Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 64: 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》(2)

Trước Sau
Nói xong buổi đàm thoại kù lạ này,bữa tối đã bắt đầu.

Nữ tu sĩ ma ma tay cầm một giá cắm nến, dẫn theo khách mời đi qua một dãy hành lang sâu thẳm, tới cửa đại sảnh.

Mới vừa tiến vào, liền thấy chính giữa đại sảnh bày một cái bàn dài, cái bàn được mười hai cái ghế dựa vòng quanh.

Nữ tu sĩ ma ma đi vào, dùng ngọn nến trên giá cắm nến đốt sáng ngọn nến trên bàn.

Phụt ——

Ánh lửa nhảy lên, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Đây là một căn phòng không có cửa sổ, nương theo ánh sáng tối tăm, có thể thấy trên vách tường vẽ một nam một nữ, bọn họ đứng ở dưới tàng cây, ngẩng đầu lên, tham lam mà nhìn chăm chú vào quả táo đang rũ xuống trên đầu —— đây là Adam cùng Eve trong chuyện xưa.

Tạ Tiểu Chu ánh mắt dừng lại một lát, nhìn về phía giữa phòng, ngoại trừ bàn dài cùng ghế dựa, nơi này không có thứ khác.

Các khách mời đứng ở cửa, không có hành động thiếu suy nghĩ.

Nữ tu sĩ ma ma đốt sáng tất cả ngọn nến trên bàn dài, đi đến đằng trước, dùng muỗng bạc nhẹ nhàng gõ lên ly pha lê, phát ra "Đinh" một tiếng.

Làm xong động tác này, nữ tu sĩ ma ma ngước mắt nhìn về phía khách mời, đôi mắt màu đen âm u, như là cục diện đáng buồn: "Lại đây."

Các khách mời do dự một chút, vẫn là nghe nữ tu sĩ ma ma nói, dựa theo thứ tự ngồi xuống ghế trước mặt.

Vị trí Tạ Tiểu Chu ở gần cửa, hai tay cậu đặt ở đầu gối, ngồi đến đoan đoan chính chính. Cúi đầu vừa thấy, phát hiện bàn viên sứ trước mặt có một quả táo.

Quả táo đỏ rực, mặt ngoài còn dính chút giọt sương trong suốt như pha lê, như là mới từ trên nhánh cây ngắt xuống, tản ra hương thơm chỉ mình trái cây có, cực kỳ mê người.

Trong khoang miệng Tạ Tiểu Chu không tự giác được mà tiết ra chất lỏng. Cậu cố ý đè xuống ý muốn muốn chạm vào quả táo, quay đầu nhìn về khách mời khác —— trước mặt bọn họ cũng đồng dạng bày một quả táo.

Nữ tu sĩ ma ma thấy tất cả mọi người đều ngồi xuống, rũ mắt, thành kính mà nói nhỏ: "Cảm tạ chủ nhân ban ân."

Giọng nói vừa dứt, nữ tu sĩ ma ma liền duy trì động tác kia không nhúc nhích, như là một pho tượng lạnh băng.

Thiếu nữ mắt kính phản ứng nhanh nhất, cũng biết học theo, thuật lại lời kịch mà nữ tu sĩ ma ma nói lần nữa.

Các khách mời cũng học theo.

"Cảm tạ chủ nhân ban ân ——"

Các khách mời trăm miệng một lời mà nói, thanh âm quanh quẩn trong phòng.

Đột nhiên, "Rầm" một tiếng lớn, vách tường dội lại tiếng vang.

Như là thứ gì đó bị đóng lại thật mạnh.

Tạ Tiểu Chu mở mắt đầu tiên, phát hiện nữ tu sĩ ma ma đứng ở phía trước đã không thấy đâu. Cậu theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía cửa, cửa lớn trầm trọng kia đã gắt gao mà khép lại, không để một lọt khe hở.

Không có cửa sổ, cửa lớn đóng chặt —— nơi này biến thành mật thất.

Ánh sáng trong nhà ăn đều do ngọn nến trên bàn tản ra, ánh lửa một sáng một tối, ảnh ngược ở trên mặt mỗi một vị khách mời.

Tên cơ bắp một quyền nện xuống bàn cơm: "Mật thất đáng chết!" Vừa thấy cơ bắp của hắn liền biết, đây là một vị diễn viên dựa vào "Lực" mà thông quan, tứ chi phát tiển, đầu óc đơn giản, cũng không am hiểu đối phó với phân đoạn dành cho trí lực.

Những khách mời khác trầm mặc không nói, âm thầm đánh giá xung quanh.

Trải qua giáo huấn của mật thất thứ nhất, mấy khách mời chưa từng tham diễn qua loại mật thất chạy thoát đã biết, mù quáng tìm kiếm là không có ý nghĩa, chỉ có đạt thành điều kiện tương ứng mới có thể rời đi.

Hạ Tòng Tây mở miệng: "Chìa khóa ở trên bàn cơm."

Phía trước ở giáo đường, y tạo uy tín không thành ngược lại bị vả mặt, lúc này đây, cần phải bắt lấy cơ hội, thành lập địa vị lãnh đạo.

Nghe được lời này, các khách mời sôi nổi nhìn về phía bàn dài.

Trên bàn bày đồ ăn phong phú. Dưới ánh lửa, thịt gà nướng bóng loáng, da giò heo xốp giòn, bánh tàng ong mềm xốp bị một lớp mứt trái cây xối lên......

Trong yên tĩnh, rõ ràng nghe được chỗ khách mời truyền ra tiếng nuốt nước miếng.

Tạ Tiểu Chu giơ tay đè lại dạ dày, nơi đó đang truyền đến cảm giác đói khát, vị toan trào ra, mãi cho đến cổ họng.

Cảm giác đói khát tới quá mức đột nhiên, Tạ Tiểu Chu liếm đôi môi khô khốc, tận lực bỏ qua mỹ thực trên bàn.

Giọng Thiếu nữ mắt kính vang lên: "Nơi này có cái đồng hồ cát."

Tạ Tiểu Chu nhìn qua, chỉ thấy trung ương bàn ăn bày một cái đồng hồ cát, hạt cát xuyên qua ống dẫn hẹp hòi, không ngừng di chuyển xuống phía dưới, không đến một lát, cũng đã hình thành một cái sa đôi nho nhỏ.

Đếm ngược bắt đầu rồi.

Tên cơ bắp nhìn tới nhìn lui, cũng không nhìn thấy chỗ nào có chìa khóa trên bàn cơm, trừng mắt nhìn Hạ Tòng Tây: "Mày nói có chìa khóa, vậy cái chìa khóa kia ở đâu? Chắc sẽ không phải đợi chúng ta ăn xong hết đống này rồi mới cho đi?"

Hạ Tòng Tây ba phải cái nào cũng được: "Có lẽ." Y cầm lấy dao nĩa, thong thả mà cắt gà nướng trước mặt.

Do gà nướng sáng bóng, chất thịt tươi mới, một đao cắt xuống, dầu trơn liền theo hoa văn chảy xuôi.

Hạ Tòng Tây đem đùi gà thịt đặt tới bàn của mình, nói: "Ăn đi, ăn xong rồi mới có thể ra ngoài."

Có người ăn trước, những khách mời khác cũng động tay.

Tạ Tiểu Chu suy nghĩ chốc lát.

Từ tin tức trước mắt lấy được đến xem, mỗi đoạn thời gian đều phải làm chuyện tương ứng. Cầu nguyện xong mới có thể rời khỏi giáo đường, vậy ở nhà ăn, tự nhiên cũng là phải dùng xong bữa tối mới có thể rời đi.

Thật sự đơn giản như vậy sao?

Tuy rằng trong lòng có điều hoài nghi, nhưng cậu vẫn cầm lấy một khối bánh tàng ong, chậm rãi nhấm nuốt. Chỉ là ăn uống như vậy vẫn không thể giảm bớt sự trống rỗng trong dạ dày, yêu cầu một ít đồ vật khác......

Cậu liếc mắt nhìn quả táo trước mặt.

Ở trong vườn địa đàng, quả táo là trái cấm, đại biểu tội lỗi cùng dục vọng của nhân loại. Truyện Lịch Sử

Quả táo ở đây, có phải cũng tượng trưng cho cái gì đó hay không?

"Không được......" Tạ Tiểu Chu đang muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng môi mấp máy, lại một chữ cũng phát không ra.

Vừa nhấc đầu, cậu đối diện với ánh mắt của Hạ Tòng Tây.

Chỉ thấy Hạ Tòng Tây ngón tay giật giật, hiển nhiên là đang dùng đạo cụ gì đó, tới ngăn cản Tạ Tiểu Chu nhắc nhở những người khác.

Hạ Tòng Tây cũng phát hiện manh mối.

Chỉ là y cố ý không nhắc nhở, muốn để cho người khác tới mạo hiểm.

[Tôi là tới xem tiết mục kích thích mạo hiểm, sao khi tiến vào đều thấy tất cả đang ăn? Này chẳng lẽ là tiết mục mỹ thực?]

[Nhìn bọn họ ăn đến rất ngon]

[Tôi, quỷ chết đói mãnh liệt kỳ thị loại hành vi này!]

Lúc mới bắt đầu các khách mời ăn vẫn tương đối văn nhã, có thể thấy được cát trong đồng hồ đang dần trôi đi, mắt thấy sắp đến đáy, tốc độ các khách mời liền nhanh hơn.

Thật ra Tên cơ bắp lại dũng cảm nhất, hắn thân thể cường tráng, một lần có thể lấy hết ba dĩa, tay năm tay mười, lập tức quét sạch đồ ăn trước mặt.

Nhưng cho dù có thể ăn, ăn xong ba bốn dĩa đồ ăn cũng đã no rồi.

Nhưng Tên cơ bắp cứ như không biết "No" là khái niệm gì, cho dù bụng đã phồng lên cao, cũng không dừng lại động tác ăn uống.

Ngồi ở bên cạnh Tên cơ bắp là một người đàn ông khô gầy phát hiện không đúng, muốn đi ngăn cản, ngược lại bị Tên cơ bắp kia ném qua một bên.

Nam tử khô gầy nặng nề ngã xuống một bên, bàn sứ trước mặt cũng bị liên lụy mà rơi đầy trên mặt đất.

Bàn sứ chia năm xẻ bảy, quả táo tròn vo quay tròn mà lăn một vòng, đập vào trên vách tường, rồi mới ngừng lại.

Những khách mời khác cũng dừng động tác, tất cả đều nhìn Tên cơ bắp.

Đôi mắt Tên cơ bắp đỏ đậm sung huyết, cầm một con gà nướng dùng sức mà nhét vào trong miệng. Này đã không thể xem như ăn uống, mà là máy móc tính bỏ thêm vào.

Tạ Tiểu Chu nhịn không được nghĩ tới gan ngỗng.

Gan ngỗng là một món ăn rất tàn nhẫn, vì để đạt được màu gan mỡ tươi mới, cần phải rót đầy đồ ăn vào dạ dày cho ngỗng không được nghỉ.

Lúc này Tên cơ bắp chính là một con ngỗng bị bắt ăn, bụng phồng lên cao, như là giây tiếp theo liền có một đứa trẻ chui ra.

Loại cảnh tượng này quá mức quỷ dị, khách mời ngồi bên cạnh hắn đều yên lặng mà dịch ra xa.

Tên cơ bắp lại một chút cũng không cảm thấy có cái gì, cầm lên một cái giò lớn nhét vào trong miệng. Chỉ là giò lớn bị nghẹn ở yết hầu, cho dù dùng sức thế nào, cũng đều không trôi được.

Tên cơ bắp rốt cuộc "No", hắn dừng động tác, trong yết hầu phát ra tiếng vang cổ quái. Tiếp theo, các khách mời nghe được "Bùm" một tiếng.

Thanh âm thanh thúy, như là tiếng vang khi khí cầu ngập khí nổ mạnh.



Chỉ thấy Tên cơ bắp chậm rãi ngã xuống mặt đất, trên bụng nứt ra một cái khe, máu, thịt vụn còn có đồ ăn chưa từng được tiêu hóa hiện ra ở trước mặt khách mời.

Có người nhịn không được nôn khan, sợ đồ ăn vừa mới ăn không đúng, lại khiến chính mình trở thành tên cơ bắp tiếp theo.

Tạ Tiểu Chu lại không tránh không né, đôi mắt thanh triệt sáng ngời nhìn chằm chằm cái bụng vỡ ra của Tên cơ bắp, bên trong có một đồ vật lớn bằng bàn tay, lập loè ánh sáng kim loại.

Két ——

Ghế dựa cùng mặt đất cọ xát, phát ra tiếng vang chói tai.

Nhưng khách mời khác nhìn qua.

Hạ Tòng Tây từ trên chỗ ngồi đứng lên, đi tới bên cạnh thi thể Tên cơ bắp. Y cầm một cái nĩa, trong đám máu thịt mơ hồ quấy một chút, móc ra một đồ vật sáng lấp lánh.

Đó là một chiếc chìa khóa đồng thau.

Chìa khóa tìm được rồi, các khách mời đều gấp không chờ nổi mà rời đi, không có người lại đi quan tâm thi thể Tên cơ bắp trên mặt đất.

Hoặc là nói, bọn họ cố ý làm lơ.

Rốt cuộc chỉ cần chính mình có thể sống sót, hy sinh một hai người lại có gì đâu? Dù sao đao xuống dốc cũng không phải găm đến trên người mình, sẽ không cảm giác đau được.

Hạ Tòng Tây đem đồng thau chìa khóa cắm vào trong ổ khóa, nhẹ nhàng chuyển động một chút, đẩy ra cửa lớn trầm trọng.

Các khách mời gấp không chờ nổi mà đi ra ngoài, chỉ có Tạ Tiểu Chu dừng ở cuối cùng. Cậu nhìn lướt qua bàn dài hỗn độn.

Tính cả quả rơi trên mặt đất, tổng cộng còn dư lại mười một quả táo.

Quả táo duy nhất không thấy, đúng là bị Tên cơ bắp kia nuốt vào bụng.

Trên vách tường.

Adam cùng Eve hình như thay đổi tư thế, Eve cầm quả táo hồng diễm lệ, mỉm cười nhìn Tạ Tiểu Chu.

***

Sau khi tất cả mọi người đều đã rời khỏi phòng, ánh nến trên bàn cơm bị một trận gió thổi tắt.

Ánh sáng còn chưa tiêu tán, một bàn tay từ trong một góc nào đó duỗi ra. Chỉ thấy trên bàn tay chỉ có ba ngón, đốt ngón tay vặn vẹo, đầu ngón tay sắc bén, trên da thịt lại có lớp vảy tinh mịn. Nói là tay, không bằng nói là móng vuốt.

Móng vuốt kia nắm lấy thi thể Tên cơ bắp, chậm rãi kéo vào trong bóng đêm.

Trong nhà ăn trống trải, quanh quẩn tiếng nữ tu sĩ ma ma than nhẹ.

"Ăn uống quá độ......"

***

Sau khi rời khỏi nhà ăn, bên ngoài màn đêm đã buông xuống.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, trên bầu trời mây đen giăng đầy, không thấy ánh sao, chỉ có vòng trăng rằm. Nhưng ánh trăng không rõ lắm, mông lung, bên cạnh còn mạ lên ánh sáng đỏ.

"Mao ánh trăng." Một nam sinh mập mạp nói.

Thiếu nữ mắt kính hỏi: "Có ý gì?"

Béo nam sinh nói: "Ở quê chúng tôi có một cách nói, loại ánh trăng này là mao ánh trăng. Một khi có mao ánh trăng, liền đại biểu cho ma quỷ xuất hiện."

Một trận gió lạnh thổi qua, phát ra tiếng vang ô ô.

Hạ Tòng Tây lạnh lùng nói: "Đừng nói bậy!"

Nam sinh Béo có chút bị dọa sợ, rụt cổ, không nói chuyện nữa.

Hạ Tòng Tây nhìn thoáng qua thời gian, buổi tối lúc 9 giờ phải về phòng ngủ, hiện tại cách 9 giờ còn một ít thời gian. Thế là y nói: "Chúng ta đi chung quanh xem xét tình huống một chút đi."

Căn cứ vào biểu hiện của Hạ Tòng Tây ở nhà ăn, trước mắt không có khách mời nào đưa ra dị nghị, đều theo y cùng nhau hành động.

Bên ngoài cô nhi viện Phúc Âm đã bị một lớp hàng rào sắt vây quanh, cửa chính bằng sắt bị một cái khóa lớn khóa lại, không thể tùy ý rời đi.

Mà bên ngoài là tràn ngập lớp sương mù dày đặc, trong mơ hồ như có bóng đen chớp động, từng đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào người bên trong, như là đang chờ mong được ăn no nê.

Này đại biểu rằng các khách mời muốn rời khỏi cô nhi viện phương pháp duy nhất chính là tìm được chìa khóa, nếu thông qua trèo tường hoặc là phương pháp khác đi ra ngoài, sẽ bị quái vật trong sương mù dày đặc công kích.

Các khách mời ở chỗ cửa lớn lắc lư chốc lát, liền trở về.

Kiến trúc trong cô nhi viện có gác chuông, giáo đường, nhà ăn cùng một kiến trúc lâu đài hai tầng.

Lầu một là chỗ để học, lầu hai còn lại là phòng ngủ.

Tuy rằng cách thời gian ngủ còn sớm, nhưng các khách mời đều không có tâm tư đi dạo, sôi nổi lên lầu.

Tạ Tiểu Chu chậm một bước, đi tới bên cạnh Hạ Tòng Tây, đè thấp thanh âm nói: "Anh cố ý."

Hạ Tòng Tây ánh mắt chợt lóe: "Cố ý gì?"

Tạ Tiểu Chu phun ra hai chữ: "Quả táo."

Hạ Tòng Tây đứng ở trên thang lầu, trên cao nhìn xuống cậu: "Cậu cho rằng, chỉ có mình cậu phát hiện thôi sao?"

Tạ Tiểu Chu lẳng lặng mà nhìn y.

Hạ Tòng Tây bị ánh mắt này nhìn đến có chút tức giận, cười lạnh một tiếng: "Cậu giả làm người tốt cái gì, không làm như vậy, cậu cho rằng cậu có thể từ mật thất trong nhà ăn rởi khỏi sao?"

[Cái khách mời tên Tạ Tiểu Chu này cũng quá xen vào việc của người khác rồi]

[Cậu thấy cậu ta chắc sẽ không sống lâu đâu]

[Có chút tò mò, loại người này làm sao sống đến bây giờ thế]

Tạ Tiểu Chu đứng ở tại chỗ, trong lòng xuất hiện tính sinh lý không khoẻ.

Đây là tiết mục thứ năm cậu quay chụp.

Trong các tiết mục trước, đều là cùng BOSS đấu trí đấu dũng, đối với khách mời, cậu luôn duy trì khoảng cách người không phạm ta, ta không phạm người, đây vẫn là lần đầu tiên trực diện với khách mời trong mạch nước ngầm.

Vì mạng sống, liền hy sinh tính mạng của đồng loại, loại này cùng lệ quỷ trong tiết mục lại có gì khác nhau?

Hạ Tòng Tây thanh âm từ phía trên truyền đến: "Tôi kiến nghị cậu đừng xen vào việc của người khác thì hơn, không thì, ngoan ngoãn nghe tôi chỉ huy; nếu không, cậu liền hành động một mình. Hiểu chưa?"

Sau khi nói xong, Hạ Tòng Tây liền theo đường kính đi lên lầu.

Tạ Tiểu Chu trầm mặc một lát, cũng đi tới lầu hai.

Cậu vẫn luôn muốn tồn tại, nhưng không phải lấy loại tư thái này mà tồn tại.

Nghe rất ngu xuẩn, nhưng cậu vẫn nhất quán kiên trì.

***

Hậu trường tổ tiết mục.

Nhân viên công tác có chút sốt ruột.

"Sao BOSS không có phản ứng chứ!"

"Theo lý mà nói, BOSS hiện tại hẳn là phải tràn ngập sát ý với Tạ Tiểu Chu, sao còn chưa ra tay?"

Vừa nói, nhân viên công tác một bên nhìn về phía đạo diễn.

May là, đạo diễn trạng thái ổn định, không có ý muốn tỉnh lại.

Có giọng nói sợ hãi mà vang lên: "Có thể là......BOSS còn chưa nhìn thấy Tạ Tiểu Chu nhỉ? Chờ gặp được thì tốt thôi."

Nhân viên công tác vừa nghe cũng cảm thấy rất có lý, nhanh chóng nói: "Tiến độ nhanh hơn đi, làm BOSS cùng Tạ Tiểu Chu gặp mặt nhau!"

"Chúng ta làm bằng biện pháp nào chứ......"

***

Hai tay Nữ tu sĩ ma ma rũ ở bên người, cúi đầu đi trên hành lang đen nhánh, mãi cho đến một phòng trong đó.

Màu sắc căn phòng âm u, trên mặt đất là một tầng thảm thủ công. Đối diện cửa trên vách tường xây một cái lò sưởi trong tường, củi lửa bên trong hừng hực thiêu đốt, chiếu ra vầng sáng vàng ấm áp.

Nữ tu sĩ ma ma ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy trong lò sưởi tường giắt một cái đầu dê sơn đen, hai cái sừng dê vặn vẹo hướng về phía trước, đôi mắt thẳng tắp mà trừng vào mắt mỗi người đi tới.

Chỉ nhìn thoáng qua, nữ tu sĩ ma ma liền thu hồi ánh mắt, cung kính thuận theo mà cúi đầu.



Lò sưởi trong tường trên sô pha bên cạnh, một người đàn ông đang ngồi, thoạt nhìn ước chừng 30 tuổi. Tuổi này ở nam tính thành niên là thời gian đỉnh cao nhất, như là một hồ ủ đầy rượu tốt đến thỏa đáng, tản ra mùi hương thuần hậu.

Người đàn ông mặc một thân tây trang khảo cứu ba lớp, tóc đen chải về phía sau, chỉ có mấy cọng vụn vặt dừng ở trên trán. Từ sườn mặt tới xem, mắt trái hắn đeo mắt kính một gọng, một sợi xích bạc tinh tế rũ ở chỗ gương mặt góc cạnh đến rõ ràng, theo động tác mà hơi lay động.

Nữ tu sĩ ma ma một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ có thể đem vùi đầu đến càng thấp: "Đại nhân. Người lần này được chọn......"

Nữ tu sĩ ma ma trong lòng có chút bất an.

Thường lui tới đều là tự nàng tới lựa chọn "con", đại nhân chưa bao giờ xuất hiện, nhưng cố tình lần này đại nhân đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ nhìn trúng người nào rồi?

Trong tay người đàn ông có một quyển sách thật dày, hai mắt đen nhánh nghiêm túc mà nhìn qua hàng chữ được viết trên.

"Người đươch chọn lần này......" Người đàn ông, à không, phải cung kính mà gọi hắn là —— giáo phụ, "Ta cảm thấy rất hứng thú với một đứa."

Nữ tu sĩ ma ma thật cẩn thận mà dò hỏi: "Xin hỏi đại nhân là đứa nào?"

Đại nhân từ trước tới nay, chưa bao giờ biểu đạt ý tốt với người nào, nói như vậy, nàng có phải là nên đối xử với người kia khoan dung hơn một ít hay không?

Giáo phụ luôn luôn là ít khi nói cười, lúc này cũng không hiển lộ ra một chút dư thừa cảm xúc, chỉ giơ tay lật qua một tờ sách vở, phát ra sàn sạt thanh âm.

"Không cần." Giáo phụ mang theo một ít nghiêm khắc, "Chọn lựa phải công bằng, công chính, không nên vì ta mà thay đổi quy tắc."

Nữ tu sĩ ma ma càng thêm sợ hãi: "Được, được."

Trong phòng lại tĩnh mịch lại.

Chỉ có lò sưởi trong tường đang thiêu đốt lấy than, phát ra tiếng vang bùm bùm.

Nữ tu sĩ ma ma không dám nói thêm cái gì, yên lặng mà lui xuống.

Qua một lúc, giáo phụ rốt cuộc xem xong tờ thư này, ngón tay cẩn thận mà vuốt phẳng nếp uốn, đem thư khép lại, đứng dậy mà thả lại vị trí ban đầu.

Quyển sách này vừa vặn mà tiến vào kệ sách, không có chút khe hở dư thừa nào, chỉnh chỉnh tề tề mà xếp hàng ở nơi đó.

Giáo phụ xoay người, sườn mặt xuất hiện ánh lửa của lò sưởi trong tường.

Mặt hắn thành thục tuấn lãng, cực kỳ vừa vặn, lộ ra vẻ tuấn lệ mê người. Cứ như là loại nói một không hai, kẻ độc tài không cho phép những người khác xen vào.

Ở trước mặt hắn, không có người dám nói dối, cũng không có người dám phản kháng, chỉ có thể phục tùng mà cúi đầu, khẩn cầu hắn thương hại mà gọi một tiếng —— giáo phụ.

Hắn nhấc chân đi tới cửa sổ phía trước, nhìn hắc ám nồng đậm bên ngoài.

Giáo phụ luôn công bằng nghiêm khắc, cũng không lấy việc tư làm công, chỉ dựa theo điều lệ mà làm việc.

Cũng không biết vì sao, lúc này đây hắn lại đối với một người vô tội sinh ra sát ý nùng liệt.

Đây là thứ không nên.

Trước khi người vô tội kia còn chưa làm sai chuyện gì, đều phải đối xử bình đẳng. Cho dù phạm sai lầm, chỉ cần thành kính mà sám hối chịu tội, giáo phụ cũng theo lý mà khoan thứ.

***

Lầu hai tổng cộng có sáu gian phòng, vốn dĩ mười hai vị khách mời, đang muốn hai người một phòng.

Hiện tại Tên cơ bắp đã chết, đại biểu cho sẽ có một người phải ở một mình.

Ở trong tiết mục này, kết cục của một mình thường sẽ không quá tốt.

Tạ Tiểu Chu đến trễ nhất, tự nhiên mà vậy, cuối cùng căn phòng trống không kia để lại cho cậu.

Nhưng cậu cũng không thèm để ý, mừng rỡ một mình ở.

Một đêm không nói chuyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa kịp sáng, các khách mời cũng đã rời giường, đi đến giáo đường trước để tiến hành cầu nguyện.

Có lẽ là mặt trời còn chưa hoàn toàn ló dạng, toàn bộ cô nhi viện đều tràn ngập lớp sương mù hơi mỏng, chỉ có thể thấy rõ cảnh tượng trước người.

Nhưng còn may, trên đường đi tới giáo đường không có gặp phải ngoài ý muốn gì, các khách mời đều bình yên vô sự mà hoàn thành cầu nguyện buổi sáng, lại đên nhà ăn dùng cơm sáng.

Kỳ lạ chính là, rõ ràng giáo đường ngày hôm qua cùng nhà ăn đều rất hỗn độn, hôm nay lại khôi phục như mới, thi thể Tên cơ bắp cũng biến mất không thấy.

Nữ tu sĩ ma ma đối với chuyện thiếu một người lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ nói một câu: "Người phạm sai lầm, sẽ bị mang đi."

Nói xong, nữ tu sĩ ma ma liền mang theo đèn rời đi.

Tạ Tiểu Chu giành trước một bước, trước khi nàng rời đi kia hỏi: "Xin hỏi ma ma, xin hỏi phạm vào cái gì sai sẽ bị mang đi? Chuẩn mực để vị đại nhân kia lựa chọn lại là cái gì?"

Nữ tu sĩ ma ma thật sâu mà nhìn Tạ Tiểu Chu: "Nhân sinh có tội, cậu hẳn là biết. Còn có vị đại nhân kia......" Trên mặt nàng xuất hiện sự sợ hãi, "Người đại nhân lựa chọn, sẽ có tâm đức như viên kim cương lộng lẫy."

Giải đáp xong vấn đề, nữ tu sĩ ma ma liền trực tiếp rời đi, chỉ còn lại các khách mời ở nhà ăn.

May là, cửa nhà ăn lúc này đây không khép lại nữa.

Tóc ngắn nữ ngồi ở Tạ Tiểu Chu bên cạnh, chào hỏi: "Cậu còn nhớ tôi không?"

Tạ Tiểu Chu gật đầu.

Dù sao cũng đã biểu diễn qua《 Tân Nương Thần Sông 》, cho dù là cách một đoạn thời gian, cũng vẫn là ấn tượng khắc sâu.

Tóc ngắn nữ nói: "Cậu vì sao lại muốn hỏi cái này?"

Nhiệm vụ các khạc mời là thoát khỏi cô nhi viện, lựa chọn con gì đó, nghe tới cùng thoát khỏi cô nhi viện căn bản không có quan hệ.

Tạ Tiểu Chu cầm lấy một mẫu bánh mì, thấp giọng nói: "Tôi cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ hỏi một chút thôi. Tôi cảm thấy...... Chìa khóa để đi ra ngoài không dễ tìm được như vậy." cậu dừng một chút, đột nhiên nói một câu, "Vẫn là không nên đi theo vị khách mời thâm niên kia thì tốt hơn."

Khách mời thâm niên rõ ràng là chỉ Hạ Tòng Tây.

Tóc ngắn nữ như nghĩ tới cái gì, ánh mắt lập loè một chút, cũng không nói chuyện.

Sau khi dùng xong bữa sáng rồi, các khách mời quyết định thăm dò sâu hơn một chút.

Ngoại trừ Hạ Tòng Tây, những khách mời khác đều là lần đầu tiên tham gia qua chương trình loại mật thất chạy thoát, tự nhiên mà không hề đáng nghi đi theo Hạ Tòng Tây.

Chỉ có Tạ Tiểu Chu muốn đơn độc hành động.

Trong đám người truyền đến tiếng cười nhạo: "Một tên tìm chết."

Có lẽ tình cảm khi từng biểu diễn qua cùng một tiết mục bộc phát, Tóc ngắn nữ khuyên: "Cậu chưa tham gia chương trình loại hình này, vẫn là nên đi theo lấy kinh nghiệm đi."

Tạ Tiểu Chu ý có điều chỉ: "Đi theo có kinh nghiệm cũng không nhất định có thể sống."

Tóc ngắn nữ biết câu này nói có ý gì, vẫn bảo trì trầm mặc. Có lẽ các khách mời đều biết phương pháp Hạ Tòng Tây phá giải mật thất là dùng mạng người, nhưng người luôn là ôm tâm lý may mắn, nói không chừng tên bị chết không phải là họ thì sao?

Tạ Tiểu Chu đương nhiên cũng không hành động lỗ mãng, cũng không phải anh hùng, cậu chỉ là không tán đồng hành vi của các khách mời khác, không thể thuyết phục bọn họ, chỉ có thể hành động một mình.

Sau khi các khách mời khác rời đi, cậu lấy ra tấm da dê, ở mặt trên viết một hàng chữ.

Đây là thẻ thân phận mới cậu nhận được là "Tác giả linh dị", chỉ cần viết ra chuyện xưa hợp logic, là có thể đem chuyện xưa hiện thực hóa.

【 Tôi thoát khỏi cô nhi viện Phúc Âm 】

Logic thất bại.

【 Tôi tìm được chìa khóa, thoát khỏi cô nhi viện Phúc Âm 】

Logic thất bại, không thành lập.

Tạ Tiểu Chu nhéo bút lông chim, viết tới một dòng khác trước đó.

【 Tôi ở chỗ này tìm kiếm, tìm được một ít manh mối, đây là thứ có thể rời khỏi cô nhi viện Phúc Âm 】

Logic thành lập!

Tạ Tiểu Chu cất tấm da dê đi, đi đến chỗ sương mù.

Cũng không biết bao lâu đi được, sau khi gác chuông truyền đến tiếng chuông vang, cậu thấy trước mặt xuất hiện một cái kiến trúc.

Đó là thứ không ở trên bản đồ của cô nhi viện.

Là do chuyện xưa dẫn cậu đến nơi này.

Tạ Tiểu Chu đi vào, thân ảnh biến mất trong bóng đêm, như là bị một cái mồm chứa đầy máu cắn nuốt.

***

Thấy một màn như vậy, nhân viên công tác đoàn phim phía sau màn có chút kích động.

"Rốt cuộc cũng gặp mặt rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau