Chương 71: Đừng sợ có tôi ở đây
"Nhầm số rồi!"
Trương Dạng hừ một tiếng, ném điện thoại qua một bên, hắn giống như bị người khác làm phiền, không mấy vui vẻ, cho nên động tác cũng bắt đầu gấp gáp hơn, bàn tay to lớn vuốt ve khắp mọi nơi trên cơ thể cậu.
Nhưng mà... cậu rõ ràng là nghe thấy người ở bên kia điện thoại gọi tên Trương Dạng, còn nói em về rồi, tại sao Trương Dạng lại nói nhầm số rồi, hơn nữa thời điểm mà cậu nghe thấy câu nói kia hình như còn mơ hồ cảm giác được Trương Dạng thật sự đã chấn động đôi chút.
"Trương Dạng... người kia..."
Trương Dạng cúi đầu hôn lên môi cậu, bàn tay bên dưới cũng đưa xuống nắm lấy vật nam tính của cậu mà trêu chọc:
"Người kia hỏi Trương Danh"
Trương Mạn Đường mờ mịt à một tiếng, Trương Dạng, Trương Danh đúng là có na ná nhau, mà âm thanh truyền qua điện thoại không phải trực tiếp áp ở trên tai cậu nên có vẻ như cậu đúng là nghe nhầm rồi, hơn nữa bởi vì nghe nhầm cho nên mới có cảm giác Trương Dạng vừa rồi đã chấn động sao? Ngẫm lại cũng có vẻ đúng như vậy, bởi vì từ trước đến nay người đàn ông này vẫn đều luôn điềm tĩnh, không có bất cứ chuyện gì làm cho hắn phải mảy may để tâm suy nghĩ nhiều cả.
Trương Mạn Đường bị sự trướng đau bất ngờ đâm vào bên trong cơ thể cậu, làm cho cậu giật mình rời khỏi mảnh suy nghĩ miên man kia:
"Ưm..."
Trương Dạng nắm lấy bàn tay cậu, cúi đầu hôn nhẹ nhàng xuống, giọng nói ôn nhu xem lẫn hương vị tình dục, hoàn toàn trái ngược với hành động mạnh mẽ ra vào bên dưới lúc này của hắn:
"Cún con, tôi đã suy nghĩ rất nhiều mới quyết định để cho Tiểu Tu hôm nay đến chỗ em"
Trương Mạn Đường à một tiếng, cậu cũng nghĩ Trương Dạng đã thật sự nghiêm túc cân nhắc mới ra được quyết định này. Trương Dạng đưa tay vuốt ve gò má mịn màng của cậu:
"Bởi vì Tiểu Tu biết em đã trở về cho nên khóc nháo nói muốn đến gặp em ngay, nó không chờ được..."
Trương Mạn Đường ngây ngốc, thì ra là Trương Tu biết cậu trở về cho nên mới quyết tâm muốn đến, mà Trương Dạng có lẽ bị phiền nhiễu quá nhiều cho nên mới gật đầu đồng ý cho qua.
Trương Dạng nâng cằm cậu, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cậu, bàn tay ở bên dưới cũng tham lam điên cuồng xoa nắn bắp đùi cậu, khiến cho cả người cậu rơi vào một mảnh tình dục khó cưỡng lại:
"Tôi cũng vậy, vừa xuống máy bay đã muốn đến gặp em. Cún con, em nói xem trên người em rốt cuộc có thứ gì lại cho ba con tôi nhung nhớ đến như vậy đây"
Trương Mạn Đường nghe thấy cậu kia, trái tim trong lồng ngực lập tức đập thình thích, này có được tính là những lời bày tỏ chân thành của Trương Dạng đối với cậu không đây.
Trương Mạn Đường đang định lên tiếng nói thì tiếng chuông điện thoại của Trương Dạng lại một lần nữa cất lên. Không gian nóng bỏng bị phá vỡ vì tiếng nhạc chuông kiên trì đó, mà Trương Mạn Đường cũng vẫn luôn cảm thấy được có chuyện gì đó sắp diễn ra, cậu không muốn Trương Dạng nhấc máy tiếp nhận vì thế bất giác đã vòng tay ôm lấy eo của hắn, giống như là muốn giữ hắn lại.
Người đàn ông này vẫn luôn cương nghị như vậy, không có bất cứ một ai có thể ngăn cản những điều mà hắn muốn. Hắn cầm lấy điện thoại, đưa đến trước mặt cậu một hồi, mà trong khoảng thời gian đó cậu cũng chẳng khác gì đang ngồi trên đống lửa, sợ hãi một điều không thể diễn tả thành lời.
"Cún con, nghe máy cho tôi"
Trương Mạn Đường hả một tiếng, Trương Dạng đang nói muốn cậu nghe điện thoại của hắn hay sao, chẳng phải trước đây hắn đã nói rằng không muốn bị bất cứ ai làm gián đoạn quyền riêng tư của hắn, không muốn bất cứ ai quản chuyện của hắn hay sao.
Trương Mạn Đường nhìn màn hình nhấp nháy biểu hiện cho có người gọi đến, là một dãy số lạ không lưu tên, cậu rất tò mò người này rốt cuộc là ai.
"Cún con, em muốn đêm nay không thể tiếp tục sao?"
Trong giọng nói kia mang theo tia gầm gừ ẩn nhẫn, giống như cố gắng khắc chế sự tức giận. Trương Mạn Đường nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi. Cậu im lặng không lên tiếng, đợi một hồi thì bên kia cũng là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng đó.
Một giọng nói êm ái, dịu dàng như chuông bạc của một nam thanh niên, dường như bên trong lời nói kia còn ân ẩn tia hối lỗi thành khẩn:
"Trương Dạng, xin lỗi... em đang ở bên dưới nhà anh"
Ở bên dưới? Hôm nay trời mưa rất lớn, bây giờ cũng không còn sớm nữa, có một người ở bên dưới đứng đợi Trương Dạng hay sao? Này chẳng phải là tiền trảm hậu tấu, không thể không ra mở cửa?
Trương Mạn Đường cảm nhận được độ ấm ở bên cần cổ cậu, một hồi mút mát cuồng nhiệt, đầu lưỡi kia vô cùng chuyên nghiệp, uyển chuyển chạm tới từng nơi mẫn cảm trên cơ thể cậu.
"Trương Dạng... không gặp được anh thì em sẽ không rời đi"
Lại nói nữa, người thanh niên bên kia đầu dây lại nói, cậu có nên trả lời hay không đây? Bởi vì cậu không phải là Trương Dạng, cậu không có quyền quyết định bất cứ vấn đề gì, càng không muốn tự ý quyết định bởi vì cậu sớm đã quen ở vị trí bị thuần phục rồi.
"A lô, Trương Dạng, anh có đang nghe em nói hay không?"
Bên kia đầu dây điện thoại có tiếng mưa lớn hỗn độn hòa lẫn cùng giọng nói gấp gáp dễ nghe của một người xa lạ, người này là tình địch nguy hiểm của cậu. Đứng trước sự nguy hiểm, Trương Mạn Đường bất giác tìm kiếm sự giúp đỡ của Trương Dạng:
"Trương Dạng, em nên nói gì?"
Trương Mạn Đường không cố ý, cậu chỉ theo phản xạ mà hỏi Trương Dạng mà thôi, cậu không phải cố tình huênh hoang để cho người bên kia nghe thấy. Trương Dạng đưa đầu lưỡi đến liếm láp vành tai mềm mỏng của cậu, giống như một sự khích lệ, một điểm tựa vững chắc làm cho cậu cảm thấy an toàn:
"Nên nói gì thì chính là nói cái đó, em muốn giấu diếm mối quan hệ của chúng ta, tạo cơ hội cho người khác hay sao?"
"Cậu là ai?"
Bên tai Trương Mạn Đường cùng lúc có hai giọng nói hỗn độn truyền đến, làm một người chậm chạp như cậu bị bức ép đến phát điên, hơn nữa lúc này Trương Dạng cũng đang không ngừng khơi gợi lên dục vọng của cậu, động tác của hắn vừa mạnh mẽ lại vừa ôn nhu, khiến cho cậu run rẩy phấn khích.
"Tôi..."
Lời còn chưa nói xong, người ở bên kia đầu dây đã lớn tiếng nói:
"Tôi muốn gặp Trương Dạng!'
Không còn là giọng nói mềm mại đáng thương hòa lẫn sự khẩn cầu nữa, lúc này đã thay bằng một giọng giận dữ ra lệnh. Trương Dạng ở bên tai của Trương Mạn Đường nói khẽ, giống như muốn truyền sức mạnh cho cậu:
"Cún con, đừng sợ, có tôi ở đây"
Trương Mạn Đường nghe được một bên tai mình đang tức tối quát tháo, một bên tại lại dịu dàng bao che, thật sự khiến cho cậu không có cách nào tập trung nổi.
"Muộn rồi, có chuyện gì ngày mai anh hãy gọi lại"
Nói rồi Trương Mạn Đường lập tức tắt máy, còn cần thận nhấn vào nút nguồn, cắt đứt toàn bộ sự phiền nhiễu của người thứ ba. Cậu vừa mới thở nhẹ một hơi, thì hai chân cậu đã bị Trương Dạng nắm lấy, động tác bá đạo chuyển eo, từng cú nhấp như đâm sâu vào đến tận tân can cậu:
"Ưm... Trương Dạng..."
Trương Dạng hừ một tiếng, giọng nói trầm khàn nhắc nhở:
"Nên gọi tôi là gì?"
Trương Mạn Đường bị chạm đúng nhiều điểm mẫn cảm trên cơ thể cùng một lúc, cả người rung lắc điên cuồng khiến cho giọng nói cũng run rẩy lạc nhịp:
"Ưm... Daddy, daddy..."
Tiếng da thịt phát ra ở nơi giao hợp, hòa lẫn cùng tiếng nhớp nháp ướt át, giọng điệu rên rỉ cuồng loạn của người bên dưới, phối hợp cùng sự vận động càng lúc càng thô bạo của người bên trên, tất cả tạo lên một quang cảnh thấm đậm hương vị của dục vọng điên cuồng, ham muốn chiếm hữu đối phương mãnh liệt.
Cơ thể của Trương Mạn Đường là kiểu thon gầy, vòng eo kia mảnh khảnh đến mức chỉ cần Trương Dạng mạnh tay một chút là có thể bẻ gãy làm đôi. Thứ mà Trương Dạng thông thạo nhất chính là cơ thể này, hắn chỉ cần lướt nhẹ một vài chỗ đã có thể khiến cho Trương Mạn Đường mất đi toàn bộ sự phản kháng, cả người mềm nhũn đến đáng thương, run rẩy cầu xin hắn.
Trương Dạng yêu thích cơ thể của Trương Mạn Đường, yêu thích trái tim cậu, yêu thích từng hành động nhỏ của cậu, yêu thích toàn bộ con người cậu. Hình ảnh ngày hôm nay cậu ôm Trương Tu ngủ gật ở trong phòng nghỉ đã khắc thật sâu vào tâm trí của hắn, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thích hợp, thích hợp mọi mặt.
Người này tiếp cận hắn vì mục đích như bao nhiêu người khác, nhưng cuối cùng lại đối xử với hắn khác biệt hơn so với tất cả mọi người, hoặc có thể nói rằng hắn coi trọng cậu hơn so với những người khác, cho nên mới cho cậu nhiều cơ hội tiếp cận hắn như vậy, cho cậu có thể tự ý đến nhà hắn, cho cậu ở bên cạnh Trương Tu, cho cậu bước vào cuộc sống riêng của hắn, cún con này ngoan ngoãn đến mức hắn không nỡ đẩy cậu ra xa được.
"Cún con, cún con của tôi, em đối với tôi rất đặc biệt"
Cuộc vui qua đi, Trương Mạn Đường sớm đã bị áp sát đến mê man, chỉ còn Trương Dạng vẫn tỉnh táo, ôm lấy cơ thể mềm mại kia vào trong lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, chân thành nói một câu như vậy rồi định xoay người rời khỏi giường.
Người nào đó có lẽ cảm nhận được hắn sắp sửa rời đi, cho nên vội vã ôm lấy hắn, trong vô thức mà gọi tên của hắn, khiến cho hắn cũng phải ngồi lại bên cạnh cậu một lúc.
"Trương Dạng... lạnh..."
Giọng nói kia rất nhỏ, Trương Dạng cúi thấp người xuống mới nghe ra được:
"Lạnh sao?"
Trương Dạng lại nằm xuống bên cạnh Trương Mạn Đường, vòng tay ôm lấy cậu vào lòng. Hắn vốn dĩ định đi xuống dưới nhà giải quyết một vài chuyện phát sinh, nhưng xem ra chuyện mà hắn cần giải quyết trước mắt có lẽ chính là chuyện "sưởi ấm" này.
Trương Dạng hừ một tiếng, ném điện thoại qua một bên, hắn giống như bị người khác làm phiền, không mấy vui vẻ, cho nên động tác cũng bắt đầu gấp gáp hơn, bàn tay to lớn vuốt ve khắp mọi nơi trên cơ thể cậu.
Nhưng mà... cậu rõ ràng là nghe thấy người ở bên kia điện thoại gọi tên Trương Dạng, còn nói em về rồi, tại sao Trương Dạng lại nói nhầm số rồi, hơn nữa thời điểm mà cậu nghe thấy câu nói kia hình như còn mơ hồ cảm giác được Trương Dạng thật sự đã chấn động đôi chút.
"Trương Dạng... người kia..."
Trương Dạng cúi đầu hôn lên môi cậu, bàn tay bên dưới cũng đưa xuống nắm lấy vật nam tính của cậu mà trêu chọc:
"Người kia hỏi Trương Danh"
Trương Mạn Đường mờ mịt à một tiếng, Trương Dạng, Trương Danh đúng là có na ná nhau, mà âm thanh truyền qua điện thoại không phải trực tiếp áp ở trên tai cậu nên có vẻ như cậu đúng là nghe nhầm rồi, hơn nữa bởi vì nghe nhầm cho nên mới có cảm giác Trương Dạng vừa rồi đã chấn động sao? Ngẫm lại cũng có vẻ đúng như vậy, bởi vì từ trước đến nay người đàn ông này vẫn đều luôn điềm tĩnh, không có bất cứ chuyện gì làm cho hắn phải mảy may để tâm suy nghĩ nhiều cả.
Trương Mạn Đường bị sự trướng đau bất ngờ đâm vào bên trong cơ thể cậu, làm cho cậu giật mình rời khỏi mảnh suy nghĩ miên man kia:
"Ưm..."
Trương Dạng nắm lấy bàn tay cậu, cúi đầu hôn nhẹ nhàng xuống, giọng nói ôn nhu xem lẫn hương vị tình dục, hoàn toàn trái ngược với hành động mạnh mẽ ra vào bên dưới lúc này của hắn:
"Cún con, tôi đã suy nghĩ rất nhiều mới quyết định để cho Tiểu Tu hôm nay đến chỗ em"
Trương Mạn Đường à một tiếng, cậu cũng nghĩ Trương Dạng đã thật sự nghiêm túc cân nhắc mới ra được quyết định này. Trương Dạng đưa tay vuốt ve gò má mịn màng của cậu:
"Bởi vì Tiểu Tu biết em đã trở về cho nên khóc nháo nói muốn đến gặp em ngay, nó không chờ được..."
Trương Mạn Đường ngây ngốc, thì ra là Trương Tu biết cậu trở về cho nên mới quyết tâm muốn đến, mà Trương Dạng có lẽ bị phiền nhiễu quá nhiều cho nên mới gật đầu đồng ý cho qua.
Trương Dạng nâng cằm cậu, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cậu, bàn tay ở bên dưới cũng tham lam điên cuồng xoa nắn bắp đùi cậu, khiến cho cả người cậu rơi vào một mảnh tình dục khó cưỡng lại:
"Tôi cũng vậy, vừa xuống máy bay đã muốn đến gặp em. Cún con, em nói xem trên người em rốt cuộc có thứ gì lại cho ba con tôi nhung nhớ đến như vậy đây"
Trương Mạn Đường nghe thấy cậu kia, trái tim trong lồng ngực lập tức đập thình thích, này có được tính là những lời bày tỏ chân thành của Trương Dạng đối với cậu không đây.
Trương Mạn Đường đang định lên tiếng nói thì tiếng chuông điện thoại của Trương Dạng lại một lần nữa cất lên. Không gian nóng bỏng bị phá vỡ vì tiếng nhạc chuông kiên trì đó, mà Trương Mạn Đường cũng vẫn luôn cảm thấy được có chuyện gì đó sắp diễn ra, cậu không muốn Trương Dạng nhấc máy tiếp nhận vì thế bất giác đã vòng tay ôm lấy eo của hắn, giống như là muốn giữ hắn lại.
Người đàn ông này vẫn luôn cương nghị như vậy, không có bất cứ một ai có thể ngăn cản những điều mà hắn muốn. Hắn cầm lấy điện thoại, đưa đến trước mặt cậu một hồi, mà trong khoảng thời gian đó cậu cũng chẳng khác gì đang ngồi trên đống lửa, sợ hãi một điều không thể diễn tả thành lời.
"Cún con, nghe máy cho tôi"
Trương Mạn Đường hả một tiếng, Trương Dạng đang nói muốn cậu nghe điện thoại của hắn hay sao, chẳng phải trước đây hắn đã nói rằng không muốn bị bất cứ ai làm gián đoạn quyền riêng tư của hắn, không muốn bất cứ ai quản chuyện của hắn hay sao.
Trương Mạn Đường nhìn màn hình nhấp nháy biểu hiện cho có người gọi đến, là một dãy số lạ không lưu tên, cậu rất tò mò người này rốt cuộc là ai.
"Cún con, em muốn đêm nay không thể tiếp tục sao?"
Trong giọng nói kia mang theo tia gầm gừ ẩn nhẫn, giống như cố gắng khắc chế sự tức giận. Trương Mạn Đường nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi. Cậu im lặng không lên tiếng, đợi một hồi thì bên kia cũng là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng đó.
Một giọng nói êm ái, dịu dàng như chuông bạc của một nam thanh niên, dường như bên trong lời nói kia còn ân ẩn tia hối lỗi thành khẩn:
"Trương Dạng, xin lỗi... em đang ở bên dưới nhà anh"
Ở bên dưới? Hôm nay trời mưa rất lớn, bây giờ cũng không còn sớm nữa, có một người ở bên dưới đứng đợi Trương Dạng hay sao? Này chẳng phải là tiền trảm hậu tấu, không thể không ra mở cửa?
Trương Mạn Đường cảm nhận được độ ấm ở bên cần cổ cậu, một hồi mút mát cuồng nhiệt, đầu lưỡi kia vô cùng chuyên nghiệp, uyển chuyển chạm tới từng nơi mẫn cảm trên cơ thể cậu.
"Trương Dạng... không gặp được anh thì em sẽ không rời đi"
Lại nói nữa, người thanh niên bên kia đầu dây lại nói, cậu có nên trả lời hay không đây? Bởi vì cậu không phải là Trương Dạng, cậu không có quyền quyết định bất cứ vấn đề gì, càng không muốn tự ý quyết định bởi vì cậu sớm đã quen ở vị trí bị thuần phục rồi.
"A lô, Trương Dạng, anh có đang nghe em nói hay không?"
Bên kia đầu dây điện thoại có tiếng mưa lớn hỗn độn hòa lẫn cùng giọng nói gấp gáp dễ nghe của một người xa lạ, người này là tình địch nguy hiểm của cậu. Đứng trước sự nguy hiểm, Trương Mạn Đường bất giác tìm kiếm sự giúp đỡ của Trương Dạng:
"Trương Dạng, em nên nói gì?"
Trương Mạn Đường không cố ý, cậu chỉ theo phản xạ mà hỏi Trương Dạng mà thôi, cậu không phải cố tình huênh hoang để cho người bên kia nghe thấy. Trương Dạng đưa đầu lưỡi đến liếm láp vành tai mềm mỏng của cậu, giống như một sự khích lệ, một điểm tựa vững chắc làm cho cậu cảm thấy an toàn:
"Nên nói gì thì chính là nói cái đó, em muốn giấu diếm mối quan hệ của chúng ta, tạo cơ hội cho người khác hay sao?"
"Cậu là ai?"
Bên tai Trương Mạn Đường cùng lúc có hai giọng nói hỗn độn truyền đến, làm một người chậm chạp như cậu bị bức ép đến phát điên, hơn nữa lúc này Trương Dạng cũng đang không ngừng khơi gợi lên dục vọng của cậu, động tác của hắn vừa mạnh mẽ lại vừa ôn nhu, khiến cho cậu run rẩy phấn khích.
"Tôi..."
Lời còn chưa nói xong, người ở bên kia đầu dây đã lớn tiếng nói:
"Tôi muốn gặp Trương Dạng!'
Không còn là giọng nói mềm mại đáng thương hòa lẫn sự khẩn cầu nữa, lúc này đã thay bằng một giọng giận dữ ra lệnh. Trương Dạng ở bên tai của Trương Mạn Đường nói khẽ, giống như muốn truyền sức mạnh cho cậu:
"Cún con, đừng sợ, có tôi ở đây"
Trương Mạn Đường nghe được một bên tai mình đang tức tối quát tháo, một bên tại lại dịu dàng bao che, thật sự khiến cho cậu không có cách nào tập trung nổi.
"Muộn rồi, có chuyện gì ngày mai anh hãy gọi lại"
Nói rồi Trương Mạn Đường lập tức tắt máy, còn cần thận nhấn vào nút nguồn, cắt đứt toàn bộ sự phiền nhiễu của người thứ ba. Cậu vừa mới thở nhẹ một hơi, thì hai chân cậu đã bị Trương Dạng nắm lấy, động tác bá đạo chuyển eo, từng cú nhấp như đâm sâu vào đến tận tân can cậu:
"Ưm... Trương Dạng..."
Trương Dạng hừ một tiếng, giọng nói trầm khàn nhắc nhở:
"Nên gọi tôi là gì?"
Trương Mạn Đường bị chạm đúng nhiều điểm mẫn cảm trên cơ thể cùng một lúc, cả người rung lắc điên cuồng khiến cho giọng nói cũng run rẩy lạc nhịp:
"Ưm... Daddy, daddy..."
Tiếng da thịt phát ra ở nơi giao hợp, hòa lẫn cùng tiếng nhớp nháp ướt át, giọng điệu rên rỉ cuồng loạn của người bên dưới, phối hợp cùng sự vận động càng lúc càng thô bạo của người bên trên, tất cả tạo lên một quang cảnh thấm đậm hương vị của dục vọng điên cuồng, ham muốn chiếm hữu đối phương mãnh liệt.
Cơ thể của Trương Mạn Đường là kiểu thon gầy, vòng eo kia mảnh khảnh đến mức chỉ cần Trương Dạng mạnh tay một chút là có thể bẻ gãy làm đôi. Thứ mà Trương Dạng thông thạo nhất chính là cơ thể này, hắn chỉ cần lướt nhẹ một vài chỗ đã có thể khiến cho Trương Mạn Đường mất đi toàn bộ sự phản kháng, cả người mềm nhũn đến đáng thương, run rẩy cầu xin hắn.
Trương Dạng yêu thích cơ thể của Trương Mạn Đường, yêu thích trái tim cậu, yêu thích từng hành động nhỏ của cậu, yêu thích toàn bộ con người cậu. Hình ảnh ngày hôm nay cậu ôm Trương Tu ngủ gật ở trong phòng nghỉ đã khắc thật sâu vào tâm trí của hắn, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thích hợp, thích hợp mọi mặt.
Người này tiếp cận hắn vì mục đích như bao nhiêu người khác, nhưng cuối cùng lại đối xử với hắn khác biệt hơn so với tất cả mọi người, hoặc có thể nói rằng hắn coi trọng cậu hơn so với những người khác, cho nên mới cho cậu nhiều cơ hội tiếp cận hắn như vậy, cho cậu có thể tự ý đến nhà hắn, cho cậu ở bên cạnh Trương Tu, cho cậu bước vào cuộc sống riêng của hắn, cún con này ngoan ngoãn đến mức hắn không nỡ đẩy cậu ra xa được.
"Cún con, cún con của tôi, em đối với tôi rất đặc biệt"
Cuộc vui qua đi, Trương Mạn Đường sớm đã bị áp sát đến mê man, chỉ còn Trương Dạng vẫn tỉnh táo, ôm lấy cơ thể mềm mại kia vào trong lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, chân thành nói một câu như vậy rồi định xoay người rời khỏi giường.
Người nào đó có lẽ cảm nhận được hắn sắp sửa rời đi, cho nên vội vã ôm lấy hắn, trong vô thức mà gọi tên của hắn, khiến cho hắn cũng phải ngồi lại bên cạnh cậu một lúc.
"Trương Dạng... lạnh..."
Giọng nói kia rất nhỏ, Trương Dạng cúi thấp người xuống mới nghe ra được:
"Lạnh sao?"
Trương Dạng lại nằm xuống bên cạnh Trương Mạn Đường, vòng tay ôm lấy cậu vào lòng. Hắn vốn dĩ định đi xuống dưới nhà giải quyết một vài chuyện phát sinh, nhưng xem ra chuyện mà hắn cần giải quyết trước mắt có lẽ chính là chuyện "sưởi ấm" này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất