Trong Mắt Có Kịch

Chương 149: Ép buộc

Trước Sau
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì xấu hổ, cậu lại bắt đầu tự trách bản thân, cái thân thể này của cậu tại vì sao lại khiến cho chủ nhân của nó mất mặt như vậy chứ.

Trương Dạng ở một bên bắt đầu làm công tác chuẩn bị, lại ghé miệng sát ở bên tai của Trương Mạn Đường nói: "Tiểu Đường Tử càng ngày càng nhiều dục vọng thế này phải làm sao đây?"

Trương Mạn Đường cũng không biết phải làm sao, chỉ là mỗi khi ở bên cạnh Trương Dạng là cậu lại giống như ăn phải thử gì đó khiến cho dục vọng dâng cao, không có cách nào khống chế được ngoài việc để Trương Dạng đè xuống áp chế mà thôi.

"Em luôn nhớ nhung đến tôi hay sao? Là từng giờ từng phút?"

Trương Mạn Đường gật đầu, cậu rất yêu người đàn ông này, tâm trí của cậu đều chỉ dành cho hắn.

"Vâng."

Trương Dạng bắt đầu thô bạo hơn rất nhiều, vật nam tính của hắn rất nóng lại đưa vào nơi cực kỳ nóng kia của Trương Mạn Đường khiến cho hắn không thể dừng lại bất cứ giây phút nào mà bắt đầu ra tăng tốc độ, mạnh mẽ áp chế cậu dán chặt trên mặt kính lạnh lẽo kia.

"Tại sao lại nhớ nhung tôi? Là vì tôi rất giỏi chuyện này hay sao?"

Trương Mạn Đường thở dốc, liên tục đón nhận từng hồi kích thích tê dại từ Trương Dạng.

"Không phải... Là vì em rất yêu anh..."

Bàn tay của Trương Dạng từ phía sau liên tục dùng sức dày vò hai bên ngực của Trương Mạn Đường, hắn cúi đầu cắn lên cần cổ của cậu khiến cho cậu vừa cảm thấy đau đớn lại vừa cảm thấy kích thích. Người đàn ông này chẳng khác gì một con thú hoang thô bạo, tiếng động phát ra trong căn phòng vô cùng rõ ràng, nếu như để cho người khác nghe thấy được nhất định sẽ tự động mà tái xanh mặt mày vì âm thanh kia rất mạnh bạo.

"A... Trương Dạng... ô..."

Trương Dạng dùng lực kéo Trương Mạn Đường đi về phía ghế sô pha bên cạnh, ấn người cậu úp sấp trên thành ghế, để cho tay cậu làm điểm tựa chống đỡ cho cả hai người. Ở vị trí này Trương Dạng có thể dùng sức càng nhiều hơn, tốc độ cũng càng nhanh đến chóng mặt. Trương Mạn Đường run rẩy, chỉ có thể cắn răng chịu đựng những tác động điên cuồng của người phía sau, suýt chút nữa là bị hắn làm đến bất tỉnh.

"Trương Dạng... em sắp chống đỡ không nổi nữa."

Trương Dạng đưa tay xuống bên dưới của Trương Mạn Đường, tìm đến vật nam tính tinh xảo kia của cậu nắm lấy một cách mạnh bạo. Cả người của Trương Mạn Đường lập tức căng cứng gồng lên, khẽ rên rỉ.

"Đừng mà... đừng mà... đừng như vậy mà Trương Dạng... a..."

Bị tập kích bất ngờ như vậy khiến cho Trương Mạn Đường rất thống khổ, mặt trước bị hắn nắm chặt như muốn hỏng, phía sau lại bị hắn điên cuồng xỏ xuyên đến sắp không chịu nổi. Cả gương mặt của Trương Mạn Đường toàn là nước mắt, vừa kích thích lại vừa đau đớn, cảm giác khó chịu này khiến cho cậu sắp phát điên rồi.

"Hu hu... Trương Dạng... hu hu... a..."

Trương Dạng mềm lòng, xoay người để cậu ngồi lên đùi, tựa lưng vào lồng ngực hắn.

"Được rồi, bởi vì hôm nay Tiểu Đường Tử không được khỏe cho nên tôi sẽ nhẹ tay với em."



Trương Mạn Đường ngồi ở trong lòng của Trương Dạng thở dốc, bàn tay ma quái của hắn liên tục kích thích vật nam tính cùng hai viên ngọc bên dưới của cậu khiến cho cậu nhịn không được mà run rẩy, bắn ra từng đợt tinh dịch trắng đục vương trên sàn nhà và quần của hắn.

"Tôi còn muốn xem Tiểu Đường Tử bị tôi làm đến không thể khống chế được mà tiểu ra..."

Trương Mạn Đường lắc đầu, như vậy rất mất mặt, cậu không muốn như thế, cậu cũng không biết tại vì sao Trương Dạng lại có sở thích kỳ quái đó nữa, hắn có vẻ như rất thích nhìn thấy cậu khi không khống chế được bản thân như vậy.

"Ngoan nào, mau tiểu ra cho tôi xem." Trương Dạng ở một bên dụ dỗ, hai chân cậu đã bị Trương Dạng tách rộng ra, bàn tay hắn liên tục vuốt ve hai viên ngọc bên dưới kích thích cậu.

"Không... Trương Dạng... em không... đừng như vậy mà."

Trương Dạng cắn cắn vành tai của Trương Mạn Đường.

"Không được, tôi muốn xem, em mau làm cho tôi xem."

Trương Mạn Đường bối rối, cậu không muốn làm bẩn sàn nhà, lát nữa nhất định sẽ có người đến đây dọn dẹp, nếu như để cho người đó phát hiện ra sẽ rất mất mặt.

"Vậy... đến phòng vệ sinh được không?"

Trương Dạng im lặng một chút rồi đáp ứng.

"Được, vừa hay tôi cùng muốn đi giải quyết."

Trương Dạng vừa nói như vậy, Trương Mạn Đường lập tức đỏ mặt, người đàn ông này lại muốn chơi trò này nữa rồi, hắn lại muốn làm chuyện đó ngay bên trong cậu. Tuy rằng cậu không ghét bỏ chuyện đó, nhưng mà làm như vậy quả thật rất xấu hổ.

Trương Mạn Đường ngượng ngùng đứng dậy, phía sau của cậu vừa ẩm ướt vừa dính, khi di chuyển cũng khiến cho người ta có các giác không tự nhiên. Trương Dạng cởi quần, vật nam tính của hắn rất nóng nảy, rõ ràng là vừa rồi vẫn chưa thể thỏa mãn hắn cho nên nơi đó vẫn cứ dựng thẳng thô lớn như vậy.

"Trương Dạng, có thể..."

Trương Mạn Đường vốn định lên tiếng xin xỏ Trương Dạng đừng để cho cậu làm chuyện đáng xấu hổ kia nhưng mà người nào đó đã trực tiếp gạt bỏ suy nghĩ đó của cậu.

"Không thể, nếu như em còn như vậy thì tôi sẽ có cách làm cho cái bụng nhỏ này của em trướng lên đấy."

Trương Mạn Đường nghe thấy thế thì run rẩy, nhớ đến lần ấy bởi vì không muốn làm chuyện xấu hổ kia trước mặt Trương Dạng mà hắn đã cho cậu uống rất nhiều nước, cả ở bên trên và bên dưới, hại cậu không thể không chế nổi bản thân mà vừa uống vừa tiết ra, đoạn quá khứ đáng xấu hổ kia còn bị Trương Dạng tà ác ghi lại nữa.

Trương Dạng luôn có rất nhiều những trò vui mới mẻ trên phương diện tình dục, cũng không có gì bất ngờ vì người đàn ông này vốn là tay lão luyện từng trải, những chuyện hắn muốn làm toàn là những chuyện mà cậu nghĩ rằng sẽ không thể nhưng lại bị hắn ép buộc thực hiện, cảm giác ép buộc kia tuy không khiến cho cậu ghét bỏ nhưng lại khiến cho cậu rất xấu hổ, xấu hổ vì phải phơi bày những chuyện khó nói của bản thân trước mặt người khác, xấu hổ vì phát hiện ra trong lòng cậu thế nhưng lại có một chút chờ mong.

Trương Mạn Đường cùng Trương Dạng đứng ở trước nơi giải quyết nhu cầu sinh lý, người đàn ông này ở phía sau ôm lấy eo của cậu, vật nam tính ngoại cỡ của hắn cũng bắt đầu tìm cách tiến vào bên trong cơ thể cậu, khẽ đưa đẩy nhẹ nhàng.

"Sao thế? Không muốn sao?"

Trương Mạn Đường nhỏ giọng nói: "Em tạm thời chưa có cái gì để..."



Trương Dạng không đợi cho Trương Mạn Đường nói hết câu, khẽ mỉm cười nói nhỏ bên tai của cậu.

"Không sao, để tôi giúp em."

Nói rồi Trương Mạn Đường cũng cảm nhận được bên trong cơ thể cậu bắt đầu có những tia nước nóng hổi mạnh mẽ rót vào bên trong, cậu xấu hổ a lên một tiếng, cúi đầu nhìn xuống dọc theo bắp đùi còn có những giọt nước chảy dài xuống tận cổ chân mình.

"Ngoan nào, làm cho tôi xem đi."

Trương Mạn Đường cũng không biết lúc cậu đi tiểu có cái gì tốt mà Trương Dạng lại một mực muốn nhìn như vậy nữa, dưới ánh nhìn chằm chằm của hắn khiến cho cậu đi tiểu cũng rất áp lực. Trương Dạng đột nhiên cúi người nhấc bổng hai chân của cậu lên, khiến cho cậu không kịp phòng bị suýt chút nữa ngã xuống, dáng vẻ của cậu lúc này thật sự rất khó coi, giống như một đứa bé được ôm lên để đi tiểu vậy.

Trương Dạng xoay người đi về phía một chiếc gương trong phòng tắm, vừa nhìn thấy bản thân biến thành một bộ dạng thế kia phản chiếu trong gương liền khiến cho cậu phải xấu hổ mà che mặt mình lại.

"Không được phép che mắt, phải mở mắt nhìn vào gương."

Trương Mạn Đường xấu hổ không thôi, nếu biết sẽ phải ở trước gương như thế này thì vừa rồi cậu đã cắn răng tiểu ra cho Trương Dạng xem rồi, bây giờ còn bị hắn bày ra tư thế khó coi trước gương nữa.

"Tiểu Đường Tử có muốn tôi phải đặt máy quay ở phía trước nữa hay không?"

Trương Mạn Đường vội vã lắc đầu xin tha.

"Đừng..."

Nói rồi Trương Mạn Đường liền cắn môi, vật nam tính tinh xảo tự động hơi cứng lên, theo sau đó là một tia nước hình vòng cung xuất hiện.

"Nhìn!" Trương Dạng lạnh giọng nhắc nhở.

Gương mặt nhỏ nhắn của Trương Mạn Đường đã sớm ửng hồng như sắp chảy máu, cậu nhìn vào dáng vẻ khó coi kia của mình trong gương, không dám nhắm mắt cũng không dám nhìn về hướng khác, chỉ có thể mở lớn hai mắt nhìn thẳng vào chính bản thân mình qua tấm gương phía trước.

"Chuyện lần này dạy cho em biết, những gì em thấy chưa chắc đã là do bản thân tình nguyện làm, có hiểu không?" Trương Dạng buông Trương Mạn Đường ra, để cho cậu đứng ở dưới sàn, hắn khẽ cúi đầu gặm cắn cần cổ của cậu.

Trương Mạn Đường thất thần, lời này của Trương Dạng là muốn nói đến chuyện gel bôi trơn ở trong chiếc xe kia sao, hắn muốn nói rằng cái gì hắn cũng không làm là do Cố Giai Thụy tự mình diễn trò hay sao.

Trương Mạn Đường vẫn luôn có hòn đá đè nặng trong lòng vì chuyện này, cậu xoay người ôm lấy eo của hắn, nhỏ giọng nỉ non.

"Trương Dạng, giữa anh và Cố Giai Thụy không hề xảy ra chuyện gì đúng không?"

Trương Dạng ừ một tiếng.

"Tiểu Đường Tử của tôi ngoan như vậy sao tôi có thể thích cậu ta được.".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau