Chương 23
"Vâng." Hà Tân Dương chỉ lên trần nhà, khua tay múa chân nói: "Bốn phòng thì có hai phòng ngủ, chủ nhà phân thành hơn mười gian, mỗi gian rất nhỏ, chỉ đủ một cái giường và đặt thêm được một cái bàn bé xíu thôi. Em đến thuê muộn nên chỗ đẹp đều bị người ta chiếm hết rồi, chỉ còn gian ở gần bếp. Trên đó có treo bình nóng lạnh, hôm nào cũng có người về lúc ba bốn giờ sáng, bọn họ mở nước ấm tắm thì bình nóng lạnh sẽ kêu ù ù, còn ngửi thấy cả mùi ga nữa.
Trình Châu Hoàn có thể tưởng tượng "một gian nhà" trong lời cậu sẽ như thế nào, cũng có thể tưởng tượng cuộc sống lúc ấy của Hà Tân Dương tệ đến mức nào.
Từ nhỏ Trình Châu Hoàn đã không phải lo nghĩ về chuyện cơm áo gạo tiền, giao thiệp đa số đều là người cùng tầng lớp. Nhưng những năm gần đây giao tiếp với công nhân không ít, nhiều lần nhìn thấy những người giống Hà Tân Dương, thậm chí có người còn không đủ điều kiện để thuê phòng.
Nghĩ đến Hà Tân Dương chìm vào giấc ngủ trong tiếng động cơ ù ù như vậy, trái tim Trình Châu Hoàn khó chịu như bị người đánh tàn nhẫn một trận.
Nhưng tâm tình này hiện giờ không thể để lộ ra ngoài được.
Vì thế Trình Châu Hoàn bình tĩnh không để lộ chút dấu vết gì tiếp tục nói: "Trước kia em thuê không gọi là thuê chung, mà gọi là thuê nhà theo nhóm bất hợp pháp."
"A..." Nghe thấy ba chữ "bất hợp pháp", Hà Tân Dương hơi xấu hổ, lỗ tai cũng dần đỏ ửng.
"Thuê chung là mỗi người một phòng ngủ, dùng chung phòng bếp, wc, phòng khách và ban công phơi đồ. Kiểu thuê này bình thường một chỉ có hai người ở, cùng lắm là ba người, không ai làm ảnh hưởng đến nhau."
"Loại này em cũng biết." Hà Tân Dương vắt khăn cẩn thận lau bàn bếp bị ướt: "Nhưng phòng chung cư cũ như vậy nếu nhiều người thuê về cơ bản cũng sẽ... không khác thuê phòng bất hợp pháp là bao. Phòng hơi tốt một chút cũng như anh nói để thuê chung ấy... giá cả vẫn rất cao."
"Ví dụ như?"
"60 tệ chắc chắn không thuê nổi, ít nhất phải 800 tệ." Hà Tân Dương mím môi: "Hơn nữa dù là 800 tệ cũng chưa chắc phù hợp với yêu cầu của em."
"Vậy nên?"
"Em..." Hà Tân Dương có chút xấu hổ: "Em đang hơi mâu thuẫn, nếu ở cùng người khác thì mình lại không hiểu người ta, trong lòng cũng không yên tâm."
Trình Châu Hoàn đợi cậu rửa tay xong mới cười nói: "Vậy ở cùng tôi thì sao?"
Rõ ràng Hà Tân Dương hơi sửng sốt, há miệng nửa ngày mới phun ra một câu mơ hồ: "Chuyện này..."
"Tôi không tính là người xa lạ chứ?" Trình Châu Hoàn tới gần, giọng nói cực kì nhu tình.
"Tất nhiên là không phải người xa lạ!" Quả nhiên.
"Ở cùng tôi sẽ cảm thấy trong lòng không yên ổn?"
"Không..." Hà Tân Dương hơi bối rối, tay chống lên bàn bếp, mắt nhìn xuống mặt đất: "Rất, rất yên tâm."
"Vậy thì thuê phòng của tôi đi." Trình Châu Hoàn đặt tay lên vai Hà Tân Dương: "800 tệ một tháng, niệm tình hai ta rất thân thuộc giảm cho em còn 600 tệ, thế nào?"
Hà Tân Dương nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, hai vai bị Trình Châu Hoàn chạm vào nóng muốn tan chảy. Cậu nghiêng người muốn sắp xếp lại câu từ trong não, đầu óc lại không nghe lời, một người tí hon luôn miệng nói "Có phải anh Trình thích mình không?", tên còn lại thì sống chết gào thét "Hà Tân Dương, mày đừng ảo tưởng nữa".
Cảm giác có hai giọng nói ồn ào cãi nhau trong đầu thật không dễ chịu, Hà Tân Dương tận lực khống chế mới chống đỡ nổi, cố gắng trấn định nói: "Anh Trình, thế này hình như không tốt lắm."
"Sao lại không tốt? Lại cảm thấy chiếm lợi của tôi à?" Trình Châu Hoàn vẫn bình tĩnh làm như không thấy Hà Tân Dương quẫn bách, nói đúng hơn là rất hưởng thụ biểu cảm vừa căng thẳng vừa bất an của cậu.
Hà Tân Dương nuốt nước miếng, chưa kịp mở miệng đã nghe Trình Châu Hoàn nói tiếp: "Nếu em thuê phòng của tôi cũng coi như là tôi chiếm lợi của em rồi, không phải rất công bằng sao?"
Hà Tân Dương á khẩu, hai chữ "chiếm lợi" tim lại đập bịch bịch.
Hai người tí hon vẫn đánh nhau trong đầu, "Có phải anh Trình thích mình không?" nhất thời chiếm ưu thế, áp đảo "Hà Tân Dương, mày đừng ảo tưởng nữa".
Trình Châu Hoàn lùi về phía sau hai bước, không nhanh không chậm nói: "Lấy tiền của em cũng là một loại chiếm lợi. Dù sao tiền này em phải mang ra ngoài thuê phòng người khác, đưa người khác tiền không bằng đưa cho tôi đi. Tôi cho thuê, em có phòng ở, cái này gọi là đôi bên cùng có lợi."
"Đôi bên cùng có lợi?" Hà Tân Dương không ngốc, sao cậu lại không biết Trình Châu Hoàn chỉ đang viện cớ để giúp mình chứ.
Mặc dù anh Trình chưa bao giờ khoe giàu trước mặt mình nhưng anh ấy ở tiểu khu hạng nhất, thuê phòng làm việc cũng là ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này, sao có thể để 600 tệ tiền thuê nhà của mình vào mắt.
Đối với người thành công lại có uy tín và danh dự như anh Trình mà nói, kiếm được 600 tệ tiền thuê phòng chẳng thà tiêu 600 tệ mua sự yên tĩnh còn hơn.
Trình Châu Hoàn đã quen phỏng đoán lòng người, thông qua ánh mắt của Hà Tân Dương gần như nhìn thấu toàn bộ băn khoăn và suy nghĩ trong lòng cậu, điều duy nhất anh không nhìn ra chính là câu nói "Có phải anh Trình thích mình không?" được Hà Tân Dương giấu thật kĩ.
Vì thế khóe miệng cong thành một nụ cười nhàn nhạt, lấy lùi làm tiến: "Dương Dương, thật ra em không cần khách khí với tôi. Nếu nói băn khoăn thì tôi mới là người nên băn khoăn nhiều hơn mới đúng. Có điều nếu em cảm thấy khó xử thì tôi cũng không ép. Hôm nay mùng bốn, mùng tám tôi mới đi làm, mấy ngày tới rảnh sẽ đi tìm phòng, nhưng em nhàn rỗi thì chăm Hắc Ca ăn uống tắm rửa coi như giúp tôi đỡ bận."
Hình như Hắc Ca cũng nghe được tên mình, vô cùng nịnh nọt sủa một tiếng, còn rất thâm tình nhìn Hà Tân Dương, giống như đang nói "Ba nhỏ đừng rời xa bé cưng".
Trên lưng Hà Tân Dương ra một tầng mồ hôi mỏng. Giọng Trình Châu Hoàn dịu dàng cực kì, ánh mắt cũng vô cùng ấm áp làm ngực cậu mềm như chocolate bị sữa bò hòa tan.
Tiếng nói "Có phải anh Trình thích mình không?" ma xui quỷ khiến dừng lại, thay vào đó là một dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào cơ thể.
Khóe miệng Hà Tân Dương hơi run rẩy, hơi trầm mặc chống lại con ngươi thâm thúy của Trình Châu Hoàn, nhẹ giọng đáp: "Được."
Trình Châu Hoàn buông mắt, giơ tay phải xoa đầu tóc hơi loạn của Hà Tân Dương.
Hắc Ca đang đứng cạnh xem hai người, nhìn thấy một màn cuối cùng vũng ngoe nguẩy đuôi muốn được xoa đầu, vừa cọ ống quần Trình Châu Hoàn vừa cắn dép lê Hà Tân Dương.
Tối hôm đó Trình Châu Hoàn đi tìm phòng như đã hứa.
Thuê nhà chỉ gói gọn trong mấy app này thôi, Trình Châu Hoàn thiết lập vị trí, điều kiện và số tiền có thể trả theo khu vực để lựa chọn sau. Hà Tân Dương ngồi ở bên cạnh, ngoan ngoãn ghi lại địa chỉ và số điện thoại liên lạc vào sổ. Trình Châu Hoàn ăn không nói có, phân tích xem phòng nào giá cao nhất, khu nào giao thông thuận tiện nhất, hời hợt khen từng căn một, nhưng cuối cùng tổng kết một câu làm Hà Tân Dương không cười nổi.
Lần nào Hà Tân Dương nghe cũng hưng phấn bừng bừng như khí cầu, sau đó đột nhiên bị kim đâm thủng một lỗ, nhất thời xẹp lép, còn bị khí đẩy đi rất xa.
Tâm tư xấu xa của Trình Châu Hoàn rốt cuộc cũng lộ ra, phát hiện dáng vẻ thất vọng của Hà Tân Dương rất đáng yêu.
Có điều dù sao Hà Tân Dương là đứa trẻ nghèo dù mùa đông lạnh giá không có bình nóng lạnh vẫn kiên trì vượt qua, với việc này tuy là vừa ý phòng nào bị Trình Châu Hoàn gạt đi phòng đó nhưng vẫn có thể xoay xở, gọi vài cuộc điện thoại đã quyết định ngày mốt sẽ đi xem phòng.
Trình Châu Hoàn cũng không để tâm, thấy ba ngày tới Sơn Thành thời tiết nắng ấm, cảnh xuân xán lạn lại nảy ra tâm tình muốn đi chơi xuân.
Hôm qua Hà Tân Dương ngủ rất muộn, khép lại sổ ghi chép đã buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài nhưng vẫn khăng khăng để Trình Châu Hoàn dùng phòng vệ sinh trước. Lúc Trình Châu Hoàn quấn đồ ngủ ra ngoài thấy Hà Tân Dương dựa vào sofa, tai vẫn đeo tai nghe, tay vẫn cầm điện thoại nhưng hai mắt đã nhắm nghiền.
Học từ mới đến nỗi ngủ quên luôn rồi.
Trình Châu Hoàn tâm tình rất tốt, đôi mắt cũng tràn ngập ý cười ngồi xổm xuống cạnh sofa. Hắc Ca vui vẻ chạy tới, cũng học bộ dáng anh ngồi xuống sàn nhà, chốc chốc lại nhìn Hà Tân Dương, chốc chốc lại nhìn Trình Châu Hoàn.
Trình Châu Hoàn giơ tay "Suỵt" với Hắc Ca, lui về phía sau vài nước làm bộ mới từ phòng tắm đi ra, làm như không có việc gì gọi: "Dương Dương."
Hà Tân Dương không ngủ sâu, xoa mắt đóng ứng dụng học từ mới lại, đứng dậy duỗi thắt lưng.
Dáng vẻ kia trong mắt Trình Châu Hoàn không khác nào một con thú nhỏ ngon miệng.
Hà Tân Dương tắm rửa xong thì dọn sạch wc, đặt bàn chải đánh răng, kem đánh răng cách thật xa của Trình Châu Hoàn mới chui vào ổ chăn của mình.
Ban đêm, Trình Châu Hoàn tỉnh dậy đi vệ sinh nhìn thấy khăn mặt của Hà Tân Dương bị vắt ở một góc hẻo lánh thành một tấm nhỏ, giống như bị khăn mặt của anh bắt nạt trông rất tội nghiệp. Ngay cả bánh xà phòng, dầu gội đầu, kem đánh răng và bàn chải của cậu cũng cố ý "trốn tránh", trong lòng Trình Châu Hoàn không khỏi buồn cười.
Suy nghĩ của bé con mùa hè chỉ có hai chiếc áo T shirt này kỳ thật vẫn rất tỉ mỉ.
Rõ ràng đuôi sói đã tiến vào hang động rồi nhưng vẫn cực kì lịch sự duy trì khoảng cách.
Trình Châu Hoàn nghĩ, Dương Dương nhất định là người khi xếp hàng lấy tiền cũng sẽ không bước quá vạch màu vàng.
Mùng năm, Sơn Thành trời xanh mây trắng như dự báo thời tiết đã nói.
Hà Tân Dương dậy rất sớm lấy đủ đồ ăn trong nửa ngày cho Hắc Ca, sau đó lại gọi điện cho vài vị chủ thuê nhà xác nhận hôm nay sẽ đi xem phòng. Trình Châu Hoàn vốn đã mặc áo khoác ngoài sậm màu cực kì có phong độ, thấy Hà Tân Dương chỉ mặc bộ quần áo vận động liền nhanh chóng về phòng thay áo da rất năng động.
Trời dần ấm hơn, áo lông đã không mặc được nữa, Trình Châu Hoàn muốn mua cho Tân Dương mấy bộ quần áo mùa xuân. Nhưng mua thì dễ, nghĩ lý do tặng quần áo mới tốn nơ-ron thần kinh.
Lúc Hà Tân Dương xem nhà, Trình Châu Hoàn sẽ ở bên cạnh suy nghĩ linh tinh, trong đầu khổ sở tự hỏi làm sao để tặng quần áo cho Hà Tân Dương, trong lòng thì xuân tâm dào dạt lấy Hà Tân Dương làm người mẫu đổi hết bộ này đến bộ khác.
Hà Tân Dương thỉnh thoảng sẽ hỏi một chút xem cái nhìn của anh thế nào. Trình Châu Hoàn làm bộ suy nghĩ, ngoài miệng nghe như đang khen nhưng thực ra ám chỉ chê này chê nọ. Lúc thì nói phòng bếp có nguy cơ rò rỉ nước, lúc lại nói tiểu khu không an toàn, khi lại nói tiền thuê quá cao. Tóm lại câu kết của Trình Châu Hoàn luôn là "Tuy rằng không tồi nhưng chúng ta vẫn nên xem xét lại".
Chủ nhà thấy phiền nhất chính là loại khách thuê thế này. Người tốt tình còn cười cười tiễn người, người nóng tính trực tiếp ném một câu "Muốn thì thuê, không thì biến".
Lúc tìm phòng trên mạng Trình Châu Hoàn cố ý chặn danh sách thuê qua người trung gian. Người trung gian là cháu, người cho thuê là ông nội, vì vậy ông không biết chuyện nên cũng không giận.
Một ngày cứ thế trôi qua, Hà Tân Dương phát hiện trong ánh mắt "cao không với tới" của anh Trình, phòng nào cũng có điểm trừ, không một căn nào phù hợp. Sáng mùng sau cậu quyết định không cho anh Trình đi cùng nữa, chỉ rót một bình nước đầy chuẩn bị ra ngoài một mình.
Trình Châu Hoàn cũng không cưỡng ép chính mình đi theo, còn nói vừa hay văn phòng có sự vụ khẩn cấp cần giải quyết, đợi Hà Tân Dương ra cửa mới lặng lẽ xuống ga-ra lấy xe đi theo, làm "sứ giả" âm thầm bảo vệ Hà Tân Dương.
Việc theo dõi thế này tuy nói ra có chút hạ thấp thân phận nhưng Trình đại luật sư lại cực kì thích ý, nắng xuân vừa chiếu xuống lại có cảm giác như đang chơi xuân.
Giữa trưa Nghiêm Khiếu gọi điện đến hẹn mấy ngày sau ăn một bữa, sau đó tùy tiện hỏi đang làm gì đó. Trình Châu Hoàn lười biếng nói đang đi xem phòng với Dương Dương, giọng điệu đắc ý như sắp tràn sang đầu dây bên kia.
Răng Nghiêm Khiếu ê nửa ngày, cười nhạo: "Trình Nhi, con có thể làm được."
Hà Tân Dương xem phòng từ buổi sáng đến giữa trưa, mệt đến mức miệng khô lưỡi khô, cảm thấy phòng này cũng ổn, phòng kia cũng được. Không có Trình Châu Hoàn ở bên xoi mói, tự mình chọn lựa vẫn cảm thấy hốt hoảng.
Lúc đi về gặp cảnh tắc đường, Hà Tân Dương âm thầm nghĩ lại: Trước khi gặp anh Trình, mọi việc từ lớn đến bé mình đều có thể làm chủ, hiệu suất công việc cũng cao. Sau khi gặp anh Trình thì sao? Thế mà lại sinh ra tâm lý ỷ lại, gặp chuyện gì cũng muốn hỏi ý kiến của anh Trình.
Không được!
Hà Tân Dương tự nhủ trong lòng, quyết định hôm nay phải chọn được một phòng.
Nhưng Trình Châu Hoàn lại muốn gây khó dễ, gọi một cuộc điện thoại đến nói mình đã giải quyết xong việc rồi, cũng muốn đến xem phòng.
Phản ứng đầu tiên của Hà Tân Dương là đồng ý, nói xong mới cảm thấy hối hận.
Hôm nay Trình Châu Hoàn mặc tây trang, vắt áo khoác ngoài khăn quàng cổ lên cánh tay trông rất phong độ. Giày da sạch sẽ không bám một hạt bụi nào có vẻ không phù hợp với căn phòng chật chội.
Trình Châu Hoàn chỉ trỏ này nọ trước mặt chủ nhà, khen một câu chê chín câu. Hà Tân Dương nghe được lông mày giật giật, vị chủ cho thuê nhà trên người tản ra mùi hôi lâu ngày không tắm rửa đang giận tím mặt, nói một tràng tiếng địa phương thô tục, kết luận là giả bộ ép người cái cmn gì, có tiền thì thuê tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố đi!
Trình Châu Hoàn đúng thật là thuê nhà ở trung tâm thành phố.
Sau đó Hà Tân Dương tiếp tục tìm vài phòng nữa, nhưng giá cả những nơi còn lại đã vượt qua số tiền dự định của cậu rồi.
Thật ra hai hôm nay đi xem phòng đã vượt qua 600 tệ ban đầu cậu tính rồi. Lúc ấy Trình Châu Hoàn đặt phạm vi trong khoảng từ 400-750 tệ, nói như vậy sẽ có nhiều lựa chọn hơn, đến lúc đó vừa lòng phòng nào thì lại thương lượng với chủ nhà.
Hà Tân Dương vốn hơi do dự, Trình Châu Hoàn lập tức đổi 750 thành 600 tệ, số phòng tìm ra ít ỏi gần như không có. Hà Tân Dương thở dài, bấy giờ mới đồng ý tìm phòng giá 750 tệ.
Nhưng mà hiện giờ chủ nhà không tăng giá đã là rộng lượng, làm gì còn ai bớt cho cậu vài chục tệ chứ.
Trình Châu Hoàn có thể tưởng tượng "một gian nhà" trong lời cậu sẽ như thế nào, cũng có thể tưởng tượng cuộc sống lúc ấy của Hà Tân Dương tệ đến mức nào.
Từ nhỏ Trình Châu Hoàn đã không phải lo nghĩ về chuyện cơm áo gạo tiền, giao thiệp đa số đều là người cùng tầng lớp. Nhưng những năm gần đây giao tiếp với công nhân không ít, nhiều lần nhìn thấy những người giống Hà Tân Dương, thậm chí có người còn không đủ điều kiện để thuê phòng.
Nghĩ đến Hà Tân Dương chìm vào giấc ngủ trong tiếng động cơ ù ù như vậy, trái tim Trình Châu Hoàn khó chịu như bị người đánh tàn nhẫn một trận.
Nhưng tâm tình này hiện giờ không thể để lộ ra ngoài được.
Vì thế Trình Châu Hoàn bình tĩnh không để lộ chút dấu vết gì tiếp tục nói: "Trước kia em thuê không gọi là thuê chung, mà gọi là thuê nhà theo nhóm bất hợp pháp."
"A..." Nghe thấy ba chữ "bất hợp pháp", Hà Tân Dương hơi xấu hổ, lỗ tai cũng dần đỏ ửng.
"Thuê chung là mỗi người một phòng ngủ, dùng chung phòng bếp, wc, phòng khách và ban công phơi đồ. Kiểu thuê này bình thường một chỉ có hai người ở, cùng lắm là ba người, không ai làm ảnh hưởng đến nhau."
"Loại này em cũng biết." Hà Tân Dương vắt khăn cẩn thận lau bàn bếp bị ướt: "Nhưng phòng chung cư cũ như vậy nếu nhiều người thuê về cơ bản cũng sẽ... không khác thuê phòng bất hợp pháp là bao. Phòng hơi tốt một chút cũng như anh nói để thuê chung ấy... giá cả vẫn rất cao."
"Ví dụ như?"
"60 tệ chắc chắn không thuê nổi, ít nhất phải 800 tệ." Hà Tân Dương mím môi: "Hơn nữa dù là 800 tệ cũng chưa chắc phù hợp với yêu cầu của em."
"Vậy nên?"
"Em..." Hà Tân Dương có chút xấu hổ: "Em đang hơi mâu thuẫn, nếu ở cùng người khác thì mình lại không hiểu người ta, trong lòng cũng không yên tâm."
Trình Châu Hoàn đợi cậu rửa tay xong mới cười nói: "Vậy ở cùng tôi thì sao?"
Rõ ràng Hà Tân Dương hơi sửng sốt, há miệng nửa ngày mới phun ra một câu mơ hồ: "Chuyện này..."
"Tôi không tính là người xa lạ chứ?" Trình Châu Hoàn tới gần, giọng nói cực kì nhu tình.
"Tất nhiên là không phải người xa lạ!" Quả nhiên.
"Ở cùng tôi sẽ cảm thấy trong lòng không yên ổn?"
"Không..." Hà Tân Dương hơi bối rối, tay chống lên bàn bếp, mắt nhìn xuống mặt đất: "Rất, rất yên tâm."
"Vậy thì thuê phòng của tôi đi." Trình Châu Hoàn đặt tay lên vai Hà Tân Dương: "800 tệ một tháng, niệm tình hai ta rất thân thuộc giảm cho em còn 600 tệ, thế nào?"
Hà Tân Dương nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, hai vai bị Trình Châu Hoàn chạm vào nóng muốn tan chảy. Cậu nghiêng người muốn sắp xếp lại câu từ trong não, đầu óc lại không nghe lời, một người tí hon luôn miệng nói "Có phải anh Trình thích mình không?", tên còn lại thì sống chết gào thét "Hà Tân Dương, mày đừng ảo tưởng nữa".
Cảm giác có hai giọng nói ồn ào cãi nhau trong đầu thật không dễ chịu, Hà Tân Dương tận lực khống chế mới chống đỡ nổi, cố gắng trấn định nói: "Anh Trình, thế này hình như không tốt lắm."
"Sao lại không tốt? Lại cảm thấy chiếm lợi của tôi à?" Trình Châu Hoàn vẫn bình tĩnh làm như không thấy Hà Tân Dương quẫn bách, nói đúng hơn là rất hưởng thụ biểu cảm vừa căng thẳng vừa bất an của cậu.
Hà Tân Dương nuốt nước miếng, chưa kịp mở miệng đã nghe Trình Châu Hoàn nói tiếp: "Nếu em thuê phòng của tôi cũng coi như là tôi chiếm lợi của em rồi, không phải rất công bằng sao?"
Hà Tân Dương á khẩu, hai chữ "chiếm lợi" tim lại đập bịch bịch.
Hai người tí hon vẫn đánh nhau trong đầu, "Có phải anh Trình thích mình không?" nhất thời chiếm ưu thế, áp đảo "Hà Tân Dương, mày đừng ảo tưởng nữa".
Trình Châu Hoàn lùi về phía sau hai bước, không nhanh không chậm nói: "Lấy tiền của em cũng là một loại chiếm lợi. Dù sao tiền này em phải mang ra ngoài thuê phòng người khác, đưa người khác tiền không bằng đưa cho tôi đi. Tôi cho thuê, em có phòng ở, cái này gọi là đôi bên cùng có lợi."
"Đôi bên cùng có lợi?" Hà Tân Dương không ngốc, sao cậu lại không biết Trình Châu Hoàn chỉ đang viện cớ để giúp mình chứ.
Mặc dù anh Trình chưa bao giờ khoe giàu trước mặt mình nhưng anh ấy ở tiểu khu hạng nhất, thuê phòng làm việc cũng là ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này, sao có thể để 600 tệ tiền thuê nhà của mình vào mắt.
Đối với người thành công lại có uy tín và danh dự như anh Trình mà nói, kiếm được 600 tệ tiền thuê phòng chẳng thà tiêu 600 tệ mua sự yên tĩnh còn hơn.
Trình Châu Hoàn đã quen phỏng đoán lòng người, thông qua ánh mắt của Hà Tân Dương gần như nhìn thấu toàn bộ băn khoăn và suy nghĩ trong lòng cậu, điều duy nhất anh không nhìn ra chính là câu nói "Có phải anh Trình thích mình không?" được Hà Tân Dương giấu thật kĩ.
Vì thế khóe miệng cong thành một nụ cười nhàn nhạt, lấy lùi làm tiến: "Dương Dương, thật ra em không cần khách khí với tôi. Nếu nói băn khoăn thì tôi mới là người nên băn khoăn nhiều hơn mới đúng. Có điều nếu em cảm thấy khó xử thì tôi cũng không ép. Hôm nay mùng bốn, mùng tám tôi mới đi làm, mấy ngày tới rảnh sẽ đi tìm phòng, nhưng em nhàn rỗi thì chăm Hắc Ca ăn uống tắm rửa coi như giúp tôi đỡ bận."
Hình như Hắc Ca cũng nghe được tên mình, vô cùng nịnh nọt sủa một tiếng, còn rất thâm tình nhìn Hà Tân Dương, giống như đang nói "Ba nhỏ đừng rời xa bé cưng".
Trên lưng Hà Tân Dương ra một tầng mồ hôi mỏng. Giọng Trình Châu Hoàn dịu dàng cực kì, ánh mắt cũng vô cùng ấm áp làm ngực cậu mềm như chocolate bị sữa bò hòa tan.
Tiếng nói "Có phải anh Trình thích mình không?" ma xui quỷ khiến dừng lại, thay vào đó là một dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào cơ thể.
Khóe miệng Hà Tân Dương hơi run rẩy, hơi trầm mặc chống lại con ngươi thâm thúy của Trình Châu Hoàn, nhẹ giọng đáp: "Được."
Trình Châu Hoàn buông mắt, giơ tay phải xoa đầu tóc hơi loạn của Hà Tân Dương.
Hắc Ca đang đứng cạnh xem hai người, nhìn thấy một màn cuối cùng vũng ngoe nguẩy đuôi muốn được xoa đầu, vừa cọ ống quần Trình Châu Hoàn vừa cắn dép lê Hà Tân Dương.
Tối hôm đó Trình Châu Hoàn đi tìm phòng như đã hứa.
Thuê nhà chỉ gói gọn trong mấy app này thôi, Trình Châu Hoàn thiết lập vị trí, điều kiện và số tiền có thể trả theo khu vực để lựa chọn sau. Hà Tân Dương ngồi ở bên cạnh, ngoan ngoãn ghi lại địa chỉ và số điện thoại liên lạc vào sổ. Trình Châu Hoàn ăn không nói có, phân tích xem phòng nào giá cao nhất, khu nào giao thông thuận tiện nhất, hời hợt khen từng căn một, nhưng cuối cùng tổng kết một câu làm Hà Tân Dương không cười nổi.
Lần nào Hà Tân Dương nghe cũng hưng phấn bừng bừng như khí cầu, sau đó đột nhiên bị kim đâm thủng một lỗ, nhất thời xẹp lép, còn bị khí đẩy đi rất xa.
Tâm tư xấu xa của Trình Châu Hoàn rốt cuộc cũng lộ ra, phát hiện dáng vẻ thất vọng của Hà Tân Dương rất đáng yêu.
Có điều dù sao Hà Tân Dương là đứa trẻ nghèo dù mùa đông lạnh giá không có bình nóng lạnh vẫn kiên trì vượt qua, với việc này tuy là vừa ý phòng nào bị Trình Châu Hoàn gạt đi phòng đó nhưng vẫn có thể xoay xở, gọi vài cuộc điện thoại đã quyết định ngày mốt sẽ đi xem phòng.
Trình Châu Hoàn cũng không để tâm, thấy ba ngày tới Sơn Thành thời tiết nắng ấm, cảnh xuân xán lạn lại nảy ra tâm tình muốn đi chơi xuân.
Hôm qua Hà Tân Dương ngủ rất muộn, khép lại sổ ghi chép đã buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài nhưng vẫn khăng khăng để Trình Châu Hoàn dùng phòng vệ sinh trước. Lúc Trình Châu Hoàn quấn đồ ngủ ra ngoài thấy Hà Tân Dương dựa vào sofa, tai vẫn đeo tai nghe, tay vẫn cầm điện thoại nhưng hai mắt đã nhắm nghiền.
Học từ mới đến nỗi ngủ quên luôn rồi.
Trình Châu Hoàn tâm tình rất tốt, đôi mắt cũng tràn ngập ý cười ngồi xổm xuống cạnh sofa. Hắc Ca vui vẻ chạy tới, cũng học bộ dáng anh ngồi xuống sàn nhà, chốc chốc lại nhìn Hà Tân Dương, chốc chốc lại nhìn Trình Châu Hoàn.
Trình Châu Hoàn giơ tay "Suỵt" với Hắc Ca, lui về phía sau vài nước làm bộ mới từ phòng tắm đi ra, làm như không có việc gì gọi: "Dương Dương."
Hà Tân Dương không ngủ sâu, xoa mắt đóng ứng dụng học từ mới lại, đứng dậy duỗi thắt lưng.
Dáng vẻ kia trong mắt Trình Châu Hoàn không khác nào một con thú nhỏ ngon miệng.
Hà Tân Dương tắm rửa xong thì dọn sạch wc, đặt bàn chải đánh răng, kem đánh răng cách thật xa của Trình Châu Hoàn mới chui vào ổ chăn của mình.
Ban đêm, Trình Châu Hoàn tỉnh dậy đi vệ sinh nhìn thấy khăn mặt của Hà Tân Dương bị vắt ở một góc hẻo lánh thành một tấm nhỏ, giống như bị khăn mặt của anh bắt nạt trông rất tội nghiệp. Ngay cả bánh xà phòng, dầu gội đầu, kem đánh răng và bàn chải của cậu cũng cố ý "trốn tránh", trong lòng Trình Châu Hoàn không khỏi buồn cười.
Suy nghĩ của bé con mùa hè chỉ có hai chiếc áo T shirt này kỳ thật vẫn rất tỉ mỉ.
Rõ ràng đuôi sói đã tiến vào hang động rồi nhưng vẫn cực kì lịch sự duy trì khoảng cách.
Trình Châu Hoàn nghĩ, Dương Dương nhất định là người khi xếp hàng lấy tiền cũng sẽ không bước quá vạch màu vàng.
Mùng năm, Sơn Thành trời xanh mây trắng như dự báo thời tiết đã nói.
Hà Tân Dương dậy rất sớm lấy đủ đồ ăn trong nửa ngày cho Hắc Ca, sau đó lại gọi điện cho vài vị chủ thuê nhà xác nhận hôm nay sẽ đi xem phòng. Trình Châu Hoàn vốn đã mặc áo khoác ngoài sậm màu cực kì có phong độ, thấy Hà Tân Dương chỉ mặc bộ quần áo vận động liền nhanh chóng về phòng thay áo da rất năng động.
Trời dần ấm hơn, áo lông đã không mặc được nữa, Trình Châu Hoàn muốn mua cho Tân Dương mấy bộ quần áo mùa xuân. Nhưng mua thì dễ, nghĩ lý do tặng quần áo mới tốn nơ-ron thần kinh.
Lúc Hà Tân Dương xem nhà, Trình Châu Hoàn sẽ ở bên cạnh suy nghĩ linh tinh, trong đầu khổ sở tự hỏi làm sao để tặng quần áo cho Hà Tân Dương, trong lòng thì xuân tâm dào dạt lấy Hà Tân Dương làm người mẫu đổi hết bộ này đến bộ khác.
Hà Tân Dương thỉnh thoảng sẽ hỏi một chút xem cái nhìn của anh thế nào. Trình Châu Hoàn làm bộ suy nghĩ, ngoài miệng nghe như đang khen nhưng thực ra ám chỉ chê này chê nọ. Lúc thì nói phòng bếp có nguy cơ rò rỉ nước, lúc lại nói tiểu khu không an toàn, khi lại nói tiền thuê quá cao. Tóm lại câu kết của Trình Châu Hoàn luôn là "Tuy rằng không tồi nhưng chúng ta vẫn nên xem xét lại".
Chủ nhà thấy phiền nhất chính là loại khách thuê thế này. Người tốt tình còn cười cười tiễn người, người nóng tính trực tiếp ném một câu "Muốn thì thuê, không thì biến".
Lúc tìm phòng trên mạng Trình Châu Hoàn cố ý chặn danh sách thuê qua người trung gian. Người trung gian là cháu, người cho thuê là ông nội, vì vậy ông không biết chuyện nên cũng không giận.
Một ngày cứ thế trôi qua, Hà Tân Dương phát hiện trong ánh mắt "cao không với tới" của anh Trình, phòng nào cũng có điểm trừ, không một căn nào phù hợp. Sáng mùng sau cậu quyết định không cho anh Trình đi cùng nữa, chỉ rót một bình nước đầy chuẩn bị ra ngoài một mình.
Trình Châu Hoàn cũng không cưỡng ép chính mình đi theo, còn nói vừa hay văn phòng có sự vụ khẩn cấp cần giải quyết, đợi Hà Tân Dương ra cửa mới lặng lẽ xuống ga-ra lấy xe đi theo, làm "sứ giả" âm thầm bảo vệ Hà Tân Dương.
Việc theo dõi thế này tuy nói ra có chút hạ thấp thân phận nhưng Trình đại luật sư lại cực kì thích ý, nắng xuân vừa chiếu xuống lại có cảm giác như đang chơi xuân.
Giữa trưa Nghiêm Khiếu gọi điện đến hẹn mấy ngày sau ăn một bữa, sau đó tùy tiện hỏi đang làm gì đó. Trình Châu Hoàn lười biếng nói đang đi xem phòng với Dương Dương, giọng điệu đắc ý như sắp tràn sang đầu dây bên kia.
Răng Nghiêm Khiếu ê nửa ngày, cười nhạo: "Trình Nhi, con có thể làm được."
Hà Tân Dương xem phòng từ buổi sáng đến giữa trưa, mệt đến mức miệng khô lưỡi khô, cảm thấy phòng này cũng ổn, phòng kia cũng được. Không có Trình Châu Hoàn ở bên xoi mói, tự mình chọn lựa vẫn cảm thấy hốt hoảng.
Lúc đi về gặp cảnh tắc đường, Hà Tân Dương âm thầm nghĩ lại: Trước khi gặp anh Trình, mọi việc từ lớn đến bé mình đều có thể làm chủ, hiệu suất công việc cũng cao. Sau khi gặp anh Trình thì sao? Thế mà lại sinh ra tâm lý ỷ lại, gặp chuyện gì cũng muốn hỏi ý kiến của anh Trình.
Không được!
Hà Tân Dương tự nhủ trong lòng, quyết định hôm nay phải chọn được một phòng.
Nhưng Trình Châu Hoàn lại muốn gây khó dễ, gọi một cuộc điện thoại đến nói mình đã giải quyết xong việc rồi, cũng muốn đến xem phòng.
Phản ứng đầu tiên của Hà Tân Dương là đồng ý, nói xong mới cảm thấy hối hận.
Hôm nay Trình Châu Hoàn mặc tây trang, vắt áo khoác ngoài khăn quàng cổ lên cánh tay trông rất phong độ. Giày da sạch sẽ không bám một hạt bụi nào có vẻ không phù hợp với căn phòng chật chội.
Trình Châu Hoàn chỉ trỏ này nọ trước mặt chủ nhà, khen một câu chê chín câu. Hà Tân Dương nghe được lông mày giật giật, vị chủ cho thuê nhà trên người tản ra mùi hôi lâu ngày không tắm rửa đang giận tím mặt, nói một tràng tiếng địa phương thô tục, kết luận là giả bộ ép người cái cmn gì, có tiền thì thuê tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố đi!
Trình Châu Hoàn đúng thật là thuê nhà ở trung tâm thành phố.
Sau đó Hà Tân Dương tiếp tục tìm vài phòng nữa, nhưng giá cả những nơi còn lại đã vượt qua số tiền dự định của cậu rồi.
Thật ra hai hôm nay đi xem phòng đã vượt qua 600 tệ ban đầu cậu tính rồi. Lúc ấy Trình Châu Hoàn đặt phạm vi trong khoảng từ 400-750 tệ, nói như vậy sẽ có nhiều lựa chọn hơn, đến lúc đó vừa lòng phòng nào thì lại thương lượng với chủ nhà.
Hà Tân Dương vốn hơi do dự, Trình Châu Hoàn lập tức đổi 750 thành 600 tệ, số phòng tìm ra ít ỏi gần như không có. Hà Tân Dương thở dài, bấy giờ mới đồng ý tìm phòng giá 750 tệ.
Nhưng mà hiện giờ chủ nhà không tăng giá đã là rộng lượng, làm gì còn ai bớt cho cậu vài chục tệ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất