Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Chương 20: Gài Bẫy
Editor: Lập Lòe
Cố Thu cúp máy, cầm theo túi trái cây nhanh chóng quay về khu Kim Quế Viên.
Nhưng mà ngay khi mới bước đến trước tòa nhà số 2, cô lại thấy một nam một nữ kia.
Thật phiền phức!
Trong khu này, công nhân sửa chữa đi qua đi lại, người dân, người thân và bạn bè của họ cũng qua lại, rất đông người, hai người này dù trông giống người từ nơi khác đến nhưng cũng không gây chú ý lắm.
Bọn họ dáng vẻ rất tùy ý khi thấy ai đó vào thang máy liền mười phần tự nhiên theo vào.
Đi ké thang máy!
Loại hành vi này rất phổ biến, cũng không gây nghi ngờ.
Cố Thu ánh mắt lạnh lùng, nhìn thấy thang máy bên cạnh vừa đến, liền nhanh chóng bước vào.
Bởi vì vừa rồi thang máy kia có đến bảy tám người vào, nên thang máy này tạm thời chỉ có một mình cô. Cô vội vàng ấn nút đóng cửa, quẹt thẻ ấn nút lên tầng 18.
Lần này không thể có bất kỳ may mắn nào nữa, những người này rõ ràng là nhắm vào cô, may mà hôm qua cô đã đem thực vật xử lý hết rồi.
Nhưng vấn đề là, mấy chậu rau, chậu hoa và một số dụng cụ trồng cây vẫn còn ở trên sân thượng.
Thang máy một đường chạy thẳng lên không dừng lại lần nào, đến tầng 18 thì thấy thang máy bên cạnh vẫn dừng ở tầng 10.
Cô nhìn số tầng đang dần dần tăng lên, cuối cùng dừng lại ở tầng 15, dừng lại một lúc rồi lại đi xuống.
——Những người trong thang máy đó, thẻ thang máy tối đa chỉ đến tầng 15.
Cố Thu lặng lẽ đến bên cửa an toàn, áp tai vào cửa, quả nhiên một lát sau liền nghe thấy tiếng bước chân.
Một nhẹ một nặng, bước chân nhẹ là của người đàn ông, bước chân nặng có chút nhảy nhót là của người phụ nữ.
Thính giác của Cố Thu hiện tại rất tốt, trong hành lang lại có tiếng vọng lớn, nên cô nghe rất rõ.
Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi dừng lại sau cánh cửa, người phụ nữ đẩy cửa: "Ôi trời, cửa đóng rồi."
Cô ta đập mạnh vào cửa, phát ra tiếng "rầm": "Đóng cửa làm gì chứ! Dưới lầu còn chưa có đóng đâu."
Tai của Cố Thu bị chấn động đau một chút, cô không khỏi né ra xa.
Giọng người đàn ông trầm ngâm: "Đây là để ngăn người ở dưới lầu lên, không thể tránh khỏi."
"Sư huynh, anh nói xem có phải cố ý đóng cửa không, phía trên có bí mật gì không thể cho ai biết sao? Chúng ta đã tìm nhiều địa phương như vậy, có vẻ chắc chắn là ở đây rồi."
"Đi xuống trước đi, tối nay chúng ta lại đến."
Nói xong, hai người họ đi xuống, người nữ còn đang phàn nàn: "Xuống dưới phải leo mười tám tầng lầu, mệt chết mất, chúng ta lại đi nhờ thang máy đi."
"Đây là đi xuống dưới, làm sao mà nhờ được?" Giọng người đàn ông có chút nuông chiều nói, "Muốn tôi cõng em không?"
Cố Thu từ từ đứng thẳng lên, mặt lạnh như băng, lên sân thượng, dùng xe kéo nhỏ để di chuyển những chậu hoa và dụng cụ xuống bãi đỗ xe dưới lầu. Hiện tại ở đây chưa có nhiều xe, nên cư dân để một số vật dụng tạm thời không dùng đến ở đây.
Làm xong việc này, Cố Thu thở phào nhẹ nhõm, giả vờ như không có chuyện gì quay trở lại, nhưng sau khi về đến căn hộ 1801 không lâu, cô bỗng nghe thấy có gì đó đang phát ra tiếng ong ong ngoài ban công, sau đó một chiếc máy bay không người lái màu đen như con nhện bay lên.
"Ai điều khiển máy bay không người lái này vậy?" Những người thợ trang trí cảm thấy mới lạ, ngó ra ngoài nhìn, Cố Thu nắm chặt tay, lặng lẽ bước ra sau cột, không để mình bị quay tới, một lát sau, chiếc máy bay không người lái đó giống như đã quay đủ rồi, từ từ bay lên cao, rõ ràng là hướng lên sân thượng.
Cố Thu mím chặt môi, dựa vào cột, ánh mắt lạnh lùng, sau một lúc cô đứng thẳng lên, dặn dò những người thợ một tiếng là chiều nay mình không đến, rồi rời đi.
Qua một hồi lâu, một người thợ đột nhiên kêu lên: "Gạch nứt rồi! Sao lại nứt được chứ?"
Những người khác vội vàng vây tới, chỉ thấy viên gạch vừa mới lát, đã được phủ nhiều lớp bảo vệ, bỗng xuất hiện bảy tám vết nứt, trong khi những viên gạch khác vẫn bình thường, chỉ có viên gạch gần cột là có vết nứt.
Cố Thu ở lại ngôi nhà cũ rất lâu, gần như lật tung mọi ngóc ngách mà không phát hiện ra điều gì đặc biệt, những chậu cây mang đến đây cũng không có biểu hiện gì lạ.
Đây chỉ là một ngôi nhà bình thường.
Cô nghĩ ngợi, rồi giơ tay lên, linh khí trong cơ thể nhẹ nhàng theo ý muốn của cô mà di chuyển, bàn tay phải của cô bắt đầu nóng lên, sau đó cô vung tay, một luồng linh khí từ đầu ngón tay cô bắn ra.
Phụt!
Bụi cỏ dại như bị một cơn gió mạnh lay động, đồng loạt nghiêng mình, những chiếc lá nhỏ bay lên, điểm chút linh khí rơi xuống giữa đám cỏ, để lại những dao động linh khí khó mà nhận ra trong không trung.
Sau đó, Cố Thu gọi điện cho môi giới: "Người mua đó vẫn còn muốn mua nhà chứ?"
Cố Thu cúp máy, cầm theo túi trái cây nhanh chóng quay về khu Kim Quế Viên.
Nhưng mà ngay khi mới bước đến trước tòa nhà số 2, cô lại thấy một nam một nữ kia.
Thật phiền phức!
Trong khu này, công nhân sửa chữa đi qua đi lại, người dân, người thân và bạn bè của họ cũng qua lại, rất đông người, hai người này dù trông giống người từ nơi khác đến nhưng cũng không gây chú ý lắm.
Bọn họ dáng vẻ rất tùy ý khi thấy ai đó vào thang máy liền mười phần tự nhiên theo vào.
Đi ké thang máy!
Loại hành vi này rất phổ biến, cũng không gây nghi ngờ.
Cố Thu ánh mắt lạnh lùng, nhìn thấy thang máy bên cạnh vừa đến, liền nhanh chóng bước vào.
Bởi vì vừa rồi thang máy kia có đến bảy tám người vào, nên thang máy này tạm thời chỉ có một mình cô. Cô vội vàng ấn nút đóng cửa, quẹt thẻ ấn nút lên tầng 18.
Lần này không thể có bất kỳ may mắn nào nữa, những người này rõ ràng là nhắm vào cô, may mà hôm qua cô đã đem thực vật xử lý hết rồi.
Nhưng vấn đề là, mấy chậu rau, chậu hoa và một số dụng cụ trồng cây vẫn còn ở trên sân thượng.
Thang máy một đường chạy thẳng lên không dừng lại lần nào, đến tầng 18 thì thấy thang máy bên cạnh vẫn dừng ở tầng 10.
Cô nhìn số tầng đang dần dần tăng lên, cuối cùng dừng lại ở tầng 15, dừng lại một lúc rồi lại đi xuống.
——Những người trong thang máy đó, thẻ thang máy tối đa chỉ đến tầng 15.
Cố Thu lặng lẽ đến bên cửa an toàn, áp tai vào cửa, quả nhiên một lát sau liền nghe thấy tiếng bước chân.
Một nhẹ một nặng, bước chân nhẹ là của người đàn ông, bước chân nặng có chút nhảy nhót là của người phụ nữ.
Thính giác của Cố Thu hiện tại rất tốt, trong hành lang lại có tiếng vọng lớn, nên cô nghe rất rõ.
Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi dừng lại sau cánh cửa, người phụ nữ đẩy cửa: "Ôi trời, cửa đóng rồi."
Cô ta đập mạnh vào cửa, phát ra tiếng "rầm": "Đóng cửa làm gì chứ! Dưới lầu còn chưa có đóng đâu."
Tai của Cố Thu bị chấn động đau một chút, cô không khỏi né ra xa.
Giọng người đàn ông trầm ngâm: "Đây là để ngăn người ở dưới lầu lên, không thể tránh khỏi."
"Sư huynh, anh nói xem có phải cố ý đóng cửa không, phía trên có bí mật gì không thể cho ai biết sao? Chúng ta đã tìm nhiều địa phương như vậy, có vẻ chắc chắn là ở đây rồi."
"Đi xuống trước đi, tối nay chúng ta lại đến."
Nói xong, hai người họ đi xuống, người nữ còn đang phàn nàn: "Xuống dưới phải leo mười tám tầng lầu, mệt chết mất, chúng ta lại đi nhờ thang máy đi."
"Đây là đi xuống dưới, làm sao mà nhờ được?" Giọng người đàn ông có chút nuông chiều nói, "Muốn tôi cõng em không?"
Cố Thu từ từ đứng thẳng lên, mặt lạnh như băng, lên sân thượng, dùng xe kéo nhỏ để di chuyển những chậu hoa và dụng cụ xuống bãi đỗ xe dưới lầu. Hiện tại ở đây chưa có nhiều xe, nên cư dân để một số vật dụng tạm thời không dùng đến ở đây.
Làm xong việc này, Cố Thu thở phào nhẹ nhõm, giả vờ như không có chuyện gì quay trở lại, nhưng sau khi về đến căn hộ 1801 không lâu, cô bỗng nghe thấy có gì đó đang phát ra tiếng ong ong ngoài ban công, sau đó một chiếc máy bay không người lái màu đen như con nhện bay lên.
"Ai điều khiển máy bay không người lái này vậy?" Những người thợ trang trí cảm thấy mới lạ, ngó ra ngoài nhìn, Cố Thu nắm chặt tay, lặng lẽ bước ra sau cột, không để mình bị quay tới, một lát sau, chiếc máy bay không người lái đó giống như đã quay đủ rồi, từ từ bay lên cao, rõ ràng là hướng lên sân thượng.
Cố Thu mím chặt môi, dựa vào cột, ánh mắt lạnh lùng, sau một lúc cô đứng thẳng lên, dặn dò những người thợ một tiếng là chiều nay mình không đến, rồi rời đi.
Qua một hồi lâu, một người thợ đột nhiên kêu lên: "Gạch nứt rồi! Sao lại nứt được chứ?"
Những người khác vội vàng vây tới, chỉ thấy viên gạch vừa mới lát, đã được phủ nhiều lớp bảo vệ, bỗng xuất hiện bảy tám vết nứt, trong khi những viên gạch khác vẫn bình thường, chỉ có viên gạch gần cột là có vết nứt.
Cố Thu ở lại ngôi nhà cũ rất lâu, gần như lật tung mọi ngóc ngách mà không phát hiện ra điều gì đặc biệt, những chậu cây mang đến đây cũng không có biểu hiện gì lạ.
Đây chỉ là một ngôi nhà bình thường.
Cô nghĩ ngợi, rồi giơ tay lên, linh khí trong cơ thể nhẹ nhàng theo ý muốn của cô mà di chuyển, bàn tay phải của cô bắt đầu nóng lên, sau đó cô vung tay, một luồng linh khí từ đầu ngón tay cô bắn ra.
Phụt!
Bụi cỏ dại như bị một cơn gió mạnh lay động, đồng loạt nghiêng mình, những chiếc lá nhỏ bay lên, điểm chút linh khí rơi xuống giữa đám cỏ, để lại những dao động linh khí khó mà nhận ra trong không trung.
Sau đó, Cố Thu gọi điện cho môi giới: "Người mua đó vẫn còn muốn mua nhà chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất