Chương 96: Tôi giúp em đánh bọn họ
Sự thô bạo của Trương Dạng lại khiến cho Trương Mạn Đường cảm thấy thoải mái. Bàn tay to lớn liên tục đánh mạnh xuống mông cậu, mà đôi môi của cậu cũng bị người nào đó gặm cắn một cách điên cuồng.
"Ưm... Trương Dạng."
Trương Dạng chỉ hận không thể nghiền nát người này, hắn điên cuồng dùng tay xoa nắn khắp mọi nơi trên cơ thể của Trương Mạn Đường, cọ đến khi khắp người đối phương đều ửng đỏ ấm nóng mới miễn cưỡng chấp nhận được bế bổng cậu lên đi ra ngoài, ném xuống giường.
Trương Mạn Đường bị ném đến mức hoa mắt chóng mặt, khi vẫn chưa kịp có phản ứng gì thêm đã lập tức bị một thân thể cao lớn đè xuống người mình, hai chân bất ngờ bị kéo ra, một vật thô lớn nóng bỏng gấp gáp đi vào cơ thể cậu.
"Trương Dạng..."
Trương Dạng nắm chặt tóc của Trương Mạn Đường, cố tình kéo mạnh.
"Gọi daddy."
Trương Mạn Đường rơi vào hố đen dục vọng, giọng nói mang theo tia gấp gáp hòa lẫn cùng tiếng thở gấp.
"Daddy... daddy."
Trương Dạng mỉm cười, trong nụ cười kia có tia thỏa mãn hài lòng, ánh mắt của hắn như bị che lấp bởi ngọn lửa dục vọng nguyên thủy nhất, bắt đầu điên cuồng ra vào mạnh mẽ trong cơ thể của đối phương.
"Cún con, càng ngày càng không biết kiềm chế bản thân rồi."
Trương Mạn Đường nghe được câu nói kia, cậu cũng nhận ra mình đúng như là Trương Dạng đã nói, cậu biến thành một con người khác khi ở trước mặt người đàn ông này, ham muốn bị hắn chà đạp, lại yêu thích những lời nói lưu manh của hắn, hắn càng mạnh tay bao nhiêu, càng nói lời xấu xa bao nhiêu thì cậu càng lại càng thoải mái bấy nhiêu.
Trương Dạng bắn ra một đợt lại vẫn có thể hung mãnh như trước, hắn dùng một tay lật úp Trương Mạn Đường lại, cặp mông trắng trẻo mịn màng hiện ra, ở giữa hai bên thịt mông còn ẩn hiện sự ướt át sưng đỏ.
Trương Dạng mạnh tay đánh xuống mông của Trương Mạn Đường, trên mông rất nhanh xuất hiện những vết ngón tay rõ ràng. Trương Mạn Đường nắm chặt ga trải giường, tuy rằng trên mông giống như có hàng vạn con kiến đang cắn xé nhưng mỗi khi cảm nhận được hơi thở của Trương Dạng thì cậu lại cảm thấy khoái cảm vô cùng.
Trương Dạng cực kỳ hài lòng với phản ứng ngoan ngoãn này của Trương Mạn Đường, cậu càng cam chịu như vậy lại càng khiến cho hắn muốn mạnh tay mà trêu chọc người này hơn.
"Cún con, tôi đánh em có đau không?"
Trên trán của Trương Mạn Đường đổ đầy mồ hôi đủ để thấy nãy giờ cậu đã chịu đựng bao nhiêu.
"Không đau..."
Trương Dạng cười nhẹ, đánh thêm một cái nữa lên mông của Trương Mạn Đường.
"Vậy có muốn tôi đánh thêm nữa không?"
Trương Mạn Đường thở hổn hển đáp.
"Muốn."
Trương Dạng tà ác nói.
"Vậy em phải cầu xin tôi mới được."
Trương Mạn Đường nức nở.
"Cầu xin daddy đánh cún con... cầu xin daddy đánh cún con mạnh chút..."
Quả nhiên Trương Dạng vô cùng phấn khích, mạnh tay thỏa mãn cún con dâm đãng này. Trương Mạn Đường bị đánh đến mức hô hấp loạn nhịp, lại bị người nào đó điên cuồng ra vào trêu chọc, đến cuối cùng ga trải giường cũng ướt một mảng, mồ hôi, tinh dịch cùng nước tiểu hòa lẫn vào nhau.
Trương Mạn Đường xấu hổ không thôi, cả người đau nhức nhưng lại sợ làm cho Trương Dạng ghét bỏ, vội vã lấy chăn che đi những dấu vết khả nghi bên dưới. Trương Dạng vừa nhìn đã hiểu được tâm tư của Trương Mạn Đường, hắn xấu xa nắm chăn đáp xuống dưới, để cho ai kia quẫn bách đến độ không biết làm sao để che giấu.
"Tiểu Đường Tử, mỗi lần đều làm bẩn ga trải giường như vậy...".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||
Trương Mạn Đường hoảng hốt lắc đầu.
"Xin lỗi, em sẽ gọi người đến lau dọn."
Trương Dạng kéo mạnh Trương Mạn Đường ngồi lên đùi mình, bàn tay to lớn nắm lấy vật nam tính đang dựng thẳng của cậu một cách thô bạo. Trương Mạn Đường giật mình nắm lấy cổ tay của Trương Dạng, một cảm giác khó nhịn khiến cho nơi đó của Trương Mạn Đường trong nhất thời xuất hiện tia nước yếu ớt.
"Không... Trương Dạng..."
Trương Dạng cực kỳ xấu xa hắn nhẹ tay vuốt ve cây gậy xinh đẹp của cậu, một tay lại dùng lực ấn chặt bụng dưới của cậu. Trương Mạn Đường lắc đầu, đỏ mặt nức nở cầu xin.
"Đừng đừng... đừng như vậy mà Trương Dạng."
Chuyện xấu hổ như vậy cậu không muốn để cho Trương Dạng nhìn thấy, dù sao đây cũng không phải là hình ảnh đẹp mắt gì. Trương Mạn Đường vùng vẫy, lại bị Trương Dạng khóa chặt không cho thoát ra, đến cuối cùng cậu đành phải rũ bỏ hình tượng, một tia nước cong cong mạnh mẽ đi ra ngoài.
Trương Mạn Đường ôm mặt khóc đến đáng thương, vừa rồi cậu đã bị Trương Dạng chèn ép đến xuất ra hết tinh dịch, bây giờ chỉ còn lại nước tiểu mà thôi, mà người nào đó vẫn đang nắm chặt sinh mệnh của mình một cách tùy ý, còn giống như đùa nghịch nâng lên hạ xuống nữa.
"Hu hu Trương Dạng... em xin lỗi."
Trương Dạng cắn vành tai mềm mỏng tinh tế của Trương Mạn Đường, giọng nói trầm khàn quyến rũ.
"Tiểu Đường Tử là người lớn, vậy mà..."
Trương Mạn Đường khóc đến nức nở, rất sợ Trương Dạng sẽ vì việc này mà không thích cậu, dù sao đây cũng không phải là một hành động tốt đẹp gì.
"Em sẽ gọi người tới dọn dẹp."
Trương Dạng buồn cười, cúi đầu hôn lên đôi môi của Trương Mạn Đường, nụ hôn dịu dàng đúng nghĩa giống như đang muốn vỗ về cậu.
"Được rồi, tôi thích như vậy, thích hình ảnh đó của cún con."
Mỗi một câu nói của Trương Dạng đều khiến cho Trương Mạn Đường phải suy nghĩ thật nhiều. Trong đầu cậu lúc này toàn là câu nói đó của hắn, đến khi bản thân lại bị người nào đó một lần nữa áp lên giường mới giật mình quay trở lại thực tại.
"Tiểu Đường Tử, tôi giúp em đánh hết bọn họ rồi."
Trương Mạn Đường hả một tiếng, cậu vẫn còn chưa hiểu ý của Trương Dạng.
"Doãn Kính Đào, Hạ Tử Mạch, tôi đều đánh rồi."
Trương Mạn Đường lắc đầu, cậu không muốn Trương Dạng gặp phiền phức.
"Đừng, Doãn phó tổng cũng là người có chỗ đứng ở Tô Châu. Hạ Tử Mạch... Hạ Tử Mạch chẳng phải đã từng quen anh sao... Anh không cần phải gây khó dễ với bọn họ."
Trương Dạng cười nhẹ.
"Tôi đánh Doãn Kính Đào rồi, tự tay đánh hắn."
Trương Mạn Đường mở lớn hai mắt, Trương Dạng mới chỉ đến đây mà thôi, hơn nữa cậu gần như đi theo hắn làm sao hắn đánh Doãn Kính Đào được.
"Anh đánh rồi? Là lúc nào?"
Trương Dạng bình thản đáp.
"Lúc em đi thay đồ, tôi gặp hắn cũng đến đó, cho nên nhân tiện đánh hắn rồi."
Trương Mạn Đường bất ngờ không thôi, cậu chỉ thay đồ khoảng 10 phút thôi, Trương Dạng đã ở bên ngoài giải quyết Doãn Kính Đào rồi hay sao, cậu quả thật không tin nổi.
"Vậy còn Hạ Tử Mạch... Hạ Tử Mạch thì sao?"
Trương Dạng gật đầu.
"Cũng đánh rồi."
Trương Mạn Đương hoảng hốt.
"Là lúc đó luôn sao?"
Trương Dạng buồn cười, tà ác trêu chọc.
"Là lúc em cầu xin tôi đánh em mạnh một chút."
Trương Mạn Đường xấu hổ đỏ mặt, Trương Dạng vuốt ve gương mặt nhỏ bé kia của cậu.
"Cậu ta gặp sự cố trên phim trường, gãy chân, không thể tiếp tục nhận vai diễn này nữa."
Trương Mạn Đường sợ hãi, gãy chân rồi sao, là Trương Dạng làm? Người đàn ông này thật sự vì cậu mà đánh hai người kia? Trương Mạn Đường im lặng một hồi, nhỏ giọng hỏi hắn.
"Lúc gọi điện thoại, em thấy có người gọi anh..."
Trương Mạn Đường rất lo lắng việc Trương Dạng sẽ tức giận khi cậu hỏi đến chuyện này, dù sao từ trước đến nay Trương Dạng cũng không thích người khác xen vào chuyện của hắn.
"Cậu ta là thư ký của đối tác làm ăn, tôi cũng đánh rồi, đánh cậu ta rời khỏi vị trí thư ký đó. Em đã hài lòng hay chưa?"
Trương Mạn Đường chỉ cần nghe đến đây thôi, không cần hỏi quá nhiều nhưng cậu biết Trương Dạng ở bên đó chưa có người khác.
"Cảm ơn nhưng mà sau này anh cũng không cần đánh người khác mạnh tay như vậy."
Trương Dạng cúi đầu, đưa môi ghé sát vào vành tai của của Trương Mạn Đường.
"Tôi phải mạnh tay với những người làm cún con của tôi không vui."
Trương Mạn Đường rơi vào trạng thái thất thần khi nghe thấy câu nói cuối cùng kia của Trương Dạng, là hắn đang rất quan tâm cậu hay sao, hình như là hắn cũng biết những chuyện xảy ra với cậu ở thời gian này thì phải, là do công việc của hắn rất bận rộn nên chưa thể đến đây ra mặt giúp cậu, bây giờ hắn xử lý xong công việc rồi thì ngay lập tức tới đây tức giận thay cậu. A, kim chủ thật đúng là một người tốt.
Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi thu dọn xong mọi tàn cuộc, Trương Dạng khoác áo choàng tắm từ trong phòng tắm bước ra, hắn cúi người lấy đồ từ trong va li đưa cho Trương Mạn Đường.
"Cái này là của Tiểu Tu cho em."
Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn, hình thức giống như là một phong thư, hơn nữa còn đã được niêm phong rất cẩn thận. Trương Mạn Đường vui vẻ cầm lấy phong thư kia.
"Là cho em sao, Tiểu Tu đúng là nhóc con ngọt ngào."
Trương Dạng ngồi trên ghế sô pha, mở laptop giống như là đang làm việc. Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn Trương Dạng, không thấy hẳn để ý đến mình cũng không nói nhiều nữa, chậm rãi mở bức thư mà Trương Tu gửi cho mình ra để xem.
Trương Dạng biết Trương Mạn Đường đang nhìn mình, đợi đến khi cậu không để ý đến hắn nữa thì hắn mới hướng mắt nhìn về phía cậu. Ngày hôm nay, hắn đến sân bay từ rất sớm, chưa đến 5 giờ sáng đã chuẩn bị rời khỏi nhà, bình thường Trương Tu sẽ là một con sâu lười khó đánh thức nhưng hôm nay nhóc con lại chủ động chạy đến phòng hắn gõ cửa lúc trời còn chưa sáng tỏ.
Lúc Trương Dạng đi ra mở cửa nhìn thấy được nhóc con khoác áo khoác gấu trắng run rẩy vì lạnh đứng đợi hắn. Trương Dạng cúi người bế Trương Tu trên tay.
"Sao thế, không phải bình thường đều ngủ đến muộn mới dậy sao?"
Trương Tu từ trong áo khoác lấy ra một phong thư màu xanh biển đưa cho Trương Dạng.
"Ba ba đi gặp chú Mạn Đường có phải không? Cái này con muốn đưa cho chú Mạn Đường."
Trương Dạng cầm lấy phong thư nhỏ kia xem thử, hắn vốn định mở ra xem nhưng nhóc con sớm đã dùng một hình mặt cười để niêm phong bức thư lại.
"Đây là gì, ba xem có được không?"
Trương Tu lắc đầu.
"Không được, bưu tá không thể xem thư của khách hàng, cô giáo đã dạy như vậy rồi, thư này chỉ có con và chú Mạn Đường được biết mà thôi."
Trương Dạng im lặng, con trai gửi thư lại coi mình giống như bưu tá chuyển phát, tuy rằng hắn rất muốn biết trong thư viết gì cũng đành nhịn xuống, hắn nên tôn trọng quyền riêng tư của nhóc con này.
Trương Mạn Đường mở thư ra xem, trong thư có một bức tranh do Trương Tu vẽ, tuy rằng nét vẽ trẻ con nguệch ngoạc nhưng mà cậu vẫn nhận ra được là nhóc con đang vẽ mình, chính là hình ảnh lần đó cậu dùng máy quay phim giúp Trương Tu quay lại khoảnh khắc làm bánh.
Trương Mạn Đường ngồi đọc thư mà cười đến vui vẻ, nhóc con nói rằng ở lớp học cô giáo giao bài tập về nhà là gửi thư cho người yêu quý ở nơi xa đã lâu không gặp. Trương Tu kể ra rất nhiều hoạt động của nhóc con ở hiện tại, còn liên tục nói nhớ cậu, muốn cậu nhanh chóng trở về, còn nói rằng cậu nhất định phải gửi lại thư phản hồi về trường cho nhóc, nhóc con sẽ đợi thư của cậu.
Cuối cùng Trương Dạng nhịn không được nữa, hắn dừng lại động tác gõ bàn phím của mình.
"Tiểu Đường Tử, con trai tôi viết gì cho em?"
Trương Mạn Đường đi tới chỗ Trương Dạng nói.
"Nhóc con này rất ngọt ngào, anh nhìn xem, đây là vẽ em. Cô giáo nói rằng mỗi người trong lớp phải gửi thư cho người mình quen biết ở nơi xa, Tiểu Tu nói nhớ em, muốn em về sớm một chút, còn nhắc em nhất định phải phản hồi thư."
Trương Dạng ừ một tiếng.
"Thì ra là bài tập về nhà."
Trương Mạn Đường gấp tờ giấy kia lại, cẩn thận cho vào trong phong thư. Trương Dạng để ý, hình mặt cười ở chỗ niêm phong không hề bị xé rách, hắn biết rằng Trương Mạn Đường đã rất cẩn thận mà bóc phong thư này.
"Em phải viết thư gửi lại cho Tiểu Tu mới được."
"Ưm... Trương Dạng."
Trương Dạng chỉ hận không thể nghiền nát người này, hắn điên cuồng dùng tay xoa nắn khắp mọi nơi trên cơ thể của Trương Mạn Đường, cọ đến khi khắp người đối phương đều ửng đỏ ấm nóng mới miễn cưỡng chấp nhận được bế bổng cậu lên đi ra ngoài, ném xuống giường.
Trương Mạn Đường bị ném đến mức hoa mắt chóng mặt, khi vẫn chưa kịp có phản ứng gì thêm đã lập tức bị một thân thể cao lớn đè xuống người mình, hai chân bất ngờ bị kéo ra, một vật thô lớn nóng bỏng gấp gáp đi vào cơ thể cậu.
"Trương Dạng..."
Trương Dạng nắm chặt tóc của Trương Mạn Đường, cố tình kéo mạnh.
"Gọi daddy."
Trương Mạn Đường rơi vào hố đen dục vọng, giọng nói mang theo tia gấp gáp hòa lẫn cùng tiếng thở gấp.
"Daddy... daddy."
Trương Dạng mỉm cười, trong nụ cười kia có tia thỏa mãn hài lòng, ánh mắt của hắn như bị che lấp bởi ngọn lửa dục vọng nguyên thủy nhất, bắt đầu điên cuồng ra vào mạnh mẽ trong cơ thể của đối phương.
"Cún con, càng ngày càng không biết kiềm chế bản thân rồi."
Trương Mạn Đường nghe được câu nói kia, cậu cũng nhận ra mình đúng như là Trương Dạng đã nói, cậu biến thành một con người khác khi ở trước mặt người đàn ông này, ham muốn bị hắn chà đạp, lại yêu thích những lời nói lưu manh của hắn, hắn càng mạnh tay bao nhiêu, càng nói lời xấu xa bao nhiêu thì cậu càng lại càng thoải mái bấy nhiêu.
Trương Dạng bắn ra một đợt lại vẫn có thể hung mãnh như trước, hắn dùng một tay lật úp Trương Mạn Đường lại, cặp mông trắng trẻo mịn màng hiện ra, ở giữa hai bên thịt mông còn ẩn hiện sự ướt át sưng đỏ.
Trương Dạng mạnh tay đánh xuống mông của Trương Mạn Đường, trên mông rất nhanh xuất hiện những vết ngón tay rõ ràng. Trương Mạn Đường nắm chặt ga trải giường, tuy rằng trên mông giống như có hàng vạn con kiến đang cắn xé nhưng mỗi khi cảm nhận được hơi thở của Trương Dạng thì cậu lại cảm thấy khoái cảm vô cùng.
Trương Dạng cực kỳ hài lòng với phản ứng ngoan ngoãn này của Trương Mạn Đường, cậu càng cam chịu như vậy lại càng khiến cho hắn muốn mạnh tay mà trêu chọc người này hơn.
"Cún con, tôi đánh em có đau không?"
Trên trán của Trương Mạn Đường đổ đầy mồ hôi đủ để thấy nãy giờ cậu đã chịu đựng bao nhiêu.
"Không đau..."
Trương Dạng cười nhẹ, đánh thêm một cái nữa lên mông của Trương Mạn Đường.
"Vậy có muốn tôi đánh thêm nữa không?"
Trương Mạn Đường thở hổn hển đáp.
"Muốn."
Trương Dạng tà ác nói.
"Vậy em phải cầu xin tôi mới được."
Trương Mạn Đường nức nở.
"Cầu xin daddy đánh cún con... cầu xin daddy đánh cún con mạnh chút..."
Quả nhiên Trương Dạng vô cùng phấn khích, mạnh tay thỏa mãn cún con dâm đãng này. Trương Mạn Đường bị đánh đến mức hô hấp loạn nhịp, lại bị người nào đó điên cuồng ra vào trêu chọc, đến cuối cùng ga trải giường cũng ướt một mảng, mồ hôi, tinh dịch cùng nước tiểu hòa lẫn vào nhau.
Trương Mạn Đường xấu hổ không thôi, cả người đau nhức nhưng lại sợ làm cho Trương Dạng ghét bỏ, vội vã lấy chăn che đi những dấu vết khả nghi bên dưới. Trương Dạng vừa nhìn đã hiểu được tâm tư của Trương Mạn Đường, hắn xấu xa nắm chăn đáp xuống dưới, để cho ai kia quẫn bách đến độ không biết làm sao để che giấu.
"Tiểu Đường Tử, mỗi lần đều làm bẩn ga trải giường như vậy...".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||
Trương Mạn Đường hoảng hốt lắc đầu.
"Xin lỗi, em sẽ gọi người đến lau dọn."
Trương Dạng kéo mạnh Trương Mạn Đường ngồi lên đùi mình, bàn tay to lớn nắm lấy vật nam tính đang dựng thẳng của cậu một cách thô bạo. Trương Mạn Đường giật mình nắm lấy cổ tay của Trương Dạng, một cảm giác khó nhịn khiến cho nơi đó của Trương Mạn Đường trong nhất thời xuất hiện tia nước yếu ớt.
"Không... Trương Dạng..."
Trương Dạng cực kỳ xấu xa hắn nhẹ tay vuốt ve cây gậy xinh đẹp của cậu, một tay lại dùng lực ấn chặt bụng dưới của cậu. Trương Mạn Đường lắc đầu, đỏ mặt nức nở cầu xin.
"Đừng đừng... đừng như vậy mà Trương Dạng."
Chuyện xấu hổ như vậy cậu không muốn để cho Trương Dạng nhìn thấy, dù sao đây cũng không phải là hình ảnh đẹp mắt gì. Trương Mạn Đường vùng vẫy, lại bị Trương Dạng khóa chặt không cho thoát ra, đến cuối cùng cậu đành phải rũ bỏ hình tượng, một tia nước cong cong mạnh mẽ đi ra ngoài.
Trương Mạn Đường ôm mặt khóc đến đáng thương, vừa rồi cậu đã bị Trương Dạng chèn ép đến xuất ra hết tinh dịch, bây giờ chỉ còn lại nước tiểu mà thôi, mà người nào đó vẫn đang nắm chặt sinh mệnh của mình một cách tùy ý, còn giống như đùa nghịch nâng lên hạ xuống nữa.
"Hu hu Trương Dạng... em xin lỗi."
Trương Dạng cắn vành tai mềm mỏng tinh tế của Trương Mạn Đường, giọng nói trầm khàn quyến rũ.
"Tiểu Đường Tử là người lớn, vậy mà..."
Trương Mạn Đường khóc đến nức nở, rất sợ Trương Dạng sẽ vì việc này mà không thích cậu, dù sao đây cũng không phải là một hành động tốt đẹp gì.
"Em sẽ gọi người tới dọn dẹp."
Trương Dạng buồn cười, cúi đầu hôn lên đôi môi của Trương Mạn Đường, nụ hôn dịu dàng đúng nghĩa giống như đang muốn vỗ về cậu.
"Được rồi, tôi thích như vậy, thích hình ảnh đó của cún con."
Mỗi một câu nói của Trương Dạng đều khiến cho Trương Mạn Đường phải suy nghĩ thật nhiều. Trong đầu cậu lúc này toàn là câu nói đó của hắn, đến khi bản thân lại bị người nào đó một lần nữa áp lên giường mới giật mình quay trở lại thực tại.
"Tiểu Đường Tử, tôi giúp em đánh hết bọn họ rồi."
Trương Mạn Đường hả một tiếng, cậu vẫn còn chưa hiểu ý của Trương Dạng.
"Doãn Kính Đào, Hạ Tử Mạch, tôi đều đánh rồi."
Trương Mạn Đường lắc đầu, cậu không muốn Trương Dạng gặp phiền phức.
"Đừng, Doãn phó tổng cũng là người có chỗ đứng ở Tô Châu. Hạ Tử Mạch... Hạ Tử Mạch chẳng phải đã từng quen anh sao... Anh không cần phải gây khó dễ với bọn họ."
Trương Dạng cười nhẹ.
"Tôi đánh Doãn Kính Đào rồi, tự tay đánh hắn."
Trương Mạn Đường mở lớn hai mắt, Trương Dạng mới chỉ đến đây mà thôi, hơn nữa cậu gần như đi theo hắn làm sao hắn đánh Doãn Kính Đào được.
"Anh đánh rồi? Là lúc nào?"
Trương Dạng bình thản đáp.
"Lúc em đi thay đồ, tôi gặp hắn cũng đến đó, cho nên nhân tiện đánh hắn rồi."
Trương Mạn Đường bất ngờ không thôi, cậu chỉ thay đồ khoảng 10 phút thôi, Trương Dạng đã ở bên ngoài giải quyết Doãn Kính Đào rồi hay sao, cậu quả thật không tin nổi.
"Vậy còn Hạ Tử Mạch... Hạ Tử Mạch thì sao?"
Trương Dạng gật đầu.
"Cũng đánh rồi."
Trương Mạn Đương hoảng hốt.
"Là lúc đó luôn sao?"
Trương Dạng buồn cười, tà ác trêu chọc.
"Là lúc em cầu xin tôi đánh em mạnh một chút."
Trương Mạn Đường xấu hổ đỏ mặt, Trương Dạng vuốt ve gương mặt nhỏ bé kia của cậu.
"Cậu ta gặp sự cố trên phim trường, gãy chân, không thể tiếp tục nhận vai diễn này nữa."
Trương Mạn Đường sợ hãi, gãy chân rồi sao, là Trương Dạng làm? Người đàn ông này thật sự vì cậu mà đánh hai người kia? Trương Mạn Đường im lặng một hồi, nhỏ giọng hỏi hắn.
"Lúc gọi điện thoại, em thấy có người gọi anh..."
Trương Mạn Đường rất lo lắng việc Trương Dạng sẽ tức giận khi cậu hỏi đến chuyện này, dù sao từ trước đến nay Trương Dạng cũng không thích người khác xen vào chuyện của hắn.
"Cậu ta là thư ký của đối tác làm ăn, tôi cũng đánh rồi, đánh cậu ta rời khỏi vị trí thư ký đó. Em đã hài lòng hay chưa?"
Trương Mạn Đường chỉ cần nghe đến đây thôi, không cần hỏi quá nhiều nhưng cậu biết Trương Dạng ở bên đó chưa có người khác.
"Cảm ơn nhưng mà sau này anh cũng không cần đánh người khác mạnh tay như vậy."
Trương Dạng cúi đầu, đưa môi ghé sát vào vành tai của của Trương Mạn Đường.
"Tôi phải mạnh tay với những người làm cún con của tôi không vui."
Trương Mạn Đường rơi vào trạng thái thất thần khi nghe thấy câu nói cuối cùng kia của Trương Dạng, là hắn đang rất quan tâm cậu hay sao, hình như là hắn cũng biết những chuyện xảy ra với cậu ở thời gian này thì phải, là do công việc của hắn rất bận rộn nên chưa thể đến đây ra mặt giúp cậu, bây giờ hắn xử lý xong công việc rồi thì ngay lập tức tới đây tức giận thay cậu. A, kim chủ thật đúng là một người tốt.
Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi thu dọn xong mọi tàn cuộc, Trương Dạng khoác áo choàng tắm từ trong phòng tắm bước ra, hắn cúi người lấy đồ từ trong va li đưa cho Trương Mạn Đường.
"Cái này là của Tiểu Tu cho em."
Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn, hình thức giống như là một phong thư, hơn nữa còn đã được niêm phong rất cẩn thận. Trương Mạn Đường vui vẻ cầm lấy phong thư kia.
"Là cho em sao, Tiểu Tu đúng là nhóc con ngọt ngào."
Trương Dạng ngồi trên ghế sô pha, mở laptop giống như là đang làm việc. Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn Trương Dạng, không thấy hẳn để ý đến mình cũng không nói nhiều nữa, chậm rãi mở bức thư mà Trương Tu gửi cho mình ra để xem.
Trương Dạng biết Trương Mạn Đường đang nhìn mình, đợi đến khi cậu không để ý đến hắn nữa thì hắn mới hướng mắt nhìn về phía cậu. Ngày hôm nay, hắn đến sân bay từ rất sớm, chưa đến 5 giờ sáng đã chuẩn bị rời khỏi nhà, bình thường Trương Tu sẽ là một con sâu lười khó đánh thức nhưng hôm nay nhóc con lại chủ động chạy đến phòng hắn gõ cửa lúc trời còn chưa sáng tỏ.
Lúc Trương Dạng đi ra mở cửa nhìn thấy được nhóc con khoác áo khoác gấu trắng run rẩy vì lạnh đứng đợi hắn. Trương Dạng cúi người bế Trương Tu trên tay.
"Sao thế, không phải bình thường đều ngủ đến muộn mới dậy sao?"
Trương Tu từ trong áo khoác lấy ra một phong thư màu xanh biển đưa cho Trương Dạng.
"Ba ba đi gặp chú Mạn Đường có phải không? Cái này con muốn đưa cho chú Mạn Đường."
Trương Dạng cầm lấy phong thư nhỏ kia xem thử, hắn vốn định mở ra xem nhưng nhóc con sớm đã dùng một hình mặt cười để niêm phong bức thư lại.
"Đây là gì, ba xem có được không?"
Trương Tu lắc đầu.
"Không được, bưu tá không thể xem thư của khách hàng, cô giáo đã dạy như vậy rồi, thư này chỉ có con và chú Mạn Đường được biết mà thôi."
Trương Dạng im lặng, con trai gửi thư lại coi mình giống như bưu tá chuyển phát, tuy rằng hắn rất muốn biết trong thư viết gì cũng đành nhịn xuống, hắn nên tôn trọng quyền riêng tư của nhóc con này.
Trương Mạn Đường mở thư ra xem, trong thư có một bức tranh do Trương Tu vẽ, tuy rằng nét vẽ trẻ con nguệch ngoạc nhưng mà cậu vẫn nhận ra được là nhóc con đang vẽ mình, chính là hình ảnh lần đó cậu dùng máy quay phim giúp Trương Tu quay lại khoảnh khắc làm bánh.
Trương Mạn Đường ngồi đọc thư mà cười đến vui vẻ, nhóc con nói rằng ở lớp học cô giáo giao bài tập về nhà là gửi thư cho người yêu quý ở nơi xa đã lâu không gặp. Trương Tu kể ra rất nhiều hoạt động của nhóc con ở hiện tại, còn liên tục nói nhớ cậu, muốn cậu nhanh chóng trở về, còn nói rằng cậu nhất định phải gửi lại thư phản hồi về trường cho nhóc, nhóc con sẽ đợi thư của cậu.
Cuối cùng Trương Dạng nhịn không được nữa, hắn dừng lại động tác gõ bàn phím của mình.
"Tiểu Đường Tử, con trai tôi viết gì cho em?"
Trương Mạn Đường đi tới chỗ Trương Dạng nói.
"Nhóc con này rất ngọt ngào, anh nhìn xem, đây là vẽ em. Cô giáo nói rằng mỗi người trong lớp phải gửi thư cho người mình quen biết ở nơi xa, Tiểu Tu nói nhớ em, muốn em về sớm một chút, còn nhắc em nhất định phải phản hồi thư."
Trương Dạng ừ một tiếng.
"Thì ra là bài tập về nhà."
Trương Mạn Đường gấp tờ giấy kia lại, cẩn thận cho vào trong phong thư. Trương Dạng để ý, hình mặt cười ở chỗ niêm phong không hề bị xé rách, hắn biết rằng Trương Mạn Đường đã rất cẩn thận mà bóc phong thư này.
"Em phải viết thư gửi lại cho Tiểu Tu mới được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất