Trong Mắt Có Kịch

Chương 11: Kim chủ rất lãng mạn

Trước Sau
Trương Mạn Đường không dám nhìn thẳng đến chỗ đang gồ lên một cục đáng sợ kia ở giữa háng của Trương Dạng, quái thú đó cậu đã từng khảo nghiệm rồi, kích thước ấy lớn vô cùng, một lát nữa miệng của cậu không biết có khả năng ngậm lấy nó hay không nữa.

Trương Mạn Đường hít một hơi thật sâu, đưa tay về phía trước, tháo khuy quần âu, kéo khóa quần kim chủ xuống. Sau lớp quần lót màu xám kia chính là vật nam tính đêm đó đã làm khó cậu.

Trương Dạng dùng ánh mắt bùng cháy lửa tình nhìn chằm chằm cún con của mình, thấy cậu do dự luống cuống như thế, hắn khẽ nhếch môi mỉm cười, đưa tay mang quái thú tỉnh giấc ra đặt trước mặt cậu.

Trương Mạn Đường hoảng hốt, cả một quá trình diễn ra thật là nhanh, hai mắt cậu lúc này chỉ toàn là hình ảnh vật nam tính thô to nổi lên gân xanh của kim chủ mà thôi:

"Cún con, ngậm lấy đi"

Động tác của Trương Mạn Đường hơi trúc trắc, lúc đầu chưa thể mạnh dạn tiếp cận ngay, một tay nắm lấy vật nam tính nóng bỏng đó, một tay chống ở trên đùi của kim chủ, chậm rãi cúi đầu, há miệng ngậm lấy.

Trương Dạng ngồi ở trên ghế hít thở mạnh, không nghĩ tới cún con của hắn chỉ vừa mới dùng miệng chạm vào đã khiến cho sự thô bạo trong lòng hắn xuất hiện. Hắn đưa tay nắm lấy tóc cậu, ấn mạnh đầu cậu xuống. Trương Mạn Đường bị hoảng hốt, chỉ cảm thấy có vật thô nóng chọc đến tận cuống họng khiến cho cậu không thể thở nổi, hai mắt mở lớn, khóe mắt phiếm hồng ẩm ướt.

Trương Dạng nắm chặt tóc của Trương Mạn Đường, mạnh mẽ dùng sức ấn đầu cậu về phía hắn. Người bên dưới bị hoảng hốt, kháng cự muốn thoát ra, vừa hay tạo thành một đoạn tổ hợp ra vào mạnh mẽ.

Khó thở, đau rát, cơ miệng mỏi nhừ, khóe mắt nhòe đi, là những gì mà Trương Mạn Đường gặp phải lúc này, cậu nức nở, nước miếng chảy xuống ướt cả ghế ngồi. Kim chủ thô bạo quá, hắn lúc này nắm tóc cậu thật đau, tốc độ đó tưởng chừng sẽ khiến cho cậu không thể sống được. Chẳng biết đã duy trì trong bao lâu, cả người cậu run rẩy, nước mắt hòa lẫn cùng nước miếng làm ướt đùi của hắn, hắn lúc này mới chậm rãi buông tay không nắm tóc cậu nữa mà thay vào đó là sự vuốt ve nhẹ nhàng.

Trường Mạn Đường thoát ra được sự khống chế của Trương Dạng, vội vã ho một hồi, cố gắng muốn hít lấy không khí bên ngoài. Bàn tay to lớn của hắn vẫn đặt ở phía sau đầu cầu, chậm rãi mà vuốt ve giống như xoa đầu cún con vậy:

"Ngoan, gọi tôi..."

Giọng nói kia chứa đầy dục vọng, mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm uy hiếp. Trương Mạn Đường hoảng sợ lắc đầu. Vừa mới rồi thật sự rất khó thở, nếu như bây giờ cậu gọi hắn một tiếng daddy chỉ sợ hắn sẽ lại làm ra một màn điên cuồng hơn nữa.

"Nếu như em không gọi thì đừng hối hận"

Ngữ điệu kia thật nhẹ nhàng nhưng tuyệt đối có phân lượng rất lớn, người đàn ông này nói được làm được. Hắn nói cậu sẽ hối hận là đang uy hiếp muốn phong sát cậu hay là sẽ ngay bây giờ điên cuồng dày vò cậu, hay là cả hai. Vừa mới rồi cậu còn cảm thấy kim chủ là người rất dịu dàng, tại sao chớp mắt một cái đã biến thành thô bạo như vậy rồi.

"Daddy..."

Nhìn ánh mắt của cún con ngập nước, Trương Dạng thở dài một hơi, vừa muốn thô bạo trêu chọc cậu đến cùng, vừa lại không nỡ để lại tâm lý trong lòng cậu. Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường về phía mình, bàn tay vuốt ve mái tóc cậu, khàn giọng nói:

"Giúp tôi bắn ra một lần, tôi sẽ tha cho em"

Trương Mạn Đường gật đầu, tuy rằng cuống họng bị chọc phá đến đau rát nhưng chỉ cần Trương Dạng không ở bên mạnh mẽ ấn đầu cậu xuống thì cậu vẫn có thể chịu được.

"Đừng khóc, càng khóc tôi lại càng muốn ác liệt làm em"



Trương Mạn Đường cúi đầu, lần này cậu không dám lề mề nữa, há miệng cố gắng gắng ngậm lấy vật to lớn khó hầu hạ kia của kim chủ, tốc độ cũng nhanh hơn một chút, há miệng thật lớn mút vào nhả ra... hình như cậu đã có thể thích ứng được rồi, động tác cũng thuần thục trơn tru hơn. Kim chủ không mạnh mẽ ấn đầu cậu như vừa rồi nữa, tuy lực tay của hắn vẫn còn nhưng cậu vẫn có thể cố gắng chịu đựng.

Ngậm lấy vật nam tính của kim chủ mút vào nhả ra, âm thanh ướt át cùng tiếng thở dốc ngập tràn trong chiếc xe này. Gương mặt của Trương Mạn Đường đỏ ửng, không rõ là do bị thiếu dưỡng khí hay là do mùi vị tình dục nơi này quá nồng đậm, cứ như vậy kéo dài đến nửa tiếng đồng hồ, kim chủ cuối cùng cũng chịu buông tha cho cậu.

Thời điểm nơi đó của kim chủ muốn bắn, cậu định nhả ra nhưng lại bị hắn ở phía sau giữ lại, cả một quá trình chỉ còn biết cam chịu quỳ ở dưới chân hắn, đón nhận thứ nóng hổi đặc sệt kia.

Trương Dạng phóng thích bản thân xong, vẫn còn giữ chặt đầu của Trương Mạn Đường một lúc mới chịu buông cậu ra. Hắn cúi đầu nhìn thấy khuôn miệng nhỏ nhắn kia không có cách nào chứa hết được tinh túy của mình, lúc này khóe miệng cậu có một chút dịch trắng vương lại chảy xuống. Hắn hài lòng, nhếch môi mỉm cười hỏi:

"Nuốt vào rồi?"

Vừa mới rồi Trương Dạng không cho cậu rời khỏi, cậu cố gắng ngậm vật nam tính cùng tinh dịch của hắn trong miệng, khoảng thời gian đó vừa hoảng vừa túng quẫn, không biết có nên nuốt xuống hay không, nhưng mà nếu không nuốt xuống sẽ không thở được, cho nên cậu là bị ép buộc nuốt xuống.

Trương Dạng thấy Trương Mạn Đường đáng thương gật đầu thì hài lòng tán thưởng:

"Ngoan, mặc quần lại giúp tôi đi"

Trương Mạn Đường nghe thấy thế định đưa tay kéo khóa quần giúp hắn, nhưng mà bây giờ nơi đó của hắn có chứa nước miếng của cậu cùng tinh dịch, ừm... không được sạch sẽ cho lắm, nếu như cứ thế mặc kệ mặc vào có được hay không đây, kim chủ hình như là người rất yêu thích sạch sẽ.

Trương Mạn Đường do dự, không dám dùng tay không chạm tới, sợ làm cho quái thú tỉnh giấc, hoang mang suy nghĩ một phen không biết nên giải quyết vấn đề này sao cho ổn thỏa thì từ trên đỉnh đầu cậu truyền xuống một giọng nói:

"Lấy quần lót của em... lau cho tôi"

Trương Mạn Đường a một tiếng, tại sao kim chủ lại xấu tính như vậy chứ, tại sao muốn lấy quần lót của cậu lau chỗ đó của kim chủ đây, cậu vừa rồi còn giúp hắn giải quyết cơ mà. Trương Mạn Đường mang một dáng vẻ không tình nguyện cho lắm, xoay người cầm lấy quần lót của mình lau nhẹ nơi đó cho hắn, cũng may kim chủ không giống như cậu đêm hôm đó... bị làm đến mức tiểu ra... nếu không thật sự là rất khó nói.

Trương Dạng ngồi trên ghế, quan sát biểu tình của cún con trước mặt, đã có một chút phản kháng nho nhỏ rồi, rất đáng yêu, khiến cho hắn cảm thấy mới mẻ.

Trương Mạn Đường mặc quần lại chỉnh tề cho Trương Dạng xong rồi nhưng hắn lại cứ im lặng như thế, cậu cũng cứ quỳ ở bên dưới. Không gian yên ắng, liếc mắt sang bên cạnh mới để ý chiếc xe Limousine này đã đỗ lại rồi, hình như đã đến nơi mà hắn cần đến, cũng không biết đến từ lúc nào nữa:

"Em có thể mặc quần vào hay không?"

Trương Dạng buồn cười ừ một tiếng, Trương Mạn Đường thật sự xấu hổ muốn chết mất, cầm lấy quần lót hơi bẩn kia mặc vào người, hơi hơi ướt một chút, cố gắng chịu đựng vậy.

Đợi cho Trương Mạn Đường mặc đồ chỉnh tề xong, Trương Dạng mới lên tiếng nói:

"Được rồi, xuống xe thôi"

Trương Mạn Đường không biết kim chủ sẽ đưa mình đi đâu, lúc xuống xe cậu mới phát hiện ra là một nhà hàng bốn tầng lầu mang tên Mỹ Thực. Nhà hàng này rất nổi tiếng không chỉ về món ăn mà còn về sự xa hoa của nó, nó được xếp vào một trong ba nhà hàng có mức giá cao nhất thành phố, trong đó Mỹ Thực đứng đầu bảng.



Trương Mạn Đường đi theo sau Trương Dạng, vừa vào đến cửa đã có một nhân viên phục vụ chuyên nghiệp đi ra cúi chào:

"Trương tổng"

Trương Dạng ừ một tiếng, đi đến phía thang máy, người phục vụ kia cũng đi theo ấn thang giúp cho hắn.

Thang máy đi lên tầng 4, người phục vụ đi trước dẫn bọn họ đến một phòng riêng yên tĩnh nằm ở cuối hành lang. Lúc đẩy cửa phòng tiến vào, Trương Mạn Đường cũng bị giật mình bởi bày trí bên trong. Một chiếc bàn ăn dành cho hai người đặt ở bên cạnh cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy rõ được khung cảnh thành phố đang mưa. Trên bàn ăn có một giá để nến đã được thắp, ngoài bát đũa làm bằng sứ còn có ly rượu thủy tinh trong suốt cùng một chai rượu vang. Ánh sáng bên trong không quá sáng tỏ, tạo cho bầu không khí ấm cúng ngọt ngào hơn.

Trương Mạn Đường là người rất có tố chất nghệ thuật, cứ nhìn căn phòng cậu một tay trang trí đã biết, bây giờ lại nhìn thấy phòng ăn được chuẩn bị trước như thế cũng khiến cho cậu một phen trầm trồ. Ừm, là do kim chủ cố tình nói nhà hàng chuẩn bị như vậy, hay là mỗi phòng trong nhà hàng đều được trang trí như vậy đây.

Một bàn đồ ăn rất nhanh được phục vụ lần lượt đưa lên, thịt bò xào cải bó xôi, cá hồi phi lê, tôm hùm hấp rượu vang, một đĩa hàu tươi sống ướp đá lạnh. Trương Mạn Đường nhìn một bàn đồ ăn hấp dẫn trước mặt, trong lòng thầm nghĩ đây đều là những món ăn tốt cho sinh lý nam, có phải kim chủ thường ngày đều ăn những món như vậy cho nên mới...

Sau khi đồ ăn được đưa lên, phục vụ rời đi, đóng cửa phòng lại tạo không gian riêng cho hai người. Trương Mạn Đường cảm thấy nên nói chuyện, không thể im lặng mãi được:

"Nơi này thật đẹp"

Trương Dạng chậm rãi gắp một con hàu sống bỏ vào trong bát:

"Em thích không?"

Trương Mạn Đường gật đầu, tuy rằng thành phố đang mưa rất lớn, nhưng mà vẫn không thể che giấu được khung cảnh xinh đẹp bên dưới:

"Em rất thích"

Trương Dạng cười nhẹ:

"Thích là được rồi, không uổng công tôi nói người trang trí nơi này"

Trương Mạn Đường nghe được lời nói kia, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch liên hồi, thì ra chỗ này là kim chủ cố tình nói người chuẩn bị, là vì cậu sao? Hay là vì bản thân kim chủ đây? Nhìn kìm chủ rất giống kiểu người yêu cầu cao, có lẽ bữa ăn này hắn muốn trang trí như vậy để ăn được ngon hơn.

Trương Dạng chỉ liếc nhìn qua đã có thể đoán được ý của Trương Mạn Đường, hắn mang con hàu sống đã được tách khỏi vỏ kia bỏ vào trong bát của cậu rồi nói:

"Tôi thấy em trang trí ngôi nhà rất đẹp mắt, vừa nhìn qua đã biết em là người rất chú trọng không gian. Ăn tối dưới ánh nến với tôi như vậy có vui hay không?"

Trương Mạn Đường trả lời được thắc mắc trong lòng mình rồi, thì ra kim chủ đúng là vì cậu trang trí nơi này. Cậu vui đến mức ăn hàu sống của kim chủ cũng thấy ngon... ngoài lúc ở trên giường rất thô bạo ra thì kim chủ bình thường thật lãng mạn.

"Em rất vui".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau