Chương 173: Tin tức
Trương Dạng nói không hề sai, chỉ là sự thật này lại khiến cho Trương Mạn Đường phải buồn lòng, dù sao không có một người nào thích nghe thấy người mình yêu giới thiệu mình với người khác là em họ cả, chẳng phải hắn đã nói rằng hắn yêu cậu rồi hay sao, hai người cũng đã xác định mối quan hệ rồi.
Trương Mạn Đường im lặng, cậu không biết nên phải nói gì tiếp theo nữa, người đàn ông này sẽ không thích nghe lời chất vấn từ cậu, hắn vẫn luôn thích người ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.
Nãy giờ Trương Dạng vẫn luôn ở một bên quan sát nhất cử nhất động trên gương mặt của Trương Mạn Đường, biểu cảm đúng là rất đa dạng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi có thể biểu hiện ra rất nhiều gương mặt khác nhau, chẳng trách lại thích trở thành diễn viên như vậy.
"Không thích làm em họ của tôi hay sao?"
Giọng nói của Trương Dạng rất trầm, trong đó xen lẫn vài tia tùy ý trêu chọc.
Trương Mạn Đường xoắn xuýt đầu ngón tay, do dự một hồi mới nhỏ giọng đáp: "Chẳng phải chúng ta đã xác nhận mối quan hệ rồi sao... Hôm qua anh còn nói em là đối tượng nghiêm túc của anh."
Trương Dạng luồn tay vào bên trong áo của Trương Mạn Đường, trên cần cổ gợi cảm kia vẫn còn có rất nhiều dấu hôn chói mắt của hắn để lại ngày hôm qua. Thật ra Trương Mạn Đường rất đẹp, ngũ quan nhỏ nhắn rõ nét, đường nét gương mặt hài hòa cân đối. Lần ấy khi Trương Dạng nói muốn bao nuôi cậu cũng là vì gương mặt này đầu tiên, sau đó đến dáng người, kế tiếp là vì cậu rất ngoan. Sau này dây dưa thời gian càng lâu lại càng cảm thấy đối phương rất hợp với mình ở mọi mặt, từ phương diện tình dục cho đến tình cảm, hơn nữa cậu còn rất giỏi việc nhà, mỗi ngày có thể nấu cơm, lại chăm sóc được Trương Tu, cũng có thể khiến hắn cảm thấy thoải mái khi ở bên.
Áo mặc trên người Trương Mạn Đường bất giác bị Trương Dạng kéo lên cao, bàn tay to lớn của hắn bắt đầu di chuyển xoa nắn khắp khuôn ngực cậu. Cơ thể của cậu vốn rất mẫn cảm lại cộng thêm mấy động tác điêu luyện kia khiến cho cậu trong phút chốc mềm nhũn cả người.
"Có muốn biết vừa rồi tôi đã nói gì với bọn họ không?"
Trương Mạn Đường hơi nắm lấy cổ tay của Trương Dạng lại, muốn ngăn lại động tác kia của hắn, sự chuyển động này của hắn khiến cho cậu cảm thấy cả người ngứa ngáy.
"Không phản kháng thì tôi sẽ nói cho em nghe."
Trương Mạn Đường nghe thấy được câu nói kia thì buông tay, cả người cậu giống như có hàng trăm con kiến đang gặm cắn vừa khó chịu lại vừa ngứa ngáy. Trương Dạng cúi đầu ngậm lấy điểm nhỏ hồng hào trước ngực kia trêu đùa mút mát, tiếng nước phát ra trong miệng lan tràn cả văn phòng, mùi vị dục vọng nhanh chóng xuất hiện lấp đầy không khí.
Đêm hôm qua quá đỗi kịch liệt khiến cho Trương Mạn Đường không thể chịu thêm nổi bất cứ kích thích nào nữa, cơ thể cậu rất cần được nghỉ ngơi, nếu như bây giờ lại tiếp tục phát sinh ra loại chuyện đó thì sẽ chịu không nổi.
"Trương Dạng... em vẫn còn chưa hồi phục tốt."
Trương Dạng dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó lại ngậm lấy đôi môi cậu gặm cắn, đầu lưỡi nhanh chóng cạy mở khoang miệng cậu để đi vào bên trong càn quét, giống như muốn hút lấy mật ngọt.
"Tôi chỉ hôn một chút thôi cũng keo kiệt sao, vừa rồi tôi còn nói với bọn họ rằng vợ của tôi là người rất tốt."
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì mở lớn hai mắt, cậu đỏ mặt, không biết là do nụ hôn sâu kia của Trương Dạng hay là do câu nói vừa rồi của hắn nữa.
"Anh... Anh nói với bọn họ như vậy thật sao?"
Trương Dạng nhếch môi, bàn tay tự động di chuyển nắm lấy bàn tay có đeo nhẫn kia của cậu nói: "Ừ, như vậy vẫn còn chưa đủ rõ ràng hay sao?"
Lúc này Trương Mạn Đường mới nhận ra trên tay của Trương Dạng cũng đang mang một chiếc nhẫn giống như của cậu, đó hẳn là nhẫn cặp. Trương Mạn Đường càng nghĩ càng vui vẻ nhưng sau đó cậu lại rất buồn bực, tại sao vào mỗi khoảnh khắc quan trọng như vậy Trương Dạng lại lựa chọn lúc cậu không tỉnh táo cơ chứ, cậu rất muốn nhìn thấy cảnh tượng hắn giúp cậu đeo nhẫn.
"Trương Dạng... Thời khắc quan trọng như vậy, em lại không tỉnh táo, hay là anh có thể làm lại một lần nữa được hay không?"
Tính cách của người đàn ông này rất khó nắm bắt, Trương Mạn Đường cảm nhận được hắn giống như cố tình trêu chọc cậu vậy. Khi hắn nói yêu cậu thì cậu lại không ở trong trạng thái bình tĩnh, lúc hắn đeo nhẫn cho cậu thì lại lựa chọn lúc cậu không tỉnh táo nhất mà làm. Cậu rất muốn tự mình đón nhận những giây phút đặc biệt đó nhưng Trương Dạng lại không cho cậu được như ý nguyện, người đàn ông xấu tính như thế chẳng hiểu sao cậu lại không thể ngừng yêu hắn được.
"Tôi là người không quá chú trọng hình thức, hơn nữa em cũng dễ kích động như vậy nói không chừng lại ngất xỉu nữa."
Trương Mạn Đường đỏ mặt, cũng không quan tâm đến chuyện áo của mình đã sớm bị người đàn ông xấu xa nào đó cởi ra ném xuống dưới sàn rồi.
"Không đâu... Em chuẩn bị tâm lý tốt rồi, có thể làm lại một lần được không?"
Trương Dạng mỉm cười tà ác, ngón tay to lớn đi xuống dưới quần cậu cởi khuy, sau đó nhanh nhẹn luồn vào bên trong lớp quần lót kia nắm lấy vật nam tính tinh xảo mềm mại mà xoa nắn đến khi nó cứng lên.
"Vậy sao, vậy để tôi kiểm tra tâm lý của em một chút trước đã."
Trương Mạn Đường bị tập kích bất ngờ thì giật mình, theo phản xạ kẹp chặt hai chân của mình lại. Bây giờ cũng chưa đến giờ nghỉ trưa, người đàn ông cuồng công việc như Trương Dạng rất ít khi tùy hứng như thế này.
"Đang trong giờ làm việc, anh không phải giải quyết công việc sao?"
Đúng lúc này điện thoại trong túi quần của Trương Mạn Đường lại reo lên, tiếng nhạc chuông mặc định có điểm khô khan lại phá vỡ không gian ướt át này, Trương Dạng cảm thấy hơi mất hứng, hàng lông mày nhíu lại với nhau.
Trương Mạn Đường nhanh chóng tìm kiếm điện thoại của mình trong túi quần, là một dãy số được lưu trong danh bạ gọi tới, trên màn hình hiển thị một cái tên đã rất lâu rồi không liên lạc.
"Mẹ Giang, có chuyện gì sao?"
Đúng là đã lâu lắm rồi Trương Mạn Đường không liên hệ lại với người này, kể từ sau sinh nhật năm 18 tuổi đó cậu đã rời khỏi cô nhi viện để sống tự lập. Mẹ Giang là viện trưởng của cô nhi viện ấy, cậu cũng là một trong số ít những đứa bé không có hộ gia đình nào muốn nhận nuôi.
"Đường Đường, có tin tức của ba mẹ con, bọn họ đang tìm con."
Trương Mạn Đường nghe thấy lời nói kia thì ngây ngốc, chấn động, cả người khẽ run rẩy. Thời điểm khi còn ở cô nhi viện, cậu đã chứng kiến rất nhiều cảnh một mỗi vợ chồng đến và dắt tay một đứa bé rời đi, khi đó cậu rất ghen tỵ với bọn họ, nhưng rồi cậu lại tự động viên bản thân rằng cậu không thể rời đi được vì sẽ có một ngày ba mẹ cậu cũng sẽ đến tìm cậu. Chỉ là sau này lớn lên rồi, gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, bị người ta cố tình gây khó dễ cũng không ai đứng ra giúp đỡ cậu, cậu đã sớm gạt bỏ suy nghĩ hai người sinh ra mình kia sẽ xuất hiện đưa cậu về.
"Mẹ Giang... chuyện này là thật sao?"
Giọng nói kia của Trương Mạn Đường rất yếu ớt, không phải vì kích động hạnh phúc mà là vì lo lắng, sợ hãi. Cậu vừa sợ nó là sự thật lại vừa sợ đó là giả, ba mẹ của cậu là người như thế nào? Tại sao lại bỏ rơi cậu? Tại sao đến bây giờ mới chịu đi tìm cậu? Cậu sợ những người kia không phải là ba mẹ ruột của mình, bọn họ chỉ đến để nhắc lại nỗi đau đã lấp sâu trong lòng cậu rồi rời đi mà thôi.
"Có lẽ là thật, con có thể quay về một chuyến hay không?"
Trương Mạn Đường mím mím môi, cậu chưa sẵn sàng để tiếp nhận sự việc này, chỉ có thể khó nhọc đáp lại từng chữ.
"Thời gian này công việc của con rất bận... Có lẽ không thể quay về ngay được."
Trương Mạn Đường nghe thấy đầu dây bên kia xuất hiện thêm vài thanh âm hỗn loạn, cậu không nghe rõ được bọn họ nói cái gì, chỉ có thể nhận ra được đó là một giọng nữ trung niên mà thôi, hình như còn đang khóc nữa.
"Được rồi, bọn họ nói có thể đợi con, hoặc là con có thể để lại địa chỉ, bọn họ sẽ tới để gặp con."
Trương Mạn Đường nắm chặt nắm tay, bất giác nhận ra được lòng bàn tay của mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu rất sợ cho nên lựa chọn thoái thác, vội vã đáp lại một câu rồi cúp máy.
"Con có việc rồi, không thể nói chuyện nữa."
Nãy giờ Trương Dạng vẫn luôn quan sát Trương Mạn Đường, hắn thấy sắc mặt của cậu không được tốt, cũng không biết người gọi tới cho cậu là ai.
"Ai gọi điện cho em vậy?"
Trương Mạn Đường cần điện thoại, cúi đầu nhìn xuống dưới khẽ đáp: "Là mẹ Giang ở cô nhi viện."
Trương Dạng nâng cằm Trương Mạn Đường lên, phát hiện ra đôi mắt xinh đẹp kia đã xuất hiện một tầng nước trong suốt, chỉ chờ thời khắc để lăn xuống trên gò má mà thôi. Trương Dạng khẽ vuốt ve gò má kia của cậu, cũng thuận tiện giúp cậu lau đi dòng nước mắt ấm nóng.
"Bà ấy nói gì với em?"
Trương Mạn Đường ôm lấy Trương Dạng, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn, giống như muốn tìm lấy sự an ủi.
"Bà ấy nói có người đến tìm em, còn nói rằng bọn họ khả năng là ba mẹ của em. Em đã đợi bọn họ rất lâu, sau đó cũng đã quên bọn họ rồi, nếu như bọn họ thật sự là ba mẹ của em, em không biết nên phải đối diện với bọn họ như thế nào nữa."
Trương Dạng khẽ vuốt ve tấm lưng mịn màng kia của Trương Mạn Đường, thuận tiện cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cậu khẽ nói: "Nếu em muốn, tôi sẽ đi cùng em nhìn xem bọn họ một chút, nếu như là người tốt có thể nhận lại người thân, nếu như không tốt thì thẳng thắn cắt đứt mối quan hệ, sau này không cần dây dưa."
Trương Mạn Đường im lặng, cậu không biết nên phải nói gì tiếp theo nữa, người đàn ông này sẽ không thích nghe lời chất vấn từ cậu, hắn vẫn luôn thích người ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.
Nãy giờ Trương Dạng vẫn luôn ở một bên quan sát nhất cử nhất động trên gương mặt của Trương Mạn Đường, biểu cảm đúng là rất đa dạng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi có thể biểu hiện ra rất nhiều gương mặt khác nhau, chẳng trách lại thích trở thành diễn viên như vậy.
"Không thích làm em họ của tôi hay sao?"
Giọng nói của Trương Dạng rất trầm, trong đó xen lẫn vài tia tùy ý trêu chọc.
Trương Mạn Đường xoắn xuýt đầu ngón tay, do dự một hồi mới nhỏ giọng đáp: "Chẳng phải chúng ta đã xác nhận mối quan hệ rồi sao... Hôm qua anh còn nói em là đối tượng nghiêm túc của anh."
Trương Dạng luồn tay vào bên trong áo của Trương Mạn Đường, trên cần cổ gợi cảm kia vẫn còn có rất nhiều dấu hôn chói mắt của hắn để lại ngày hôm qua. Thật ra Trương Mạn Đường rất đẹp, ngũ quan nhỏ nhắn rõ nét, đường nét gương mặt hài hòa cân đối. Lần ấy khi Trương Dạng nói muốn bao nuôi cậu cũng là vì gương mặt này đầu tiên, sau đó đến dáng người, kế tiếp là vì cậu rất ngoan. Sau này dây dưa thời gian càng lâu lại càng cảm thấy đối phương rất hợp với mình ở mọi mặt, từ phương diện tình dục cho đến tình cảm, hơn nữa cậu còn rất giỏi việc nhà, mỗi ngày có thể nấu cơm, lại chăm sóc được Trương Tu, cũng có thể khiến hắn cảm thấy thoải mái khi ở bên.
Áo mặc trên người Trương Mạn Đường bất giác bị Trương Dạng kéo lên cao, bàn tay to lớn của hắn bắt đầu di chuyển xoa nắn khắp khuôn ngực cậu. Cơ thể của cậu vốn rất mẫn cảm lại cộng thêm mấy động tác điêu luyện kia khiến cho cậu trong phút chốc mềm nhũn cả người.
"Có muốn biết vừa rồi tôi đã nói gì với bọn họ không?"
Trương Mạn Đường hơi nắm lấy cổ tay của Trương Dạng lại, muốn ngăn lại động tác kia của hắn, sự chuyển động này của hắn khiến cho cậu cảm thấy cả người ngứa ngáy.
"Không phản kháng thì tôi sẽ nói cho em nghe."
Trương Mạn Đường nghe thấy được câu nói kia thì buông tay, cả người cậu giống như có hàng trăm con kiến đang gặm cắn vừa khó chịu lại vừa ngứa ngáy. Trương Dạng cúi đầu ngậm lấy điểm nhỏ hồng hào trước ngực kia trêu đùa mút mát, tiếng nước phát ra trong miệng lan tràn cả văn phòng, mùi vị dục vọng nhanh chóng xuất hiện lấp đầy không khí.
Đêm hôm qua quá đỗi kịch liệt khiến cho Trương Mạn Đường không thể chịu thêm nổi bất cứ kích thích nào nữa, cơ thể cậu rất cần được nghỉ ngơi, nếu như bây giờ lại tiếp tục phát sinh ra loại chuyện đó thì sẽ chịu không nổi.
"Trương Dạng... em vẫn còn chưa hồi phục tốt."
Trương Dạng dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó lại ngậm lấy đôi môi cậu gặm cắn, đầu lưỡi nhanh chóng cạy mở khoang miệng cậu để đi vào bên trong càn quét, giống như muốn hút lấy mật ngọt.
"Tôi chỉ hôn một chút thôi cũng keo kiệt sao, vừa rồi tôi còn nói với bọn họ rằng vợ của tôi là người rất tốt."
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì mở lớn hai mắt, cậu đỏ mặt, không biết là do nụ hôn sâu kia của Trương Dạng hay là do câu nói vừa rồi của hắn nữa.
"Anh... Anh nói với bọn họ như vậy thật sao?"
Trương Dạng nhếch môi, bàn tay tự động di chuyển nắm lấy bàn tay có đeo nhẫn kia của cậu nói: "Ừ, như vậy vẫn còn chưa đủ rõ ràng hay sao?"
Lúc này Trương Mạn Đường mới nhận ra trên tay của Trương Dạng cũng đang mang một chiếc nhẫn giống như của cậu, đó hẳn là nhẫn cặp. Trương Mạn Đường càng nghĩ càng vui vẻ nhưng sau đó cậu lại rất buồn bực, tại sao vào mỗi khoảnh khắc quan trọng như vậy Trương Dạng lại lựa chọn lúc cậu không tỉnh táo cơ chứ, cậu rất muốn nhìn thấy cảnh tượng hắn giúp cậu đeo nhẫn.
"Trương Dạng... Thời khắc quan trọng như vậy, em lại không tỉnh táo, hay là anh có thể làm lại một lần nữa được hay không?"
Tính cách của người đàn ông này rất khó nắm bắt, Trương Mạn Đường cảm nhận được hắn giống như cố tình trêu chọc cậu vậy. Khi hắn nói yêu cậu thì cậu lại không ở trong trạng thái bình tĩnh, lúc hắn đeo nhẫn cho cậu thì lại lựa chọn lúc cậu không tỉnh táo nhất mà làm. Cậu rất muốn tự mình đón nhận những giây phút đặc biệt đó nhưng Trương Dạng lại không cho cậu được như ý nguyện, người đàn ông xấu tính như thế chẳng hiểu sao cậu lại không thể ngừng yêu hắn được.
"Tôi là người không quá chú trọng hình thức, hơn nữa em cũng dễ kích động như vậy nói không chừng lại ngất xỉu nữa."
Trương Mạn Đường đỏ mặt, cũng không quan tâm đến chuyện áo của mình đã sớm bị người đàn ông xấu xa nào đó cởi ra ném xuống dưới sàn rồi.
"Không đâu... Em chuẩn bị tâm lý tốt rồi, có thể làm lại một lần được không?"
Trương Dạng mỉm cười tà ác, ngón tay to lớn đi xuống dưới quần cậu cởi khuy, sau đó nhanh nhẹn luồn vào bên trong lớp quần lót kia nắm lấy vật nam tính tinh xảo mềm mại mà xoa nắn đến khi nó cứng lên.
"Vậy sao, vậy để tôi kiểm tra tâm lý của em một chút trước đã."
Trương Mạn Đường bị tập kích bất ngờ thì giật mình, theo phản xạ kẹp chặt hai chân của mình lại. Bây giờ cũng chưa đến giờ nghỉ trưa, người đàn ông cuồng công việc như Trương Dạng rất ít khi tùy hứng như thế này.
"Đang trong giờ làm việc, anh không phải giải quyết công việc sao?"
Đúng lúc này điện thoại trong túi quần của Trương Mạn Đường lại reo lên, tiếng nhạc chuông mặc định có điểm khô khan lại phá vỡ không gian ướt át này, Trương Dạng cảm thấy hơi mất hứng, hàng lông mày nhíu lại với nhau.
Trương Mạn Đường nhanh chóng tìm kiếm điện thoại của mình trong túi quần, là một dãy số được lưu trong danh bạ gọi tới, trên màn hình hiển thị một cái tên đã rất lâu rồi không liên lạc.
"Mẹ Giang, có chuyện gì sao?"
Đúng là đã lâu lắm rồi Trương Mạn Đường không liên hệ lại với người này, kể từ sau sinh nhật năm 18 tuổi đó cậu đã rời khỏi cô nhi viện để sống tự lập. Mẹ Giang là viện trưởng của cô nhi viện ấy, cậu cũng là một trong số ít những đứa bé không có hộ gia đình nào muốn nhận nuôi.
"Đường Đường, có tin tức của ba mẹ con, bọn họ đang tìm con."
Trương Mạn Đường nghe thấy lời nói kia thì ngây ngốc, chấn động, cả người khẽ run rẩy. Thời điểm khi còn ở cô nhi viện, cậu đã chứng kiến rất nhiều cảnh một mỗi vợ chồng đến và dắt tay một đứa bé rời đi, khi đó cậu rất ghen tỵ với bọn họ, nhưng rồi cậu lại tự động viên bản thân rằng cậu không thể rời đi được vì sẽ có một ngày ba mẹ cậu cũng sẽ đến tìm cậu. Chỉ là sau này lớn lên rồi, gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, bị người ta cố tình gây khó dễ cũng không ai đứng ra giúp đỡ cậu, cậu đã sớm gạt bỏ suy nghĩ hai người sinh ra mình kia sẽ xuất hiện đưa cậu về.
"Mẹ Giang... chuyện này là thật sao?"
Giọng nói kia của Trương Mạn Đường rất yếu ớt, không phải vì kích động hạnh phúc mà là vì lo lắng, sợ hãi. Cậu vừa sợ nó là sự thật lại vừa sợ đó là giả, ba mẹ của cậu là người như thế nào? Tại sao lại bỏ rơi cậu? Tại sao đến bây giờ mới chịu đi tìm cậu? Cậu sợ những người kia không phải là ba mẹ ruột của mình, bọn họ chỉ đến để nhắc lại nỗi đau đã lấp sâu trong lòng cậu rồi rời đi mà thôi.
"Có lẽ là thật, con có thể quay về một chuyến hay không?"
Trương Mạn Đường mím mím môi, cậu chưa sẵn sàng để tiếp nhận sự việc này, chỉ có thể khó nhọc đáp lại từng chữ.
"Thời gian này công việc của con rất bận... Có lẽ không thể quay về ngay được."
Trương Mạn Đường nghe thấy đầu dây bên kia xuất hiện thêm vài thanh âm hỗn loạn, cậu không nghe rõ được bọn họ nói cái gì, chỉ có thể nhận ra được đó là một giọng nữ trung niên mà thôi, hình như còn đang khóc nữa.
"Được rồi, bọn họ nói có thể đợi con, hoặc là con có thể để lại địa chỉ, bọn họ sẽ tới để gặp con."
Trương Mạn Đường nắm chặt nắm tay, bất giác nhận ra được lòng bàn tay của mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu rất sợ cho nên lựa chọn thoái thác, vội vã đáp lại một câu rồi cúp máy.
"Con có việc rồi, không thể nói chuyện nữa."
Nãy giờ Trương Dạng vẫn luôn quan sát Trương Mạn Đường, hắn thấy sắc mặt của cậu không được tốt, cũng không biết người gọi tới cho cậu là ai.
"Ai gọi điện cho em vậy?"
Trương Mạn Đường cần điện thoại, cúi đầu nhìn xuống dưới khẽ đáp: "Là mẹ Giang ở cô nhi viện."
Trương Dạng nâng cằm Trương Mạn Đường lên, phát hiện ra đôi mắt xinh đẹp kia đã xuất hiện một tầng nước trong suốt, chỉ chờ thời khắc để lăn xuống trên gò má mà thôi. Trương Dạng khẽ vuốt ve gò má kia của cậu, cũng thuận tiện giúp cậu lau đi dòng nước mắt ấm nóng.
"Bà ấy nói gì với em?"
Trương Mạn Đường ôm lấy Trương Dạng, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn, giống như muốn tìm lấy sự an ủi.
"Bà ấy nói có người đến tìm em, còn nói rằng bọn họ khả năng là ba mẹ của em. Em đã đợi bọn họ rất lâu, sau đó cũng đã quên bọn họ rồi, nếu như bọn họ thật sự là ba mẹ của em, em không biết nên phải đối diện với bọn họ như thế nào nữa."
Trương Dạng khẽ vuốt ve tấm lưng mịn màng kia của Trương Mạn Đường, thuận tiện cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cậu khẽ nói: "Nếu em muốn, tôi sẽ đi cùng em nhìn xem bọn họ một chút, nếu như là người tốt có thể nhận lại người thân, nếu như không tốt thì thẳng thắn cắt đứt mối quan hệ, sau này không cần dây dưa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất