Chương 168: Đối tượng nghiêm túc
Lúc trước cuộc sống của Trương Mạn Đường chỉ xoay quanh việc làm thế nào để nổi tiếng, được nhiều người biết đến. Sau khi gặp Trương Dạng, mọi thứ của cậu đều xoay quanh người đàn ông này. Trương Mạn Đường dần dần nhận ra một điều đáng buồn rằng, bản thân cậu thì ra không có việc gì giỏi, muốn tìm kiếm một công việc bình thường cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Nếu như là sở thích cá nhân, vậy thì cậu cũng không nghĩ ra được công việc mình muốn làm trong lúc này.
Trương Mạn Đường rất lo ngại cho tương lai sau này của bản thân mình, đầu óc mơ màng sớm đã bay đến tận tầng mây nào đó, đến khi cảm nhận được quần bên dưới đang bị kéo xuống thì vội vàng quay trở về hiện thực, nhanh tay nắm lấy cổ tay của Trương Dạng.
"Trương Dạng, đừng... Dù sao một lát nữa cũng có buổi gặp mặt, em không thể để quần áo bị bẩn được."
Ý của Trương Mạn Đường đại khái là không thể tiếp tục làm đến cùng, nếu như thật sự làm đến cùng sẽ khiến cho quần áo bị dính lại một số thứ không thể khô ngay được, mà cậu thì rất không muốn mang bộ dạng không chỉnh tề như thế đi gặp mặt đối tác của hắn, sẽ khiến cho hắn mất mặt.
Trương Dạng sẽ không quan tâm nhiều như vậy, hắn thích những không gian chật chội kích thích như thế này, hơn nữa đối phương càng có ý phản kháng thì hắn lại càng hứng thú hơn. Chỉ là gần đây Trương Dạng cũng thay đổi rồi, giống như mùa thu đang đến vậy, tâm tình của hắn cũng dịu dàng hơn nhiều khi bên cạnh Trương Mạn Đường.
"Tôi sẽ làm cẩn thận một chút."
Giọng nói kia trầm thấp từ tính làm cho Trương Mạn Đường suýt chút nữa là ngoan ngoãn nghe theo. Cậu biết khi Trương Dạng làm chuyện đó, tuyệt đối sẽ không có nhẹ nhàng nhanh chóng, nếu như hắn làm cẩn thận không khiến cho quần áo của cậu bị bẩn thì cũng khiến cho dáng đi của cậu sẽ có phần hơi kỳ quái, đến khi ấy đối tác làm ăn của hắn nếu như để ý một chút sẽ có thể nhận ra.
"Để tối được không, hình như cũng sắp đến nơi rồi."
Trương Dạng không ép buộc Trương Mạn Đường, gần đây người đàn ông này luôn rất để ý đến cảm nhận của cậu, dường như mỗi ngày đều chiều chuộng cậu nhiều hơn một chút. Trương Mạn Đường đương nhiên nhận ra điều này, bởi vì cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh mình hắn, hắn có thay đổi nhỏ cậu cũng có thể nhận ra.
Cuối cùng vẫn là không tiếp tục làm đến cùng, chỉ là áo thun của cậu là 100% cotton cho nên rất dễ bị nhăn. Khi Trương Dạng chịu cho cậu kéo áo xuống thì mặt áo trước ngực cũng sớm bị hắn vò đến nhàu nát rồi. Trương Mạn Đường cúi đầu nhìn áo thun của mình, đưa tay vuốt vuốt muốn kéo thẳng vạt áo nhưng không thể, chỉ còn biết thở dài nhìn loại trang phục không thích hợp của bản thân ngày hôm nay.
Địa điểm gặp mặt là một tòa nhà vô cùng nổi tiếng trong giới ăn chơi nhà giàu, tọa lạc tại trung tâm thành phố. Trương Mạn Đường chưa từng đến tòa Long Cửu, chỉ nghe danh đó là tòa nhà cao tầng lớn nhất thành phố, bên trong là những khách sạn, trung tâm thương mại cùng tổ hợp giải trí chỉ dành cho giới nhà giàu.
Khi đứng ở dưới sảnh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tòa nhà kia cũng bị mây che không thể thấy điểm cuối. Trương Mạn Đường hơi do dự một chút, quay sang bên cạnh hỏi Trương Dạng.
"Thật sự không cần phải thay đồ hay sao? Hình như chỗ này có cửa hàng đồ vest nam giới."
Trương Dạng chủ động nắm lấy tay của Trương Mạn Đường, cái nắm tay này khiến cho nội tâm của cậu xao động, thật sự cảm thấy ấm áp thoải mái giống như cơn gió mùa thu dễ chịu hiện tại vậy.
"Không cần thiết phải như vậy, đi thôi."
Tòa Long Cửu có rất nhiều thang máy, mỗi thang máy đều có nhân viên phục vụ mặc đồng phục đứng đợi bên ngoài. Trương Dạng dẫn Trương Mạn Đường đi qua hàng thang máy bên ngoài, đi vào bên trong, lựa chọn một thang máy làm hoàn toàn bằng kính trong suốt. Nhận viên bấm thang máy vốn muốn theo bọn họ vào bên trong để phục vụ nhưng lại bị Trương Dạng ngăn lại.
"Được rồi, cậu không cần đi theo."
Dù sao cũng chỉ là bấm thang máy mà thôi, đúng là không cần có người phải phục vụ. Trương Mạn Đường nhìn thấy Trương Dạng ấn vào tầng cao nhất, tòa nhà này có 58 tầng, chẳng trách vừa rồi cậu lại không nhìn thấy được điểm cao nhất của nó.
"Lát nữa sẽ đi gặp ai vậy, em có thể biết để chuẩn bị trước một chút được không?" Trương Mạn Đường lên tiếng hỏi.
Trương Dạng rất ít khi đưa cậu ra ngoài đi dự tiệc hoặc gặp đối tác này nọ, hơn nữa hôm nay còn ăn mặc thế này cho nên cậu cũng muốn biết rốt cuộc lát nữa cậu sẽ gặp ai.
Trương Dạng vẫn nắm lấy tay của cậu như vậy, thang máy càng lên cao, càng nhìn thấy quay cảnh xa hoa náo nhiệt của thành phố bên dưới, những ánh đèn chiếu ra từ những ngôi nhà giống như vì sao lấp lánh, hàng xe cộ liện tục di chuyển khiến cho thành phố càng có cảm giác phồn hoa.
"Gặp nhóm bạn của tôi, không liên quan đến công việc cho nên em không cần căng thẳng như vậy."
Bạn sao? Còn không liên quan đến công việc nữa, như vậy không phải là đối tác làm ăn mà là bạn của Trương Dạng. Từ trước đến nay Trương Dạng chưa khi nào dẫn cậu đi gặp bạn bè của hắn, cậu cũng không biết hắn rốt cuộc có những người bạn nào.
Có phải người ta vẫn thường nói nếu như dẫn đối phương đi gặp bạn bè thì biểu thị người đó thật sự muốn tiến xa hơn với bạn. Trương Mạn Đường càng nghĩ càng hồi hộp, nếu như hôm nay đi gặp đối tác của Trương Dạng thì có lẽ cậu cũng sẽ không hồi hộp như vậy. Trương Mạn Đường vô thức đưa bàn tay không bị Trương Dạng nắm lấy kia của mình kéo lại vạt áo, trên mặt kính của thang máy vẫn có thể hiển thị hình bóng mờ mờ của hai người.
Trương Dạng đột nhiên kéo cậu ôm từ phía sau, cằm hắn đặt ở trên vai của cậu nói: "Gặp bạn của tôi, em cứ thoải mái là được, không cần căng thẳng đến như thế, bọn họ đều có đối tượng nghiêm túc hết cả rồi, chỉ có mỗi mình tôi đến bây giờ mới dẫn đến mà thôi."
Một câu nói này của Trương Dạng khiến cho Trương Mạn Đường cũng quên hết cả căng thẳng hồi hộp, trong đầu cậu lúc này chỉ nghe được câu nói phía sau kia. Bọn họ đều có đối tượng nghiêm túc hết cả rồi, chỉ có mỗi mình tôi đến bây giờ mới dẫn đến mà thôi. Câu nói này có biết bao trọng lượng trong lòng cậu, bao nhiêu từ ngữ miêu tả cũng không thể nói hết được cho người ta hiểu.
Thang máy cuối cùng cũng lên đến tầng cao nhất, bên ngoài là hành lang được lát bằng đá đen và ánh điện vàng càng làm cho lối đi thêm phần huyền bí. Không hề có sự ồn ào, cũng không có nhiều người xuất hiện trên lối đi hành lang, những căn phòng đều được đóng kín yên tĩnh.
Bên ngoài thang máy sớm đã có người đứng đợi sẵn hai người bọn họ, nhân viên kia nhanh chóng dẫn đường đưa họ đến một căn phòng cách đó không xa. Trương Mạn Đường để ý thấy trên cánh cửa có gắn bảng tên làm bằng kim loại vàng óng "Phòng VIP 1".
Cửa phòng mở ra, Trương Mạn Đường được Trương Dạng nắm tay dẫn vào. Trong phòng được thiết kế giống như trong quán bar, ánh đèn vàng mờ ảo, trên bàn kính để rất nhiều những chai rượu thủy tinh có dáng vẻ khác nhau. Trong phòng toàn là đàn ông, không xuất hiện một bóng dáng người phụ nữ nào, hơn nữa bọn họ giống như là đã ngồi theo từng cặp, có 4 cặp đôi như vậy.
Ở chỗ này Trương Mạn Đường chỉ biết mặt có hai người mà thôi, một người là sếp của cậu, Trình Kiệt, một người là ông chủ quán cafe đối diện Trình thị, hình như tên là Tiêu Dật thì phải. Hai người bọn họ là một cặp, trong Trình thị không ai là không biết chuyện này cả.
"Đoán không sai, thì ra thật sự là nghệ sĩ trong công ty tôi." Trình Kiệt là người lên tiếng đầu tiên khi hai người bọn họ bước vào, lúc này hắn đang đặt tay lên vai của Tiêu Dật.
Một người khác cũng lên tiếng nói thêm vào: "Lần trước tôi nhớ, cậu từng nói sẽ không tự chui đầu vào rọ nhưng chúng tôi, nhìn xem dáng vẻ của cậu bây giờ hình như cũng không khác chúng tôi đâu nhỉ."
Trương Mạn Đường nhìn dáng vẻ của những người này, cậu đoán bọn họ đều là người có địa vị trong xã hội, cứ thử nhìn quần áo trên người họ và phong thái kia đều đã khác người thường rồi, hơn nữa người có thể thoải mái trêu chọc Trương Dạng như vậy nhất định địa vị xã hội cũng không kém Trương Dạng đâu.
"Đương nhiên là khác rồi, em ấy rất ngoan, trong nhà các cậu là ai nghe lời ai?"
Trương Dạng chỉ cần bình thản nói một câu thôi, người xung quanh lập tức không ai có phản bác gì cả. Trương Mạn Đường cũng kín đáo quan sát sắc mặt của từng người, có lẽ địa vị trong nhà của bọn không cao hơn lão bà ở nhà.
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường ngồi xuống một chỗ còn trống, hắn quay sang nhìn cậu một lúc rồi chậm rãi lên tiếng.
"Giới thiệu với mọi người đây là Tiểu Đường Tử, là đối tượng nghiêm túc của tôi.".
Trương Mạn Đường rất lo ngại cho tương lai sau này của bản thân mình, đầu óc mơ màng sớm đã bay đến tận tầng mây nào đó, đến khi cảm nhận được quần bên dưới đang bị kéo xuống thì vội vàng quay trở về hiện thực, nhanh tay nắm lấy cổ tay của Trương Dạng.
"Trương Dạng, đừng... Dù sao một lát nữa cũng có buổi gặp mặt, em không thể để quần áo bị bẩn được."
Ý của Trương Mạn Đường đại khái là không thể tiếp tục làm đến cùng, nếu như thật sự làm đến cùng sẽ khiến cho quần áo bị dính lại một số thứ không thể khô ngay được, mà cậu thì rất không muốn mang bộ dạng không chỉnh tề như thế đi gặp mặt đối tác của hắn, sẽ khiến cho hắn mất mặt.
Trương Dạng sẽ không quan tâm nhiều như vậy, hắn thích những không gian chật chội kích thích như thế này, hơn nữa đối phương càng có ý phản kháng thì hắn lại càng hứng thú hơn. Chỉ là gần đây Trương Dạng cũng thay đổi rồi, giống như mùa thu đang đến vậy, tâm tình của hắn cũng dịu dàng hơn nhiều khi bên cạnh Trương Mạn Đường.
"Tôi sẽ làm cẩn thận một chút."
Giọng nói kia trầm thấp từ tính làm cho Trương Mạn Đường suýt chút nữa là ngoan ngoãn nghe theo. Cậu biết khi Trương Dạng làm chuyện đó, tuyệt đối sẽ không có nhẹ nhàng nhanh chóng, nếu như hắn làm cẩn thận không khiến cho quần áo của cậu bị bẩn thì cũng khiến cho dáng đi của cậu sẽ có phần hơi kỳ quái, đến khi ấy đối tác làm ăn của hắn nếu như để ý một chút sẽ có thể nhận ra.
"Để tối được không, hình như cũng sắp đến nơi rồi."
Trương Dạng không ép buộc Trương Mạn Đường, gần đây người đàn ông này luôn rất để ý đến cảm nhận của cậu, dường như mỗi ngày đều chiều chuộng cậu nhiều hơn một chút. Trương Mạn Đường đương nhiên nhận ra điều này, bởi vì cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh mình hắn, hắn có thay đổi nhỏ cậu cũng có thể nhận ra.
Cuối cùng vẫn là không tiếp tục làm đến cùng, chỉ là áo thun của cậu là 100% cotton cho nên rất dễ bị nhăn. Khi Trương Dạng chịu cho cậu kéo áo xuống thì mặt áo trước ngực cũng sớm bị hắn vò đến nhàu nát rồi. Trương Mạn Đường cúi đầu nhìn áo thun của mình, đưa tay vuốt vuốt muốn kéo thẳng vạt áo nhưng không thể, chỉ còn biết thở dài nhìn loại trang phục không thích hợp của bản thân ngày hôm nay.
Địa điểm gặp mặt là một tòa nhà vô cùng nổi tiếng trong giới ăn chơi nhà giàu, tọa lạc tại trung tâm thành phố. Trương Mạn Đường chưa từng đến tòa Long Cửu, chỉ nghe danh đó là tòa nhà cao tầng lớn nhất thành phố, bên trong là những khách sạn, trung tâm thương mại cùng tổ hợp giải trí chỉ dành cho giới nhà giàu.
Khi đứng ở dưới sảnh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tòa nhà kia cũng bị mây che không thể thấy điểm cuối. Trương Mạn Đường hơi do dự một chút, quay sang bên cạnh hỏi Trương Dạng.
"Thật sự không cần phải thay đồ hay sao? Hình như chỗ này có cửa hàng đồ vest nam giới."
Trương Dạng chủ động nắm lấy tay của Trương Mạn Đường, cái nắm tay này khiến cho nội tâm của cậu xao động, thật sự cảm thấy ấm áp thoải mái giống như cơn gió mùa thu dễ chịu hiện tại vậy.
"Không cần thiết phải như vậy, đi thôi."
Tòa Long Cửu có rất nhiều thang máy, mỗi thang máy đều có nhân viên phục vụ mặc đồng phục đứng đợi bên ngoài. Trương Dạng dẫn Trương Mạn Đường đi qua hàng thang máy bên ngoài, đi vào bên trong, lựa chọn một thang máy làm hoàn toàn bằng kính trong suốt. Nhận viên bấm thang máy vốn muốn theo bọn họ vào bên trong để phục vụ nhưng lại bị Trương Dạng ngăn lại.
"Được rồi, cậu không cần đi theo."
Dù sao cũng chỉ là bấm thang máy mà thôi, đúng là không cần có người phải phục vụ. Trương Mạn Đường nhìn thấy Trương Dạng ấn vào tầng cao nhất, tòa nhà này có 58 tầng, chẳng trách vừa rồi cậu lại không nhìn thấy được điểm cao nhất của nó.
"Lát nữa sẽ đi gặp ai vậy, em có thể biết để chuẩn bị trước một chút được không?" Trương Mạn Đường lên tiếng hỏi.
Trương Dạng rất ít khi đưa cậu ra ngoài đi dự tiệc hoặc gặp đối tác này nọ, hơn nữa hôm nay còn ăn mặc thế này cho nên cậu cũng muốn biết rốt cuộc lát nữa cậu sẽ gặp ai.
Trương Dạng vẫn nắm lấy tay của cậu như vậy, thang máy càng lên cao, càng nhìn thấy quay cảnh xa hoa náo nhiệt của thành phố bên dưới, những ánh đèn chiếu ra từ những ngôi nhà giống như vì sao lấp lánh, hàng xe cộ liện tục di chuyển khiến cho thành phố càng có cảm giác phồn hoa.
"Gặp nhóm bạn của tôi, không liên quan đến công việc cho nên em không cần căng thẳng như vậy."
Bạn sao? Còn không liên quan đến công việc nữa, như vậy không phải là đối tác làm ăn mà là bạn của Trương Dạng. Từ trước đến nay Trương Dạng chưa khi nào dẫn cậu đi gặp bạn bè của hắn, cậu cũng không biết hắn rốt cuộc có những người bạn nào.
Có phải người ta vẫn thường nói nếu như dẫn đối phương đi gặp bạn bè thì biểu thị người đó thật sự muốn tiến xa hơn với bạn. Trương Mạn Đường càng nghĩ càng hồi hộp, nếu như hôm nay đi gặp đối tác của Trương Dạng thì có lẽ cậu cũng sẽ không hồi hộp như vậy. Trương Mạn Đường vô thức đưa bàn tay không bị Trương Dạng nắm lấy kia của mình kéo lại vạt áo, trên mặt kính của thang máy vẫn có thể hiển thị hình bóng mờ mờ của hai người.
Trương Dạng đột nhiên kéo cậu ôm từ phía sau, cằm hắn đặt ở trên vai của cậu nói: "Gặp bạn của tôi, em cứ thoải mái là được, không cần căng thẳng đến như thế, bọn họ đều có đối tượng nghiêm túc hết cả rồi, chỉ có mỗi mình tôi đến bây giờ mới dẫn đến mà thôi."
Một câu nói này của Trương Dạng khiến cho Trương Mạn Đường cũng quên hết cả căng thẳng hồi hộp, trong đầu cậu lúc này chỉ nghe được câu nói phía sau kia. Bọn họ đều có đối tượng nghiêm túc hết cả rồi, chỉ có mỗi mình tôi đến bây giờ mới dẫn đến mà thôi. Câu nói này có biết bao trọng lượng trong lòng cậu, bao nhiêu từ ngữ miêu tả cũng không thể nói hết được cho người ta hiểu.
Thang máy cuối cùng cũng lên đến tầng cao nhất, bên ngoài là hành lang được lát bằng đá đen và ánh điện vàng càng làm cho lối đi thêm phần huyền bí. Không hề có sự ồn ào, cũng không có nhiều người xuất hiện trên lối đi hành lang, những căn phòng đều được đóng kín yên tĩnh.
Bên ngoài thang máy sớm đã có người đứng đợi sẵn hai người bọn họ, nhân viên kia nhanh chóng dẫn đường đưa họ đến một căn phòng cách đó không xa. Trương Mạn Đường để ý thấy trên cánh cửa có gắn bảng tên làm bằng kim loại vàng óng "Phòng VIP 1".
Cửa phòng mở ra, Trương Mạn Đường được Trương Dạng nắm tay dẫn vào. Trong phòng được thiết kế giống như trong quán bar, ánh đèn vàng mờ ảo, trên bàn kính để rất nhiều những chai rượu thủy tinh có dáng vẻ khác nhau. Trong phòng toàn là đàn ông, không xuất hiện một bóng dáng người phụ nữ nào, hơn nữa bọn họ giống như là đã ngồi theo từng cặp, có 4 cặp đôi như vậy.
Ở chỗ này Trương Mạn Đường chỉ biết mặt có hai người mà thôi, một người là sếp của cậu, Trình Kiệt, một người là ông chủ quán cafe đối diện Trình thị, hình như tên là Tiêu Dật thì phải. Hai người bọn họ là một cặp, trong Trình thị không ai là không biết chuyện này cả.
"Đoán không sai, thì ra thật sự là nghệ sĩ trong công ty tôi." Trình Kiệt là người lên tiếng đầu tiên khi hai người bọn họ bước vào, lúc này hắn đang đặt tay lên vai của Tiêu Dật.
Một người khác cũng lên tiếng nói thêm vào: "Lần trước tôi nhớ, cậu từng nói sẽ không tự chui đầu vào rọ nhưng chúng tôi, nhìn xem dáng vẻ của cậu bây giờ hình như cũng không khác chúng tôi đâu nhỉ."
Trương Mạn Đường nhìn dáng vẻ của những người này, cậu đoán bọn họ đều là người có địa vị trong xã hội, cứ thử nhìn quần áo trên người họ và phong thái kia đều đã khác người thường rồi, hơn nữa người có thể thoải mái trêu chọc Trương Dạng như vậy nhất định địa vị xã hội cũng không kém Trương Dạng đâu.
"Đương nhiên là khác rồi, em ấy rất ngoan, trong nhà các cậu là ai nghe lời ai?"
Trương Dạng chỉ cần bình thản nói một câu thôi, người xung quanh lập tức không ai có phản bác gì cả. Trương Mạn Đường cũng kín đáo quan sát sắc mặt của từng người, có lẽ địa vị trong nhà của bọn không cao hơn lão bà ở nhà.
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường ngồi xuống một chỗ còn trống, hắn quay sang nhìn cậu một lúc rồi chậm rãi lên tiếng.
"Giới thiệu với mọi người đây là Tiểu Đường Tử, là đối tượng nghiêm túc của tôi.".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất