Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

Chương 194

Trước Sau
Trong lòng Lê Khinh Chu cười ha ha, nâng chén uống rượu.

Khi Liễu Bạc Hoài và Hạ Giản Tầm lại đây liền nhìn thấy cảnh này.

[Ha ha ha, cháu trai dễ bắt nạt thật, vui quá, vui quá.]

——Tiểu bọt khí hi hi ha ha, vừa nhảy nhót vừa không ngừng xoay tròn tung hoa.

Ly rượu còn chưa thấy đáy đã bị một bàn tay cướp mất.

Lê Khinh Chu vừa quay đầu nhìn, là Liễu Bạc Hoài.

Độ cong khóe môi tăng lớn hơn, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, cậu nói: "A Hoài, anh đến rồi."

A, A Hoài?!

Ngoại trừ Hạ Giản Tầm và Liễu Hạ Huy, còn lại tất cả đều bị sốc, vẻ mặt lộ ra sự không bình tĩnh.

"Ừ, uống ít rượu thôi, không lát nữa lại khó chịu." Liễu Bạc Hoài nói.

Hắn đặt chén rượu lên bàn, thuận thế ôm eo Lê Khinh Chu, kéo tới gần mình——Người nhẹ nhàng dựa vào ngực, ngửa đầu, hai người hôn nhau.

"Choang" một tiếng.

Đây là tiếng ly rượu trong tay Cát Nhạc rơi vỡ.

Những người còn lại cũng trừng lớn mắt, biểu cảm không tốt hơn bao nhiêu.

Thậm chí Kỳ Hạo còn suýt nữa không đứng vững, phải vịn cái bàn đằng sau.

Nụ hôn qua đi, Liễu Bạc Hoài chính thức giới thiệu quan hệ của hai người.

[Ha ha ha.]

——Tiểu bọt khí lộ ra nụ cười xấu xa.

Lê Khinh Chu nhìn về phía Liễu Hạ Huy nói: "Về sau tôi cũng là người nhà của cậu."

"Để không khiến A Hoài khó xử, chúng ta phải chung sống hòa thuận, cậu nói có đúng không, Hạ Huy."

Liễu Hạ Huy: “……”

Hai bên thái dương anh ta giật mạnh, sắc mặt cứng đờ, lát sau mới không tình nguyện gật đầu: "Phải...ba, ba, Lê tổng."

Từ thím ba kia anh ta thật sự gọi không nỗi.



Lê Khinh Chu dựa vào Liễu Bạc Hoài, thở dài nói: "Xem ra cần cho mấy đứa trẻ một chút thời gian thích nghi."

"Nếu không đến lúc tôi và A Hoài kết hôn, cậu lại sửa cách gọi cũng được, bây giờ tạm thời cứ gọi chú đã."

Sắc mặt Liễu Hạ Huy tức khắc đen thui.

Liễu Bạc Hoài khẽ vỗ mông Lê Khinh Chu, ý bảo cậu đừng quá đáng.

——Tiểu bọt khí trong lòng bĩu môi, ánh mắt xấu xa nhìn về phía Kỳ Hạo.

Lê Khinh Châu nhìn về phía Kỳ Hạo: "Không phải hồi nãy cậu hỏi Hạ Huy phải gọi tôi là gì sao, giờ biết rồi đấy, cậu gọi một tiếng cho tôi nghe thử đi?"

Kỳ Hạo ngốc luôn.

Khúc Quân Phàm thấy cậu ta không có phản ứng gì, thông cảm vỗ vai cậu ta.

Nhưng hình như vỗ hơi mạnh, Kỳ Hạo ngã về phía trước——"Phịch", mềm chân quỳ xuống đất.

Lê Khinh Chu mở to hai mắt.

Liễu Bạc Hoài cũng rất ngoài ý muốn.

[Ôi, không cần thiết, không cần thiết, thật sự khôg cần thiết hành đại lễ thế này đâu ha ha.]

——Tiểu bọt khí phì cười, hai mắt nheo lại.

Kỳ Hạo: “……”

Sau bữa tiệc, bạn bè xung quanh Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài hầu như đều biết mối quan hệ của hai người.

Nhưng biết thì biết, bọn họ cũng sẽ không ra ngoài nói bậy.

Dù sao một người là Liễu tam gia, ai dám nói linh tinh về hắn, chỉ là cần phải mất vài ngày để bọn họ tiêu hóa cái tin tức khiến người ta khϊếp sợ này....

Ai có thể ngờ được Liễu tam gia lại ở bên Lê Khinh Châu, ai có thể?!

Hạ Giản Tầm: Tốt quá, tốt quá rồi, cuối cùng tôi cũng không phải vỗ mông một mình, vỗ tay vỗ tay.jpg.

Kỳ Hạo:...Chết tiệt.

Hai đầu gối của anh ta đều bầm tím, đứng dậy cũng run, không chỉ mất mặt về nhà, còn bị bắt gọi chú.

Ai có thể thảm hơn cậu ta chứ?!

Kỳ Hạo cũng coi như là co được dãn được, nói gọi là gọi, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Huống hồ, sau này nếu Lê Khinh Chu thật sự trở thành thím ba của Hạ Huy, vậy sẽ trở thành "trưởng bối".



Khi Kỳ Hạo được Khúc Quân Phàm đưa ra khỏi cửa chính nhà họ Liễu, anh ta nói một câu như đấm vào miệng: "Tôi mới là người bị thiệt đây này, đáng lẽ lúc ấy cũng để hai người cùng gọi, chúng ta có phúc cùng hưởng."

Khúc Quân Phàm vừa nghe lời này, cười tủm tỉm ném cánh tay đang khoác trên vai anh ta của Kỳ Hạo xuống: "Biến đi, ai thèm có phúc cùng hưởng với cậu."

"Loại phúc này cậu tự hưởng đi, có họa thân ai nấy lo."

Kỳ Hạo khịt mũi nói: "Tôi thấy về sau Hạ Huy không thoát khỏi số phận bị "tra tấn", thím ba vừa lên chức của cậu ta, rõ ràng không dễ sống chung."

"Hạ Huy, đổi xưng hô rồi gọi tôi nghe xem nào...Á! Tôi đang bị thương đấy nhá, cậu còn đá tôi."

Kỳ Hạo nhanh nhẹn tránh khỏi cú đá của Liễu Hạ Huy.

Sắc mặt Liễu Hạ Huy đen như đáy nồi.

Khúc Quân Phàm buồn cười nói: "Đang xem gia đấu đấy à, lại còn tra tấn."

Anh ta nói xong, nhìn về phía Liễu Hạ Huy: "Khi đó cậu ở bệnh viện...Có phải đã biết quan hệ giữa chú ba cậu với Lê Khinh Chu không?"

Liễu Hạ Huy ừ một tiếng.

"Thảo nào..."

Khúc Quân Phàm hiểu rõ, anh ta còn ngỡ rằng đầu Hạ Huy có vấn đề, hóa ra là như vậy.

Sau đó, Hạ Giản Tầm đưa cháu trai với vẻ mặt hoảng hốt rời đi.

Khúc Quân Phàm cùng Kỳ Hạo cũng đi trước.

Liễu Hạ Huy ở lại cửa chính nhà họ Liễu chờ một lát, Hứa Mộng Ngưng mới nói chuyện xong bước ra ngoài.

"Anh đưa em về." Liễu Hạ Huy nói.

Hứa Mộng Ngưng: “…… Ừm, cũng được, cảm ơn.”

Nhìn cô có vẻ ngơ ngác.

Cũng phải, bất kể là ai nghe được tin như vậy——trúc mã lớn lên cùng mình từ nhỏ đột nhiên ở bên một người đàn ông, ngoại trừ khϊếp sợ, không dám tin, quả thật còn phải cần một khoảng thời gian mới chấp nhận được.

Cũng may, Hứa Mộng Ngưng nói chuyện với Lê Khinh Chu một lúc cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

...

Sau khi nhận được lời chúc phúc của Hứa Mộng Ngưng, Lê Khinh Chu đi vào phòng, giang rộng hai tay với Liễu Bạc Hoài chờ đợi đã lâu.

[ A Hoài, ôm ôm.]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau