Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế

Chương 37: Người Mà Không Trân Trọng Cô, Dù Là Cha Mẹ Hay Người Thân, Cô Cũng Không Lưu Luyến

Trước Sau
Editor: Lập Lòe

Kiếp trước khi mạt thế ập đến, Lưu Hoành Phú cùng Trần Nhã Lan đang ở trong huyện thành. Bọn họ sống ở khu dành cho người giàu, giữa các biệt thự cách xa nhau, cả khu vực là một vùng dân cư thưa thớt, xung quanh còn có hai con sông bao bọc, nên khu vực đó có rất ít zombie. Cầu vừa đứt, cổng biệt thự vừa đóng lại, tính an toàn rất cao.

Lưu Hoành Phú cũng có một chút quan hệ, đã nhờ người lên thành phố đón Lưu Nhược Yên và Lưu Cẩm Bằng về nhà, từ đó người một nhà đoàn tụ, an toàn và hạnh phúc.

Khi Cố Thu thiên tân vạn khổ trở về huyện Tây Vũ, bọn họ đã đả thông tốt quan hệ, chuẩn bị đi đến một căn cứ lớn hơn rồi.

Lần này người Lưu gia lại muốn đi thành phố.

Thành phố là vùng bị ảnh hưởng nặng nề, khu dân cư giàu có nơi mà Lưu gia ở trong thành phố cũng có không ít hộ gia đình, những căn biệt thự nhỏ nằm sát nhau, chỗ tốt duy nhất, đúng là hệ thống an ninh tốt, nhưng khi đó thảm họa xảy ra, còn có mấy người bảo vệ sẽ lưu lại nơi đó?

Điều này thật sự là, tự tìm đắng ăn, tự chui đầu vào lưới.

Bất quá Cố Thu cũng sẽ không nhắc nhở bọn họ.

Còn về Trần Nhã Lan, Cố Thu nhìn bà ta: “Không đi thành phố chưa chắc đã là chuyện xấu, bà chỉ cần một người ở lại biệt thự trong huyện, chuẩn bị sẵn lương thực, khóa chặt cửa sổ…”

Cô còn chưa nói hết câu, Trần Nhã Lan đã vung túi xách trong tay lên hung hăng ném mạnh về phía cô, cô theo bản năng đưa tay gạt ra, túi xách rơi xuống đất, son môi, phấn nền, chìa khóa rơi vung vãi khắp nơi, làm bẩn cả đôi giày trắng mới đi hôm nay của Cố Thu.

Trần Nhã Lan nổi giận đùng đùng nhìn cô: “Mày thật sự muốn tao chết đến vậy sao! Mày có biết khả năng bọn họ sẽ chuyển nhà không! Sẽ đi đến những thành phố khác! Nếu lần này tao không theo bọn họ vào thành phố, sau này cũng không cần theo cùng đến những thành phố khác nữa! Mày có đi hay không! Có trở về hay không!”

Cố Thu lạnh lùng nhìn bà ta: “Không, đi.”



Trần Nhã Lan nghiến răng nghiến lợi: “Mày quả nhiên là lúc nào cũng đáng ghét như vậy, khó trách tất cả mọi người đều không thích mày, ngay từ đầu lẽ ra tao không nên sinh mày ra! Dù sao thì cha mày cũng không thích mày!”

Ánh mắt Cố Thu sắc bén hơn: “Tùy bà nghĩ như thế nào, còn có, cha tôi không có không thích tôi!”

Trần Nhã Lan xùy cười một tiếng: “Mày biết cái gì, mày đúng là một kẻ ngu…” Cố Thu không muốn nghe tiếp, cô dùng sức đóng mạnh cửa chính lại, đi vào trong, bỏ lại sau lưng những lời nguyền rủa của Trần Nhã Lan.

...

Chú thỏ nhỏ đang say mê thưởng thức không khí trên ban công, bỗng nhiên cửa mở ra, sau đó phanh một tiếng bị đóng lại.

Tiếng động không coi là quá lớn, nhưng đem thỏ con dọa giật mình nhảy lên, kém chút nữa từ trên bệ cửa sổ hẹp kia rơi xuống.

Nó tò mò nhảy xuống từ bệ cửa sổ, nhảy vào trong phòng khách, nhìn về phía cửa ra vào.

Liền thấy bạn thân của mình đang dựa vào cánh cửa, cúi đầu, trông có vẻ không vui.

Nó nhảy tới, cào nhẹ vào ống quần cô.

Cố Thu mỉm cười với nó, đem nguyên liệu nấu ăn bỏ vào bếp, sau đó ôm nó lên đặt trong khuỷu tay: “Ở nhà một mình như thế nào?”

Cô tiện tay tháo khẩu trang, mũ và dây buộc tóc ra, một đầu tóc đen dài ngay lập tức xõa xuống, cô thuận tay chải nhẹ, cả người giống như được giải phóng, mặt mày tinh xảo, môi đỏ da trắng, vẻ đẹp tươi trẻ phát lên từ làn da gần như sáng bóng.

Thỏ con ngơ ngác nhìn một lúc, tiến tới ngửi ngửi vào tóc cô, thơm quá, thích quá.



Cố Thu cảm nhận được trong nhà tràn ngập linh khí, mùi vị còn sót lại từ việc trang trí đã hoàn toàn biến mất.

Cô bước ra ban công xem xét, thỏ con hiển nhiên đã thúc đẩy sự phát triển của một số loại rau, mỗi chậu đều phát triển rất mạnh mẽ, thậm chí dưa chuột và mướp cũng bắt đầu leo giàn rồi.

Đất trong chậu có hơi khô nhưng may mắn là không gặp tình trạng cây trồng bị chết khô như cô lo lắng.

Cô đổ thêm nước vào bình xịt, tưới nước vào các chậu cây.

Sau đó đứng cạnh cửa sổ, vén rèm lên một chút, nhìn thế giới bên ngoài có chút xuất thần.

Thỏ con vừa nhai vừa yên lặng nằm trong lòng cô.

Cố Thu nhìn nó, không biết sao lại có xúc động muốn tâm sự: “Thỏ con, mày có biết không? Bố tao đang ngồi tù.”

Thỏ con lộ ra bộ dáng yên tĩnh lắng nghe.

Cố Thu nói: “Ông ấy vô tình giết người, đó là sự trừng phạt mà ông ấy đáng phải nhận, nhưng mạt thế sắp đến rồi, không biết tình huống trong nhà giam sẽ ra sao.”

Thỏ con: “Chít chít.” Vậy thì đi tìm ông ấy đi.

“Tao muốn đi tìm ông ấy, nhưng mày biết không? Kiếp trước ông ấy đã thoát ra được, hơn nữa nghe nói trên đường trốn thoát khỏi nhà tù, ông ấy đã cứu một nữ nhân có bối cảnh rất lớn, sau đó hai người họ nảy sinh tình cảm và kết hôn, nữ nhân kia còn có một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu, bọn họ hợp lại với nhau thành một gia đình hạnh phúc vui vẻ.

Nhờ có nữ nhân kia, ba ba sau này đã trở thành nhân viên cấp cao của một căn cứ cấp B, nắm giữ quyền lực trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau