Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế

Chương 45: Cô Ấy Có Màu Sắc

Trước Sau
Editor: Lập Lòe

Người đó chậm rãi bước tới.

Cố Thu buông chân Cung Hành ra, đứng thẳng người, nhìn người kia, mặt không biểu tình, toàn thân tràn đầy cảnh giác.

Dù người này đi theo vị phu nhân kia, không hòa hợp với cô của Cung Hành, nhưng bọn họ cũng là người trong cùng một vòng tròn.

Người trong cùng một vòng tròn luôn hợp tác để loại bỏ kẻ ngoại đạo.

Anh ta đã thấy được một màn cô đánh người, là nhân chứng rõ ràng, nếu như anh ta báo cảnh sát…

Nam nhân bước đến trước mặt cô, Cố Thu có chút ngửa đầu lên nhìn, anh ta cao hơn cô một nửa cái đầu, ánh mắt lạnh như tuyết, yên tĩnh lạnh lùng, ngũ quan tinh tế như một mô hình, giống như một người băng tuyết không bao giờ biểu lộ tâm tình hay cảm xúc.

Giây tiếp theo, cái người băng tuyết này lấy ra một chiếc khăn ướt trắng tinh.

Cố Thu: "?"

Trang Tuyết Lân nói: "Lau tay đi."

Cố Thu ngây người nhận lấy.

Anh ta cứ cúi mắt nhìn cô như vậy, từ góc độ này đôi mắt trông đặc biệt dài và đẹp, hình dáng mắt đẹp đẽ nhưng bên trong lại chứa ánh sáng lạnh lùng.

Giống như trên bàn thí nghiệm trong lớp, giáo viên nghiêm khắc nhìn chằm chằm học sinh, xem cô thao tác thế nào.

Cố Thu tỉnh mộng từ cảm giác trên lớp học, nhịn không được run lên, cảm thấy áp lực vô hình, đành lau sạch tay ở ngay trước mặt anh ta, không bỏ sót một ngón tay nào.

Sau đó, anh ta cầm lại khăn ướt, lại không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn tay: "Lau mặt đi."

Cố Thu: "..."

Cố Thu lau mặt, lau sạch hết dấu vết nước mắt.



Anh ta lại đem khăn tay cầm trở về, sau đó hai tay đưa lên một cái hộp nhỏ: "Phu nhân tặng cho cô, thoa lên cổ tay."

Cố Thu theo phản xạ nhận lấy.

Sau đó nam nhân cúi xuống, đôi tay đeo găng tay trắng, tóm lấy cổ áo của Cung Hành, liền nhẹ nhàng kéo anh ta đi bằng một tay, kéo người đi mất.

Giống một kẻ sát nhân sau khi giết người định kéo xác đi để hủy thi diệt tích.

Cố Thu ôm cái hộp, sững sờ nhìn bóng lưng anh ta.

Thỏ con nắm lấy áo cô trèo lên vai ngồi, cùng một chỗ ngẩn ngơ nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất ở cuối hành lang.

Nó xem không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó cảm thấy rất kinh ngạc.

...

Trang Tuyết Lân xử lý xong Cung Hành, quay lại phòng khách của Trang phu nhân để báo cáo.

Trang phu nhân mỉm cười nhìn anh ta: "Thuốc mỡ đã đưa cho cô gái nhỏ kia chưa?"

"Đã đưa rồi."

"Cô ấy nói cái gì?"

"Cô ấy nói cảm ơn phu nhân."

Trang phu nhân cười nói: "Cô gái nhỏ này tính cách khá nóng nảy, thân thủ cũng rất tốt, hiếm thấy. Ta thích cô bé này, vừa có thể làm cho người ta á khẩu, còn có thể đánh cho người ta răng rơi đầy đất. Cái sắc mặt kia của Cung Ôn Như a, thật sự thú vị."

Trang phu nhân tự nói với mình, không có ai cổ động, quay sang nhìn Trang Tuyết Lân, thấy anh đang yên lặng đóng vai người nộm, bà tức giận nói: "Cháu không thể hưởng ứng ta vài câu sao?"

Trang Tuyết Lân nhìn về phía bà, ánh mắt nhàn nhạt: "Phu nhân nói đúng."

“...” Trang phu nhân kém chút nghẹn chết, lắc đầu: "Nào, gọi ta một tiếng cô đi."



Trang Tuyết Lân im lặng một lúc, rồi nói: "Cô."

"Ôi trời! Cung Ôn Như ghen ghét vì ta có một người cháu trai tuyệt vời như thế này, nên bà ta cũng để cháu trai của mình đi theo bà ta, giúp bà ta lấy lại thể diện, nhưng cháu trai của bà ta làm sao có thể so sánh với cháu trai tốt của ta chứ! Hừ, bắt chước bừa!" Trang phu nhân dùng hai tay xoa xoa gương mặt lạnh lùng của cháu mình, không thèm để ý đến ánh mắt không hài lòng của anh, cười nói, "Tốt rồi, đi chơi đi, sáng mai không cần đi theo ta."

"Cô..."

"Thôi được rồi, nơi đó cũng đâu phải đầm rồng hang hổ gì, ta chỉ đi xem một chút Cung Ôn Như nữ nhân giả tạo kia, dưới tình huống lão nương có mặt, liệu bà ta còn dám quyến rũ chồng của ta không, một đại nam nhân như cháu đi làm cái gì nha?"

Nghĩ đến ông chồng nhà mình, mỗi lần sau khi Cung Ôn Như đến thăm tù, ông ta lại muốn về nhà lải nhải, nói Cung Ôn Như là một nữ nhân tình thâm nghĩa trọng thật hiếm có, khiến bà hận đến nghiến răng. Nếu không phải vì hai gia đình đã liên hôn, không tốt ly dị, bà đã sớm đá cái xú nam nhân kia từ lâu rồi.

Trang phu nhân cười nói: "Cháu a, nên tìm một nữ hài tử để kết giao, tuổi này rồi, đã từng nói chuyện với cô gái nào chưa? Cô bé lúc nãy ta thấy rất tốt đó."

Trang Tuyết Lân rũ mắt xuống: "Cô, cháu đi trước đây."

"Còn thẹn thùng? Đi thôi, đi thôi."

Trang Tuyết Lân từ trong phòng đi ra, bước dọc theo hành lang.

Cô gái lúc nãy sao?

Hình ảnh Cố Thu đánh người hiện lên trước mắt Trang Tuyết Lân.

Cô ấy có màu sắc.

Trong không gian xám trắng vô tận, cô ấy là màu sắc duy nhất.

Đôi mắt cô ấy có màu sắc, khuôn mặt cô ấy có màu sắc, đôi môi cô ấy có màu sắc, và móng tay cô ấy cũng có màu sắc.

Thậm chí ngay cả nước mắt của cô ấy cũng có thể phản chiếu ánh sáng màu sắc.

Anh chạm vào chiếc khăn tay đã thấm đẫm nước mắt của cô ấy.

Nhưng mà anh không thích nhìn cô ấy khóc, đôi mắt xinh đẹp kia không nên dùng để rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau