Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 19: 《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận》Kết thúc

Trước Sau
《Tân Nương Của Thần Sông》

Nụ cười trên mặt Hạ Liên đông cứng trong giây lát.

Diễn biến của chuyện này có vẻ khác xa với những gì anh ta tưởng tượng nhỉ?

Tại sao vừa mới lên đã muốn đòi mạng rồi.

Nhưng nó không phải là một vấn đề lớn.

Bởi vì Tạ Tiểu Chu đã trả lời được câu hỏi này, nên anh ta trực tiếp chép bài lại là được.

Hạ Liên nhớ lại phản ứng của Tạ Tiểu Chu lúc đó, nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Tại sao cậu lại muốn tôi chết?"

Tần Nguyên cũng không muốn cùng anh ta dây dưa, một lời liền trực tiếp nói vào điểm trọng: "Cậu, không muốn... "

Tim Hạ Liên đập loạn nhịp.

Lúc trước Tạ Tiểu Chu trả lời câu hỏi không phải như vậy, tại sao đến lượt anh ta liền bén nhọn như vậy? Làm thế nào anh ta có thể tiếp tục diễn đây?

May mắn thay, Hạ Liên cũng là một khách mời cao cấp đã từng trải qua nhiều gameshow, sau sự khiếp sợ ngắn ngủi, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và bắt đầu phân tích những việc cần làm.

Một tân binh như Tạ Tiểu Chu có thể chinh phục được một BOSS, thì anh ta cũng sẽ không chịu thua kém một vị khách mới!

Khẳng định ở chỗ nào đó nhất định có vấn đề, không sao cả, thử lại xem -

Hạ Liên nghiến răng nghiến lợi trực tiếp sử dụng con át chủ bài của mình.

Anh ta nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, đồng tử của anh ta trở nên mỏng hơn và dài ra, lộ ra vẻ ngoài của đồng tử rắn, khi nhìn vào, bất kể là ai cũng đều sẽ bị mê hoặc.

"Tôi không phải không muốn." Ánh mắt lộ ra vẻ Hạ Liên chân thành, "Chỉ cần là vì cậu, tôi sẵn sàng làm bất cứ việc gì."

Không ngờ, Tần Nguyên không chút nào nể mặt mũi, thẳng thắn nói: "Cậu nói dối... "

Lời nói cùng cử động của người này đều giống với Tạ Tiểu Chu, nhưng bởi vì quá giống nhau, nên có thể thấy là giả.

Tần Nguyên rất ghét sự "giả tạo" như vậy.

Hạ Liên: "..."

Hạ Liên bắt chước phong thái của Tạ Tiểu Chu, ánh mắt ngân ngấn nước, liếc mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt đáng thương: "Nhưng mà tôi rất thích anh, tôi nói dối anh để làm gì? "

Giá trị quyến rũ của Hạ Liên đương nhiên là rất cao, cùng với thẻ Medusa, anh ta gần như là bất khả chiến bại trong các gameshow về tình yêu.

Lần này, chắc chắn cũng sẽ không thất bại.

Nghe vậy, Tần Nguyên thật sự không nhúc nhích.

Hạ Liên tiếp tục ra sức: "Nhìn xem, tôi không nói dối anh chút nào..."  

Tần Nguyên trầm ngâm nghĩ: "Giọng nói của cậu nghe rất quen tai."

[Aaaaaaaaaa tên trà xanh này, ghê tởm chết mất, anh ta vậy mà lại học lõm Chu Chu, vậy mà cứ như chưa từng nghe qua!]

[BOSS nhanh nhìn thấu gương mặt thật của anh ta đi! Đừng để tên trà xanh này thành công!]

[Chu Chu đâu? Chu Chu ở đâu? Nhanh lên, tôi không thể chịu nổi nữa!]

[Đừng lo, tôi hiểu rồi, cho dù Tạ Tiểu Chu đến, Hạ Liên vẫn có thể công lược được BOSS, không thấy ánh mắt của BOSS thay đổi sao?]

[Uh... Có ai còn nhớ rằng đây thực ra không phải là một chương trình tạp kỹ về tình yêu không?]

[Đừng bận tâm, hay liền xong việc!]

Góc nhìn màn hình quay.

Nó quay đến chỗ Tạ Tiểu Chu.

Với sự giúp đỡ thân thiện của Bút Tiên, Tạ Tiểu Chu đã đến được tòa nhà dạy học bỏ hoang ngay lập tức.

Các tòa nhà dạy học bị bỏ hoang đều một mảnh âm u.

Nơi góc tối tăm kia, từng bóng người di chuyển, như thể đang xem thứ gì đó rất náo nhiệt.

Vết thương trên tay Tạ Tiểu Chu đã ngừng chảy máu, nhưng máu thịt xung quanh vết thương lại nhão nhoét, có chút gớm ghiếc. Nhưng cậu cũng không quan tâm chuyện này, trực tiếp chạy lên lầu.

Tạ Tiểu Chu không biết phòng Đàn Tần Nguyên ở tầng nào, chỉ có thể vùi đầu chạy lên. Cũng may, lần này rất may mắn, vừa đi một vòng đã nhìn thấy ánh sáng trắng trước mặt.

***

Khâu Nguyệt và Thẩm Bạch Khê không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng Đàn, bọn họ canh giữ ở bên ngoài chờ tin tức.

Khâu Nguyệt chạm vào cánh tay của y nói, "Tôi luôn cảm thấy có một điềm báo không lành."

Thẩm Bạch Khê thực sự rất coi trọng: "Cô lấy thẻ có chức năng tiên tri?"

Khâu Nguyệt cứng họng: "... Là giác quan thứ sáu của phụ nữ."

Thẩm Bạch Khê hơi nhíu mày: "Rất chuẩn sao?"

Khâu Nguyệt: "..... "

Có lẽ lời nói của Khâu Nguyệt có tác dụng, Thẩm Bạch Khê liếc nhìn phòng học Đàn phía xa, trầm tư một lát:" Một khi mọi chuyện thay đổi, chúng ta sẽ lập tức cưỡng chế rời khỏi Cảnh quay."

Làm khách bay cũng có chỗ tốt.

Bởi vì bọn họ bước vào cảnh quay nửa chừng, nếu có nguy hiểm, bọn họ cũng có thể trực tiếp rời khỏi Cảnh quay. Nhưng tương ứng, một khi họ rời đi, thu nhập và thù lao của chương trình tạp kỹ này sẽ không liên quan gì đến họ.

Nếu bạn chết, việc được trả tiền cũng chẳng có ích gì.

Khâu Nguyệt trong lòng vẫn không bỏ qua, nhưng vẫn gật đầu.

Hai người tiếp tục chờ đợi.

Chỉ là trước khi Hạ Liên đi ra, họ đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ lối đi phía sau.

Là người?

Hay là ma?

Khâu Nguyệt và Thẩm Bạch Khê cùng lúc lấy ra lá bùa màu vàng, đề cao cảnh giác.

Một lúc sau, một bóng người chạy ra từ lối vào của hành lang.

Là người.

Vị khách đó dừng lại và nhìn vào hai người đang đứng trước mặt mình.

Khâu Nguyệt buột miệng: "Tạ Tiểu Chu?"

Tạ Tiểu Chu không phải đang bị trói sao?

Làm thế nào mà thoát được?

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện này, Khâu Nguyệt quyết định dứt khoát: "Ngăn cậu ta lại, không cho cậu ta vào!"

Hạ Liên vẫn ở bên trong công lược Boss, nếu Tạ Tiểu Chu vào được, anh ta có thể trực tiếp bị tuyên bố nhiệm vụ thất bại!

Thẩm Bạch Khê cũng nghĩ tới đây, trực tiếp đứng ra ngăn cản Tạ Tiểu Chu.

《Quy tác của các vị khách 》 quy định khách không được giết nhau. Chỉ là tiêu chuẩn này chỉ quy định không được giết người, còn đả thương hay đánh cho tàn phế hoàn toàn không có vấn đề gì.

Kế hoạch của Thẩm Bạch Khê là trực tiếp đánh gãy chân Tạ Tiểu Chu để cậu không thể di chuyển, điều này không vi phạm.

Không biết Thẩm Bạch Khê dùng đạo cụ gì, từ đầu ngón tay nổi lên một tia lửa, vung tay lên lần nữa, thì đã hóa thành một con rồng lửa rồi gầm lên.

Tạ Tiểu Chu:...? Mọi thứ bỗng trở nên rất bí ẩn nha.

Sóng lửa ập đến.

Tạ Tiểu Chu sửng sốt, xoay người muốn trốn, liền thấy hỏa long đập vào một bên tường, để lại một cái lỗ đen. Nếu nó đánh vào cậu, ngay cả khi nó không giết chết cậu, cậu cũng sẽ bị què.

Cậu nhìn phía sau vội vàng kêu lên: "Vẫn là qua giúp đi!"

Có người trợ giúp sao?

Khi Khâu Nguyệt và Thẩm Bạch Khê nghe thấy điều này, họ lập tức phòng thủ.

Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy ai ra.

Nghĩ lại, khách nhân đều đã sắp chết hết rồi, làm sao còn có người giúp Tạ Tiểu Chu?

Khâu Nguyệt chế nhạo: "Giả thần giả quỷ, còn có ai có thể giúp cậu ở đây? Nếu thực sự có..." Cô liếc nhìn một viên gạch trên mặt đất, "Tôi sẽ ăn thứ này."

Nói xong, một cơn gió chợt thổi qua hành lang, một hình bóng màu đỏ như máu từ từ xuất hiện trên da rắn của Tạ Tiểu Chu.

Ngoài ra, còn có rất nhiều bóng đen loe loét xuất hiện ở các góc.

Tạ Tiểu Chu chân thành nói: "Tất cả những gì tôi có thể nói là, răng của cô thật tốt."

Bút Tiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt với đôi mắt đỏ rực qua mái tóc.

Khâu Nguyệt: "..."

Tạ Tiểu Chu nói với Bút Tiên, "Giúp tôi giữ họ lại, tôi muốn vào trong."

Bút Tiên hiện tại là có thể chấp tất cả.

Dù sao thì cũng đã như thế này rồi, còn không bằng tạo ra cảm giác tồn tại cuối cùng, thế là phát ra một tiếng thét thê lương, mang theo những anh em khác vọt đến.

Khâu Nguyệt và Thẩm Bạch Khê là những người chơi cao cấp có trong tay rất nhiều đạo cụ, nhưng không có số lượng đạo cụ nào có thể chịu được sóng ma. Hơn nữa, Bút Tiên là nhân vật phản diện của chương trình này, bọn họ trong lúc nhất thời cũng không thoát được.

Tạ Tiểu Chu nhân cơ hội lao vào phòng học đàn.

Vừa bước vào còn chưa nhìn ra chuyện gì, liền nghe thấy Hạ Liên nói với giọng điệu kinh tởm: "Tôi thích anh..."

Tạ Tiểu Chu: "?"

What happened?

Không ở một lúc, liền có người đến cạy góc tường nhà cậu?

Tần Nguyên là của cậu! Ai cũng đừng nghĩ sẽ đoạt được!

Tạ Tiểu Chu sải bước bước vào, chen vào giữa hai người, lớn giọng nói: "Các người đang làm cái gì vậy?"

Hạ Liên còn đang trìu mến tỏ tình, chưa kịp nói xong liền thấy một vị khách không mời mà đến. Khóe mắt anh ta giật giật - Tạ Tiểu Chu sao lại xuất hiện ở đây?

Tạ Tiểu Chu nhìn Hạ Liên, rồi nhìn Tần Nguyên: "... Tôi cần một lời giải thích."

Trước khi Hạ Liên kịp nói, anh đã nghe thấy Tần Nguyên nói, "Cậu ấy nói cậu ấy thích tôi."

Hạ Liên không nghĩ sẽ được câu trả lời như vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, cảm thấy đã công lược được Tần Nguyên, nên hếch cằm lên khoe với Tạ Tiểu Chu: "Cậu có nghe thấy không?"

Tạ Tiểu Chu: "Tôi nghe rồi thì sao? "

Hạ Liên cười:" Tần Nguyên bây giờ là của tôi. "

Tạ Tiểu Chu do dự:" Anh... "

Hạ Liên:" Cậu muốn nói cái gì? "

Tạ Tiểu Chu:" Đầu óc anh có vấn đề sao? Tần Nguyên nói là, anh thích cậu ấy, không phải là cậu ấy thích anh. "

Hạ Liên nhìn Tần Nguyên nghịch ngợm nháy mắt:" Tần Nguyên, cậu thích ai? "

Tạ Tiểu Chu cũng nhìn Tần Nguyên.

Tần Nguyên bây giờ đứng trước hai lựa chọn. Hắn có hơi bối rối: "Cậu ấy nói rằng cậu ấy thích tôi, nhưng cậu ấy lại không muốn chết vì tôi. Tại sao?"

Hạ Liên: "..."

Tạ Tiểu Chu sảng khoái nói: "Vậy thì thử đi, cậu sẽ biết anh ta có muốn chết hay không."

Tần Nguyên nghĩ đây cũng là một ý kiến ​​hay.

Đột nhiên, toàn thân hắn nổi lên một màn sương đen, làn sương đen lướt qua nơi nào, làn da tinh xảo hoàn mỹ biến thành xương tới đó. Vẻ đẹp và cái chết đan xen vào nhau vào thời điểm này, với một nỗi sợ hãi khuấy động tâm hồn.

Nhìn hình ảnh như vậy, Hạ Liên không còn kìm nén được sợ hãi trong lòng, trong tiềm thức lui về phía sau một bước.

Anh muốn thoát khỏi màn sương đen này.

Nhưng vẫn chậm hơn một bước, không biết từ lúc nào, thân thể của anh đã vướng vào trong sương mù màu đen, bị cố định tại chỗ, không thể nhúc nhích được.

Sao có thể như thế được!

Hạ Liên không tin sức hút của anh là vô dụng, anh chỉ cho rằng mình vô tình phạm phải điều cấm kỵ nên Tần Nguyên mới đột nhiên hành động như vậy.

Sương mù đen gần như bao trùm cả căn nhà, Tạ Tiểu Chu chắc cũng ở trong tình trạng như vậy!

Hạ Liên nóng lòng nhìn sang.

Có vẻ như chỉ có Tạ Tiểu Chu và kết cục của anh ta mới có thể chứng minh rằng anh ta không phải là kẻ thất bại.

Thật không may, đã khiến Hạ Liên thất vọng rồi.

Trái ngược với anh đang muốn chạy trốn, Tạ Tiểu Chu không lùi mà tiến, đụng vào cánh tay của Tần Nguyên, có chút hoảng sợ hỏi: "Sao vậy? Sao lại có nhiều sương mù đen như vậy?" Hai mắt đỏ bừng, bắt đầu ngân ngấn nước, giống như một con thỏ nhỏ, khiến con người có một mong muốn vô tận muốn bảo vệ.

Hạ Liên: "..."

Hạ Liên rốt cuộc cũng hiểu tại sao Tạ Tiểu Chu lúc trước nói cấp bậc của mình thấp, hóa ra cấp bậc cao là ở đây.

Có lẽ lời nói của Tạ Tiểu Chu đã có tác dụng, Tần Nguyên đưa tay che lưng, sương mù đen xung quanh tan biến, hiện ra một khu vực an toàn.

Hạ Liên muốn phá vỡ lớp ngụy trang của Tạ Tiểu Chu: "Tần Nguyên, đừng tin cậu ta, cậu ta luôn nói dối cậu! Cậu ta chỉ muốn hoàn thành cảnh quay thôi!"

[ Ha ha ha, một lời kịch nói đến hai lần, nhưng đều không có người tin]

[Bạn à, lời này lúc trước đã có người nói qua, bây giờ, nhìn anh chẳng khác gì bia đỡ đạn]

[Mọi người nói điều đều này đã chết rồi.jpg]

[Tại sao Hạ Liên lại trở nên ngu ngốc như vậy? Chuyển hướng làm fan.]

Nói xong, Hạ Liên nhìn thấy vẻ mặt của Tần Nguyên có chút thay đổi.

Anh ta không biết rằng những lời này đã từng được nói, còn tưởng rằng nó có tác dụng, trên mặt hiện lên nữ cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Không sao, ngay cả khi thất bại, anh ta cũng có thể mạnh mẽ rút lui khỏi Cảnh quay.

Nhưng trước khi rời đi, anh ta phải tận mắt chứng kiến ​​Tạ Tiểu Chu chết!

Tại sao vẫn chưa động thủ?

Nhanh động thủ đi!

(Một khi kẻ thua cuộc sắp phải chết, thì hắn sẽ đưa ra một quyết định không mấy sáng suốt)

Dưới sự thúc giục không ngừng của Hạ Liên, cuối cùng Tần Nguyên cũng động đậy. Hắn giơ tay lên, nắm cổ tay Tạ Tiểu Chu đưa tới trước mặt, nhìn vết thương trên đó: "Là, ai?"

Tạ Tiểu Chu nhìn sang.

Thứ này là bị thủy tinh cắt khi chạy trốn trước đây, đây là do chính cậu làm ra. Nhưng làm sao cậu có thể nói như vậy được? Đương nhiên, phải đổ lỗi cho người khác!

 "Đau quá..." Tạ Tiểu Chu lông mi run lên, ép ra một ít nước mắt, "Là do bọn họ làm đó."

 Hạ Liên: "?"

 Hạ Liên muốn giải thích: "Tôi chỉ trói cậu ta lại, vốn không làm tổn thương cậu ta... "

 Tạ Tiểu Chu:" Nhìn đi, anh ta thừa nhận rồi kìa. "

 Hạ Liên:???

 Anh lại không kiềm chế được cảm xúc, sắc mặt đỏ bừng: "Tôi không phải, tôi không phải!"



 Tần Nguyên mặc kệ Hạ Liên đang gào thét mình không làm, mà nhìn chằm chằm vết thương trên tay Tạ Tiểu Chu.

 Thực ra, sau một thời gian, vết thương cũng không còn đau nữa, chỉ còn phủ một lớp vảy máu, trông rất đáng sợ.

 Trong lòng Tần Nguyên có một cảm xúc kỳ lạ.

 Thật khó để diễn tả.

 Có lẽ, tê, một chút đau và một chút lạnh.

 Có phải... là cảm giác xót xa không?

 Tần Nguyên bóp chặt cổ tay Tạ Tiểu Chu, chậm rãi đưa tới bên môi, vươn đầu lưỡi liếm miệng vết thương.

 Máu rất ngọt.

 Da lại ấm.

 Nếu là trước đây, hắn chỉ nghĩ rằng máu có vị ngon, nhưng hiện tại, hắn lại chỉ có một suy nghĩ - không muốn làm tổn thương Tạ Tiểu Chu.

 Nếu cậu ấy bị thương, hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.

 Tạ Tiểu Chu giật giật tay nói nhỏ, "Bẩn..."

 Tần Nguyên buông tay ra, ôm Tạ Tiểu Chu vào lòng.

 Tạ Tiểu Chu mất cảnh giác ngã vào lồng ngực rắn chắc, đau đớn kêu lên: "Cậu lại làm sao vậy?"

 Tần Nguyên dịu dàng vỗ lưng, rồi lại ngẩng đầu nhìn Hạ Liên.

 Hạ Liên lập tức nhận thấy màn sương đen xung quanh trở nên sôi động, một trong những đám sương đen quấn quanh cổ khiến anh khó thở.

 Quên nó đi, nếu bạn tiếp tục, điều gì đó sẽ xảy ra. Buông Tạ Tiểu Chu ra trước.

 Anh ta trừng mắt nhìn Tạ Tiểu Chu một cách dữ dội và yêu cầu buộc phải rút khỏi cảnh quay.

 Rời khỏi đây!

 Nhanh lên...

 Nhưng không có phản hồi.

 Hạ Liên lo lắng nói: "Tôi muốn rút! Tôi muốn rút!"

 Chỉ có làn sương đen càng ngày càng nhiều mới trả lời anh.

 Anh ta cố gắng mấy lần, cuối cùng xác định không thể cưỡng chế rời đi, đành phải quay sang nhìn Tần Nguyên lần nữa: "Tôi rất thích cậu, Tần Nguyên, cậu tin tôi đi, tôi nguyện ý chết vì cậu!"

 Hành động của Hạ Liên dừng lại một chút.

 Hạ Liên đột nhiên nghĩ ra biện pháp rất hữu ích, liền nhanh chóng nói: "Tôi thích cậu, tôi nguyện ý hy sinh vì cậu, có thể làm bất cứ việc gì cho cậu, chết cũng không quan trọng-"

 Tạ Tiểu Chu: "..."

 Những lời này nghe hơi quen.

 Sau đó anh nghe thấy một giọng nói bình tĩnh từ trên cao: "Vậy thì xuống địa ngục đi."

 Hạ Liên trước khi kịp phản ứng, màn sương đen quanh cổ anh đã bốc lên cao, giống như một con rắn đang há miệng đầy máu, nuốt chửng lấy đầu anh, và thở ra một cách mãn nguyện.

 Màn sương đen tan biến, cả người Hạ Liên cũng bị kéo vào trong bóng tối, không còn lại thứ gì.

 Hạ Liên, vị khách bay, đã chết.

 【............】

 【sốc! chết rồi?】

 【xswl, Hạ Liên lúc trước tự tin như vậy, không ngờ lại nổ chết, Lmao】

 【Người hâm mộ của Hạ Liên đâu? Tại sao mấy người không ra ngoài và xem Hạ Liên công lược BOSS như thế nào?】

 【Tôi không tin, tôi không tin, Tạ Tiểu Chu nhất định đang gian lận!】

 【Fan mù, chủ nhân cũng mù, đúng là một đôi tự nhiên! 】

 Sau cái chết của Hạ Liên, giá trị người hâm mộ của những người thuộc về anh ta trực tiếp mờ đi, Tạ Tiểu Chu ổn định leo ​​lên, trực tiếp vượt qua hai vị khách bay kia, xếp hạng nhất!

 Số lượng vị trí trong danh sách khen thưởng của cậu cũng ngày càng tăng lên, mặc dù cậu là người mới chỉ mới chính thức xuất hiện trên Chương Trình Tạp Kỹ một lần, nhưng cậu đã có một nhóm fan ủng hộ mà khách cũ có thể không có.

 ***

 Sau khi Hạ Liên chết, màn sương đen tan biến. Trên mặt đất xuất hiện một số sinh vật đen kịt và vặn vẹo, lau đi một ít giọt máu trên mặt đất.

 Cho đến khi trên mặt đất không còn giấu vết gì, thì Tần Nguyên mới chịu buông tay Tạ Tiểu Chu.

 Tạ Tiểu Chu sợ những điều này.

 Hắn biết.

 Tạ Tiểu Chu có chút mờ mịt mà ngẩng đầu: "Sao, xảy ra chuyện gì vậy?" Cậu liếc mắt nhìn, trong phòng học không có Hạ Liên, "Người kia?"

 Tần Nguyên sẽ không nói dối, nhưng hắn không muốn Tạ Tiểu Chu biết, chỉ nghẹn ra một câu: "Không thấy."

Tạ Tiểu Chu: "Chẳng lẽ anh ta rời đi rồi?"

 Tần Nguyên nói "Ừm".

 Tạ Tiểu Chu cũng không nghĩ nhiều, vươn tay ôm lấy cánh tay Tần Nguyên: "Đi thôi, tôi không thích anh ta, cậu là của tôi, không ai được phép lấy đi."

 Nghe vậy, Tần Nguyên ánh mắt hơi tối đi, cuối cùng nói: "Được."

 Chỉ có một chữ, nhưng xem ra hắn đã hứa rồi.

 ***

 Hạ Liên thực sự đã chết?

 Khâu Nguyệt và Thẩm Bạch Khê tự nhiên nhận được tin tức, tự động nhìn nhau.

 Hạ Liên đã chết, vì vậy họ chỉ có thể tuyên bố rằng nhiệm vụ thất bại, và không cần thiết phải ở lại nữa.

 Dưới sự bao vây của các bóng ma, bọn họ trực tiếp sử dụng đạo cụ, cưỡng chế rời khỏi Cảnh quay.

 Cho đến nay, các khách mời của 《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận》 ngoại trừ Tạ Tiểu Chu thì đều đã chết hoặc buộc phải rời đi, tất cả đều đã ra ngoài.

 Tổ Tiết Mục cũng không ngờ rằng ba vị Khách Bay được mời tới không bị cưỡng chế nhiều lắm này, lại chỉ trong vòng một ngày, đã bị loại bỏ.

 Bây giờ chỉ còn lại có một khách mời, hiển nhiên là không thể hoàn thành lần quay tiếp theo, theo yêu cầu quay, buổi diễn này chỉ có thể đóng dở dở dang dang.

 Nhưng với mức độ nổi tiếng như vậy, việc dừng quay chương trình bây giờ là điều bất đắc dĩ, chưa kể đây là lỗi của nhóm chương trình, thậm chí quay không xong, tiền thù lao còn phải gửi cho Tạ Tiểu Chu.

 Đội ngũ làm chương trình đã suy nghĩ một lúc và nghĩ ra một cách để tăng độ nổi tiếng - cứ để Tạ Tiêu Chu chết trong chương trình.

 Về phần làm sao để cho cậu chết?

 Cứ đưa ra một nhiệm vụ bất khả thi là được.

 ***

 Zilla-

Loa phát thanh vốn đã im hơi lặng tiến từ lâu lại động nhiên vang lên tiếng động.

 Giằng co một hồi lâu, giọng một người phụ nữ cất lên:

 【 Thật đáng tiếc, lần này 《 Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận 》 không thể hoàn thành như dự kiến】

 [Hãy hoàn thành nhiệm vụ cho những vị khách còn lại trước bình minh: Tiêu trừ chấp niệm của Bút Tiên khiến cô chấp nhận đi đầu thai, nếu thất bại. Sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trong cảnh quay mãi mãi, không được phép rời khỏi】

 Tạ Tiểu Chu theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.

 Lăn lộn lâu như thế, bầu trời cũng đã nổi màu bụng cá trắng, không bao lâu nữa sẽ đến hừng đông.

 Không còn nhiều thời gian.

 Nhưng hiện tại thứ Tạ Tiểu Chu cần giải quyết không phải là Bút Tiên, mà là...

 Tần Nguyên nhìn cậu chằm chằm, trong ánh mắt lãnh đạm hiện lên một tia cố chấp: "Cậu, muốn rời khỏi, tôi?"

 Tạ Tiểu Chu phủ nhận không hề nghĩ ngợi gì. "Không, tôi không muốn rời xa cậu!" Cậu dựa vào bờ vai ấm áp của Tần Nguyên, "Tôi muốn ở bên cậu mọi lúc."

 Tần Nguyên cụp mi xuống, hàng lông mi dài tại chỗ mí mắt bị bóng đen bao phủ, khiến người ta không thể nhìn ra được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

 Tạ Tiểu Chu trầm mặc một hồi, mới thận trọng nói: "Tôi chỉ là có chút sợ hãi."

 Tần Nguyên nói: "Sợ tôi, sao?"

 Tạ Tiểu Chu quay đầu lại: "Đương nhiên không phải! Làm sao có thể sợ cậu? Chỉ là... "Cậu ngập ngừng," Giống như giọng nói kia đã nhắc nhở, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ vĩnh viễn ở lại đây, vậy lúc đó tôi sẽ trở thành cái gì? "

 Tạ Tiểu Chu ấn ngón tay vào ngực Tần Nguyên, đoán mò: "Tôi sẽ trở nên cứng ngắc rồi lạnh như băng sao? Vậy sẽ biến thành bộ xương khô giống như cương thi, rất khó coi" Cậu nhăn mày, "Tôi không muốn biến thành bộ dạng như vậy, trên người không có nhiệt độ, trái tim cũng sẽ không đập! "

Lòng bàn tay của Tần Nguyên bị bắt đè lên ngực Tạ Tiểu Chu, còn có thể cảm nhận được nhịp đang tim đập liên hồi bên trong.

 Tình yêu, đến từ đây.

 Nếu trái tim không đập, thì cũng sẽ không có tình yêu?

 Tạ Tiểu Chu đau khổ nói: "Aiz, tôi chỉ muốn ở cạnh cậu, cậu cũng có thể làm cho em đẹp hơn chút được không?" Cậu nghiêng đầu, mắt phải nháy một cái tinh nghịch, "Tôi không muốn xấu xí."

(Ờ thì cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau thôi, nhưng là kiểu tình bạn ;-;)

 Tần Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt có đồng tử đen trắng đó.

 Nếu Tạ Tiểu Chu ở lại đây, đôi mắt sẽ khô héo, da thịt sẽ thối rữa, thân thể ấm áp sẽ trở nên lạnh lẽo, giống như một đồ vật đang hấp hối giãy giụa trong bóng đêm.

 Không, không muốn.

 Tạ Tiểu Chu nếu bị thương một chút cũng đã cảm thấy đau lòng, huống chi lại trở nên như vậy.

 Hắm không muốn điều đó.

 Nhưng, hắn không muốn Tạ Tiểu Chu rời đi.

 Tần Nguyên lâm vào phiền não.

 Tạ Tiểu Chu như lơ đãng nói: "Thật tuyệt nếu có thể làm khách thường trú, sẽ không biến thành những bộ dáng kinh khủng kia."

 Nghe thấy từ này, Tần Nguyên nghĩ lại.

 Khách Thường Trú...

 Ý anh là những người thường xuyên xuất hiện, lưu manh đến mức hoảng sợ và bỏ chạy khi nhìn thấy anh ta? Tôi đã nhìn thấy nó một vài lần trước đây, nhưng một lần anh ta thực sự không kiên nhẫn với những người này làm ồn ào, vì vậy anh ta cứ để những việc trong bóng tối giải quyết, và sau đó những người đó không bao giờ xuất hiện nữa.

 Tần Nguyên đem những người đó biến thành bộ dáng của Tạ Tiểu Chu, trong lòng đột nhiên cảm thấy được không phải không thể chấp nhận, có như vậy mới có thể thường xuyên nhìn thấy Tạ Tiểu Chu.

 Cũng không cần lo Tạ Tiểu Chu sẽ biến thành bộ dáng khác.

 Tần Nguyên gật đầu: "Được."

 Tạ Tiểu Chu: "Được cái gì?"

 Tần Nguyên: "Cậu có thể là khách thường trú."

 Tạ Tiểu Chu yên tâm, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra ngoài: "Nhưng đã gần rạng sáng rồi, tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ! Làm sao tôi có thể tiếu trừ chấp niệm của Bút Tiên đây! "

 Đều do các vị khách bay kia làm lỡ việc hết.

 Ban đầu, trọng tâm chính của tập này là giải mã phiêu lưu mạo hiểm, nhưng không ngờ lại trở thành trận chiến tình yêu. Vì vậy, cậu thậm chí còn không có thời gian để giải mã nó, nên bây giờ cậu vẫn không biết ai đã giết Bút Tiên.

 Tần Nguyên nhìn ra cậu đang hoang mang, Bút Tiên lại từ bên ngoài bay vào, 'Rầm' ngã xuống mặt đất.

 Tạ Tiểu Chu: "..."

 Bút Tiên: "..."

 Một người một quỷ nhìn nhau trong chốc lát.

 Tần Nguyên ánh mắt nhẹ nhàng đặt lên Bút Tiên. Hắn không thích Tạ Tiểu Chu bị người khác nhìn chằm chằm, bất kể là người hay quỷ.

 Bút Tiên cảm giác được Tần Nguyên không hài lòng, cả người run lên, cuối xuống không dám nhúc nhích.

 Tạ Tiểu Chu hỏi: "Uh, cô có biết cách đầu thai không?"

 Bút Tiên rất rõ ràng nhiệm vụ của mình, không nói lời nào, nhanh chóng tiến lên tự siêu độ bản thân.

 Tôi tự siêu độ chính mình.

Là tự động siêu độ.

Là ý nghĩa vật lý của từ siêu độ.

 Bút Tiên trực tiếp hóa thành một làn khói trắng rồi biến mất tại chỗ.

 Có lẽ ê-kíp chương trình cũng không ngờ lại có thể hoàn thành nhiệm vụ như thế này, trực tiếp sợ ngây người, liền một chút thanh âm cũng không có phát ra.

 Sau khi làn khói siêu độ Bút Tiên tan biến, bóng tối bên ngoài cửa sổ cũng tan đi, hừng đông xuất hiện.

 Tạ Tiểu Chu thu hồi ánh mắt, quay đầu bắt gặp đôi mắt xám xịt kia.

 【Cảnh quay《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận》Kết thúc.】

 Trên màn hình phòng phát sóng trực tiếp dừng lại ở bức hình cuối cùng.

 Tạ Tiểu Chu đứng ở trước mặt Tần Nguyên, ngẩng đầu lên, thành kính hôn một cái. Mà ánh mắt Tần Nguyên không còn là lãnh đạm, mà là đủ loại dịu dàng.

 【 awsl (a tôi đã chết) 】

 【Đây là tình yêu cổ tích!】

 【Sau buổi biểu diễn này, Chu Chu có lẽ sẽ trở thành khách mời thường trú của chuyên mục chương trình thực tế trong khuôn viên trường, phải không? Tôi rất muốn xem thêm một trăm tập nữa! 】

 【Mau chóng kết hôn đi! 】

 【Khi nào thì chương trình tạp kỹ tiếp theo của Chu Chu sẽ khởi quay? Tôi đã lót dép ngồi hóng rồi, Tổ tiết mục phế vật làm nhanh lên】

 ***

 Một chùm ánh sáng trắng lóe lên.

 Khâu Nguyệt và Thẩm Bạch Khê đã rời khỏi trường quay và trở về thế giới hiện thực. Lúc đi vào thì có ba người, nhưng lúc trở về lại chỉ có hai người.

 Ngay sau khi trở về thế giới thực, họ lập tức báo cáo tình hình với chủ tịch Hiệp hội diễn viên.

 Nhiệm vụ thất bại.

 Hạ Liên cũng chết trong Cảnh quay.

 Sau khi yên lặng nghe xong, chủ tịch cũng không trách quá nhiều, chỉ hỏi: "Các người không thể mời Tạ Tiểu Chu à?"

 Khâu Nguyệt: "..."

Vốn dĩ cô cũng muốn mời, nhưng là lại bị Hạ Liên ngăn cản.

 Tất cả đều là tại Hạ Liên, mắc mới gì anh ta lại tự tin như vậy? Tất cả đều chỉ có thể nhận được đạo cụ từ Boss bằng cách chỉ dựa vào Hạ Liên.

 Thẩm Bạch Khê đã nói thật.

 Chủ tịch im lặng một lúc: "Nếu đã đắc tội, vậy không cần giữ người này, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đừng để sau này gặp phiền phức."

 Thẩm Bạch cũng biết đạo lý này.

 Tạ Tiểu Chu là nhân tài đặc biệt, có thể kết bạn cũng có lợi, nhưng hiện tại không những không thể kết bạn, sau này nếu trưởng thành nhất định sẽ là một đối thủ đáng gờm.

 Họ phải đề phòng và bóp chết Tạ Tiểu Chu từ trong trứng nước trước khi cậu kịp trưởng thành.



 Thẩm Bạch Khê chủ động nhận nhiệm vụ này, sẵn sàng lập công chuộc tội: "Giao chuyện này cho chúng tôi."

 Chủ tịch nói đầy ẩn ý: "Đừng để tôi thất vọng lần nữa."

 Thẩm Bạch Khê và Khâu Nguyệt đồng thanh, "Vâng. "

 Tạ Tiểu Chu nhất định phải bị diệt trừ, về phần làm sao để diệt trừ, hắn đương nhiên phải tìm cách.

 Cách ngu ngốc nhất là đi xem bất cứ gameshow nào mà Tạ Tiểu Chu tham gia, nếu cậu trở thành khách mời thường trú của chương trình thực tế trong khuôn viên trường, thì họ sẽ không thể làm gì được. Bởi vì có Boss bảo vệ, nên không ai có thể làm hại cậu ta.

 Khâu Nguyệt nghĩ về điều đó một lúc, rồi nói: "Tôi có một chương trình tạp kỹ sắp khởi quay. Tôi có thể trực tiếp giới thiệu cho Tạ Tiểu Chu với tư cách là khách mời."

 Tất nhiên, Khâu Nguyệt sẽ không từ ý tốt mà giới thiệu cho Tạ tiểu Chu. Với cấp bậc hiện tại, hợp đồng đóng phim chắc chắn sẽ khó hơn, những người mới tham gia chắc chắn sẽ chết.

 Đương nhiên, cô muốn kéo Tạ Tiểu Chu lên độ cao vốn chưa chạm tới, sau đó trực tiếp để cậu ngã lăn ra chết.

 Đây chắc chắn là một cách hay.

 Thẩm Bạch Khê không nghĩ ra cách nào tốt hơn, chỉ có thể đồng ý: "Trước tiên cứ làm vậy đi."

 Được sự cho phép, Khâu Nguyệt trực tiếp giới thiệu Tạ Tiểu Chu vào nhóm chương trình của chương trình tạp kỹ tiếp theo tại hậu trường 《Tạp Kỹ Kinh Dị 》

 ***

 【Cảnh quay《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận》Kết thúc.】

 【Đang thanh toán thù lao...】

 Tạ Tiểu Chu mở mắt ra, thấy mình vẫn nằm trên giường, bất động. Cậu giơ tay lên, vết thương hằn sâu đến thấu xương đã biến mất, nếu không phải có một cái cúc áo bị nhiễm nhiệt độ trong lòng bàn tay, cậu chắc sẽ nghĩ mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.

 Tạ Tiểu Chu nằm một hồi, sau đó lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn màn hình đã tự động chuyển đến trang web hậu trường của 《Tạp Kỹ Kinh Dị 》, đã thanh toán thù lao xong xuôi.

 Những dòng chữ hiện ra, kèm theo một lớp máu:

 【Chúc mừng bạn đã hoàn thành Cảnh quay 《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận》, bạn đã được thăng cấp lên khách mời cấp C (thù lao: 1000)】

 【Thù lao của bạn như sau:

 Thù lao cơ bản: 500

 Phần thưởng phát sóng trực tiếp: 6500

 Trừ 20% thuế thu nhập cá nhân, thù lao cuối cùng: 5600 tệ】

 【Trung tâm thương mại hệ thống đã được mở...】

 Tạ Tiểu Chu nghẹn họng: Tôi còn phải nộp thuế, thật không ngờ nha.

 Đoàn phim Âm phủ này còn rất tuân thủ pháp luật nhỉ.

 Cậu đang định nhấn vào trung tâm mua sắm của hệ thống để xem có những đạo cụ gì được bán, thì cậu lại thấy một thông báo khác hiện lên trên màn hình.

 【Bạn đã nhận được một đạo cụ SSR】

 【Vật phẩm: Cúc Áo thứ hai.

 Mô tả: Cúc áo thứ hai gần trái tim nhất, gửi cúc áo này tương đương với gửi trái tim của hắn. Hắn không biết tình yêu là gì. Lúc đầu hắn vốn chỉ nghĩ đó là ham muốn, nhưng sau đó hắn biết tình yêu thực sự là phải nhẫn nhịn và hy sinh.

Tác dụng: Ở bối cảnh khuôn viên trường sẽ có hiệu lực, nó có thể triệu hồi hắn ("Hắn" này là ai, chắc cũng không cần giới thiệu nhỉ?)】

 Tạ Tiểu Chu dừng lại nhìn cúc áo.

 Chiếc cúc áo nằm lặng lẽ bên cậu, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ.

 Tạ Tiểu Chu đặt cúc áo vào lòng bàn tay, trầm ngâm một lát, rồi tìm một sợi dây màu đỏ đeo vào cổ tay.

 Tơ hồng phù hợp với làn da trắng, chiếc cúc áo rơi trên đó, khiến nó trông ấm áp như ngọc bích.

 Sau khi làm xong việc này, Tạ Tiểu Chu nghĩ đến việc đi đến trung tâm mua sắm của hệ thống để xem qua.

 Hệ thống trung tâm mua sắm rất đặc sắc, cần cái gì có cái đó. Không chỉ mua được đạo cụ, còn có thể rút thăm trúng thưởng.

 300 tệ thù lao sẽ được rút một lần, có thể bảo đảm trong mười lần rút liên tiếp, khách mời nhất định sẽ nhận được thẻ thân phận cấp R.

 Tạ Tiểu Chu: "..."

 Cảm giác trực quan của trò chơi di động này rất mạnh.

 Thật tiếc khi hệ thống này không thể kiếm tiền, Tạ Tiểu Chu cũng hiểu biết sâu sắc về vận may của mình nên đã bỏ rút thăm mà đi mua một số đạo cụ cần thiết.

 5600 tệ có vẻ nhiều, nhưng Tạ Tiểu Chu chỉ mua năm lá bùa vàng có thể chống lại tà ma còn một nửa thì mua một con dao găm để tự vệ, thì tiền thù lao đã tiêu hết.

 Nhưng tiết kiệm cũng vô ích, người ta chết rồi chẳng còn lại gì.

 Tạ Tiểu Chu làm xong mấy chuyện này liền muốn nghỉ ngơi thật tốt, dù sao trong Cảnh quay cậu vẫn luôn kéo căng da đầu, bây giờ có thể thoát ra khỏi thế giới đó, sự mệt mỏi ập đến như thủy triều.

 Chỉ là vừa nhắm mắt không bao lâu, điện thoại lạu vang lên.

 Tạ Tiểu Chu buồn ngủ trả lời điện thoại: "Xin chào?"

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói của một người bạn: "Tạ Tiểu Chu, ba ngày qua cậu ở đâu vậy? Tại sao lại biến mất? Gọi điện cũng không bắt máy, tìm cũng không thấy người. Tôi đang định gọi cảnh sát luôn đấy! "

 Tạ Tiểu Chu:" Tôi đi... "Cậu cố gắng nghĩ lại những gì đã xảy ra trong vài ngày qua, nhưng cậu không thể nói ra những gì cậu đang nghĩ.

 Cậu hơi thất vọng vù - khách không được tiết lộ về 《Tạp Kỹ Kinh Dị 》 trong thế giới thực.

 "Tôi đụng phải một con ma!" Cậu chỉ có thể nói như thế.

 "Đừng có giỡn." Người bạn kia thật sự không tin, "Được rồi, cậu đừng có biến mất nữa, hiện tại tôi có lời mời tham gia một gameshow, cậu có đến thử vai không?"

 Tạ Tiểu Chu: "......... "Hai từ 'gameshow' thành công kích thích dây thần kinh của cậu.

" Cảm ơn, không đi! "

Người bạn tự hỏi:" Sao vậy? Cậu không muốn diễn nữa sao? Diễn xong nam chính thứ ba liền thỏa mãn? "

 Nói đến nam chính 3 này, Tạ Tiểu Chu nhớ tới điều gì đó liền hỏi:" Nhân tiện, cậu có biết Trần Lê bây giờ thế nào không? "

 Trần Lê chính là thủ phạm hố cậu trong《Tạp Kỹ Kinh Dị 》

 Người bạn thắc mắc: "Trần Lê? Là ai?"

 Tạ Tiểu Chu tưởng rằng người bạn đó không nhớ, liền nhắc nhở: "Nam chính 3 mà tôi đóng ban đầu là của anh ta, là Trần Lê.''

 " Cậu hình như nhớ lầm rồi. Không phải vai nam chính ba luôn là của cậu sao? Trần Lê, tôi chưa từng nghe qua cái tên này. "

 Tạ Tiểu Chu trong lòng trầm xuống.

 Sau khi cúp điện thoại, cậu hoàn toàn mất ngủ, lên trình duyệt tìm kiếm tên "Trần Lê".

 Nói một cách logic thì, Trần Lê cũng là một diễn viên và là minh tinh tuyến 18, tin lá cải vẫn luôn dính dáng.

 Nhưng bây giờ bấm vào tìm kiếm, tất cả những thứ nhảy ra đều không liên quan, dường như sự tồn tại của Trần Lê đã trực tiếp bị xóa bỏ, phim truyền hình anh ta đóng đã bị thay thế bằng những gương mặt xa lạ khác.

 Có lẽ là vì anh ta đã chết trong quá trình quay 《Tạp Kỹ Kinh Dị 》, dấu vết trong thế giới thực sẽ biến mất hoàn toàn.

 Thứ này so với cái chết còn thống khổ hơn. Sẽ không còn ai nhớ đến sự tồn tại của con người này nữa, và mọi thứ mà anh ta làm sẽ trở nên vô nghĩa.

 Tạ Tiểu Chu thở dài, càng thêm quyết tâm không muốn chết.

 Cậu sẽ sống đến cuối cùng!

 Vừa mới thở dài, điện thoại đã phát ra tiếng "ding".

 Hai tin nhắn nhảy ra cùng một lúc.

 [Tạ Tiểu Chu tiên sinh:

 Xin chào, căn cứ vào biểu hiện xuất sắc của ngài trong cảnh quay 《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận》, đội ngũ chương trình đã quyết định mời ngài trở thành khách mời thường trú của chương trình thực tế trong khuôn viên trường và tham gia một loạt chương trình tạp kỹ tiếp theo..

 Nhóm chương trình gameshow ]

 [Tạ Tiểu Chu tiên sinh:

 Xin chào, căn cứ vào biểu hiện xuất sắc của ngài trong cảnh quay 《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận》, đội ngũ chương trình đã quyết định mời bạn tham gia vào chương trình tạp kỹ trải nghiệm dân gian 《 Tân Nương Thần sông》

 《Tân Nương Thần sông》 sẽ bắt đầu quay trong ba ngày nữa, vì vậy hãy chuẩn bị tinh thần và tìm hiểu về nó trên trang web của《Tạp Kỹ Kinh Dị 》

 Nhóm chương trình gameshow ]

 Bây giờ Tạ Tiểu Chu không những không buồn ngủ mà còn tỉnh táo hơn.

 Bây giờ có hai lựa chọn trước mặt cậu.

 Một là ở lại chương trình thực tế trong khuôn viên trường và trở thành khách mời thường trú, hai là tham gia một chương trình mới để chấp nhận những thử thách mới.

 Không cần cân nhắc về câu hỏi này, Tạ Tiểu Chu không chút do dự chọn... Thư mời thứ hai.

 Tham dự một chương trình thực tế trong khuôn viên trường với tư cách là một khách mời thường trú?

 Đùa gì vậy? Vậy chẳng phải ngày nào cũng sẽ gặp phải Tần Nguyên. Cậu có thể diễn một lúc cũng không sao, tiếp tục diễn hoài cũng không sao, nhưng, nếu Tần Nguyên bỏ mặc cậu ở âm phủ nếu có ngoài ý muốn gì đó thì sao? Chỉ cần nhìn phản ứng trước đó của Tần Nguyên.

 Lần này may mắn không có nghĩa là lần sau sẽ gặp may mắn như vậy.

 Còn không bằng trực tiếp đến chương trình mới.

 Bây giờ cậu đã có đạo cụ để tự bảo vệ mình, nếu cậu có được một thẻ thân phận tốt hơn, điều đó cũng sẽ không quá khó khăn...

 ***

 [Chào mừng bạn đến với cảnh quay của chương trình tạp kỹ kinh dị]

 [Đây là một chương trình tạp kỹ trải nghiệm dân gian - 《Tân Nương Thần sông》]

 Tạ Tiểu Chu vừa mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một ngôi nhà bằng gỗ, trên đầu có treo một tấm vải đỏ dày đặc, trông rất kỳ quái và thâm tình.

 Cậu thu lại ánh mắt, nhìn về phía trước một lần nữa - à, có một bài vị ở trên tường trước mặt cậu, màu sơn của bài vị rất giống với màu tường, rất giống địa ngục.

 Đây là đền thờ.

 Không biết âm thanh từ đâu phát ra, một luồng gió thổi qua đại sảnh, tấm vải đỏ bên trên lắc lư va vào nhau phát ra âm thanh sột soạt: [Mời khách mời rút thẻ thân phận]

 Tạ Tiểu Chu khéo léo mở trang web của《Tạp Kỹ Kinh Dị 》, một lần nữa rút thẻ thân phận.

 [Thân phận: Nhiếp ảnh gia

 Cấp độ: R

 Năng lực: Bạn có năng lực chụp ảnh đặc biệt

Việc cần chú ý: Hãy coi chừng sông!

 Nhiệm vụ: Xin hãy chụp ảnh hiến tế Thần Sông

 Thời gian thực hiện nhiệm vụ: Bảy ngày]

 Tạ Tiểu Chu: Thân phận tốt cái gì, tôi còn chưa kịp nói. Này vừa nhìn là biết đây là vẻ mặt của nhân vật pháo hôi điển hình!

 Tạ Tiểu Chu bất lực, cất điện thoại di động nhìn xung quanh.

 Đền thờ không có điện, mà chỉ thắp hai ngọn nến, hơn nữa là những kiến trúc cổ chật hẹp, mọi đồ vật đều đen tuyền.

 Tạ Tiểu Chu không thể nhìn thấy nét mặt của những người xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy từ hình dáng cơ thể và quần áo của họ cho biết rằng tất cả các khách ngoại trừ cậu đều là phụ nữ.

 Trong số sáu khách mời, năm người là phụ nữ.

 Chuyện gì đã xảy ra?

 Có phải là... đã xảy ra vẫn đề gì rồi không?

 [Mục đích của chương trình tạp kỹ này là để trải nghiệm cuộc sống nông thôn và tìm hiểu về những câu chuyện dân gian]

 [Tất cả các vị khách được mời đều phải dành bảy ngày ở ven sông của Thôn, cùng tham gia vào các nghi lễ hiến tế Thần Sông]

 [Nhiệm vụ sẽ thất bại nếu hiến tế không hoàn thành]

 Sau khi nói những lời này, Âm thanh biến mất.

 Chỉ còn lại những vị khách của 《Tân Nương Thần sông》 ở sảnh đền thờ.

 Những khách mời này dường như đã tham gia nhiều hơn một chương trình tạp kỹ, không ai hoảng sợ và cũng không ai lên tiếng trước.

 Rõ ràng, họ đều là những vị khách dày dặn kinh nghiệm, không chỉ đề phòng NPC mà còn đề phòng cả bạn đồng hành.

 Tạ Tiểu Chu đang định mở miệng thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm khó tả, giống như mùi đàn hương, nếu ngửi kỹ sẽ thấy nó giống như mùi hôi thối do thiêu xác.

 Ánh mắt của cậu trong chốc lát lóe lên, cậu lắc đầu, điều này càng làm cho mùi vị nồng đậm.

 Tạ Tiểu Chu đại não hỗn loạn, muốn nhắc nhở người khác, nhưng cổ họng lại bị chặn lại không phát ra âm thanh nào.

 Cậu dùng hết sức để di chuyển ngón tay út của mình.

 "..."

 Tạ Tiểu Chu bàng hoàng nghe thấy giọng nói của phụ nữ.

 Họ đang nói chuyện, dường như không bị ảnh hưởng bởi mùi hương gì cả.

 Tạ Tiểu Chu bối rối không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trực tiếp rơi vào bóng tối dài.

***

"Lần này sao lại có búp bê nam?"

"Có phải đã nhầm rồi không? Nhìn nó trắng trẻo và mịn màng như vậy, có lẽ là búp bê nữ!"

"Búp bê nữ làm sao mà lại choáng váng vì mùi thơm? Chắc là nam! "

Giọng nói khàn khàn có điểm nhấn vang lên bên tai Tạ Tiểu Chu, cậu dần dần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một cái rương

Cậu vẫn rất yếu ớt, nhắm mắt lại nghe đối thoại.

Nhưng vì có vật cản nên cậu không thể nghe rõ.

"Còn thiếu một người nữa, phải làm sao đây!?"

"Lễ hội sông Thần sắp bắt đầu, bây giờ tìm người khác cũng không được."

Nói xong, bên ngoài lại vang lên một tiếng bập bẹ hút thuốc.

Một giọng nói già nua nhất đưa ra quyết định cuối cùng: "Tìm thêm một cô gái nữa."

"Trưởng thôn..."

"Cái này..."

"Nhà ai sẽ đồng ý? Này nhà ai cũng không phục hết."

Trưởng thôn thở dài: "Rút thăm đi, đến ai thì đến, nếu còn không phục, thì tự mình đi tìm Sông Thần đại nhân mà nói!"

"Này! "

" Được rồi."

''Vậy cậu trai trong đây thì sao?"

Thôn Trưởng cũng vô tâm nghiên cứu cái này, ông trực tiếp gõ thẳng điếu thuốc vào cái rương và nói: "Con búp bê nam này rất vô dụng, chỉ cần nhấn chìm nó xuống sông là được."

Tạ Tiểu Chu: "?"

Có phải ở sông này không?

Editor có chuyện muốn nói: chương này bản gốc có 10000 chữ chứ có nhiêu đâu☺????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau