Chương 166: Ăn phải tôm
Thời gian này Trương Mạn Đường không ra ngoài làm việc, bởi vì trước đó cậu đã xin nghỉ một tuần cho chuyến đi Nhật Bản, hiện tại Trương Tu gặp tai nạn cho nên chuyến du lịch Nhật Bản kia cũng thay đổi, vừa hay cậu có thể ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Có một điều Trương Mạn Đường có thể chắc chắn được rằng mối quan hệ giữa cậu và Trương Dạng đã chuyển sang một bước tiến mới, tuy rằng mỗi lần cậu gặp mặt hắn vẫn sẽ gấp gáp căng thẳng nhưng mà cậu cảm nhận được sự dịu dàng của người đàn ông này càng lúc càng rõ, hơn nữa ánh mắt kia của hắn khi nhìn cậu cũng rất ấm áp.
Trương Mạn Đường cảm thấy có một câu nói rất phù hợp với mình ngay lúc này, chính là khổ tận cam lai, trải qua một khoảng thời gian theo đuổi người đàn ông quá mức sáng chói này thì cuối cùng cậu cũng có thể được như ý nguyện. Mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy hắn, còn có thể tùy thời mà nói chuyện với hắn, chạm vào hắn bằng xương bằng thịt hơn nữa còn cảm nhận được sự dịu dàng và tình yêu của hắn rất chân thật.
Trương Mạn Đường đang ở trên một dòng suối dễ chịu, cứ như vậy bồng bềnh khiến cho cậu không muốn di chuyển, mãi cho đến khi bên tai có một tiếng gấp gáp từ quản gia thì cậu mới giật mình tỉnh giấc.
"Cậu Trương, cậu Trương, không tốt rồi... thiếu gia đột nhiên không ổn."
Trương Mạn Đường mơ hồ bị quản gia thường ngày vẫn luôn quy cu điềm đạm kéo dậy, lúc đầu cậu vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng sau khi nghe quản gia nói lại một lần nữa thì cậu mới giật mình vội vã bước nhanh theo ông.
"Thiếu gia đột nhiên cảm thấy khó thở, bác sĩ đang trên đường đến, cậu mau xuống xem thiếu gia."
Trương Mạn Đường không phải bác sĩ nhưng quản gia lại nghĩ đến đi tìm cậu trước tiên, ông biết trong nhà này ngoài ông chủ ra thì cũng chỉ có cậu sẽ có cách dỗ dành thiếu gia. Khi Trương Mạn Đường vừa xuống dưới tầng 1 thì nhìn thấy có rất nhiều người đang vây xung quanh ở phòng bếp, Nhậm Tử Sâm cũng đứng ở đó nhưng có lẽ bị phản ứng kia của Trương Tu làm cho hoảng sợ nên cứ ngây ngốc mang theo sắc mặt xanh trắng đứng như trời trồng không dám tiến lại gần.
Trương Mạn Đường nhìn lướt qua trên bàn bếp thấy để một hộp pizza hải sản đã được mở nắp, bên trong thiếu mất hai miếng thì cảm thấy không ổn. Cậu nhanh chóng đỡ lấy Trương Tu từ trong tay của một nữ người làm, để nhóc con tựa vào người mình rồi đưa tay vào trong miệng của nhóc muốn làm cho nhóc con nôn hết những thứ đã ăn ra.
Từ sau ngày Trương Tu phải nhập viện để mổ ruột thừa, Trương Mạn Đường đã lên mạng tìm kiếm rất nhiều những thông tin liên quan đến trẻ nhỏ, bởi vì Trương Tu vốn có một số chứng bệnh vặt vãnh nên cậu càng chú ý nghiên cứu, lưu ý lại những điều đó hơn. Trương Dạng từng nói Trương Tu bị dị ứng rất mạnh với tôm, chỉ cần một miếng nhỏ cũng có thể khiến cho nhóc con cảm thấy khó thở, nổi mẩn ngứa rồi. Trương Tu lại ăn hai miếng pizza lớn như vậy thì thật sự rất nguy hiểm.
Đợi cho đến khi Trương Tu nôn hết đồ ăn vừa ăn được trong bụng ra thì khóc òa ôm lấy Trương Mạn Đường, cậu nhanh chóng ôm nhóc con đứng dậy đi về phía ghế sô pha ngoài phòng khách, lúc đi vẫn còn không quên nói với người làm trong nhà.
"Mau pha giúp tôi một ly nước chanh ấm."
Vừa rồi lúc Trương Mạn Đường xuống dưới còn thấy Trương Tu sắc mặt xanh trắng, ngay cả khóc cũng không khóc nổi, lúc này đã thấy sắc mặt nhóc con có chút huyết sắc trở lại, khóc cũng lớn nên có lẽ tạm thời đã ổn hơn. Trương Mạn Đường cầm lấy ly nước chanh ấm kia dỗ dành Trương Tu uống.
"Tiểu Tu ngoan, mau uống chút nước sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Trương Tu khóc rất lớn đủ để thấy nhóc con đang sợ hãi như thế nào, Trương Mạn Đường rất thương nhóc con tóc vàng này, vừa thấy nhóc con khóc cũng đau lòng theo.
"Đừng khóc, đừng khóc, con uống một chút nước này sẽ dễ chịu hơn."
Có vẻ như Trương Tu rất hoảng loạn, không hề nghe thấy lời nói của Trương Mạn Đường cho nên liên tục đẩy tay cậu ra. Đúng lúc này Nhậm Tử Sâm ở bên cạnh lập tức tiến đến, đẩy mạnh lý nước chanh kia khiến cho Trương Mạn Đường không kịp phòng bị mà rơi ly nước xuống sàn vỡ tan tành.
"Cậu làm cái gì thế hả, không nhìn thấy Tiểu Tu không muốn uống hay sao?"
Trương Mạn Đường thật sự tức giận rồi, bình thường tính tình của cậu vốn rất dễ chịu nhưng hôm nay đột nhiên lại lớn tiếng khiến cho tất cả những người xung quanh cũng phải giật mình.
"Nhậm Tử Sâm, tôi mới là người nên hỏi anh câu đó đấy, anh có biết anh suýt chút nữa là hại chết Tiểu Tu rồi hay không. Tiểu Tu bị dị ứng với tôm, hệ tiêu hóa của nhóc con cũng không được tốt, những thứ đồ ăn nhanh như vậy không thích hợp với nhóc con, anh đã hiểu chưa?"
Nhậm Tử Sâm vốn nghĩ Trương Mạn Đường rất dễ bắt nạt, bây giờ đột nhiên bị cậu ta lớn tiếng trước mặt mọi người như thế cũng không biết phản ứng ra sao, đứng hình mất vài giây mới lên giọng nói lại: "Tôi không biết, tôi thấy Tiểu Tu nói muốn ăn thứ đó thì tôi mua thôi, cậu làm gì lại lớn tiếng với tôi như thế hả?"
Lúc này bác sĩ cũng đã tới, anh ta nhanh chóng đi theo quản gia đến khám cho Trương Tu. Bác sĩ vừa kiểm tra Trương Tu một lượt vừa nói: "Đi pha một ly chanh ấm cho thiếu gia dùng trước, nước chanh có thể làm giảm bớt tình trạng rối loạn hiện giờ của thiếu gia."
Mọi người trong nhà không ai dám chậm trễ, trong lòng mọi người tự hiểu vừa rồi Trương Mạn Đường cũng đã nói đi pha cho Trương Tu một ly nước chanh nhưng còn chưa kịp uống đã bị Nhậm Tử Sâm không biết kiến thức làm vỡ.
Người làm trong nhà đều nổi lên chút lòng oán hận với Nhậm Tử Sâm, ai cũng biết nếu như Trương Tu xảy ra chuyện gì thì Trương Dạng nhất định sẽ không để cho mọi người được yên ổn.
"Để tôi đi làm cho." Nhậm Tử Sâm nhanh chóng lên tiếng nói.
Một nữ giúp việc khó chịu ra mặt nhìn Nhậm Tử Sâm đáp: "Để tôi làm là được rồi, cậu đừng làm gì nữa cả đã là giúp đỡ mọi người rồi."
Nhậm Tử Sâm nhíu mày đứng ở một bên quan sát, sau đó cũng nhanh nhẹn đi tới chỗ Trương Mạn Đường muốn ngồi xuống cạnh Trương Tu, chỉ là cậu ta lại không cẩn thận dẫm phải mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn, khiến cho bác sĩ lại phải có việc để làm nữa.
Ngày hôm đó Trương Tu bị sốt cho nên rất hay mè nheo với Trương Mạn Đường, cả buổi chiều hôm ấy Trương Mạn Đường căn bản không thể rời khỏi phòng để đi chuẩn bị cơm chiều cho Trương Dạng, đành phải để quản gia sắp xếp người làm cơm.
Trương Mạn Đường ngồi ở trên giường dỗ dành Trương Tu, còn không quên nghiêm túc nhắc nhở nhóc con rằng.
"Tiểu Tu, con không thể ăn được tôm, nếu như ăn trúng tôm sẽ giống như ngày hôm nay. Nếu như sau này không có ba ba và ba nhỏ bên cạnh, khi chuẩn bị ăn thứ gì đó, nhất định phải hỏi xem bên trong có tôm hay không, nếu như có thì tuyệt đối không thể ăn có biết không?"
Trương Tu nằm ở trong vòng tay của Trương Mạn Đường, cái mũi nhỏ của nhóc con còn đang ửng đỏ hơi ướt.
"Bạn bè đều nói ăn tôm rất ngon, tại sao con lại không được ăn."
Trương Mạn Đường chậm rãi giải thích.
"Trên đời này sẽ có một số người rất đặc biệt, cơ thể không thể dung hòa được một số thứ, giống như Tiểu Tu vậy. Người khác ăn tôm không vấn đề gì nhưng vì Tiểu Tu đặc biệt hơn những bạn nhỏ khác cho nên sẽ rất nhạy cảm với tôm, không thể ăn được loại thực phẩm đó."
Trương Tu chỉ là một nhóc con cho nên rất dễ dàng có thể bị lời nói khéo léo kia của Trương Mạn Đường dỗ ngọt, ba nhỏ nói nhóc con đặc biệt thì nhất định là đặc biệt, sau này sẽ lưu ý không ăn tôm.
"Được, con nhất định sẽ hỏi xem món ăn đó có tôm hay không rồi mới ăn."
Trương Mạn Đường hài lòng gật đầu.
"Còn có những món đồ ăn nhanh như pizza, gà rán, con không thể ăn nhiều, nếu như muốn ăn thì cứ nói với ba nhỏ, ba nhỏ sẽ làm cho con ăn, không nên mua bên ngoài có hiểu không?"
Trương Tu hưng phấn gật đầu.
"Được nha, đồ ăn ba ba nhỏ làm là ngon nhất."
Buổi tối Trương Dạng về nhà không nhìn thấy Trương Tu ngồi ngoài phòng khách đợi hắn nữa mà chỉ có quản gia đang đứng ở một bên ra đón thì hỏi: "Tiểu Tu không có ở nhà sao?"
Quan gia thành thật trả lời: "Hôm nay thiếu gia ăn phải tôm cho nên không khỏe, cậu Đường đang ở bên trong phòng chăm sóc thiếu gia."
Trương Dạng ừ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa, khi hắn đang định đi đến chỗ phòng ngủ của Trương Tu xem thử thì Nhậm Tử Sâm từ trên lầu lại chật vật bước xuống.
"Trương Dạng, anh cuối cùng cũng về rồi."
Trương Dạng không để ý đến Nhậm Tử Sâm, cho dù Nhậm Tử Sâm có ra vẻ như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không mảy may tồn tại chút thương hại nào.
"Trương Dạng, anh nên xem lại Trương Mạn Đường đi, anh nhìn xem cậu ta cũng không hiền lành như vẻ bề ngoài."
Trương Dạng dừng bước, quay lại phía sau nhìn Nhậm Tử Sâm một lượt, nhìn tới bàn tay của Nhậm Tử Sâm đang bám trên tay mình thì ghét bỏ, đẩy mạnh cậu ta qua một bên, mặc kệ bên dưới bàn chân cậu ta có băng trắng bao lại rất rõ ràng.
"Nếu như không muốn bị như vậy thì ở trong phòng là được rồi, ba tôi có lẽ cũng sắp được thả ra, cậu nhẫn nhịn một chút đi, muốn tố khổ cái gì thì đi mà nói với ông ta."
Có một điều Trương Mạn Đường có thể chắc chắn được rằng mối quan hệ giữa cậu và Trương Dạng đã chuyển sang một bước tiến mới, tuy rằng mỗi lần cậu gặp mặt hắn vẫn sẽ gấp gáp căng thẳng nhưng mà cậu cảm nhận được sự dịu dàng của người đàn ông này càng lúc càng rõ, hơn nữa ánh mắt kia của hắn khi nhìn cậu cũng rất ấm áp.
Trương Mạn Đường cảm thấy có một câu nói rất phù hợp với mình ngay lúc này, chính là khổ tận cam lai, trải qua một khoảng thời gian theo đuổi người đàn ông quá mức sáng chói này thì cuối cùng cậu cũng có thể được như ý nguyện. Mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy hắn, còn có thể tùy thời mà nói chuyện với hắn, chạm vào hắn bằng xương bằng thịt hơn nữa còn cảm nhận được sự dịu dàng và tình yêu của hắn rất chân thật.
Trương Mạn Đường đang ở trên một dòng suối dễ chịu, cứ như vậy bồng bềnh khiến cho cậu không muốn di chuyển, mãi cho đến khi bên tai có một tiếng gấp gáp từ quản gia thì cậu mới giật mình tỉnh giấc.
"Cậu Trương, cậu Trương, không tốt rồi... thiếu gia đột nhiên không ổn."
Trương Mạn Đường mơ hồ bị quản gia thường ngày vẫn luôn quy cu điềm đạm kéo dậy, lúc đầu cậu vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng sau khi nghe quản gia nói lại một lần nữa thì cậu mới giật mình vội vã bước nhanh theo ông.
"Thiếu gia đột nhiên cảm thấy khó thở, bác sĩ đang trên đường đến, cậu mau xuống xem thiếu gia."
Trương Mạn Đường không phải bác sĩ nhưng quản gia lại nghĩ đến đi tìm cậu trước tiên, ông biết trong nhà này ngoài ông chủ ra thì cũng chỉ có cậu sẽ có cách dỗ dành thiếu gia. Khi Trương Mạn Đường vừa xuống dưới tầng 1 thì nhìn thấy có rất nhiều người đang vây xung quanh ở phòng bếp, Nhậm Tử Sâm cũng đứng ở đó nhưng có lẽ bị phản ứng kia của Trương Tu làm cho hoảng sợ nên cứ ngây ngốc mang theo sắc mặt xanh trắng đứng như trời trồng không dám tiến lại gần.
Trương Mạn Đường nhìn lướt qua trên bàn bếp thấy để một hộp pizza hải sản đã được mở nắp, bên trong thiếu mất hai miếng thì cảm thấy không ổn. Cậu nhanh chóng đỡ lấy Trương Tu từ trong tay của một nữ người làm, để nhóc con tựa vào người mình rồi đưa tay vào trong miệng của nhóc muốn làm cho nhóc con nôn hết những thứ đã ăn ra.
Từ sau ngày Trương Tu phải nhập viện để mổ ruột thừa, Trương Mạn Đường đã lên mạng tìm kiếm rất nhiều những thông tin liên quan đến trẻ nhỏ, bởi vì Trương Tu vốn có một số chứng bệnh vặt vãnh nên cậu càng chú ý nghiên cứu, lưu ý lại những điều đó hơn. Trương Dạng từng nói Trương Tu bị dị ứng rất mạnh với tôm, chỉ cần một miếng nhỏ cũng có thể khiến cho nhóc con cảm thấy khó thở, nổi mẩn ngứa rồi. Trương Tu lại ăn hai miếng pizza lớn như vậy thì thật sự rất nguy hiểm.
Đợi cho đến khi Trương Tu nôn hết đồ ăn vừa ăn được trong bụng ra thì khóc òa ôm lấy Trương Mạn Đường, cậu nhanh chóng ôm nhóc con đứng dậy đi về phía ghế sô pha ngoài phòng khách, lúc đi vẫn còn không quên nói với người làm trong nhà.
"Mau pha giúp tôi một ly nước chanh ấm."
Vừa rồi lúc Trương Mạn Đường xuống dưới còn thấy Trương Tu sắc mặt xanh trắng, ngay cả khóc cũng không khóc nổi, lúc này đã thấy sắc mặt nhóc con có chút huyết sắc trở lại, khóc cũng lớn nên có lẽ tạm thời đã ổn hơn. Trương Mạn Đường cầm lấy ly nước chanh ấm kia dỗ dành Trương Tu uống.
"Tiểu Tu ngoan, mau uống chút nước sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Trương Tu khóc rất lớn đủ để thấy nhóc con đang sợ hãi như thế nào, Trương Mạn Đường rất thương nhóc con tóc vàng này, vừa thấy nhóc con khóc cũng đau lòng theo.
"Đừng khóc, đừng khóc, con uống một chút nước này sẽ dễ chịu hơn."
Có vẻ như Trương Tu rất hoảng loạn, không hề nghe thấy lời nói của Trương Mạn Đường cho nên liên tục đẩy tay cậu ra. Đúng lúc này Nhậm Tử Sâm ở bên cạnh lập tức tiến đến, đẩy mạnh lý nước chanh kia khiến cho Trương Mạn Đường không kịp phòng bị mà rơi ly nước xuống sàn vỡ tan tành.
"Cậu làm cái gì thế hả, không nhìn thấy Tiểu Tu không muốn uống hay sao?"
Trương Mạn Đường thật sự tức giận rồi, bình thường tính tình của cậu vốn rất dễ chịu nhưng hôm nay đột nhiên lại lớn tiếng khiến cho tất cả những người xung quanh cũng phải giật mình.
"Nhậm Tử Sâm, tôi mới là người nên hỏi anh câu đó đấy, anh có biết anh suýt chút nữa là hại chết Tiểu Tu rồi hay không. Tiểu Tu bị dị ứng với tôm, hệ tiêu hóa của nhóc con cũng không được tốt, những thứ đồ ăn nhanh như vậy không thích hợp với nhóc con, anh đã hiểu chưa?"
Nhậm Tử Sâm vốn nghĩ Trương Mạn Đường rất dễ bắt nạt, bây giờ đột nhiên bị cậu ta lớn tiếng trước mặt mọi người như thế cũng không biết phản ứng ra sao, đứng hình mất vài giây mới lên giọng nói lại: "Tôi không biết, tôi thấy Tiểu Tu nói muốn ăn thứ đó thì tôi mua thôi, cậu làm gì lại lớn tiếng với tôi như thế hả?"
Lúc này bác sĩ cũng đã tới, anh ta nhanh chóng đi theo quản gia đến khám cho Trương Tu. Bác sĩ vừa kiểm tra Trương Tu một lượt vừa nói: "Đi pha một ly chanh ấm cho thiếu gia dùng trước, nước chanh có thể làm giảm bớt tình trạng rối loạn hiện giờ của thiếu gia."
Mọi người trong nhà không ai dám chậm trễ, trong lòng mọi người tự hiểu vừa rồi Trương Mạn Đường cũng đã nói đi pha cho Trương Tu một ly nước chanh nhưng còn chưa kịp uống đã bị Nhậm Tử Sâm không biết kiến thức làm vỡ.
Người làm trong nhà đều nổi lên chút lòng oán hận với Nhậm Tử Sâm, ai cũng biết nếu như Trương Tu xảy ra chuyện gì thì Trương Dạng nhất định sẽ không để cho mọi người được yên ổn.
"Để tôi đi làm cho." Nhậm Tử Sâm nhanh chóng lên tiếng nói.
Một nữ giúp việc khó chịu ra mặt nhìn Nhậm Tử Sâm đáp: "Để tôi làm là được rồi, cậu đừng làm gì nữa cả đã là giúp đỡ mọi người rồi."
Nhậm Tử Sâm nhíu mày đứng ở một bên quan sát, sau đó cũng nhanh nhẹn đi tới chỗ Trương Mạn Đường muốn ngồi xuống cạnh Trương Tu, chỉ là cậu ta lại không cẩn thận dẫm phải mảnh vỡ thủy tinh dưới sàn, khiến cho bác sĩ lại phải có việc để làm nữa.
Ngày hôm đó Trương Tu bị sốt cho nên rất hay mè nheo với Trương Mạn Đường, cả buổi chiều hôm ấy Trương Mạn Đường căn bản không thể rời khỏi phòng để đi chuẩn bị cơm chiều cho Trương Dạng, đành phải để quản gia sắp xếp người làm cơm.
Trương Mạn Đường ngồi ở trên giường dỗ dành Trương Tu, còn không quên nghiêm túc nhắc nhở nhóc con rằng.
"Tiểu Tu, con không thể ăn được tôm, nếu như ăn trúng tôm sẽ giống như ngày hôm nay. Nếu như sau này không có ba ba và ba nhỏ bên cạnh, khi chuẩn bị ăn thứ gì đó, nhất định phải hỏi xem bên trong có tôm hay không, nếu như có thì tuyệt đối không thể ăn có biết không?"
Trương Tu nằm ở trong vòng tay của Trương Mạn Đường, cái mũi nhỏ của nhóc con còn đang ửng đỏ hơi ướt.
"Bạn bè đều nói ăn tôm rất ngon, tại sao con lại không được ăn."
Trương Mạn Đường chậm rãi giải thích.
"Trên đời này sẽ có một số người rất đặc biệt, cơ thể không thể dung hòa được một số thứ, giống như Tiểu Tu vậy. Người khác ăn tôm không vấn đề gì nhưng vì Tiểu Tu đặc biệt hơn những bạn nhỏ khác cho nên sẽ rất nhạy cảm với tôm, không thể ăn được loại thực phẩm đó."
Trương Tu chỉ là một nhóc con cho nên rất dễ dàng có thể bị lời nói khéo léo kia của Trương Mạn Đường dỗ ngọt, ba nhỏ nói nhóc con đặc biệt thì nhất định là đặc biệt, sau này sẽ lưu ý không ăn tôm.
"Được, con nhất định sẽ hỏi xem món ăn đó có tôm hay không rồi mới ăn."
Trương Mạn Đường hài lòng gật đầu.
"Còn có những món đồ ăn nhanh như pizza, gà rán, con không thể ăn nhiều, nếu như muốn ăn thì cứ nói với ba nhỏ, ba nhỏ sẽ làm cho con ăn, không nên mua bên ngoài có hiểu không?"
Trương Tu hưng phấn gật đầu.
"Được nha, đồ ăn ba ba nhỏ làm là ngon nhất."
Buổi tối Trương Dạng về nhà không nhìn thấy Trương Tu ngồi ngoài phòng khách đợi hắn nữa mà chỉ có quản gia đang đứng ở một bên ra đón thì hỏi: "Tiểu Tu không có ở nhà sao?"
Quan gia thành thật trả lời: "Hôm nay thiếu gia ăn phải tôm cho nên không khỏe, cậu Đường đang ở bên trong phòng chăm sóc thiếu gia."
Trương Dạng ừ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa, khi hắn đang định đi đến chỗ phòng ngủ của Trương Tu xem thử thì Nhậm Tử Sâm từ trên lầu lại chật vật bước xuống.
"Trương Dạng, anh cuối cùng cũng về rồi."
Trương Dạng không để ý đến Nhậm Tử Sâm, cho dù Nhậm Tử Sâm có ra vẻ như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không mảy may tồn tại chút thương hại nào.
"Trương Dạng, anh nên xem lại Trương Mạn Đường đi, anh nhìn xem cậu ta cũng không hiền lành như vẻ bề ngoài."
Trương Dạng dừng bước, quay lại phía sau nhìn Nhậm Tử Sâm một lượt, nhìn tới bàn tay của Nhậm Tử Sâm đang bám trên tay mình thì ghét bỏ, đẩy mạnh cậu ta qua một bên, mặc kệ bên dưới bàn chân cậu ta có băng trắng bao lại rất rõ ràng.
"Nếu như không muốn bị như vậy thì ở trong phòng là được rồi, ba tôi có lẽ cũng sắp được thả ra, cậu nhẫn nhịn một chút đi, muốn tố khổ cái gì thì đi mà nói với ông ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất