Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế

Chương 47: Mưa Đen Giáng Thế, Cung Ôn Như Tranh Công

Trước Sau
Editor: Lập Lòe

Cố Thu mang đồ lên phòng, trồng một ít hạt giống nhân sâm vào chậu.

Đông Đông ngồi ở một bên nhìn động tác của cô, Cố Thu sờ sờ đầu nó: “Đói lắm rồi đúng không? Trồng ở đây mày có thể ăn được không?”

Đông Đông kêu “Chít” một tiếng, ăn thì có thể ăn được, chính là không thể bằng khi ở nhà.

“Vậy coi như thêm chút đồ ăn vặt đi, nhân sâm mọc chậm nhưng phẩm chất cao hơn rau củ, có chút ít còn hơn không. Nhưng mày không nên để linh khí tràn ra quá nhiều, miễn bị người khác phát hiện.”

Sau đó Cố Thu tranh thủ lúc nước còn sạch, tắm rửa một lần, cũng gội đầu luôn.

Lúc 8 giờ 50, cô đổ đầy nước vào những thùng chứa còn lại trong phòng, đồng thời dùng máy sấy để sấy khô tóc.

Đúng 8 giờ 55, nước đã đầy, tóc cũng đã khô, Cố Thu thay đồ, dùng lược chải tóc, ngồi xuống tỉ mỉ mang tất cùng giày.

Đúng phút cuối cùng, cô bước đến bên cửa sổ.

Một tiếng ‘tách’ vang lên, một giọt chất lỏng màu đen như dầu mỏ rơi xuống cửa sổ thủy tinh, chảy xuôi xuống phía dưới, chất này hơi sền sệt, nhìn thôi đã thấy ghê tởm.

Sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba.

Chẳng mấy chốc, tiếng tí tách vang lên dồn dập, cả cửa sổ dường như bị bôi đầy chất lỏng màu đen đó.

Toàn bộ khách sạn, bên trong bên ngoài, lầu trên lầu dưới đều rung chuyển, mọi người la hét kinh hoàng, chạy tán loạn, những người bên ngoài thì che đầu xông vào trong để tránh mưa.

“Reng reng reng” Chuông điện thoại bàn đầu giường vang lên, Cố Thu nhấc máy, đó là thanh âm run rẩy vì sợ hãi của người quản lý: “Cố tiểu thư phải không? Thật sự là mưa đen đã rơi rồi! Cô có thể nói rõ thêm về.. về mưa đen, về mạt thế này được không?”

Cố Thu bình tĩnh đáp: “Tiên sinh, việc ông cần làm bây giờ là đảm bảo khách sạn có càng nhiều nước sạch dự trữ càng tốt, đó là điều quan trọng nhất.”

Cúp điện thoại, Cố Thu mặc vào áo khoác, mang trên người một nắm lớn dao phẫu thuật, cất giấu hai thanh chủy thủ, túi áo còn có một con thỏ nhỏ, trong tay ôm một chậu cây đã che kín lại, khóa kỹ cửa phòng, rồi từ trên lầu đi xuống.



Cô ở tầng năm, cũng không có đi thang máy, trong trường hợp tất cả đồ vật liên quan đến điện có khả năng bị hỏng, đi thang máy là điều cực kỳ nguy hiểm.

Cố Thu xuống đến đại sảnh, nhìn ra bên ngoài cửa kính của khách sạn, mưa đen giống như sơn dầu đang đổ từ trên trời xuống, tầm nhìn của mọi người bị che khuất, không thể nhìn thấy cảnh vật xa xa, bầu trời u ám như thể sắp sụp xuống.

Cố Thu nghĩ thầm, nơi này thật đúng là không may mắn, mưa đen vừa bắt đầu đã trút xuống dữ dội như vậy, có địa phương mưa không lớn như thế này.

Trong sảnh khách sạn chật ních người, không ít người vừa từ bên ngoài chạy vào, trên đầu, mặt, tay, quần áo của họ đều dính đầy mưa đen sền sệt nhớp nháp, giống như bọn họ vừa mới trở về từ xưởng sửa xe, một bên lau mưa đen trên người, một bên mắng chửi không ngừng.

Cố Thu vừa xuống đến nơi, quản lý khách sạn liền lao tới: “Cố tiểu thư, là Cố tiểu thư phải không? Nước đã được tích trữ rồi, bây giờ chúng tôi phải làm gì nữa?”

Lúc này Cố Thu đã đội mũ và đeo khẩu trang, thậm chí còn đeo găng tay, đây là phòng ngừa không cho người khác dính mưa đen vào người mình.

Nhìn hành động của quản lý, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Cố Thu, đầy ngạc nhiên, nghi ngờ, bối rối cùng dò xét, người này có biết gì về trận mưa đen này không?

Cố Thu không để ý đến những ánh mắt kia, hỏi: “Máy in có còn hoạt động không?”

“Hả? Còn hoạt động!”

“Vậy hãy đem ‘thông báo mạt thế’ in nhiều thêm một ít đi, tốt nhất là mỗi người một bản, những gì tôi biết cũng đều từ đó mà ra.”

Quản lý nhanh chóng phân phó người: “Mau đi in đi!”

“Nhưng, nhưng mà không có bản gốc a.”

Cố Thu hỏi: “Hôm qua tôi in rồi, các người không lưu lại một bản sao à?”

“... Xóa rồi, cả trong thùng rác cũng xóa rồi.”

“...” Cố Thu lắc đầu, gửi lại ảnh chụp màn hình điện thoại của mình đến máy tính của khách sạn, may mà điện thoại và máy tính vẫn chưa bị hỏng.

Bên này đang in, bên kia mọi người bắt đầu hỏi về ‘thông báo mạt thế’ là cái gì.



Chờ bản in thứ nhất ra, ngay lập tức bị tranh đoạt.

Quản lý vội vàng đoạt lấy, đứng ở trên bàn đọc.

“Thông báo mạt thế, thứ nhất, mưa đen sẽ bắt đầu vào lúc 9 giờ, kéo dài liên tục trong ba ngày.”

Mọi người trong sảnh ồ lên một tiếng.

“Ba ngày! Sẽ kéo dài ba ngày!”

“Đây là ai nói mà chính xác vậy, mưa đúng lúc 9 giờ!”

Quản lý tiếp tục đọc bên dưới: “Thứ hai, mưa đen sẽ làm ô nhiễm nguồn nước, tất cả nước bẩn không thể uống được.”

Một tiếng ầm vang lên, mọi người hoảng loạn, vội vàng muốn đi tích trữ nước.

"Ba, thức ăn bị ô nhiễm bởi mưa đen không thể ăn được."

Xong rồi xong rồi! Bọn họ đang ở khách sạn, làm sao mà có tích trữ lương thực!

Quản lý không thể đọc tiếp được nữa, ông ta lao nhanh đến nhà bếp, nguyên liệu nấu ăn trong nhà bếp tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì a.

Lúc này, rất nhiều bản thông báo mạt thế đã được in ra, mọi người chia nhau đọc, vài người đọc một bản, sau đó là những tiếng kinh hãi, tiếng hét vang lên liên tục từ đám đông.

"Thực vật bị tuyệt chủng? Vậy sau này chúng ta sẽ ăn cái gì?"

"Động thực vật sẽ phát sinh biến dị! Ông trời ơi! Sẽ biến dị thành cái dạng gì? Quái thú sao?"

"A, người tiếp xúc với mưa đen sẽ biến thành zombie!" Một người hét lên.

Ngay lập tức, xung quanh những người đã bị mưa đen rơi trúng trở nên trống trải.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau