Chương 99: Em yêu anh
Trương Mạn Đường giống như bị thôi miên, cậu cứ như thế mà bước tới phòng tắm, có một loại ham muốn được Trường Dạng thô bạo, đến chính bản thân cậu cũng cảm thấy mình thật kỳ quái, người khác muốn được dịu dàng thương yêu nhưng cậu lại chỉ muốn Trương Dạng thật mạnh tay đối với mình.
"Cún con của tôi, em phải cầu xin tôi mới được."
Trương Dạng nói phải cầu xin, Trương Mạn Đường nhất định sẽ cầu xin hắn ngay cả khi cậu không biết mình phải cầu xin hắn cái gì.
"Cầu xin daddy."
Trương Dạng khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ gò má Trương Mạn Đường, ngày lập tức cậu cảm thấy cả người như có điện, tê dại toàn thân.
"Cầu xin tôi cho em tắm cùng."
Trương Mạn Đường đã rơi vào trạng thái u mê không có cách nào thoát ra được, chỉ cần nhìn thấy Trương Dạng, ngửi được mùi hương nam tính trên cơ thể hắn là cả người cậu lập tức mất đi sức phản kháng.
"Cầu xin daddy cho em tắm cùng."
Trương Dạng mỉm cười hài lòng, hắn nâng cằm cậu, cúi đầu ban cho cậu một nụ hôn nồng cháy. Người đàn ông này vô cùng có kinh nghiệm trong chuyện khơi gợi lên ham muốn của người khác, hơn nữa đối với một Trương Mạn Đường sớm đã rơi vào hố sâu tình ái, làm sao có thể ngăn được trái tim của bản thân không đập thổn thức chứ.
"Ngoan quá, vậy tôi cho phép cún con tắm cùng tôi."
Dĩ nhiên thì không phải chỉ đơn giản là tắm cùng, Trương Dạng sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy. Hắn mạnh tay xé một hàng cúc áo pijama trên người của Trương Mạn Đường, lại tham lam vòng tay xoa nắn cặp mông cậu, đôi môi không yên phận di chuyển khắp nơi trên cần cổ cậu, tham lam cắn mút để lại rất nhiều vết tụ máu.
"Cún con, ôm lấy cổ tôi."
Trương Mạn Đường trong vô thức làm theo lời của Trương Dạng, cầu vừa vòng tay lên ôm lấy cần cổ của hắn thì đã bị hắn nhấc bổng lên cao, vật nam tính cương cứng thô bạo mà đâm tới tận sâu trong cơ thể cậu. Trương Mạn Đường bị sự đau đớn làm cho đầu óc thanh tỉnh, cậu a lên một tiếng, cả người bị nâng lên hạ xuống, liên tục đón nhận từng đợt khoái cảm cùng đau rát giống như bị phá nát bên trong.
"A... daddy... daddy."
Hô hấp của Trương Mạn Đường tăng nhanh, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, tuy rằng rất đau nhưng cậu lại cảm thấy sự khoái cảm xen lẫn, cảm giác cả người như bị xé làm đôi nhưng lại rất ham muốn người đàn ông này mạnh mẽ phá nát cậu.
Trương Mạn Đường há miệng thở dốc, đầu lưỡi hồng hào ẩn hiện trong khoang miệng, bên khóe miệng còn có một vệt nước vô cùng hư hỏng. Trương Dạng cười lạnh, hắn thả Trương Mạn Đường đứng xuống dưới, mạnh mẽ xoay người cậu lại áp lên bức tiếng, bàn tay thô to đánh xuống một bên mông mềm mại của cậu.
"Cún con hư hỏng, tôi phải đánh em, mau cầu xin tôi dạy dỗ em."
Hai chân của Trương Mạn Đường run rẩy sắp đứng không vững, cậu cố gắng chống tay lên bức tường trước mặt để đứng thẳng, giọng nói mang theo tia nức nở cầu xin.
"Cầu xin daddy dạy dỗ... đánh cún con... ư... a..."
Trong phòng tắm truyền ra những tiếng bốp chát cùng tiếng khóc nức nở cầu xin, nếu như đoạn đối thoại này bị người khác nghe được chỉ sợ sẽ ngay lập tức báo cảnh sát nói có người bị uy hiếp, chỉ là người trong cuộc lại cực kỳ khao khát muốn bị đánh đòn, đánh càng đau thì lại càng có nhiều khoái cảm.
Trương Mạn Đường mang theo cặp mông sưng vù nằm sấp trên giường, cả người cậu đều lõa lồ không có một thứ gì che đậy. Trương Dạng ngồi ở bên cạnh, ngón tay chậm rãi mang theo thuốc mỡ bôi ở trên mông cậu bóng nhẫy, thỉnh thoảng ngón tay hư hỏng của hắn còn cố tình trượt vào giữa hai mông cậu.
"Tiểu Đường Tử thích bị tôi đánh rồi đúng không?"
Cuộc vui qua đi, để lại tàn cuộc hơi bi thảm. Trương Mạn Đường nghe thấy câu hỏi kia của Trương Dạng thì hơi xấu hổ, gương mặt nóng bừng vùi vào trong gối, khó khăn mà thừa nhận.
"Vâng... không biết sao em lại thích bị đánh."
Trương Dạng nhếch môi mỉm cười, bàn tay to lớn mang theo thuốc mỡ vuốt ve cặp mông cậu.
"Tiểu Đường Tử là máu M, thích bị ngược đãi, càng đánh đau thì sẽ càng vui."
Hai tai của Trương Mạn Đường đỏ ửng.
"Trước đây em không phải người như thế."
Trương Dạng cúi đầu hôn lên lưng của Trương Mạn Đường.
"Trước đây là em che giấu rất kỹ, gặp tôi rồi đương nhiên phải rũ bỏ phòng bị."
Trương Mạn Đường nghe vậy thì ngẩn người, đúng là trước đây cậu đều luôn giữ thái độ bình tĩnh, cho dù người khác có gây khó dễ cho cậu như thế nào thì cậu cũng vẫn có thể im lặng nhẫn nhịn khiến cho người ta có cảm giác nhàm chán mà không quan tâm, nhưng từ sau khi gặp Trương Dạng thì lại khác, mọi vỏ bọc phòng bị cậu mang trên người trước đó đều bị hắn dễ dàng lột sạch sẽ, cậu trở nên mất bình tĩnh, sợ hãi, lúc nào cũng chỉ muốn ở bên cạnh hắn.
Trương Dạng nằm xuống bên cạnh Trương Mạn Đường, kéo cậu vào trong lòng, bắp tay rắn chắc này tưởng chừng sẽ rất cứng nhưng khi cậu nằm lên đó lại cảm thấy vô cùng mềm mại, vô cùng ấm áp.
"Tiểu Đường Tử thích tôi ở điểm gì?"
Đột nhiên Trương Mạn Đường bị hỏi đến thì ngẩn người, cậu thích Trương Dạng nhưng lại không thể nói ra được thích hắn ở điểm nào, là gương mặt cương nghị của hắn hay là ánh mắt giống như nhìn thấu mọi thứ kia? Cậu thích dáng người của hắn hay là tính cách bá đạo của hắn? Rất thích sự xa cách của hắn lại cũng thích luôn sự ấm áp ôn nhu của người đàn ông này, nếu như hỏi cậu thích hắn ở điểm gì có lẽ không thể nào dùng vài từ có thể miêu tả hết được.
"Rất thích anh... mọi thứ đầu thích."
Trương Dạng buồn cười, hắn nhàn nhạt nói một câu.
"Thì ra vẫn là câu trả lời quen thuộc, tôi nghe được đáp án này từ rất nhiều người."
Trái tim trong lồng ngực của Trương Mạn Đường chợt nhói lên một nhịp, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt kia phảng phất tia trào phúng khó diễn tả. Có lẽ người nào cũng nói rằng thích tất cả mọi thứ của hắn nhưng là cậu thích tất cả thật, cậu không muốn bị Trương Dạng nghĩ rằng cậu cũng giống như những tình nhân cũ của hắn thế cho nên mím chặt môi một hồi mới nói thêm được một cậu.
"Trương Dạng, em yêu anh."
Đây là lần đầu tiên Trương Mạn Đường nói yêu một người, lời nói này cậu đã giấu thật kỹ ở trong lòng, nhiều lần muốn nói yêu Trương Dạng nhưng không dám, bởi vì Trương Dạng giống như một vị thần vậy, còn cậu chỉ là một người bình thường, rất sợ cái cảm giác không với tới này.
Trương Dạng im lặng thật lâu, hắn không trả lời làm cho cậu cảm thấy bối rối và căng thẳng, chỉ còn biết ôm chặt lấy eo của hắn, lo sợ hắn sẽ nghĩ rằng cậu là đỉa đeo chân hạc.
"Tiểu Đường Tử, tôi nghĩ sẽ không yêu ai nữa cả, trước đây cũng có một người từng nói yêu tôi nhưng cuối cùng lại khiến cho tôi cảm thấy thứ tình yêu đó thật ghê tởm."
Trương Mạn Đường muốn yêu người đàn ông này lại cũng muốn được hắn đáp lại tình yêu kia, cái gọi là thứ tình yêu ghê tởm trong suy nghĩ của Trương Dạng rốt cuộc là như thế nào, cậu nhất định sẽ không phạm phải nữa.
"Trương Dạng, em rất yêu anh, sẽ dùng cả sinh mệnh này để yêu anh, sẽ không bao giờ rời xa anh cả, cũng sẽ không làm gì có lỗi với anh."
Trương Dạng vuốt nhẹ mái tóc của Trương Mạn Đường, đầu ngón tay của hắn luồn vào bên trong những sợi tóc ngắn kia, mềm mại, êm ái lại giống như muốn níu giữ từng đầu ngón tay của hắn vậy.
"Tiểu Đường Tử... Tiểu Đường Tử của tôi, chúng ta nên cứ như vậy..."
Một lời nói tràn đầy ẩn ý khiến cho Trương Mạn Đường không biết Trương Dạng đang suy nghĩ cái gì, là muốn chấp nhận yêu cậu hay là muốn chỉ như thế này, duy trì thân phận hơn tình nhân một chút đây.
Ngày hôm sau Trương Mạn Đường không cần đi quay phim nữa, Chung Sở Phi cho cậu một ngày để đọc lại toàn bộ kịch bản, nắm được vai diễn Tân Tử, chi có điều Trương Mạn Đường của chúng ta lại không chịu tận dụng thời gian để làm việc, cả một ngày cậu đều ở bên cạnh Trương Dạng mà thôi.
Trương Dạng không rảnh rỗi, buổi sáng hắn còn có cuộc họp với ban giám đốc công ty, hiện tại người đàn ông kia đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn duy nhất trong phòng, hai chân thon dài vắt chéo, phía dưới sàn là Trương Mạn Đường đang quỳ ngồi ở đó.
Bàn tay của Trương Dạng luồn vào tóc của cậu, khi thì trêu đùa xoay tròn lọn tóc trong tay, khi lại cố tình nắm chặt lấy kéo ra sau. Trương Mạn Đường ngồi ở dưới nhìn hắn, cảm nhận sự đụng chạm thân thiết này.
Sinh lý của đàn ông luôn rất mạnh vào buổi sáng, Trương Dạng vừa mới tắm xong, trên người cũng lười không mặc gì cả, Trương Mạn Đường lại giống như bị cơ thể rắn chắc này làm cho u mê, bàn tay đặt ở trên đùi hắn, thỉnh thoảng sẽ vươn về phía trước muốn chạm lấy vật nam tính kia nhưng bị hắn giữ lại.
"Tiểu Đường Tử, tôi đang làm việc."
Trương Mạn Đường nửa quỳ nửa ngồi ở dưới thân hắn, cửa sổ làm bằng kính sát mặt đất được kéo rèm ra, ánh nắng chiếu trên hai người tạo ra cảm giác như phát sáng. Trương Dạng luồn chân vào trong áo của Trương Mạn Đường, cố tình dùng ngón chân trêu đùa trước ngực cậu. Trương Mạn Đường thở dốc, nắm lấy cổ chân hắn ôm lấy, giống như là không muốn rời xa.
Cuộc họp kéo dài 15 phút, trong khoảng thời gian đó Trương Mạn Đường vẫn ngoan ngoãn quỳ ở bên dưới, đợi đến khi Trương Dạng đóng máy tính lại thì hắn kéo cậu ngồi lên đùi mình.
"Tiểu Đường Tử, em không làm việc sao?"
Trương Mạn Đường cảm nhận được vật nam tính dựng thẳng đặt ở dưới mông mình, cách qua một lớp vải vóc vẫn có thể cảm nhận được kích thước siêu khủng và sự nóng hổi của nó.
"Chung đạo cho em một ngày để đọc kịch bản, hôm nay em không cần đến trường quay."
Trương Dạng lại hỏi.
"Em đọc kịch bản kiểu gì đây?"
Rõ ràng Trương Mạn Đường đang chuẩn bị đọc kịch bản nhưng Trương Dạng lại một thân lõa lồ ngồi xuống ghế sô pha gọi cậu đến, lúc quỳ ở dưới chân hắn gương mặt cậu giống như nhỏ máu, vô cùng xấu hổ, lại bị hắn làm một vài động tác trêu chọc đến như lơ lửng ở trên mây.
"Em sẽ đọc vào buổi tối."
Trương Dạng cười nhẹ hỏi.
"Buổi tối không muốn ngủ với tôi sao?"
Trương Mạn Đường ngoan ngoãn gật đầu đáp.
"Muốn."
"Cún con của tôi, em phải cầu xin tôi mới được."
Trương Dạng nói phải cầu xin, Trương Mạn Đường nhất định sẽ cầu xin hắn ngay cả khi cậu không biết mình phải cầu xin hắn cái gì.
"Cầu xin daddy."
Trương Dạng khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ gò má Trương Mạn Đường, ngày lập tức cậu cảm thấy cả người như có điện, tê dại toàn thân.
"Cầu xin tôi cho em tắm cùng."
Trương Mạn Đường đã rơi vào trạng thái u mê không có cách nào thoát ra được, chỉ cần nhìn thấy Trương Dạng, ngửi được mùi hương nam tính trên cơ thể hắn là cả người cậu lập tức mất đi sức phản kháng.
"Cầu xin daddy cho em tắm cùng."
Trương Dạng mỉm cười hài lòng, hắn nâng cằm cậu, cúi đầu ban cho cậu một nụ hôn nồng cháy. Người đàn ông này vô cùng có kinh nghiệm trong chuyện khơi gợi lên ham muốn của người khác, hơn nữa đối với một Trương Mạn Đường sớm đã rơi vào hố sâu tình ái, làm sao có thể ngăn được trái tim của bản thân không đập thổn thức chứ.
"Ngoan quá, vậy tôi cho phép cún con tắm cùng tôi."
Dĩ nhiên thì không phải chỉ đơn giản là tắm cùng, Trương Dạng sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy. Hắn mạnh tay xé một hàng cúc áo pijama trên người của Trương Mạn Đường, lại tham lam vòng tay xoa nắn cặp mông cậu, đôi môi không yên phận di chuyển khắp nơi trên cần cổ cậu, tham lam cắn mút để lại rất nhiều vết tụ máu.
"Cún con, ôm lấy cổ tôi."
Trương Mạn Đường trong vô thức làm theo lời của Trương Dạng, cầu vừa vòng tay lên ôm lấy cần cổ của hắn thì đã bị hắn nhấc bổng lên cao, vật nam tính cương cứng thô bạo mà đâm tới tận sâu trong cơ thể cậu. Trương Mạn Đường bị sự đau đớn làm cho đầu óc thanh tỉnh, cậu a lên một tiếng, cả người bị nâng lên hạ xuống, liên tục đón nhận từng đợt khoái cảm cùng đau rát giống như bị phá nát bên trong.
"A... daddy... daddy."
Hô hấp của Trương Mạn Đường tăng nhanh, trái tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, tuy rằng rất đau nhưng cậu lại cảm thấy sự khoái cảm xen lẫn, cảm giác cả người như bị xé làm đôi nhưng lại rất ham muốn người đàn ông này mạnh mẽ phá nát cậu.
Trương Mạn Đường há miệng thở dốc, đầu lưỡi hồng hào ẩn hiện trong khoang miệng, bên khóe miệng còn có một vệt nước vô cùng hư hỏng. Trương Dạng cười lạnh, hắn thả Trương Mạn Đường đứng xuống dưới, mạnh mẽ xoay người cậu lại áp lên bức tiếng, bàn tay thô to đánh xuống một bên mông mềm mại của cậu.
"Cún con hư hỏng, tôi phải đánh em, mau cầu xin tôi dạy dỗ em."
Hai chân của Trương Mạn Đường run rẩy sắp đứng không vững, cậu cố gắng chống tay lên bức tường trước mặt để đứng thẳng, giọng nói mang theo tia nức nở cầu xin.
"Cầu xin daddy dạy dỗ... đánh cún con... ư... a..."
Trong phòng tắm truyền ra những tiếng bốp chát cùng tiếng khóc nức nở cầu xin, nếu như đoạn đối thoại này bị người khác nghe được chỉ sợ sẽ ngay lập tức báo cảnh sát nói có người bị uy hiếp, chỉ là người trong cuộc lại cực kỳ khao khát muốn bị đánh đòn, đánh càng đau thì lại càng có nhiều khoái cảm.
Trương Mạn Đường mang theo cặp mông sưng vù nằm sấp trên giường, cả người cậu đều lõa lồ không có một thứ gì che đậy. Trương Dạng ngồi ở bên cạnh, ngón tay chậm rãi mang theo thuốc mỡ bôi ở trên mông cậu bóng nhẫy, thỉnh thoảng ngón tay hư hỏng của hắn còn cố tình trượt vào giữa hai mông cậu.
"Tiểu Đường Tử thích bị tôi đánh rồi đúng không?"
Cuộc vui qua đi, để lại tàn cuộc hơi bi thảm. Trương Mạn Đường nghe thấy câu hỏi kia của Trương Dạng thì hơi xấu hổ, gương mặt nóng bừng vùi vào trong gối, khó khăn mà thừa nhận.
"Vâng... không biết sao em lại thích bị đánh."
Trương Dạng nhếch môi mỉm cười, bàn tay to lớn mang theo thuốc mỡ vuốt ve cặp mông cậu.
"Tiểu Đường Tử là máu M, thích bị ngược đãi, càng đánh đau thì sẽ càng vui."
Hai tai của Trương Mạn Đường đỏ ửng.
"Trước đây em không phải người như thế."
Trương Dạng cúi đầu hôn lên lưng của Trương Mạn Đường.
"Trước đây là em che giấu rất kỹ, gặp tôi rồi đương nhiên phải rũ bỏ phòng bị."
Trương Mạn Đường nghe vậy thì ngẩn người, đúng là trước đây cậu đều luôn giữ thái độ bình tĩnh, cho dù người khác có gây khó dễ cho cậu như thế nào thì cậu cũng vẫn có thể im lặng nhẫn nhịn khiến cho người ta có cảm giác nhàm chán mà không quan tâm, nhưng từ sau khi gặp Trương Dạng thì lại khác, mọi vỏ bọc phòng bị cậu mang trên người trước đó đều bị hắn dễ dàng lột sạch sẽ, cậu trở nên mất bình tĩnh, sợ hãi, lúc nào cũng chỉ muốn ở bên cạnh hắn.
Trương Dạng nằm xuống bên cạnh Trương Mạn Đường, kéo cậu vào trong lòng, bắp tay rắn chắc này tưởng chừng sẽ rất cứng nhưng khi cậu nằm lên đó lại cảm thấy vô cùng mềm mại, vô cùng ấm áp.
"Tiểu Đường Tử thích tôi ở điểm gì?"
Đột nhiên Trương Mạn Đường bị hỏi đến thì ngẩn người, cậu thích Trương Dạng nhưng lại không thể nói ra được thích hắn ở điểm nào, là gương mặt cương nghị của hắn hay là ánh mắt giống như nhìn thấu mọi thứ kia? Cậu thích dáng người của hắn hay là tính cách bá đạo của hắn? Rất thích sự xa cách của hắn lại cũng thích luôn sự ấm áp ôn nhu của người đàn ông này, nếu như hỏi cậu thích hắn ở điểm gì có lẽ không thể nào dùng vài từ có thể miêu tả hết được.
"Rất thích anh... mọi thứ đầu thích."
Trương Dạng buồn cười, hắn nhàn nhạt nói một câu.
"Thì ra vẫn là câu trả lời quen thuộc, tôi nghe được đáp án này từ rất nhiều người."
Trái tim trong lồng ngực của Trương Mạn Đường chợt nhói lên một nhịp, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt kia phảng phất tia trào phúng khó diễn tả. Có lẽ người nào cũng nói rằng thích tất cả mọi thứ của hắn nhưng là cậu thích tất cả thật, cậu không muốn bị Trương Dạng nghĩ rằng cậu cũng giống như những tình nhân cũ của hắn thế cho nên mím chặt môi một hồi mới nói thêm được một cậu.
"Trương Dạng, em yêu anh."
Đây là lần đầu tiên Trương Mạn Đường nói yêu một người, lời nói này cậu đã giấu thật kỹ ở trong lòng, nhiều lần muốn nói yêu Trương Dạng nhưng không dám, bởi vì Trương Dạng giống như một vị thần vậy, còn cậu chỉ là một người bình thường, rất sợ cái cảm giác không với tới này.
Trương Dạng im lặng thật lâu, hắn không trả lời làm cho cậu cảm thấy bối rối và căng thẳng, chỉ còn biết ôm chặt lấy eo của hắn, lo sợ hắn sẽ nghĩ rằng cậu là đỉa đeo chân hạc.
"Tiểu Đường Tử, tôi nghĩ sẽ không yêu ai nữa cả, trước đây cũng có một người từng nói yêu tôi nhưng cuối cùng lại khiến cho tôi cảm thấy thứ tình yêu đó thật ghê tởm."
Trương Mạn Đường muốn yêu người đàn ông này lại cũng muốn được hắn đáp lại tình yêu kia, cái gọi là thứ tình yêu ghê tởm trong suy nghĩ của Trương Dạng rốt cuộc là như thế nào, cậu nhất định sẽ không phạm phải nữa.
"Trương Dạng, em rất yêu anh, sẽ dùng cả sinh mệnh này để yêu anh, sẽ không bao giờ rời xa anh cả, cũng sẽ không làm gì có lỗi với anh."
Trương Dạng vuốt nhẹ mái tóc của Trương Mạn Đường, đầu ngón tay của hắn luồn vào bên trong những sợi tóc ngắn kia, mềm mại, êm ái lại giống như muốn níu giữ từng đầu ngón tay của hắn vậy.
"Tiểu Đường Tử... Tiểu Đường Tử của tôi, chúng ta nên cứ như vậy..."
Một lời nói tràn đầy ẩn ý khiến cho Trương Mạn Đường không biết Trương Dạng đang suy nghĩ cái gì, là muốn chấp nhận yêu cậu hay là muốn chỉ như thế này, duy trì thân phận hơn tình nhân một chút đây.
Ngày hôm sau Trương Mạn Đường không cần đi quay phim nữa, Chung Sở Phi cho cậu một ngày để đọc lại toàn bộ kịch bản, nắm được vai diễn Tân Tử, chi có điều Trương Mạn Đường của chúng ta lại không chịu tận dụng thời gian để làm việc, cả một ngày cậu đều ở bên cạnh Trương Dạng mà thôi.
Trương Dạng không rảnh rỗi, buổi sáng hắn còn có cuộc họp với ban giám đốc công ty, hiện tại người đàn ông kia đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn duy nhất trong phòng, hai chân thon dài vắt chéo, phía dưới sàn là Trương Mạn Đường đang quỳ ngồi ở đó.
Bàn tay của Trương Dạng luồn vào tóc của cậu, khi thì trêu đùa xoay tròn lọn tóc trong tay, khi lại cố tình nắm chặt lấy kéo ra sau. Trương Mạn Đường ngồi ở dưới nhìn hắn, cảm nhận sự đụng chạm thân thiết này.
Sinh lý của đàn ông luôn rất mạnh vào buổi sáng, Trương Dạng vừa mới tắm xong, trên người cũng lười không mặc gì cả, Trương Mạn Đường lại giống như bị cơ thể rắn chắc này làm cho u mê, bàn tay đặt ở trên đùi hắn, thỉnh thoảng sẽ vươn về phía trước muốn chạm lấy vật nam tính kia nhưng bị hắn giữ lại.
"Tiểu Đường Tử, tôi đang làm việc."
Trương Mạn Đường nửa quỳ nửa ngồi ở dưới thân hắn, cửa sổ làm bằng kính sát mặt đất được kéo rèm ra, ánh nắng chiếu trên hai người tạo ra cảm giác như phát sáng. Trương Dạng luồn chân vào trong áo của Trương Mạn Đường, cố tình dùng ngón chân trêu đùa trước ngực cậu. Trương Mạn Đường thở dốc, nắm lấy cổ chân hắn ôm lấy, giống như là không muốn rời xa.
Cuộc họp kéo dài 15 phút, trong khoảng thời gian đó Trương Mạn Đường vẫn ngoan ngoãn quỳ ở bên dưới, đợi đến khi Trương Dạng đóng máy tính lại thì hắn kéo cậu ngồi lên đùi mình.
"Tiểu Đường Tử, em không làm việc sao?"
Trương Mạn Đường cảm nhận được vật nam tính dựng thẳng đặt ở dưới mông mình, cách qua một lớp vải vóc vẫn có thể cảm nhận được kích thước siêu khủng và sự nóng hổi của nó.
"Chung đạo cho em một ngày để đọc kịch bản, hôm nay em không cần đến trường quay."
Trương Dạng lại hỏi.
"Em đọc kịch bản kiểu gì đây?"
Rõ ràng Trương Mạn Đường đang chuẩn bị đọc kịch bản nhưng Trương Dạng lại một thân lõa lồ ngồi xuống ghế sô pha gọi cậu đến, lúc quỳ ở dưới chân hắn gương mặt cậu giống như nhỏ máu, vô cùng xấu hổ, lại bị hắn làm một vài động tác trêu chọc đến như lơ lửng ở trên mây.
"Em sẽ đọc vào buổi tối."
Trương Dạng cười nhẹ hỏi.
"Buổi tối không muốn ngủ với tôi sao?"
Trương Mạn Đường ngoan ngoãn gật đầu đáp.
"Muốn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất