Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
Chương 186
Hôm sau, Lê Khinh Chu xụi lơ trên giường, không thể ngồi dậy, eo cậu đau, mông cũng đau……
Tối qua được "yêu thương" hết sức lợi hại, dù cậu nói đủ rồi, dừng lại, thì A Hoài vẫn không buông tha……
Lê Khinh Chu ghé vào trên giường, một tay nắm lấy gối nằm, một tay chậm rãi dời xuống, xoa xoa mông trái……
Nói như vậy, hẳn là phía trên còn lưu lại dấu vết hồng hồng.
“Ôi……sao A Hoài lại đánh mình chứ.” Lê Khinh Chu uể oải lẩm bẩm.
Người không biết còn tưởng rằng cậu đang ủy khuất.
Lê Khinh Chu nghĩ không ra, cậu nhớ đêm qua ở công ty —— rõ ràng đã nghiêm túc “nhận sai”, sau đó ngẩng đầu biểu cảm có chút phức tạp, khó hiểu của A Hoài.
Liễu Bạc Hoài muốn xuống tay nhưng lại không nỡ, không biết nên làm thế nào cho phải, vig thế, buổi tối sau khi về nhà liền dùng cách “yêu” để giáo dục.
Giáo dục sâu khắc, lệnh người khó quên.
Lê Khinh Chu đỏ mặt kết thúc hồi ức, tối qua bị giáo dục lâu lắm, hẳn đến hơn nửa đêm mới ngủ, sáng nay không ngoài dự kiến dậy trễ.
Sau khi thức dậy, Liễu Bạc Hoài hôn cậu một chút liền ra ngoài làm bữa sáng.
Lát sau, hắn bưng mâm đồ ăn vào phòng ngủ.
Lê Khinh Chu liếc hắn một cái, sau đó quay đầu, nghiêng mặt vào gối bất động, tự thể nghiệm mà biểu hiện ra cái gọi là làm lơ.
[ Hừ, còn không nhanh lại dỗ dành ta, A Hoài thối.]
—— Bọt khí tiểu nhân tay chống nạnh, chu miệng, mắt to chớp chớp, rõ ràng là làm nũng muốn người dỗ dành.
Liễu Bạc Hoài câu khóe miệng lên, tìm chỗ đặt mâm đồ ăn xuống, sau đó đến bên mép giường, ôm người trên giường lên, cười nói: “Ngoan, dậy ăn cơm.”
“Không đói.” Lê Khinh Chu mặt không biểu tình nói.
Cậu vừa nói xong, bụng liền vang lên một trận ục ục.
Lê Khinh Chu: “……”
[ Sao, sao lại không chừa cho ta chút mặt mũi nào hết vậy!]
—— Bọt khí tiểu nhân mặt đỏ bừng, giơ nắm tay nhỏ muốn đấm bụng của mình, xấu hổ đến sắp bốc khói.
Biểu cảm trên mặt Lê Khinh Chu cũng không khác gì, tai hơi đỏ, cổ cũng hiện lên một tầng đỏ ửng.
Liễu Bạc Hoài không dám cười ra tiếng, hắn sợ phát ra một chút thanh âm, thì hôm nay sẽ không dỗ được bảo bối.
Hắn ho khan một tiếng, làm bộ không nghe thấy, tiếp tục ôm Lê Khinh Chu: “Đêm qua đều là anh sai, là anh bắt nạt em.”
“Ngoan, đừng để bản thân bị đói, ăn chút gì nha?”
Lê Khinh Chu không có trả lời, nhưng biểu tình đã hơi mềm hơn, theo bậc thang đó mà xuống, kỳ thật cậu cũng đói bụng.
[ Anh biết sai rồi thì tốt, hừ, vậy ăn một chút.]
—— Bọt khí tiểu nhân khoanh chân ngồi xuống, xoa bụng nhỏ nhìn chằm chằm đồ ăn trên mâm, liếm miệng.
Liễu Bạc Hoài dỗ cậu xong, liền dựng cái bàn nhỏ bên mép giường lên, bưng mâm đồ ăn tới: “Bảo bối, anh đút em ăn?”
Lê Khinh Chu nhấp môi: “Tự em làm được.”
Mới không cần anh đút đâu.
Vừa rồi cậu chính là xấu hổ, không dám nhìn thẳng Liễu Bạc Hoài, nói xong liền cúi đầu ăn cơm.
Liễu Bạc Hoài ngồi đối diện nhìn cậu, Lê Khinh Chu biệt nữu hỏi: “Anh không ăn sao?”
Liễu Bạc Hoài: “Lát nữa anh ăn, bảo bối ăn trước đi.”
Vừa dứt lời, bên miệng hắn liền đưa tới một muỗng cháo gạo kê thơm ngào ngạt, bên tai vang lên tiếng của Lê Khinh Chu: “A Hoài, cùng ăn đi.”
[Ta quá thiện lương, không nỡ để A Hoài đói bụng.]
—— Bọt khí tiểu nhân nheo mắt to, hắc hắc cười hai tiếng.
Đầu quả tim của Liễu Bạc Hoài mềm mại một mảnh, há mồm muốn ăn, nhưng cái muỗng để ở bên miệng lại ngoài ý muốn dời đi.
Liễu Bạc Hoài há mồm ăn một ngụm không khí.
“……”
Mặt Lê Khinh Chu nhiễm lên ý cười xấu xa.
[ Aizz, liền không cho anh ăn, không cho ăn ha ha ha ——]
—— Bọt khí tiểu nhân thấy Liễu Bạc Hoài mắc mưu, không nhịn được ôm bụng cười, ngã chổng vó lên trên vách.
Lê Khinh Chu còn di di cái muỗng để trước mặt hắn, nói: “A Hoài, em tưởng là anh không ăn nên mới lấy muỗng đi, không phải cố ý đâu.”
[ Hắc hắc, ta cố ý đó.]
—— Bọt khí tiểu nhân bò dậy, mắt to bừng bừng hứng thú, chằm chằm nhìn Liễu Bạc Hoài, giống như chờ mong hắn há miệng lần nữa.
“……”
Liễu Bạc Hoài bỗng nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Ừm, Khinh Chu của anh đương nhiên không phải cố ý rồi, anh không đói bụng, em ăn đi.”
Lê Khinh Chu mẫn cảm nhận thấy một tia nguy hiểm: “Thật sự không ăn sao?”
“Không ăn, bảo bối ăn đi.”
“A Hoài, không ăn thật sao?”
“Ừm.”
Thấy Liễu Bạc Hoài ý chí kiên định, Lê Khinh Chu đành phải chuyển cái muỗng đến miệng mình, nhưng đồ ăn vừa mới đi vào đã bị đoạt.
Lê Khinh Chu giơ cái muỗng ngốc lăng, gương mặt ửng đỏ.
—— Bọt khí tiểu nhân như bị đứng máy.
“Anh, anh……” Sau khi lấy lại tinh thần, Lê Khinh Chu xấu hổ nói không ra lời.
Liễu Bạc Hoài dù bận vẫn ung dung: “Anh như thế nào? Bảo bối còn muốn ăn sao, anh đút em.”
“…… Không cần, em tự ăn.”
Lê Khinh Chu thành thật ăn sáng.
Không lâu sau, chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh ở Trang gia một đêm trở về, Lê Khinh Chu bồi bọn họ trong chốc lát, liền cùng Liễu Bạc Hoài đến công ty.
…………
Quý Phong xin nghỉ phép ở đoàn phim.
Vì thế, sau khi ký kết hợp đồng xong, phải khẩn trương quay chụp quảng cáo, chờ quay xong sẽ về đoàn phim lại.
Tối qua được "yêu thương" hết sức lợi hại, dù cậu nói đủ rồi, dừng lại, thì A Hoài vẫn không buông tha……
Lê Khinh Chu ghé vào trên giường, một tay nắm lấy gối nằm, một tay chậm rãi dời xuống, xoa xoa mông trái……
Nói như vậy, hẳn là phía trên còn lưu lại dấu vết hồng hồng.
“Ôi……sao A Hoài lại đánh mình chứ.” Lê Khinh Chu uể oải lẩm bẩm.
Người không biết còn tưởng rằng cậu đang ủy khuất.
Lê Khinh Chu nghĩ không ra, cậu nhớ đêm qua ở công ty —— rõ ràng đã nghiêm túc “nhận sai”, sau đó ngẩng đầu biểu cảm có chút phức tạp, khó hiểu của A Hoài.
Liễu Bạc Hoài muốn xuống tay nhưng lại không nỡ, không biết nên làm thế nào cho phải, vig thế, buổi tối sau khi về nhà liền dùng cách “yêu” để giáo dục.
Giáo dục sâu khắc, lệnh người khó quên.
Lê Khinh Chu đỏ mặt kết thúc hồi ức, tối qua bị giáo dục lâu lắm, hẳn đến hơn nửa đêm mới ngủ, sáng nay không ngoài dự kiến dậy trễ.
Sau khi thức dậy, Liễu Bạc Hoài hôn cậu một chút liền ra ngoài làm bữa sáng.
Lát sau, hắn bưng mâm đồ ăn vào phòng ngủ.
Lê Khinh Chu liếc hắn một cái, sau đó quay đầu, nghiêng mặt vào gối bất động, tự thể nghiệm mà biểu hiện ra cái gọi là làm lơ.
[ Hừ, còn không nhanh lại dỗ dành ta, A Hoài thối.]
—— Bọt khí tiểu nhân tay chống nạnh, chu miệng, mắt to chớp chớp, rõ ràng là làm nũng muốn người dỗ dành.
Liễu Bạc Hoài câu khóe miệng lên, tìm chỗ đặt mâm đồ ăn xuống, sau đó đến bên mép giường, ôm người trên giường lên, cười nói: “Ngoan, dậy ăn cơm.”
“Không đói.” Lê Khinh Chu mặt không biểu tình nói.
Cậu vừa nói xong, bụng liền vang lên một trận ục ục.
Lê Khinh Chu: “……”
[ Sao, sao lại không chừa cho ta chút mặt mũi nào hết vậy!]
—— Bọt khí tiểu nhân mặt đỏ bừng, giơ nắm tay nhỏ muốn đấm bụng của mình, xấu hổ đến sắp bốc khói.
Biểu cảm trên mặt Lê Khinh Chu cũng không khác gì, tai hơi đỏ, cổ cũng hiện lên một tầng đỏ ửng.
Liễu Bạc Hoài không dám cười ra tiếng, hắn sợ phát ra một chút thanh âm, thì hôm nay sẽ không dỗ được bảo bối.
Hắn ho khan một tiếng, làm bộ không nghe thấy, tiếp tục ôm Lê Khinh Chu: “Đêm qua đều là anh sai, là anh bắt nạt em.”
“Ngoan, đừng để bản thân bị đói, ăn chút gì nha?”
Lê Khinh Chu không có trả lời, nhưng biểu tình đã hơi mềm hơn, theo bậc thang đó mà xuống, kỳ thật cậu cũng đói bụng.
[ Anh biết sai rồi thì tốt, hừ, vậy ăn một chút.]
—— Bọt khí tiểu nhân khoanh chân ngồi xuống, xoa bụng nhỏ nhìn chằm chằm đồ ăn trên mâm, liếm miệng.
Liễu Bạc Hoài dỗ cậu xong, liền dựng cái bàn nhỏ bên mép giường lên, bưng mâm đồ ăn tới: “Bảo bối, anh đút em ăn?”
Lê Khinh Chu nhấp môi: “Tự em làm được.”
Mới không cần anh đút đâu.
Vừa rồi cậu chính là xấu hổ, không dám nhìn thẳng Liễu Bạc Hoài, nói xong liền cúi đầu ăn cơm.
Liễu Bạc Hoài ngồi đối diện nhìn cậu, Lê Khinh Chu biệt nữu hỏi: “Anh không ăn sao?”
Liễu Bạc Hoài: “Lát nữa anh ăn, bảo bối ăn trước đi.”
Vừa dứt lời, bên miệng hắn liền đưa tới một muỗng cháo gạo kê thơm ngào ngạt, bên tai vang lên tiếng của Lê Khinh Chu: “A Hoài, cùng ăn đi.”
[Ta quá thiện lương, không nỡ để A Hoài đói bụng.]
—— Bọt khí tiểu nhân nheo mắt to, hắc hắc cười hai tiếng.
Đầu quả tim của Liễu Bạc Hoài mềm mại một mảnh, há mồm muốn ăn, nhưng cái muỗng để ở bên miệng lại ngoài ý muốn dời đi.
Liễu Bạc Hoài há mồm ăn một ngụm không khí.
“……”
Mặt Lê Khinh Chu nhiễm lên ý cười xấu xa.
[ Aizz, liền không cho anh ăn, không cho ăn ha ha ha ——]
—— Bọt khí tiểu nhân thấy Liễu Bạc Hoài mắc mưu, không nhịn được ôm bụng cười, ngã chổng vó lên trên vách.
Lê Khinh Chu còn di di cái muỗng để trước mặt hắn, nói: “A Hoài, em tưởng là anh không ăn nên mới lấy muỗng đi, không phải cố ý đâu.”
[ Hắc hắc, ta cố ý đó.]
—— Bọt khí tiểu nhân bò dậy, mắt to bừng bừng hứng thú, chằm chằm nhìn Liễu Bạc Hoài, giống như chờ mong hắn há miệng lần nữa.
“……”
Liễu Bạc Hoài bỗng nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Ừm, Khinh Chu của anh đương nhiên không phải cố ý rồi, anh không đói bụng, em ăn đi.”
Lê Khinh Chu mẫn cảm nhận thấy một tia nguy hiểm: “Thật sự không ăn sao?”
“Không ăn, bảo bối ăn đi.”
“A Hoài, không ăn thật sao?”
“Ừm.”
Thấy Liễu Bạc Hoài ý chí kiên định, Lê Khinh Chu đành phải chuyển cái muỗng đến miệng mình, nhưng đồ ăn vừa mới đi vào đã bị đoạt.
Lê Khinh Chu giơ cái muỗng ngốc lăng, gương mặt ửng đỏ.
—— Bọt khí tiểu nhân như bị đứng máy.
“Anh, anh……” Sau khi lấy lại tinh thần, Lê Khinh Chu xấu hổ nói không ra lời.
Liễu Bạc Hoài dù bận vẫn ung dung: “Anh như thế nào? Bảo bối còn muốn ăn sao, anh đút em.”
“…… Không cần, em tự ăn.”
Lê Khinh Chu thành thật ăn sáng.
Không lâu sau, chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh ở Trang gia một đêm trở về, Lê Khinh Chu bồi bọn họ trong chốc lát, liền cùng Liễu Bạc Hoài đến công ty.
…………
Quý Phong xin nghỉ phép ở đoàn phim.
Vì thế, sau khi ký kết hợp đồng xong, phải khẩn trương quay chụp quảng cáo, chờ quay xong sẽ về đoàn phim lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất