Chương 65: Chồng ơi
Buổi họp báo bộ phim Thanh Xuân Tươi Đẹp lần này quả nhiên có rất nhiều sóng gió, mà sóng gió lại chỉ xoay quay hai diễn viên phụ trong phim. Ngày hôm nay đạo diễn Trang Thiếu Trường chính thức lên tiếng khai trừ Dương Hà ra khỏi đoàn làm phim, trên poster quảng bá cũng không còn xuất hiện hình ảnh của cậu ta nữa. Lần đầu tiên trong một buổi họp báo, tâm điểm không phải là hai diễn viên chính mà lại là dàn diễn viên phụ trong đoàn.
Trương Mạn Đường mặc một chiếc áo len màu xanh biển, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, phong cách đúng chuẩn hình tượng học bá trong phim. Mọi động tác, cử chỉ, hành động cùng lời nói của Trương Mạn Đường đều được tất cả mọi người chú ý đến. Cậu còn phát hiện ra, ngày hôm nay có rất nhiều fan hâm mộ đến đây, bên dưới toàn là những poster có hình của cậu, còn có một bộ phận fan bên dưới từ lúc cậu bước ra đã hét lớn cái tên Trương Mạn Đường
Lần đầu tiên Trương Mạn Đường được cổ vũ nhiệt tình như thế, lúc ở trên khán đài tránh không được sự run rẩy bồi hồi. Bài hát kết thúc ở mỗi tập phim đều là do Trương Mạn Đường hát, lần này ở trên sân khấu cũng có một tiết mục trình bày lại nhạc phim kia. Giọng hát của Trương Mạn Đường vô cùng trầm ấm kết hợp với tiết tấu du dương trầm buồn, rất nhanh đã khiến cho tất cả mọi người đều phải im lặng mà lắng nghe.
Sau khi bài hát kết thúc, phía bên dưới xuất hiện những tràng pháo tay nồng nhiệt, còn có một số cô gái hết thật lớn câu: Tiểu Đường em yêu anh.
Trương Mạn Đường bị những lời nói của các cô gái kia trêu chọc cũng thoáng đỏ mặt đôi chút, mà khi cậu đỏ mặt lên lại khiến cho sự xấu xa trong lòng của fan hâm mộ dâng trào, càng muốn trêu chọc cậu kịch liệt hơn.
"Tiểu Đường, em yêu anh"
"Tiểu Đường, Tiểu Đường, lấy em đi..."
"Chồng ơi..."
Thời điểm diễn ra buổi họp báo ra mắt bộ phim Thanh Xuân Tươi Đẹp, Trương Dạng cho dù không có mặt tại hiện trường cũng có thể thông qua điện thoại thấy rõ được toàn bộ khung cảnh.
Ngày hôm nay Trương Mạn Đường bị người khác trêu chọc đến luống cuống ra sao, cậu hát bài hát gì, mặc chiếc áo màu gì,... hắn đều nắm rõ được. Người này luôn có dáng vẻ rất đáng yêu, khiến cho người khác cũng giống như hắn, vừa nhìn thấy đều muốn trêu chọc thật nhiều.
"Trương tổng, từ khi nào lại thích theo đuổi thần tượng rồi?"
Một cô gái xinh đẹp mặc trên mình một chiếc váy đen được cắt may tỉ mỉ, mái tóc ngắn màu hạt dẻ uốn xoăn nhẹ nhàng. Nãy giờ cô luôn để ý nhìn tới chỗ của Trương Dạng bởi vì từ trong chiếc điện thoại của hắn phát ra âm thanh của một bài hát du dương, thật không ngờ được nguời đàn ông như hắn cũng sẽ nghe nhạc.
Trương Dạng chậm rãi tắt điện thoại, đặt ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt khẽ mỉm cười:
"Đỗ Thấm, tôi cũng là người bình thường, chuyện theo đuổi thần tượng này có gì lạ sao?"
Đỗ Thấm vừa nghe thấy Trương Dạng nói vậy thì hơi giật mình một chút, sau đó lại mỉm cười, khẽ nhấp một ngụm trà:
"Cậu như vậy không sợ cậu ta sẽ ghen hay sao? Nghe nói cậu ta sắp từ nước ngoài trở về rồi"
Trương Dạng nhàn nhạt đáp:
"Từ trước đến nay tôi muốn làm chuyện gì đều không cần quản người khác nghĩ ra sao"
Đỗ Thấm là bạn học cấp ba của Trương Dạng, mối quan hệ của bọn họ không tồi. Lần này Trương Dạng đích thân tới đây, ngoài việc muốn gặp mặt Trương Mạn Đường, thực chất là còn muốn cùng bạn học cũ bàn chuyện hợp tác làm ăn. Bọn họ vừa mới ký kết hợp đồng xong, lâu ngày không gặp, nhân tiện ở tại quán cà phê này ôn lại chuyện cũ một chút.
Buổi chiều ngày hôm đó, Trương Mạn Đường vừa kết thúc hoạt động tuyên truyền Thanh Xuân Tươi Đẹp, đã ngay lập tức rời khỏi hiện trường, đi lên một chiếc xe hơi sang trọng khiến cho người hâm mộ cảm thấy vô cùng nuối tiếc, mà Tịnh Kỳ bị bỏ lại phía sau cũng phải dậm chân tức giận tìm cách giải thích với nhóm fan hâm mộ này của Trương Mạn Đường.
Chiếc xe đến đón cậu ngày hôm nay, quả nhiên không có Trương Dạng ngồi ở phía sau. Cậu thanh niên ngồi ở vị trí tài xế mặc trên mình một bộ vest đen vô cùng lịch sự, ngữ điệu trong giọng nói cũng rất nhẹ nhàng:
"Trương tổng nói tôi đến đón cậu Trương về khách sạn trước, ngài ấy còn có cuộc họp với đối tác nên không thể đến đón cậu được"
Trương Mạn Đường gật đầu:
"Cảm ơn"
Chiếc xe nhanh chóng sát nhập vào làn đường lớn, hôm nay lại là một ngày có thời tiết âm u, mây đen trên trời chậm rãi trôi dạt, ước chừng lát nữa sẽ lại đón một cơn mưa lớn. Trương Mạn Đường ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, một tay đặt trên thành cửa kính chống đỡ đầu, một tay cầm điện thoại Lamborghini, do dự một hồi cũng quyết định nhắn tin cho Trương Dạng:
Em đang ở trong xe rồi, tài xế nói để em đợi anh ở khách sạn.
Khoảng 3 phút sau có một tin nhắn phản hồi lại:
Ngoan.
Đây đúng là phong cách nhắn tin của Trương Dạng, chẳng qua thay vì một chữ ừ như trước đây thì hắn đã đổi thành một chứ ngoan. Mà một chữ ngoan này thật khiến cho tâm tình của Trương Mạn Đường đập nhộn nhạo hết cả lên, có phải là hắn đang khen ngợi, tán thưởng cậu hay không? Cậu chẳng khác gì một đứa nhỏ muốn được nghe những lời nói động viên như vậy cả.
Đúng thật là chỗ ở của Trương Dạng cách rất xa chỗ cậu, hắn nói là 20km nhưng thực chất cũng phải cỡ hơn 30km. Lúc Trương Mạn Đường tới nơi, trời đã mưa tầm tã, bóng tối bao trùm lên những căn nhà cao tầng với ánh đèn điện đủ màu sắc. Tài xế đưa cho Trương Mạn Đường chìa khóa phòng của Trương Dạng, cậu được người hướng dẫn đưa đến thang máy, giúp cậu ấn vào số 16 trên hộp số của chiếc thang máy chỉ dành cho khách hàng VIP kia.
Phòng của Trương Dạng nằm ở chính giữa của tầng. Trương Mạn Đường quẹt thẻ tiến vào. Phòng khách sạn xa hoa chẳng thiếu một thứ gì, có điều so với phòng ngủ của hắn ở nhà thì đúng là còn rất nhỏ.
Trương Mạn Đường để ý thấy được trên giường lớn đặt một túi đồ, thì ra là lễ phục dự tiệc mà Trương Dạng đã chuẩn bị cho cậu. Trang phục của nam giới không có quá nhiều kiểu như nữ giới, đồ đi dự tiệc cũng chỉ có trang phục áo vest quần âu mà thôi.
Trương Mạn Đường xem thử, Trương Dạng rốt cuộc đã chọn cho cậu loại trang phục gì. Sẽ là do đích thân hắn lựa chọn, hay là tùy tiện để người khác thay cậu chuẩn bị đây.
Khi Trương Mạn Đường đang định bỏ lễ phục ra xem thử thì nghe thấy được tiếng mở cửa phía sau, cậu giật mình xoay người lại, nhận ra được người đàn ông cao lớn mang theo gương mặt nam tính góc cạnh tuyệt mỹ, hắn mặc trên người chiếc áo măng tô màu xám, vừa dài vừa rộng khiến cho người ta có cảm giác đối phương là người vô cùng am hiểu về thời trang thịnh hành:
"Trương Dạng"
Trương Dạng tiến về phía trước, việc đầu tiên hắn làm là đưa một tay lên vuốt ve gò má hơi lạnh kia của Trương Mạn Đường:
"Đến lâu chưa?"
Trương Mạn Đường lắc đầu:
"Em chỉ vừa mới đến mà thôi"
Trương Dạng thu tay lại, cúi đầu nhìn lên chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay mình, dáng vẻ đơn giản kia của hắn ở trong mắt của Trương Mạn Đường thật sự rất có sức hút, khiến cho đôi mắt cậu không thể giấu đi được vẻ si mê của mình.
"Khoảng 30 phút nữa bữa tiệc mới diễn ra, sẽ là ngay trên tầng thượng của khách sạn này"
Trương Dạng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ngay ánh mắt si mê kia của Trương Mạn Đường đang nhìn chằm chằm mình. Có lẽ người nào đó phát hiện ra mình đã không biết xấu hổ mà vội vã cúi đầu lúng túng, bất chợt cằm của cậu bị đối phương dùng tay nâng lên, giây tiếp theo một đôi môi mang theo dư vị quen thuộc đã chiếm lấy đôi môi cậu một cách dễ dàng, đầu lưỡi kia cũng thản nhiên tiến vào bên trong khoang miệng cậu mà quấn quít trêu đùa.
Trương Mạn Đường bị Trương Dạng bá đạo hôn môi, bàn tay to lớn của hắn đang đặt ở dưới mông cậu, làm ra hành động xấu xa, liên tục xoa nắn dày vò:
"Còn 30 phút nữa, em có muốn làm cún con của tôi hay không?"
Lời mời gọi quá mức quyến rũ, lại phát ra từ trong miệng của người đàn ông mà mọi thứ đều hoàn hảo. Trương Mạn Đường ngẩn ngơ, bị Trương Dạng bất ngờ nhấc bổng ở trên tay đặt xuống dưới giường lớn, và chuyện tiếp theo sau đó... dĩ nhiên Trương Dạng sẽ không đơn thuần ở trên giường nói chuyện cùng cậu.
Quần áo của Trương Mạn Đường nhanh chóng bị Trương Dạng lột sạch ném xuống giường, chiếc áo sơ mi trắng của cậu cũng bị hắn dùng phương thức xé rách hàng cúc mà cởi ra. Trương Mạn Đường hơi hoảng hốt, gương mặt khó xử, tuy rằng bây giờ cậu đã có tiền mua áo sơ mi mới, không còn giống như trước đây phải đi thuê đồ để mặc nữa, nhưng dù sao áo mới như vậy cũng không nên lãng phí:
"Trương Dạng..."
Trương Mạn Đường còn đang định lên tiếng nhắc nhở khéo léo thì bàn tay của cậu đã bị hắn kéo vào bên trong quần của hắn, cảm nhận được độ nóng đến bỏng tay và độ lớn càng ngày càng phồng to sau lớp quần âu kia, cậu trong phút chốc chỉ còn biết nuốt ngược lại những lời định nói.
"Lấy lòng tôi đi... làm tốt thì đêm nay tôi sẽ cho em ở lại"
Trương Mạn Đường bắt đầu chuyển động bàn tay, vật to lớn ở sau lớp quần kia nhất định rất dọa người, cậu có cảm giác một bàn tay của mình cũng không thể nào nắm hết được nơi đó của hẳn.
Trương Dạng hưởng thụ tựa lưng vào thành giường phía sau, một tay buông thõng tùy ý, một tay xoa đầu của Trương Mạn Đường, thỉnh thoảng còn cố tình nắm chặt tóc của cậu kéo mạnh một chút:
"Hôm nay nghe nhiều người như vậy gọi là chồng thấy thế nào?"
Trương Mạn Đường giật mình ngẩng đầu nhìn Trương Dạng, ngay cả động tác tay cũng dừng lại một chút:
"Anh có đến đó sao?"
Trương Dạng nhàn nhạt nói:
"Em chẳng lẽ không biết cái gì gọi là livestream trực tiếp sao?"
Trương Mạn Đường à một tiếng, thì ra là Trương Dạng xem livestream của cậu, nhưng mà hắn chịu xem livestream của cậu, biểu hiện cho việc hắn cũng rất để ý cậu.
Trương Dạng thấy Trương Mạn Đường âm thầm cười ngốc nghếch như vậy thì lại nổi ý muốn trêu chọc cậu một chút:
"Tôi cũng muốn nghe em gọi tôi một tiếng chồng ơi"
Trương Mạn Đường lại bất ngờ hả một tiếng, sau đó cũng thoáng đỏ mặt mà gọi:
"Chồng ơi"
Một từ kia của Trương Mạnh Đường khiến cho Trương Dạng cũng phải kích động, vật nam tính dưới thân cũng càng ngày càng trướng đau khó chịu hơn, cuối cùng hắn xoay người, kéo Trương Mạn Đường nằm ở bên dưới thân mình, tách hai chân của cậu ra, mang vật nam tính tiến vào bên trong thân thể cậu:
"Gọi lại một lần nữa"
Trương Mạn Đường bị dày vò điên cuồng, toàn thân rung lắc kịch liệt, tuy rằng phía dưới bị làm đến đau đớn nhưng trong cơn tê dại vẫn tồn tại một loại khoái cảm khó nói thành lời:
"Chồng ơi...".
Trương Mạn Đường mặc một chiếc áo len màu xanh biển, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, phong cách đúng chuẩn hình tượng học bá trong phim. Mọi động tác, cử chỉ, hành động cùng lời nói của Trương Mạn Đường đều được tất cả mọi người chú ý đến. Cậu còn phát hiện ra, ngày hôm nay có rất nhiều fan hâm mộ đến đây, bên dưới toàn là những poster có hình của cậu, còn có một bộ phận fan bên dưới từ lúc cậu bước ra đã hét lớn cái tên Trương Mạn Đường
Lần đầu tiên Trương Mạn Đường được cổ vũ nhiệt tình như thế, lúc ở trên khán đài tránh không được sự run rẩy bồi hồi. Bài hát kết thúc ở mỗi tập phim đều là do Trương Mạn Đường hát, lần này ở trên sân khấu cũng có một tiết mục trình bày lại nhạc phim kia. Giọng hát của Trương Mạn Đường vô cùng trầm ấm kết hợp với tiết tấu du dương trầm buồn, rất nhanh đã khiến cho tất cả mọi người đều phải im lặng mà lắng nghe.
Sau khi bài hát kết thúc, phía bên dưới xuất hiện những tràng pháo tay nồng nhiệt, còn có một số cô gái hết thật lớn câu: Tiểu Đường em yêu anh.
Trương Mạn Đường bị những lời nói của các cô gái kia trêu chọc cũng thoáng đỏ mặt đôi chút, mà khi cậu đỏ mặt lên lại khiến cho sự xấu xa trong lòng của fan hâm mộ dâng trào, càng muốn trêu chọc cậu kịch liệt hơn.
"Tiểu Đường, em yêu anh"
"Tiểu Đường, Tiểu Đường, lấy em đi..."
"Chồng ơi..."
Thời điểm diễn ra buổi họp báo ra mắt bộ phim Thanh Xuân Tươi Đẹp, Trương Dạng cho dù không có mặt tại hiện trường cũng có thể thông qua điện thoại thấy rõ được toàn bộ khung cảnh.
Ngày hôm nay Trương Mạn Đường bị người khác trêu chọc đến luống cuống ra sao, cậu hát bài hát gì, mặc chiếc áo màu gì,... hắn đều nắm rõ được. Người này luôn có dáng vẻ rất đáng yêu, khiến cho người khác cũng giống như hắn, vừa nhìn thấy đều muốn trêu chọc thật nhiều.
"Trương tổng, từ khi nào lại thích theo đuổi thần tượng rồi?"
Một cô gái xinh đẹp mặc trên mình một chiếc váy đen được cắt may tỉ mỉ, mái tóc ngắn màu hạt dẻ uốn xoăn nhẹ nhàng. Nãy giờ cô luôn để ý nhìn tới chỗ của Trương Dạng bởi vì từ trong chiếc điện thoại của hắn phát ra âm thanh của một bài hát du dương, thật không ngờ được nguời đàn ông như hắn cũng sẽ nghe nhạc.
Trương Dạng chậm rãi tắt điện thoại, đặt ở trên bàn, ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt khẽ mỉm cười:
"Đỗ Thấm, tôi cũng là người bình thường, chuyện theo đuổi thần tượng này có gì lạ sao?"
Đỗ Thấm vừa nghe thấy Trương Dạng nói vậy thì hơi giật mình một chút, sau đó lại mỉm cười, khẽ nhấp một ngụm trà:
"Cậu như vậy không sợ cậu ta sẽ ghen hay sao? Nghe nói cậu ta sắp từ nước ngoài trở về rồi"
Trương Dạng nhàn nhạt đáp:
"Từ trước đến nay tôi muốn làm chuyện gì đều không cần quản người khác nghĩ ra sao"
Đỗ Thấm là bạn học cấp ba của Trương Dạng, mối quan hệ của bọn họ không tồi. Lần này Trương Dạng đích thân tới đây, ngoài việc muốn gặp mặt Trương Mạn Đường, thực chất là còn muốn cùng bạn học cũ bàn chuyện hợp tác làm ăn. Bọn họ vừa mới ký kết hợp đồng xong, lâu ngày không gặp, nhân tiện ở tại quán cà phê này ôn lại chuyện cũ một chút.
Buổi chiều ngày hôm đó, Trương Mạn Đường vừa kết thúc hoạt động tuyên truyền Thanh Xuân Tươi Đẹp, đã ngay lập tức rời khỏi hiện trường, đi lên một chiếc xe hơi sang trọng khiến cho người hâm mộ cảm thấy vô cùng nuối tiếc, mà Tịnh Kỳ bị bỏ lại phía sau cũng phải dậm chân tức giận tìm cách giải thích với nhóm fan hâm mộ này của Trương Mạn Đường.
Chiếc xe đến đón cậu ngày hôm nay, quả nhiên không có Trương Dạng ngồi ở phía sau. Cậu thanh niên ngồi ở vị trí tài xế mặc trên mình một bộ vest đen vô cùng lịch sự, ngữ điệu trong giọng nói cũng rất nhẹ nhàng:
"Trương tổng nói tôi đến đón cậu Trương về khách sạn trước, ngài ấy còn có cuộc họp với đối tác nên không thể đến đón cậu được"
Trương Mạn Đường gật đầu:
"Cảm ơn"
Chiếc xe nhanh chóng sát nhập vào làn đường lớn, hôm nay lại là một ngày có thời tiết âm u, mây đen trên trời chậm rãi trôi dạt, ước chừng lát nữa sẽ lại đón một cơn mưa lớn. Trương Mạn Đường ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, một tay đặt trên thành cửa kính chống đỡ đầu, một tay cầm điện thoại Lamborghini, do dự một hồi cũng quyết định nhắn tin cho Trương Dạng:
Em đang ở trong xe rồi, tài xế nói để em đợi anh ở khách sạn.
Khoảng 3 phút sau có một tin nhắn phản hồi lại:
Ngoan.
Đây đúng là phong cách nhắn tin của Trương Dạng, chẳng qua thay vì một chữ ừ như trước đây thì hắn đã đổi thành một chứ ngoan. Mà một chữ ngoan này thật khiến cho tâm tình của Trương Mạn Đường đập nhộn nhạo hết cả lên, có phải là hắn đang khen ngợi, tán thưởng cậu hay không? Cậu chẳng khác gì một đứa nhỏ muốn được nghe những lời nói động viên như vậy cả.
Đúng thật là chỗ ở của Trương Dạng cách rất xa chỗ cậu, hắn nói là 20km nhưng thực chất cũng phải cỡ hơn 30km. Lúc Trương Mạn Đường tới nơi, trời đã mưa tầm tã, bóng tối bao trùm lên những căn nhà cao tầng với ánh đèn điện đủ màu sắc. Tài xế đưa cho Trương Mạn Đường chìa khóa phòng của Trương Dạng, cậu được người hướng dẫn đưa đến thang máy, giúp cậu ấn vào số 16 trên hộp số của chiếc thang máy chỉ dành cho khách hàng VIP kia.
Phòng của Trương Dạng nằm ở chính giữa của tầng. Trương Mạn Đường quẹt thẻ tiến vào. Phòng khách sạn xa hoa chẳng thiếu một thứ gì, có điều so với phòng ngủ của hắn ở nhà thì đúng là còn rất nhỏ.
Trương Mạn Đường để ý thấy được trên giường lớn đặt một túi đồ, thì ra là lễ phục dự tiệc mà Trương Dạng đã chuẩn bị cho cậu. Trang phục của nam giới không có quá nhiều kiểu như nữ giới, đồ đi dự tiệc cũng chỉ có trang phục áo vest quần âu mà thôi.
Trương Mạn Đường xem thử, Trương Dạng rốt cuộc đã chọn cho cậu loại trang phục gì. Sẽ là do đích thân hắn lựa chọn, hay là tùy tiện để người khác thay cậu chuẩn bị đây.
Khi Trương Mạn Đường đang định bỏ lễ phục ra xem thử thì nghe thấy được tiếng mở cửa phía sau, cậu giật mình xoay người lại, nhận ra được người đàn ông cao lớn mang theo gương mặt nam tính góc cạnh tuyệt mỹ, hắn mặc trên người chiếc áo măng tô màu xám, vừa dài vừa rộng khiến cho người ta có cảm giác đối phương là người vô cùng am hiểu về thời trang thịnh hành:
"Trương Dạng"
Trương Dạng tiến về phía trước, việc đầu tiên hắn làm là đưa một tay lên vuốt ve gò má hơi lạnh kia của Trương Mạn Đường:
"Đến lâu chưa?"
Trương Mạn Đường lắc đầu:
"Em chỉ vừa mới đến mà thôi"
Trương Dạng thu tay lại, cúi đầu nhìn lên chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay mình, dáng vẻ đơn giản kia của hắn ở trong mắt của Trương Mạn Đường thật sự rất có sức hút, khiến cho đôi mắt cậu không thể giấu đi được vẻ si mê của mình.
"Khoảng 30 phút nữa bữa tiệc mới diễn ra, sẽ là ngay trên tầng thượng của khách sạn này"
Trương Dạng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ngay ánh mắt si mê kia của Trương Mạn Đường đang nhìn chằm chằm mình. Có lẽ người nào đó phát hiện ra mình đã không biết xấu hổ mà vội vã cúi đầu lúng túng, bất chợt cằm của cậu bị đối phương dùng tay nâng lên, giây tiếp theo một đôi môi mang theo dư vị quen thuộc đã chiếm lấy đôi môi cậu một cách dễ dàng, đầu lưỡi kia cũng thản nhiên tiến vào bên trong khoang miệng cậu mà quấn quít trêu đùa.
Trương Mạn Đường bị Trương Dạng bá đạo hôn môi, bàn tay to lớn của hắn đang đặt ở dưới mông cậu, làm ra hành động xấu xa, liên tục xoa nắn dày vò:
"Còn 30 phút nữa, em có muốn làm cún con của tôi hay không?"
Lời mời gọi quá mức quyến rũ, lại phát ra từ trong miệng của người đàn ông mà mọi thứ đều hoàn hảo. Trương Mạn Đường ngẩn ngơ, bị Trương Dạng bất ngờ nhấc bổng ở trên tay đặt xuống dưới giường lớn, và chuyện tiếp theo sau đó... dĩ nhiên Trương Dạng sẽ không đơn thuần ở trên giường nói chuyện cùng cậu.
Quần áo của Trương Mạn Đường nhanh chóng bị Trương Dạng lột sạch ném xuống giường, chiếc áo sơ mi trắng của cậu cũng bị hắn dùng phương thức xé rách hàng cúc mà cởi ra. Trương Mạn Đường hơi hoảng hốt, gương mặt khó xử, tuy rằng bây giờ cậu đã có tiền mua áo sơ mi mới, không còn giống như trước đây phải đi thuê đồ để mặc nữa, nhưng dù sao áo mới như vậy cũng không nên lãng phí:
"Trương Dạng..."
Trương Mạn Đường còn đang định lên tiếng nhắc nhở khéo léo thì bàn tay của cậu đã bị hắn kéo vào bên trong quần của hắn, cảm nhận được độ nóng đến bỏng tay và độ lớn càng ngày càng phồng to sau lớp quần âu kia, cậu trong phút chốc chỉ còn biết nuốt ngược lại những lời định nói.
"Lấy lòng tôi đi... làm tốt thì đêm nay tôi sẽ cho em ở lại"
Trương Mạn Đường bắt đầu chuyển động bàn tay, vật to lớn ở sau lớp quần kia nhất định rất dọa người, cậu có cảm giác một bàn tay của mình cũng không thể nào nắm hết được nơi đó của hẳn.
Trương Dạng hưởng thụ tựa lưng vào thành giường phía sau, một tay buông thõng tùy ý, một tay xoa đầu của Trương Mạn Đường, thỉnh thoảng còn cố tình nắm chặt tóc của cậu kéo mạnh một chút:
"Hôm nay nghe nhiều người như vậy gọi là chồng thấy thế nào?"
Trương Mạn Đường giật mình ngẩng đầu nhìn Trương Dạng, ngay cả động tác tay cũng dừng lại một chút:
"Anh có đến đó sao?"
Trương Dạng nhàn nhạt nói:
"Em chẳng lẽ không biết cái gì gọi là livestream trực tiếp sao?"
Trương Mạn Đường à một tiếng, thì ra là Trương Dạng xem livestream của cậu, nhưng mà hắn chịu xem livestream của cậu, biểu hiện cho việc hắn cũng rất để ý cậu.
Trương Dạng thấy Trương Mạn Đường âm thầm cười ngốc nghếch như vậy thì lại nổi ý muốn trêu chọc cậu một chút:
"Tôi cũng muốn nghe em gọi tôi một tiếng chồng ơi"
Trương Mạn Đường lại bất ngờ hả một tiếng, sau đó cũng thoáng đỏ mặt mà gọi:
"Chồng ơi"
Một từ kia của Trương Mạnh Đường khiến cho Trương Dạng cũng phải kích động, vật nam tính dưới thân cũng càng ngày càng trướng đau khó chịu hơn, cuối cùng hắn xoay người, kéo Trương Mạn Đường nằm ở bên dưới thân mình, tách hai chân của cậu ra, mang vật nam tính tiến vào bên trong thân thể cậu:
"Gọi lại một lần nữa"
Trương Mạn Đường bị dày vò điên cuồng, toàn thân rung lắc kịch liệt, tuy rằng phía dưới bị làm đến đau đớn nhưng trong cơn tê dại vẫn tồn tại một loại khoái cảm khó nói thành lời:
"Chồng ơi...".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất