Trọng Khải Thần Thoại (Bản Dịch)
Chương 45: Địa Tâm Giáo (1)
Hóng chuyện là bản năng của loài người!
Sự nhiều chuyện đều được khắc ở trong gen mỗi người, hóng chuyện không phân sang hèn, cũng không phân biệt quốc gia, công việc, giai tầng xã hội, từ vương công quý tộc đến dân chúng bình dân, ai cũng rất thích hóng chuyện.
Nhất là ở ngay hiện trường, sự việc nóng hổi mới mẻ, vô cùng hấp dẫn quần chúng vây xem.
Trong quán trọ xảy ra một vụ án tự sát, một vị giáo sư giảng dạy địa chất học đến từ Lundan uống thuốc độc tự sát trong phòng, trước khi chết để lại một phong di thư. Giáo sư sám hối về cuộc đời tồi tệ của mình, trước kia đã làm rất nhiều chuyện xấu tệ hại với bạn bè và học sinh, hy vọng có thể lấy cái chết để đổi lấy sự tha thứ từ mọi người.
Tới gần trưa, trợ lý và học sinh đồng hành gõ cửa thì không thấy ai trả lời, do vậy đã tìm đến ông chủ quán trọ phá cửa vào, phát hiện ra thi thể của giáo sư cùng bức di thư.
Đây chỉ là một vụ án tự sát thông thường, uống thuốc độc trong phòng kín còn có di thư tự tay viết, gần như đã loại bỏ khả năng bị giết hại, cảnh sát tới xác nhận hiện trường theo quy trình, cơ bản là đã có thể kết án.
Nhưng trùng hợp là, trong quán trọ này lại có vị thám tử Wesley đến từ Lundan, vị này đi quanh hiện trường một vòng, khăng khăng giáo sư là bị giết hại.
Người quen gây án, hung thủ ở ngay bên trong trợ lý và học sinh đồng hành.
Dường như là cùng một thời gian, Hood - thám tử bản địa thị trấn Enlord đến quán trọ đưa một phần báo cáo điều tra cho giáo sư, cũng vững tin rằng giáo sư bị giết hại.
Hood đã gặp giáo sư mấy lần, đánh giá giáo sư là một người vừa ngạo mạn vừa ích kỷ, khả năng loại người này đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ rồi tự sát chuộc tội là rất thấp.
Không có động cơ tự sát, nếu như giáo sư có chút ý nghĩ ăn năn thì đã sớm kết liễu bản thân rồi, làm sao có thể nhịn tới bây giờ chứ.
Kết quả là hai vị thám tử có cùng quan điểm.
Wesley là một vị thám tử tương đối nổi tiếng ở Lundan, hơn ba mươi tuổi, đánh giá và tiếng tăm trong ngành không tầm thường; Hood là thám tử bản địa thị trấn Enlord, tuổi gần năm mươi, tố chất nghề nghiệp cùng kinh nghiệm được nhiều người khen ngợi.
Hai người không do dự, lập tức bắt tay vào điều tra, cũng muốn phá án bắt được hung phạm trước đối phương.
Quần chúng vây xem rất hưng phấn, bọn họ không có bao nhiêu hứng thú về sống chết của vị giáo sư kia, cũng không quan tâm lắm về chuyện kẻ nào là hung thủ, bọn họ chỉ muốn biết giữa hai vị thám tử kia, người nào tài giỏi hơn một bậc.
Đám đông chen chúc vây kín cửa quán trọ, chờ đợi hai người phân ra thắng bại, theo tin tức truyền ra, càng lúc càng có nhiều dân trấn đến gia nhập vào đại quân vây xem, dẫn đến đường đi cũng bị ngăn trở, theo đó cũng ngăn chặn luôn xe của Wayne.
Hood là tác chiến trên sân nhà, thu được chín mươi phần trăm sự ủng hộ từ dân trấn.
Tỷ lệ cược ban đầu cực cao!
Hood lấy được sự ủng hộ tinh thần đến từ chúng dân trong trấn, nhưng nhắc đến chuyện tiền bạc, chúng dân trong trấn lại càng muốn tin tưởng vào thám tử lão gia Lundan.
Thám tử có thể nổi danh ở nơi đầy cạnh tranh như Lundan, khẳng định là lợi hại hơn so với thám tử bản địa mình!
Gì, anh hỏi cảnh sát ở đâu sao?
Một phần điều tiết giao thông, một phần phụ trách mở bàn đặt cược, cảnh sát vương quốc Windsor chính là chất phác tự nhiên như vậy đấy.
Cảnh sát trưởng là một người làm biếng, thấy hai vị thám tử Wesley và Hood ngầm so tài ở hiện trường, dứt khoát tác thành cho hai người họ, trói đám người trợ lý và học sinh lại rồi ngồi đợi hai vị thám tử làm luôn công việc của người mình.
Đều là phá án, dưới tình huống vẫn nhận đủ tiền lương, tại sao không để cho các thám tử ra sức làm việc chứ?
Tất nhiên, không thể nói như thế, không phù hợp khuôn phép, ý tứ của cảnh sát trưởng là muốn trả lại sự thật cho người bị hại, trong lúc phá án sẽ tham khảo ý kiến mà hai vị thám tử cung cấp.
Đến đây cần nói một câu, theo thời đại phát triển tiến bộ, dù là ở vương quốc Windsor, thám tử cũng không có tư cách bước vào hiện trường án mạng. Các thám tử hoạt động chủ yếu trong hai lĩnh vực dân, thương, một khi liên quan đến phạm tội hình sự thì cơ bản đều không có chuyện của thám tử.
Như phần ủy thác điều tra của vợ chồng bác sĩ Rainer mà Wayne làm, các chuyện như bám đuôi, chụp ảnh kia cũng là vì hắn không bị tóm được tại chỗ, bằng không đã có hắn dễ chịu.
Nơi này là Windsor, trong nhà tù không bao giờ thiếu cơ lão, rất nhiều người nguyên bản là suy nghĩ không thông, vào trong đó liền bốn phương thông thuận.
Trở lại chuyện chính, Wayne đẩy ra tầng tầng lớp lớp quần chúng vây xem, giành được một chỗ ngồi đặc biệt trên hàng đầu, vui mừng ngồi chờ đợi xem hai vị thám tử tranh đấu.
Hắn nhìn thấy cảnh sát trưởng cùng hai vị đồng hành triển khai so tài suy luận, ba người tụ chung một chỗ, mới đi từ hiện trường án mạng ra, dường như đang thương lượng điều gì đó.
Qua sự chỉ ra và xác nhận của quần chúng nhiệt tình, Wayne biết hai vị thám tử phân biệt là người nào, Wesley mặt trắng không râu, là kiểu đẹp trai theo tiêu chuẩn Windsor; còn Hood thì có hình thể hơi mập, trên mặt có hai ria mép đen.
Không khí hiện trường rất hài hòa, Wayne rất thất vọng, hai vị thám tử cũng không nóng máu thể hiện như trong tưởng tượng, thậm chí bọn họ còn trao đổi ý kiến với nhau, cùng sử dụng chung manh mối mà mình thu thập được.
"Sách, không có ý nghĩa, quả nhiên anime đều là lừa gạt người." Wayne bĩu môi, hóng chuyện thường ngại chuyện quá nhỏ.
Giống như Wayne, chúng dân trong trấn cũng nhao nhao bày tỏ bất mãn, nguyên đám người ồn ào nói: "Hood, anh đại diện cho thị trấn Enlord, thể hiện cho lão gia Lundan xem chút lợi hại đi chứ, cho anh ta biết sự lợi hại của thám tử nông thôn."
"Hood, tiền thưởng tối nay của tôi đều đặt cho lão gia Lundan rồi, anh tuyệt đối đừng thắng đấy!"
"Yên tâm, Hood không phá án được đâu, anh ta bản lĩnh kém, tài năng trinh thám không sánh bằng lão gia Lundan đâu, bằng không anh ta đã sớm đi Lundan phát tài rồi."
"Hắc, tôi không thích nghe lời này, lão gia Lundan thì sao chứ, lão gia Lundan cũng là người, tôi đứng phía Hood, anh ta mới là người có uy vọng cao, mọi người đều tin tưởng." Wayne nhàn rỗi nhàm chán, chủ động gia nhập vào đội ngũ đổ thêm dầu vào lửa, triển khai tranh cãi kịch liệt với thân sĩ đội mũ phớt cũng rảnh rỗi nhàm chán bên cạnh.
Sự nhiều chuyện đều được khắc ở trong gen mỗi người, hóng chuyện không phân sang hèn, cũng không phân biệt quốc gia, công việc, giai tầng xã hội, từ vương công quý tộc đến dân chúng bình dân, ai cũng rất thích hóng chuyện.
Nhất là ở ngay hiện trường, sự việc nóng hổi mới mẻ, vô cùng hấp dẫn quần chúng vây xem.
Trong quán trọ xảy ra một vụ án tự sát, một vị giáo sư giảng dạy địa chất học đến từ Lundan uống thuốc độc tự sát trong phòng, trước khi chết để lại một phong di thư. Giáo sư sám hối về cuộc đời tồi tệ của mình, trước kia đã làm rất nhiều chuyện xấu tệ hại với bạn bè và học sinh, hy vọng có thể lấy cái chết để đổi lấy sự tha thứ từ mọi người.
Tới gần trưa, trợ lý và học sinh đồng hành gõ cửa thì không thấy ai trả lời, do vậy đã tìm đến ông chủ quán trọ phá cửa vào, phát hiện ra thi thể của giáo sư cùng bức di thư.
Đây chỉ là một vụ án tự sát thông thường, uống thuốc độc trong phòng kín còn có di thư tự tay viết, gần như đã loại bỏ khả năng bị giết hại, cảnh sát tới xác nhận hiện trường theo quy trình, cơ bản là đã có thể kết án.
Nhưng trùng hợp là, trong quán trọ này lại có vị thám tử Wesley đến từ Lundan, vị này đi quanh hiện trường một vòng, khăng khăng giáo sư là bị giết hại.
Người quen gây án, hung thủ ở ngay bên trong trợ lý và học sinh đồng hành.
Dường như là cùng một thời gian, Hood - thám tử bản địa thị trấn Enlord đến quán trọ đưa một phần báo cáo điều tra cho giáo sư, cũng vững tin rằng giáo sư bị giết hại.
Hood đã gặp giáo sư mấy lần, đánh giá giáo sư là một người vừa ngạo mạn vừa ích kỷ, khả năng loại người này đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ rồi tự sát chuộc tội là rất thấp.
Không có động cơ tự sát, nếu như giáo sư có chút ý nghĩ ăn năn thì đã sớm kết liễu bản thân rồi, làm sao có thể nhịn tới bây giờ chứ.
Kết quả là hai vị thám tử có cùng quan điểm.
Wesley là một vị thám tử tương đối nổi tiếng ở Lundan, hơn ba mươi tuổi, đánh giá và tiếng tăm trong ngành không tầm thường; Hood là thám tử bản địa thị trấn Enlord, tuổi gần năm mươi, tố chất nghề nghiệp cùng kinh nghiệm được nhiều người khen ngợi.
Hai người không do dự, lập tức bắt tay vào điều tra, cũng muốn phá án bắt được hung phạm trước đối phương.
Quần chúng vây xem rất hưng phấn, bọn họ không có bao nhiêu hứng thú về sống chết của vị giáo sư kia, cũng không quan tâm lắm về chuyện kẻ nào là hung thủ, bọn họ chỉ muốn biết giữa hai vị thám tử kia, người nào tài giỏi hơn một bậc.
Đám đông chen chúc vây kín cửa quán trọ, chờ đợi hai người phân ra thắng bại, theo tin tức truyền ra, càng lúc càng có nhiều dân trấn đến gia nhập vào đại quân vây xem, dẫn đến đường đi cũng bị ngăn trở, theo đó cũng ngăn chặn luôn xe của Wayne.
Hood là tác chiến trên sân nhà, thu được chín mươi phần trăm sự ủng hộ từ dân trấn.
Tỷ lệ cược ban đầu cực cao!
Hood lấy được sự ủng hộ tinh thần đến từ chúng dân trong trấn, nhưng nhắc đến chuyện tiền bạc, chúng dân trong trấn lại càng muốn tin tưởng vào thám tử lão gia Lundan.
Thám tử có thể nổi danh ở nơi đầy cạnh tranh như Lundan, khẳng định là lợi hại hơn so với thám tử bản địa mình!
Gì, anh hỏi cảnh sát ở đâu sao?
Một phần điều tiết giao thông, một phần phụ trách mở bàn đặt cược, cảnh sát vương quốc Windsor chính là chất phác tự nhiên như vậy đấy.
Cảnh sát trưởng là một người làm biếng, thấy hai vị thám tử Wesley và Hood ngầm so tài ở hiện trường, dứt khoát tác thành cho hai người họ, trói đám người trợ lý và học sinh lại rồi ngồi đợi hai vị thám tử làm luôn công việc của người mình.
Đều là phá án, dưới tình huống vẫn nhận đủ tiền lương, tại sao không để cho các thám tử ra sức làm việc chứ?
Tất nhiên, không thể nói như thế, không phù hợp khuôn phép, ý tứ của cảnh sát trưởng là muốn trả lại sự thật cho người bị hại, trong lúc phá án sẽ tham khảo ý kiến mà hai vị thám tử cung cấp.
Đến đây cần nói một câu, theo thời đại phát triển tiến bộ, dù là ở vương quốc Windsor, thám tử cũng không có tư cách bước vào hiện trường án mạng. Các thám tử hoạt động chủ yếu trong hai lĩnh vực dân, thương, một khi liên quan đến phạm tội hình sự thì cơ bản đều không có chuyện của thám tử.
Như phần ủy thác điều tra của vợ chồng bác sĩ Rainer mà Wayne làm, các chuyện như bám đuôi, chụp ảnh kia cũng là vì hắn không bị tóm được tại chỗ, bằng không đã có hắn dễ chịu.
Nơi này là Windsor, trong nhà tù không bao giờ thiếu cơ lão, rất nhiều người nguyên bản là suy nghĩ không thông, vào trong đó liền bốn phương thông thuận.
Trở lại chuyện chính, Wayne đẩy ra tầng tầng lớp lớp quần chúng vây xem, giành được một chỗ ngồi đặc biệt trên hàng đầu, vui mừng ngồi chờ đợi xem hai vị thám tử tranh đấu.
Hắn nhìn thấy cảnh sát trưởng cùng hai vị đồng hành triển khai so tài suy luận, ba người tụ chung một chỗ, mới đi từ hiện trường án mạng ra, dường như đang thương lượng điều gì đó.
Qua sự chỉ ra và xác nhận của quần chúng nhiệt tình, Wayne biết hai vị thám tử phân biệt là người nào, Wesley mặt trắng không râu, là kiểu đẹp trai theo tiêu chuẩn Windsor; còn Hood thì có hình thể hơi mập, trên mặt có hai ria mép đen.
Không khí hiện trường rất hài hòa, Wayne rất thất vọng, hai vị thám tử cũng không nóng máu thể hiện như trong tưởng tượng, thậm chí bọn họ còn trao đổi ý kiến với nhau, cùng sử dụng chung manh mối mà mình thu thập được.
"Sách, không có ý nghĩa, quả nhiên anime đều là lừa gạt người." Wayne bĩu môi, hóng chuyện thường ngại chuyện quá nhỏ.
Giống như Wayne, chúng dân trong trấn cũng nhao nhao bày tỏ bất mãn, nguyên đám người ồn ào nói: "Hood, anh đại diện cho thị trấn Enlord, thể hiện cho lão gia Lundan xem chút lợi hại đi chứ, cho anh ta biết sự lợi hại của thám tử nông thôn."
"Hood, tiền thưởng tối nay của tôi đều đặt cho lão gia Lundan rồi, anh tuyệt đối đừng thắng đấy!"
"Yên tâm, Hood không phá án được đâu, anh ta bản lĩnh kém, tài năng trinh thám không sánh bằng lão gia Lundan đâu, bằng không anh ta đã sớm đi Lundan phát tài rồi."
"Hắc, tôi không thích nghe lời này, lão gia Lundan thì sao chứ, lão gia Lundan cũng là người, tôi đứng phía Hood, anh ta mới là người có uy vọng cao, mọi người đều tin tưởng." Wayne nhàn rỗi nhàm chán, chủ động gia nhập vào đội ngũ đổ thêm dầu vào lửa, triển khai tranh cãi kịch liệt với thân sĩ đội mũ phớt cũng rảnh rỗi nhàm chán bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất