Chương 97: Nhớ đến phát điên
Tại thời điểm Trương Mạn Đường đang vui vẻ đi tìm giấy bút chuẩn bị viết thư cho Trương Tu thì ở đoàn làm phim đã sớm loạn hết cả lên. Hạ Tử Mạch đang quay cảnh khinh công, đai bảo hiểm bên eo lại rơi ra, cậu ta cứ như vậy mà từ trên cao rơi xuống, đau đớn đến độ chỉ còn biết hét lớn không thể cử động được.
"A..."
Nhân viên trong đoàn lập tức chạy đến xem thử, trợ lý nhanh chóng gọi xe cấp cứu. Tịnh Kỳ vốn dĩ cũng định về nhưng lại phát hiện ra phía sau có nhốn nháo, nhanh chóng trở vào nhìn xem, vừa vào đã đã thấy Hạ Tử Mạch đau đớn nằm ở trên mặt đất, chân phải biến dạng lệch từ phần đầu gối rất rõ ràng, có lẽ là gãy chân rồi.
Tịnh Kỳ hít một ngụm khí lạnh, Trương Dạng vừa đến đã có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra rồi hay sao. Khi cô định rời đi thì lại thấy Doãn Kính Đào từ phía bên trong ôm mặt đi ra, tuy rằng khoảng cách khá xa cho nên cô không rõ người kia bị làm sao nhưng hẳn là đã bị thương ở nơi đó cho nên cả một đường đi đều không hạ tay xuống. Đến bây giờ Tịnh Kỳ có thể xác nhận được, chuyện này không phải trùng hợp mà là có người cố ý sắp đặt, mà người đó là ai thì không cần phải mất thời gian nghĩ cô cũng đoán được ra.
Vì sự cố bất ngờ xảy ra, đoàn làm phim ngày hôm nay không xuất hiện hai diễn viên chính cho nên đành phải dừng lại buổi quay. Chung Sở Phi thở dài nhìn Hạ Tử Mạch đang đau đớn nằm bên dưới, cái chân kia nhất định đã gãy rồi, phải mất rất lâu mới có thể hồi phục mà ông thì lại không có thời gian đợi một mình cậu ta, trong lòng ông đã có quyết định, vai diễn Tân Tử kia coi như không có duyên với Hạ Tử Mạch rồi.
Trương Dạng giải quyết xong công việc nhìn thấy Trương Mạn Đường đang ngồi ở dưới sàn nhà, giấy bút đặt ở trên giường, một bộ dáng tập trung viết thư. Trong phòng khách sạn này chỉ có một chiếc bàn xem như có thể làm việc thì hắn đã ngồi, lúc này ai đó chỉ còn cách ngồi ở dưới sàn, lấy giường làm bàn mà thôi.
"Tiểu Đường Tử."
Trương Mạn Đường nghe thấy Trương Dạng gọi mình thì lập tức dừng bút, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Trương Dạng, anh đói rồi sao?"
Trương Dạng chẳng khác nào bậc đế vương, cho dù hiện tại hắn tùy tiện mặc một chiếc áo choàng tắm, mái tóc cũng để tự nhiên, trên người không có bất cứ một vật trang sức gì, Trương Mạn Đường cũng cảm thấy người đàn ông này phát sáng chói mắt.
Trương Mạn Đường đi về phía Trương Dạng, chỗ này chỉ có một chiếc ghế đơn mà hắn đang ngồi mà thôi cho nên bây giờ cậu đang đứng ở trước mặt hắn. Trương Dạng dùng ngón tay thon dài của mình chỉ chỉ lên đùi mình ý nói Trương Mạn Đường ngồi xuống. Trương Mạn Đường hơi ngượng ngùng nhưng lại rất vui vẻ, đang định chậm rãi ngồi xuống thì đã bị hắn kéo vào trong lòng rồi.
"Bức thư đầu tiên con trai tôi viết lại không phải gửi cho tôi."
Trương Mạn Đường à một tiếng thì ra là Trương Dạng quan tâm đến vấn đề này. Cậu im lặng suy nghĩ một chút mới đáp lại hắn.
"Hai người chẳng phải ở chung một nhà hay sao, có gì thì sẽ trực tiếp nói với anh."
Trương Dạng cười nhẹ.
"Là thế sao, sao tôi lại không cảm thấy như vậy nhỉ. Tôi phát hiện ra nếu như Tiểu Tu muốn cái gì đều nói với em trước."
Trương Mạn Đường lúng túng, cậu sợ Trương Dạng sẽ nghĩ rằng cậu cố tình lôi kéo con trai hắn, mà Trương Tu chính là người rất quan trọng với hắn.
"Không phải như vậy đâu... có lẽ là do anh ít ở nhà cho nên Tiểu Tu mới nói với em trước đó."
Trương Dạng quan sát toàn bộ biểu cảm trên gương mặt của Trương Mạn Đường, mỗi ngày nhìn cậu đều giống như thưởng thức một buổi diễn kịch đặc sắc vậy, vô cùng phong phú lại lôi cuốn người xem.
"Tiểu Tu nói với tôi rằng nó rất thích chú Mạn Đường, còn nói muốn chú Mạn Đường mãi mãi ở bên cạnh nó."
Trương Mạn Đường nghe vậy thì trái tim nhảy nhót liên hồi, khóe miệng nhỏ cong cong không thể kiềm chế được sự vui vẻ của bản thân mà thể hiện ra ngoài. Cậu cúi đầu, ngón tay thon dài luống cuống vẽ vòng tròn trên đùi mình.
"Nếu được thì em cũng muốn như vậy."
Trương Dạng đưa tay khẽ nâng cằm của Trương Mạn Đường lên, hắn hôn lấy đôi môi cậu, đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng cậu, nụ hôn này quá đỗi dịu dàng giống như là một lời đáp trả đồng ý vậy hoặc có thể là do bản thân cậu tự ảo tưởng.
"Tiểu Đường Tử, tôi không có ý định nhận thêm một đứa nhỏ." Trương Dạng khẽ buông đôi môi của Trương Mạn Đường ra, hắn mỉm cười xấu xa trêu chọc.
Trương Mạn Đường thì lại không hiểu rốt cuộc Trương Dạng muốn nói cái gì, người đàn ông này rất khó hiểu, lần nào cậu cũng đoán không nổi suy nghĩ của hắn.
Trương Dạng đặt một bàn ăn sang trọng tài một nhà hàng nổi tiếng của Tô Châu, bài trí xung quanh cũng được hắn cố tình nhắn nhà hàng chuẩn bị. Khi Trương Mạn Đường nhìn thấy một màn toàn nến thêm cùng hoa tươi như vậy, trái tim trong lồng ngực phút chốc đập loạn cả lên.
Trương Dạng giống như một vị thần Hy Lạp phát sáng dưới những ánh nến, hắn đẹp một cách hoàn mỹ, những cử chỉ ân cần của hắn cũng đủ khiến cho hô hấp của Trương Mạn Đường khó khăn.
"Trương Dạng, anh sẽ ở lại đây bao lâu?"
Trương Dạng nắm lấy tay của Trương Mạn Đường, ngón tay của hắn không yên phân khẽ gãi nhẹ từng ngón tay của cậu.
"Hết ngày mai tôi phải đi rồi."
Trương Mạn Đường à một tiếng, trong lòng hơi thất vọng nhưng mà Trương Dạng là người đàn ông bận rộn, việc hắn sắp xếp cho cậu hai ngày đã là rất quan tâm cậu rồi.
"Em có thể gọi điện thoại cho anh nhiều hơn một chút được không?"
Trương Dạng im lặng, Trương Mạn Đường vội nói thêm lời.
"Sẽ gọi vào buổi tối, khi anh hoàn thành xong mọi công việc. Em sẽ không gọi điện làm phiền lúc anh đang làm việc đâu."
Trương Dạng nhếch môi mỉm cười khẽ hỏi.
"Em muốn gọi bao nhiêu cuộc?"
Trương Mạn Đường tính toán trong lòng, thật muốn ngày nào cũng được gọi cho Trương Dạng nhưng mà hắn nhất định sẽ không đồng ý đâu.
"Có thể gọi 3 cuộc mỗi tuần được không? Thứ 3, 5, 7 thì thế nào?"
Trương Dạng khẽ nâng đôi bàn tay của Trương Mạn Đường lên, cúi đầu chạm nhẹ một nụ hôn ở trên đó. Hắn mỉm cười dưới ánh nến, đôi mắt chứa đầy tia cưng chiều.
"Tiểu Đường Tử, mỗi ngày em đều có thể gọi, nếu không chỉ sợ em sẽ nhớ tôi phát điên mất."
Trương Mạn Đường nghe vậy thì trong ánh mắt lóe lên sự vui vẻ nhưng rất nhanh lại có tia ngại ngùng muốn trốn tránh, cậu gật đầu nhỏ giọng.
"Đúng vậy... thật tốt, mỗi ngày đều có thể gọi cho anh nếu không sẽ nhớ đến phát điên."
Trương Dạng nghe thấy vậy thì cười ha ha.
"Em nói gì vậy?"
Trương Mạn Đường vội vàng che miệng mình lại, vừa rồi cậu chỉ nghĩ trong lòng như thế thôi, bất giác đã phát ra thành lời để cho Trương Dạng nghe thấy rồi hay sao.
"Hả, không có..."
Sau khi kết thúc bữa ăn tối lãng mạn dưới ánh nến, Trương Mạn Đường nhận được cuộc gọi của Tịnh Kỳ, cô ấy nói diễn viên trong phim sẽ có sự thay đổi, Chung Sở Phi muốn gọi cậu đến để bàn bạc một chút chuyện liên quan đến việc tìm diễn vơi mới.
Trương Dạng lái xe đưa Trương Mạn Đường về khách sạn, lúc chiếc xe dừng lại ở trước cửa khách sạn rồi, Trương Mạn Đường thấy Trương Dạng không có ý định xuống xe thì hỏi.
"Anh không vào sao?"
Trương Dạng biết ý của Trương Mạn Đường là gì nhưng vẫn thản nhiên nói.
"Chung Sở Phi muốn gặp em bàn chuyện kịch bản, tôi vào làm gì."
Trương Mạn Đường lúng túng.
"Không phải, ý của em là anh không vào bên trong sao... là phòng của em."
Trương Dạng nhếch môi khẽ mỉm cười.
"Tôi còn có chuyện cho nên sẽ không vào cùng em."
Bây giờ cũng hơn 7 giờ tối rồi, Trương Mạn Đường cũng không biết đêm nay Trương Dạng có quay về không nữa.
"Vậy tối nay anh có về phòng không?"
Trương Dạng trả lời.
"Tôi vẫn còn chưa biết được, nếu giải quyết xong sớm thì sẽ về sớm."
Trương Mạn Đường à một tiếng, chẳng phải Trương Dạng đã nói rằng sẽ ở cùng với cậu hai ngày sao, vậy mà tối nay hắn lại phải đi giải quyết công việc, còn có thể sẽ không quay lại, như vậy chỉ tính là một ngày rưỡi mà thôi.
Trương Dạng thấy Trương Mạn Đường còn chưa định xuống xe thì lên tiếng nhắc nhở.
"Em còn việc gì nữa sao?"
Trương Mạn Đường định nói ra suy nghĩ của mình nhưng vẫn lựa chọn im lặng, cậu lắc đầu định mở cửa bước xuống xe thì bị Trương Dạng kéo tay giữ lại.
"Em còn đánh nhau với Hạ Tử Mạch nữa sao, tôi thật là mở mang tầm mắt rồi."
Trương Mạn Đường nghe thấy thế thì lúng túng, bình thường cậu không lớn tiếng với khác chứ đừng nói đến chuyện đánh nhau, lần đánh nhau này cũng là lần đầu tiên của cậu, cậu không biết Trương Dạng có vì chuyện này mà ghét bỏ cậu hay không nữa.
"Là nhất thời kích động... bình thường em cũng không như vậy."
Trương Dạng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Trương Mạn Đường.
"Tôi hiểu rồi, em xuống xe đi."
Trương Mạn Đường vâng một tiếng, mở cửa bước xuống xe, đợi cho đến khi xe của Trương Dạng biến mất ở cuối đường rồi thì cậu mới xoay người đi vào trong khách sạn.
...
Trong phòng khách sạn của Chung Sở Phi có rất nhiều diễn viên trong đoàn đã đến đủ cả, Trương Mạn Đường là người đến sau cùng thì nhanh chóng cúi đầu xin lỗi mọi người, tìm một vị trí còn trống ngồi xuống.
"Được rồi, mọi người cũng đến đủ cả rồi, chúng ta sẽ bàn chuyện chính thôi. Hạ Tử Mạch bị gãy chân, cần phải thời gian ít nhất là 3 tháng để khôi phục, hơn nữa sau 3 tháng đó cũng phải hạn chế đi lại, cậu ta là diễn viên chính trong lần này, tôi cũng không thể vì cậu ta mà ảnh hưởng đến tiến độ ra mắt bộ phim được, tôi muốn tìm một diễn viên khác vào vai Tân Tử này, mọi người có người nào phù hợp hay không?"
Người trong đoàn làm phim bắt đầu bàn luận, một diễn viên trong đoàn nói.
"Tôi thấy Cao Diệc Lãng cũng khá hợp, Chung đạo thử liên hệ xem sao."
Chung Sở Phi lắc đầu.
"Diễn xuất của cậu ta vẫn chưa tới, tuy hình tượng khá hợp nhưng tôi sẽ không chọn cậu ta."
Nữ diễn viên Tô Thủy Hà lại lên tiếng.
"Công ty của tôi có một diễn viên chuẩn bị ra mắt, cậu ta đang cần tìm kiếm một kịch bản thích hợp. Chung đạo nhìn xem cậu ta thế nào."
Tô Thủy Hà mở điện thoại, đưa hình chụp của cậu nghệ sĩ kia cho Chung Sở Phi xem. Chung Sở Phi nhìn thử, cảm thấy hình tượng không thích hợp, hơn nữa cũng là nghệ sĩ mới cho nên không biết khả năng diễn xuất thế nào.
Trong bộ phim lần này có sự tham gia của Lỗ Hiển, một diễn viên thực lực khá có tiếng trong giới. Nãy giờ Lỗ Hiển luôn im lặng quan sát Trương Mạn Đường, đợi cho mọi người đã đề cử người mình biết xong, Lỗ Hiển mới lên tiếng.
"Chung đạo, chẳng phải Tân Tử và Tề Vô Ưu là song sinh sao, nếu thời gian quá gấp rút không tìm được người nào thay thế, chi bằng để cho người trong đoàn diễn đi."
"A..."
Nhân viên trong đoàn lập tức chạy đến xem thử, trợ lý nhanh chóng gọi xe cấp cứu. Tịnh Kỳ vốn dĩ cũng định về nhưng lại phát hiện ra phía sau có nhốn nháo, nhanh chóng trở vào nhìn xem, vừa vào đã đã thấy Hạ Tử Mạch đau đớn nằm ở trên mặt đất, chân phải biến dạng lệch từ phần đầu gối rất rõ ràng, có lẽ là gãy chân rồi.
Tịnh Kỳ hít một ngụm khí lạnh, Trương Dạng vừa đến đã có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra rồi hay sao. Khi cô định rời đi thì lại thấy Doãn Kính Đào từ phía bên trong ôm mặt đi ra, tuy rằng khoảng cách khá xa cho nên cô không rõ người kia bị làm sao nhưng hẳn là đã bị thương ở nơi đó cho nên cả một đường đi đều không hạ tay xuống. Đến bây giờ Tịnh Kỳ có thể xác nhận được, chuyện này không phải trùng hợp mà là có người cố ý sắp đặt, mà người đó là ai thì không cần phải mất thời gian nghĩ cô cũng đoán được ra.
Vì sự cố bất ngờ xảy ra, đoàn làm phim ngày hôm nay không xuất hiện hai diễn viên chính cho nên đành phải dừng lại buổi quay. Chung Sở Phi thở dài nhìn Hạ Tử Mạch đang đau đớn nằm bên dưới, cái chân kia nhất định đã gãy rồi, phải mất rất lâu mới có thể hồi phục mà ông thì lại không có thời gian đợi một mình cậu ta, trong lòng ông đã có quyết định, vai diễn Tân Tử kia coi như không có duyên với Hạ Tử Mạch rồi.
Trương Dạng giải quyết xong công việc nhìn thấy Trương Mạn Đường đang ngồi ở dưới sàn nhà, giấy bút đặt ở trên giường, một bộ dáng tập trung viết thư. Trong phòng khách sạn này chỉ có một chiếc bàn xem như có thể làm việc thì hắn đã ngồi, lúc này ai đó chỉ còn cách ngồi ở dưới sàn, lấy giường làm bàn mà thôi.
"Tiểu Đường Tử."
Trương Mạn Đường nghe thấy Trương Dạng gọi mình thì lập tức dừng bút, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Trương Dạng, anh đói rồi sao?"
Trương Dạng chẳng khác nào bậc đế vương, cho dù hiện tại hắn tùy tiện mặc một chiếc áo choàng tắm, mái tóc cũng để tự nhiên, trên người không có bất cứ một vật trang sức gì, Trương Mạn Đường cũng cảm thấy người đàn ông này phát sáng chói mắt.
Trương Mạn Đường đi về phía Trương Dạng, chỗ này chỉ có một chiếc ghế đơn mà hắn đang ngồi mà thôi cho nên bây giờ cậu đang đứng ở trước mặt hắn. Trương Dạng dùng ngón tay thon dài của mình chỉ chỉ lên đùi mình ý nói Trương Mạn Đường ngồi xuống. Trương Mạn Đường hơi ngượng ngùng nhưng lại rất vui vẻ, đang định chậm rãi ngồi xuống thì đã bị hắn kéo vào trong lòng rồi.
"Bức thư đầu tiên con trai tôi viết lại không phải gửi cho tôi."
Trương Mạn Đường à một tiếng thì ra là Trương Dạng quan tâm đến vấn đề này. Cậu im lặng suy nghĩ một chút mới đáp lại hắn.
"Hai người chẳng phải ở chung một nhà hay sao, có gì thì sẽ trực tiếp nói với anh."
Trương Dạng cười nhẹ.
"Là thế sao, sao tôi lại không cảm thấy như vậy nhỉ. Tôi phát hiện ra nếu như Tiểu Tu muốn cái gì đều nói với em trước."
Trương Mạn Đường lúng túng, cậu sợ Trương Dạng sẽ nghĩ rằng cậu cố tình lôi kéo con trai hắn, mà Trương Tu chính là người rất quan trọng với hắn.
"Không phải như vậy đâu... có lẽ là do anh ít ở nhà cho nên Tiểu Tu mới nói với em trước đó."
Trương Dạng quan sát toàn bộ biểu cảm trên gương mặt của Trương Mạn Đường, mỗi ngày nhìn cậu đều giống như thưởng thức một buổi diễn kịch đặc sắc vậy, vô cùng phong phú lại lôi cuốn người xem.
"Tiểu Tu nói với tôi rằng nó rất thích chú Mạn Đường, còn nói muốn chú Mạn Đường mãi mãi ở bên cạnh nó."
Trương Mạn Đường nghe vậy thì trái tim nhảy nhót liên hồi, khóe miệng nhỏ cong cong không thể kiềm chế được sự vui vẻ của bản thân mà thể hiện ra ngoài. Cậu cúi đầu, ngón tay thon dài luống cuống vẽ vòng tròn trên đùi mình.
"Nếu được thì em cũng muốn như vậy."
Trương Dạng đưa tay khẽ nâng cằm của Trương Mạn Đường lên, hắn hôn lấy đôi môi cậu, đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng cậu, nụ hôn này quá đỗi dịu dàng giống như là một lời đáp trả đồng ý vậy hoặc có thể là do bản thân cậu tự ảo tưởng.
"Tiểu Đường Tử, tôi không có ý định nhận thêm một đứa nhỏ." Trương Dạng khẽ buông đôi môi của Trương Mạn Đường ra, hắn mỉm cười xấu xa trêu chọc.
Trương Mạn Đường thì lại không hiểu rốt cuộc Trương Dạng muốn nói cái gì, người đàn ông này rất khó hiểu, lần nào cậu cũng đoán không nổi suy nghĩ của hắn.
Trương Dạng đặt một bàn ăn sang trọng tài một nhà hàng nổi tiếng của Tô Châu, bài trí xung quanh cũng được hắn cố tình nhắn nhà hàng chuẩn bị. Khi Trương Mạn Đường nhìn thấy một màn toàn nến thêm cùng hoa tươi như vậy, trái tim trong lồng ngực phút chốc đập loạn cả lên.
Trương Dạng giống như một vị thần Hy Lạp phát sáng dưới những ánh nến, hắn đẹp một cách hoàn mỹ, những cử chỉ ân cần của hắn cũng đủ khiến cho hô hấp của Trương Mạn Đường khó khăn.
"Trương Dạng, anh sẽ ở lại đây bao lâu?"
Trương Dạng nắm lấy tay của Trương Mạn Đường, ngón tay của hắn không yên phân khẽ gãi nhẹ từng ngón tay của cậu.
"Hết ngày mai tôi phải đi rồi."
Trương Mạn Đường à một tiếng, trong lòng hơi thất vọng nhưng mà Trương Dạng là người đàn ông bận rộn, việc hắn sắp xếp cho cậu hai ngày đã là rất quan tâm cậu rồi.
"Em có thể gọi điện thoại cho anh nhiều hơn một chút được không?"
Trương Dạng im lặng, Trương Mạn Đường vội nói thêm lời.
"Sẽ gọi vào buổi tối, khi anh hoàn thành xong mọi công việc. Em sẽ không gọi điện làm phiền lúc anh đang làm việc đâu."
Trương Dạng nhếch môi mỉm cười khẽ hỏi.
"Em muốn gọi bao nhiêu cuộc?"
Trương Mạn Đường tính toán trong lòng, thật muốn ngày nào cũng được gọi cho Trương Dạng nhưng mà hắn nhất định sẽ không đồng ý đâu.
"Có thể gọi 3 cuộc mỗi tuần được không? Thứ 3, 5, 7 thì thế nào?"
Trương Dạng khẽ nâng đôi bàn tay của Trương Mạn Đường lên, cúi đầu chạm nhẹ một nụ hôn ở trên đó. Hắn mỉm cười dưới ánh nến, đôi mắt chứa đầy tia cưng chiều.
"Tiểu Đường Tử, mỗi ngày em đều có thể gọi, nếu không chỉ sợ em sẽ nhớ tôi phát điên mất."
Trương Mạn Đường nghe vậy thì trong ánh mắt lóe lên sự vui vẻ nhưng rất nhanh lại có tia ngại ngùng muốn trốn tránh, cậu gật đầu nhỏ giọng.
"Đúng vậy... thật tốt, mỗi ngày đều có thể gọi cho anh nếu không sẽ nhớ đến phát điên."
Trương Dạng nghe thấy vậy thì cười ha ha.
"Em nói gì vậy?"
Trương Mạn Đường vội vàng che miệng mình lại, vừa rồi cậu chỉ nghĩ trong lòng như thế thôi, bất giác đã phát ra thành lời để cho Trương Dạng nghe thấy rồi hay sao.
"Hả, không có..."
Sau khi kết thúc bữa ăn tối lãng mạn dưới ánh nến, Trương Mạn Đường nhận được cuộc gọi của Tịnh Kỳ, cô ấy nói diễn viên trong phim sẽ có sự thay đổi, Chung Sở Phi muốn gọi cậu đến để bàn bạc một chút chuyện liên quan đến việc tìm diễn vơi mới.
Trương Dạng lái xe đưa Trương Mạn Đường về khách sạn, lúc chiếc xe dừng lại ở trước cửa khách sạn rồi, Trương Mạn Đường thấy Trương Dạng không có ý định xuống xe thì hỏi.
"Anh không vào sao?"
Trương Dạng biết ý của Trương Mạn Đường là gì nhưng vẫn thản nhiên nói.
"Chung Sở Phi muốn gặp em bàn chuyện kịch bản, tôi vào làm gì."
Trương Mạn Đường lúng túng.
"Không phải, ý của em là anh không vào bên trong sao... là phòng của em."
Trương Dạng nhếch môi khẽ mỉm cười.
"Tôi còn có chuyện cho nên sẽ không vào cùng em."
Bây giờ cũng hơn 7 giờ tối rồi, Trương Mạn Đường cũng không biết đêm nay Trương Dạng có quay về không nữa.
"Vậy tối nay anh có về phòng không?"
Trương Dạng trả lời.
"Tôi vẫn còn chưa biết được, nếu giải quyết xong sớm thì sẽ về sớm."
Trương Mạn Đường à một tiếng, chẳng phải Trương Dạng đã nói rằng sẽ ở cùng với cậu hai ngày sao, vậy mà tối nay hắn lại phải đi giải quyết công việc, còn có thể sẽ không quay lại, như vậy chỉ tính là một ngày rưỡi mà thôi.
Trương Dạng thấy Trương Mạn Đường còn chưa định xuống xe thì lên tiếng nhắc nhở.
"Em còn việc gì nữa sao?"
Trương Mạn Đường định nói ra suy nghĩ của mình nhưng vẫn lựa chọn im lặng, cậu lắc đầu định mở cửa bước xuống xe thì bị Trương Dạng kéo tay giữ lại.
"Em còn đánh nhau với Hạ Tử Mạch nữa sao, tôi thật là mở mang tầm mắt rồi."
Trương Mạn Đường nghe thấy thế thì lúng túng, bình thường cậu không lớn tiếng với khác chứ đừng nói đến chuyện đánh nhau, lần đánh nhau này cũng là lần đầu tiên của cậu, cậu không biết Trương Dạng có vì chuyện này mà ghét bỏ cậu hay không nữa.
"Là nhất thời kích động... bình thường em cũng không như vậy."
Trương Dạng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Trương Mạn Đường.
"Tôi hiểu rồi, em xuống xe đi."
Trương Mạn Đường vâng một tiếng, mở cửa bước xuống xe, đợi cho đến khi xe của Trương Dạng biến mất ở cuối đường rồi thì cậu mới xoay người đi vào trong khách sạn.
...
Trong phòng khách sạn của Chung Sở Phi có rất nhiều diễn viên trong đoàn đã đến đủ cả, Trương Mạn Đường là người đến sau cùng thì nhanh chóng cúi đầu xin lỗi mọi người, tìm một vị trí còn trống ngồi xuống.
"Được rồi, mọi người cũng đến đủ cả rồi, chúng ta sẽ bàn chuyện chính thôi. Hạ Tử Mạch bị gãy chân, cần phải thời gian ít nhất là 3 tháng để khôi phục, hơn nữa sau 3 tháng đó cũng phải hạn chế đi lại, cậu ta là diễn viên chính trong lần này, tôi cũng không thể vì cậu ta mà ảnh hưởng đến tiến độ ra mắt bộ phim được, tôi muốn tìm một diễn viên khác vào vai Tân Tử này, mọi người có người nào phù hợp hay không?"
Người trong đoàn làm phim bắt đầu bàn luận, một diễn viên trong đoàn nói.
"Tôi thấy Cao Diệc Lãng cũng khá hợp, Chung đạo thử liên hệ xem sao."
Chung Sở Phi lắc đầu.
"Diễn xuất của cậu ta vẫn chưa tới, tuy hình tượng khá hợp nhưng tôi sẽ không chọn cậu ta."
Nữ diễn viên Tô Thủy Hà lại lên tiếng.
"Công ty của tôi có một diễn viên chuẩn bị ra mắt, cậu ta đang cần tìm kiếm một kịch bản thích hợp. Chung đạo nhìn xem cậu ta thế nào."
Tô Thủy Hà mở điện thoại, đưa hình chụp của cậu nghệ sĩ kia cho Chung Sở Phi xem. Chung Sở Phi nhìn thử, cảm thấy hình tượng không thích hợp, hơn nữa cũng là nghệ sĩ mới cho nên không biết khả năng diễn xuất thế nào.
Trong bộ phim lần này có sự tham gia của Lỗ Hiển, một diễn viên thực lực khá có tiếng trong giới. Nãy giờ Lỗ Hiển luôn im lặng quan sát Trương Mạn Đường, đợi cho mọi người đã đề cử người mình biết xong, Lỗ Hiển mới lên tiếng.
"Chung đạo, chẳng phải Tân Tử và Tề Vô Ưu là song sinh sao, nếu thời gian quá gấp rút không tìm được người nào thay thế, chi bằng để cho người trong đoàn diễn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất