Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
Chương 73
Bầu không khí phòng khách trở nên cứng ngắc.
Khi Hạ Tân Kiến có ý định nói hai câu hóa giải một chút thì hai bạn nhỏ Lê Húc Sanh với Hạ Dịch Quân nắm tay từ trên tầng đi xuống.
Lê Khinh Chu nhân lúc đó nói làm phiền đã lâu cũng nên rời đi.
Liễu Bạc Hoài tiễn bọn họ.
Hạ Tân Kiến nghe vậy gật gù, nói với bọn họ trên đường về chú ý an toàn. Sau đó Hạ Sầm Trạch với vợ Từ San đưa Hạ Dịch Quân ra ngoài tạm biệt.
Hạ Dịch Quân không muốn nói: "Sanh Sanh, bye bye."
Lê Húc Sanh vẫy tay tạm biệt bạn.
Trên đường, Lê Húc Sanh ngồi ở phía sau ngáp.
Cậu có hơi buồn ngủ, chỉ lát sau mắt đã nửa khép nửa mở, mơ mơ màng màng ngã lên người Lê Khinh Chu, được anh trai ôm.
Chờ đến nhà Lê Khinh Chu nhẹ nhàng vỗ em trai để cậu ngủ yên thì Liễu Bạc Hoài im lặng từ nãy đến giờ mới nói chuyện.
"Quan hệ của tôi với anh hai không quá tốt, nói đúng hơn là không thân thiết... Khinh Chu, sau này ở bên ngoài gặp bọn họ, cậu không cần để ý đến."
Tốt nhất là cách xa một chút.
Lê Khinh Chu nhẹ giọng: "Được, tôi biết rồi, tam gia."
[Tôi tuyệt đối không nhìn bọn họ.]
——Người tí hon trong bong bóng giơ OK, chân nhỏ khép lại ngồi xổm, dáng vẻ ngoan ngoãn không thôi.
Rất nhanh, xe đã đứng trước cửa biệt thự.
Liễu Bạc Hoài xuống xe trước, hắn vòng ra cốp xe lấy xe đẩy ra sau đó hắn mở cửa xe phía sau, dịu dàng ôm Lê Húc Sanh.
Lê Húc Sanh chỉ hơi giật giật cái đầu nhỏ cậu nói mớ hai tiếng sau đó lại tiếp tục ngủ.
Chờ Lê Khinh Chu xuống xe Lê Húc Sanh lại quay về lồng ngực anh trai một lần nữa, hoàn toàn không nhận ra người đã thay đổi, cậu ngủ say sưa.
Trước khi đi Liễu Bạc Hoài đề nghị, hay là ngày mai cùng đi ăn cơm.
Nhưng Lê Khinh Chuy suy nghĩ một chút từ chối nói: "Ngày mai tôi có việc."
"Tam gia, anh cũng biết tôi thành lập một phòng thí nghiệm sinh vật. Ngày mai ông ngoại sẽ đưa đến một vỏ xương ngoài giúp di chuyển, tôi muốn ngồi thử để cảm nhận."
Chuyện này cũng coi như đã trì hoãn khá lâu, dù sao máy tập đi chữa bệnh cũng cần đăng ký phê chuẩn mới có thể bán hoặc sử dụng.
Mà phòng thí nghiệm sinh vật của Lê Khinh Chu cũng không thể tùy tiện thành lập, những công việc thủ tục rất phức tạp.
Cũng may, mọi thứ vẫn đang diễn ra thuận lợi.
Liễu Bạc Hoài nói: "Vỏ xương ngoài giúp di chuyển được đưa đến đâu?"
Lê Khinh Chu nhìn phía sau biệt thự, nói: "Chỗ này, tôi đã chỉnh một phòng dùng để luyện tập."
Lê Húc Sanh trong lồng ngực cậu vùi đầu nhỏ của cậu bé.
Lê Khinh Chu an ủi vỗ về.
[Ngày mai Hạm Ngữ với Sanh Sanh đề đi học, hay là mời tam gia đến nhà ăn cơm?]
——Người tí hon trong bong bóng duỗi tay trái, tay phải nắm thành nắm đấm nhỏ đập một cái, vẻ mặt hài lòng.
Lê Khinh Chu mở miệng mời.
Liễu Bạc Hoài không chần chừ đồng ý, hắn nói: "Mau vào đi thôi, nghỉ ngơi sớm."
"Được, trên đường tam gia chú ý an toàn." Lê Khinh Chu ôm em trai, khống chế xe đẩy biết mất ở cửa biệt thự.
Sau khi người đi vào, xe Liễu Bạc Hoài cũng rời đi.
**
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Bạc Hoài mang đồ ăn sáng đến đây.
Lê Khinh Chu mặc quần áo ở nhà màu trắng mềm mại, tóc cũng không chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ giống thường ngày, có vài sợi tóc không nghe lời rủ xuống trán khiến cậu thêm chút ngây ngô của thiếu niên.
Gần đây Lê Hạm Ngữ huấn luyện quân sự nên trọ ở trường.
Lê Húc Sanh được tài xế đưa đi học.
Trong nhà tuy rằng có bảo mẫu nhưng Lê Khinh Chu quy định thời gian, đến giờ mới được đến.
Nếu Liễu Bạc Hoài đã mang bữa sáng đến vậy Lê Khinh Chu gửi tin cho bảo mẫu, sáng hôm nay không cần đến.
Liễu Bạc Hoài thấy thế nói: "Buổi trưa cũng không cần, tôi đến chuẩn bị bữa trưa."
Lê Khinh Chu nghe vậy, cậu hơi kinh nhạc ngẩng đầu lên: "Tam gia, anh sẽ nấu cơm?"
[Không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nhìn...]
——Người tí hon trong bong bóng há miệng hình chữ O, dáng dấp không nghĩ tới.
Liễu Bạc Hoài: "Tôi không quen trong nhà có người ngoài nên thường hay làm cho mình ăn, tay nghề coi như không tệ."
Lê Khinh Chu cong môi cười: "Vậy tôi rất mong chờ."
Sau khi hai người ăn sáng xong.
Bộ khung máy tập đi cũng được người đi tới ——một kiện hàng rất lớn, trước tiên cần mở ra sau đó sẽ tiến hành lắp đặt.
Những chuyện này Liễu Bạc Hoài đều làm giúp.
Hắn cắt một đĩa hoa quả cho Lê Khinh Chu, để bên cạnh cậu từ từ ăn là được.
Trong miệng Lê Khinh Chu nhai táo, một bên má hơi phồng ra.
Cậu nhìn Liễu Bạc Hoài cởϊ áσ khoác, xắn tay áo lên.
Vì thời tiết ngày càng nóng, bên trong Liễu Bạc Hoài chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, mơ hồ nhìn thấy cơ bắp hoàn mỹ...
[Quả nhiên châm ngôn nói không có sai, nam nhân nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, tam gia thật là đẹp mắt.]
—— Người tí hon trong bong bóng dựa vào tường nhìn, ánh mắt sáng lên.
Ỷ vào việc không ai có thể thấy được suy nghĩ trong lòng mình, Lê Khinh Chu vừa ăn hoa quả vừa khen người.
——Tam gia thật quan tâm, tuy rằng bề ngoài khó gần, lạnh lùng xa cách nhưng trên thực tế lại rất dịu dàng.
Đặc biệt sẽ xuất hiện những lúc cậu cần, cũng hiểu rõ ý nghĩ của cậu, đối với cậu rất quan tâm chăm sóc...
Nghĩ tới đây, Lê Khinh Chu không khỏi sờ trái tim đập nhanh của mình, cậu chỉ cảm thấy luồng ấm áp chảy qua.
[Ôi... Sao anh lại tốt như vậy, tam gia quá tốt rồi...]
Người tốt như vậy không nên cô độc đến cuối đời, tôi nhất định tìm cho anh một người vợ!
——Vẻ mặt người tí hon trong bong bóng kiên định nắm tay.
[Tôi muốn cùng tam gia làm bạn tốt cả đời!]
Liễu Bạc Hoài: "..."
Ban đầu hắn nghe vậy đang mở cờ trong bụng.
Nhưng hiện tại giống như bị người tạt cho một chậu nước lạnh, giống như bình mật bên trong nhiều mùi vị, vừa chua xót vừa mặn...
Động tác tay Liễu Bạc Hoài không khỏi nhanh hơn, khớp xương nắm chặt dụng cụ, hắn thở ra một hơi yên lặng không tiếng động, bình tĩnh lại tâm trạng.
Ngay lập tức, hắn tiếp tục lắp đặt, lơ đãng nói: "Khinh Chu, táo ngọt không?"
"Ngọt." Lê Khinh Chu trả lời.
Khi Hạ Tân Kiến có ý định nói hai câu hóa giải một chút thì hai bạn nhỏ Lê Húc Sanh với Hạ Dịch Quân nắm tay từ trên tầng đi xuống.
Lê Khinh Chu nhân lúc đó nói làm phiền đã lâu cũng nên rời đi.
Liễu Bạc Hoài tiễn bọn họ.
Hạ Tân Kiến nghe vậy gật gù, nói với bọn họ trên đường về chú ý an toàn. Sau đó Hạ Sầm Trạch với vợ Từ San đưa Hạ Dịch Quân ra ngoài tạm biệt.
Hạ Dịch Quân không muốn nói: "Sanh Sanh, bye bye."
Lê Húc Sanh vẫy tay tạm biệt bạn.
Trên đường, Lê Húc Sanh ngồi ở phía sau ngáp.
Cậu có hơi buồn ngủ, chỉ lát sau mắt đã nửa khép nửa mở, mơ mơ màng màng ngã lên người Lê Khinh Chu, được anh trai ôm.
Chờ đến nhà Lê Khinh Chu nhẹ nhàng vỗ em trai để cậu ngủ yên thì Liễu Bạc Hoài im lặng từ nãy đến giờ mới nói chuyện.
"Quan hệ của tôi với anh hai không quá tốt, nói đúng hơn là không thân thiết... Khinh Chu, sau này ở bên ngoài gặp bọn họ, cậu không cần để ý đến."
Tốt nhất là cách xa một chút.
Lê Khinh Chu nhẹ giọng: "Được, tôi biết rồi, tam gia."
[Tôi tuyệt đối không nhìn bọn họ.]
——Người tí hon trong bong bóng giơ OK, chân nhỏ khép lại ngồi xổm, dáng vẻ ngoan ngoãn không thôi.
Rất nhanh, xe đã đứng trước cửa biệt thự.
Liễu Bạc Hoài xuống xe trước, hắn vòng ra cốp xe lấy xe đẩy ra sau đó hắn mở cửa xe phía sau, dịu dàng ôm Lê Húc Sanh.
Lê Húc Sanh chỉ hơi giật giật cái đầu nhỏ cậu nói mớ hai tiếng sau đó lại tiếp tục ngủ.
Chờ Lê Khinh Chu xuống xe Lê Húc Sanh lại quay về lồng ngực anh trai một lần nữa, hoàn toàn không nhận ra người đã thay đổi, cậu ngủ say sưa.
Trước khi đi Liễu Bạc Hoài đề nghị, hay là ngày mai cùng đi ăn cơm.
Nhưng Lê Khinh Chuy suy nghĩ một chút từ chối nói: "Ngày mai tôi có việc."
"Tam gia, anh cũng biết tôi thành lập một phòng thí nghiệm sinh vật. Ngày mai ông ngoại sẽ đưa đến một vỏ xương ngoài giúp di chuyển, tôi muốn ngồi thử để cảm nhận."
Chuyện này cũng coi như đã trì hoãn khá lâu, dù sao máy tập đi chữa bệnh cũng cần đăng ký phê chuẩn mới có thể bán hoặc sử dụng.
Mà phòng thí nghiệm sinh vật của Lê Khinh Chu cũng không thể tùy tiện thành lập, những công việc thủ tục rất phức tạp.
Cũng may, mọi thứ vẫn đang diễn ra thuận lợi.
Liễu Bạc Hoài nói: "Vỏ xương ngoài giúp di chuyển được đưa đến đâu?"
Lê Khinh Chu nhìn phía sau biệt thự, nói: "Chỗ này, tôi đã chỉnh một phòng dùng để luyện tập."
Lê Húc Sanh trong lồng ngực cậu vùi đầu nhỏ của cậu bé.
Lê Khinh Chu an ủi vỗ về.
[Ngày mai Hạm Ngữ với Sanh Sanh đề đi học, hay là mời tam gia đến nhà ăn cơm?]
——Người tí hon trong bong bóng duỗi tay trái, tay phải nắm thành nắm đấm nhỏ đập một cái, vẻ mặt hài lòng.
Lê Khinh Chu mở miệng mời.
Liễu Bạc Hoài không chần chừ đồng ý, hắn nói: "Mau vào đi thôi, nghỉ ngơi sớm."
"Được, trên đường tam gia chú ý an toàn." Lê Khinh Chu ôm em trai, khống chế xe đẩy biết mất ở cửa biệt thự.
Sau khi người đi vào, xe Liễu Bạc Hoài cũng rời đi.
**
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Bạc Hoài mang đồ ăn sáng đến đây.
Lê Khinh Chu mặc quần áo ở nhà màu trắng mềm mại, tóc cũng không chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ giống thường ngày, có vài sợi tóc không nghe lời rủ xuống trán khiến cậu thêm chút ngây ngô của thiếu niên.
Gần đây Lê Hạm Ngữ huấn luyện quân sự nên trọ ở trường.
Lê Húc Sanh được tài xế đưa đi học.
Trong nhà tuy rằng có bảo mẫu nhưng Lê Khinh Chu quy định thời gian, đến giờ mới được đến.
Nếu Liễu Bạc Hoài đã mang bữa sáng đến vậy Lê Khinh Chu gửi tin cho bảo mẫu, sáng hôm nay không cần đến.
Liễu Bạc Hoài thấy thế nói: "Buổi trưa cũng không cần, tôi đến chuẩn bị bữa trưa."
Lê Khinh Chu nghe vậy, cậu hơi kinh nhạc ngẩng đầu lên: "Tam gia, anh sẽ nấu cơm?"
[Không thể nào, không thể nào, không thể nào, không thể nhìn...]
——Người tí hon trong bong bóng há miệng hình chữ O, dáng dấp không nghĩ tới.
Liễu Bạc Hoài: "Tôi không quen trong nhà có người ngoài nên thường hay làm cho mình ăn, tay nghề coi như không tệ."
Lê Khinh Chu cong môi cười: "Vậy tôi rất mong chờ."
Sau khi hai người ăn sáng xong.
Bộ khung máy tập đi cũng được người đi tới ——một kiện hàng rất lớn, trước tiên cần mở ra sau đó sẽ tiến hành lắp đặt.
Những chuyện này Liễu Bạc Hoài đều làm giúp.
Hắn cắt một đĩa hoa quả cho Lê Khinh Chu, để bên cạnh cậu từ từ ăn là được.
Trong miệng Lê Khinh Chu nhai táo, một bên má hơi phồng ra.
Cậu nhìn Liễu Bạc Hoài cởϊ áσ khoác, xắn tay áo lên.
Vì thời tiết ngày càng nóng, bên trong Liễu Bạc Hoài chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, mơ hồ nhìn thấy cơ bắp hoàn mỹ...
[Quả nhiên châm ngôn nói không có sai, nam nhân nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, tam gia thật là đẹp mắt.]
—— Người tí hon trong bong bóng dựa vào tường nhìn, ánh mắt sáng lên.
Ỷ vào việc không ai có thể thấy được suy nghĩ trong lòng mình, Lê Khinh Chu vừa ăn hoa quả vừa khen người.
——Tam gia thật quan tâm, tuy rằng bề ngoài khó gần, lạnh lùng xa cách nhưng trên thực tế lại rất dịu dàng.
Đặc biệt sẽ xuất hiện những lúc cậu cần, cũng hiểu rõ ý nghĩ của cậu, đối với cậu rất quan tâm chăm sóc...
Nghĩ tới đây, Lê Khinh Chu không khỏi sờ trái tim đập nhanh của mình, cậu chỉ cảm thấy luồng ấm áp chảy qua.
[Ôi... Sao anh lại tốt như vậy, tam gia quá tốt rồi...]
Người tốt như vậy không nên cô độc đến cuối đời, tôi nhất định tìm cho anh một người vợ!
——Vẻ mặt người tí hon trong bong bóng kiên định nắm tay.
[Tôi muốn cùng tam gia làm bạn tốt cả đời!]
Liễu Bạc Hoài: "..."
Ban đầu hắn nghe vậy đang mở cờ trong bụng.
Nhưng hiện tại giống như bị người tạt cho một chậu nước lạnh, giống như bình mật bên trong nhiều mùi vị, vừa chua xót vừa mặn...
Động tác tay Liễu Bạc Hoài không khỏi nhanh hơn, khớp xương nắm chặt dụng cụ, hắn thở ra một hơi yên lặng không tiếng động, bình tĩnh lại tâm trạng.
Ngay lập tức, hắn tiếp tục lắp đặt, lơ đãng nói: "Khinh Chu, táo ngọt không?"
"Ngọt." Lê Khinh Chu trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất