Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế

Chương 50: Mưa Đen Giáng Thế, Cung Ôn Như Tranh Công

Trước Sau
Editor: Lập Lòe

Cố Chính Đức cầm điện thoại nói: "Hai người mau đi đi, mau rời khỏi đây, không có việc gì đâu, tôi sẽ không sao đâu!"

Cung Ôn Như đành phải vội vã rời đi cùng con gái.

Trên đường, điện thoại di động của bà ta rung lên, mở ra xem, đồng tử bà ta co lại, là vị đại sư kia nhắn tin.

"Bắt đầu rồi.”

Chỉ có ba từ này, nhưng Cung Ôn Như biết là cái gì đã bắt đầu.

Thời đại biến động lớn sắp bắt đầu rồi.

Trái tim Cung Ôn Như kém chút nhảy ra khỏi yết hầu.

Tiếp đó đại sư lại gửi tới một bức ảnh chụp màn hình.

“Thông báo mạt thế?”

Trên này có tám điểm nội dung, Cung Ôn Như cảm thấy chắc chắn còn phần tiếp theo, nhưng đã bị cắt bỏ.

Đại sư cao thâm khó lường gửi tới một câu: "Tôi chỉ có thể nói đến vậy, phí tư vấn tôi kiếm được không thẹn với lương tâm, về sau không cần liên lạc nữa."

Cung Ôn Như tim đập mạnh, có tám điểm cảnh báo này, bà ta liền chiếm hết tiên cơ, nhất định có thể giúp Cố Chính Đức thăng tiến.

Không, nếu đã nắm trước được lợi thế này, bà ta còn cần phải phụ thuộc vào Cố Chính Đức nữa sao?



Bà ta lập tức quyết định không rời khỏi trại giam nữa, nói với cai ngục: "Tôi có tin tức rất quan trọng muốn báo cho ngục trưởng của các anh."

Khi Cung Ôn Như được dẫn đến trước mặt Võ Kỳ Chính, trại giam đã bắt đầu mất kiểm soát, tang thi một con cắn tiếp một con, rất nhanh liền chế tạo ra rất nhiều tang thi, hơn nữa đám tù nhân hoàn toàn không nghe lời, lợi dụng cơ hội gây rối, số lượng cai ngục vốn đã không nhiều bằng tội phạm, nhất thời bị đánh bại từng bước một.

Chỗ chết người nhất chính là, một số thiết bị điện tử bắt đầu hỏng hóc.

Chỉ có thể phong bế từng khu vực, đem các tù nhân nhốt vào bên trong.

Võ Kỳ Chính che chở vợ mình lùi đến nơi an toàn, bên người chỉ còn chưa đến mười cai ngục.

Một nhóm người đều có phần chật vật.

Cung Ôn Như đến vào thời điểm này, lớn tiếng nói: "Võ đại ca, trong tay tôi có thông tin quan trọng, có thể trợ giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía bà ta.

Cung Ôn Như lấy lại bình tĩnh, ngẩng cao đầu, quyết đoán nói: "Tôi biết các anh có thể không tin tôi, nhưng đây là do một người rất có bản lĩnh đã nói cho tôi biết, ông ấy bảo tôi không được đem tin tức này tiết lộ ra bên ngoài, nhưng tôi không thể ích kỷ như thế, bởi vì cái thông tin này có khả năng cứu mạng nhân dân cả nước đấy!"

Trang phu nhân đang gọi điện thoại cho Trang Tuyết Lân nhưng làm thế nào cũng không thể liên lạc được, nghe thấy vậy không kiên nhẫn cắt lời bà ta: "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả! Làu bà làu bàu nói lắm thế làm gì!"

Cung Ôn Như bị nghẹn, cắn chặt môi, cơn xấu hổ và tức giận chợt lóe lên trong chốc lát, nắm chặt tay con gái, cầu khẩn nhìn Võ Kỳ Chính: “Võ đại ca, tôi chỉ có một yêu cầu, cầu xin anh bảo vệ tốt cho mẹ con chúng tôi, và đem Cố Chính Đức thả ra.”

Lúc này, bà ta vẫn không quên thể hiện hình tượng của mình.

Dù sao thì, Cố Chính Đức là con mồi mà bà ta đã treo lên suốt mấy chục năm, lúc này mà buông tay thì mọi công sức trước đó chẳng phải là uổng phí sao? Hơn nữa, đại sư đã nói, Cố Chính Đức sẽ đạt được thành tựu lớn.



Võ Kỳ Chính nhìn bà ta, nhíu mày: “Cô cứ nói đi.”

Cung Ôn Như lấy điện thoại di động ra, bức ảnh chụp màn hình lại bị bà ta cắt bớt một nửa, chỉ còn ba điểm đầu tiên.

“Anh xem, đây là người kia gửi cho tôi, ông ấy rất đáng tin cậy, thông tin này tuyệt đối là sự thật.”

Mọi người nhìn vào ba câu đó, là—

Một, mưa đen sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ và kéo dài liên tục ba ngày.

Hai, mưa đen sẽ làm ô nhiễm nguồn nước, tất cả nước ô nhiễm không thể uống được.

Ba, thực phẩm bị ô nhiễm bởi mưa đen không thể ăn được.

Võ Kỳ Chính: “……”

Trang phu nhân: “……”

Võ Kỳ Chính vừa định lên tiếng thì Trang phu nhân bỗng nhiên khoa trương nói: “Đây chắc chắn là thông tin cơ mật, người có thể đoán ra được ba việc này chắc chắn là bậc thầy trong các bậc thầy, cô lại có thể quen biết một nhân vật lớn như vậy, tôi thật sự rất ghen tị a!”

Võ Kỳ Chính nhìn bà vợ với biểu cảm cường điệu, khóe miệng co rút.

Cung Ôn Như trong mắt có chút đắc ý, nhưng ngay lập tức làm ra bộ dáng vô tư cống hiến: “Người kia đã nhiều lần căn dặn tôi không được tiết lộ cho người khác, nhưng tôi không thể làm ngơ, không thể trơ mắt nhìn mọi người gặp nạn mà không giúp đỡ. Võ đại ca, anh hãy đem ba câu này chuyển lên cho cấp trên đi, nếu như sớm có thể đưa ra đối sách, sẽ giảm thiểu một ít tổn thất!”

Võ Kỳ Chính khóe miệng co quắp, nghĩ thầm, không cần đâu, cấp trên khẳng định ngay khi mưa đen vừa rơi xuống, đem thông báo mạt thế lật ra xem, vô số đôi mắt đã dựng lên nghiên cứu, lúc này các biện pháp ứng phó đoán chừng đều đã được truyền đạt đến các nơi rồi.

Cung Ôn Như lại hoàn toàn không phát hiện biểu cảm của hai người có cái gì không đúng, lau khóe mắt nói: “Tôi không cần công lao gì cả, chỉ cầu dùng tin tức này để đổi lấy sự ân xá cho Cố đại ca.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau