Chương 134: Không thể thương lượng
Trương Mạn Đường và Trương Dạng quay trở về nhà là lúc 5 giờ chiều, đây là giờ xem phim hoạt hình của Trương Tu, quả nhiên vừa bước vào nhà đã thấy nhóc con nằm dài trên ghế sô pha ngoài phòng khách, chống tay đỡ lấy đầu nhìn về phía màn hình lớn rồi.
Trương Mạn Đường phát hiện ra một chuyện, hình như chân của Trương Tu rất dài, có lẽ lớn lên cũng sẽ cao lớn giống như ba của nó vậy. Trương Tu nhận ra hai người trở về thì nhanh chóng ngồi dậy, chạy về phía trước.
"Ba ba và ba ba nhỏ đã đi đâu cả ngày thế?"
Trương Tu vươn tay về phía của Trương Dạng, ý nói muốn được hắn bế lên. Vốn dĩ Trương Dạng luôn chiều chuộng nhóc con này, chuyện hắn bế nhóc con vẫn luôn thường xuyên diễn ra.
"Có một chút việc bận, chẳng phải bình thường con vẫn ở nhà một mình đó sao?"
Trương Tu hơi bĩu môi giận dỗi, Trương Mạn Đường cười cười nhẹ nhàng nói: "Vậy để chú nấu đồ ăn ngon chuộc lỗi với Tiểu Tu nhé."
Trương Tu không vừa ý, nghiêm giọng nói: "Phải là ba ba nhỏ mới được."
Trương Mạn Đường hả một tiếng, quay sang nhìn Trương Dạng. Thật ra cậu rất muốn là ba ba nhỏ của nhóc con, nhưng vẫn phải cẩn thận quay sang nhìn thái độ của Trương Dạng trước mới được.
Trương Dạng đưa tay nựng má của Trương Tu, nhếch môi ngầm đồng ý.
"Đúng vậy, phải là ba ba nhỏ."
Trương Mạn Đường muốn cười đến rách hai bên khóe miệng ra rồi, chỉ là lúc gọi Trương Tu một tiếng con trai vẫn hơi ngượng ngùng một chút.
"Vậy để ba ba nhỏ làm đồ ăn ngon cho con. Tiểu Tu muốn ăn cái gì?"
Trương Tu giống như một tiểu thiếu gia bắt đầu suy nghĩ đưa ra yêu cầu.
"Con muốn ăn món sườn xào chua ngọt nhất."
Trương Mạn Đường gật đầu.
"Vậy hôm nay sẽ có một đĩa sườn xào chua ngọt thật lớn cho Tiểu Tu."
Nói rồi, điện thoại trong túi quần của Trương Mạn Đường reo lên. Cậu bỏ điện thoại ra nhìn thử, hóa ra là Tịnh Kỳ gọi tới, vừa rồi cậu và Tịnh Kỳ đi cùng nhau, nhưng đến khi Trương Dạng xuất hiện thì cậu cũng quên mất cô ấy. Cậu vội vàng xoay người đi qua một bên bắt máy.
"Chị Tịnh Kỳ."
Tịnh Kỳ vẫn như thường ngày, khi gọi đến cho cậu thì tông giọng lúc nào cũng nâng cao.
"Tiểu Đường, có phải cậu chê chị đây quá ít việc hay là muốn tạo thử thách cho chị đúng hay không? Cậu gọi Trương tổng đến đón cậu về trước mặt đám nhà báo như vậy cũng không nói trước cho chị biết, sau đó cậu còn muốn nói không muốn làm phiền Trương tổng, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?"
Trương Mạn Đường khom lưng nhỏ giọng: "Em không biết là Trương tổng sẽ đến."
Tịnh Kỳ không tin.
"Không biết là ngài ấy đến vậy tại sao ngài ấy biết chỗ cậu đang ở mà đến được chứ?"
Trương Mạn Đường im lặng, hình như buổi sáng lúc ở trong căn biệt thự trên núi kia Trương Dạng có nói là sẽ đến đón cậu thì phải.
"Chị Tịnh Kỳ... nhưng mà Trương tổng nói với em rằng muốn công khai."
Đầu dây bên kia im lặng, Trương Mạn Đường cũng hơi sốt ruột vì đột nhiên Tịnh Kỳ lại im lặng như thế.
"Chị Tịnh Kỳ, sao vậy? Bên đó sóng yếu hay sao?"
Tình Kỳ bị câu nói kia của Trương Mạn Đường làm cho ngốc luôn rồi. Trương Dạng nói muốn công khai, rốt cuộc là công khai cái gì? Công khai chuyện hắn bao nuôi Trương Mạn Đường, là cái ô to của cậu? Hay là công khai chuyện tình cảm yêu đương thật lòng với nhau chứ?. So với vế thứ nhất thì có vẻ Tịnh kỳ sẽ tin tưởng hơn.
"Tiểu Đường, Trương tổng muốn cậu thân bại danh liệt sao?" Tịnh Kỳ lo lắng hỏi.
Trương Mạn Đường cảm thấy không phải như thế.
"Ngài ấy nói với em rằng, em có thể trả lời truyền thông là em và ngài ấy không có quan hệ huyết thống, hơn nữa không thể coi là bạn bè bình thường."
Trương Mạn Đường vừa nói xong thì đã bị người nào đó bất ngờ đi đến cầm lấy điện thoại của cậu rồi. Tịnh Kỳ ở bên này vẫn còn chưa nhận ra người ở bên kia đã thay đổi thì nâng giọng hỏi: "Tiểu Đường, rốt cuộc là cậu có hiểu đúng ý của Trương tổng hay không? Có phải là ngài ấy muốn cho người ngoài biết rằng cậu là được ngài ấy bao nuôi, dùng quy tắc ngầm mới leo lên được vị trí này? Chị nói này, có gì phải từ từ thương lượng lại với ngài ấy, không thể..."
Tịnh Kỳ còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị một giọng nói nam tính đầy uy lực cắt ngang.
"Không thể thương lượng!"
Tịnh Kỳ vừa nghe thấy giọng nói kia thì lạnh toát sống lưng, hai mắt mở lớn, tay phải cầm điện thoại cũng hơi run rẩy suýt chút nữa là đánh rơi xuống sàn.
"Trương tổng?"
Trương Dạng ừ một tiếng: "Đúng vậy, là tôi! Cô cứ trả lời truyền thông như vậy, không cần phải giải thích thêm bất cứ điều gì cả, đã hiểu chưa?"
Tịnh Kỳ do dự.
"Nhưng nếu làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của cậu ấy. Cậu ấy còn đang ở thời kỳ bạo hồng nữa."
Trương Dạng chậm rãi đáp lại.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Việc của em ấy là nấu cơm, sự nghiệp diễn xuất chỉ cần duy trì như thế này là được, dù sao em ấy cũng sẽ không đóng phim cả đời."
Trương Mạn Đường bị chính sự bá đạo kia của Trương Dạng làm cho đứng hình, cậu cảm thấy người đàn ông này giống như một cây cổ thụ vậy, quá mức vững chãi, cho dù sóng gió có ập đến cũng vẫn là một dáng vẻ bình tĩnh như vậy.
Trương Dạng không dành quá nhiều thời gian để nói chuyện với Tịnh Kỳ, chỉ vài ba câu đối đáp đã tắt máy quay sang nhìn Trương Mạn Đường nói: "Đi nấu cơm đi."
Trương Mạn Đường gật đầu, đưa tay nhận lấy điện thoại từ trong tay của Trương Dạng, cậu cũng không có ý định hỏi xem Trương Dạng đã nói gì với Tịnh Kỳ nữa, dù sao hắn đã nói việc của cậu là nấu cơm rồi.
Tay nghề nấu ăn của Trương Mạn Đường càng ngày càng nâng cao, cậu là người học rất nhanh, cho dù là diễn xuất hay là những việc đời thường bên ngoài, chỉ cần cậu chú ý một chút sẽ có thể làm được. Huống chi chuyện nấu ăn này cũng có thể chiếm được một chút tình cảm của Trương Dạng và nhóc con, thử hỏi làm sao cậu không học thật tốt chứ.
Bữa tối có rất nhiều món ăn đặc sắc, cơm canh rau thịt đều đủ cả. Trương Tu ăn liền hai bát cơm đầy, cái bụng sớm đã phình to như quả bóng vẫn còn luyến tiếc nhìn về đĩa sườn xào phía trước. Trương Mạn Đường thấy thế thì nói: "Tiểu Tu, buổi tối đừng ăn quá no nếu không sẽ bị đầy bụng khó chịu."
Hệ tiêu hóa của Trương Tu không được tốt, khẩu vị cũng rất khó chiều. Có một số món nhóc con sẽ không được phép ăn vì dị ứng, có một số món lại không được phép ăn quá nhiều. Trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị sẵn men tiêu hóa dạng sữa, chỉ cần bữa ăn nào ăn nhiều một chút nhất định sẽ phải uống men tiêu hóa.
Trương Mạn Đường ghi nhớ tất cả những chuyện liên quan đến Trương Tu, từ sau lần cậu cho Trương Tu ăn đồ ăn vặt bên đường phải nhập viện cậu đã rất hối hận. Mỗi ngày cậu ở bên cạnh quan sát thói quen ăn uống của nhóc con này, còn lên mạng tra cứu thêm một số thông tin liên quan trẻ nhỏ để lưu ý.
Trương Dạng đứng ở một bên quan sát dáng vẻ pha men tiêu hóa kia của Trương Mạn Đường, đợi đến khi Trương Tu ngoan ngoãn uống hết rồi thì hắn mới xoay người đi lên lầu. Thật ra Trương Mạn Đường rất tốt, vừa có thể chăm sóc Trương Tu lại vừa có thể làm cho hắn thoải mái, chỉ là bởi vì cậu quá mức tốt đẹp như vậy khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác không nỡ, nếu như quá cưng chiều cậu sẽ khiến cho cậu không thể mạnh mẽ được.
Khi ở nhà, thời gian buổi tối Trương Mạn Đường sẽ dành cho Trương Tu, có thể là dạy nhóc con học bài, có thể là kể chuyện cho nhóc con nghe. Tối hôm nay Trương Mạn Đường nằm ở bên cạnh Trương Tu, nhóc con đột nhiên nói với cậu rằng: "Bạn học trong lớp đều đã xem phim của ba ba nhỏ đóng, con nói diễn viên đó chính là ba ba nhỏ nhưng mọi người đều không tin, cho dù Diêu Diêu và Lạc Lạc có đứng ra làm chứng thì cũng không ai tin cả. Khi nào ba ba nhỏ lên TV, có thể nói về con cho bọn họ biết hay không?"
Trương Mạn Đường khó xử, cậu không biết nên phải nói sao cho Trương Tu hiểu nữa, nếu như cậu nói với truyền thông rõ ràng như thế sẽ khiến cho nhóc con này gặp rắc rối, chuyện này hẳn không thể nào. Có điều cậu lại không muốn làm cho nhóc con buồn bã, thế cho nên liền nghĩ ra một kế sách.
"Hay là Tiểu Tu mời bạn học đến nhà chúng ta chơi, khi ấy ba ba nhỏ sẽ làm bánh ngọt cho mọi người, đến lúc đó các bạn nhỏ cũng biết Tiểu Tu không nói dối."
Trương Tu là nhóc con hoạt bát, rất thích nói chuyện giao lưu với bạn bè, thế cho nên khi nghe thấy Trương Mạn Đường nói vậy thì vô cùng vui vẻ.
"Thật sao, vậy khi nào thì có thế được?"
Trương Mạn Đường cũng không biết, cậu lại hơi hối hận một chút rồi, không phải là cậu ngại phiền phức mà là cậu sợ Trương Dạng sẽ không đồng ý. Trước đây Trương Dạng đã từng nói không muốn ba mẹ của đám nhóc con kia lợi dụng bọn nhỏ để tìm kiếm mối quan hệ với hắn trong kinh doanh, cho nên hắn rất hạn chế để Trương Tu tùy tiện kết bạn.
"Chuyện này, phải hỏi ba ba nữa, chúng ta không thể làm nếu như không có sự đồng ý của ba ba được.".
Trương Mạn Đường phát hiện ra một chuyện, hình như chân của Trương Tu rất dài, có lẽ lớn lên cũng sẽ cao lớn giống như ba của nó vậy. Trương Tu nhận ra hai người trở về thì nhanh chóng ngồi dậy, chạy về phía trước.
"Ba ba và ba ba nhỏ đã đi đâu cả ngày thế?"
Trương Tu vươn tay về phía của Trương Dạng, ý nói muốn được hắn bế lên. Vốn dĩ Trương Dạng luôn chiều chuộng nhóc con này, chuyện hắn bế nhóc con vẫn luôn thường xuyên diễn ra.
"Có một chút việc bận, chẳng phải bình thường con vẫn ở nhà một mình đó sao?"
Trương Tu hơi bĩu môi giận dỗi, Trương Mạn Đường cười cười nhẹ nhàng nói: "Vậy để chú nấu đồ ăn ngon chuộc lỗi với Tiểu Tu nhé."
Trương Tu không vừa ý, nghiêm giọng nói: "Phải là ba ba nhỏ mới được."
Trương Mạn Đường hả một tiếng, quay sang nhìn Trương Dạng. Thật ra cậu rất muốn là ba ba nhỏ của nhóc con, nhưng vẫn phải cẩn thận quay sang nhìn thái độ của Trương Dạng trước mới được.
Trương Dạng đưa tay nựng má của Trương Tu, nhếch môi ngầm đồng ý.
"Đúng vậy, phải là ba ba nhỏ."
Trương Mạn Đường muốn cười đến rách hai bên khóe miệng ra rồi, chỉ là lúc gọi Trương Tu một tiếng con trai vẫn hơi ngượng ngùng một chút.
"Vậy để ba ba nhỏ làm đồ ăn ngon cho con. Tiểu Tu muốn ăn cái gì?"
Trương Tu giống như một tiểu thiếu gia bắt đầu suy nghĩ đưa ra yêu cầu.
"Con muốn ăn món sườn xào chua ngọt nhất."
Trương Mạn Đường gật đầu.
"Vậy hôm nay sẽ có một đĩa sườn xào chua ngọt thật lớn cho Tiểu Tu."
Nói rồi, điện thoại trong túi quần của Trương Mạn Đường reo lên. Cậu bỏ điện thoại ra nhìn thử, hóa ra là Tịnh Kỳ gọi tới, vừa rồi cậu và Tịnh Kỳ đi cùng nhau, nhưng đến khi Trương Dạng xuất hiện thì cậu cũng quên mất cô ấy. Cậu vội vàng xoay người đi qua một bên bắt máy.
"Chị Tịnh Kỳ."
Tịnh Kỳ vẫn như thường ngày, khi gọi đến cho cậu thì tông giọng lúc nào cũng nâng cao.
"Tiểu Đường, có phải cậu chê chị đây quá ít việc hay là muốn tạo thử thách cho chị đúng hay không? Cậu gọi Trương tổng đến đón cậu về trước mặt đám nhà báo như vậy cũng không nói trước cho chị biết, sau đó cậu còn muốn nói không muốn làm phiền Trương tổng, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?"
Trương Mạn Đường khom lưng nhỏ giọng: "Em không biết là Trương tổng sẽ đến."
Tịnh Kỳ không tin.
"Không biết là ngài ấy đến vậy tại sao ngài ấy biết chỗ cậu đang ở mà đến được chứ?"
Trương Mạn Đường im lặng, hình như buổi sáng lúc ở trong căn biệt thự trên núi kia Trương Dạng có nói là sẽ đến đón cậu thì phải.
"Chị Tịnh Kỳ... nhưng mà Trương tổng nói với em rằng muốn công khai."
Đầu dây bên kia im lặng, Trương Mạn Đường cũng hơi sốt ruột vì đột nhiên Tịnh Kỳ lại im lặng như thế.
"Chị Tịnh Kỳ, sao vậy? Bên đó sóng yếu hay sao?"
Tình Kỳ bị câu nói kia của Trương Mạn Đường làm cho ngốc luôn rồi. Trương Dạng nói muốn công khai, rốt cuộc là công khai cái gì? Công khai chuyện hắn bao nuôi Trương Mạn Đường, là cái ô to của cậu? Hay là công khai chuyện tình cảm yêu đương thật lòng với nhau chứ?. So với vế thứ nhất thì có vẻ Tịnh kỳ sẽ tin tưởng hơn.
"Tiểu Đường, Trương tổng muốn cậu thân bại danh liệt sao?" Tịnh Kỳ lo lắng hỏi.
Trương Mạn Đường cảm thấy không phải như thế.
"Ngài ấy nói với em rằng, em có thể trả lời truyền thông là em và ngài ấy không có quan hệ huyết thống, hơn nữa không thể coi là bạn bè bình thường."
Trương Mạn Đường vừa nói xong thì đã bị người nào đó bất ngờ đi đến cầm lấy điện thoại của cậu rồi. Tịnh Kỳ ở bên này vẫn còn chưa nhận ra người ở bên kia đã thay đổi thì nâng giọng hỏi: "Tiểu Đường, rốt cuộc là cậu có hiểu đúng ý của Trương tổng hay không? Có phải là ngài ấy muốn cho người ngoài biết rằng cậu là được ngài ấy bao nuôi, dùng quy tắc ngầm mới leo lên được vị trí này? Chị nói này, có gì phải từ từ thương lượng lại với ngài ấy, không thể..."
Tịnh Kỳ còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị một giọng nói nam tính đầy uy lực cắt ngang.
"Không thể thương lượng!"
Tịnh Kỳ vừa nghe thấy giọng nói kia thì lạnh toát sống lưng, hai mắt mở lớn, tay phải cầm điện thoại cũng hơi run rẩy suýt chút nữa là đánh rơi xuống sàn.
"Trương tổng?"
Trương Dạng ừ một tiếng: "Đúng vậy, là tôi! Cô cứ trả lời truyền thông như vậy, không cần phải giải thích thêm bất cứ điều gì cả, đã hiểu chưa?"
Tịnh Kỳ do dự.
"Nhưng nếu làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của cậu ấy. Cậu ấy còn đang ở thời kỳ bạo hồng nữa."
Trương Dạng chậm rãi đáp lại.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Việc của em ấy là nấu cơm, sự nghiệp diễn xuất chỉ cần duy trì như thế này là được, dù sao em ấy cũng sẽ không đóng phim cả đời."
Trương Mạn Đường bị chính sự bá đạo kia của Trương Dạng làm cho đứng hình, cậu cảm thấy người đàn ông này giống như một cây cổ thụ vậy, quá mức vững chãi, cho dù sóng gió có ập đến cũng vẫn là một dáng vẻ bình tĩnh như vậy.
Trương Dạng không dành quá nhiều thời gian để nói chuyện với Tịnh Kỳ, chỉ vài ba câu đối đáp đã tắt máy quay sang nhìn Trương Mạn Đường nói: "Đi nấu cơm đi."
Trương Mạn Đường gật đầu, đưa tay nhận lấy điện thoại từ trong tay của Trương Dạng, cậu cũng không có ý định hỏi xem Trương Dạng đã nói gì với Tịnh Kỳ nữa, dù sao hắn đã nói việc của cậu là nấu cơm rồi.
Tay nghề nấu ăn của Trương Mạn Đường càng ngày càng nâng cao, cậu là người học rất nhanh, cho dù là diễn xuất hay là những việc đời thường bên ngoài, chỉ cần cậu chú ý một chút sẽ có thể làm được. Huống chi chuyện nấu ăn này cũng có thể chiếm được một chút tình cảm của Trương Dạng và nhóc con, thử hỏi làm sao cậu không học thật tốt chứ.
Bữa tối có rất nhiều món ăn đặc sắc, cơm canh rau thịt đều đủ cả. Trương Tu ăn liền hai bát cơm đầy, cái bụng sớm đã phình to như quả bóng vẫn còn luyến tiếc nhìn về đĩa sườn xào phía trước. Trương Mạn Đường thấy thế thì nói: "Tiểu Tu, buổi tối đừng ăn quá no nếu không sẽ bị đầy bụng khó chịu."
Hệ tiêu hóa của Trương Tu không được tốt, khẩu vị cũng rất khó chiều. Có một số món nhóc con sẽ không được phép ăn vì dị ứng, có một số món lại không được phép ăn quá nhiều. Trong nhà lúc nào cũng chuẩn bị sẵn men tiêu hóa dạng sữa, chỉ cần bữa ăn nào ăn nhiều một chút nhất định sẽ phải uống men tiêu hóa.
Trương Mạn Đường ghi nhớ tất cả những chuyện liên quan đến Trương Tu, từ sau lần cậu cho Trương Tu ăn đồ ăn vặt bên đường phải nhập viện cậu đã rất hối hận. Mỗi ngày cậu ở bên cạnh quan sát thói quen ăn uống của nhóc con này, còn lên mạng tra cứu thêm một số thông tin liên quan trẻ nhỏ để lưu ý.
Trương Dạng đứng ở một bên quan sát dáng vẻ pha men tiêu hóa kia của Trương Mạn Đường, đợi đến khi Trương Tu ngoan ngoãn uống hết rồi thì hắn mới xoay người đi lên lầu. Thật ra Trương Mạn Đường rất tốt, vừa có thể chăm sóc Trương Tu lại vừa có thể làm cho hắn thoải mái, chỉ là bởi vì cậu quá mức tốt đẹp như vậy khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác không nỡ, nếu như quá cưng chiều cậu sẽ khiến cho cậu không thể mạnh mẽ được.
Khi ở nhà, thời gian buổi tối Trương Mạn Đường sẽ dành cho Trương Tu, có thể là dạy nhóc con học bài, có thể là kể chuyện cho nhóc con nghe. Tối hôm nay Trương Mạn Đường nằm ở bên cạnh Trương Tu, nhóc con đột nhiên nói với cậu rằng: "Bạn học trong lớp đều đã xem phim của ba ba nhỏ đóng, con nói diễn viên đó chính là ba ba nhỏ nhưng mọi người đều không tin, cho dù Diêu Diêu và Lạc Lạc có đứng ra làm chứng thì cũng không ai tin cả. Khi nào ba ba nhỏ lên TV, có thể nói về con cho bọn họ biết hay không?"
Trương Mạn Đường khó xử, cậu không biết nên phải nói sao cho Trương Tu hiểu nữa, nếu như cậu nói với truyền thông rõ ràng như thế sẽ khiến cho nhóc con này gặp rắc rối, chuyện này hẳn không thể nào. Có điều cậu lại không muốn làm cho nhóc con buồn bã, thế cho nên liền nghĩ ra một kế sách.
"Hay là Tiểu Tu mời bạn học đến nhà chúng ta chơi, khi ấy ba ba nhỏ sẽ làm bánh ngọt cho mọi người, đến lúc đó các bạn nhỏ cũng biết Tiểu Tu không nói dối."
Trương Tu là nhóc con hoạt bát, rất thích nói chuyện giao lưu với bạn bè, thế cho nên khi nghe thấy Trương Mạn Đường nói vậy thì vô cùng vui vẻ.
"Thật sao, vậy khi nào thì có thế được?"
Trương Mạn Đường cũng không biết, cậu lại hơi hối hận một chút rồi, không phải là cậu ngại phiền phức mà là cậu sợ Trương Dạng sẽ không đồng ý. Trước đây Trương Dạng đã từng nói không muốn ba mẹ của đám nhóc con kia lợi dụng bọn nhỏ để tìm kiếm mối quan hệ với hắn trong kinh doanh, cho nên hắn rất hạn chế để Trương Tu tùy tiện kết bạn.
"Chuyện này, phải hỏi ba ba nữa, chúng ta không thể làm nếu như không có sự đồng ý của ba ba được.".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất