Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 34: Vật thí nghiệm

Trước Sau
Tạ Tiểu Chu không nghe thấy Từ Thiên Thu đang nói gì, nhưng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lại nghe rõ mồn một, làn đạn liền vèo vèo vụt qua.

[A, tên đồ giả này thật đáng ghét mà]

[Nhanh chết sớm chút đi, học lỏm của người ta chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ à?]

[Hơ hơ, cái gì mà học lỏm của Tạ Tiểu Chu nhà mấy người chứ? Mặt to thế này cơ à? ]

[Đúng vậy, Thiên Thu rõ ràng tiến lên công lược Boss trước, có giỏi ấy, thì bảo Tạ Tiểu Chu ra sân đoạt lại Boss đi! ]

[Xì, lúc trước còn nói không có Tạ Tiểu Chu thì sẽ không ai công lược được Boss, vậy bây giờ banh mắt ra mà nhìn kìa, vừa mới lúc nãy, bác sĩ còn không thèm liếc mắt nhìn cậu ta nha~]

[Trong tình huống này, Chu gia rất khó xong việc đấy, vui sướng khi người gặp họa.jpg]

Không hổ là tổ tiết mục thích đổ thêm dầu vào lửa không sợ làm lớn chuyện, mà chỉ vì sợ khán giả không đủ nhiệt tình, liền lập tức mở phân đoạn bình chọn có thưởng trong phòng phát sóng trực tiếp.

Chủ đề: Bác sĩ Bird Beak sẽ yêu vị khách nào?

Các lựa chọn:

1. Từ Thiên Thu

2. Tạ Tiểu Chu

3. Không có ai.

Chỉ vì cái này, mà fans của Từ Thiên Thu và Tạ Tiểu Chu liền bắt đầu bỏ phiếu rầm rộ.

Tuy nhiên, bởi vì biểu hiện lúc này của Từ Thiên Thu khiến không ít người phải quan tâm, nháy mắt cứ vậy mà số phiếu cách Tạ Tiểu Chu đã thành một khoảng lớn. Đương nhiên, cũng có những khán giả không rõ danh tính đã chọn phương án thứ ba.

[Chu Chu xông lên!]

[Nhanh chóng bắt cóc bác sĩ đi! ]

[Tôi thừa nhận rằng Từ Thiên Thu đang học lỏm Tạ Tiểu Chu, nhưng vì chính cậu ấy đã học lỏm nó, nên cậu ấy mới đi dùng nó đối diện với bác sĩ, còn Tạ Tiểu Chu nếu lại dùng phương thức đó thì chắc chắn không có hiểu quả. Vì vậy, tôi mới càng lạc quan hơn về phía Từ Thiên Thu]

[Cãi nhau cái gì, tôi cảm thấy vị bác sĩ Bird Beak này khác với các BOSS trước, có lẽ sẽ không yêu ai đâu]

Khán giả mỗi người đều những có ý kiến ​​khác nhau. Nhất thời trong phòng phát sóng trực tiếp đều nồng nặc mùi thuốc súng.

 ***

 Tại yến tiệc.

 Ban đầu thì các vị khách vốn dĩ sẽ để vị bác sĩ Bird Beak này nhìn qua một lượt trước, nhưng bác sĩ lại tự mang theo vật nuôi của mình đến, cũng không thấy hắn có chút để ý gì tới những vị khách bên này, thế là các vị khách khác đều dạt dào tình yêu thương tiến lên chọn lựa.

 Tạ Tiểu Chu cùng ba vị khách còn lại thì bị đối xử như hàng hóa mà tùy ý để bọn phi nhân loại kia đánh giá trên dưới.

 Trong số đó, ánh mắt nhìn Tạ Tiểu Chu là nhiều nhất.

 Cậu đứng ở trung tâm đại sảnh, khung cửa sổ màu hắt ra ánh sáng vàng dịu hắt vào người cậu, khiến làn da vốn đã tái nhợt cùng đôi môi mềm mại liêng trở thành đóa hồng mong manh đang nở rộ.

 Yếu ớt nhưng lạnh đạm.

 Đỗ quyên nhỏ giọng nói: "Nhìn như bọn họ đang muốn ăn thịt chúng ta không bằng vậy."

 Bách hợp là phụ nữ duy nhất, bị một màn trước mắt dọa đến mức sắc mặt cũng trắng bệch: "Nếu không, chúng ta tìm cơ hội chạy đi đi?"

 Nguyệt quý: "Chúng ta phải tìm cơ hội... "

 Nhưng may mắn là, cảm giác bị xem như hàng hóa không kéo dài quá lâu.

 Vị quản gia, người luôn tỏ ra vẻ vô cảm đi tới, hình như là đang muốn dẫn đám hàng hóa bọn họ đi về chỗ khác.

 Mặc dù các vị khách không biết sẽ phải đi đâu, nhưng so với ở đây vẫn tốt hơn.

 Tạ Tiểu Chu nghe thấy những tiếng xì xào bên cạnh.

 "Nhanh như vậy đá có người mua rồi à?"

 "Không phải chứ, ta còn đang tính ra giá, chẳng lẽ cứ như vậy mà kết thúc à?"

 "Nghe nói... là do bác sĩ mua.",

''A...là bác sĩ.'' Nghe được lời này ánh mắt phù thủy khó giấu vẻ tiếc nuối, "Những đóa hoa thanh tú xinh đẹp này sẽ bị bác sĩ làm hỏng mất."

 Cũng không biết vị bác sĩ kia là người như thế nào, ngay cả đám phi nhân loại này cũng có chút sợ hãi.

 "Thí nghiệm của bác sĩ..."

 "Aiz, đúng thật là, bác sĩ quá điên rồi..."

 Tạ Tiểu Chu không nghe thấy mấy lời tiếp theo, vì cậu đã ra ngoài với quản gia rồi.

 Các vị khách khác cũng đã đến những căn phòng khác.

 Có một cái lồng cao hơn ba thước, trông giống như lồng chim, lan can rực rỡ ánh vàng, xung quanh còn có dây leo quấn đầy gai nhọn.

 Lồng đã được mở, rõ ràng là dành cho bọn họ.

 Quản gia không chút biểu tình nói: "Chúc mừng, cậu đã được bác sĩ mua về rồi."

 Bác sĩ...

 là vị bác sĩ mỏ chim kia à?

 Các vị khách nhìn nhau, có chút do dự.

 Trong tiến độ đánh dấu của bọn họ không có bác sĩ Bird Beak kia, cũng không biết là bọn họ có nên đi hay không. Hơn nữa vị bác sĩ Bird Beak này trông có vẻ cũng không phải người thường, nếu đi, có lẽ sẽ không thể an toàn thoát thân.

 Liếc mắt trao đổi, các vị khách đều đạt được mục tiêu nhất định, trước tiên vẫn nên là trốn khỏi lâu đài cổ kính này, sau đó sẽ đến những nơi khác để đánh dấu nhiệm vụ.

 Quản gia không nhận ra chuyện gì sắp xảy ra, nói: "Vào đi."

 Tạ Tiểu Chu tiến lên một bước.

 Cậu rất muốn yên vị mà làm theo. Xét cho cùng, lâu đài cổ kính này đầy rẫy yêu ma quỷ quái, khả năng trốn thoát thành công cũng không cao lắm, tốt hơn hết vẫn là giả vờ hợp tác trước, sau đó rồi hãng lập kế hoạch khi đã an toàn ra ngoài.

 Nhưng những vị khách khác lại không nghĩ vậy.

 Bách hợp chắp tay trước ngực lẩm bẩm một mình, đóa diên vĩ trên ngực tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

 Mọi người ngửi thấy mùi thơm này nhất thời xuất thần, sau đó dần dần an tĩnh lại như đã chìm vào giấc ngủ vậy.

 Bách hợp có tác dụng khai tâm và làm dịu thần kinh.

 Đỗ quyên ho khan vài tiếng rồi phun ra một ngụm máu.

 Máu bắn tung tóe trên mặt đất, lập tức một cây đỗ quyên mọc lên, cuốn lấy người hầu và quản gia, khiến bọn họ không thể nhúc nhích.

 Các vị khách nhanh chóng bắt lấy cơ hội này mà đâm đầu bỏ chạy.

 Tạ Tiểu Chu: "..."

 Xem ra trong tình huống này, cậu nhất định cũng phải chạy.

 Bởi vì, tất cả những người khác đều bỏ chạy, nếu cậu còn không làm theo, thứ mà cậu nhận được, ít là khen ngợi trung thành, nhiều là giận chó đánh mèo.

 Cùng lựa chọn sai lầm này, các vị khách đã bỏ chạy giờ cũng không còn thấy bóng dáng. Tạ Tiểu Chu đứng yên chốc lát rồi đi tới bên ngoài hành lang.

 Đối diện là bức tranh sơn dầu vẽ một người phụ nữ đang ôm một con mèo.

 Con mèo còn sống, nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu bằng ánh có chút mắt sắc bén.

 Tạ Tiểu Chu dừng lại tại chỗ một hồi, mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc.

 Cậu phân biệt hướng phát ra âm thanh và chạy ra theo hướng ngược lại. Bước trên tấm thảm êm ái, không một tiếng động.

 ***

 Tiếng đàn Violin du dương không dứt.

 Các vị khách ngoài kia vẫn đang bàn tán xôn xao về bác sĩ Bird Beak vung tiền như rác, còn nhìn chằm chằm vào đánh vật nuôi đi theo sau bác sĩ.

 Từ Thiên Thu cứ cúi đầu nhu mì, đi theo sau bác sĩ Bird Beak, như là trong lòng chỉ có người trước mặt, không hề để ý tới người khác.

 Bác sĩ Bird Beak ngồi ở vị trí danh giá nhất.

 Nhưng cũng vì cái danh tiếng bên ngoài của hắn, liền không có ai dám tiến lên nói chuyện, xung quanh hắn vẫn xuất hiện một khoảng trống lớn.

 Những người khác sợ hãi, nhưng bác sĩ Bird Beak lại không hề bị ảnh hưởng, một tay hắn cầm gậy quạ vàng, tay kia đặt lên bàn, ngón tay gõ nhịp theo điệu nhạc du dương.

 Ngay khi bài hát sắp đạt đến đoạn cao trào, gậy quạ vàng không hề báo trước mà đột ngột gõ xuống đất.

 Đinh ——

 Không tự chủ được, tất cả những lời tán gẫu đều biến mất.



 Ngay cả âm nhạc cũng ngừng di chuyển.

 Chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

 Bác sĩ Bird Beak đứng dậy, hơi cúi đầu, cười nói: "Không biết các vị có hứng thú với một trò chơi nhỏ hay không?"

 Ngay sau đó, bên dưới liền có tiếng hồi đáp.

 "Không biết đó là trò chơi gì nhỉ?"

"Bác sĩ đã đề nghị, mặc kệ là trò chơi gì, bọn ta đều sẽ làm ——"

 "Chơi sao đây? Bác sĩ ~"

 Bác sĩ Bird Beak nâng tay, dùng ngón tay đeo găng tay đè vành mũ xuống: "Bốn con chuột bạch đột nhiên bỏ chạy, không bằng các vị hoạt động gân cốt một chút."

Bốn con.

 Từ Thiên Thu liền nghĩ ngay đến bốn vị khách kia.

 Không ngờ, bọn họ còn dám bỏ chạy, càng không ngờ lại bị bác sĩ phát hiện.

 Bây giờ, chuyện bọn họ chết cũng chẳng cần nghi ngờ gì nữa nhỉ?

 Cậu ta thật sự không ngờ rằng vận may của mình tốt đến như vậy, không cần hao tâm tổn sức diễn trò, thì Tạ Tiểu Chu kia đã tự mình chui vào ngõ cụt.

 Từ Thiên Thu có chút không kìm được mà nở nụ cười.

 Bác sĩ Bird Beak hỏi: "Các vị nghĩ sao?"

 Người sói phát ra tiếng gào thét: "Đúng là trò chơi hay, tôi thích nó."

 Phù thủy thì lại nhẹ nhàng nói: "Nhưng thưa bác sĩ, trong trường hợp chúng tôi chơi quá sức và vô tình làm đau chuột bạch thì sao? "

 Giọng bác sĩ Bird Beak cũng nhẹ nhàng không kém:" Không sao, tôi là bác sĩ, tôi có thể chữa khỏi bệnh cho tất cả. "

 Nghe xong, những người khác đều đã hiểu ra.

 Chỉ cần những chuột bạch đó bị bắt, không quan trọng là còn sống hay đã chết.

 Người sói lập tức hưng phấn, kêu "Hú" một tiếng, cơ bắp trên người làm rách cả y phục, bốn chân xông ra ngoài.

 Ma cà rồng sắc mặt tái nhợt nâng ly: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

 Vừa nói xong, anh ta liền biến thành một đàn dơi rồi tản ra.

 Đối với đám phi nhân loại này, cái chết cùng máu tanh vĩnh viễn là điểm kích thích của bọn chúng. Trong vòng chưa đầy ba phút, trong sảnh tiệc đã không còn một bóng người.

 Bác sĩ Bird Beak cầm lấy gậy quạ vàng, chậm rãi bước ra ngoài.

 Từ Thiên Thu đi theo sau: "Bác sĩ, chờ tôi..."

 Bác sĩ vẫn mặc kệ cậu ta.

 Từ Thiên Thu vội vàng bước ra khỏi đại sảnh, nhưng bác sĩ Bird Beak đã biến mất từ ​​lâu, cậu vừa đi vài bước dọc theo hành lang, cách đó không xa liền nghe thấy tiếng gầm thét cùng tiếng la hét chói tai của người sói, liền dừng lại.

 Cậu hơi sợ trở thành con mồi của đám phi nhân loại đó, cậu có hơi do dự một chốc rồi liền quay trở lại đại sảnh.

 Không quan trọng.

 Rất có thể sau khi bác sĩ trở về liền nghe được tin Tạ Tiểu Chu đã chết rồi cũng nên.

 Từ Thiên Thu tự an ủi mình vậy đấy.

 ***

 Tạ Tiểu Chu đi qua hành lang tối tăm.

 Áo giáp cổ cùng bích họa bình hoa được đặt ở hai bên hành lang, trong nơi tăm tối này Tạ Tiểu Chu vẫn luôn cảm thấy có cặp cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.

 Nhưng khi nhìn lại, hiển nhiên không hề thấy gì cả.

 Liên tiếp hai lần, Tạ Tiểu Chu chỉ đơn giản bỏ lơ cái cảm giác này mà chạy ra ngoài.

 Cũng may là số cậu may mắn, trên đường đi cậu không đụng phải lính canh hay người hầu nào, cậu đi đến cuối hành lang rất suôn sẻ.

 Xung quanh là các cột đá màu trắng ngà được chạm khắc tinh tế, sân thượng bên ngoài thông với hoa viên.

 Tạ Tiểu Chu gấp không chờ nổi mà đi ra ngoài.

 Đây là lần đầu tiên cậu đứng dưới bầu trời kể từ khi cậu vào tiết mục đến nay. Chỉ là cậu cảm thấy không sảng khoái lắm mà càng thêm chán nản.

 Ở chỗ xa xa kia, cỗ máy khổng lồ giống như con quái vật, ngày đêm thở dốc, khiến cả bầu trời đều bị một tầng mây mù dày đặc bao phủ. Nhìn chung thì đen chẳng thể thấy, nó liền làm người không thể thở.

 Tạ Tiểu Chu thu hồi ánh mắt.

 Bước ra khỏi lâu đài, có thể thấy vườn hoa chỉ toàn hoa hồng, còn có một hàng rào lạnh lẽo được dựng lên phía sau biển hoa.

 Xuyên qua các khoảng trống của hàng rào, bên ngoài tối đen như mực, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một đám quỷ quái đang đi qua.

 Quạc-

 Một con quạ vỗ cánh bay đến, đậu trên hàng rào, nghiêng đầu, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu.

 Tạ Tiểu Chu đột nhiên nghe thấy tiếng động lớn từ hành lang phía sau, có thể là do khách khứa phát hiện đồ vật đã bỏ chạy.

 Không còn kịp rồi.

 Nếu cứ tiếp tục đi tiếp, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

 Tạ Tiểu Chu không chút do dự, liền trực tiếp chui vào trong bụi hoa hồng.

 Hoa Hồng có gai, khi chui vào trong đó, những chiếc gai nhọn liền cứa vào da thịt của Tạ Tiểu Chu, để lại vệt máu - lẽ ra sẽ không dễ bị thương như vậy, nhưng bây giờ cậu đang sử dụng thẻ SR "Rose Boy" lực phòng ngự đều trở về 0, chỉ cần một vết xước nhỏ thôi cũng sẽ đặc biệt phóng đại cảm giác đau đớn.

 Vừa bước vào, Tạ Tiểu Chu đã bị gai hồng đâm vào chóp mũi, không kìm được mà rơi nước mắt.

 Nhưng bây giờ không có ai ở đây, cũng không cần phải diễn kịch, Tạ Tiểu Chu lãnh đạm mà chớp chớp mắt, cố nén nước mắt.

 Lúc đầu cậu vốn chỉ cảm thấy ngứa ran, nhưng sau khi đi được vài bước thì chỉ còn cảm giác tê dại. Cậu chịu đựng nỗi đau mà bước đến sâu bên trong bụi hồng.

 Chỉ cần đi thêm một đoạn nữa...

 Sột soạt—

 Những bụi hồng đung đưa, từng cánh hoa rơi xuống, một số bộn vẫn còn lấm tấm những hạt máu đỏ.

 Ngay khi Tạ Tiểu Chu sắp tới lan can, con quạ đang dõi theo cậu đột nhiên đập cánh phát ra tiếng "quác quác" khàn khàn.

 Tạ Tiểu Chu bị phân tâm, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, cũng không biết từ lúc nào, một bóng người đen kịt đã đứng ở một bên, từ xa nhìn về phía cậu.

 Người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu đen tuyền có thêu viền vàng, trên tay cầm gậy quạ vàng, còn có đôi ủng da đen quấn quanh bắp chân.

 Tạ Tiểu Chu dừng lại nhìn bác sĩ Bird Beak.

 Bị bắt rồi.

 Giờ nên làm gì nhỉ?

 Tạ Tiểu Chu có chút ngoài muốn hiểu được tâm trạng hiện giờ của bác sĩ Bird Beak.

 Bác sĩ không tóm ngay chuột bạch nghịch ngợm mà kiên nhẫn chờ xem nó có thể làm ra được chuyện gì.

 Là tiếp tục chạy trốn mà nắm lấy cơ hội sống sót, hay là quỳ xuống van xin lòng thương xót mà khóc lóc thảm thiết?

 Tạ Tiểu Chu tỏ vẻ: Cái nào tôi cũng không chọn.

 Nếu cho cậu ta không gian để làm chuyện chính sự, thì nên... xin lỗi.

 Đánh giá một màn trình diễn vừa rồi, bác sĩ Bird Beak hẳn là điên cuồng, không có nhân tính.

 Như vậy, giả vờ đáng thương hay khóc lóc van xin nài nỉ, đối với hắn tất cả đều vô dụng, hắn cũng sẽ không vì nhân loại mà rung động phát sinh tình cảm.

 Chỉ trong thời gian ngắn, Tạ Tiểu Chu đã định sẵn thiết lập nhân vật.

 Chỉ thấy cậu không chút hoang mang, cong hạ eo, cúi xuống tiến lại gần một bông hồng trắng tinh. Chóp mũi dính vào cánh hoa, cậu cụp mắt nghiêm túc thưởng thức.

 Cậu dường như đã quên mất lúc này mình đang gặp nguy hiểm, trước mắt chỉ nhìn thấy bông hồng.

 Ngón tay bác sĩ Bird Beak lần mò theo từng đường hoa văn của gậy quạ vàng, vô cùng thích thú xem một màn trước mắt.

 Một lúc sau, Tạ Tiểu Chu mới chầm chậm mở mắt ra, vươn tay nắm lấy cành hồng trắng. Gai nhọn đâm vào vào làn da mềm mại.

 Cậu như không cảm thấy đau, chỉ nhích người lên một chút, đem đóa hồng trắng nắm chặt trong tay. Lúc này, lòng bàn tay đã nhuốm đầy máu, thậm chí viền cánh hoa hồng trắng còn lấm tấm một hai hạt huyết tương.

 Tạ Tiểu Chu cúi đầu, ôm đóa hồng trắng trước mặt, mím môi lại cắn một cánh hoa hồng.



 Cánh hoa mềm mại đáp xuống bờ môi mịn màng, hắn xoay người lại, chiếc áo sơ mi trắng ngà trên người đã bị cành hoa cài cúc từ lâu, một giọt máu chảy ra nhuộm đỏ cả một vùng rộng lớn.

 Người thanh niên đứng giữa bụi hồng, thân thể bê bết máu, trên tay cầm một bông hồng trắng.

 Suy đồi lại xa hoa lãng phí.

 Nhưng dường như cậu không cảm thấy đau, chỉ đơn giản bước ra khỏi bụi hồng, thậm chí còn không thèm dừng lại khi đi ngang qua bác sĩ Bird Beak.

 Vẫn là bác sĩ Bird Beak mở miệng trước: "Cậu đang làm gì vậy?"

 Tạ Tiểu Chu đứng chân trần trên nền gạch lát bằng đá cẩm thạch, ngón chân trắng nõn tựa như phát sáng, còn đá cẩm thạch lại lạnh lẽo đèn ngòm, tạo thành sự tương phản rõ nét. Mỗi khi bước được một bước, máu đều sẽ thuận theo đó mà chảy ra, cứ vậy mà để lại vết tích của người xuất hiện, cánh hồng trắng rung rinh dính máu, tàn khốc lại kinh diễm động lòng người.

 Cậu cụp mắt xuống, hơi nâng đóa hồng trắng đã dính máu trên tay lên: "Anh không cảm thấy, hoa rất đẹp à?"

 Bác sĩ Bird Beak lắc đầu: "Không có."

 Tạ Tiểu Chu nghe rõ câu trả lời này, mặt không đổi sắc, buông tay để đóa hồng trắng rơi xuống đất.

 Rõ ràng đó là bông hoa mà cậu phải trải đầy thương tích mới hái được, vậy mà giờ đây cậu lại giẫm lên chúng mà không chút thương tiếc.

 "Còn bây giờ thì sao?"

 Bác sĩ Bird Beak nhìn những cánh hoa hồng lộn xộn trên mặt đất và có vẻ trầm ngâm.

 Tạ Tiểu Chu mím khóe môi, nở nụ cười rạng rỡ lại ngây thơ: "Nhìn thấy bông hồng này, tôi liền muốn tự tay hủy nó."

 Cho nên cậu không hề muốn chạy trốn, chỉ là muốn ra ngoài hái hoa.

 Ánh mắt Tạ Tiểu Chu có chút mê mang đặt đại vào một nơi nào đó, lại không hiểu sao lại ha ha cười cười: "Bông hồng đẹp như thế, dù là đang nở rộ hay đã héo tàn, tất cả cũng đều ở một chỗ với anh, không thú vị sao?" Trên môi cậu vẫn còn dính một cánh hồng, cậu giơ ngón tay lên chậm rãi nhét nó vào miệng, "Đây là bông hoa đẹp nhất trên đời."

Bác sĩ Bird Beak thở dài, "Sống chết của cậu cũng ở trong suy nghĩ của người khác."

Tạ Tiểu Chu cũng không sợ hãi, ngược lại lại đến gần, cánh tay đặt trên bả vai bác sĩ, âm thanh nỉ non: "Như vậy, tôi là bông hồng của anh sao?"

Bác sĩ Bird Beak nhìn qua bông hồng đính trên cổ áo, cuối cùng sinh ra một chút hứng thú, gật đầu: "Là cậu."

Muốn chạy khỏi tay của một kẻ điên, điều tiên quyết phải làm là...điên cuồng hơn hắn.

 Tạ Tiểu Chu nắm tay bác sĩ Bird Beak, chống gậy nhọn vào ngực hắn: "Vậy, anh bây giờ đang nghĩ gì?"

 "Muốn sống hay chết?"

  Bác sĩ Bird Beak cảm thấy cây gậy hơi đâm vào da thịt mềm mại, nhưng bông hồng nhỏ trước mặt hắn vẫn nở một nụ cười ngọt ngào, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu vậy.

 Hoặc là sống hoặc là chết.

 Bác sĩ Bird Beak buông ra, gậy quả vàng rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn giã.

 "Cậu sẽ chết." Bác sĩ Bird Beak giữ eo Tạ Tiểu Chu, giọng nói khàn khàn, "Nhưng không phải bây giờ."

***

 Trong phòng phát sóng trực tiếp lại bùng nổ.

 [Tôi thảo!!!]

 [Fans của Từ Thiên Thu mau lăn ra đây! Mắt còn không? Còn thì đến xem màn diễn kịch vừa nãy của Chu Chu nhà tôi đi!]

 [Không ngờ Chu Chu còn có mặt này nha, ngươi điên sao? Chà, ta còn điên hơn ngươi! ]

 [Hoa hồng ngạo kiều và bác sĩ Dịch Hạch điên cuồng, thật sự là thơm quá thơm, muốn nhiều hơn nữa! ]

 [Hơ hơ, cũng chỉ mới bắt đầu thôi, bác sĩ Bird Beak không nhất thiết sẽ thích Tạ Tiểu Chu, Thiên Thu nhà chúng tôi mới là tình yêu chân chính của bác sĩ! ]

 [Hảo cảm của Thiên Thu chắc chắn cao hơn Tạ Tiểu Chu kia!]

 ***

 Từ Thiên Thu một mình trong đại sảnh rất bất an.

 Như thể một chuyện gì đó đã lặng lẽ diễn ra, mà cậu ta không hề hay biết.

 Cậu ta không thể ngồi yên, nhưng cậu ta cũng vì sợ quái vật và yêu ma bên ngoài, nên cũng không dám ra ngoài. Chỉ có thể đợi bác sĩ Bird Beak quay lại.

 Khoảng hai mươi phút trôi qua.

 Những vị khách khác lần lượt trở lại với vẻ phấn khích hay thờ ơ trên khuôn mặt.

 Những khách mời không ai chạy thoát, tất cả đều bị bắt lại.

 Trong đó, đỗ quyên là thảm nhất, bị người sói cắn, bụng bê bết máu, nằm co ro trên mặt đất.

 Từ Thiên Thu nhìn quanh, nhưng không tìm thấy Tạ Tiểu Chu.

 Từ Thiên Thu tìm được cơ hội, nắm lấy bách hợp gần nhất hỏi: "Tạ Tiểu Chu đâu?"

 Bách hợp ngây người chớp mắt.

 Từ Thiên Thu: "Là hoa hồng."

 Bách hợp đầu tiên là lắc lắc đầu: "Tôi không biết..." Trước khi nói xong, cô lại thay đổi giọng điệu và chỉ tay về phía cửa, "Không phải ở đó sao?? "

 Từ Thiên Thu đột nhiên quay đầu lại.

 Bác sĩ Bird Beak ôm Tạ Tiểu Chu trong tay, chậm rãi đi vào, cây gậy quạ vàng trên tay tuy tung tích không rõ, nhưng trên người lại có mùi hoa hồng.

 Từ Thiên Thu không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng như vậy, mặt hơi biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

 Nhưng ngay sau đó anh đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi háo hức ra cửa chào đón hắn.

 "Anh đã về rồi, em đang đợi anh đó..." Ánh mắt Từ Thiên Thu tràn đầy vẻ tin tưởng, nhưng khi nhìn thấy Tạ Tiểu Chu, mắt cậu ta lại không khỏi đỏ lên, "Đây là...?

 Bác sĩ Bird Beak tâm tình có vẻ không tồi, cũng không bủn xỉn với giải thích hay nghi hoặc, hắn nhìn Tạ Tiểu Chu vì mất máu quá nhiều mà hôn mê, giọng điệu nói chuyện có chút kỳ lạ: "Vật... thử nghiệm mới."

Thì ra chỉ là vật thí nghiệm.

 Từ Thiên Thu thở phào nhẹ nhõm.

 [Hahahaha chỉ là một vật thử nghiệm. Mặt của Chu gia có đau lắm không thế?]

 [Chỉ có Thiên Thu là đặc biệt! ]

 [Sau chuyện này, đã dạy chúng ta một điều rằng, đừng nói quá sớm, cũng đừng nói quá nhiều ~]

 ***

 Bác sĩ Bird Beak điều hành một phòng khám - mặc dù không ai dám đến gặp bác sĩ để khám bệnh.

 Tạ Tiểu Chu được đặt trên giường bệnh.

 Vì mất máu quá nhiều, cậu trông nhợt nhạt và mỏng manh hẳn đi, như một món đồ trang trí bằng sứ nhỏ bé, chọc vào mọt cái cũng có thể vỡ tan thành nhiều mảnh.

 Nhưng cố tình lại là đã yêu ớt như thế, lại chẳng màng sống chết một chút nào.

 Mong manh và điên rồ là hai yếu tố không thể làm thành một tổ hợp với nhau, bởi nó tràn đầy vẻ đẹp ly kỳ.

 Bác sĩ Bird Beak đã tiêm cho Tạ Tiểu Chu một loại thuốc không rõ nguồn gốc, nhưng khuôn mặt cậu trở nên hồng hào có sức sống hơn, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

 Làm xong việc này, bác sĩ Bird Beak không tiếp tục chăm sóc Tạ Tiểu Chu nữa, hán lại quay trở lại phòng thí nghiệm.

 Từ Thiên Thu lùi lại một bước, trừng mắt nhìn Tạ Tiểu Chu đang bất tỉnh.

 Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tạ Tiểu Chu ước chừng đã bị cậu ta xẻ ra thành bảy tám mảnh cũng nên, nhưng đáng tiếc, các vị khách bị ràng buộc bởi 《 Quy Tắc Khách 》, không thể giết lẫn nhau.

 Từ Thiên Thu cũng cùng tiến phòng thí nghiệm, ngoan ngoãn đưa dụng cụ phẫu thuật cho bác sĩ.

 Không biết bác sĩ đã trải qua những gì trước đây, hôm nay có vẻ rất hứng thú, dao mổ trên tay trầy xước cọ sát, cắt ra từng miệng vết thương.

 Khi định thần lại, những gì trên bàn mổ đã biến thành một vũng thịt nát, không dùng được nữa.

 Bác sĩ lại quét thịt nát vào thùng rác, ra lệnh: "Mang vật thí nghiệm khác đi kiểm tra."

 Từ Thiên Thu biết dưới tầng hầm phòng khám bác sĩ còn có mấy người. Không, đó hoàn toàn không phải là "người", mà tất cả đều là những con quái vật có hình dạng kỳ dị.

 Sau khi thân thiết được một khoảng thời gian, Từ Thiên Thu đã biết được của một số sở thích bác sĩ, liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng thí nghiệm.

 Khi xuống tầng hầm, Từ Thiên Thu đi ngang qua giường bệnh nơi Tạ Tiểu Chu đang nằm.

 Cậu ta bước lên một bước rồi nhìn sang.

 Tạ Tiểu Chu là mối đe dọa, nếu cậu ta tiếp tục tiếp xúc với bác sĩ, không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó cũng nên.

 Tốt hơn hết là nên tận dụng cơ hội này để dọn dẹp cái mối đe dọa ngầm này.

 Từ Thiên Thu trong đầu nảy ra ý nghĩ, bắt đầu cởi quần áo của Tạ Tiểu Chu, rồi chuyển vào xe đẩy, dùng vải trắng che gần hết cơ thể và khuôn mặt, trực tiếp đẩy vào phòng thí nghiệm.

 "Bác sĩ, đây là vật thí nghiệm mà anh muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau