Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe
Chương 75
Liễu Bạc Hoài nắm chặt tay Lê Khinh Chu, đôi mắt dường như càng sâu thẳm.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng người kia dần dần không thể chống cự được, lúng túng cúi đầu xuống, sợi tóc rủ bên tai, lộ ra đôi tai đỏ ửng…
[ Trời đất, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, nếu cứ tiếp tục tôi thực sự không giữ bình tĩnh nổi mất. ]
—— Người tí hon trong bong bóng thẹn thùng dùng hai tay che mặt, đôi mắt to không ngừng chớp chớp, rồi ngay lập tức nhắm chặt lại, như thể làm vậy sẽ không nhìn thấy biểu cảm của người đứng đối diện.
Bàn tay đặt sau lưng cậu của Liễu Bạc Hoài không nhịn được mà động đậy, kéo cậu ta lại gần, cất giọng khàn khàn dường như có pha lẫn chút sự chịu đựng: "Khinh Chu..."
Lê Khinh Chu nghi hoặc ngẩng đầu.
Liễu Bạc Hoài đang dần tiến sát lại ——
Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự bỗng vang lên tiếng chuông cửa, còn có cả tiếng gõ cửa dồn dập.
[Chà chà, là ai đến đây?]
Lê Khinh Chu quay đầu, có chút bất ngờ.
Cậu ta không chút cảnh giác với Liễu Bạc Hoài, chống tay lên hai thanh xà ngang cố gượng dậy, nói: "Ai tới?"
Bỗng chốc, bầu không khí ngột ngạt và mờ ám vừa rồi một lần nữa trở lại bình thường.
Liễu Bạc Hoài thở dài, chậm rãi buông hai tay ra, yết hầu giật giật nói: "Tôi sẽ đi xem sao."
"Ồ, vậy phiền tam gia rồi."
Bên ngoài biệt thự, người đến là Phương Tây Ngạn.
Anh ta nhìn Liễu Bạc Hoài ra mở cửa, không giấu nổi sự kinh ngạc: "Liễu tổng? Sao ngài lại ở đây…?"
"Tây Ngạn?"
Giọng nói của Lê Khinh Chu vang lên từ căn phòng tầng một.
Liễu Bạc Hoài nghiêng người, tạo khoảng trống cho Phương Tây Ngạn bước vào.
Hai người bước vào căn phòng huấn luyện bằng thiết bị khung xương hỗ trợ đi lại vừa nãy.
Phương Tây Ngạn nói, anh ta có việc tìm Lê Khinh Chu, nhưng gọi điện thoại mãi không được, nên đã tự ý đến đây.
Điện thoại Lê Khinh Chu nãy giờ vẫn đặt trên thảm phòng tập, Liễu Bạc Hoài cúi xuống nhặt lên cho cậu thì mới phát hiện ra điện thoại đã hết pin.
Cậu ta hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Phương Tây Ngạn: "Lê tổng, là về cuộc thi giao hữu giữa các robot trí tuệ nhân tạo."
"Dữu Triết cùng cùng với một tuyển thủ đã công khai đánh nhau trong cuộc thi đang được phát sóng trực tiếp, không lâu sau đó đoạn phim ấy đã rất hot, hiện giờ trên mạng đang được lưu truyền với tốc độ chóng mặt…"
Anh ta nói xong liền tìm kiếm đoạn phim đó cho Lê Khinh Chu xem.
Lê Khinh Chu nhận lấy điện thoại, hỏi: "Anh có biết nguyên do của cuộc ẩu đả này không?"
Phương Tây Ngạn: "Tôi đã hỏi Dữu Triết, anh ấy nói chỉ là tư thù cá nhân… Hơn nữa, anh ta hy vọng rằng có thể cùng Lê tổng cậu nói chuyện."
"Cậu có muốn tôi lên lịch hẹn không?"
"Được." Lê Khinh Chu gật đầu.
Cậu ta cúi đầu thoạt nhìn.
Đây là đoạn phim được trích ra từ cuộc thi phát trực tiếp.
—— Dữu Triết cùng một tuyển thủ khác lên sân khấu.
Dựa vào đoạn phim, biểu hiện của Dữu Triết ban đầu khá sửng sốt, như thể không ngờ đối thủ của mình là người này.
Nhưng ngay sau đó, có lẽ do Dữu Triết đã nhận ra rằng anh ta đang ở khu thi đấu được phát trực tiếp.
Tuy rằng trong phút chốc sắc mặt của anh trông cực kỳ khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng kiềm chế lại, quay lại cùng với hai người Lữ Mi San, Đổng Lâm sắp sửa người máy ở giữa sân cho trận đấu.
Lúc sau, trận đấu bắt đầu.
Đây là cuộc thi chính thức giữa các robot trí tuệ nhân tạo.
—— Thể chế thi đấu tương đối phức tạp, hạng mục trận đấu cũng nhiều, ví dụ như trận của Dữu Triết cùng người này, chính là kiểu người máy giúp việc trong gia đình.
Kết quả cuối cùng của trận đấu là Dữu Triết thắng.
Nhưng điều này không có nghĩa là tuyển thủ đối phương trực tiếp thua cuộc, anh ta vẫn còn các trận đấu khác để tiếp tục thăng cấp.
Trận đấu chấm dứt, Dữu Triết cùng các tuyển thủ bắt tay.
Người đối diện tuy rằng đã thua trận, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười như trước, trông amh ta như thể kẻ vô hại nhất trần đời này.
Anh ta bắt tay Dữu Triết, tiến lên một bước và vỗ vỗ tay lên bả vai của Dữu Triết, như thể tình hữu nghị là trên hết, cuộc thi này chỉ là phụ.
Nhưng mọi chuyện ngay lập tức đổi chiều.
—— Dữu Triết đột nhiên thay đổi sắc mặt, ôm lấy người đàn ông kia đánh cậu ta một quyền.
Mọi người trong hiện trường cuộc thi lập tức ồ lên.
Lữ Mi San cùng Đổng Lâm nhanh chóng chạy lên giữ lấy Dữu Triết.
Cậu ta giải thích ngắn gọn rằng điện thoại của cậu đã hết pin, nói muốn tìm Dữu Triết để tìm hiểu nguyên nhân.
Đối phương ở bên kia đầu dây hơi ngập ngừng trong chốc lát, sau đó, Lữ Mi San nói: "Xin chào Lê tổng, Dữu Triết anh ấy… Say rồi."
Cho nên cô ấy mới nhận điện thoại.
Lê Khinh Chu ậm ừ, tỏ vẻ đã hiểu.
Cậu ta hỏi Lữ Mi San —— tại sao Dữu Triết lại đánh người trong cuộc thi giao hữu người máy trí tuệ nhân tạo? Lại còn muốn tìm cậu ta nói chuyện?
Chi bằng sắp xếp thời gian gặp nhau trực tiếp.
Sau đó người dẫn chương trình cũng phải lên sân khấu để điều tiết trật tự.
Đoạn phim kết thúc trong sự hỗn loạn.
Phương Tây Ngạn nói: "Bởi vì tình huống ngoài ý muốn này, cuộc thi giao hữu giữa các robot trí tuệ nhân tạo bị đình chỉ một thời gian."
"Hiện tại, người chủ trì cuộc thi ấy đang yêu cầu truy cứu trách nhiệm, bắt chúng ta phải bồi thường trực tiếp thiệt hại."
"Và, rõ ràng lỗi hoàn toàn là ở Dữu Triết..."
Lê Khinh Chu hơi nhíu mày nói: "Người bị Dữu Triết đánh trong đoạn phim này là ai?"
"Người phụ trách studio CW, Đỗ Thầm Vi."
Lê Khinh Chu ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Studio CW? Studio do tập đoàn Thôi tài trợ?"
Trùng hợp đến thế cơ à…
"Phải." Phương Tây Ngạn gật đầu xác nhận.
Liễu Bạc Hoài thấy thế liền đi tới nói: "Trước hết hãy tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, tôi nghĩ Dữu Triết sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh người."
Lê Khinh Chu: "Tôi sẽ gọi thử cho Dữu Triết."
Cậu lấy điện thoại của Phương Tây Ngạn, bắt đầu bấm số.
Hai tiếng chuông vang lên, cuộc gọi đã được kết nối. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ, là Lữ Mi San.
"Vâng, anh Phương?"
Lê Khinh Chu: "Là tôi, Lê Khinh Chu…"
Lữ Mi San nói: "Vâng. Lê tổng, về chuyện Dữu Triết đánh người ở cuộc thi, ừm…"
Cô ấy hơi ngập ngừng, một lúc sau lại nói tiếp: "Là chuyện riêng của anh ấy, tôi cũng không muốn tọc mạch nhiều. Nhưng chuyện này tuyệt đối không phải lỗi của anh Triết, Đỗ Thầm Vi mới là kẻ ác!"
"Có lẽ đoạn phim không quay được đến đoạn ấy, sự thật là Đỗ Thầm Vi khiêu khích anh ấy trước…"
—— nhân lúc hắn ta ra vẻ vỗ vỗ bả vai, Đỗ Thầm Vi nói thầm với Dữu Triết mấy câu, lúc này mới thực sự chọc giận Dữu Triết.
Nhưng mà máy quay xung quanh chỉ chụp được cảnh Dữu Triết đánh người và cảnh hai người xô xát.
Lê Khinh Chu giật mình, cậu đã hiểu rồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng người kia dần dần không thể chống cự được, lúng túng cúi đầu xuống, sợi tóc rủ bên tai, lộ ra đôi tai đỏ ửng…
[ Trời đất, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, nếu cứ tiếp tục tôi thực sự không giữ bình tĩnh nổi mất. ]
—— Người tí hon trong bong bóng thẹn thùng dùng hai tay che mặt, đôi mắt to không ngừng chớp chớp, rồi ngay lập tức nhắm chặt lại, như thể làm vậy sẽ không nhìn thấy biểu cảm của người đứng đối diện.
Bàn tay đặt sau lưng cậu của Liễu Bạc Hoài không nhịn được mà động đậy, kéo cậu ta lại gần, cất giọng khàn khàn dường như có pha lẫn chút sự chịu đựng: "Khinh Chu..."
Lê Khinh Chu nghi hoặc ngẩng đầu.
Liễu Bạc Hoài đang dần tiến sát lại ——
Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự bỗng vang lên tiếng chuông cửa, còn có cả tiếng gõ cửa dồn dập.
[Chà chà, là ai đến đây?]
Lê Khinh Chu quay đầu, có chút bất ngờ.
Cậu ta không chút cảnh giác với Liễu Bạc Hoài, chống tay lên hai thanh xà ngang cố gượng dậy, nói: "Ai tới?"
Bỗng chốc, bầu không khí ngột ngạt và mờ ám vừa rồi một lần nữa trở lại bình thường.
Liễu Bạc Hoài thở dài, chậm rãi buông hai tay ra, yết hầu giật giật nói: "Tôi sẽ đi xem sao."
"Ồ, vậy phiền tam gia rồi."
Bên ngoài biệt thự, người đến là Phương Tây Ngạn.
Anh ta nhìn Liễu Bạc Hoài ra mở cửa, không giấu nổi sự kinh ngạc: "Liễu tổng? Sao ngài lại ở đây…?"
"Tây Ngạn?"
Giọng nói của Lê Khinh Chu vang lên từ căn phòng tầng một.
Liễu Bạc Hoài nghiêng người, tạo khoảng trống cho Phương Tây Ngạn bước vào.
Hai người bước vào căn phòng huấn luyện bằng thiết bị khung xương hỗ trợ đi lại vừa nãy.
Phương Tây Ngạn nói, anh ta có việc tìm Lê Khinh Chu, nhưng gọi điện thoại mãi không được, nên đã tự ý đến đây.
Điện thoại Lê Khinh Chu nãy giờ vẫn đặt trên thảm phòng tập, Liễu Bạc Hoài cúi xuống nhặt lên cho cậu thì mới phát hiện ra điện thoại đã hết pin.
Cậu ta hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Phương Tây Ngạn: "Lê tổng, là về cuộc thi giao hữu giữa các robot trí tuệ nhân tạo."
"Dữu Triết cùng cùng với một tuyển thủ đã công khai đánh nhau trong cuộc thi đang được phát sóng trực tiếp, không lâu sau đó đoạn phim ấy đã rất hot, hiện giờ trên mạng đang được lưu truyền với tốc độ chóng mặt…"
Anh ta nói xong liền tìm kiếm đoạn phim đó cho Lê Khinh Chu xem.
Lê Khinh Chu nhận lấy điện thoại, hỏi: "Anh có biết nguyên do của cuộc ẩu đả này không?"
Phương Tây Ngạn: "Tôi đã hỏi Dữu Triết, anh ấy nói chỉ là tư thù cá nhân… Hơn nữa, anh ta hy vọng rằng có thể cùng Lê tổng cậu nói chuyện."
"Cậu có muốn tôi lên lịch hẹn không?"
"Được." Lê Khinh Chu gật đầu.
Cậu ta cúi đầu thoạt nhìn.
Đây là đoạn phim được trích ra từ cuộc thi phát trực tiếp.
—— Dữu Triết cùng một tuyển thủ khác lên sân khấu.
Dựa vào đoạn phim, biểu hiện của Dữu Triết ban đầu khá sửng sốt, như thể không ngờ đối thủ của mình là người này.
Nhưng ngay sau đó, có lẽ do Dữu Triết đã nhận ra rằng anh ta đang ở khu thi đấu được phát trực tiếp.
Tuy rằng trong phút chốc sắc mặt của anh trông cực kỳ khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng kiềm chế lại, quay lại cùng với hai người Lữ Mi San, Đổng Lâm sắp sửa người máy ở giữa sân cho trận đấu.
Lúc sau, trận đấu bắt đầu.
Đây là cuộc thi chính thức giữa các robot trí tuệ nhân tạo.
—— Thể chế thi đấu tương đối phức tạp, hạng mục trận đấu cũng nhiều, ví dụ như trận của Dữu Triết cùng người này, chính là kiểu người máy giúp việc trong gia đình.
Kết quả cuối cùng của trận đấu là Dữu Triết thắng.
Nhưng điều này không có nghĩa là tuyển thủ đối phương trực tiếp thua cuộc, anh ta vẫn còn các trận đấu khác để tiếp tục thăng cấp.
Trận đấu chấm dứt, Dữu Triết cùng các tuyển thủ bắt tay.
Người đối diện tuy rằng đã thua trận, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười như trước, trông amh ta như thể kẻ vô hại nhất trần đời này.
Anh ta bắt tay Dữu Triết, tiến lên một bước và vỗ vỗ tay lên bả vai của Dữu Triết, như thể tình hữu nghị là trên hết, cuộc thi này chỉ là phụ.
Nhưng mọi chuyện ngay lập tức đổi chiều.
—— Dữu Triết đột nhiên thay đổi sắc mặt, ôm lấy người đàn ông kia đánh cậu ta một quyền.
Mọi người trong hiện trường cuộc thi lập tức ồ lên.
Lữ Mi San cùng Đổng Lâm nhanh chóng chạy lên giữ lấy Dữu Triết.
Cậu ta giải thích ngắn gọn rằng điện thoại của cậu đã hết pin, nói muốn tìm Dữu Triết để tìm hiểu nguyên nhân.
Đối phương ở bên kia đầu dây hơi ngập ngừng trong chốc lát, sau đó, Lữ Mi San nói: "Xin chào Lê tổng, Dữu Triết anh ấy… Say rồi."
Cho nên cô ấy mới nhận điện thoại.
Lê Khinh Chu ậm ừ, tỏ vẻ đã hiểu.
Cậu ta hỏi Lữ Mi San —— tại sao Dữu Triết lại đánh người trong cuộc thi giao hữu người máy trí tuệ nhân tạo? Lại còn muốn tìm cậu ta nói chuyện?
Chi bằng sắp xếp thời gian gặp nhau trực tiếp.
Sau đó người dẫn chương trình cũng phải lên sân khấu để điều tiết trật tự.
Đoạn phim kết thúc trong sự hỗn loạn.
Phương Tây Ngạn nói: "Bởi vì tình huống ngoài ý muốn này, cuộc thi giao hữu giữa các robot trí tuệ nhân tạo bị đình chỉ một thời gian."
"Hiện tại, người chủ trì cuộc thi ấy đang yêu cầu truy cứu trách nhiệm, bắt chúng ta phải bồi thường trực tiếp thiệt hại."
"Và, rõ ràng lỗi hoàn toàn là ở Dữu Triết..."
Lê Khinh Chu hơi nhíu mày nói: "Người bị Dữu Triết đánh trong đoạn phim này là ai?"
"Người phụ trách studio CW, Đỗ Thầm Vi."
Lê Khinh Chu ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Studio CW? Studio do tập đoàn Thôi tài trợ?"
Trùng hợp đến thế cơ à…
"Phải." Phương Tây Ngạn gật đầu xác nhận.
Liễu Bạc Hoài thấy thế liền đi tới nói: "Trước hết hãy tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, tôi nghĩ Dữu Triết sẽ không vô duyên vô cớ mà đánh người."
Lê Khinh Chu: "Tôi sẽ gọi thử cho Dữu Triết."
Cậu lấy điện thoại của Phương Tây Ngạn, bắt đầu bấm số.
Hai tiếng chuông vang lên, cuộc gọi đã được kết nối. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ, là Lữ Mi San.
"Vâng, anh Phương?"
Lê Khinh Chu: "Là tôi, Lê Khinh Chu…"
Lữ Mi San nói: "Vâng. Lê tổng, về chuyện Dữu Triết đánh người ở cuộc thi, ừm…"
Cô ấy hơi ngập ngừng, một lúc sau lại nói tiếp: "Là chuyện riêng của anh ấy, tôi cũng không muốn tọc mạch nhiều. Nhưng chuyện này tuyệt đối không phải lỗi của anh Triết, Đỗ Thầm Vi mới là kẻ ác!"
"Có lẽ đoạn phim không quay được đến đoạn ấy, sự thật là Đỗ Thầm Vi khiêu khích anh ấy trước…"
—— nhân lúc hắn ta ra vẻ vỗ vỗ bả vai, Đỗ Thầm Vi nói thầm với Dữu Triết mấy câu, lúc này mới thực sự chọc giận Dữu Triết.
Nhưng mà máy quay xung quanh chỉ chụp được cảnh Dữu Triết đánh người và cảnh hai người xô xát.
Lê Khinh Chu giật mình, cậu đã hiểu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất