Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Chương 33: Thỏ Nhỏ Mê Ăn, Tình Cờ Gặp Cung Ngôn
Editor: Lập Lòe
Thỏ con sợ ngây người, quay đầu nhìn cô, miệng cũng không nhai nữa, ngây ngốc mở ra, vành mắt cấp tốc đỏ lên, giống như ngay lập tức liền muốn khóc.
Cố Thu vội vàng đặt củ cà rốt xuống trước mặt nó: "Ăn, mày tiếp tục ăn đi."
Nhưng thỏ con trực tiếp mắt đầy nước, lên án nhìn cô, run lên hai cái như đang nức nở, quay đầu, đưa mông về phía cô, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chậu cây.
Nửa phút đồng hồ sau, hạt giống thứ hai cũng đã mọc ra những chiếc lá tươi tốt, thỏ con tiếp tục bới không khí để ăn, vừa ăn vừa nức nở, trông vô cùng ủy khuất.
Cố Thu sờ sờ mũi, nhìn củ cà rốt kia nằm trên đất, cầm lên ngửi ngửi, dùng móng tay cạo cạo một chút vỏ ngoài. Đây vẫn là một củ cà rốt bình thường mà, chẳng lẽ nhất định phải là cà rốt mọc trong đất thì thỏ mới ăn được?
Cảm nhận luồng linh khí từ con thỏ này toát ra khi đang ăn, ánh mắt Cố Thu trở nên sâu thẳm.
Chú thỏ màu xanh lam nhạt sau khi ‘ăn’ xong một củ cà rốt, khẽ ợ một cái no nê, Cố Thu nghĩ nó đã no rồi, nhưng nó lại tiếp tục bới hạt giống tiếp theo. Đợi đến khi hạt giống này cũng lớn lên, nó tiếp tục bới không khí mà ăn.
Dáng vẻ như sẽ còn ăn rất lâu.
Được thôi, Cố Thu thay đổi tư thế, ngồi xuống đất, lấy tấm bạt chống nước che lên đầu mình, dựng lên một không gian nho nhỏ, che kín thỏ con bên dưới. Cô cũng trồng thêm một ít hạt giống cà rốt vào các chậu cây khác, quả nhiên thỏ nhỏ lại lần lượt 'ăn' hết.
Tự nó kích thích quá trình sinh trưởng, tự nó ăn, tự lực cánh sinh, hoàn toàn chìm đắm trong việc ăn không khí, linh khí trên người nó cũng ào ào tuôn ra.
Cố Thu nhìn trong chốc lát, có chút tò mò, cô cầm củ cà rốt kia lên, lại từ góc chậu cây mò ra một con dao giải phẫu mà cô để quên trong lần luyện tập trước, tùy tiện lau dao vào quần áo rồi gọt vỏ cà rốt.
Phần thịt bên trong đỏ au, mọng nước, cô cắn một miếng, ừm, giòn ngọt, từ trước đến nay cô chưa từng ăn củ cà rốt nào ngon như vậy, một miếng xuống cổ, vị giòn ngọt lan tỏa, linh khí nồng đậm.
Củ cà rốt này đã bị thỏ con 'ăn' qua, mà không hề hấn gì, vậy rốt cuộc nó đã ăn cái gì? Phải chăng là một loại vật chất vô hình nào đó được giải phóng trong quá trình sinh trưởng của thực vật?
Nửa giờ sau, thỏ con cuối cùng cũng đã kích thích và 'ăn' xong hết tất cả các hạt giống, vẻ mặt nó thỏa mãn, leo lên chân Cố Thu dựa vào, giống một con mèo lười sau khi đã ăn uống no đủ, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Cố Thu vuốt ve lông của nó: “Ăn no rồi? Vậy có phải mày nên nói cho tao biết, mày rốt cuộc là cái gì không? Để tao đoán xem, mày trước đây đã trốn ở trong sàn gác mái nhà tao đúng không? Những linh khí đó đều do mày giải phóng ra.”
Thỏ con mở to mắt nhìn cô, cặp mắt đen lúng liếng tràn ngập linh tính, chít chít kêu lên một tiếng, rồi từ chân cô nhảy xuống, nhảy nhót đến khoảng đất trống trên sân thượng, dùng chân đạp mạnh xuống đất, một cánh cửa đá chậm rãi hiện ra.
Cố Thu giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sợ nơi đó có một cái vệ tinh đang theo dõi nơi này.
Thỏ con lại kêu 'chít chít' thêm một lần nữa, lần này, Cố Thu có chút hiểu ý nó, tựa như nó muốn nói người khác không thể nhìn thấy cái này.
Cố Thu cầm điện thoại di động lên, bật camera, quả nhiên, camera không thể chụp được cánh cửa đá dưới đất.
Cô yên tâm lại, ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào cửa đá, ngay sau đó, cô bị kéo mạnh vào một thế giới khác.
Cánh cửa đá đang nằm trên đất ngay lập tức dựng đứng lên, mở ra trước mặt cô, bên trong là một mảnh hỗn độn, gió lạnh buốt gào thét, cuồng nộ, phảng phất như muốn xé toạc da thịt người ta, Cố Thu cảm thấy một trận nghẹt thở, toàn thân đều đau.
Bóng dáng màu lam nhạt lóe lên, đẩy cô một cái, cô hướng về phía sau ngã sấp xuống, nhưng đồng thời, cô thoát khỏi thế giới kìa, vẫn là ở trên sân thượng yên tĩnh và an bình, trước mắt là một quả cầu lông đang lo lắng nhìn cô.
Cô nhìn xuống cánh cửa đá đang từ từ biến mất dưới đất, trái tim vẫn đập thình thịch, cảm giác sợ hãi vẫn còn nguyên.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, cô đã bị sức mạnh bên trong đó nghiền nát rồi.
Cô nhấc thỏ con lên, nâng đến trước mặt: “Mày đã luôn ở trong đó sao?”
“Chít chít.” Đúng thế!
“Sức mạnh bên trong đó, là linh khí đúng không?” Linh khí mãnh liệt, hỗn độn, nguyên thủy, cuồng nộ, căn bản không phải là thứ con người có thể chịu được.
Cố Thu bỗng chốc hiểu ra rất nhiều điều.
“Trước đây khi tao trồng rau trên sân thượng, những loại rau kia, thực chất đối với mày, chỉ là một loại đồ ăn. Mày ăn thức ăn, rồi giải phóng linh khí lên sân thượng, mà những linh khí đó, đều tới từ thế giới bên trong cánh cửa, chỉ là chúng đã trải qua cơ thể mày nên trở nên bình thản thích hợp, đúng hay không?”
Thỏ con cào cào vào mặt Cố Thu, muốn trèo lên đầu cô: “Chít chít.” Đúng thế!
Cố Thu nhấc con thỏ xuống, thả vào tay chậm rãi vuốt ve, trong lòng cô dần dần sáng tỏ.
Thì ra đây là cái được gọi là linh khí khôi phục sao?
Không, đây có lẽ chỉ là giai đoạn mở đầu của linh khí khôi phục.
Thỏ con sợ ngây người, quay đầu nhìn cô, miệng cũng không nhai nữa, ngây ngốc mở ra, vành mắt cấp tốc đỏ lên, giống như ngay lập tức liền muốn khóc.
Cố Thu vội vàng đặt củ cà rốt xuống trước mặt nó: "Ăn, mày tiếp tục ăn đi."
Nhưng thỏ con trực tiếp mắt đầy nước, lên án nhìn cô, run lên hai cái như đang nức nở, quay đầu, đưa mông về phía cô, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chậu cây.
Nửa phút đồng hồ sau, hạt giống thứ hai cũng đã mọc ra những chiếc lá tươi tốt, thỏ con tiếp tục bới không khí để ăn, vừa ăn vừa nức nở, trông vô cùng ủy khuất.
Cố Thu sờ sờ mũi, nhìn củ cà rốt kia nằm trên đất, cầm lên ngửi ngửi, dùng móng tay cạo cạo một chút vỏ ngoài. Đây vẫn là một củ cà rốt bình thường mà, chẳng lẽ nhất định phải là cà rốt mọc trong đất thì thỏ mới ăn được?
Cảm nhận luồng linh khí từ con thỏ này toát ra khi đang ăn, ánh mắt Cố Thu trở nên sâu thẳm.
Chú thỏ màu xanh lam nhạt sau khi ‘ăn’ xong một củ cà rốt, khẽ ợ một cái no nê, Cố Thu nghĩ nó đã no rồi, nhưng nó lại tiếp tục bới hạt giống tiếp theo. Đợi đến khi hạt giống này cũng lớn lên, nó tiếp tục bới không khí mà ăn.
Dáng vẻ như sẽ còn ăn rất lâu.
Được thôi, Cố Thu thay đổi tư thế, ngồi xuống đất, lấy tấm bạt chống nước che lên đầu mình, dựng lên một không gian nho nhỏ, che kín thỏ con bên dưới. Cô cũng trồng thêm một ít hạt giống cà rốt vào các chậu cây khác, quả nhiên thỏ nhỏ lại lần lượt 'ăn' hết.
Tự nó kích thích quá trình sinh trưởng, tự nó ăn, tự lực cánh sinh, hoàn toàn chìm đắm trong việc ăn không khí, linh khí trên người nó cũng ào ào tuôn ra.
Cố Thu nhìn trong chốc lát, có chút tò mò, cô cầm củ cà rốt kia lên, lại từ góc chậu cây mò ra một con dao giải phẫu mà cô để quên trong lần luyện tập trước, tùy tiện lau dao vào quần áo rồi gọt vỏ cà rốt.
Phần thịt bên trong đỏ au, mọng nước, cô cắn một miếng, ừm, giòn ngọt, từ trước đến nay cô chưa từng ăn củ cà rốt nào ngon như vậy, một miếng xuống cổ, vị giòn ngọt lan tỏa, linh khí nồng đậm.
Củ cà rốt này đã bị thỏ con 'ăn' qua, mà không hề hấn gì, vậy rốt cuộc nó đã ăn cái gì? Phải chăng là một loại vật chất vô hình nào đó được giải phóng trong quá trình sinh trưởng của thực vật?
Nửa giờ sau, thỏ con cuối cùng cũng đã kích thích và 'ăn' xong hết tất cả các hạt giống, vẻ mặt nó thỏa mãn, leo lên chân Cố Thu dựa vào, giống một con mèo lười sau khi đã ăn uống no đủ, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Cố Thu vuốt ve lông của nó: “Ăn no rồi? Vậy có phải mày nên nói cho tao biết, mày rốt cuộc là cái gì không? Để tao đoán xem, mày trước đây đã trốn ở trong sàn gác mái nhà tao đúng không? Những linh khí đó đều do mày giải phóng ra.”
Thỏ con mở to mắt nhìn cô, cặp mắt đen lúng liếng tràn ngập linh tính, chít chít kêu lên một tiếng, rồi từ chân cô nhảy xuống, nhảy nhót đến khoảng đất trống trên sân thượng, dùng chân đạp mạnh xuống đất, một cánh cửa đá chậm rãi hiện ra.
Cố Thu giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sợ nơi đó có một cái vệ tinh đang theo dõi nơi này.
Thỏ con lại kêu 'chít chít' thêm một lần nữa, lần này, Cố Thu có chút hiểu ý nó, tựa như nó muốn nói người khác không thể nhìn thấy cái này.
Cố Thu cầm điện thoại di động lên, bật camera, quả nhiên, camera không thể chụp được cánh cửa đá dưới đất.
Cô yên tâm lại, ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào cửa đá, ngay sau đó, cô bị kéo mạnh vào một thế giới khác.
Cánh cửa đá đang nằm trên đất ngay lập tức dựng đứng lên, mở ra trước mặt cô, bên trong là một mảnh hỗn độn, gió lạnh buốt gào thét, cuồng nộ, phảng phất như muốn xé toạc da thịt người ta, Cố Thu cảm thấy một trận nghẹt thở, toàn thân đều đau.
Bóng dáng màu lam nhạt lóe lên, đẩy cô một cái, cô hướng về phía sau ngã sấp xuống, nhưng đồng thời, cô thoát khỏi thế giới kìa, vẫn là ở trên sân thượng yên tĩnh và an bình, trước mắt là một quả cầu lông đang lo lắng nhìn cô.
Cô nhìn xuống cánh cửa đá đang từ từ biến mất dưới đất, trái tim vẫn đập thình thịch, cảm giác sợ hãi vẫn còn nguyên.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, cô đã bị sức mạnh bên trong đó nghiền nát rồi.
Cô nhấc thỏ con lên, nâng đến trước mặt: “Mày đã luôn ở trong đó sao?”
“Chít chít.” Đúng thế!
“Sức mạnh bên trong đó, là linh khí đúng không?” Linh khí mãnh liệt, hỗn độn, nguyên thủy, cuồng nộ, căn bản không phải là thứ con người có thể chịu được.
Cố Thu bỗng chốc hiểu ra rất nhiều điều.
“Trước đây khi tao trồng rau trên sân thượng, những loại rau kia, thực chất đối với mày, chỉ là một loại đồ ăn. Mày ăn thức ăn, rồi giải phóng linh khí lên sân thượng, mà những linh khí đó, đều tới từ thế giới bên trong cánh cửa, chỉ là chúng đã trải qua cơ thể mày nên trở nên bình thản thích hợp, đúng hay không?”
Thỏ con cào cào vào mặt Cố Thu, muốn trèo lên đầu cô: “Chít chít.” Đúng thế!
Cố Thu nhấc con thỏ xuống, thả vào tay chậm rãi vuốt ve, trong lòng cô dần dần sáng tỏ.
Thì ra đây là cái được gọi là linh khí khôi phục sao?
Không, đây có lẽ chỉ là giai đoạn mở đầu của linh khí khôi phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất