Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center
Chương 18
Đêm thứ 3: 'Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận'
Sắc trời dần tối, màn đêm cũng theo đó mà từ từ buông xuống.
Ba vị khách bay đến dần tiếp cận tòa nhà dạy học bỏ hoang.
Từ xa nhìn lại, không khí ở tòa nhà dạy học này so với nơi khác càng thêm âm trầm, cửa sổ tối om, như thể có thứ gì đó đang ẩn mình trong bóng tối mà quan sát. Hễ có gì sẽ tùy thời xuất hiện để tập kích.
Đương nhiên, đối với ba vị khách bay này đó cũng chỉ là món khai vị, trên người họ thứ không thiếu nhất chính là đạo cụ, nên dù có gặp ma đi nữa họ cũng không lo lắng. Cuộc trò chuyện vẫn tiếp diễn ngay cả khi họ đã đến trước tòa nhà.
Khâu Nguyệt hỏi, "Hạ Liên, anh chắc chắn?"
Hạ Liên đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, trên mặt hắn lúc này chỉ còn nụ cười hoàn hảo khiến cả người toát lên vẻ thân thiện và dịu dàng. Hắn trả lời: "Đương nhiên là tôi chắc chắn."
Cho dù đến cuối cùng máu của Medusa không phát huy hết vai trò của nó, nó vẫn sẽ ảnh hưởng đến Tần Nguyên ở một mức độ nhất định.
Chỉ cần ở trước mặt Tần Nguyên sử dụng thẻ ID Medusa, sau đó bắt chước phong cách của Tạ Tiểu Chu, hắn tự nhiên sẽ thu hút được Tần Nguyên.
Hạ Liên đã không thể hiện tốt trong 《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận》 và anh ta liên tục thất bại trước ống kính. Theo đà này, hẳn sẽ có nhiều người hâm mộ sẽ thất vọng về anh ấy.
Vì vậy, hắn nhất định phải công lược thành công Tần Nguyên cũng như phải nắm chắc trong tay đạo cụ SSR.
Hạ Liên bây giờ đang nắm lợi thế, nên hắn tự tin 10 phần mình có thể thành công.
Ngược lại Thẩm Bạch Khê không lạc quan như hắn, liền dội một gáo nước lạnh: "Boss này cảm giác không giống với những người mà anh thấy trước đây, tốt hơn hết là anh nên cẩn thận."
Hạ Liên không để tâm đến lời nói của Thẩm Bạch Khê, chỉ trả lời cho có lệ: "Đã biết, đi vào trước đi."Thấy vậy, Thẩm Bạch Khê không nói gì mà cùng hai người còn lại bước vào tòa nhà dạy học bỏ hoang.
Sau khi ba bóng người dần biến mất ở lối vào hành lang, một làn sương mù dày đặc sắc đỏ từ từ bao phủ khuôn viên, khiến bầu không khí dần trở nên đáng sợ.
Khán giả phòng phát sóng trực tiếp phá lệ kích động:
【Hạ Liên xông lên!!! Cho Boss thấy mị lực của Medusa đi!】
【Trong 《100% hẹn hò tốc độ tình yêu 》, không có NPC nào mà Hạ Liên không chinh phục được, lần này chắc chắn cũng sẽ không có vấn đề gì! Yên tâm đi!】
【Thật ghê tởm. Có bản lĩnh thì mặt đối mặt cạnh tranh với Chu Chu đi, dùng đạo cụ để qua mặt Chu Chu, khẳng định là sợ không bì nổi!】
【Hehe, nếu có bãn lĩnh thì đối mặt với Tạ Tiểu Chu đi kìa, thật đáng tiếc, vừa thông minh lại xinh đẹp, ai có thể so được chứ! 】
【Chu Chu mau tỉnh lại đi! Đừng để trà xanh này vào trước nhé! 】
Màn hình được chia thành hai phần. Một nửa là cảnh những vị khách bay vào tòa nhà dạy học bỏ hoang, nửa còn lại là cảnh Tạ Tiểu Chu ngủ say sưa không biết gì.
Có lẽ vì tiếng gọi của khán giả quá lớn, Tạ Tiểu Chu đang hôn mê cũng từ từ mở mắt. Tỉnh dậy, cậu liền cảm giác sau cổ truyền đến một trận đau đớn.
Tạ Tiểu Chu khó khăn xoay xoay cổ, sau khi cơn đau dịu đi một chút, cậu mới có thời gian nhìn tình hình hiện tại của mình.
Cậu hiện tại đang nằm trong góc phòng thí nghiệm, trên sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, toàn thân tê rần. Khi hô hấp, bụi sẽ xộc vào mũi.
"Khụ..." Tạ Tiểu Chu muốn đứng dậy, nhưng thân thể bất động như đi ngược lại với ý muốn của cậu. Cậu nhìn xuống, chỉ thấy mình bị trói bởi một sợi dây, căn bản là không thể động đậy.
Chuyện gì đã xảy ra?
Cậu cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê.
Tần Nguyên biến mất.
Những chiếc cúc áo rơi xuống đất.
Cuộc trò chuyện của những người khác...
Ngón tay Tạ Tiểu Chu nhúc nhích một chút. Khi hôn mê, cậu vẫn chưa buông tay ra, nút áo vẫn bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, càng ngày càng trở nên ấm áp. Tạ Tiểu Chu tâm trạng dần bình tĩnh lại một chút.
Cho dù ba người đó có làm gì Tần Nguyên, với năng lực của hắn, khẳng định là không thiệt thòi được. Nhưng trước hết là phải thoát khỏi khó khăn bây giờ.
Tạ Tiểu Chu muốn cởi trói thoát khỏi sự trói buộc, nhưng khi nhìn trái nhìn phải, cậu lại chẳng thấy vật gì sắc bén. Nghiêng người sang một bên, cố gắng di chuyển để nhìn ra chỗ khác.
Nhưng sợi dây quá chặt, cậu dùng sức quá mạnh, trực tiếp đụng vào một chiếc ghế bên cạnh. Chiếc ghế bị lật và rơi xuống đất cùng một số thiết bị thí nghiệm. Giống như ăn tết vậy, thập phần náo nhiệt.
Tạ Tiểu Chu: "..."
Động tĩnh vang dội, khiến người ngoài cửa chú ý. Hai người nhìn nhau, đồng thời mở miệng:
"Cậu tỉnh rồi à?"
"Sao anh lại ở đây?"
Thì ra là Phú nhị đại đang canh cửa. Tạ Tiểu Chu vội vàng nói: "Mau giúp tôi cởi trói!"
Phú nhị đại nhìn Tạ Tiểu Chu vẻ mặt phức tạp: "Tôi không thể thả cậu đi, cậu đừng có quấy rầy họ nữa, để họ làm chuyện chính sự, rồi chúng ta đều sẽ hoàn thành cảnh quay."
"Họ" tất nhiên là khách bay. Tạ Tiểu Chu không cần nghĩ cũng biết Phú nhị đại cùng đội với ba người đó, nên ngập ngừng hỏi: "Những người đó nói gì với anh?"
Cũng không biết bọn họ làm thế nào để tẩy não Phú nhị đại, hắn rất cảnh giác: "Tôi sẽ không tin những lời cậu nói đâu! Cậu chỉ muốn cùng BOSS giết hết chúng ta!"
Tạ Tiểu Chu: "..."
Không ngờ người ngu ngốc nhất lại là người có thể tồn tại đến cuối cùng.
Cậu muốn thuyết phục Phú nhị đại: "Trời sắp tối rồi phải không? Anh ở đây để canh giữ tôi. Nếu có ma đến, cả hai chúng ta không ai có thể trốn thoát."
Phú nhị đại khịt mũi lạnh lùng, không thèm để tâm đến lời nói của Tạ Tiểu Chu: "Họ nói ở đây an toàn!"
Nói xong, Phú nhị đại đóng sầm cửa lại, từ chối tiếp tục giao tiếp với Tạ Tiểu Chu.
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào im lặng. Tạ Tiểu Chu nhìn thiết bị rơi xuống đất, trong đó có mấy mảnh thủy tinh. Như nhìn thấy cách thoát ra, cậu từ từ di chuyển tới, cầm một mảnh vụn sắc nhọn, cố gắng cắt sợi dây trói.
Chỉ là trong phim truyền hình có vẻ rất dễ dàng, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Các mảnh vỡ sắc nhọn chưa kịp cắt đứt dây thừng đã tạo ra một vài vết thương ở lòng bàn tay. Từng giọt máu rỉ xuống khiến chiếc cúc áo trong tay cũng dần nhiễm sắc đỏ.
Thường ngày Tạ Tiểu Chu nhìn rất ngoan ngoãn, hiền lành, giống như một người chưa từng phải chịu khổ bao giờ. Hiện tại khuôn mặt ấy ngay cả lông mày cũng không nhăn, trực tiếp thay đổi một chỗ vị trí khác, tiếp tục cắt dây thừng.
Trước khi kịp cắt đứt dây, Tạ Tiểu Chu lại nghe thấy tiếng mở cửa. Đánh mắt nhìn lên, Phú Nhị Đại lại lật đật chạy vào, khuôn mặt tái mét, dựa lưng vào tường mà thở hồng hộc, như thể vừa nhìn thấy ma giữa ban ngày.
Sau đó Tạ Tiểu Chu nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt từ ngoài cửa.
Bên ngoài có một nam một nữ, nam nhân đã lớn hơn, giọng nữ thanh thúy, hiển nhiên là một cô gái trẻ. Hai người đang tranh luận về một chuyện gì đó, bỗng nhiên một tiếng "đồng" vang lên, thế đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Từ góc độ nơi Tạ Tiểu Chu đang nằm, cậu có thể nhìn thấy một đôi mắt chết chóc qua khe cửa.
Chờ đã...
Hình như họ đã quên điều gì đó?
Dây thừng của Tạ Tiểu Chu chỉ vừa mới bị đứt một chút, cậu không muốn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa nên hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Phú Nhị Đại lắc đầu nguầy nguậy, cả người run rẩy, ra hiệu cho Tạ Tiểu Chu đừng phát ra tiếng động.
Nhưng đã quá trễ.
Đôi mắt trong khe cửa ngày càng gần hơn, sau đó liền có tiếng gõ cửa.
Thình thịch.
Cốc cốc.
"Mở cửa." Giọng cô gái có chút mơ hồ, "Tôi biết bên trong có người."
Phú Nhị Đại rùng mình, trên tay giờ chỉ còn một trăm tệ cuối cùng.
Cô gái lại gõ cửa: "Các người không muốn gặp tôi sao? Liệu.... không muốn biết tôi chết như thế nào sao?"
Tạ Tiểu Chu rốt cuộc cũng biết bọn họ đã quên cái gì.
Chủ đề chính. Bút Tiên vốn chưa từng tồn tại đến cuối cùng giờ cũng đã xuất hiện.
Phú Nhị Đại cũng nghĩ đến điều này, trực tiếp nhét tiền mua mạng cuối cùng qua khe cửa, cầu nguyện: "Không được vào!"
Còn lại nói của Tạ Tiểu Chu lại hoàn toàn khác với phú nhị đại, cậu nói: "Cô mau đến đây!"
Bút tiên: "..."
Hai yêu cầu này trái ngược hoàn toàn với nhau, Bút tiên lúng túng, sau một lúc sững sờ, quyết định đi vào trước rồi lại nói.
Vì vậy, một lớp máu bẩn tràn vào từ khe cửa, trong chốc lát đã tràn đầy một nửa sàn phòng học.
Phú Nhị Đại hét lên một tiếng và nhanh chóng chạy đến một nơi không có máu.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Hắn dính vào vết máu, không có cách nào mà kinh hãi đứng ở nơi đó, khi dòng máu rút đi, cả người giống như sô cô la tan chảy trực tiếp hòa vào trong máu dưới sàn.
Có lẽ đã hấp thụ đủ dinh dưỡng từ phú nhị đại nên máu càng ngày càng đặc, dần dần tụ lại thành dáng hình thiếu nữ.
【Nếu Bút Tiên không xuất hiện, chắc tôi quên mất sự tồn tại của cô ấy, hahahaha】
【Bút tiên: Kẻ phản diện có cảm giác tồn tại thấp nhất trong lịch sử】
【Tôi đã quá mệt mỏi.jpg】
【Cát xê của Bút Tiên trong chương trình này hình như hơi ít, tất cả ống kính đều bị Boss Tần Nguyên cướp đi rồi.】
【Nhưng bây giờ boss không có ở đây, chỉ còn Tạ Tiểu Chu, chắc cậu ta sẽ chết dưới tay Bút Tiên đi? 】
Tạ Tiểu Chu vẫn đang nửa nằm trên mặt đất, trên người còn dây thừng chưa cởi bỏ, Bút Tiên đứng ở cách đó không xa, váy đỏ tươi, nồng nặc mùi máu.
Bút Tiên cúi đầu, mái tóc đen dày xõa trên vai che kín gần hết khuôn mặt, qua khoảnh trống trên tóc chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt trắng chết chóc.
Tạ Tiểu Chu và Bút Tiên giằng co một lúc: "... Nếu không, cô giúp tôi cởi dây thừng đi?"
Bút tiên: "?"
Khuôn mặt Tạ Tiểu Chu không có chút hoảng sợ nào: "Nếu cô giết tôi ở đây, độ nổi tiếng tiết mục của các người sẽ giảm đi một nửa."
Trước giờ cậu đều suy đoán nếu khách được trả tiền, vậy còn những NPC này thì sao?
Họ cũng nên là nhân viên của đoàn làm phim thế giới ngầm, nếu không sẽ không tuân theo sự sắp xếp của đoàn phim và cả những quy tắc như thế này.
Một số hồn ma cô đơn không thể giao tiếp, nhưng nếu đạt tới một trình độ nhất định, chúng sẽ giống với người - chẳng hạn như người quản lý hồ sơ lưu trữ, chủ siêu thị.
Khi bọn họ nhìn Tần Nguyên đột nhiên biểu lộ sự sợ hãi, thì hoàn toàn có thể thông suốt.
Bút tiên cũng y như vậy.
Tạ Tiểu Chu bình tĩnh nói: "Trong 《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận》, lẽ ra cô là nhân vật phản diện, nhưng cho tới nay, cô đều không có cơ hội xuất hiện. Không bằng thả tôi ra, tôi sẽ giúp cô soát giá trị tồn tại trước ống kính. Thế nào?"
Bút tiên sững sờ trong giây lát.
Đúng vậy.
Khán giả xem gameshow đều là quỷ, bảng tiêu tiền cũng đều là minh tệ, các nhân vật NPC trong đó cũng đều là ma.
Ngôi trường này thực sự tồn tại trong thực tế, còn ma quỷ ở đây đều là những người chết vì hàm oan, lâu ngày không được đầu thai, không ai thờ cúng. Những hồn ma có ý thức đã ký hợp đồng với tổ tiết mục, trở thành NPC thường trú trong gameshow.
Bọn họ cũng là dân ăn lương, chỉ khác lương của họ sẽ dựa theo lần được xuất hiện trước máy quay. Nếu không, làm sao họ có thể chăm chỉ chạy theo khách như vậy? Còn không phải là vì muốn tiết mục càng thêm hiểu quả!
Bút tiên đã lăn lộn trong chương trình tạp kỹ của khuôn viên trường nhiều năm rồi, vất vả lắm mới được đóng vai chính một lần. Kết quả là ba cảnh cô đều không được xuất hiện, một chút màn ảnh cũng không bắt được. Ước tính khi quay xong thì sẽ được đánh giá cuối cùng.
Bút tiên trầm mặc không nói. Có lẽ bởi lời nói của cậu rất thuyết phục nhưng không chỉ vậy, nguyên nhân khác là trên người Tạ Tiểu Chu có dấu ấn của Boss lớn, cản bản không thể thương tổn đến cậu.
Một khi đã như vậy, chi bằng thuận buồm xuôi gió, còn có thể kiếm thêm chút tiền lương.
Sau một lúc. Tạ Tiểu Chu cảm thấy toàn thân rã rời, dây thừng tự nhiên cũng rơi ra. Cậu vặn cổ tay tê dại, khi nhìn thấy, trên lòng bàn tay miệng vết thương vẫn còn rỉ máu. Cậu liền đè lại động mạch, làm chậm tốc độ máu chảy, ngẩng đầu nhìn về phía Bút Tiên: "Không thì, lại phiền toái cô một chút, đem tôi đến tòa nhà dạy học bỏ hoang được không?"
Bút Tiên vô tình trở thành công cụ:... Được rồi.
***
Tòa nhà dạy học bỏ hoang.
Ba người đều là khách quý thâm niên, trên người đều mang theo đạo cụ, chưa kể Thẩm Bạch Khê còn có mang thân phận đạo sĩ, đủ để đối phó với đám yêu ma quỷ quái trên đường.
Bọn họ đi càng lúc càng sâu.
Cuối cùng, trong bóng tối vô biên, có thể nhìn thấy một tia sáng trắng lóe lên.
Đằng trước.
Một căn phòng sáng sủa và ấm áp hiện ra trước mặt, trên bệ cửa sổ đặt một chậu cây nhỏ, đặt trong không khí u ám xung quanh lại chẳng thấy được sự liên kết nào.
Thẩm Bạch Khê dừng lại: "Chính là nơi này."
Khâu Nguyệt liếc nhìn Hạ Liên, nói: "Đi đi."
Hạ Liên hít một hơi thật sâu.
Tuy nói đã chuẩn bị đầy đủ nhưng trong lòng hắn vẫn có chút sợ hãi và lo lắng, dù sao thì... đó chính là Boss của show thực tế trong khuôn viên trường.
Thẩm Bạch Khê nói: "Nếu có việc ngoài ý muốn gì, lập tức ra khỏi đó. Dù có thất bại cũng không sao hết."
Hạ Liên gật đầu.
Nhưng suy nghĩ trong đầu của hắn hoàn toàn trái ngược, bản thân hắn sẽ không bao giờ thất bại!
Hạ Liên khẽ mỉm cười, đè nén nỗi sợ trong lòng, chầm chậm bước qua. Trước khi bước đến chỗ ánh đèn trắng, cửa phòng học tự động mở ra, cảnh tượng sau cánh cửa lập tức hiện ra trước mặt hắn.
Một đôi mắt xám nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt thờ ơ, như thể đang nhìn một con kiến.
Tim Hạ Liên đập loạn một nhịp, hàng mi dày của hắn khẽ động, một ít nước mắt từ từ chảy ra, có chút hoảng hốt nói: "Tôi đi lạc, bên ngoài thật đáng sợ, tôi có thể vào trong được không?"
Tần Nguyên yên lặng nhìn hắn chằm chằm, cũng không có nói lời nào.
Hạ Liên cảm thấy mình rất hấp dẫn, thử tới gần lớp học, không có gì cản trở, trực tiếp đi vào. Hắn nhìn người thanh niên tuấn tú không tì vết, mím môi, nở nụ cười: "Cảm ơn!"
Tần Nguyên thu lại ánh mắt, cụp mi, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hạ Liên hơi nghiêng người, đến gần Tần Nguyên, tò mò nói: "Trông anh rất đẹp! Tôi tên Hạ Liên, còn anh thì sao?"
Đó đều là những lời Tạ Tiểu Chu đã từng nói lúc trước.
Khi Hạ Liên nói ra, tựa hồ đụng phải một điểm mấu chốt, Tần Nguyên rốt cuộc có phản ứng: "Cậu không sợ?"
Lông mi của Hạ Liên chớp chớp, ra vẻ khờ dại nói: "Tôi vì cái gì phải sợ? Trông anh rất đẹp. "
Tần Nguyên nhìn Hạ Liên.
Khi Hạ Liên bị đôi mắt xám ấy nhìn chằm chằm, theo bản năng dâng lên một nỗi sợ hãi, nhưng nhớ tới biểu hiện của Tạ Tiểu Chu, anh ta cố gắng nén xuống tất cả, bắt chước vẻ mặt của Tạ Tiểu Chu, cười ngây ngô.
Chắc chắn sẽ hấp dẫn được!
Lúc trước trong các show thực tế có bối cảnh vườn trường, các vị khách còn chưa kịp đối mặt với Tần Nguyên, thì toàn đoàn bị diệt. Hiện tại Tần Nguyên còn chưa có động thủ, khẳng định là thấy hắn vẫn còn hữu dụng.
Hạ Liên đang định cố gắng làm tăng độ hảo cảm của Tần Nguyên đối với mình, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lãnh đạm bên tai:
"Vậy thì, cậu có nguyện ý đi tìm chết không?"
Sắc trời dần tối, màn đêm cũng theo đó mà từ từ buông xuống.
Ba vị khách bay đến dần tiếp cận tòa nhà dạy học bỏ hoang.
Từ xa nhìn lại, không khí ở tòa nhà dạy học này so với nơi khác càng thêm âm trầm, cửa sổ tối om, như thể có thứ gì đó đang ẩn mình trong bóng tối mà quan sát. Hễ có gì sẽ tùy thời xuất hiện để tập kích.
Đương nhiên, đối với ba vị khách bay này đó cũng chỉ là món khai vị, trên người họ thứ không thiếu nhất chính là đạo cụ, nên dù có gặp ma đi nữa họ cũng không lo lắng. Cuộc trò chuyện vẫn tiếp diễn ngay cả khi họ đã đến trước tòa nhà.
Khâu Nguyệt hỏi, "Hạ Liên, anh chắc chắn?"
Hạ Liên đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, trên mặt hắn lúc này chỉ còn nụ cười hoàn hảo khiến cả người toát lên vẻ thân thiện và dịu dàng. Hắn trả lời: "Đương nhiên là tôi chắc chắn."
Cho dù đến cuối cùng máu của Medusa không phát huy hết vai trò của nó, nó vẫn sẽ ảnh hưởng đến Tần Nguyên ở một mức độ nhất định.
Chỉ cần ở trước mặt Tần Nguyên sử dụng thẻ ID Medusa, sau đó bắt chước phong cách của Tạ Tiểu Chu, hắn tự nhiên sẽ thu hút được Tần Nguyên.
Hạ Liên đã không thể hiện tốt trong 《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận》 và anh ta liên tục thất bại trước ống kính. Theo đà này, hẳn sẽ có nhiều người hâm mộ sẽ thất vọng về anh ấy.
Vì vậy, hắn nhất định phải công lược thành công Tần Nguyên cũng như phải nắm chắc trong tay đạo cụ SSR.
Hạ Liên bây giờ đang nắm lợi thế, nên hắn tự tin 10 phần mình có thể thành công.
Ngược lại Thẩm Bạch Khê không lạc quan như hắn, liền dội một gáo nước lạnh: "Boss này cảm giác không giống với những người mà anh thấy trước đây, tốt hơn hết là anh nên cẩn thận."
Hạ Liên không để tâm đến lời nói của Thẩm Bạch Khê, chỉ trả lời cho có lệ: "Đã biết, đi vào trước đi."Thấy vậy, Thẩm Bạch Khê không nói gì mà cùng hai người còn lại bước vào tòa nhà dạy học bỏ hoang.
Sau khi ba bóng người dần biến mất ở lối vào hành lang, một làn sương mù dày đặc sắc đỏ từ từ bao phủ khuôn viên, khiến bầu không khí dần trở nên đáng sợ.
Khán giả phòng phát sóng trực tiếp phá lệ kích động:
【Hạ Liên xông lên!!! Cho Boss thấy mị lực của Medusa đi!】
【Trong 《100% hẹn hò tốc độ tình yêu 》, không có NPC nào mà Hạ Liên không chinh phục được, lần này chắc chắn cũng sẽ không có vấn đề gì! Yên tâm đi!】
【Thật ghê tởm. Có bản lĩnh thì mặt đối mặt cạnh tranh với Chu Chu đi, dùng đạo cụ để qua mặt Chu Chu, khẳng định là sợ không bì nổi!】
【Hehe, nếu có bãn lĩnh thì đối mặt với Tạ Tiểu Chu đi kìa, thật đáng tiếc, vừa thông minh lại xinh đẹp, ai có thể so được chứ! 】
【Chu Chu mau tỉnh lại đi! Đừng để trà xanh này vào trước nhé! 】
Màn hình được chia thành hai phần. Một nửa là cảnh những vị khách bay vào tòa nhà dạy học bỏ hoang, nửa còn lại là cảnh Tạ Tiểu Chu ngủ say sưa không biết gì.
Có lẽ vì tiếng gọi của khán giả quá lớn, Tạ Tiểu Chu đang hôn mê cũng từ từ mở mắt. Tỉnh dậy, cậu liền cảm giác sau cổ truyền đến một trận đau đớn.
Tạ Tiểu Chu khó khăn xoay xoay cổ, sau khi cơn đau dịu đi một chút, cậu mới có thời gian nhìn tình hình hiện tại của mình.
Cậu hiện tại đang nằm trong góc phòng thí nghiệm, trên sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, toàn thân tê rần. Khi hô hấp, bụi sẽ xộc vào mũi.
"Khụ..." Tạ Tiểu Chu muốn đứng dậy, nhưng thân thể bất động như đi ngược lại với ý muốn của cậu. Cậu nhìn xuống, chỉ thấy mình bị trói bởi một sợi dây, căn bản là không thể động đậy.
Chuyện gì đã xảy ra?
Cậu cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê.
Tần Nguyên biến mất.
Những chiếc cúc áo rơi xuống đất.
Cuộc trò chuyện của những người khác...
Ngón tay Tạ Tiểu Chu nhúc nhích một chút. Khi hôn mê, cậu vẫn chưa buông tay ra, nút áo vẫn bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, càng ngày càng trở nên ấm áp. Tạ Tiểu Chu tâm trạng dần bình tĩnh lại một chút.
Cho dù ba người đó có làm gì Tần Nguyên, với năng lực của hắn, khẳng định là không thiệt thòi được. Nhưng trước hết là phải thoát khỏi khó khăn bây giờ.
Tạ Tiểu Chu muốn cởi trói thoát khỏi sự trói buộc, nhưng khi nhìn trái nhìn phải, cậu lại chẳng thấy vật gì sắc bén. Nghiêng người sang một bên, cố gắng di chuyển để nhìn ra chỗ khác.
Nhưng sợi dây quá chặt, cậu dùng sức quá mạnh, trực tiếp đụng vào một chiếc ghế bên cạnh. Chiếc ghế bị lật và rơi xuống đất cùng một số thiết bị thí nghiệm. Giống như ăn tết vậy, thập phần náo nhiệt.
Tạ Tiểu Chu: "..."
Động tĩnh vang dội, khiến người ngoài cửa chú ý. Hai người nhìn nhau, đồng thời mở miệng:
"Cậu tỉnh rồi à?"
"Sao anh lại ở đây?"
Thì ra là Phú nhị đại đang canh cửa. Tạ Tiểu Chu vội vàng nói: "Mau giúp tôi cởi trói!"
Phú nhị đại nhìn Tạ Tiểu Chu vẻ mặt phức tạp: "Tôi không thể thả cậu đi, cậu đừng có quấy rầy họ nữa, để họ làm chuyện chính sự, rồi chúng ta đều sẽ hoàn thành cảnh quay."
"Họ" tất nhiên là khách bay. Tạ Tiểu Chu không cần nghĩ cũng biết Phú nhị đại cùng đội với ba người đó, nên ngập ngừng hỏi: "Những người đó nói gì với anh?"
Cũng không biết bọn họ làm thế nào để tẩy não Phú nhị đại, hắn rất cảnh giác: "Tôi sẽ không tin những lời cậu nói đâu! Cậu chỉ muốn cùng BOSS giết hết chúng ta!"
Tạ Tiểu Chu: "..."
Không ngờ người ngu ngốc nhất lại là người có thể tồn tại đến cuối cùng.
Cậu muốn thuyết phục Phú nhị đại: "Trời sắp tối rồi phải không? Anh ở đây để canh giữ tôi. Nếu có ma đến, cả hai chúng ta không ai có thể trốn thoát."
Phú nhị đại khịt mũi lạnh lùng, không thèm để tâm đến lời nói của Tạ Tiểu Chu: "Họ nói ở đây an toàn!"
Nói xong, Phú nhị đại đóng sầm cửa lại, từ chối tiếp tục giao tiếp với Tạ Tiểu Chu.
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào im lặng. Tạ Tiểu Chu nhìn thiết bị rơi xuống đất, trong đó có mấy mảnh thủy tinh. Như nhìn thấy cách thoát ra, cậu từ từ di chuyển tới, cầm một mảnh vụn sắc nhọn, cố gắng cắt sợi dây trói.
Chỉ là trong phim truyền hình có vẻ rất dễ dàng, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Các mảnh vỡ sắc nhọn chưa kịp cắt đứt dây thừng đã tạo ra một vài vết thương ở lòng bàn tay. Từng giọt máu rỉ xuống khiến chiếc cúc áo trong tay cũng dần nhiễm sắc đỏ.
Thường ngày Tạ Tiểu Chu nhìn rất ngoan ngoãn, hiền lành, giống như một người chưa từng phải chịu khổ bao giờ. Hiện tại khuôn mặt ấy ngay cả lông mày cũng không nhăn, trực tiếp thay đổi một chỗ vị trí khác, tiếp tục cắt dây thừng.
Trước khi kịp cắt đứt dây, Tạ Tiểu Chu lại nghe thấy tiếng mở cửa. Đánh mắt nhìn lên, Phú Nhị Đại lại lật đật chạy vào, khuôn mặt tái mét, dựa lưng vào tường mà thở hồng hộc, như thể vừa nhìn thấy ma giữa ban ngày.
Sau đó Tạ Tiểu Chu nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt từ ngoài cửa.
Bên ngoài có một nam một nữ, nam nhân đã lớn hơn, giọng nữ thanh thúy, hiển nhiên là một cô gái trẻ. Hai người đang tranh luận về một chuyện gì đó, bỗng nhiên một tiếng "đồng" vang lên, thế đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Từ góc độ nơi Tạ Tiểu Chu đang nằm, cậu có thể nhìn thấy một đôi mắt chết chóc qua khe cửa.
Chờ đã...
Hình như họ đã quên điều gì đó?
Dây thừng của Tạ Tiểu Chu chỉ vừa mới bị đứt một chút, cậu không muốn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa nên hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Phú Nhị Đại lắc đầu nguầy nguậy, cả người run rẩy, ra hiệu cho Tạ Tiểu Chu đừng phát ra tiếng động.
Nhưng đã quá trễ.
Đôi mắt trong khe cửa ngày càng gần hơn, sau đó liền có tiếng gõ cửa.
Thình thịch.
Cốc cốc.
"Mở cửa." Giọng cô gái có chút mơ hồ, "Tôi biết bên trong có người."
Phú Nhị Đại rùng mình, trên tay giờ chỉ còn một trăm tệ cuối cùng.
Cô gái lại gõ cửa: "Các người không muốn gặp tôi sao? Liệu.... không muốn biết tôi chết như thế nào sao?"
Tạ Tiểu Chu rốt cuộc cũng biết bọn họ đã quên cái gì.
Chủ đề chính. Bút Tiên vốn chưa từng tồn tại đến cuối cùng giờ cũng đã xuất hiện.
Phú Nhị Đại cũng nghĩ đến điều này, trực tiếp nhét tiền mua mạng cuối cùng qua khe cửa, cầu nguyện: "Không được vào!"
Còn lại nói của Tạ Tiểu Chu lại hoàn toàn khác với phú nhị đại, cậu nói: "Cô mau đến đây!"
Bút tiên: "..."
Hai yêu cầu này trái ngược hoàn toàn với nhau, Bút tiên lúng túng, sau một lúc sững sờ, quyết định đi vào trước rồi lại nói.
Vì vậy, một lớp máu bẩn tràn vào từ khe cửa, trong chốc lát đã tràn đầy một nửa sàn phòng học.
Phú Nhị Đại hét lên một tiếng và nhanh chóng chạy đến một nơi không có máu.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Hắn dính vào vết máu, không có cách nào mà kinh hãi đứng ở nơi đó, khi dòng máu rút đi, cả người giống như sô cô la tan chảy trực tiếp hòa vào trong máu dưới sàn.
Có lẽ đã hấp thụ đủ dinh dưỡng từ phú nhị đại nên máu càng ngày càng đặc, dần dần tụ lại thành dáng hình thiếu nữ.
【Nếu Bút Tiên không xuất hiện, chắc tôi quên mất sự tồn tại của cô ấy, hahahaha】
【Bút tiên: Kẻ phản diện có cảm giác tồn tại thấp nhất trong lịch sử】
【Tôi đã quá mệt mỏi.jpg】
【Cát xê của Bút Tiên trong chương trình này hình như hơi ít, tất cả ống kính đều bị Boss Tần Nguyên cướp đi rồi.】
【Nhưng bây giờ boss không có ở đây, chỉ còn Tạ Tiểu Chu, chắc cậu ta sẽ chết dưới tay Bút Tiên đi? 】
Tạ Tiểu Chu vẫn đang nửa nằm trên mặt đất, trên người còn dây thừng chưa cởi bỏ, Bút Tiên đứng ở cách đó không xa, váy đỏ tươi, nồng nặc mùi máu.
Bút Tiên cúi đầu, mái tóc đen dày xõa trên vai che kín gần hết khuôn mặt, qua khoảnh trống trên tóc chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt trắng chết chóc.
Tạ Tiểu Chu và Bút Tiên giằng co một lúc: "... Nếu không, cô giúp tôi cởi dây thừng đi?"
Bút tiên: "?"
Khuôn mặt Tạ Tiểu Chu không có chút hoảng sợ nào: "Nếu cô giết tôi ở đây, độ nổi tiếng tiết mục của các người sẽ giảm đi một nửa."
Trước giờ cậu đều suy đoán nếu khách được trả tiền, vậy còn những NPC này thì sao?
Họ cũng nên là nhân viên của đoàn làm phim thế giới ngầm, nếu không sẽ không tuân theo sự sắp xếp của đoàn phim và cả những quy tắc như thế này.
Một số hồn ma cô đơn không thể giao tiếp, nhưng nếu đạt tới một trình độ nhất định, chúng sẽ giống với người - chẳng hạn như người quản lý hồ sơ lưu trữ, chủ siêu thị.
Khi bọn họ nhìn Tần Nguyên đột nhiên biểu lộ sự sợ hãi, thì hoàn toàn có thể thông suốt.
Bút tiên cũng y như vậy.
Tạ Tiểu Chu bình tĩnh nói: "Trong 《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận》, lẽ ra cô là nhân vật phản diện, nhưng cho tới nay, cô đều không có cơ hội xuất hiện. Không bằng thả tôi ra, tôi sẽ giúp cô soát giá trị tồn tại trước ống kính. Thế nào?"
Bút tiên sững sờ trong giây lát.
Đúng vậy.
Khán giả xem gameshow đều là quỷ, bảng tiêu tiền cũng đều là minh tệ, các nhân vật NPC trong đó cũng đều là ma.
Ngôi trường này thực sự tồn tại trong thực tế, còn ma quỷ ở đây đều là những người chết vì hàm oan, lâu ngày không được đầu thai, không ai thờ cúng. Những hồn ma có ý thức đã ký hợp đồng với tổ tiết mục, trở thành NPC thường trú trong gameshow.
Bọn họ cũng là dân ăn lương, chỉ khác lương của họ sẽ dựa theo lần được xuất hiện trước máy quay. Nếu không, làm sao họ có thể chăm chỉ chạy theo khách như vậy? Còn không phải là vì muốn tiết mục càng thêm hiểu quả!
Bút tiên đã lăn lộn trong chương trình tạp kỹ của khuôn viên trường nhiều năm rồi, vất vả lắm mới được đóng vai chính một lần. Kết quả là ba cảnh cô đều không được xuất hiện, một chút màn ảnh cũng không bắt được. Ước tính khi quay xong thì sẽ được đánh giá cuối cùng.
Bút tiên trầm mặc không nói. Có lẽ bởi lời nói của cậu rất thuyết phục nhưng không chỉ vậy, nguyên nhân khác là trên người Tạ Tiểu Chu có dấu ấn của Boss lớn, cản bản không thể thương tổn đến cậu.
Một khi đã như vậy, chi bằng thuận buồm xuôi gió, còn có thể kiếm thêm chút tiền lương.
Sau một lúc. Tạ Tiểu Chu cảm thấy toàn thân rã rời, dây thừng tự nhiên cũng rơi ra. Cậu vặn cổ tay tê dại, khi nhìn thấy, trên lòng bàn tay miệng vết thương vẫn còn rỉ máu. Cậu liền đè lại động mạch, làm chậm tốc độ máu chảy, ngẩng đầu nhìn về phía Bút Tiên: "Không thì, lại phiền toái cô một chút, đem tôi đến tòa nhà dạy học bỏ hoang được không?"
Bút Tiên vô tình trở thành công cụ:... Được rồi.
***
Tòa nhà dạy học bỏ hoang.
Ba người đều là khách quý thâm niên, trên người đều mang theo đạo cụ, chưa kể Thẩm Bạch Khê còn có mang thân phận đạo sĩ, đủ để đối phó với đám yêu ma quỷ quái trên đường.
Bọn họ đi càng lúc càng sâu.
Cuối cùng, trong bóng tối vô biên, có thể nhìn thấy một tia sáng trắng lóe lên.
Đằng trước.
Một căn phòng sáng sủa và ấm áp hiện ra trước mặt, trên bệ cửa sổ đặt một chậu cây nhỏ, đặt trong không khí u ám xung quanh lại chẳng thấy được sự liên kết nào.
Thẩm Bạch Khê dừng lại: "Chính là nơi này."
Khâu Nguyệt liếc nhìn Hạ Liên, nói: "Đi đi."
Hạ Liên hít một hơi thật sâu.
Tuy nói đã chuẩn bị đầy đủ nhưng trong lòng hắn vẫn có chút sợ hãi và lo lắng, dù sao thì... đó chính là Boss của show thực tế trong khuôn viên trường.
Thẩm Bạch Khê nói: "Nếu có việc ngoài ý muốn gì, lập tức ra khỏi đó. Dù có thất bại cũng không sao hết."
Hạ Liên gật đầu.
Nhưng suy nghĩ trong đầu của hắn hoàn toàn trái ngược, bản thân hắn sẽ không bao giờ thất bại!
Hạ Liên khẽ mỉm cười, đè nén nỗi sợ trong lòng, chầm chậm bước qua. Trước khi bước đến chỗ ánh đèn trắng, cửa phòng học tự động mở ra, cảnh tượng sau cánh cửa lập tức hiện ra trước mặt hắn.
Một đôi mắt xám nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt thờ ơ, như thể đang nhìn một con kiến.
Tim Hạ Liên đập loạn một nhịp, hàng mi dày của hắn khẽ động, một ít nước mắt từ từ chảy ra, có chút hoảng hốt nói: "Tôi đi lạc, bên ngoài thật đáng sợ, tôi có thể vào trong được không?"
Tần Nguyên yên lặng nhìn hắn chằm chằm, cũng không có nói lời nào.
Hạ Liên cảm thấy mình rất hấp dẫn, thử tới gần lớp học, không có gì cản trở, trực tiếp đi vào. Hắn nhìn người thanh niên tuấn tú không tì vết, mím môi, nở nụ cười: "Cảm ơn!"
Tần Nguyên thu lại ánh mắt, cụp mi, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hạ Liên hơi nghiêng người, đến gần Tần Nguyên, tò mò nói: "Trông anh rất đẹp! Tôi tên Hạ Liên, còn anh thì sao?"
Đó đều là những lời Tạ Tiểu Chu đã từng nói lúc trước.
Khi Hạ Liên nói ra, tựa hồ đụng phải một điểm mấu chốt, Tần Nguyên rốt cuộc có phản ứng: "Cậu không sợ?"
Lông mi của Hạ Liên chớp chớp, ra vẻ khờ dại nói: "Tôi vì cái gì phải sợ? Trông anh rất đẹp. "
Tần Nguyên nhìn Hạ Liên.
Khi Hạ Liên bị đôi mắt xám ấy nhìn chằm chằm, theo bản năng dâng lên một nỗi sợ hãi, nhưng nhớ tới biểu hiện của Tạ Tiểu Chu, anh ta cố gắng nén xuống tất cả, bắt chước vẻ mặt của Tạ Tiểu Chu, cười ngây ngô.
Chắc chắn sẽ hấp dẫn được!
Lúc trước trong các show thực tế có bối cảnh vườn trường, các vị khách còn chưa kịp đối mặt với Tần Nguyên, thì toàn đoàn bị diệt. Hiện tại Tần Nguyên còn chưa có động thủ, khẳng định là thấy hắn vẫn còn hữu dụng.
Hạ Liên đang định cố gắng làm tăng độ hảo cảm của Tần Nguyên đối với mình, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lãnh đạm bên tai:
"Vậy thì, cậu có nguyện ý đi tìm chết không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất