Trọng Lai

Chương 17: Hiểu lầm

Trước Sau
Phủ  Malfoy ban đêm mà vẫn đèn đuốc sáng trưng, đại sảnh to lớn được ếm bùa nới rộng mà càng thêm khổng lồ, trăm vị pháp sư phù thủy quần áo là lượt tụ tập bên trong.

“Các vị, xin cắt ngang một chút. Tôi có một tin tốt lành muốn tuyên bố, tháng sáu năm nay, cũng chính là lúc Lucius tốt nghiệp, phủ Malfoy sẽ tổ chức lễ đính hôn giữa Lucius và tiểu thư Narcissa Black, hy vọng các vị có thể tham dự chung vui.” Abraxas đứng trên bậc thang trải thảm đỏ đưa ra lời tuyên bố, bên cạnh y là Cygnus Black đang nở nụ cười.

Tin tức này không khác gì tiếng bom, đám đông nhất thời xôn xao hẳn lên. Qua một chốc, mọi người mới hồi phục lại, nhao nhao nói lời chúc mừng.

Lucius đang đứng cùng một chỗ với Narcissa, lúc nghe tin này cô chỉ ngượng ngùng cúi đầu, có vẻ như đã sớm biết, chỉ có Lucius ngây ngẩn cả người. Kỳ nghỉ Giáng sinh y có về nhà, cảm giác cha có gì đó gạt y, không ngờ Abraxas đã âm thầm quyết định chuyện này.

Khó trách cha y tổ chức yến tiệc lớn đến vậy, toàn bộ phù thủy quý tộc Anh quốc đến đây hơn phân nửa, còn có những vị khách nước ngoài. Thấy tình huống như vậy, Lucius biết mình có bất mãn cũng không được biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giả vờ vui vẻ nhận lời chúc của mọi người.

Voldemort vốn không yên lòng nhìn ngó đám đông đang chúc tụng hết lời xung quanh, thường thường liếc mắt về phía Lucius. Từ lúc hắn biết mình yêu y, Voldemort không biết đối mặt thế nào, nên lúc y về nhà nghỉ lễ tới nay, hắn thậm chí còn không nói với y được mấy câu.

Abraxas đột nhiên tuyên bố như thế, làm hắn suýt chút nữa thất thố trước mặt mọi người. Hắn không ngờ Abraxas sẽ bỏ qua sự đồng thuận của hắn mà tự mình quyết định hôn nhân của Lucius, nhưng chính hắn bây giờ cũng không có lập trường để ngăn cản.

Hơn nữa hắn thấy Lucius có vẻ hài lòng với hôn sự này. Voldemort cau mày, những người đứng gần quanh hắn đều bất giác lui về sau. Tại pháp lực của hắn không ngừng tràn ra ngoài, có người thậm chí không thể đứng thẳng.

Abraxas để ý thấy, ánh mắt y hiện lên vài cảm xúc không rõ, y đi tới, cười hỏi, “Chúa tể, có chuyện gì không?”

Voldemort lúc này mới phản ứng lại, thấy những người chung quanh trán mướt mồ hôi, hắn không vui cau mày, phiền chán nói “Không có gì, chỉ nghĩ đến vài thứ không vui thôi.” Hắn nhìn thẳng vào Abraxas, nhưng y vẫn bình chân như vại.

“A, rốt cuộc là chuyện gì?” Abraxas ra vẻ quan tâm hỏi han.

Toàn bộ yến hội lắng lại, Lucius bước qua, nhìn Voldemort và cha y, ngờ ngợ hỏi, “Cha, sao thế?”

“Không sao cả. Lucius, chúc mừng em.” Voldemort dời tầm mắt, bâng quơ nói một  câu dời đề tài đi. Miệng nói chúc mừng, nhưng trong lòng lửa giận ngập trời, hắn cho rằng chỉ mình hắn mới bị giấu giếm phũ phàng như thế.



Lucius nhếch miệng cười khẽ, ánh mắt lại không tỏ ra chút vui sướng nào. Nhưng Voldemort lại không nhìn thấy, hắn cúi đầu lắc nhẹ ly rượu sóng sánh trong tay, thờ ơ lạnh nhạt.

“Ít nhiều cũng vừa ý Chúa tể, không phải sao?” Abraxas nói thêm một câu.

Voldemort dừng tay, không thể không cảm khái Abraxas quả thực to gan, y muốn tất cả mọi người, kể cả Lucius, cho rằng  cuộc hôn nhân này là chủ ý của hắn ư?

“À phải, thế nên Abraxas, anh muốn cảm ơn ta thế nào?” Voldemort ướm lời được mớm, nhưng lửa giận trong lòng sắp bùng ra ngoài, chỉ là không ai cảm nhận được, một vài người đặc biệt mới nghe ra tông điệu lạ thường của hắn mà phát hiện có điểm không thích hợp.

Lucius gần như không thể thở, trái tim như bị bóp nghẹt, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Y đến gần Voldemort, quỳ một gối xuống một cách hoàn mỹ, “Lucius Malfoy nguyện trung thành với Chúa tể cả đời.” Nến ngài không cần dùng thủ đoạn này để chi phối ta. Đầu gối chạm sàn nhà lạnh buốt, cái lạnh thấu vào người chạm đến tận tim.

Voldemort nhìn Lucius cúi đầu mà lộ ra cần cỗ trắng nõn, hắn nở nụ cười, “Chúa tể Voldemort chờ mong biểu hiện của ngươi.” Nói xong câu đó, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, hắn quay lưng bỏ đi. Áo chùng đen tuyền dợn lên một đường như sóng, không ai để ý, bóng lưng hắn đơn độc đến vậy, như thể thế giới này chỉ còn mình hắn. Lucius vẫn cứ cúi đầu, nền đá trơn bóng phản chiếu khuôn mặt chật vật bất kham của y.

Rời khỏi phủ Malfoy, Voldemort cũng không về dinh thự Slytherin, hắn độn thổ đến một khu rừng rậm. Nơi ấy dĩ nhiên không một bong người, yên lặng đến đáng sợ. Voldemort biết đây là đâu, là rừng rậm Rumani, nơi mà hắn từng ở trong khoảng thời gian khuất nhục nhất đời người.

Nhưng hiện tại hắn cảm thấy so với khi ấy càng thống khổ hơn, khi đó hắn chỉ giận dữ vì bị phản bội, bây giờ là yêu hận cuồng loạn đan xen.

Hắn đột nhiên nở nụ cười, đũa phép còn chưa rút, pháp lực bộc phát như cơn lốc khiến cây cối xung quanh bật gốc đổ rạp. Không biết qua bao lâu, hắn mới ngừng lại được. Nhìn quang cảnh hỗn độn xung quanh, hắn mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

Sắc trời dần sáng, mà hắn lại không biết phải đi về chốn nào.

================

Xin thông báo với các mẹ là giai đoạn cẩu huyết bắt đầu, tui thì ghét đọc ngược nên chắc sẽ còn lặn dài dài:)))

Đùa thôi:)) tui còn định marathon cho hết lẹ lên:))) cơ mà đoạn này đừng ai ghét bỏ gì chị Cissy nhé, cũng không phải chỉ ép hôn các thứ, với lại từ xưa nay chỉ xinh đẹp khôn ngoan lại biết điều như này tui thấy chỉ  không phải nữ phụ đam mỹ đáng thương tầm thường đâu:))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau