Chương 45: Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối
Đúng là cậu rất biết tạo dáng trước ống kính nhưng đó là những tấm ảnh cậu mặc quần áo chỉnh tề, còn đối với những thứ phụ kiện đáng xấu hổ kia làm sao cậu có thể thoải mái mà tự tin phô diễn được chứ, hơn nữa người ở phía sau máy chụp hình kia lại là Trương Dạng... người đàn ông khiến cho cậu không có cách nào bình tĩnh được mỗi khi đối diện.
"Xoay người lại, nhấc mông lên"
Một giọng nam tính trầm khàn mang theo ngữ điệu ra lệnh, Trương Mạn Đường không có cách nào chống lại, chỉ có thể phục tùng, làm ra một tư thế quỳ bò dưới sàn vô cùng xấu hổ.
Trương Dạng đặt tay lên mông của Trương Mạn Đường, bàn tay to lớn xoa bóp hồi lâu mới lấy một lượng lớn tuýp gel bôi trơn đưa xuống hai rãnh mông cậu, ngón tay thô dài không chút lưu tình mà mạnh mẽ đâm vào bên trong, xoay tròn nhiều vòng.
Một tay của Trương Dạng khuếch trương nơi đó của Trương Mạn Đường, một tay lại mạnh mẽ đánh lên mông của cậu, khiến cho không gian vốn rất yên tĩnh lại xuất hiện tiếng đánh vang tai này. Trương Mạn Đường thở dốc, cảm thấy vật nam tính dưới thân cũng dựng thẳng biểu thị ham muốn, cậu vừa mới định nhấc tay nắm lấy thì Trương Dạng ở phía sau đã lạnh giọng ra lệnh:
"Đừng lộn xộn"
Trương Mạn Đường chỉ còn cách từ bỏ ý định, mím chặt môi, hai chân run rẩy để cho Trương Dạng ở phía sau đùa bỡn mình. Khi Trương Dạng rút tay ra khỏi nơi đó của cậu, chỉ một lúc sau nơi đó đã bị một vật thể cứng giống như kim loại cắm vào, cảm giác mát lạnh nhưng lại rất khó chịu làm cho cậu thở dài một tiếng.
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường đứng dậy, để cậu xoay người lại nhìn đến chiếc gương lớn đối diện. Hình ảnh trước mặt cậu lúc này vô cùng dâm loạn, phía trước, trái phải đều khiến cho cậu nhìn thấy được tất cả những nơi trên cơ thể mình. Trong gương là một cậu thanh niên mang theo đôi mắt mở lớn hoảng hốt, trên đầu cài hai cái tai giả, dưới cần cổ trắng mịn kia mang một chiếc vòng da thật lớn có một mặt dây chuyền bằng vàng khắc chữ cún con, nhìn sang bên phải thì thấy một chiếc đuôi dài màu đen được cắm ở sau mông mình, chiếc đuôi kia vô cùng rõ ràng rơi trên bắp đùi trắng trẻo thon dài của cậu.
Trương Dạng đứng ở phía sau Trương Mạn Đường, ánh mắt đam mê chiếu lên cơ thể của cậu, hắn há miệng gặm cắn vành tai cậu, đầu lưỡi vươn tới trêu chọc liếm láp không thôi:
"Cún con của tôi, giúp tôi có một tấm hình nghệ thuật đi nào"
Trước đây khi còn ở trong trường đại học, cậu tình cờ đi qua lớp học của khoa mỹ thuật, nhìn thấy một người đàn ông không mặc đồ đứng ở trên đài bất động, mọi ánh mắt của sinh viên trong lớp đều đổ dồn vào người đàn ông đó, bắt đầu cầm bút vẽ. Lúc ấy Trương Mạn Đường cảm thấy không thể nào tiếp thu được thứ nghệ thuật này, còn bị ám ảnh suốt mấy ngày mới có thể thoát ra.
"Trương Dạng... em không biết..."
Trương Dạng dùng sức bóp mạnh cằm của Trương Mạn Đường xoay lại phía sau, khiến cho khớp hàm của cậu cũng phải đau điếng một phen. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi cậu, đầu lưỡi tham lam tiến vào bên trong khoang miệng cậu, còn cố tình cắn thật mạnh đôi môi cậu khiến cho nó cũng phải tê rân:
"Gọi tôi là gì?"
Trương Mạn Đường khàn giọng, khuất phục gọi một tiếng:
"Daddy..."
Trương Dạng đưa tay xuống bên dưới, vuốt ve vật nam tính của Trương Mạn Đường một cái rời rạc, rất chậm rãi, khiến cho cậu cũng phải khó chịu gấp đôi. Trong vô thức, bàn tay của cậu muốn đưa xuống dưới nắm lấy vật nam tính của mình thì Trương Dạng ở bên cạnh đã ngăn lại:
"Đừng lộn xộn, đừng để tôi phải nhắc lại một lần nữa"
Trương Mạn Đường khó chịu đến mức khắp người bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi tinh mịn, đôi mắt ướt át hoang mang, đôi môi vừa rồi bị Trương Dạng hôn đến sưng đỏ cũng tự mình cắn xé chịu đựng sự khó chịu lúc này.
"Có hình đẹp, tôi sẽ giúp em, hiểu không?"
Giọng nói của Trương Dạng rất trầm, ở trong đó có chứa dục vọng cùng sự nam tính khó cưỡng. Hắn rất dịu dàng, giống như là đang dụ dỗ cậu vậy, mà cậu đã nhận ra mục đích của hắn, lại không có cách nào có thể phản kháng được, cứ như vậy mà ngây ngô bị hắn xoay vòng vòng, khẽ gật đầu chấp thuận.
Trương Dạng nắm lấy tay của Trương Mạn Đường đi về phía ghế tình yêu. Chiếc ghế này không phải là chiếc ghế sô pha bình thường, nó có độ lồi lõm rất kỳ quái cho nên Trương Mạn Đường cũng không biết nên phải ngồi lên đó như thế nào. Mà Trương Dạng lúc này đã đứng ở một bên cầm máy ảnh kỹ thuật số, tiếng chụp hình tách tách liên tục phát ra khiến cho cậu càng lúng túng hơn.
Lúc này trong đầu Trương Mạn Đường xuất hiện một câu nói: Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối. Trương Dạng nói muốn chụp một tấm ảnh nghệ thuật, nhưng cậu thấy hắn rõ ràng đang lừa gạt cậu, hắn nhất định là muốn nhìn thấy sự lúng túng ngượng ngùng của cậu. Trương Mạn Đường không muốn những thứ không nên để người ngoài nhìn thấy trên cơ thể mình bại lộ trước ống kính, cho nên cả một quá trình đều chật vật né tránh máy ảnh của Trương Dạng, khắp người cậu đều ửng đỏ vì xấu hổ, bờ môi xinh đẹp cũng bị cậu vì căng thẳng mà cắn sưng lên.
Trương Dạng để máy ảnh qua một bên, tiến đến giúp Trương Mạn Đường điều chỉnh tư thế. Hắn để cậu quỳ ở trên ghế, tay chống lên phần nhô cao của chiếc ghế kia, cặp mông có gắn chiếc đuôi màu đen vểnh cao, độ cong của cơ thể lúc này thật sự rất hoàn mỹ. Trương Dạng đỡ eo của Trương Mạn Đường điều chỉnh xuống thấp một chút, bàn tay to lớn của hắn còn cố tình lướt qua vật nam tính đang dựng thẳng của cậu trêu chọc một chút, hại cậu thở dốc run rẩy:
"Cún con, giữ nguyên, tôi muốn chụp tư thế này"
Trương Mạn Đường không dám nhìn vào trong gương, cậu biết đây là một tư thế rất xấu hổ. Đối diện với ống kính liên tục phát ra tiếng "tách tách" của Trương Dạng, Trương Mạn Đường cực lực né tránh, có lẽ sau khi những tấm hình kia được phóng to, cậu hẳn cũng không có can đảm xem lại.
"Cún con, nhìn về phía tôi"
Trương Dạng đã lên tiếng ra lệnh, Trương Mạn Đường nào có năng lực phản kháng, chỉ có thể dùng đôi mắt phiếm hồng vì bị bắt nạt kia mà nhìn về phía hắn. Trương Dạng nhìn thấy hình chụp rất đẹp, quả nhiên mọi góc độ đều có thể khiến cho hắn hài lòng không thôi.
Đối với một buổi chụp hình xấu hổ, không tình nguyện như thế này, Trương Mạn Đường thật sự muốn kết thúc thật là nhanh, nhưng mà lão sư chụp hình nào đó kia lại không buông tha cho cậu, bắt cậu tạo hình thật nhiều tư thế xấu hổ, còn muốn cậu há miệng, muốn cậu chạm lưỡi lên đầu môi, thật sự là muốn bỏ trốn khỏi nơi này mà.
Chưa khi nào Trương Mạn Đường cảm thấy e sợ máy chụp hình đến như vậy, Trương Dạng khiến cho cậu có cảm giác bản thân giống như đang đi chụp ảnh nóng vậy, bởi vì người đàn ông này chỉ cậu rất nhiều tư thế đáng xấu hổ. Ví như hiện tại, hắn bắt cậu cắn đầu ngón tay của mình, hai chân dang rộng nằm trên ghế, tư thế này thật sự sẽ rất nghệ thuật sao? Đúng là lừa gạt người khác mà.
Trương Dạng chụp hình rất lâu, sau khi cảm thấy cún con của mình đã run rẩy rồi mới chịu buông tha cho cậu, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi cậu:
"Em có muốn xem hình không?"
Trương Mạn Đường lắc đầu, nhưng mà Trương Dạng lại hửm một tiếng tỏ vẻ không hài lòng.
"Em... muốn xem"
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường đứng dậy, sau đó hắn đặt cậu ngồi lên đùi mình, để cho cậu tự mình cầm lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số kia:
"Giúp tôi chọn một tấm để phóng to đi"
Trương Mạn Đường run rẩy nhấn vào nút chuyển hình ảnh, người trong hình thật sự là cậu sao, ánh mắt kia thật kỳ quái, dáng vẻ này cũng thật dâm đãng, làm sao Trương Dạng lại có thể chụp lại được những tấm hình này chứ. Trương Mạn Đường hơi khựng lại, xoay đầu muốn trốn tránh, nhưng lại bị Trương Dạng ở bên cạnh khẽ thổi gió cổ vũ:
"Đều là những tấm rất nghệ thuật, tôi thấy em đẹp"
Trương Mạn Đường ngẩn người, Trương Dạng nói cậu đẹp, trong mắt của hắn cậu thật sự rất đẹp sao? Được người đàn ông mình vẫn luôn yêu thích khen đẹp, chính là một loại cảm giác giống như được thần tượng trả lời bình luận vậy, trái tim trong lồng ngực của Trương Mạn Được lại đập thình thịch sung sướng đến phát điên.
Trương Dạng hôn vào má của Trương Mạn Đường, bàn tay vuốt ve khuôn ngực mềm mại của cậu:
"Giúp tôi chọn một tấm, ngày mai tôi sẽ cho người phóng to, treo ở chỗ này"
Trương Mạn Đường mở lớn hai mắt, hình ảnh của cậu sẽ bị người khác nhìn thấy mất, nếu như không cẩn thận bị truyền ra ngoài, sự nghiệp của cậu sẽ bị hủy hoại:
"Trương Dạng... nếu lỡ như người khác thấy được..."
Trương Dạng hôn vào chóp mũi của Trương Mạn Đường, nhẹ giọng dỗ dành:
"Yên tâm, là người trong nhà, sẽ không tiết lộ ra bên ngoài đâu"
Trương Mạn Đường mím mím môi, trong lòng vẫn rất lo lắng, nhưng mà câu tiếp theo của Trương Dạng nói ra đã làm cho cậu phải nghiêm túc mà chọn ảnh. Trương Dạng nói thế này:
"Cún con, em có muốn để cho người khác thấy... em cũng là chủ nhân của căn phòng này hay không?"
Trong căn phòng này có một tấm ảnh rất lớn của Trương Dạng, ngày từ lần đầu tiên cậu bước vào bên trong đã biết được đó là căn phòng của riêng hắn. Nếu như bây giờ ở nơi này cũng có hình chụp của cậu nữa... ừm thật sự là có cảm giác căn phòng của cả hai rồi.
"Trương Dạng... chọn bức hình này có được không?"
Trương Dạng nhìn bức hình bên trong máy ảnh, bức hình kia là ảnh Trương Mạn Đường đang quỳ ở trên ghế, phô bầy đường cong của cơ thể, gương mặt đê mê quyến rũ, cặp mông vểnh tròn còn cắm đuôi lông màu đen, ngoài những thứ đó ra thì không hề nhìn thấy bất cứ những bộ phận nào khác cả. Xem ra cún con nhà hắn đúng thật là rất có tố chất nghệ sĩ trong người:
"Thì ra cún con thích kiểu này sao, tôi hiểu rồi"
Tôi hiểu rồi? Trương Dạng rốt cuộc sẽ hiểu cái gì chứ? Là nghĩ cậu rất dâm đãng? Hay là nghĩ cậu là loại người ham mê tình dục đây? Bời vì trong tấm ảnh này, ánh mắt của cậu rất mơ màng... nhưng mà cậu chọn nó chỉ bởi vì nó là bức ảnh kín đáo nhất mà thôi.
"Xoay người lại, nhấc mông lên"
Một giọng nam tính trầm khàn mang theo ngữ điệu ra lệnh, Trương Mạn Đường không có cách nào chống lại, chỉ có thể phục tùng, làm ra một tư thế quỳ bò dưới sàn vô cùng xấu hổ.
Trương Dạng đặt tay lên mông của Trương Mạn Đường, bàn tay to lớn xoa bóp hồi lâu mới lấy một lượng lớn tuýp gel bôi trơn đưa xuống hai rãnh mông cậu, ngón tay thô dài không chút lưu tình mà mạnh mẽ đâm vào bên trong, xoay tròn nhiều vòng.
Một tay của Trương Dạng khuếch trương nơi đó của Trương Mạn Đường, một tay lại mạnh mẽ đánh lên mông của cậu, khiến cho không gian vốn rất yên tĩnh lại xuất hiện tiếng đánh vang tai này. Trương Mạn Đường thở dốc, cảm thấy vật nam tính dưới thân cũng dựng thẳng biểu thị ham muốn, cậu vừa mới định nhấc tay nắm lấy thì Trương Dạng ở phía sau đã lạnh giọng ra lệnh:
"Đừng lộn xộn"
Trương Mạn Đường chỉ còn cách từ bỏ ý định, mím chặt môi, hai chân run rẩy để cho Trương Dạng ở phía sau đùa bỡn mình. Khi Trương Dạng rút tay ra khỏi nơi đó của cậu, chỉ một lúc sau nơi đó đã bị một vật thể cứng giống như kim loại cắm vào, cảm giác mát lạnh nhưng lại rất khó chịu làm cho cậu thở dài một tiếng.
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường đứng dậy, để cậu xoay người lại nhìn đến chiếc gương lớn đối diện. Hình ảnh trước mặt cậu lúc này vô cùng dâm loạn, phía trước, trái phải đều khiến cho cậu nhìn thấy được tất cả những nơi trên cơ thể mình. Trong gương là một cậu thanh niên mang theo đôi mắt mở lớn hoảng hốt, trên đầu cài hai cái tai giả, dưới cần cổ trắng mịn kia mang một chiếc vòng da thật lớn có một mặt dây chuyền bằng vàng khắc chữ cún con, nhìn sang bên phải thì thấy một chiếc đuôi dài màu đen được cắm ở sau mông mình, chiếc đuôi kia vô cùng rõ ràng rơi trên bắp đùi trắng trẻo thon dài của cậu.
Trương Dạng đứng ở phía sau Trương Mạn Đường, ánh mắt đam mê chiếu lên cơ thể của cậu, hắn há miệng gặm cắn vành tai cậu, đầu lưỡi vươn tới trêu chọc liếm láp không thôi:
"Cún con của tôi, giúp tôi có một tấm hình nghệ thuật đi nào"
Trước đây khi còn ở trong trường đại học, cậu tình cờ đi qua lớp học của khoa mỹ thuật, nhìn thấy một người đàn ông không mặc đồ đứng ở trên đài bất động, mọi ánh mắt của sinh viên trong lớp đều đổ dồn vào người đàn ông đó, bắt đầu cầm bút vẽ. Lúc ấy Trương Mạn Đường cảm thấy không thể nào tiếp thu được thứ nghệ thuật này, còn bị ám ảnh suốt mấy ngày mới có thể thoát ra.
"Trương Dạng... em không biết..."
Trương Dạng dùng sức bóp mạnh cằm của Trương Mạn Đường xoay lại phía sau, khiến cho khớp hàm của cậu cũng phải đau điếng một phen. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi cậu, đầu lưỡi tham lam tiến vào bên trong khoang miệng cậu, còn cố tình cắn thật mạnh đôi môi cậu khiến cho nó cũng phải tê rân:
"Gọi tôi là gì?"
Trương Mạn Đường khàn giọng, khuất phục gọi một tiếng:
"Daddy..."
Trương Dạng đưa tay xuống bên dưới, vuốt ve vật nam tính của Trương Mạn Đường một cái rời rạc, rất chậm rãi, khiến cho cậu cũng phải khó chịu gấp đôi. Trong vô thức, bàn tay của cậu muốn đưa xuống dưới nắm lấy vật nam tính của mình thì Trương Dạng ở bên cạnh đã ngăn lại:
"Đừng lộn xộn, đừng để tôi phải nhắc lại một lần nữa"
Trương Mạn Đường khó chịu đến mức khắp người bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi tinh mịn, đôi mắt ướt át hoang mang, đôi môi vừa rồi bị Trương Dạng hôn đến sưng đỏ cũng tự mình cắn xé chịu đựng sự khó chịu lúc này.
"Có hình đẹp, tôi sẽ giúp em, hiểu không?"
Giọng nói của Trương Dạng rất trầm, ở trong đó có chứa dục vọng cùng sự nam tính khó cưỡng. Hắn rất dịu dàng, giống như là đang dụ dỗ cậu vậy, mà cậu đã nhận ra mục đích của hắn, lại không có cách nào có thể phản kháng được, cứ như vậy mà ngây ngô bị hắn xoay vòng vòng, khẽ gật đầu chấp thuận.
Trương Dạng nắm lấy tay của Trương Mạn Đường đi về phía ghế tình yêu. Chiếc ghế này không phải là chiếc ghế sô pha bình thường, nó có độ lồi lõm rất kỳ quái cho nên Trương Mạn Đường cũng không biết nên phải ngồi lên đó như thế nào. Mà Trương Dạng lúc này đã đứng ở một bên cầm máy ảnh kỹ thuật số, tiếng chụp hình tách tách liên tục phát ra khiến cho cậu càng lúng túng hơn.
Lúc này trong đầu Trương Mạn Đường xuất hiện một câu nói: Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối. Trương Dạng nói muốn chụp một tấm ảnh nghệ thuật, nhưng cậu thấy hắn rõ ràng đang lừa gạt cậu, hắn nhất định là muốn nhìn thấy sự lúng túng ngượng ngùng của cậu. Trương Mạn Đường không muốn những thứ không nên để người ngoài nhìn thấy trên cơ thể mình bại lộ trước ống kính, cho nên cả một quá trình đều chật vật né tránh máy ảnh của Trương Dạng, khắp người cậu đều ửng đỏ vì xấu hổ, bờ môi xinh đẹp cũng bị cậu vì căng thẳng mà cắn sưng lên.
Trương Dạng để máy ảnh qua một bên, tiến đến giúp Trương Mạn Đường điều chỉnh tư thế. Hắn để cậu quỳ ở trên ghế, tay chống lên phần nhô cao của chiếc ghế kia, cặp mông có gắn chiếc đuôi màu đen vểnh cao, độ cong của cơ thể lúc này thật sự rất hoàn mỹ. Trương Dạng đỡ eo của Trương Mạn Đường điều chỉnh xuống thấp một chút, bàn tay to lớn của hắn còn cố tình lướt qua vật nam tính đang dựng thẳng của cậu trêu chọc một chút, hại cậu thở dốc run rẩy:
"Cún con, giữ nguyên, tôi muốn chụp tư thế này"
Trương Mạn Đường không dám nhìn vào trong gương, cậu biết đây là một tư thế rất xấu hổ. Đối diện với ống kính liên tục phát ra tiếng "tách tách" của Trương Dạng, Trương Mạn Đường cực lực né tránh, có lẽ sau khi những tấm hình kia được phóng to, cậu hẳn cũng không có can đảm xem lại.
"Cún con, nhìn về phía tôi"
Trương Dạng đã lên tiếng ra lệnh, Trương Mạn Đường nào có năng lực phản kháng, chỉ có thể dùng đôi mắt phiếm hồng vì bị bắt nạt kia mà nhìn về phía hắn. Trương Dạng nhìn thấy hình chụp rất đẹp, quả nhiên mọi góc độ đều có thể khiến cho hắn hài lòng không thôi.
Đối với một buổi chụp hình xấu hổ, không tình nguyện như thế này, Trương Mạn Đường thật sự muốn kết thúc thật là nhanh, nhưng mà lão sư chụp hình nào đó kia lại không buông tha cho cậu, bắt cậu tạo hình thật nhiều tư thế xấu hổ, còn muốn cậu há miệng, muốn cậu chạm lưỡi lên đầu môi, thật sự là muốn bỏ trốn khỏi nơi này mà.
Chưa khi nào Trương Mạn Đường cảm thấy e sợ máy chụp hình đến như vậy, Trương Dạng khiến cho cậu có cảm giác bản thân giống như đang đi chụp ảnh nóng vậy, bởi vì người đàn ông này chỉ cậu rất nhiều tư thế đáng xấu hổ. Ví như hiện tại, hắn bắt cậu cắn đầu ngón tay của mình, hai chân dang rộng nằm trên ghế, tư thế này thật sự sẽ rất nghệ thuật sao? Đúng là lừa gạt người khác mà.
Trương Dạng chụp hình rất lâu, sau khi cảm thấy cún con của mình đã run rẩy rồi mới chịu buông tha cho cậu, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi cậu:
"Em có muốn xem hình không?"
Trương Mạn Đường lắc đầu, nhưng mà Trương Dạng lại hửm một tiếng tỏ vẻ không hài lòng.
"Em... muốn xem"
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường đứng dậy, sau đó hắn đặt cậu ngồi lên đùi mình, để cho cậu tự mình cầm lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số kia:
"Giúp tôi chọn một tấm để phóng to đi"
Trương Mạn Đường run rẩy nhấn vào nút chuyển hình ảnh, người trong hình thật sự là cậu sao, ánh mắt kia thật kỳ quái, dáng vẻ này cũng thật dâm đãng, làm sao Trương Dạng lại có thể chụp lại được những tấm hình này chứ. Trương Mạn Đường hơi khựng lại, xoay đầu muốn trốn tránh, nhưng lại bị Trương Dạng ở bên cạnh khẽ thổi gió cổ vũ:
"Đều là những tấm rất nghệ thuật, tôi thấy em đẹp"
Trương Mạn Đường ngẩn người, Trương Dạng nói cậu đẹp, trong mắt của hắn cậu thật sự rất đẹp sao? Được người đàn ông mình vẫn luôn yêu thích khen đẹp, chính là một loại cảm giác giống như được thần tượng trả lời bình luận vậy, trái tim trong lồng ngực của Trương Mạn Được lại đập thình thịch sung sướng đến phát điên.
Trương Dạng hôn vào má của Trương Mạn Đường, bàn tay vuốt ve khuôn ngực mềm mại của cậu:
"Giúp tôi chọn một tấm, ngày mai tôi sẽ cho người phóng to, treo ở chỗ này"
Trương Mạn Đường mở lớn hai mắt, hình ảnh của cậu sẽ bị người khác nhìn thấy mất, nếu như không cẩn thận bị truyền ra ngoài, sự nghiệp của cậu sẽ bị hủy hoại:
"Trương Dạng... nếu lỡ như người khác thấy được..."
Trương Dạng hôn vào chóp mũi của Trương Mạn Đường, nhẹ giọng dỗ dành:
"Yên tâm, là người trong nhà, sẽ không tiết lộ ra bên ngoài đâu"
Trương Mạn Đường mím mím môi, trong lòng vẫn rất lo lắng, nhưng mà câu tiếp theo của Trương Dạng nói ra đã làm cho cậu phải nghiêm túc mà chọn ảnh. Trương Dạng nói thế này:
"Cún con, em có muốn để cho người khác thấy... em cũng là chủ nhân của căn phòng này hay không?"
Trong căn phòng này có một tấm ảnh rất lớn của Trương Dạng, ngày từ lần đầu tiên cậu bước vào bên trong đã biết được đó là căn phòng của riêng hắn. Nếu như bây giờ ở nơi này cũng có hình chụp của cậu nữa... ừm thật sự là có cảm giác căn phòng của cả hai rồi.
"Trương Dạng... chọn bức hình này có được không?"
Trương Dạng nhìn bức hình bên trong máy ảnh, bức hình kia là ảnh Trương Mạn Đường đang quỳ ở trên ghế, phô bầy đường cong của cơ thể, gương mặt đê mê quyến rũ, cặp mông vểnh tròn còn cắm đuôi lông màu đen, ngoài những thứ đó ra thì không hề nhìn thấy bất cứ những bộ phận nào khác cả. Xem ra cún con nhà hắn đúng thật là rất có tố chất nghệ sĩ trong người:
"Thì ra cún con thích kiểu này sao, tôi hiểu rồi"
Tôi hiểu rồi? Trương Dạng rốt cuộc sẽ hiểu cái gì chứ? Là nghĩ cậu rất dâm đãng? Hay là nghĩ cậu là loại người ham mê tình dục đây? Bời vì trong tấm ảnh này, ánh mắt của cậu rất mơ màng... nhưng mà cậu chọn nó chỉ bởi vì nó là bức ảnh kín đáo nhất mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất