Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế

Chương 1: Trở lại trước mạt thế

Sau
Editor: Lập Lòe

Cố Thu mệt mỏi trở về lều lớn sau một ngày dài, hầu hết mọi người đã quay lại, không khí bên trong và bên ngoài rất ồn ào, mùi mồ hôi và quần áo lên men kết hợp lại, không khí ngột ngạt khiến người ta khó thở.

Cố Thu đặt dụng cụ ăn uống xuống dưới giường, vội vã đi sang nhà dì Diêu bên cạnh để nhận chậu khoai tây của mình.

Dì Diêu vừa đấm lưng vừa than thở: "Tiểu Cố mấy ngày nay về càng ngày càng muộn, cháu chưa trở về, dì cũng không thể đi đâu, cháu nói xem chậu khoai tây này cũng đã sắp thu hoạch được rồi, nếu có vấn đề gì thì sao, dì chỉ có thể ngồi đây chờ mãi thôi..."

Cố Thu liên tục xin lỗi, đưa qua một miếng bánh quy to bằng đồng xu, được bọc trong lá ngô khô, khuôn mặt của dì Diêu mới dịu lại một chút, nở nụ cười.

Bà giúp người ta trông coi rau trồng trong chậu, mỗi ngày thu một chút đồ ăn, gom góp dần dần, thu nhập cũng khá tốt.

Chậu của Cố Thu là khoai tây, mọc rất tốt, Cố Thu cẩn thận đào ra một chút đất, thấy vỏ khoai tây màu vàng nhạt bên trong, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn.

Hiện nay, thực phẩm thiếu thốn, làm việc cả ngày cũng không đủ no bụng, nhà nào cũng phải tìm cách khai hoang một chút đất để trồng trọt, căn cứ cũng khuyến khích mọi người tự trồng một chút đồ ăn, dù chỉ là vài cây rau cải hay vài cọng hành cũng tốt.

Nhưng có người trồng, thì cũng có người ăn trộm, những thứ có thể ăn được, nếu không để mắt đến thì sẽ bị người khác nhổ đi.

Cố Thu sống đơn độc, ban ngày phải đi làm, thực sự không thể chăm sóc, nên vẫn chưa trồng gì.

Nhưng với lượng thực phẩm trong suất ăn ngày càng ít đi, vốn dĩ phần ăn năm lạng nhưng khi đến tay chỉ còn hai lạng, lại toàn là canh loãng, lương thực cũng thường bị nợ, Cố Thu thực sự bị đói đến sợ, nên cũng lấy một chậu đất, bắt đầu trồng khoai tây.

Cô từ nhỏ đã trồng hoa trồng cỏ rất dễ dàng sống, bây giờ trồng khoai tây, cũng hoàn toàn không gặp phải những vấn đề như người khác, không nảy mầm, không mọc tốt, bị sâu bệnh, một củ khoai tây nhỏ trồng xuống, chưa đến ba tháng đã sắp thu hoạch.

Cố Thu thầm nghĩ, tốt nhất là vào làm việc trong khu nông nghiệp, công việc ở đó ổn định, kiếm được khá hơn, nhưng khó vào, cô không có cửa nào cả, chỉ có thể hy vọng chậu khoai tây này mọc tốt, trở thành tấm vé của mình.

Nhưng vừa nghĩ vậy, tay phải của cô đã đau âm ỉ, cô nhìn vào cổ tay phải bị biến dạng, ánh mắt tối lại. Rất lâu trước đây, cô đã nghĩ đến việc dựa vào khả năng trồng trọt kỳ diệu của mình để sinh tồn, nhưng vừa bộc lộ một chút năng lực, cô đã bị người ta làm gãy tay phải.



Người đàn ông nhìn không rõ mặt dẫm nát tay cô, còn cảnh cáo cô không được trồng gì nữa, nếu không lần sau sẽ lấy mạng cô.

Cố Thu mím môi, ánh mắt lóe lên một tia u ám.

Người kia rốt cuộc là ai, cô chưa từng kết thù với ai cả, người duy nhất không thích cô, không muốn cô tốt lên, cũng chỉ có con của cha dượng mà thôi, đặc biệt là cô em kế Lưu Nhược Yên ngay từ đầu đã có ác ý lớn với cô.

Cố Thu ngẩng đầu, nhìn lên những nhà lầu trên, ban công và cửa sổ của từng nhà đều trồng rau, còn có người trồng nấm, dùng lồng nuôi gà, thỏ, thậm chí là chuột đồng. Đến lúc đó, xử lý một chút là có được một món thịt hiếm có.

Nếu nhà nào có sân thượng thì càng tốt hơn, chỉ cần mang vài bao đất lên, là có thể trồng rau trên sân thượng, nơi đó rộng rãi và đầy đủ ánh sáng, lại không cần lo lắng về trộm.

Trong mắt Cố Thu lộ ra thật sâu vẻ hâm mộ, cô cũng từng có vài căn nhà, trong đó có một căn rộng hơn 130 mét vuông, có sân thượng lớn, lại nằm cạnh căn cứ chính phủ, bây giờ nơi đó là khu vực hoàng kim với an ninh tốt nhất.

Nhưng mấy căn nhà đó đã bị mẹ cô vụng trộm bán mất trước ngày mạt thế để lấy lòng Lưu Nhược Yên

Cố Thu ôm chậu khoai tây trở lại trong lều lớn, đặt chậu khoai tây lên tủ đầu giường.

Phòng trong lều lớn cũng chia thành nhiều cấp bậc, khu lều mà Cố Thu đang ở có điều kiện tương đối tốt, ít nhất không phải nằm chung giường, mỗi người có một giường rộng 90 cm, bên cạnh giường có khoảng một mét không gian riêng.

Cố Thu lấy vài mảnh rèm cửa, đem giường và khu vực riêng tư của mình quây lại, miễn cưỡng cũng tạo thành một chút không gian riêng tư.

Sau đó lại lần lượt mang về tủ đầu giường, bàn nhỏ, ghế nhỏ, tạm thời sống qua ngày.

Cố Thu lấy hộp cơm của mình ra, bên trong là bữa tối vừa nhận từ công trường, một chiếc bánh ngô nhỏ, chất lượng thô ráp, bóp nhẹ liền xẹp, vài miếng cải bắp nấu chín mềm, còn lại toàn là canh.

Đây chính là khẩu phần được đổi từ năm lạng phiếu cơm, công việc của Cố Thu là công nhân hạng C, ngoài lương tháng, còn được hai bữa ăn, mỗi ngày được phát hai phiếu cơm năm lạng, ăn hay không ăn tùy ý, dù sao phiếu đó chỉ có giá trị trong tháng.

Có thời điểm, loại phiếu này trở thành tiền tệ lưu thông trong toàn huyện Tây Vũ, nhưng giờ thì khác rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau