Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Chương 40: Làm Họ Hàng Với Tôi, Các Người Cũng Xứng?
Editor: Lập Lòe
Khách sạn này bởi vì gần nhà tù, cho nên những người đến thăm tù cơ bản đều ở đây, nhưng mỗi tháng đến một lần, còn kiên trì suốt hơn mười năm, điều này thật sự rất hiếm có.
Cố Thu lơ đãng liếc nhìn về phía cửa, thấy một nam nhân cao lớn bước xuống xe, sau đó anh ta đi ra sau, mở cửa sau của xe.
Một thiếu nữ ăn mặc ngọt ngào bước xuống, tiếp theo là một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi ăn mặc dịu dàng giản dị.
Khi nhìn thấy hai người này, mắt Cố Thu bỗng trợn tròn, suýt chút nữa đã để lộ cảm xúc của mình.
May mà cô đang đội mũ cùng đeo khẩu trang, nên lập tức cúi đầu nhẹ, để vành mũ che đi đôi mắt của mình, không để ai nhìn thấy.
Là bọn họ!
Là thê tử tương lai và con gái của Cố Chính Đức!
Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?
Loại cảm giác này, thật giống như lần cô gặp Đào Tầm và Hà Mỹ Thư trong con hẻm, một dự cảm chẳng lành, không mong đợi nhưng lại xuất hiện rõ ràng trong tâm trí, khiến cô nắm chặt tay, chỉ có thể đưa tay bỏ vào túi áo khoác để tránh tiết lộ cảm xúc.
Tỉnh táo, có thể bọn họ đến thăm người khác.
Chính bởi vì bọn họ xuất hiện ở đây, cho nên sau đó mới được Cố Chính Đức cứu, chuỗi logic này cũng rất hợp lý mà phải không?
"Cô, người vẫn muốn ở gian phòng cũ phải không?" Cung Hành dẫn cô cùng em họ đến sảnh khách sạn, vừa hỏi.
Cung Ôn Như mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, cảm ơn cháu, A Hành."
Cung Hành đến quầy lễ tân: "Phòng tầng cao nhất."
Nhân viên lễ tân cười đáp: "Cung tiên sinh, phòng suite luôn được giữ sẵn cho các ngài, mỗi ngày đều được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người cứ lên thẳng là được, có gì cần cứ gọi chúng tôi."
Cung Hành khẽ gật đầu, dẫn theo cô và em họ lên lầu, nhưng trước khi vào thang máy, anh không khỏi nhìn chăm chú về một hướng khác, hình dáng đó… mặc dù đeo một chiếc ba lô lớn và mặc toàn đồ đen, nhưng hẳn là cái bạn học nữ kia của Tiểu Ngôn không sai.
Cô ấy sao lại tới nơi này?
"Anh họ, anh đang nhìn gì vậy?"
Cung Tĩnh Hàm nghiêng đầu đến trước mặt hắn, lung lay tay, rồi theo hướng của hắn nhìn sang, nhưng không thấy có gì đặc biệt a.
Nhưng vào lúc này, từ trong áo khoác của Cố Thu chui ra một cái đầu nhỏ màu xanh lam, Cung Tĩnh Hàm bất ngờ kêu lên một tiếng, đi tới hiếu kỳ hỏi: "Đây là mèo con sao?"
Cố Thu đêm thỏ con nghịch ngợm ôm trên tay, nhẹ nhàng vuốt ve, ngước mắt nhìn thiếu nữ trước mặt.
Từ đầu đến chân, quần áo trang sức không thiếu món nào, tất cả đều tinh tế đắt tiền, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, làn da mịn màng cơ hồ nhìn không ra lỗ chân lông, trên người tỏa ra một mùi hương nước hoa nhè nhẹ, ngửi một cái cũng biết là rất đắt, trên mặt chỉ còn thiếu chữ ‘tôi là công chúa ngây thơ, trong sáng, không rành thế sự’.
Cuối cùng, ánh mắt của Cố Thu dừng lại trên mặt dây chuyền đang đeo trên cổ của Cung Tĩnh Hàm, đôi mắt co rút lại một chút.
Đó là một mặt dây chuyền vàng khảm ngọc, dùng dây đỏ buộc trên cổ, một con rắn nhỏ mập mạp bằng vàng vây xung quanh miếng ngọc, đầu nhỏ, bộ dáng phun lưỡi ra bên ngoài trông rất đáng yêu.
Cố Thu có ấn tượng sâu sắc với chiếc dây chuyền này.
Năm đó là năm Olympic, Cố Thu đặc biệt thích huy chương vàng khảm ngọc, cũng muốn có một chiếc dây chuyền bằng vàng khảm ngọc đeo trên cổ. Cố Chính Đức liền nói làm cho cô một cái. Cô tuổi rắn nhưng lại sợ rắn, thế nên cô đã vẽ một con rắn nhỏ mũm mĩm, nói làm như vậy thì cô sẽ không sợ nữa.
Sau đó, chiếc dây chuyền được mang về nhà, cô rất thích, nhưng phải đợi đến sinh nhật mới được tặng, cho nên Cố Thu rất mong chờ đến ngày sinh nhật của mình. Nhưng đến sinh nhật, Cố Chính Đức lại nói rằng dây chuyền bị mất, mua cho cô một chiếc dây chuyền hình rắn thông thường từ cửa hàng, nhưng chiếc đó tạo hình rất xấu, cô bởi vậy còn khóc rất lâu.
Không nghĩ tới mười mấy năm sau, mặt dây chuyền mà bọn họ nói đã mất lại xuất hiện trên cổ của một cô gái khác, mà cô gái này tương lai sẽ trở thành con gái của Cố Chính Đức!
Cố Thu cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, tức giận đến mức gần như run rẩy.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cung Tĩnh Hàm, cố gắng tìm kiếm vết tích của Cố Chính Đức trên đó để xác minh phỏng đoán trong lòng mình.
Cố Thu không có trả lời, nhưng Cung Tĩnh Hàm đã tự mình đoán ra: "A, đây là thỏ con sao? Lần đầu tiên tôi thấy thỏ con đeo găng tay trắng, thật đáng yêu!"
Cô gái mỉm cười nhìn về phía Cố Thu: "Tôi có thể chạm vào nó không?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng tay đã đưa ra, Cố Thu đem thỏ con rụt lại, né tránh bàn tay của cô gái, cơ hồ từ kẽ răng bức ra hai chữ: "Không thể!"
Cung Tĩnh Hàm ngơ ngẩn.
Cô ấy dường như chưa bao giờ bị ai từ chối, nên nhất thời trở nên bối rối.
Cung Ôn Như đi tới, thấy vẻ mặt của con gái, có chút đau lòng, nói với Cố Thu: "Cô gái, con gái tôi chỉ muốn chạm vào sủng vật của cô một chút thôi, không có ác ý, cô liền để nó sờ sờ một chút đi."
Cố Thu nhìn người phụ nữ nghe nói là thấu tình đạt lý, ôn nhu hào phóng này, nhếch môi nói: "Không có ác ý thì phải cho cô ấy chạm sao? Tôi thấy gương mặt của cô dáng dấp cũng không tệ, nếu không để tôi sờ thử một chút? Yên tâm, tôi cũng không có ác ý."
Lần này Cung Ôn Như cũng choáng, khi hiểu ra thì có chút xấu hổ tức giận. Cung Tĩnh Hàm thấy mẹ mình bị người khác mỉa mai như vậy, lập tức nổi giận: "Cô nói cái kiểu gì vậy? Có giáo dưỡng hay không? Tôi chỉ muốn sờ một chút vào con thỏ của cô thôi, cô nhỏ nhen không cho chạm coi như xong, còn nhục nhã mẹ tôi nữa, nhà cô không dạy cô cách nói chuyện với trưởng bối sao?"
Thanh âm cô ấy vừa giòn vừa vang, khiến mọi người trong sảnh đều nhìn qua.
Cố Thu hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt kia, lạnh lùng trả lời: "Đầu tiên, thỏ là của tôi, tôi không quen biết cô, không cho cô chạm vào là chuyện đương nhiên, mà không phải là hẹp hòi. Thứ hai, mẹ của cô nói chuyện không biết điều, làm người ta chán ghét, bà ta đã nói ra thì phải chuẩn bị tinh thần bị người khác bắt bẻ trở lại. Cuối cùng, không phải ai lớn tuổi hơn tôi liền có thể làm trưởng bối của tôi."
Cô nhìn hai người một chút, rồi chế giễu: "Các người tính là cái rễ hành nào, còn đòi làm thân thích với tôi? Các người xứng sao?"
Khách sạn này bởi vì gần nhà tù, cho nên những người đến thăm tù cơ bản đều ở đây, nhưng mỗi tháng đến một lần, còn kiên trì suốt hơn mười năm, điều này thật sự rất hiếm có.
Cố Thu lơ đãng liếc nhìn về phía cửa, thấy một nam nhân cao lớn bước xuống xe, sau đó anh ta đi ra sau, mở cửa sau của xe.
Một thiếu nữ ăn mặc ngọt ngào bước xuống, tiếp theo là một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi ăn mặc dịu dàng giản dị.
Khi nhìn thấy hai người này, mắt Cố Thu bỗng trợn tròn, suýt chút nữa đã để lộ cảm xúc của mình.
May mà cô đang đội mũ cùng đeo khẩu trang, nên lập tức cúi đầu nhẹ, để vành mũ che đi đôi mắt của mình, không để ai nhìn thấy.
Là bọn họ!
Là thê tử tương lai và con gái của Cố Chính Đức!
Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?
Loại cảm giác này, thật giống như lần cô gặp Đào Tầm và Hà Mỹ Thư trong con hẻm, một dự cảm chẳng lành, không mong đợi nhưng lại xuất hiện rõ ràng trong tâm trí, khiến cô nắm chặt tay, chỉ có thể đưa tay bỏ vào túi áo khoác để tránh tiết lộ cảm xúc.
Tỉnh táo, có thể bọn họ đến thăm người khác.
Chính bởi vì bọn họ xuất hiện ở đây, cho nên sau đó mới được Cố Chính Đức cứu, chuỗi logic này cũng rất hợp lý mà phải không?
"Cô, người vẫn muốn ở gian phòng cũ phải không?" Cung Hành dẫn cô cùng em họ đến sảnh khách sạn, vừa hỏi.
Cung Ôn Như mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, cảm ơn cháu, A Hành."
Cung Hành đến quầy lễ tân: "Phòng tầng cao nhất."
Nhân viên lễ tân cười đáp: "Cung tiên sinh, phòng suite luôn được giữ sẵn cho các ngài, mỗi ngày đều được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người cứ lên thẳng là được, có gì cần cứ gọi chúng tôi."
Cung Hành khẽ gật đầu, dẫn theo cô và em họ lên lầu, nhưng trước khi vào thang máy, anh không khỏi nhìn chăm chú về một hướng khác, hình dáng đó… mặc dù đeo một chiếc ba lô lớn và mặc toàn đồ đen, nhưng hẳn là cái bạn học nữ kia của Tiểu Ngôn không sai.
Cô ấy sao lại tới nơi này?
"Anh họ, anh đang nhìn gì vậy?"
Cung Tĩnh Hàm nghiêng đầu đến trước mặt hắn, lung lay tay, rồi theo hướng của hắn nhìn sang, nhưng không thấy có gì đặc biệt a.
Nhưng vào lúc này, từ trong áo khoác của Cố Thu chui ra một cái đầu nhỏ màu xanh lam, Cung Tĩnh Hàm bất ngờ kêu lên một tiếng, đi tới hiếu kỳ hỏi: "Đây là mèo con sao?"
Cố Thu đêm thỏ con nghịch ngợm ôm trên tay, nhẹ nhàng vuốt ve, ngước mắt nhìn thiếu nữ trước mặt.
Từ đầu đến chân, quần áo trang sức không thiếu món nào, tất cả đều tinh tế đắt tiền, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, làn da mịn màng cơ hồ nhìn không ra lỗ chân lông, trên người tỏa ra một mùi hương nước hoa nhè nhẹ, ngửi một cái cũng biết là rất đắt, trên mặt chỉ còn thiếu chữ ‘tôi là công chúa ngây thơ, trong sáng, không rành thế sự’.
Cuối cùng, ánh mắt của Cố Thu dừng lại trên mặt dây chuyền đang đeo trên cổ của Cung Tĩnh Hàm, đôi mắt co rút lại một chút.
Đó là một mặt dây chuyền vàng khảm ngọc, dùng dây đỏ buộc trên cổ, một con rắn nhỏ mập mạp bằng vàng vây xung quanh miếng ngọc, đầu nhỏ, bộ dáng phun lưỡi ra bên ngoài trông rất đáng yêu.
Cố Thu có ấn tượng sâu sắc với chiếc dây chuyền này.
Năm đó là năm Olympic, Cố Thu đặc biệt thích huy chương vàng khảm ngọc, cũng muốn có một chiếc dây chuyền bằng vàng khảm ngọc đeo trên cổ. Cố Chính Đức liền nói làm cho cô một cái. Cô tuổi rắn nhưng lại sợ rắn, thế nên cô đã vẽ một con rắn nhỏ mũm mĩm, nói làm như vậy thì cô sẽ không sợ nữa.
Sau đó, chiếc dây chuyền được mang về nhà, cô rất thích, nhưng phải đợi đến sinh nhật mới được tặng, cho nên Cố Thu rất mong chờ đến ngày sinh nhật của mình. Nhưng đến sinh nhật, Cố Chính Đức lại nói rằng dây chuyền bị mất, mua cho cô một chiếc dây chuyền hình rắn thông thường từ cửa hàng, nhưng chiếc đó tạo hình rất xấu, cô bởi vậy còn khóc rất lâu.
Không nghĩ tới mười mấy năm sau, mặt dây chuyền mà bọn họ nói đã mất lại xuất hiện trên cổ của một cô gái khác, mà cô gái này tương lai sẽ trở thành con gái của Cố Chính Đức!
Cố Thu cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, tức giận đến mức gần như run rẩy.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cung Tĩnh Hàm, cố gắng tìm kiếm vết tích của Cố Chính Đức trên đó để xác minh phỏng đoán trong lòng mình.
Cố Thu không có trả lời, nhưng Cung Tĩnh Hàm đã tự mình đoán ra: "A, đây là thỏ con sao? Lần đầu tiên tôi thấy thỏ con đeo găng tay trắng, thật đáng yêu!"
Cô gái mỉm cười nhìn về phía Cố Thu: "Tôi có thể chạm vào nó không?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng tay đã đưa ra, Cố Thu đem thỏ con rụt lại, né tránh bàn tay của cô gái, cơ hồ từ kẽ răng bức ra hai chữ: "Không thể!"
Cung Tĩnh Hàm ngơ ngẩn.
Cô ấy dường như chưa bao giờ bị ai từ chối, nên nhất thời trở nên bối rối.
Cung Ôn Như đi tới, thấy vẻ mặt của con gái, có chút đau lòng, nói với Cố Thu: "Cô gái, con gái tôi chỉ muốn chạm vào sủng vật của cô một chút thôi, không có ác ý, cô liền để nó sờ sờ một chút đi."
Cố Thu nhìn người phụ nữ nghe nói là thấu tình đạt lý, ôn nhu hào phóng này, nhếch môi nói: "Không có ác ý thì phải cho cô ấy chạm sao? Tôi thấy gương mặt của cô dáng dấp cũng không tệ, nếu không để tôi sờ thử một chút? Yên tâm, tôi cũng không có ác ý."
Lần này Cung Ôn Như cũng choáng, khi hiểu ra thì có chút xấu hổ tức giận. Cung Tĩnh Hàm thấy mẹ mình bị người khác mỉa mai như vậy, lập tức nổi giận: "Cô nói cái kiểu gì vậy? Có giáo dưỡng hay không? Tôi chỉ muốn sờ một chút vào con thỏ của cô thôi, cô nhỏ nhen không cho chạm coi như xong, còn nhục nhã mẹ tôi nữa, nhà cô không dạy cô cách nói chuyện với trưởng bối sao?"
Thanh âm cô ấy vừa giòn vừa vang, khiến mọi người trong sảnh đều nhìn qua.
Cố Thu hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt kia, lạnh lùng trả lời: "Đầu tiên, thỏ là của tôi, tôi không quen biết cô, không cho cô chạm vào là chuyện đương nhiên, mà không phải là hẹp hòi. Thứ hai, mẹ của cô nói chuyện không biết điều, làm người ta chán ghét, bà ta đã nói ra thì phải chuẩn bị tinh thần bị người khác bắt bẻ trở lại. Cuối cùng, không phải ai lớn tuổi hơn tôi liền có thể làm trưởng bối của tôi."
Cô nhìn hai người một chút, rồi chế giễu: "Các người tính là cái rễ hành nào, còn đòi làm thân thích với tôi? Các người xứng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất