Trồng Mặt Trời

Chương 31

Trước Sau
"Không tăng ca, có chuyện gì sao?"

"Em mời anh đi ăn lẩu nhé!"

Trình Châu Hoàn nhìn trên bàn một lượt, ánh mắt dừng ở cái thìa trong cốc nước, vươn tay cầm lấy, vừa khuấy cà phê vừa nói: "Được, ăn xong chúng ta đi xem thử lớp bổ túc."

Thìa khuấy cà phê không giống dụng cụ ăn uống bình thường, rất ít thứ bình thường có thể dùng chung như đĩa.

Có thể lấy từ chỗ khác để dùng, không cần rửa đã cho vào cốc của mình để khuấy. Không phải là không vệ sinh mà là thìa có quan hệ thân mật với chủ của nó.

Hà Tân Dương nhìn chằm chằm cái thìa nhỏ, thích thú trong lòng như cơn gió nhẹ làm mặt nước nổi lên gợn sóng, khuếch tán từng lớp một trong trái tim. Cậu sững sờ vài giây, lộ vẻ bối rối thu dọn sách vở không viết tới lại, nhỏ giọng hỏi: "Lớp bổ túc? Hôm nay ạ?"

"Ừ." Trình Châu Hoàn uống một ngụm cà phê, ngón cái và ngón trỏ vẫn khuấy khuấy: "Lần trước không phải tôi nói nhờ người tìm lớp giúp em rồi sao? Đã tìm được rồi, giáo viên đều đến từ nội thành, cũng rất có tiếng, học vào cuối tuần, người quen nên lấy giá 6800 tệ. Tối nay chúng ta đi xem thử, nếu vừa lòng thì mau chóng đăng ký."

Nói xong làm bộ đi ra bên ngoài, tay phải vẫn cầm thìa, vừa nhìn là biết định mang vào nhà vệ sinh để rửa.

Hà Tân Dương vội vàng đứng lên hô: "Để chút nữa em rửa cho."

Trình Châu Hoàn cười quay đầu lại: "Không sao, tôi đi rửa."

"Em cũng muốn khuấy cà phê." Hà Tân Dương lấy một gói Nestle trong ngăn bàn ra: "Khuấy xong rửa một thể."

Trình Châu Hoàn nghe cậu, để lại thìa rồi đi.

Giờ làm việc buổi chiều đã bắt đầu rồi, Hà Tân Dương lặng lẽ liếm liếm thìa trước khi khuấy cà phê.

Có điều thìa cũng không còn hương vị của anh Trình nữa rồi.

Lớp học bổ túc Trình Châu Hoàn nói là một tòa nhà nằm ở phụ cận trường Nam Khai, lúc hai người mang theo vị lẩu tới nơi thì đã có không ít phụ huynh và học sinh đến.

Hà Tân Dương đến tuổi tham gia thi đại học, đứng cùng những học sinh này tất nhiên nhìn ra là học sinh; nhưng thân phận của Trình Châu Hoàn lại xấu hổ hơn, vừa không giống học sinh chịu trăm cay nghìn đắng lại càng không giống bậc cha mẹ mong con thành tài. Hai người một trước một sau đi tới thu hút không ít ánh nhìn.

Gần đây "văn hóa hủ" rất thịnh hành, thi cấp ba không áp lực, thi đại học càng không biến mất. Nhóm fangirl thần thông quảng đại, nga cả Vật lý và Hóa học còn có thể ship với nhau, huống chi là hai người nổi bật liếc mắt đã nhìn ra như thế này.

Trong đám người thỉnh thoảng truyền ra tiếng ríu rít trầm trồ. Trình Châu Hoàn hiểu nhưng không để ý tới, một mực dắt Hà Tân Dương đi về phía trước. Hà Tân Dương lại hiểu sai tiếng nói ríu rít này, cho là những cô gái này mê mẩn vẻ đẹp của anh Trình, cảm thấy không thoải mái vô thức hạ khóe miệng xuống.

Khóa bổ túc này chưa bắt đầu, phòng tiếp khách dán đầy bảng thành tích thi đại học của học sinh. Những học sinh thi được điểm cao từng học ở đây sẽ được in đậm tên, giống như thần tài của lớp học để thu hút người tới.

Nói là mang Dương Dương đến nhìn thử xem, "Thấy phù hợp thì nộp tiền luôn" nhưng thực tế thì Trình Châu Hoàn đã sớm thanh toán đầy đủ trước rồi, lần này chỉ đi có lệ thôi.

Hà Tân Dương chẳng hay biết gì, cũng cầm đơn tuyên truyền đọc kĩ như các bạn. Có điều bọn họ chú ý đến lịch học, còn Hà Tân Dương thì chú ý đến giá cả in ở mặt sau.

Trên đơn tuyên truyền viết giá niêm yết là 16000 tệ, hai tay Hà Tân Dương run rẩy suýt nữa xé tờ giấy làm đôi.

Trình Châu Hoàn gọi cậu một tiếng, ngoắc ngoắc ngón trỏ. Hà Tân Dương khẩn trương vò tờ rơi thành một cục, lách người qua một cặp cha mẹ, kéo Trình Châu Hoàn đi, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Nơi này quá đắt, chúng ta đổi nơi khác đi."

Trình Châu Hoàn bị kéo đi vài bước, nắm lấy vai cậu cũng nhỏ giọng nói: "Giá cả trên đơn tuyên truyền em cũng tin à?"

"Dạ?" Nghe vậy Hà Tân Dương mở tờ giấy ra, dòng 16000 tệ đã bị nhăn thành một đống, hai số 0 dính vào nhau, nhìn qua giống như là 1600 tệ.

Nhưng Hà Tân Dương không mù, cũng không ngốc.

Trình Châu Hoàn kéo cậu đến một bên, tránh khỏi đám đông: "Không phải nói là có người quen sao. Ông chủ của trung tâm này là khách của tôi."



Hà Tân Dương: "..."

"6800 tệ, Dương Dương, giá này có được không?"

Lúc Trình Châu Hoàn nói lời này, biểu cảm hơi giống mấy nhân viên bán bảo hiểm.

Lông mày Hà Tân Dương run run, gãi đầu do dự: "Em, em, để em suy nghĩ đã."

Ngay lúc này, mẹ của một cậu học sinh ăn mặc nghiêm túc hô to: "Cái gì cơ? Lớp đặc biệt chỉ nhận ba mươi học sinh, đủ rồi sẽ không nhận thêm nữa?"

Giáo viên trẻ tuổi giải đáp thắc mắc bị giọng của người phụ nữ lầm hoảng sợ, cười làm lành: "Đúng vậy chị ạ, nếu chị quyết định xong rồi thì mau chóng báo danh lớp đặc biệt của tôi... Ừm chỉ có tám học viên nữa thôi, chắc là đêm nay sẽ đầy."

Kẻ xướng người họa, giống như đã được người nhờ vả từ trước.

Trình Châu Hoàn cố ý nhìn về bên đó: "Dương Dương, ngày mai đăng ký sẽ không còn lớp đặc biệt nữa."

Hà Tân Dương nhìn nhóm phụ huynh tranh nhau đăng ký cho con mình, khó xử nói: "Anh Trình, hôm nay em ra ngoài không mang thẻ."

Trình Châu Hoàn cười cười: "Tôi cho em vay, cuối tuần em đến ngân hàng chuyển tiền trả là được."

Lúc lấy thẻ chuyển 6800 tệ cho Trình Châu Hoàn, Hà Tân Dương vô thức thở dài. Nghĩ đến số tiền này giống như đặt cược cho tương lai, cậu lại cảm thấy trọng trách nặng nề.

Nhỡ đâu học một khóa bổ túc nhưng năm sau vẫn thi rớt thì sao?

Cậu mạnh mẽ lắc đầu, nhớ tới dáng vẻ khi họp của anh Trình lại thở ra, lúc này mới cầm thẻ đi ra ngân hàng chuyển tiền.

Đầu tháng bảy, Sơn Thành đã nóng như lò lửa. Trình Châu Hoàn đỗ xe ở đường nhỏ cạnh ngân hàng, trong xe ngoài xe khác nhau một trời một vực. Chỉ chuyển tiền thôi Hà Tân Dương cũng tốn rất nhiều sức lực, cả người đã ướt đẫm. Trở lại trong xe cậu không nừng lau mồ hôi, cầm cốc nước mát uống ừng ực.

Trước khi lớp học bổ túc bắt đầu, Trình Châu Hoàn mua cho Hà Tân Dương một cái balo của Nike, lúc này không dùng mấy lý do "giảm giá", "quà tặng", "mua nhiều quá" nữa mà thẳng thắn nói là chúc cậu ôn tập thật tốt.

Lúc nhận được balo tim Hà Tân Dương đập rất nhanh, lung tung mở sách vở ra học, giống như là nếu chậm một chút anh Trình sẽ nhìn ra mình kích động đến phát run.

Những ngày học bổ túc ở Sơn Thành náo nhiệt đã bắt đầu rồi.

Hà Tân Dương một đêm không ngủ, ánh mắt hơi đỏ, quầng thâm bên mắt đen thui như gấu trúc nhưng tinh thần lại rất tốt, sáng sớm dắt Hắc Ca dạo vài vòng quanh tiểu khu rồi về rửa mặt chải đầu, sau đó đeo balo mới tinh chuẩn bị ra ngoài.

Trình Châu Hoàn cầm chìa khóa xe gọi: "Từ từ, để tôi đưa em đi."

Hà Tân Dương ngồi xổm vừa đi giày vừa nói: "Không cần đâu anh Trình, em đi một mình được, bắt một chuyến tàu điện là tới."

"Không sao, chờ ba phút tôi thay quần áo rồi ra ngay." Trình Châu Hoàn mới dậy không lâu, đã vệ sinh cá nhân nhưng trên người vẫn mặc đồ ngủ.

Anh đi dép lê bước nhanh vào phòng ngủ, hai tay cầm vạt áo, đi được nửa đường đã bắt đầu vén áo định thay.

Hà Tân Dương đứng dậy, vừa quay đầu lại đã thấy bóng lưng Trình Châu Hoàn cùng với mép quần lót lộ ra ngoài. Da đậu cậu nhất thời căng thẳng, vội vàng đẩy cửa ra nói: "Không cần đâu ạ, em đi đây, anh Trình cứ ngủ thêm một lát đi."

"Dương..." Trình Châu Hoàn để áo xuống giường, chữ "Dương" thứ hai còn chưa nói ra đã bị tiếng đóng cửa chặn lại. Anh sững sờ một lát, gãi gãi đầu che giấu mất mát, đứng ngốc một lát mới mặc áo trở lại dưới cái nhìn chăm chú của Hắc Ca.

Hắc Ca đã trở thành một con chó lưng đen trưởng thành cường tráng rồi, nhưng bởi vì dòng máu không thuần nên diện mạo cũng sẽ không bằng những con chó thuần chủng cùng loại, hai tai rủ xuống bên đầu chưa từng đồng thời dựng thẳng.

Lúc Hà Tân Dương đóng cửa ra ngoài, hai tai Hắc Ca đều trong trạng thái rũ xuống, vừa vặn che đi đôi mắt, trông rất giống mấy nhãn dán trên điện thoại, rất phù hợp với mấy chữ to: không thấy gì hết.



Bị một vật thể sống dùng vẻ mặt "không thấy gì hết" nhìn chằm chằm, Trình Châu Hoàn theo bản năng vén áo xuống, thầm cảm thấy hành vi vừa đi vừa cởi áo của mình đúng thật là hơi cay mắt.

Ngày đầu tiên Dương Dương đi học bổ túc, kế hoạch ban đầu của Trình Châu Hoàn là tài xế đưa đón cậu, giữa trưa sẽ ăn cơm cùng nhau, thuận tiện nghe Dương Dương nói về chuyện học hành tâm đắc, dành chút thời gian cho thầy giáo phong bì làm quà. Kết quả Dương Dương cố tình không muốn nợ anh nữa, xe riêng tốt hơn không ngồi, cứ phải vội vội vàng vàng đi ngồi tàu điện chật ních người kia, quả thật là đứa nhỏ mạnh mẽ.

Cơ mà nghĩ lại thì Trình Châu Hoàn cũng có thể hiểu được.

Dương Dương thôi học đã hai năm, những thứ canh cánh trong lòng cậu không chỉ là được đến lớp nghe giảng mà còn là "cảm giác" đến trường.

Nếu anh nhất định muốn lái xe đưa cậu đi, đó chính là lấy danh nghĩa "lòng tốt" đoạt mất quyền lợi "hoài niệm của người ta.

Trình Châu Hoàn cười tự giễu, lấy bánh bao nhân đậu và sữa ra, tự an ủi mình: thôi bỏ đi, tùy Dương Dương vậy.

Mặc dù nói vậy nhưng buổi chiều Trình Châu Hoàn cũng không nhịn được hẹn Nghiêm Khiếu đến trường Nam Trung đánh bóng rổ, gửi tin nhắn cho Hà Tân Dương: "Tôi ở Nam Khai, tạn học thì tới tìm tôi."

Giờ này hiển nhiên Hà Tân Dương đang đi học, mấy tiếng sau mới rep một chữ "Vâng".

Nghiêm Khiếu mang một đám anh em đến, nói đúng hơn là một đám anh em của Chiêu Phàm.

Cái tên này nhân duyên tốt, đi tới đâu cũng xưng anh gọi em, được mọi người gọi là "đóa hoa giao tiếp"* phiên bản nam. Nghiêm Khiếu vừa nói Trình Nhi hẹn đánh bóng rổ liền hô hào với bạn bè, cảnh sát hình sự hay cảnh sát giao thông cũng báo tên nói sẽ tới.

Trình Châu Hoàn vừa thấy vậy dứt khoát ném bóng vào rổ, kéo Nghiêm Khiếu ngồi xuống bóng cây nói chuyện phiếm.

Nghiêm Khiếu: "Ba Trình à, thế này là cậu định nuôi Dương Dương đến khi tốt nghiệp đại học sao?"

Trình Châu Hoàn: "Dương Dương tự góp được tiền, học phí và tiền sinh hoạt năm nhất đã đủ cả, không cần tôi nuôi."

"Không cần cậu nuôi... Lừa ai vậy? Hóa ra "Quỹ Tiểu Thái Dương" là chuẩn bị cho mặt trời nhỏ của nhà khác à?"

"Nói vớ vẩn gì vậy!"

"Không phải tôi nói vớ vẩn đâu. Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút là rốt cuộc bao giờ cậu mới ngả bài vậy? Lề mề thành bộ dáng này... Ngay cả tôi cũng không muốn thừa nhận cậu là anh em."

"Hiện giờ không phải lúc để ngả bài. Cậu cũng thấy đấy, Dương Dương đang dốc toàn lực để ôn thi, thời gian và tinh lực có hạn, hơn nữa cuối tuần vẫn còn phải đi học bổ túc. Chuyện này rất lớn, muốn hiểu và chấp nhận cũng cần thời gian. Hiện giờ tôi không rõ chuyện này sẽ ảnh hưởng gì, cũng không rõ nó sẽ gây ra hậu quả thế nào cho Dương Dương. Vì vậy mình muốn chờ đợi một thời gian, ít nhất để Dương Dương thuận lợi thi đại học xong đã. Nói thế nào nhỉ, cậu không hiểu được đứa trẻ như Dương Dương đâu. Dương Dương không giống với chúng ta, tuy rằng thi đại học không phải con đường duy nhất nhưng chắc chắn là con đường quan trọng nhất. Nếu thi tốt thì tương lai mới có thể thay đổi, còn thi không tốt thì tương lai rất khó trước."

"Vớ vẩn!" Nghiên Khiếu hừ nhẹ một tiếng lấy gói thuốc lá ra, lại nhớ tới đây là trường học đành phải cất lại vào túi: "Hiểu biết về những đứa trẻ nghèo của tôi chỉ có nhiều chứ không có ít hơn cậu. Chẳng lẽ mấy năm ra Bắc vào Nam của tôi bỏ đi hết à? Cậu chỉ nghĩ đến sau khi thổ lộ Dương Dương sẽ lơ là học tập, vậy tại sao lại không nghĩ tới Dương Dương sẽ vì vậy mà vui vẻ, học tập ngày càng tiến bộ? Hơn nữa tôi nói này Trình Nhi, giả bộ đứng đắn thì cũng nên nghĩ lại một chút chứ. Tại sao thi đại học lại là con đường quan trọng nhất? Theo tôi thấy ấy, gia đình không có điều kiện tốt nhất đừng nên thi đại học, ra ngoài xã hội va chạm sớm một chút, thành thạo một nghề để nuôi sống bản thân, nhân sinh cũng coi như có ý nghĩa. Cậu nhìn thử xem, mỗi năm số sinh viên tốt nghiệp ra trường rồi thất nghiệp còn không nhiều à? Thành tích xuất sắc thì không nói, còn thành tích bình thường muốn tìm một công việc tốt một nửa là dựa vào tiền, một nửa là dựa vào quan hệ. Tiền và quan hệ, những đứa trẻ nghèo thì có cái nào? Đại học là một cái hố lửa, cậu cần gì phải đẩy Dương Dương xuống cái hố lửa đó?"

Trình Châu Hoàn nhìn nhóm cảnh sát đang gào thét tranh đoạt bóng, trầm giọng nói: "Thứ nhất, là Dương Dương tự muốn thi đại học, tôi chỉ trải đường cho em ấy, sao lại có "nên" hay "không nên"? Thứ hai, có tôi ở đây, cả tiền và quan hệ Dương Dương đều có. Thứ ba..."

Nói đoạn, Trình Châu Hoàn cười khẽ: "Sau này nhất định Dương Dương sẽ cực kỳ xuất chúng."

Nghiêm Khiếu thấp giọng chửi thề: "Cậu đừng có đánh trống lảng, tôi đang hỏi bao giờ cậu mới định tỏ tình."

Trình Châu Hoàn vòng tay ra sau gáy, thoải mái ngửa cổ: "Tới đó xem đi."

"Cậu..." Vẻ mặt Nghiêm Khiếu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vừa muốn đạp Trình Châu Hoàn một cước thì nghe Chiêu Phàm hô to: "Thay người, thay người, lão Nghiêm mau tới đây!"

Nghiêm Khiếu đứng dậy, mắng: "Trình Nhi, con mẹ nó cậu thành chim sợ cành cong rồi à? Có phải muốn chờ Hà Tân Dương đến tỏ tình với cậu luôn không?"

Khuỷu tay Trình Châu Hoàn run lên, suýt nữa không chống đỡ được cơ thể.

Nghiêm Khiếu đã chạy vào sân. Trình Châu Hoàn nhìn bóng rổ bay tới bay lui nghĩ: đợi Dương Dương thổ lộ với tôi, vậy cũng phải để Dương Dương thích tôi đã.

Trình Châu Hoàn có thể xác định, Dương Dương đúng là thích anh, nhưng không phải là loại thích mà anh muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau