Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Chương 32: Thỏ Nhỏ Mê Ăn, Tình Cờ Gặp Cung Ngôn
Editor: Lập Lòe
Cố Thu vào thời khắc sắp tỉnh dậy đang còn mơ màng, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó lông lá ngứa ngáy bên cạnh mặt. Cô phản ứng chậm chạp mất nửa giây, rồi bỗng chốc ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn vào cái đống lông lá đang nằm trên ghế sofa.
Đây là vật gì? Nó chạy đến từ lúc nào? Sao cô lại không hề phát giác ra chứ!
Cùng với động tác ngồi bật dậy của cô, ghế sofa bị nảy lên một chút, đống lông lá cũng nảy theo, vốn dĩ đang nằm sát mép ghế, giờ thì toàn bộ lăn luôn xuống dưới đất.
Cố Thu thăm dò nhìn lại, cái đống lông đó bị rơi ngã chổng vó, nhìn kỹ lại... đây là một con thỏ sao?
Lông dài màu xanh lam nhạt, bốn chân màu trắng như đang đeo găng tay trắng, hai tai đặc biệt to, vừa to vừa mềm, nhìn tổng thể tựa như một đống kẹo bông.
Cố Thu vốn không phải rất thích động vật nhỏ, cũng không nhịn được nhìn nó thêm vài lần, có chút xúc động muốn vuốt ve.
Thế nhưng căn nhà vừa được trang trí xong và mới dọn dẹp hôm qua, làm sao lại xuất hiện một con thỏ?
Thỏ nhỏ bị ngã tỉnh, cứ như vậy ngơ ngác nằm đó, hơn nửa ngày mới nhìn thấy Cố Thu, kêu 'chít chít' hai tiếng, rồi lật mình muốn trèo lên ghế sofa. Nhưng vì vừa mới tỉnh dậy nên còn mềm mại yếu đuối, nhảy lên sofa không thành, ngược lại đụng vào chân ghế, tự mình ngã sấp xuống đất thêm lần nữa.
Cố Thu: “...”
Sao mà ngốc thành dạng này?
Cố Thu rốt cục không nhịn được mà vươn tay ra chọc vào bụng nó.
Lông mềm mịn, xốp xốp, mượt mà, như chạm vào một đám mây, phần gần bụng còn ấm áp dễ chịu.
Đây là một con thỏ hàng thật giá thật
Cô nhíu mày hỏi: "Mày từ đâu chạy đến đây vậy?"
Chẳng lẽ là do cô không đóng chặt cửa sổ? Hay là nó chui ra từ trong thùng hàng nào đó?
Nhưng mà cô đâu có mua thỏ a.
Cô định rút tay về, nhưng lại bị thỏ con ôm chặt lấy, kêu lên ‘chít chít’ đầy vẻ uất ức.
A, trái tim thiện lương của Cố Thu giống như bị bao phủ bởi một đám mây, không kìm được mà mềm nhũn ra một chút.
Cô không nhịn được, liền xoa xoa bụng nhỏ của thỏ con, cảm giác thực sự rất tuyệt, nhưng bụng lại lép kẹp, chẳng lẽ là đói bụng?
Cố Thu do dự giữa việc ném con vật không rõ lai lịch này ra ngoài hay tạm thời giữ lại, dù sao trông nó cũng không có lực sát thương gì, cuối cùng vẫn lựa chọn phương án thứ hai.
Tuy nhiên, con thỏ này thoạt nhìn giống như một sủng vật nhỏ yếu đuối, cần được chăm sóc kỹ lưỡng. Mà loại thỏ này thì nên ăn cái gì nhỉ?
Cô nhìn quanh nhà, chẳng có lấy một cọng rau nào. Mấy cây rau mà cô trồng mỗi đêm đều bị cô chặt nhỏ đem bỏ vào thùng rác hết rồi. Đây cũng không có cách nào khác, cô cũng không còn chỗ nào để cất chúng, tối hôm qua cô lại lười, không đi trồng thêm rau.
Nghĩ ngợi một lúc, cô hỏi: "Mày có uống sữa bột không?"
Thỏ con hai mắt ngơ ngác nhìn cô, tiếp tục kêu ‘chít chít’, miệng thì liếm liếm.
Cố Thu gãi gãi cái trán, lục tìm trong đống thùng hàng, lôi ra một hộp hạt giống rau, mở ra, bên trong là những gói hạt giống nhỏ. Cô tìm ra gói hạt giống cà rốt: "Đi nào, cho mày ăn cà rốt nhé."
Cô cẩn thận ôm thỏ con mềm mại yếu đuối lên. Nếu không tính phần đầu, thì cơ thể nó dài bằng cẳng tay của cô, trông có vẻ to lớn, nhưng kỳ thực toàn là lông, ôm vào lòng nhẹ bẫng. Cô bế nó, không hiểu sao trong lòng lại thấy vui vui.
Ba chân bốn cẳng chạy lên sân thượng, kéo tấm bạt chống nước che ở trong góc ra, phía dưới đều là chậu cây. Cô kéo ra một chậu, bỏ vài hạt giống vào, rồi dùng bình nước tưới lên. Nghĩ nghĩ một chút liền nói với thỏ con: "Cái này mà đợi đủ lớn để ăn thì sẽ mất một khoảng thời gian khá dài đấy, hay để tao trồng rau xanh cho mày trước nhé."
Vừa nói xong, thỏ con trong lòng cô bất ngờ nhảy xuống, đứng trên mép chậu cây, nhìn chằm chằm vào đất trong chậu.
Ngay sau đó, một cảnh tượng phát sinh khiến Cố Thu ngạc nhiên đến trố mắt. Những hạt giống dưới đất cấp tốc nảy mầm, mọc ra những chiếc lá xanh, sau đó phát triển nhanh như mút nước bọt biển, càng lúc càng lớn.
Cố Thu sững sờ một lúc, rồi vội vàng kéo tấm bạt che lên, trùm kín cả cô và thỏ con, còn có cả chậu cây. Mặc dù đây là tòa nhà cao nhất trong khu vực, nhưng... cẩn thận vẫn hơn. Tốc độ sinh trưởng này quá sức tưởng tượng.
Thỏ con tò mò nhìn cô một cái, rất nhanh lại tập trung nhìn chằm chằm vào chậu cà rốt. Khi những chiếc lá xanh của cà rốt đã mọc dài đến một độ cao nhất định, thỏ con bắt đầu dùng hai chân trước của nó bới không khí, giống như đang bới cái gì đó, rồi bỏ vào miệng, cái miệng ba thùy của nó càng không ngừng nhai, phát ra thanh âm chóp chép, ăn không khí một cách vui vẻ.
Cố Thu: "..."
Nếu không phải cái chậu cà rốt này thực sự vừa mới lớn lên, Cố Thu sẽ cho rằng con thỏ nhỏ này điên rồi.
Cố Thu có chút hiếu kỳ, cà rốt dưới đất đã thực sự lớn rồi sao? Thế là nhịn không được, một tay nắm chặt lá cà rốt, một tay giữ chặt chậu cây, kéo mạnh lên, "viu", một củ cà rốt đỏ au tròn trịa được kéo lên, dính đầy bùn đất.
Cố Thu vào thời khắc sắp tỉnh dậy đang còn mơ màng, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó lông lá ngứa ngáy bên cạnh mặt. Cô phản ứng chậm chạp mất nửa giây, rồi bỗng chốc ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn vào cái đống lông lá đang nằm trên ghế sofa.
Đây là vật gì? Nó chạy đến từ lúc nào? Sao cô lại không hề phát giác ra chứ!
Cùng với động tác ngồi bật dậy của cô, ghế sofa bị nảy lên một chút, đống lông lá cũng nảy theo, vốn dĩ đang nằm sát mép ghế, giờ thì toàn bộ lăn luôn xuống dưới đất.
Cố Thu thăm dò nhìn lại, cái đống lông đó bị rơi ngã chổng vó, nhìn kỹ lại... đây là một con thỏ sao?
Lông dài màu xanh lam nhạt, bốn chân màu trắng như đang đeo găng tay trắng, hai tai đặc biệt to, vừa to vừa mềm, nhìn tổng thể tựa như một đống kẹo bông.
Cố Thu vốn không phải rất thích động vật nhỏ, cũng không nhịn được nhìn nó thêm vài lần, có chút xúc động muốn vuốt ve.
Thế nhưng căn nhà vừa được trang trí xong và mới dọn dẹp hôm qua, làm sao lại xuất hiện một con thỏ?
Thỏ nhỏ bị ngã tỉnh, cứ như vậy ngơ ngác nằm đó, hơn nửa ngày mới nhìn thấy Cố Thu, kêu 'chít chít' hai tiếng, rồi lật mình muốn trèo lên ghế sofa. Nhưng vì vừa mới tỉnh dậy nên còn mềm mại yếu đuối, nhảy lên sofa không thành, ngược lại đụng vào chân ghế, tự mình ngã sấp xuống đất thêm lần nữa.
Cố Thu: “...”
Sao mà ngốc thành dạng này?
Cố Thu rốt cục không nhịn được mà vươn tay ra chọc vào bụng nó.
Lông mềm mịn, xốp xốp, mượt mà, như chạm vào một đám mây, phần gần bụng còn ấm áp dễ chịu.
Đây là một con thỏ hàng thật giá thật
Cô nhíu mày hỏi: "Mày từ đâu chạy đến đây vậy?"
Chẳng lẽ là do cô không đóng chặt cửa sổ? Hay là nó chui ra từ trong thùng hàng nào đó?
Nhưng mà cô đâu có mua thỏ a.
Cô định rút tay về, nhưng lại bị thỏ con ôm chặt lấy, kêu lên ‘chít chít’ đầy vẻ uất ức.
A, trái tim thiện lương của Cố Thu giống như bị bao phủ bởi một đám mây, không kìm được mà mềm nhũn ra một chút.
Cô không nhịn được, liền xoa xoa bụng nhỏ của thỏ con, cảm giác thực sự rất tuyệt, nhưng bụng lại lép kẹp, chẳng lẽ là đói bụng?
Cố Thu do dự giữa việc ném con vật không rõ lai lịch này ra ngoài hay tạm thời giữ lại, dù sao trông nó cũng không có lực sát thương gì, cuối cùng vẫn lựa chọn phương án thứ hai.
Tuy nhiên, con thỏ này thoạt nhìn giống như một sủng vật nhỏ yếu đuối, cần được chăm sóc kỹ lưỡng. Mà loại thỏ này thì nên ăn cái gì nhỉ?
Cô nhìn quanh nhà, chẳng có lấy một cọng rau nào. Mấy cây rau mà cô trồng mỗi đêm đều bị cô chặt nhỏ đem bỏ vào thùng rác hết rồi. Đây cũng không có cách nào khác, cô cũng không còn chỗ nào để cất chúng, tối hôm qua cô lại lười, không đi trồng thêm rau.
Nghĩ ngợi một lúc, cô hỏi: "Mày có uống sữa bột không?"
Thỏ con hai mắt ngơ ngác nhìn cô, tiếp tục kêu ‘chít chít’, miệng thì liếm liếm.
Cố Thu gãi gãi cái trán, lục tìm trong đống thùng hàng, lôi ra một hộp hạt giống rau, mở ra, bên trong là những gói hạt giống nhỏ. Cô tìm ra gói hạt giống cà rốt: "Đi nào, cho mày ăn cà rốt nhé."
Cô cẩn thận ôm thỏ con mềm mại yếu đuối lên. Nếu không tính phần đầu, thì cơ thể nó dài bằng cẳng tay của cô, trông có vẻ to lớn, nhưng kỳ thực toàn là lông, ôm vào lòng nhẹ bẫng. Cô bế nó, không hiểu sao trong lòng lại thấy vui vui.
Ba chân bốn cẳng chạy lên sân thượng, kéo tấm bạt chống nước che ở trong góc ra, phía dưới đều là chậu cây. Cô kéo ra một chậu, bỏ vài hạt giống vào, rồi dùng bình nước tưới lên. Nghĩ nghĩ một chút liền nói với thỏ con: "Cái này mà đợi đủ lớn để ăn thì sẽ mất một khoảng thời gian khá dài đấy, hay để tao trồng rau xanh cho mày trước nhé."
Vừa nói xong, thỏ con trong lòng cô bất ngờ nhảy xuống, đứng trên mép chậu cây, nhìn chằm chằm vào đất trong chậu.
Ngay sau đó, một cảnh tượng phát sinh khiến Cố Thu ngạc nhiên đến trố mắt. Những hạt giống dưới đất cấp tốc nảy mầm, mọc ra những chiếc lá xanh, sau đó phát triển nhanh như mút nước bọt biển, càng lúc càng lớn.
Cố Thu sững sờ một lúc, rồi vội vàng kéo tấm bạt che lên, trùm kín cả cô và thỏ con, còn có cả chậu cây. Mặc dù đây là tòa nhà cao nhất trong khu vực, nhưng... cẩn thận vẫn hơn. Tốc độ sinh trưởng này quá sức tưởng tượng.
Thỏ con tò mò nhìn cô một cái, rất nhanh lại tập trung nhìn chằm chằm vào chậu cà rốt. Khi những chiếc lá xanh của cà rốt đã mọc dài đến một độ cao nhất định, thỏ con bắt đầu dùng hai chân trước của nó bới không khí, giống như đang bới cái gì đó, rồi bỏ vào miệng, cái miệng ba thùy của nó càng không ngừng nhai, phát ra thanh âm chóp chép, ăn không khí một cách vui vẻ.
Cố Thu: "..."
Nếu không phải cái chậu cà rốt này thực sự vừa mới lớn lên, Cố Thu sẽ cho rằng con thỏ nhỏ này điên rồi.
Cố Thu có chút hiếu kỳ, cà rốt dưới đất đã thực sự lớn rồi sao? Thế là nhịn không được, một tay nắm chặt lá cà rốt, một tay giữ chặt chậu cây, kéo mạnh lên, "viu", một củ cà rốt đỏ au tròn trịa được kéo lên, dính đầy bùn đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất