còn động tĩnh.
Hết thảy đều xảy ra với tốc độ ánh sáng, tốc độ nhanh đến mức ánh mắt Wayne còn không kịp nhìn, nếu so về hình thể thì Xifei và tên cướp hoàn toàn không thuộc một cấp bậc, nhưng cô lại có thể hoàn thành chiến thắng chớp nhoáng một cách dễ dàng.
Wayne nhìn mà ngây cả người, má ơi, nếu lát nữa cô ấy sử dụng sức mạnh với mình thì nên làm sao đây?
Veronica đâu, mau tới hộ giá!
Xifei nhặt khẩu súng lục dưới sàn lên, chĩa vào đầu tên cướp, ép tên cướp còn lại giao súng ra.
Vô cùng đáng tiếc, hai tên này là chuyên nghiệp, trong nháy mắt Xifei đánh gục tên cướp đầu tiên, tên cướp thứ hai đang trông cửa đã quyết đoán uy hiếp lữ khách bên cạnh.
Một đứa bé.
Gã cầm súng chĩa vào thái dương đứa bé, đồng thời sử dụng thân thể đứa bé để che chắn thân thể mình.
Đứa bé không khóc, nó đã trực tiếp bị dọa sợ đến đơ người, mẹ đứa trẻ cũng không nói gì, trực tiếp ngất xỉu.
"Bỏ súng xuống, nếu không tao sẽ giết chết thằng oắt này!"
"..."
Xifei nhíu mày, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng, ngay vào lúc bà đang suy xét lợi hại, xem có nên bại lộ thân phận hay không, thì một vật cứng đã chống lên gáy bà.
Là Wayne!
Wayne đẩy đẩy họng súng trong tay, cười nhạo nói: "Không ngờ đến chứ gì, ta cũng là giặc cướp, mau ngoan ngoãn thả đại ca ta ra, bằng không một phát súng bắn nở hóa trang trên mặt cô đấy!"
Xifei sửng sốt, con gái coi trọng một tên cướp?
Tên cướp số hai ở đối diện cũng sửng sốt, trên xe còn có đồng bọn?
Thật hay giả, ngộ nhỡ hắn ta không phải gián điệp thì sao, xem xét một chút trước rồi nói sau! x2
"Nói cô đấy, điếc à, dời họng súng cách đại ca ta xa một chút!"
Wayne đi đến sau lưng Xifei, nhấc tay ôm cổ cô, tiếp đó hơi cúi đầu hít sâu một hơi, nói với vẻ mặt kích động: "Mỹ nhân, cô đang do dự cái gì, cô xinh đẹp như vậy, tâm địa nhất định cũng vô cùng lương thiện, cô cũng không muốn nhìn thấy đứa bé vô tội kia vì mình mà chết chứ?"
Xifei nheo mắt, Wayne cách bà quá gần, xâm phạm nghiêm trọng khoảng cách xã giao an toàn.
"Không ngờ rằng cậu lại là loại người này, coi như ta nhìn lầm rồi...."
Bà hít sâu một hơi, chậm rãi buông cánh tay xuống, hướng họng súng xuống đất.
"Ha ha, người anh em làm tốt lắm, lần này may mắn mà có cậu."
Tên cướp số hai đẩy con tin ra, nhanh chân bước về phía Xifei, gã rất tin tưởng Wayne là đồng bọn với mình, ánh mắt đê tiện kia, hoàn toàn giống y như đúc với đại ca đã ngã xuống sàn.
Về mặt lời thoại, đại ca hơi kém hơn một chút, không được chuyên nghiệp như Wayne.
Nhưng sau ba bước, tên cướp số hai đã trợn mắt há hốc mồm đứng nguyên tại chỗ.
Hai khẩu súng lục đồng thời chĩa về phía gã.
"Bỏ súng xuống." x2
"..."
Mày, mày không phải anh em tao?
Không đúng, biểu cảm kia, dáng vẻ kia của mày, rõ ràng không giống với diễn chút nào, tại sao đột nhiên lại trở thành người tốt rồi?
Chỉ nói riêng Veronica, nhạc phụ đại nhân chính là mở ngân hàng đấy!
Một giây trước Wayne còn cười ngu ngơ, một giây sau lại nhíu mày lộ ra vẻ mặt tràn đầy ưu sầu, lại không có nhìn chân Xifei nữa. Xifei thì tiếp tục xoay tròn hai vòng, thậm chí còn kéo mép váy lên, sau khi xác nhận Wayne không nhìn mình thì tâm trạng phiền muộn u sầu mới chuyển biến tốt đẹp.
Bà đã suy nghĩ nhiều, Wayne thật sự chỉ đang nói chuyện trang phục!
"Way..."
"Xifei nữ sĩ, rất vui khi được nói chuyện cùng ngài, tôi sẽ xuống tàu ở trạm Enlord, tính toán thời gian, tôi cũng nên trở về phòng thu dọn đồ đạc rồi." Wayne đứng dậy, lễ phép nói lời từ biệt với Xifei.
Đại tỷ tỷ, cô rất xinh đẹp, đáng tiếc là cô đã tới chậm rồi, Landau tiên sinh mở ngân hàng, có nói gì đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không buông tay vị nhạc phụ đại nhân này đâu.
Xifei ngẩn người, vươn tay ngăn cản Wayne: "Cho nên, cậu nói trên người ta thiếu một món đồ, rốt cuộc thì nó là gì?"
Nhóc con, cậu có biết nói chuyện chỉ nói nửa chừng là sẽ phải chìm sông không, nhất là chuyện về trang phục phụ nữ, hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng.
Wayne không muốn nói, nói ậm ờ lảng tránh cho qua chuyện: "Là tôi nhìn lầm rồi, trang phục do ngài thiết kế có thể xưng là hoàn mỹ không thì vết, không thiếu thứ gì cả."
Hắn càng nói như vậy, Xifei càng khẳng định rằng mình còn thiếu một món đồ nào đó, trong lúc dây dưa, hai người mặc đồ đen tiến vào trong toa tàu.
Ánh mắt lạnh lẽo đảo khắp toa tàu một vòng, một tên chặn cửa toa, tên còn lại nhanh chân tiến về phía Wayne cùng Xifei, nhịp chân vừa vội vàng nóng nảy vừa đằng đằng sát khí, khiến cho cảm ứng siêu tự nhiên phát ra cảnh báo với Wayne.
Có nguy hiểm!
Tên áo đen thò tay vào trong ngực, sau đó rút ra một khẩu súng lục rồi chĩa thẳng vào hắn: "Tất cả mọi người, đều đứng nguyên tại chỗ không được nhúc nhích, ngoan ngoãn hợp tác nộp tiền ra, chúng ta chỉ cầu tài, không muốn giết người."
Hóa ra là kẻ cướp!
Làm hắn sợ muốn chết, còn tưởng rằng là sát thủ do đại nhân vật phái tới.
Wayne thở phào nhẹ nhõm, nhưng điều làm hắn không còn gì để nói là, tên cướp nói không giữ lời, đã nói rằng chỉ cầu tà, song vừa trông thấy dung mạo cùng tư thái của Xifei thì lại nổi lên lòng xấu xa.
Con mắt mở to đến sắp rớt ra ngoài, dáng vẻ kia, chính là hận không thể dán lên đùi đại tỷ tỷ để nhìn cho rõ ràng.
Hừ, hèn hạ!
"Trông cửa cẩn thận, ta muốn trao đổi cùng vị nữ sĩ này một chút."
Tên cướp quay đầu gào một câu với đồng bạn, đôi mắt hèn hạ híp lại đánh giá bộ ngực cao vút của Xifei, người sảng khoái không hiểu tầm quan trọng của nốt hương đầu, vừa nhìn trúng liền trực tiếp vươn tay đi đoạt.
*(Nốt hương đầu: top notes, chỉ lớp hương thơm đầu tiên mà bạn cảm nhận khi ngửi nước hoa)*
Nhãi con, ngươi to gan quá rồi đấy, tao còn ngại không dám sờ, mày dựa vào cái gì, chỉ dựa vào trên tay mày có súng sao?
Wayne hừ lạnh một tiếng, nhấc tay định ngăn cản.
Làn gió thơm chợt thoáng qua, Xifei chế trụ cổ tay tên cướp, tiếp đó bẻ ngược cổ tay tên cướp thành bánh quai chèo.
Tên cướp bị đau, vô thức theo đó mà vặn người lại, đợi đến khi gã vừa quay lưng về phía Xifei thì đầu gối liền bị đá mạnh một cái, gã lập tức kêu thảm quỳ rạp xuống đất.
Xifei tiến lên một bước, buông cổ tay tên cướp ra, tiếp đó túm lấy sau gáy gã, hung hăng đập mạnh xuống sàn tàu.
Rầm một tiếng, tên cướp này đã không còn động tĩnh.
Hết thảy đều xảy ra với tốc độ ánh sáng, tốc độ nhanh đến mức ánh mắt Wayne còn không kịp nhìn, nếu so về hình thể thì Xifei và tên cướp hoàn toàn không thuộc một cấp bậc, nhưng cô lại có thể hoàn thành chiến thắng chớp nhoáng một cách dễ dàng.
Wayne nhìn mà ngây cả người, má ơi, nếu lát nữa cô ấy sử dụng sức mạnh với mình thì nên làm sao đây?
Veronica đâu, mau tới hộ giá!
Xifei nhặt khẩu súng lục dưới sàn lên, chĩa vào đầu tên cướp, ép tên cướp còn lại giao súng ra.
Vô cùng đáng tiếc, hai tên này là chuyên nghiệp, trong nháy mắt Xifei đánh gục tên cướp đầu tiên, tên cướp thứ hai đang trông cửa đã quyết đoán uy hiếp lữ khách bên cạnh.
Một đứa bé.
Gã cầm súng chĩa vào thái dương đứa bé, đồng thời sử dụng thân thể đứa bé để che chắn thân thể mình.
Đứa bé không khóc, nó đã trực tiếp bị dọa sợ đến đơ người, mẹ đứa trẻ cũng không nói gì, trực tiếp ngất xỉu.
"Bỏ súng xuống, nếu không tao sẽ giết chết thằng oắt này!"
"..."
Xifei nhíu mày, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng, ngay vào lúc bà đang suy xét lợi hại, xem có nên bại lộ thân phận hay không, thì một vật cứng đã chống lên gáy bà.
Là Wayne!
Wayne đẩy đẩy họng súng trong tay, cười nhạo nói: "Không ngờ đến chứ gì, ta cũng là giặc cướp, mau ngoan ngoãn thả đại ca ta ra, bằng không một phát súng bắn nở hóa trang trên mặt cô đấy!"
Xifei sửng sốt, con gái coi trọng một tên cướp?
Tên cướp số hai ở đối diện cũng sửng sốt, trên xe còn có đồng bọn?
Thật hay giả, ngộ nhỡ hắn ta không phải gián điệp thì sao, xem xét một chút trước rồi nói sau! x2
"Nói cô đấy, điếc à, dời họng súng cách đại ca ta xa một chút!"
Wayne đi đến sau lưng Xifei, nhấc tay ôm cổ cô, tiếp đó hơi cúi đầu hít sâu một hơi, nói với vẻ mặt kích động: "Mỹ nhân, cô đang do dự cái gì, cô xinh đẹp như vậy, tâm địa nhất định cũng vô cùng lương thiện, cô cũng không muốn nhìn thấy đứa bé vô tội kia vì mình mà chết chứ?"
Xifei nheo mắt, Wayne cách bà quá gần, xâm phạm nghiêm trọng khoảng cách xã giao an toàn.
"Không ngờ rằng cậu lại là loại người này, coi như ta nhìn lầm rồi...."
Bà hít sâu một hơi, chậm rãi buông cánh tay xuống, hướng họng súng xuống đất.
"Ha ha, người anh em làm tốt lắm, lần này may mắn mà có cậu."
Tên cướp số hai đẩy con tin ra, nhanh chân bước về phía Xifei, gã rất tin tưởng Wayne là đồng bọn với mình, ánh mắt đê tiện kia, hoàn toàn giống y như đúc với đại ca đã ngã xuống sàn.
Về mặt lời thoại, đại ca hơi kém hơn một chút, không được chuyên nghiệp như Wayne.
Nhưng sau ba bước, tên cướp số hai đã trợn mắt há hốc mồm đứng nguyên tại chỗ.
Hai khẩu súng lục đồng thời chĩa về phía gã.
"Bỏ súng xuống." x2
"..."
Mày, mày không phải anh em tao?
Không đúng, biểu cảm kia, dáng vẻ kia của mày, rõ ràng không giống với diễn chút nào, tại sao đột nhiên lại trở thành người tốt rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất