Chương 15
Lúc trả tiền anh cố ý không để Hà Tân Dương nhìn, Hà Tân Dương lại lén lút tới gần, vừa nhìn thấy mấy con số kia đã trừng mắt "Đậu má!!" thật to, tiếng mắng trong nhà ăn vắng vẻ cực kỳ vang dội, so với âm thanh xoong nồi dao dĩa ngoài phố còn to hơn.
Trình Châu Hoàn vội kéo cậu ra ngoài, sợ trễ một bước Hà Tân Dương sẽ rất chính nghĩa nói 315 lời trách cứ.
Đúng lúc này loa ở sân bay đọc đến chuyến bay của Trình Châu Hoàn, anh đặt tay lên vai Hà Tân Dương khẽ cười: "Vậy tôi đi trước đây, em về cẩn thận, buổi tối đi ngủ nhớ khóa cửa, đừng tắt điều hòa."
Mãi đến khi Trình Châu Hoàn vào trong cửa kiểm an rồi, Hà Tân Dương vẫn bất bình bữa cơm trưa giá trên trời.
Sau khi Trình Châu Hoàn xuống máy bay liền bị mấy anh em chơi với nhau từ nhỏ vây kín, hành lý cũng bị cướp đi, điện thoại cũng suýt nữa bị cướp mất. Nghiêm Khiếu vẫn lười biếng ở lại Sơn Thành theo đuổi mỹ nhân, người duy nhất trở về là anh hiển nhiên trở thành đối tượng trêu đùa của đám bạn. Trên đường về điện thoại đã hết pin, một đám người nháo đến nửa đêm mới chịu ngừng. Trình Châu Hoàn sợ mới sáng sớm về nhà sẽ quấy rầy cha mẹ, đành phải tùy tiện thuê một phòng, nằm sấp trên giường sạc điện thoại.
Hà Tân Dương gửi vài tin qua wechat, cái nào cũng kèm hình ảnh, không phải Hắc Ca đang ăn cơm thì là Hắc Ca đang chơi ở thư phòng, tấm cuối cùng chụp ổ của Hắc Ca đã bị chuyển tới phòng khách, còn thêm dòng chữ: vừa mở điều hòa thì Hắc Ca đã ngủ rồi.
Trông thế nào cũng giống báo cáo công tác với ông chủ.
Trình Châu Hoàn đánh một đoạn dài trên khung trò chuyện để trả lời, có "Còn ảnh của em đâu?", có "Dương Dương thật ngoan.", có "Đã ngủ chưa? Nhớ em.". Cuối cùng lại thở dài xóa hết đi, rep một dòng chính trực: "Cảm ơn Dương Dương."
Sau đó cởi quần áo đi vào phòng tắm, rửa sạch đầu óc đã nóng lên, nhắm mắt đứng dưới vòi hoa sen, nhớ đến bộ dáng ôm chăn đêm qua của Hà Tân Dương mà đạt đến cao trào.
Tinh dịch trên tay nhanh chóng bị nước ấm cuốn trôi, Trình Châu Hoàn mơ hồ cảm thấy bản thân hơi nóng vội.
Nghĩ muốn chiếm lấy thân thể Hà Tân Dương ngay lập tức, lại không muốn dục tốc bất đạt.
Trình Châu Hoàn có cả đời để che chở Hà Tân Dương.
Không thể gấp, lại cứ càng lún càng sâu.
Trình Châu Hoàn nằm trên giường lăn lộn vài lần, cuối cùng ôm lấy gối đầu, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
So với Trình Châu Hoàn bên này thì hôm nay của Hà Tân Dương trôi qua rất yên lặng.
Sau khi rời sân bay thì cậu không về nhà ngay mà tới ngân hàng lấy ít tiền để đi đến siêu thị gần tiểu khu, Hà Tân Dương đứng trước xe đẩy và giỏ hàng do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn xe đẩy.
Trấn nhỏ nơi cậu sống không có siêu thị, lúc ba vẫn còn đã hứa vào kì nghỉ sẽ dẫn cậu vào thành phố chơi. Hà Tân Dương nói muốn vào siêu thị lấy xe đẩy loại to nhất, lúc đó ba đã ôm vai cậu nói: "Được nha, Dương Dương muốn ăn gì chúng ta sẽ mua cái đó, mua đầy xe mới thôi."
Lời hứa của ba vẫn chưa thực hiện được.
Sau khi vào thành phố Hà Tân Dương cũng đi siêu thị vài lần, nhưng lần nào cũng đã lên danh sách cả, cứ theo đó mà đến khu cần mua. Cậu không rảnh rỗi nhìn đây nhìn đó vài lần, thích cái gì cũng không thừa tiền mua.
Hôm nay là lần đầu tiên Hà Tân Dương dùng xe đẩy, cũng là lần đầu tiên cậu chậm rãi đi dạo trong siêu thị lớn như vậy.
Sắp tới giao thừa rồi, là ngày duy nhất trong năm mà những đứa trẻ nhà nghèo có thể đúng tình hợp lý đối xử tốt với bản thân.
Hà Tân Dương dừng lại ở khu đồ ăn lâu nhất, vừa đẩy xe vừa ngoái nhìn lại, thường thường cầm lấy mấy món đồ ăn vặt, nhìn giá cả, suy tính một hồi lại thả xuống.
Siêu thị lặp đi lặp lại âm thanh "Chúc mừng bạn đã phát tài", Hà Tân Dương không tự giác ngâm nga, khóe miệng cong lên thành một nụ cười phấn chấn.
Hà Tân Dương mua rất ít đồ, xe mua sắm cũng trống rỗng nhưng cậu vẫn cảm thấy thích thú, cước bộ cũng trở nên vui vẻ.
Lúc đi đến khu thực phẩm tươi mới, Hà Tân Dương mua một gói nguyên liệu nấu lẩu, chọn một túi thịt viên và sủi cảo tôm, quyết định ăn một bữa tất niên thật "phong phú".
Thời điểm về đến nhà của Trình Châu Hoàn, Hà Tân Dương có chút mất tự nhiên, chìa khóa cắm vào nửa ngày không dám mở, mãi đến khi Hắc Ca nghe thấy tiếng động chạy ra cửa mới vội vàng mở ra.
Cái đuôi đen cuộn tròn lại cắn ống quần Hà Tân Dương, cậu đặt túi đồ một bên ôm lấy chó con, xấu hổ vừa rồi cũng dần tan thành mây khói.
Trình Châu Hoàn đối xử với cậu thật tốt, còn giao chìa khóa nhà cho cậu giữ. Nhưng Hà Tân Dương cũng không xem mình là chủ nhân nơi này, cho dù chủ nhân chân chính không ở cũng không được.
Cậu thật sự rất đúng quy củ, không động vào đồ đạc linh tinh trong nhà, dù rất tò mò cũng sẽ không vào phòng của Trình Châu Hoàn tìm tòi, càng sẽ không mở máy tính, ngay cả lúc xem TV cũng rất thành thật ngồi trên sofa.
Buổi tối Hà Tân Dương cởi sạch quần áo, đứng dưới ngọn đèn phòng hồi lâu mới bước vào bồn tắm, lần đầu tiên được tắm nước ấm vào mùa đông.
Nếu không phải sợ lãng phí nước, cậu còn muốn tắm kĩ hơn một chút.
Nhà cũ của Hà Tân Dương rất cũ kĩ, loại bồn tắm "xa xỉ" thế này tất nhiên là không có, bình nóng lạnh dùng nhiều năm đã bắt đầu bãi công, nếu không phải đang tắm đột ngột chuyển thành nước lạnh thì là nước nóng bỏng không chịu được. Phòng thuê của Hà Tân Dương cũng vậy, nước nóng rất ít, tắm rửa vào mùa đông chẳng khác nào khổ sai.
Hà Tân Dương ưa sạch sẽ, cơ thể chưa bao giờ có mùi mồ hôi như những người lao động tay chân bình thường, rất siêng tắm rửa, lần nào tắm xong cũng bị lạnh run lên.
Đối với Hà Tân Dương mà nói, tắm vào mùa đông không phải hưởng thụ, mà là dày vò khảo nghiệm ý chí.
Cho nên lúc mặc đồ ngủ tai hổ nằm trong ổ chăn ấm áp, Hà Tân Dương gọi điện thoại cho Trình Châu Hoàn, muốn nói "Anh Trình, phòng tắm nhà anh ấm quá" thì phát hiện bên kia đã tắt máy.
Hà Tân Dương hơi ngây ngẩn buông di động xuống, xuống giường chụp một tấm ảnh Hắc Ca đang ngủ gửi cho Trình Châu Hoàn.
Đêm đầu tiên ở một mình tại nhà của Trình Châu Hoàn, Hà Tân Dương mơ thấy anh. Trong mộng Trình Châu Hoàn nói với cậu rất nhiều, chỉ là vừa tỉnh dậy liền không nhớ nổi những lời dịu dàng như nước chảy mây trôi kia nữa.
Có điều wechat có một tin nhắn tới vẫn làm cậu vui vẻ.
Anh Trình cảm ơn cậu, còn gọi cậu là "Dương Dương".
Hai tiếng "Dương Dương" gọi thành tiếng đã rất thân thiết rồi, viết thành chữ lại in sâu vào đáy mắt, càng làm Hà Tân Dương cảm thấy thân mật đến lạ.
Đêm giao thừa, nhà nhà người người giăng đèn kết hoa.
Hắc Ca vẫn còn nhỏ, không cần mang ra ngoài, cho ăn no uống đủ là được. Hà Tân Dương không nhìn bên ngoài đốt pháo, vừa ngồi thư phòng đọc sách đã ngồi nửa ngày, một bộ dáng "mắt không thấy tâm không phiền, một lòng chú tâm đọc sách".
Hắc Ca nằm trên đùi cậu như mèo con, chịu trách nhiệm làm một túi nước ấm nhỏ. Hà Tân Dương thỉnh thoảng lại sờ sờ nó, làm nó thích ý kêu lên hai tiếng muốn được xoa nhiều hơn, sau đó cậu sẽ tập trung làm bài không cho nó được như ý nguyện.
Buổi chiều, vừa làm lại xong một đề vật lý bị sai, Hà Tân Dương lười biếng vươn vai, trước tiên làm bữa tối cho Hắc Ca, sau đó mới vào phòng bếp chuẩn bị bữa cơm tất niên cho mình.
Bầu trời tối dần, nồi lẩu ùng ục sôi, Hà Tân Dương đứng cửa phòng bếp vừa cho thịt viên vào nồi, vừa xem Xuân Vãn cười không ngừng.
Lúc Trình Châu Hoàn gọi điện tới, Hà Tân Dương vừa bấm nghe đã ợ một cái thật to.
Trình Châu Hoàn mỉm cười, giọng nói ôn hòa: "Năm mới vui vẻ, Dương Dương."
Hà Tân Dương vội lau miệng đầy dầu mỡ: "Anh Trình năm mới vui vẻ."
"Đang ăn cơm sao?"
"Dạ, ăn lẩu."
"Ăn lẩu?" Trình Châu Hoàn hơi kinh ngạc: "Ăn lẩu một mình?"
"Hắc Ca nhìn em ăn." Hà Tân Dương ăn quá no, mở miệng một cái lại ợ, nhất thời xấu hổ không biết nói gì.
Trình Châu Hoàn thấp giọng cười: "Hương vị thế nào?"
Hà Tân Dương uống một hớp nước ấm, thành thật nói: "Không tốt cho lắm."
"Vậy chờ..." Trình Châu Hoàn vừa định nói "chờ tôi về sẽ làm cho em ăn" thì chân bị đứa nhỏ thân thích ôm lấy.
Hiện giờ Trình Châu Hoàn đang ở nhà ông nội hơn chín mươi tuổi đón tất niên. Trong sân hầu hết là mấy người trẻ tuổi nên cực kì náo nhiệt, vì muốn nghe giọng nói của Hà Tân Dương nên mới trốn qua một góc gọi điện thoại, nhưng mà bốn phía vẫn là tiếng cười nói ồn ào của mấy đứa nhỏ.
Hà Tân Dương nghe được động tĩnh bên kia, tựa vào bên cửa, hỏi: "Anh Trình, bên đó có rất nhiều người sao?"
Giọng nói vốn trong trẻo sạch sẽ nhưng Trình Châu Hoàn lại nghe ra vài phần hâm mộ và mất mát, vội vàng ra dấu "Suỵt" với đứa nhỏ đang ôm đùi mình. Ai dè không những không dọa được nó mà còn thu hút mấy đứa nữa tới đây.
Không biết là giọng ai hô lên "Trình Nhi, giao thừa rồi còn nói chuyện gì với bạn trai vậy?". Vừa vặn lúc đó một đợt pháo hoa phóng lên tạo ra tiếng nổ chói tai, Trình Châu Hoàn lập tức che di động lại chạy vào một góc, thấp giọng nói: "Có người gọi tôi đi đánh bài."
"Mau đi đi." Hà Tân Dương không nghe thấy mấy từ sau hai tiếng "giao thừa", thanh âm nhiễm đầy ý cười: "Em đi ăn lẩu tiếp."
Sau khi cúp máy, Trình Châu Hoàn sững sờ nhìn di động một hồi, thậm chí có xúc động muốn bay về Sơn Thành ngay lập tức. Hà Tân Dương đang cười, nhưng đêm giao thừa lại cô độc một mình, dù là cười cũng cảm thấy chua xót.
Sự thật chứng minh, đúng là như vậy.
Hà Tân Dương hít hít cái mũi, im lặng thu dọn phòng bếp, thu xếp tốt chỗ ở của Hắc Ca, rõ ràng vừa nãy xem Xuân Vãn vẫn cảm thấy rất tốt, hiện giờ bỗng nhiên trở nên tẻ nhạt vô vị.
Cậu ngồi một lát, không có việc gì làm lại ra kiểm tra cửa sổ một lần, không đợi đến mười hai giờ đã ủ rũ tắt đèn lên giường. Chỉ là trằn trọc rất lâu vẫn không sao ngủ được.
Hà Tân Dương lại nhớ đến ba, muốn nhìn ảnh chụp của ba một lát, lại phát hiện không mang theo người.
Đấu tranh hồi lâu, Hà Tân Dương vẫn xoay người ngồi dậy, nhanh chóng mặc đồ, cầm chìa khóa đi về thôn công nhân.
Những gia đình ở thôn công nhân phần lớn là người già đã gần đất xa trời, cho dù là đêm giao thừa cũng đã sớm tắt đèn đi ngủ. Tòa nhà cũ nát không chút ánh sáng, dưới ánh đèn tối tăm càng làm người ta cảm thấy bất an.
Đã Tân Dương tập mãi thành quen, quen thuộc đi vào hành lang, lúc đi qua phòng người khác cố gắng đi thật nhẹ, rồi lại nhẹ nhàng kéo cánh cửa sắt cũ kĩ, lúc đẩy cửa gỗ bên trong ra còn ngửi thấy một hương vị quen thuộc.
Phòng thuê nhỏ hẹp không có gì giữ ấm, cửa sổ cũng hở, lạnh không khác gì bên ngoài, đèn bật sáng cũng không mang lại chút độ ấm nào. Hà Tân Dương bỗng dưng rùng mình một cái, vội đi tới mở ngăn kéo tủ gỗ, lấy ra một cuốn sổ không to hơn bàn tay là bao.
Giữa bìa sổ và trang bên trong có kẹp một tấm ảnh cũ, trên đó là Hà Tân Dương vừa tròn mười tuổi, hai bên trái phải là ba mẹ cười vui vẻ.
Đây là tấm ảnh duy nhất mà cả nhà cậu chụp chung.
Hà Tân Dương cầm ảnh chụp, ngồi ở mép giường chăm chú nhìn một lát, thấp giọng lẩm bẩm: "Ba, mẹ, năm mới tới rồi..."
Đáp lại chỉ là tiếng gió vù vù ngoài cửa sổ.
Hà Tân Dương thở dài, đặt tấm ảnh lên ngực nhắm mắt lại, kí ức thuở nhỏ như thước phim ùa về trong đầu. Mũi cậu hơi cay cay, không ngờ mí mắt lại không tự giác rung rung, khóe mắt ẩm ướt, nhưng nước mắt không trào ra.
Cậu mím môi, một lúc sau mới đè ép tưởng niệm đang cuồn cuộn dâng lên. Khi mở mắt ra lần nữa, Hà Tân Dương lại gọi một tiếng "Ba!", hai tay run rẩy, giọng nói không quá ổn định.
Ánh mắt dừng lại trên người đang ôn hòa nhìn cậu, hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Ba, ba yên tâm, hiện giờ con sống rất tốt. Mẹ... mẹ cũng sống rất tốt."
Trong phòng vẫn im lặng như cũ, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Hà Tân Dương cả kinh, lập tức kẹp ảnh vào sổ rồi khóa tủ lại, sau đó đi đến lối nhỏ bên cửa sổ, xuyên qua rèm cửa lặng lẽ quan sát động tĩnh ngoài hành lang.
Cậu ở đây đã hơn nửa năm, số lần thức đêm không tính là nhiều nhưng rất ít khi nghe thấy tiếng động lạ ngoài hành lang. Có vài lần thì toàn bộ là gặp trộm.
Người ở thôn công nhân đều là người nghèo, nhưng dù có nghèo cũng không đến mức không có gì cả, nghèo tới đâu cũng vẫn có vài tờ tiền giấy. Mà cho dù không có tiền nữa thì ít nhất vẫn có thể trộm đồ ăn.
Trộm có thể sẽ không vào khu dân cư giàu có gây án, nhưng xâm nhập thôn công nhân vốn không ai trông giữ này lại dễ như trở bàn tay.
Hà Tân Dương luôn rất cẩn thận, trước khi ra ngoài hoặc trước khi ngủ sẽ để ý xem cửa đã khóa kĩ chưa, từ trước đến nay vẫn chưa bị trộm ghé thăm lần nào.
Tất nhiên cũng có thể là trộm ngại cậu quá nghèo, sau khi cân nhắc một chút thì chọn nơi "giàu có" hơn làm mục tiêu.
Hành lang không một bóng người, Hà Tân Dương kéo rèm cửa ra vẫn không thấy khác thường, nhưng trong bóng đêm lại vô thức cảm thấy căng thẳng, giống như đang có vô số ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Ở trong phòng đợi một lát, Hà Tân Dương nhìn đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng, sau khi chắc chắn là trên hành lang không còn ai nữa mới không dám chậm trễ bước nhẹ xuống cầu thang.
Nhưng vừa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng cửa gỗ sau lưng mở ra, âm thanh "cót két" trong đêm khuya vô cùng chói tai. Trong lòng Hà Tân Dương căng thẳng, quay đầu lại theo bản năng. Chỉ thấy hai gương mặt dữ tơn vụt qua, Hà Tân Dương chưa kịp phản ứng gì tay đã bị kéo mạnh về phía sau, huyệt thái dương cũng bị va chạm mạnh. Một tên gầy yếu khuôn mặt trắng bệch hung hăng đá vào đầu gối cậu, tên còn lại lập tức kéo cậu vào trong phòng.
Trình Châu Hoàn vội kéo cậu ra ngoài, sợ trễ một bước Hà Tân Dương sẽ rất chính nghĩa nói 315 lời trách cứ.
Đúng lúc này loa ở sân bay đọc đến chuyến bay của Trình Châu Hoàn, anh đặt tay lên vai Hà Tân Dương khẽ cười: "Vậy tôi đi trước đây, em về cẩn thận, buổi tối đi ngủ nhớ khóa cửa, đừng tắt điều hòa."
Mãi đến khi Trình Châu Hoàn vào trong cửa kiểm an rồi, Hà Tân Dương vẫn bất bình bữa cơm trưa giá trên trời.
Sau khi Trình Châu Hoàn xuống máy bay liền bị mấy anh em chơi với nhau từ nhỏ vây kín, hành lý cũng bị cướp đi, điện thoại cũng suýt nữa bị cướp mất. Nghiêm Khiếu vẫn lười biếng ở lại Sơn Thành theo đuổi mỹ nhân, người duy nhất trở về là anh hiển nhiên trở thành đối tượng trêu đùa của đám bạn. Trên đường về điện thoại đã hết pin, một đám người nháo đến nửa đêm mới chịu ngừng. Trình Châu Hoàn sợ mới sáng sớm về nhà sẽ quấy rầy cha mẹ, đành phải tùy tiện thuê một phòng, nằm sấp trên giường sạc điện thoại.
Hà Tân Dương gửi vài tin qua wechat, cái nào cũng kèm hình ảnh, không phải Hắc Ca đang ăn cơm thì là Hắc Ca đang chơi ở thư phòng, tấm cuối cùng chụp ổ của Hắc Ca đã bị chuyển tới phòng khách, còn thêm dòng chữ: vừa mở điều hòa thì Hắc Ca đã ngủ rồi.
Trông thế nào cũng giống báo cáo công tác với ông chủ.
Trình Châu Hoàn đánh một đoạn dài trên khung trò chuyện để trả lời, có "Còn ảnh của em đâu?", có "Dương Dương thật ngoan.", có "Đã ngủ chưa? Nhớ em.". Cuối cùng lại thở dài xóa hết đi, rep một dòng chính trực: "Cảm ơn Dương Dương."
Sau đó cởi quần áo đi vào phòng tắm, rửa sạch đầu óc đã nóng lên, nhắm mắt đứng dưới vòi hoa sen, nhớ đến bộ dáng ôm chăn đêm qua của Hà Tân Dương mà đạt đến cao trào.
Tinh dịch trên tay nhanh chóng bị nước ấm cuốn trôi, Trình Châu Hoàn mơ hồ cảm thấy bản thân hơi nóng vội.
Nghĩ muốn chiếm lấy thân thể Hà Tân Dương ngay lập tức, lại không muốn dục tốc bất đạt.
Trình Châu Hoàn có cả đời để che chở Hà Tân Dương.
Không thể gấp, lại cứ càng lún càng sâu.
Trình Châu Hoàn nằm trên giường lăn lộn vài lần, cuối cùng ôm lấy gối đầu, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
So với Trình Châu Hoàn bên này thì hôm nay của Hà Tân Dương trôi qua rất yên lặng.
Sau khi rời sân bay thì cậu không về nhà ngay mà tới ngân hàng lấy ít tiền để đi đến siêu thị gần tiểu khu, Hà Tân Dương đứng trước xe đẩy và giỏ hàng do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn xe đẩy.
Trấn nhỏ nơi cậu sống không có siêu thị, lúc ba vẫn còn đã hứa vào kì nghỉ sẽ dẫn cậu vào thành phố chơi. Hà Tân Dương nói muốn vào siêu thị lấy xe đẩy loại to nhất, lúc đó ba đã ôm vai cậu nói: "Được nha, Dương Dương muốn ăn gì chúng ta sẽ mua cái đó, mua đầy xe mới thôi."
Lời hứa của ba vẫn chưa thực hiện được.
Sau khi vào thành phố Hà Tân Dương cũng đi siêu thị vài lần, nhưng lần nào cũng đã lên danh sách cả, cứ theo đó mà đến khu cần mua. Cậu không rảnh rỗi nhìn đây nhìn đó vài lần, thích cái gì cũng không thừa tiền mua.
Hôm nay là lần đầu tiên Hà Tân Dương dùng xe đẩy, cũng là lần đầu tiên cậu chậm rãi đi dạo trong siêu thị lớn như vậy.
Sắp tới giao thừa rồi, là ngày duy nhất trong năm mà những đứa trẻ nhà nghèo có thể đúng tình hợp lý đối xử tốt với bản thân.
Hà Tân Dương dừng lại ở khu đồ ăn lâu nhất, vừa đẩy xe vừa ngoái nhìn lại, thường thường cầm lấy mấy món đồ ăn vặt, nhìn giá cả, suy tính một hồi lại thả xuống.
Siêu thị lặp đi lặp lại âm thanh "Chúc mừng bạn đã phát tài", Hà Tân Dương không tự giác ngâm nga, khóe miệng cong lên thành một nụ cười phấn chấn.
Hà Tân Dương mua rất ít đồ, xe mua sắm cũng trống rỗng nhưng cậu vẫn cảm thấy thích thú, cước bộ cũng trở nên vui vẻ.
Lúc đi đến khu thực phẩm tươi mới, Hà Tân Dương mua một gói nguyên liệu nấu lẩu, chọn một túi thịt viên và sủi cảo tôm, quyết định ăn một bữa tất niên thật "phong phú".
Thời điểm về đến nhà của Trình Châu Hoàn, Hà Tân Dương có chút mất tự nhiên, chìa khóa cắm vào nửa ngày không dám mở, mãi đến khi Hắc Ca nghe thấy tiếng động chạy ra cửa mới vội vàng mở ra.
Cái đuôi đen cuộn tròn lại cắn ống quần Hà Tân Dương, cậu đặt túi đồ một bên ôm lấy chó con, xấu hổ vừa rồi cũng dần tan thành mây khói.
Trình Châu Hoàn đối xử với cậu thật tốt, còn giao chìa khóa nhà cho cậu giữ. Nhưng Hà Tân Dương cũng không xem mình là chủ nhân nơi này, cho dù chủ nhân chân chính không ở cũng không được.
Cậu thật sự rất đúng quy củ, không động vào đồ đạc linh tinh trong nhà, dù rất tò mò cũng sẽ không vào phòng của Trình Châu Hoàn tìm tòi, càng sẽ không mở máy tính, ngay cả lúc xem TV cũng rất thành thật ngồi trên sofa.
Buổi tối Hà Tân Dương cởi sạch quần áo, đứng dưới ngọn đèn phòng hồi lâu mới bước vào bồn tắm, lần đầu tiên được tắm nước ấm vào mùa đông.
Nếu không phải sợ lãng phí nước, cậu còn muốn tắm kĩ hơn một chút.
Nhà cũ của Hà Tân Dương rất cũ kĩ, loại bồn tắm "xa xỉ" thế này tất nhiên là không có, bình nóng lạnh dùng nhiều năm đã bắt đầu bãi công, nếu không phải đang tắm đột ngột chuyển thành nước lạnh thì là nước nóng bỏng không chịu được. Phòng thuê của Hà Tân Dương cũng vậy, nước nóng rất ít, tắm rửa vào mùa đông chẳng khác nào khổ sai.
Hà Tân Dương ưa sạch sẽ, cơ thể chưa bao giờ có mùi mồ hôi như những người lao động tay chân bình thường, rất siêng tắm rửa, lần nào tắm xong cũng bị lạnh run lên.
Đối với Hà Tân Dương mà nói, tắm vào mùa đông không phải hưởng thụ, mà là dày vò khảo nghiệm ý chí.
Cho nên lúc mặc đồ ngủ tai hổ nằm trong ổ chăn ấm áp, Hà Tân Dương gọi điện thoại cho Trình Châu Hoàn, muốn nói "Anh Trình, phòng tắm nhà anh ấm quá" thì phát hiện bên kia đã tắt máy.
Hà Tân Dương hơi ngây ngẩn buông di động xuống, xuống giường chụp một tấm ảnh Hắc Ca đang ngủ gửi cho Trình Châu Hoàn.
Đêm đầu tiên ở một mình tại nhà của Trình Châu Hoàn, Hà Tân Dương mơ thấy anh. Trong mộng Trình Châu Hoàn nói với cậu rất nhiều, chỉ là vừa tỉnh dậy liền không nhớ nổi những lời dịu dàng như nước chảy mây trôi kia nữa.
Có điều wechat có một tin nhắn tới vẫn làm cậu vui vẻ.
Anh Trình cảm ơn cậu, còn gọi cậu là "Dương Dương".
Hai tiếng "Dương Dương" gọi thành tiếng đã rất thân thiết rồi, viết thành chữ lại in sâu vào đáy mắt, càng làm Hà Tân Dương cảm thấy thân mật đến lạ.
Đêm giao thừa, nhà nhà người người giăng đèn kết hoa.
Hắc Ca vẫn còn nhỏ, không cần mang ra ngoài, cho ăn no uống đủ là được. Hà Tân Dương không nhìn bên ngoài đốt pháo, vừa ngồi thư phòng đọc sách đã ngồi nửa ngày, một bộ dáng "mắt không thấy tâm không phiền, một lòng chú tâm đọc sách".
Hắc Ca nằm trên đùi cậu như mèo con, chịu trách nhiệm làm một túi nước ấm nhỏ. Hà Tân Dương thỉnh thoảng lại sờ sờ nó, làm nó thích ý kêu lên hai tiếng muốn được xoa nhiều hơn, sau đó cậu sẽ tập trung làm bài không cho nó được như ý nguyện.
Buổi chiều, vừa làm lại xong một đề vật lý bị sai, Hà Tân Dương lười biếng vươn vai, trước tiên làm bữa tối cho Hắc Ca, sau đó mới vào phòng bếp chuẩn bị bữa cơm tất niên cho mình.
Bầu trời tối dần, nồi lẩu ùng ục sôi, Hà Tân Dương đứng cửa phòng bếp vừa cho thịt viên vào nồi, vừa xem Xuân Vãn cười không ngừng.
Lúc Trình Châu Hoàn gọi điện tới, Hà Tân Dương vừa bấm nghe đã ợ một cái thật to.
Trình Châu Hoàn mỉm cười, giọng nói ôn hòa: "Năm mới vui vẻ, Dương Dương."
Hà Tân Dương vội lau miệng đầy dầu mỡ: "Anh Trình năm mới vui vẻ."
"Đang ăn cơm sao?"
"Dạ, ăn lẩu."
"Ăn lẩu?" Trình Châu Hoàn hơi kinh ngạc: "Ăn lẩu một mình?"
"Hắc Ca nhìn em ăn." Hà Tân Dương ăn quá no, mở miệng một cái lại ợ, nhất thời xấu hổ không biết nói gì.
Trình Châu Hoàn thấp giọng cười: "Hương vị thế nào?"
Hà Tân Dương uống một hớp nước ấm, thành thật nói: "Không tốt cho lắm."
"Vậy chờ..." Trình Châu Hoàn vừa định nói "chờ tôi về sẽ làm cho em ăn" thì chân bị đứa nhỏ thân thích ôm lấy.
Hiện giờ Trình Châu Hoàn đang ở nhà ông nội hơn chín mươi tuổi đón tất niên. Trong sân hầu hết là mấy người trẻ tuổi nên cực kì náo nhiệt, vì muốn nghe giọng nói của Hà Tân Dương nên mới trốn qua một góc gọi điện thoại, nhưng mà bốn phía vẫn là tiếng cười nói ồn ào của mấy đứa nhỏ.
Hà Tân Dương nghe được động tĩnh bên kia, tựa vào bên cửa, hỏi: "Anh Trình, bên đó có rất nhiều người sao?"
Giọng nói vốn trong trẻo sạch sẽ nhưng Trình Châu Hoàn lại nghe ra vài phần hâm mộ và mất mát, vội vàng ra dấu "Suỵt" với đứa nhỏ đang ôm đùi mình. Ai dè không những không dọa được nó mà còn thu hút mấy đứa nữa tới đây.
Không biết là giọng ai hô lên "Trình Nhi, giao thừa rồi còn nói chuyện gì với bạn trai vậy?". Vừa vặn lúc đó một đợt pháo hoa phóng lên tạo ra tiếng nổ chói tai, Trình Châu Hoàn lập tức che di động lại chạy vào một góc, thấp giọng nói: "Có người gọi tôi đi đánh bài."
"Mau đi đi." Hà Tân Dương không nghe thấy mấy từ sau hai tiếng "giao thừa", thanh âm nhiễm đầy ý cười: "Em đi ăn lẩu tiếp."
Sau khi cúp máy, Trình Châu Hoàn sững sờ nhìn di động một hồi, thậm chí có xúc động muốn bay về Sơn Thành ngay lập tức. Hà Tân Dương đang cười, nhưng đêm giao thừa lại cô độc một mình, dù là cười cũng cảm thấy chua xót.
Sự thật chứng minh, đúng là như vậy.
Hà Tân Dương hít hít cái mũi, im lặng thu dọn phòng bếp, thu xếp tốt chỗ ở của Hắc Ca, rõ ràng vừa nãy xem Xuân Vãn vẫn cảm thấy rất tốt, hiện giờ bỗng nhiên trở nên tẻ nhạt vô vị.
Cậu ngồi một lát, không có việc gì làm lại ra kiểm tra cửa sổ một lần, không đợi đến mười hai giờ đã ủ rũ tắt đèn lên giường. Chỉ là trằn trọc rất lâu vẫn không sao ngủ được.
Hà Tân Dương lại nhớ đến ba, muốn nhìn ảnh chụp của ba một lát, lại phát hiện không mang theo người.
Đấu tranh hồi lâu, Hà Tân Dương vẫn xoay người ngồi dậy, nhanh chóng mặc đồ, cầm chìa khóa đi về thôn công nhân.
Những gia đình ở thôn công nhân phần lớn là người già đã gần đất xa trời, cho dù là đêm giao thừa cũng đã sớm tắt đèn đi ngủ. Tòa nhà cũ nát không chút ánh sáng, dưới ánh đèn tối tăm càng làm người ta cảm thấy bất an.
Đã Tân Dương tập mãi thành quen, quen thuộc đi vào hành lang, lúc đi qua phòng người khác cố gắng đi thật nhẹ, rồi lại nhẹ nhàng kéo cánh cửa sắt cũ kĩ, lúc đẩy cửa gỗ bên trong ra còn ngửi thấy một hương vị quen thuộc.
Phòng thuê nhỏ hẹp không có gì giữ ấm, cửa sổ cũng hở, lạnh không khác gì bên ngoài, đèn bật sáng cũng không mang lại chút độ ấm nào. Hà Tân Dương bỗng dưng rùng mình một cái, vội đi tới mở ngăn kéo tủ gỗ, lấy ra một cuốn sổ không to hơn bàn tay là bao.
Giữa bìa sổ và trang bên trong có kẹp một tấm ảnh cũ, trên đó là Hà Tân Dương vừa tròn mười tuổi, hai bên trái phải là ba mẹ cười vui vẻ.
Đây là tấm ảnh duy nhất mà cả nhà cậu chụp chung.
Hà Tân Dương cầm ảnh chụp, ngồi ở mép giường chăm chú nhìn một lát, thấp giọng lẩm bẩm: "Ba, mẹ, năm mới tới rồi..."
Đáp lại chỉ là tiếng gió vù vù ngoài cửa sổ.
Hà Tân Dương thở dài, đặt tấm ảnh lên ngực nhắm mắt lại, kí ức thuở nhỏ như thước phim ùa về trong đầu. Mũi cậu hơi cay cay, không ngờ mí mắt lại không tự giác rung rung, khóe mắt ẩm ướt, nhưng nước mắt không trào ra.
Cậu mím môi, một lúc sau mới đè ép tưởng niệm đang cuồn cuộn dâng lên. Khi mở mắt ra lần nữa, Hà Tân Dương lại gọi một tiếng "Ba!", hai tay run rẩy, giọng nói không quá ổn định.
Ánh mắt dừng lại trên người đang ôn hòa nhìn cậu, hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Ba, ba yên tâm, hiện giờ con sống rất tốt. Mẹ... mẹ cũng sống rất tốt."
Trong phòng vẫn im lặng như cũ, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Hà Tân Dương cả kinh, lập tức kẹp ảnh vào sổ rồi khóa tủ lại, sau đó đi đến lối nhỏ bên cửa sổ, xuyên qua rèm cửa lặng lẽ quan sát động tĩnh ngoài hành lang.
Cậu ở đây đã hơn nửa năm, số lần thức đêm không tính là nhiều nhưng rất ít khi nghe thấy tiếng động lạ ngoài hành lang. Có vài lần thì toàn bộ là gặp trộm.
Người ở thôn công nhân đều là người nghèo, nhưng dù có nghèo cũng không đến mức không có gì cả, nghèo tới đâu cũng vẫn có vài tờ tiền giấy. Mà cho dù không có tiền nữa thì ít nhất vẫn có thể trộm đồ ăn.
Trộm có thể sẽ không vào khu dân cư giàu có gây án, nhưng xâm nhập thôn công nhân vốn không ai trông giữ này lại dễ như trở bàn tay.
Hà Tân Dương luôn rất cẩn thận, trước khi ra ngoài hoặc trước khi ngủ sẽ để ý xem cửa đã khóa kĩ chưa, từ trước đến nay vẫn chưa bị trộm ghé thăm lần nào.
Tất nhiên cũng có thể là trộm ngại cậu quá nghèo, sau khi cân nhắc một chút thì chọn nơi "giàu có" hơn làm mục tiêu.
Hành lang không một bóng người, Hà Tân Dương kéo rèm cửa ra vẫn không thấy khác thường, nhưng trong bóng đêm lại vô thức cảm thấy căng thẳng, giống như đang có vô số ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Ở trong phòng đợi một lát, Hà Tân Dương nhìn đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng, sau khi chắc chắn là trên hành lang không còn ai nữa mới không dám chậm trễ bước nhẹ xuống cầu thang.
Nhưng vừa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng cửa gỗ sau lưng mở ra, âm thanh "cót két" trong đêm khuya vô cùng chói tai. Trong lòng Hà Tân Dương căng thẳng, quay đầu lại theo bản năng. Chỉ thấy hai gương mặt dữ tơn vụt qua, Hà Tân Dương chưa kịp phản ứng gì tay đã bị kéo mạnh về phía sau, huyệt thái dương cũng bị va chạm mạnh. Một tên gầy yếu khuôn mặt trắng bệch hung hăng đá vào đầu gối cậu, tên còn lại lập tức kéo cậu vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất